Nghien Nàng
C47: Hai bí mật đã được bật mí
Hân ngã gục xuống đất, người đập mạnh xuống nền gạch, sơ ý va phải một vài mảnh thuỷ tinh nên có hơi trầy xước.
Người đàn ông kia vẫn còn điên loạn trong cơn say, bất chấp bản thân đang bị giữ lại bởi bác bảo vệ.
Chỉ đúng một vài phút sau, tiếng người chạy qua lại cũng đông đúc hơn, gã đàn ông nồng mùi rượu cuối cùng cũng bị đưa đi.
"Chết thật! Cháu sao không?" Bác bảo vệ trực ở cổng vội vã chạy lại, đỡ lấy cơ thể đang trầy vì vết nước của Hân.
Cô nàng bám lấy vật đỡ ở bên cạnh, nặng nhọc đứng dậy. Nếu lúc đó mà chai thuỷ tinh kia đập trúng cô thật thì hậu quả không thể lường trước.
"Cháu không sao." Hân khẽ đáp lại, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm túi xách.
Có điều một vài câu trấn an vô giá trị của Hân không khiến bác bảo vệ an tâm. Bác tặc lưỡi, thầm chửi rủa: "Cái thằng ý phải bị giam mới sáng cái mắt ra. Khốn nạn thật!"
"Của cháu đây." Người đàn ông nọ bước tới, trên tay là cái túi xách vô tình bị văng ra xa.
Hôm nay đèn điện hỏng nên xung quanh tối om, phải khó khăn lắm thì Gia Hân mới nhận ra đó là Tấn Phong, bố dượng của Hưng.
"Cháu cảm ơn." Hân nhận lấy túi, dáng đi vẫn còn hơi tập tễnh.
"Ông này là..."
Tránh để ông Phong ngập ngừng, Hân đáp lại ngay: "Người quen của cháu."
Ngay sau đó, cô gái cẩn thận mời ông lên nhà ngồi uống nước một lát.
Trong nhà nên nhiệt độ dễ chịu hơn, mấy chỗ trầy xước cũng không quá tê nhức nữa. Gia Hân ngay khi băng bó xong cẳng tay bị xây xát thì quay ra phòng khách tức khắc.
"Cháu mời chú. Nhà cháu không có nước chè hay nước vối, chú thông cảm." Cô đặt lên bàn cốc trà nóng rồi ngồi xuống đối diện với Tấn Phong.
Tấn Phong gật gù, ánh nhìn có nhìn qua xung quanh một lượt.
"Cháu là bạn Hưng?" Ông lên tiếng hỏi.
"Vâng. Cháu là chị của Hoàng."
Nhắc đến Hoàng là ông Phong nhận ra ngay, cũng ậm ừ tỏ ý đã hiểu.
"Hôm nay cháu cũng chạy qua lại mấy lần, đúng là làm phiền cháu rồi."
Hân lắc đầu ngay, khuôn miệng cong lên lịch sự: "Không phiền. Cháu cũng giúp được phần nào hay phần đấy. Dù sao thân với Hưng cũng lâu nên..."
"Cháu có hiểu rõ Hưng nhà chú không?"
Ánh nhìn của Tấn Phong khá nghiêm túc, nó làm Hân có cảm tưởng bản thân đang trong một cuộc tuyển chọn gắt gao.
Hiểu Gia Hưng? Cô không nghĩ là mình quá hiểu anh, chỉ là cô rất thích tích góp những hiểu biết về con người này. Từng chút, từng chút một, tích thành một phần quan trọng trong tâm trí.
Giọng nói có phần nhẹ đi, Gia Hân khẽ lên tiếng: "Cháu có thể biết những điều cơ bản. Nhưng cháu không ngại học thêm nếu cần thiết."
