Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao
C6: Đột phá
Ngày hôm sau cô tiếp tục bài luyện tập của mình, chạy mười vòng trong hai canh giờ, vì đã tập làm quen rồi nên lần này cô không còn thấy mệt như lần trước nữa.
Cứ như vậy liên tục cả một tuần cô hết vận nội kình thì cũng chạy quanh núi nhưng lần này thời gian giảm đi từ hai canh giờ thành một canh giờ chạy mười vòng, số điểm cô tích cũng gần một ngàn điểm, bởi vì luyện tập trên núi có rừng cây nên có lúc cô còn phải chạy đua khi bị heo rừng dí, còn gặp phải không ít động vật hoang dã, bởi vì thể lực tiêu hao nên lượng thức ăn cô ăn mỗi ngày càng nhiều hơn.
- Xem hôm nay ta đã tiến bộ hơn chưa?
" Ừm, ký chủ thể lực hiện tại của cô đã đủ để luyện cổ võ rồi, bây giờ cô có muốn dùng điểm tích lũy để đổi linh dược không? "
- Đổi!
Hệ thống liền hiện ra một đống linh dược khác nhau, điểm để đổi cũng khác nhau.
- Mấy loại đan dược này có công dụng gì?
" Ẩn Cơ Đan giúp người dùng có thể che giấu tu vi 300 điểm, Ngưng Khiết Đan giúp người dùng dễ dàng ngưng tụ nội kình để đột phá 500 điểm, Hồi Tâm Đan giúp người dùng hồi phục thể lực 100 điểm, ký chủ muốn đổi lại nào? "
- Cái tôi cần cần nhất có lẽ là Ngưng Khiết Đan, hiện tại tôi vẫn chưa cân bằng nội kình trong cơ thể được, nên cần phải nhanh chóng ngưng tụ nội kình rồi đột phá thôi, dùng 500 điểm để đổi Ngưng Khiết Đan!
" Giao dịch thành công, ký chủ đã sở hữu 1 viên Ngưng Khiết Đan "
- Bây giờ phải tìm một nơi yên tĩnh để đột phá.
" Ký chủ, trên ngọn núi này có một ngôi chùa nhỏ, cô có thể lên đó an tâm đột phá "
- Nhưng tôi không biết đường đi.
" Ký chủ yên tâm tôi có bản đồ "
Cô đi theo bản đồ hệ thống chỉ dẫn đến dưới chân một ngôi chùa, nhưng đường đi lên ngôi chùa rất nhiều bậc thang, khi vừa lên đến nơi cô cũng phải thở vài hơi.
- Ngôi chùa này thoạt nhìn giống như đã có rất lâu rồi, cũng không thấy ai xung quanh đây nhưng sân trước chùa lại rất sạch sẽ, vậy ngôi chùa này vẫn có người ở. - cô nhẹ nhàng đi vào xem xét xung quanh.
- Thí chủ. - phía sau vang lên tiếng người làm cô giật mình quay lại.
Là một sư trụ trì trông đã lớn tuổi, mặc áo cà sa và tay cầm một chuỗi hạt.
- Không biết vì cơ duyên gì thí chủ lại đến ngôi chùa nhỏ ở nơi hẻo lánh này? - Vị sư trụ trì ôn tồn hỏi cô, cũng không có vẻ gì tức giận vì cô đã tự ý vào đây.
- À dạ, con không biết trong ngôi chùa còn có người, đã thất lễ rồi ạ! - cô cúi người 90 độ, tỏ vẻ đã biết lỗi.
- Chỉ là trước giờ không có ai chịu đến một nơi hẻo lánh như nơi này với lại muốn lên đến đây phải vượt qua 300 bậc thang nên thấy có người lên đến đây, bần tăng cũng hơi ngạc nhiên một chút.
- Dạ thật ra là con chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để dễ tịnh tâm đột phá nhưng lại làm phiền sư thầy rồi.
- Thí chủ là người luyện võ sao?
Cô bất ngờ nhìn vị sư trụ trì trước mặt.
- Sư thầy cũng biết người luyện võ sao?
- Trước đây cũng có một vài người đã đến nơi này với cùng mong muốn như thí chủ, họ cũng muốn tìm một nơi an tĩnh để nâng cao bản thân mình, cũng như bỏ xuống gánh nặng trên vai, nếu thí chủ thật sự muốn tìm một nơi như vậy thì phía sau ngôi chùa này có một đình viện, thí chủ có thể dùng nơi đó để an nhàn tĩnh tâm.
