Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 890-896

Chương 890:

Lúc này Mạc Tuân đã đi tới: “Bà nội, sao bà dậy sớm thế ạ”

“Không còn sớm nữa, Lê Hương nói phải sớm ngủ sáng sớm sớm tập thể dục, như vậy bà có thể sống đến 99 tuổi đấy.” Mạc lão phu nhân cười nói.

Mạc Tuân nhìn bà nội nhà mình bây giờ tinh thần sáng láng, chậm rãi cong môi, sau đó anh đưa mắt đặt trên người Lê Hương.

Lão phu nhân vô cùng thức thời cười nói: “A Đình, Lê Hương sắp tham gia diễn đàn y học, cháu lái xe đưa Lê Hương đi đi.”

“Không cần đâu ạ…” Lê Hương nhanh chóng từ chối.

Mạc Tuân gật đầu: “Dạ.”

Nói rồi anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của Lê Hương, mang theo chìa khóa xe dẫn cô ra của.

Hai người đi tới bên chiêc Rolls-Royce Phantom, Lê Hương nhanh chóng rút tay về: “Em tự đi được, anh đến công ty đi!”

Mạc Tuân lịch sử mở cửa xe ra, giọng điệu không cho phép từ chối: “Lên xe.”

Lê Hương biết tính anh bá đạo, hơn nữa còn lề mề nữa cô sẽ đến muộn, nên cô ngoan ngoãn lên xe.

Lúc này Mạc Tuân vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông cong của cô.

Lê Hương hóa băng, anh làm cái quái gì thế? Cô quay đầu, đôi mắt đen láy ươn ướt trừng anh.

Mạc Tuân một tay đút vào túi quân, dáng vẻ bá đạo, anh nhướng hàng mày kiếm, hạ giọng chỉ hai người mới nghe được, nói: “Mặc như vậy đi quyến rũ ai? Lẽ nào em còn muốn ngồi xe thằng khác?”

Lê Hương liếc lên liếc xuống cả người mình, cô mặc có sai gì đâu, trong đầu người này rốt cuộc chứa thứ gì thế?

Hôm nay là ngày trọng đại của giới y học Đề Đô, tất cả bậc kỳ tài của y giới đều xuất hiện ở buổi diễn đài đỉnh cao này, bởi vì Prof. Lê lần đầu lộ diện, nên buổi diễn đàn này nhận được rất nhiều sự chú ý.

Sảnh bên ngoài đã tụ tập người ta tấp nập ký giả truyền thông, lúc này không biết là người nào kinh hô lên các người mau nhìn, viện sĩ Khâu tới rồi?

“Xoát” một cái, ánh mắt mọi người đều dán qua, chỉ thấy viện sĩ Khâu đi lên thảm đỏ.

Tách tách tách, tất cả ánh flash đều đỗ dồn về, “Viện sĩ Khâu, xin hỏi đây chính là X học trò cưng của ngài sao?”

Mọi người đưa mic cho viện sĩ Khâu, phỏng vấn ông.

Viện sĩ Khâu không ngừng bước, ông chỉ liếc qua màn ảnh: “Đúng vậy, Lê Hương chính là X – trò cưng của tôi, vì có chút nguyên nhân, tư liệu của Lê Hương bị niêm phong lưu trữ, rất ít người biết, Lê Hương 12 tuổi được cử đến học Đại học T, 15 tuổi tốt nghiệp hai bằng tiến sĩ của Đại học T, cùng với Tử Tiễn trở thành hai đại truyền kỳ của Đại học T, Lê Hương 16 tuổi gia nhập vào căn cứ Viện Nghiên Cứu trở thành X, nhận danh hiệuPprofessor giáo sư, là một thiếu nữ thiên tài y học trời sinh.”

Trời ạ.

Đây là lần đầu tiên mọi người nghe đến bằng cấp của Lê Hương, bọn họ lập tức bị trình độ học vấn trâu bò như thế đánh ngắt, hóa ra Lê Hương là một thiếu nữ thiên tài y học?

Trở thành Prof. Lê chỉ với độ tuổi 16, chính là nghịch thiên.

Lúc này dưới sự bảo vệ của nhiều tầng an ninh, viện sĩ Khâu đi vào rồi khuất dạng.

Trong buổi họp diễn đàn đỉnh phong của y học, viện sĩ Khâu nhanh chóng bị bao vây, mọi người tò mò hỏi, “Viện sĩ Khâu, sao không thấy học trò cưng Lê Hương của ông đâu thế?”
Chương 891:

“Viện sĩ Khâu, trò cưng của ông đỉnh lắm đấy, hậu sinh khả uý, chúng tôi đều muốn gặp cô ấy một lần.”

Viện sĩ Khâu cúi đầu nhìn một chút đồng hồ đeo tay: “Lê Hương cũng sắp tới rồi.”

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ êm tai: “Thầy ƠI.

Mọi người vội vã quay đầu, chỉ thấy Lê Hương vội vàng chạy tới: “Thầy ơi, em vẫn chưa muộn phải không ạ?”

Lê Hương lên sân khấu giống phong cảnh đẹp mắt, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người, lúc này cô đã thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.

Có vài chàng trai trẻ học lực kiệt xuất, xuất thân từ y học thế gia cũng đến, ánh mắt của bọn họ đều rơi vào trên người Lê Hương.

Lê Hương chỉ mới 20 tuổi, làm hoa hậu giảng đường của Đại học A, mỹ nữ thanh thuần mà tuyệt sắc, chỉ mỗi mỹ nhan thịnh thế này cũng đủ để đám thanh niên kiệt xuất nhân không cách nào cự tuyệt.

Cộng thêm thân phận Prof. Lê của Lê Hương lộ ra ánh sáng, trên người cô lại càng thêm rực rỡ chói mắt, hiện tại chỉ cần là y giới, không ai không biết Lê Hương, đám con trai kia đóng cửa lại, chủ đề thảo luận nhiều nhát cũng là Lê Hương.

Tên tuổi Lê Hương hiện tại vang dội toàn bộ Đề Đô.

Viện sĩ Khâu từ ái cười nói: “Lê Hương, con không trễ, là chúng ta nóng lòng chờ con đến, nào, để thầy giới thiệu cho con một chút, những vị này đều là ngôi sao sáng của y giới, vị này chính là giáo sư Nhạc của bệnh viện Nam Sơn, chuyên gia của khoa thần kinh, vị này chính là…”

Viện sĩ Khâu giới thiệu từng người một, Lê Hương tự nhiên lễ phép gật đầu chào hỏi, hiện tại cô đứng dưới ngọn đèn sáng chói, cử chỉ hoàn mỹ cùng khí chát tuyệt trần toát ra phong hoa một thân.

“Viện sĩ Khâu, đây là lần đầu tiên trò cưng của ông Lê Hương lộ diện, nghe nói lát nữa Lê Hương sẽ lên sân khấu diễn thuyết luận văn học thuật của cô ấy. Mới 20 mà đã đứng được trên sân khấu lớn thế này, đến chúng ta lúc còn trẻ cũng theo không kịp, chúng tôi đều rất chờ mong bài luận văn diễn thuyết này!”

Hôm nay là diễn đàn đỉnh cao của giới y học Đề Đô, Lê Hương sẽ lần đầu tiên diễn thuyết luận văn học thuật của mình, đây đương nhiên là mong đợi của mọi người.

Viện sĩ Khâu khiêm tốn cười nói: “Lê Hương bây giờ còn tuôi rất trẻ, là hậu bồi, các vị đều là thầy cô giác của cô, nếu như cô diễn thuyết có gì thiếu sót, cũng xin các vị thầy cô vui lòng chỉ giáo.”

Diễn đàn học thuật hôm nay cũng có một người tới, chính là Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên cũng học y, với thành tích của cô ta không vào được nơi này, không có tư cách, thế nhưng, cô ta xuất thân tốt, là thiên kim đại tiểu thư của thủ phủ Lệ gia, hiện tại Lệ Quân Mặc lại đã trở về, hôm nay là Lệ Quân Mặc dẫn cô ta tới đây mở mang kiến thứ một chút.

Nhưng Lệ Yên Nhiên lại chẳng học hỏi được gì, hiện tại cô ta đứng ở nơi không người chú ý, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lê Hương.

Lệ Yên Nhiên nhìn viện sĩ Khâu dẫn Lê Hương giới thiệu cho mọi người, cô tanhìn Lê Hương phóng khoáng ung dung dưới ánh đèn sáng rực, cô ta nhìn ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lê Hương, thưởng thức không ngớt với ngôi sao sáng là cô, đám thanh niên tài giỏi đẹp trai toát ra thưởng thức mến mộ với cô…

Cô ta thấy hôm nay căn bản cũng không phải là diễn đàn học thuật gì, mà như cuộc tuyển tú dành riêng cho Lê Hương?

