Nghiệt Lệ
Chương 49: C49: S 49 chén rượu
Đầu nàng ong ong, nàng đưa tay ra đỡ đầu cho đến khi Lão Nhị nói tiếp.
"Người cảm thấy nhức đầu sao."
Nàng cũng đỡ hơn chút nói. "Ta không sao, cảm ơn ngươi đã quan tâm."
Bạch Tiếu cố gắng nhẫn nhịn khi thấy người khác quan tâm nàng nhưng cuối cùng không chịu được lấy cớ rời đi.
"Để ta đi gọi đại phu bắt mạch cho nàng."
Hắn ta nhanh chóng đi ra ngoài thoát khỏi cái cảnh ngộp thở, khó chịu này.
Dọc đường đi trăm hoa đua nở, loài hoa nổi bật là hoa hồng cũng không chịu thua loài hoa nào cả.
Hắn nhìn thấy chầm chậm đi tới bông hồng gai.
Định ngắt bông hồng nhưng gai trên thân cây trên nó đã cứa vào nàn da mỏng manh như cứa vào sự thật phũ phàng.
"Tên chết dẫm đó định phá hỏng kế hoạch của ta sao?"
Chàng ta nắm lấy bông hoa rồi giựt bay những cánh hoa. Những cánh hoa xinh đẹp rời khỏi nụ, bông hồng trơ chọi trông rất thảm.
Sau đó hắn ta quay người đi về hướng một con ngõ sâu, đây có thể coi là đường tắt đến chỗ đại phu ở.
Ở một ngõ ngách nhỏ có một đống củi trên đó là một con diều có vẽ một con bướm. Hắn ta thấy con diều ở đó liền đi tới ném xuống đất rồi giẫm đạp nên con diều. Làm xong hắn lại quay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
*Tẩm cung công chúa.
Hạo Khiêm sau khi nghe tin từ Lão Tam đã tức tốc chạy tới đến thăm nàng.
"Muội muội, cảm thấy trong người thế nào rồi."
Thanh Yên biết ở đây không cần mình nữa liền đi ra ngoài. Đang ngắm cảnh đẹp của mây trời thì nàng thấy có những cánh hoa hồng đằng xa bay tới trước cửa công chúa.
Lão Nhị thấy Hạo Khiêm đến cũng lui về đằng sau.
Hạo Khiêm đi đến bên Uyển Như cầm tay nàng nói.
"Hay là để lần sau để ta đi đi."
"Không được, phụ vương chắc chắn không cho phép. Huynh mà đi thì sợ sẽ gây nhiều phiền toái đến từ hoàng cung đấy. Muội đi thì dễ giấu phụ hoàng hơn."
Nói xong nàng ho khù khụ vài cái, Khiêm ca nhăn mặt lại khi thấy nàng bệnh tật đầy người nhưng vẫn muốn gánh vác trách nhiệm với huynh ấy.
"Không sao, để ta đi một chuyến thôi. Có ta đi thì..."
Chưa kịp nói hết câu thì nàng đã chặn họng nói.
"Huynh là mệnh thái tử, Khiêm ca đi mà có mệnh hệ gì thì vua cha sẽ biết ngay."
Hạo Khiêm thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi liền lấy khăn tay lau trán nàng.
"À mà lần này cho muội tu tập trên núi Hạ Vĩ gần cung để có thể lấy linh lực được chứ?"
Ca ca của nàng dừng tay. Ánh mắt của Hạo Khiêm nhìn nàng đầy vẻ đau thương, man mác nỗi buồn chất chứa.
"Được, muội muốn gì ta nhất định sẽ làm cho muội."
Lão Nhị ở đằng sau đột nhiên nói. "Được đó, ta cũng đang định tu tập trên núi đó một thời gian ngắn. Vừa hay lại còn có thể bảo vệ được công chúa."
Hạo Khiêm nói với vẻ xúc động, hàm ơn. "Vậy trăm sự nhờ Lão Nhị chăm sóc muội muội của ta."
"Chuyện ta nên làm thôi."