Đứa con trai ông biết luôn có rất ít bạn bè. Ngoại trừ Minh Hoàng thì cũng chỉ có một người nữa đó là Hân. Tuy nhiên ông biết Hân không phải qua Hưng mà là qua vợ mình. Bà Hà kể rất nhiều về cô gái này, nói là vì cô mà Gia Hưng cãi lại mẹ, vì cô mà Hưng bất chấp tương lai của mình. Nhìn chung ấn tượng bà tạo dựng cho ông về Gia Hân không mấy tốt đẹp.
Nó trái ngược hoàn toàn với cảm giác của ông về cô gái này vào thời điểm hiện tại.
Ông Phong nhấp một ngụm trà, hương dễ chịu lan toả khắp miệng, cũng khiến lòng ông thoải mái.
Bóng dáng hai con người dựa vào nhau trong màn đêm hôm trước quay trở lại. Nếu như Hưng có người để tâm sự, có người quan tâm, với ông mà nói, đó đã là quá tốt rồi.
"Vậy, cháu thấy thế nào về Gia Hưng nhà chú?"
Bởi vì thích Hưng là bí mật của cô, một bí mật có duy nhất hai người biết.
Một là cô, hai là thằng nhóc nọ.
Câu nói của Khánh Kiệt khiến cho Gia Hưng hơi ngây ra, đúng hơn là đứng hình vì không biết phản ứng ra sao.
Gia Hân thích anh? Thật sự thích anh?
Đây là chuyện anh có từng mơ tới chỉ vài lần, cũng thầm ước nhiều đến mòn cả người. Có điều nó vẫn luôn như một giấc mơ xa xăm, nằm ngoài tầm với.
Hưng đưa mắt nhìn về Kiệt, vô thức hỏi lại: "Em nói chị Hân thích anh?"
Khánh Kiệt gật gù nhiệt tình, con mắt to tròn dán vào anh: "Em không nói dối. Chính chị Hân nói như thế mà."
Cậu nhớ rất rõ từng câu chữ mà cô nàng ấy thốt ra. Năm ấy cậu cùng với lớp có chuyến thăm quan lăng Bác, vô tình ghé qua một hội sách cho thiếu nhi. Cậu cũng từng gặp Gia Hân một lần nên nhìn một cái là cậu đã nhận ra cô ngay.
Lúc đó cậu hỏi han cô nhiều thứ lắm, còn kể lể cho cô rất nhiều thứ về Hưng mà cậu nghe ngóng được. Khi đề cập đến việc anh dạo ấy ốm nhiều vì lạ trời, chính Gia Hân đã hỏi cậu cụ thể về tình hình của anh mình. Cậu kể gì cô gái ấy cũng nghe, nói lan man hay nhiều nhặn cũng không làm cô nàng khó chịu.
Khi kết thúc cuộc hội thoại, cậu còn hỏi cô gái thêm một câu: "Chị thích anh của em à?"
Cô nàng ấy chỉ nhìn cậu, khẽ mỉm cười: "Giữ bí mật giúp chị nhé!"
Vậy là trong thằng nhóc còn chưa rõ hai chữ "tình yêu" đã tồn tại hai điều bí mật quan trọng.
Thứ nhất là "Kiệt giữ bí mật giúp anh nhé!"
Hai là "Giữ bí mật giúp chị nhé!"
Hai bí mật này mà trộn vào nhau sẽ ra kết quả đáng kinh ngạc.
"Anh..."
Gia Hưng quay đầu nhìn em, chạy lại xoa lấy đầu của cậu nhóc.
"Anh đi có việc một lát."
Cậu còn muốn hỏi là có phải anh đi tìm Gia Hân hay không nhưng cậu cũng tự đoán được câu trả lời rồi nên giữ im lặng.
Về phía Gia Hưng, anh không biết vì sao mà lúc đó lại vội vã đến thế, giống như thể anh chỉ chậm chân một phút cũng vụt mất đi một thứ gì đó.
Anh hấp tấp lao thẳng ra, bất cẩn va thẳng cả vào Tấn Phong đang hướng về phòng của Khánh Kiệt.
"Con đi đâu đấy?" Ông Phong tròn mắt nhìn anh.
"Con ra ngoài có việc."
Dáng vẻ hớt hải này ông chỉ nhìn là nhận ra ngay. Người đàn ông đặt tay lên vai Gia Hưng, lặng thinh một hồi rồi mở miệng nói vài câu.
Không hiểu sao ông càng nói, nụ cười trên môi anh lại càng tắt dần đi cho đến khi chỉ có biểu cảm tăm tối hiện hữu.
Cả tâm trí như bị phủ trong một màu đen kịt mờ ảo, Gia Hưng từ khi nhận thức được đã phóng chạy đi như bay.
Đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là tới giao thừa.
Tiếng kim đồng hồ cứ tích tắc kêu lên, theo nhịp vẫy đuôi của con vật trắng muốt đang nằm dài trên thảm.
Do không ở nhà nên Bông được Hân đón qua nhà, vì vậy mà năm mới năm nay Hân cũng chẳng quá cô quạnh.
Cục len cứ bay qua lại bay lại, lăn lộn hết từng ngóc tủ đến chân bàn, bị con vật giằng xé không ra hình dạng gì. Món đồ vẫn cứ tiếp tục lăn đều, bị lực tác động của con vật hất tung tới tận cửa ra vào.
Cánh cửa chậm rãi hé mở, dẫn lối đưa cô gái đến với con người ấy.
Chính thời điểm đồng hồ vang lên mười hai hồi chuông, người con trai nọ phóng tới, choàng cánh tay dài quanh cơ thể của cô gái, giữ cô thật chặt trong lòng.
Tiếng thở của anh nặng nhọc và gấp gáp, từng làn hơi nóng ẩm cứ thế phả vào làn da trần ở cổ của Gia Hân, khiến cô cảm thấy nóng ran cả người. Nhịp tim anh đập rất nhanh, truyền qua lớp áo dày, âm ỉ chảy vào màng nhĩ của cô.
Khoé miệng Hân bất giác cong lên. Cô gái đưa mặt dụi vào lồng ngực của anh.
"Chị không đi đâu cả. Chị nói rồi, chị vẫn đang đợi mà."
Gia Hưng đặt một bàn tay vào sau gáy của Hân, âu yếm xoa nhẹ lấy mái tóc mềm mại của cô gái. Hương hoa cỏ của cô cuối cùng mới là thứ dễ say nhất, cũng là thứ dễ gây nghiện nhất, ngửi một lần là khắc cốt ghi tâm.
"Để Hân chờ lâu rồi." Anh khẽ thì thầm.
Nói rồi, chàng trai đặt tay lên vai của cô, điều chỉnh hai gương mặt đối diện với nhau.
Bây giờ không còn gì phải giấu diếm, cũng không còn gì phải ngượng ngùng. Đã thích nhau, đã chấp nhận đến được với nhau thì giờ chỉ còn bước cuối cùng là đồng hành cùng nhau thôi.
Gia Hưng đặt vầng trán chạm vào đầu của Hân, hai tay ôm sát lấy hai má của cô.
"Hân cho phép tớ làm bạn trai của Hân nhé?"
Hân ngước mắt nhìn anh, khuôn miệng cứ cong lên mãi: "Được. Tớ chấm cậu rồi."
Khung cảnh ấy là thật nhưng hư ảo vô cùng, tựa như thước phim lãng mạn bay bổng tới tận trời cao. Có những thứ đến với bản thân theo cách tốt đẹp quá mức, ngọt ngào quá mức khiến ta cảm tưởng như đang nằm mơ.
Tình nào cũng vậy, dù cho thời gian chờ đợi trước kia có dài đến đâu, có vất vả thế nào, chỉ cần đạt tới được cái kết có hậu thì quá viên mãn rồi.
Đối với chàng trai kia mà nói, một câu đồng ý của Gia Hân còn hơn mười năm đợi chờ. Chỉ cần vẫn là cô, vẫn là cô gái anh thầm yêu say đắm, thậm chí không bao giờ thành đôi thì anh vẫn sẽ chỉ hướng về một mình cô mà thôi.
Nghien Nàng