- Sẽ không làm phiền sư thầy chứ ạ?
- Nếu đến đây với một nội tâm trong sáng thì không sao, có thể giúp được thí chủ, ta cũng có thể xem như tích thêm đức cho đời.
- Thật sự đa tạ sư thầy. - cô lại cúi gập người tỏ ra mừng rỡ.
Lại chào sư thầy một tiếng mà đi ra sau đình viện.
- Lần này xem như là bế quan tu luyện, chắc phải mất mấy ngày, để kiểm tra thành quả mà tôi đạt được từ khi tới thế giới này.
Cô ngồi cố định một chỗ, nhắm mắt lại, ngồi tư thế như đang thiền, bỏ hết những âm tạp, suy nghĩ ngoài đầu chỉ một lòng vận hết nội kình trong cơ thể tập trung đột phá.
Bầu trời từ buổi sáng chuyển thành tối, hết nắng rồi lại mưa, một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại, chẳng mấy chốc một tuần là trôi qua.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, không những không cảm thấy cơ thể mệt mỏi mà còn hoạt động tốt hơn cô tưởng, giống như có một nguồn năng lượng mạnh mẽ chạy trong cơ thể, giống như đã thoát xác đổi mới vậy, cô mở cửa bước ra khỏi đình viện.
- Hệ thống tu vi hiện tại của ta là bao nhiêu?
" Chúc mừng ký chủ, cô đã thành công đột phá lên 10 năm tu vi, hiện tại tu vi của cô đã ở mức 20 năm rồi "
- Khởi đầu như vậy là được rồi nhưng ta vẫn thua xa Lục An Nhiên, ta muốn nhanh chóng vượt qua bọn họ, mà tu vi hiện tại của Lục An Nhiên là bao nhiêu?
" Hệ thống đang dò xét..."
" Ký chủ, tu vi hiện tại của Lục An Nhiên ở ngưỡng 48 năm rồi, còn một chút nữa là đột phá 50 năm rồi, xem ra còn một chặng đường dài nữa "
- Ta thấy tương lai thật xa vời.
" Cũng không tệ đến mức đó đâu, thường thì muốn đột phá 50 năm cũng không dễ, nếu mà đến lúc đột phá không kiểm soát được nội kình, có khi nội kình bạo phát mà mất hết tu vi, nên cô đừng nản lòng, vì cô vẫn còn hệ thống đa tài là tôi đây "
- Ta còn chưa nắm chắc được mà sao nhà ngươi tự tin thế? Dù sao thì chúng ta cũng phải rời khỏi đây cái đã, trước khi đi phải chào tạm biệt sư thầy một câu.
Cô đi ra phía cổng chùa thì thấy sư thầy đang quét sân nên chạy đến.
- Sư thầy!
- Thí chủ đã làm được chuyện mình muốn rồi sao? - sư thầy đang quét sân nhìn thấy cô thì cười hiền hậu.
- Thời gian qua đã làm phiền sư thầy rồi, con không biết cách nào có thể báo đáp, hay là để con quét sân giúp người.
- Giúp được người là chuyện bần tăng nên làm, không cần báo đáp đâu, nếu lần sau thí chủ cần một nơi để tịnh tâm thì cứ đến ngôi chùa này, bần tăng luôn mở cửa chào đón.
- Vậy một lần nữa đa tạ thầy, nếu thầy có việc cần giúp, con cũng có thể giúp.
- Nếu được vậy thì tốt quá, đã một tuần trôi qua rồi, thí chủ nên quay về đi, kẻo có người lo lắng.
- Vậy tạm biệt thầy. - Có vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người chạy đi.
Người phía sau chỉ mỉm cười hiền hậu nhìn cô.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống 300 bậc thang, nhanh chóng quay về tông môn, bây giờ mới là buổi sáng nên có rất nhiều người đang tập luyện trước sân, cũng chẳng ai để ý một người như cô đi đâu về, nên cô muốn về thẳng phòng của mình.
- Trường An! - có một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Có lẽ cô đã sai, vẫn có người nhớ đến một người vô hình như cô.
Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao