Nghiệt Lệ
Chương 12: C12: Nguy hiểm
Người áo đen đó sợ hãi lùi về đằng sau nói. "Là lỗi của thuộc hạ, là lỗi của thuộc hạ. Thuộc hạ thật đáng chết mà."
Thanh niên nghiêng đầu nói.
"Không phải lỗi của ngươi chỉ là hắn ta quá mạnh mà thôi."
Đom đóm chập chờ, ánh sao chiếu xuống mặt hồ. Xiên thẳng vào mũi kiếm của nàng. Đại sư huynh nhìn vào khói đen một lúc rồi mới nhận ra Uyển Như đang nhìn hắn một cách khó hiểu. Luân Bằng nói.
"Cũng muộn rồi, sư muội đi ngủ đi."
Uyển Như hiểu chuyện ngoan ngoãn đi ngủ mà không nói gì nữa.
Nàng về phòng, đột nhiên có một con mèo vàng ở đâu ra lại ở trên giường nàng. Nàng không chút dè dặt đi đến nhắc bổng con mèo cười nói.
"Không biết ngươi ở đâu ra nhưng ngươi dễ thương quá."
Ôm nó vào trong lòng vuốt ve nói.
"Giờ muộn rồi không thể đi xin sư phụ được. Vậy ta sẽ cho ngươi ngủ cùng ta nha."
Mắt con mèo sáng quắc trong màn đêm, bàn tay nó từ từ chạm vào mũi nàng, trông rất dễ thương khiến nàng không kìm được ôm chặt lấy nó rồi nằm ào xuống giường nói.
"Ngủ với ta nha, cho bớt cô đơn được chứ?"
Mắt con mèo từ kiêu diễm trở nên long lanh đến lạ thường. Màu chu sa ánh trong đôi mắt vô tình ấy. Móng vuốt của giơ lên nhưng nàng lại quay người động đậy khiến con mèo không thể động thủ gì. Sau đó nàng hôn vào lên trán của con mèo vàng.
Một lúc sau nàng đã đi sâu vào giấc ngủ. Tiếng cọt kẹt mở cửa, đại sư huynh mặt đằm đằm sát khí đi đến chỗ nàng.
Nhấc con mèo ra thì bị một thanh kiếm đào chĩa vào mình.
"Đại sư huynh làm gì vậy?"
Mắt của Uyển Như hiện lên ánh đỏ nhập nhòe. Đại sư huynh lẩm bẩm.
"Thuật điều khiển."
Luân Bằng không ngần ngại mà rút kiếm ra đấu tay đôi với Uyển Như. Lạ kì thay Uyển Như rất mạnh mỗi lực vung tay đều chí mạng. Nhưng đối với đại sư huynh tất cả chỉ là võ mèo cào. Nàng tấn công Luân Bằng phòng thủ cho đến khi nàng vung kiếm ngang thì đại sư huynh uốn cong dùng tay chống đất đẩy chân đá kiếm của nàng và giơ kiếm kề cổ nàng.
Con mèo định chạy thoát nhưng đã bị trận địa của đại sư huynh ngăn lại.
Luân Bằng lôi từ áo ra một viên dược đan ép nàng uống. Uyển Như ngất lịm đi trong vòng tay của đại sư huynh.
Sáng hôm sau nàng quờ quạng xung quanh không thấy con mèo đâu liền bật dậy tìm kiếm.
Đại sư huynh đi vào nói.
"Sư muội đang kiếm con mèo đó sao?"
Nàng bất ngờ hôm qua nàng chỉ nhớ là mình ôm con mèo ngủ chưa hề nói cho đại sư huynh.
"Sao sao huynh biết vậy?"
"Nó là miêu tà."
Nàng bất ngờ hoảng hốt nói.
"Cái gì? Miêu tà sao?"
Đại sư huynh quay người bảo.
"Chúng ta phải lên đường đến Tam Đài rồi. Vừa đi ta sẽ phổ biến cho sư muội vài kiến thức."
Mọi người cũng đã chuẩn bị đồ từ hôm qua nên ai cũng nhanh chóng không chậm trễ một bước để đến đó. Họ phải đi xuống núi mới có thể đi xe ngựa được. Nàng vẫn nhớ đến câu nói vừa nãy của đại sư huynh thắc mắc.
"Đại sư huynh con mèo đó thực sự là miêu tà sao?"
"Đúng."
Đại sư huynh lôi ra vài cuốn sách nói.
"Đọc hết mấy cuốn này đi. Sẽ giúp sú muội nhận biết được những vật mang tà."
Nàng hớn hở nhận mấy quyển sách nói. "Đa tạ đại sư huynh."
Nàng nhìn quyển sách một lúc rồi nói.
"Khả năng cao đã có người biết lỗ hỏng của nơi đây và hiện tại chỉ thể giúp muội tự bảo vệ thân mình được thôi."
Nàng cúi đầu suy nghĩ: Người nào có thể cả gan đến đây được nhỉ?
Họ xuống núi rồi lên xe ngựa xuất phát đến Tam Đài. Có hai xe ngựa, nàng thì đi cùng với đại sư huynh còn ca ca đi xe cùng với sư phụ.
Uyển Như chăm chú đọc mấy quyển sách mà đại sư huynh đưa. Luân Bằng thì lại rất cảnh giác trên đường đi. Nàng thấy vậy hỏi.
"Đại sư huynh sợ điều gì đến sao?"
Đại sư huynh khẽ giật mình có thể là do đang tập trung bị gọi đột ngột như vậy hắn nói.
"Không sao, sư muội cứ đọc đi."
Họ đi qua các con phố sầm uất, các con đường rừng, làng hẻo lánh cũng chỉ ở đó chục phút để nghỉ ngơi
Uyển Như sau ngày dài đi xe ngựa như vậy nàng cũng thiếp đi vì mệt. Đang mên man thì nàng cảm giác bên ngoài có chút nặng nề, âm khí nặng nề. Uyển Như bừng tỉnh liền mở rèm cửa ra nhìn thấy một màn xương mù dày đặc, nàng quay ra nói với Luân Bằng.
"Đại sư huynh, vậy là sao?"
"Chúng ta đang tiến vào vùng yêu tà."
"Những ai đến Chinh Sát Phạt đều phải đi qua vùng này."
Đại sư huynh dùng bút lông chấm chấm vào một loại mực đỏ vẽ lên xe ngựa rồi niệm chú. Một hào quang vàng ánh bao bọc quanh cái xe ngựa.
Đại sư huynh cầm theo cái kiếm quay nói với nàng.
"Ngồi yên đây, dù có chuyện gì cũng không được ra khỏi đây."
Luân Bằng nhảy qua từ ô cửa sổ phi ra ngoài màn sương mù ngày càng dày đặc. Cửa sổ được mở tung, nàng không kiềm được tò mò nhìn ra ngoài. Nhìn ngó thì thấy sư phụ cũng ra ngoài. Hai người họ gặp nhau cùng song kiếm phá tan âm khí.
Vài đường vòng lên vòng xuống những sợi dây đỏ được dăng ra thành kết giới. Xe ngựa dừng lại, mọi thứ đột nhiên im ắng đến lạ thường.
Nàng không còn nhìn thấy đại sư huynh và Luân Bằng nữa.
Mặt nàng thoáng ra sự lo lắng nhưng điều khiến vừa lo lắng và lo sợ hãi là có một con hồ ly sáu đuôi đang cố gắng phá tường bảo vệ xe ngựa nàng.
Một cô nàng yêu hồ nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, người nó toát ra mùi yêu khí nồng nặc. Nàng đoán nó cũng đã ăn phải nghìn người mới được như này.
Ả yêu hồ dùng ánh mắt thâm tình, giọng nói mê hoặc nói với nàng.
"Nào cô bé ra đây chơi với ta. Trông cô bé thật trắng trẻo mà."
Nàng có ít kinh nghiệm liền bị xa vào bẫy, ánh mắt trở nên mờ hồ. Nàng cứ thế mà làm theo lời của yêu hồ. Uyển Như đi đến cửa sổ sắp với tay ra để phá hỏng kết giới thì một tiếng thanh niên đanh thép nói.
"Nhất Hỏa Chi."
END
Nghiệt Lệ