Sau đó là bữa tiệc tối nhỏ tại cung nàng. Uyển Như mời đội nhóm pháp sư đến ăn, mời ca ca và cả Bạch Tiếu đến ăn.
Khi mọi người đến đông đủ thì nàng nâng ly rượu nên nói.
"Chúc mừng chúng ta vượt qua được đại nạn. Ta có thể giữ được cái mạng nhỏ này đều nhờ vào các hạ đây. Nào cùng nâng ly."
Lão Bá cười hiền nói. "Công chúa đều nhờ vào nội lực của người, chúng tôi chỉ là người trợ giúp người thôi. Đặc ân này chúng tôi không dám nhận."
Lão Nhất cười hà hà với vẻ trượng sĩ. "Đúng rồi, lúc đó công chúa xử lý tình huống đỉnh khỏi bàn luôn."
Sau đó mọi người đứng lên rồi nàng định uống cho đúng lẽ phải thì Bạch Tiếu bên cạnh dùng tay ấn ly nàng xuống khỏi miệng nói.
"Công chúa, mới hồi phục không được uống rượu."
Lão Nhị cũng ở bên cạnh nàng lấy luôn ly của nàng nói.
"Vậy để ta uống thay người nhé."
Bạch Tiếu cạnh tôi vươn tay cướp cốc rượu của nàng vừa nãy Lão Nhị lấy nói. "Không sao, cốc rượu của nàng ấy ta uống là được rồi."
Lão Nhị cười mỉm giật lại thì Bạch Tiếu giữ chặt lấy cốc.
"Sao ta có thể để thái tử uống tận hai ly rượu được. Ta tuy là người tu hành nhưng uống rượu rất giỏi đấy nên là..."
Bạch Tiếu mặt đanh lại vẫn giữ chặt lấy cốc rượu không cho Lão Nhị giằng lấy, hai người cứ giành qua giành lại.
"Ta uống rượu cũng rất giỏi đấy. Người uống nhiều rượu không tốt đâu, Lão Nhị."
"Không sao chuyện con cỏn này không làm khó Lão Nhị này."
Hạo Khiêm không muốn nhìn cảnh giành giật này nữa liền lấy cốc rượu đó rồi nói.
"Vậy thì để ta uống cho muội ấy là được đúng không?"
Hai con người giành giật nãy giờ bất lực nhìn Hạo Khiêm uống cạn chén rượu ấy, khuôn mặt họ cực kì đáng xem.
Những người còn lại thấy cảnh này phì cười hết với nhau.
Đang ăn thì Lão Tam cứ nhìn chằm chằm nàng.
Lão Tam thì còn nhỏ không được phép uống rượu chỉ có đám nam nhân đủ tuổi uống là rủ rê với nhau rượu chè.
Trong khi đám người đó cứ mời gạ nhau rượu thì Lão Tam đi đến cạnh nàng. Nàng hiểu ý nói với tiểu tử ấy.
"Được rồi chúng ta ra ngoài chơi nhé."
Hạo Khiêm đã bị con sâu rượu hành nói với nàng.
"Muội... muội thì ta ra ngoài cùng nhé."
Lão Nhất cầm bình rượu bình rượu ôm chầm lấy Bạch Tiếu nói.
"Thái tử phải ở đây uống cùng với các hạ chứ."
Bạch Tiếu cởi áo khoác ngoài đứng lên nói. "Nàng ra ngoài có thể bị phong hàn đấy."
Đang định khoác áo choàng lên cho nàng thì Lão Nhị cũng đang say mèn kéo hắn xuống nói.
"Chúng ta còn chưa uống hết rượu với nhau mà thái tử."
Nàng với Lão Tam nhanh chóng chớp cơ hội chạy ra ngoài với nhau.
Hôm nay trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ bóng người. Lão Tam vào thẳng vấn đề. "Tại hạ thấy Lão Nhị có sự bất thường đấy ạ."
Nàng có chút bất ngờ, không biết tại sao tiểu đệ này lại tự nhiên nói chuyện chẳng ra đâu với nàng.
"Tại sao nhà ngươi lại nói với ta?"
END
Nghiệt Lệ