Lệ Yên Nhiên siết chặt quả đắm của mình, trong lòng hận đến cắn răng, đại chiến lần trước cô ta và toàn bộ Dạ gia tổn thương nguyên khí nặng nè, Dạ lão bởi vì ở bên trong cơ thể có cổ độc, ngay cả diễn đàn lần này cũng không thẻ tham gia, vậy mà Lê Hương lại nghênh đón thời khắc cao quang của mình.

Lệ Yên Nhiên hung hăng dời mắt, không nhìn Lê Hương nữa, cô ta tìm kiếm bố mình – Lệ Quân Mặc.

Lệ Quân Mặc là thủ phủ toàn cầu, trùm từ thiện, hiện tại bên người ông không ít người vây quanh, đám người đó ân cần nói gì đó với ông, nhưng ông không để tâm, ánh mắt của ông cũng rơi vào một người.

Lệ Yên Nhiên nhìn theo ánh mắt Lệ Quân Mặc, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, bởi vì Lệ Quân Mặc hiện tại đang nhìn…
Chương 892:



Lê Hương?




Bố vậy mà nhìn Lê Hương?



Phản ứng đầu tiên của Lệ Yên Nhiên chính là, không phải bố đã vừa ý Lê Hương rồi chứ? Lúc này viện sĩ Khâu mang theo Lê Hương đi tới trước mặt Lệ Quân Mặc: “Lê Hương, vị này chính là Lệ tổng, con chắc không xa lạ gì nhỉ?”



Đôi mắt sáng trong của Lê Hương nhìn về phía Lệ Quân Mặc, sau đó nền nã mỉm cười: “Đương nhiên không xa lạ gì ạ, Lệ tổng, thưa bác ạ.”



Lệ Quân Mặc nhìn đôi mặt như ánh sao xoay chuyển kia của Lê Hương, gật đầu: “Không ngờ Lê tiểu thư ưu tú như vậy, bố mẹ của cô hẳn là dành rất nhiều thời gian và tâm huyết nuôi dưỡng cô thành tài nhỉ?”



Lê Hương không nghĩ tới Lệ Quân Mặc lại quan tâm tới cha mẹ của mình tới, cô cười nói: “Bố Lê mẹ Lam của con dĩ nhiên rất tốt rồi ạ.”



Ánh mắt Lệ Quân Mặc lóe lên, muốn nói gì, nhưng lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp từ tính: “Bác Lệ, thật khéo quá, không ngờ bác cũng tới tham gia diễn đàn học thuật này đấy.”



Lệ Quân Mặc quay đầu, thấy được Mạc Tuân từ đối diện đi đến.



Mạc Tuân tới?



Mạc Tuân đến liền gợi lên tiếng xì xầm xôn xao, mau nhìn, Mạc tổng cũng tới?



Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, Mạc Tuân chở cô tới đây, nhưng cô đã tạm biệt anh rồi mà, thế mà anh vẫn chưa đi, còn tham gia diễn đàn học thuật này.



Lê Hương đi lên trước, ngắng khuôn mặt nhỏ xinh nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”



Mạc Tuân lấy chiếc áo khoác dài màu gạo từ trên cánh tay ra, anh cong môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt mà cưng chìu nói: “Ban nãy phát hiện ra áo khoác em để quên trên xe anh, sợ em lát nữa ra ngoài lạnh, nên anh tự mình đưa tới cho em đó.”



Áo khoác trên tay Mạc Tuân là của Lê Hương.



Mọi người nhanh chóng tổng kết được một tin tức quan trọng: “Thì ra Prof. Lê là ngồi xe Mạc tổng tới, thế nhưng người tài xế Mạc tổng này cũng quá không xứng chức, Prof. Lê suýt nữa đã đến muộn.”



Mạc Tuân câu môi: “Ban nãy trên đường kẹt xe.”



“À, đã hiểu đã hiểu.” Mọi người nhao nhao cười nói, ánh mắt ám muội còn lưu luyến trên người Mạc Tuân và Lê Hương.



Lê Hương giơ lên vén lọn tóc ra vành tai trắng như tuyết, vành tai của cô đo đỏ, dù sao da mặt cô cũng mỏng, đối mặt với sự trêu chọc của mọi người cũng rất ngại.



Lúc này viện sĩ Khâu cười khoát tay: “Được rồi, diễn đàn học thuật sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người vào chỗ đi! Lê Hương, đi theo thầy.”



Lê Hương chìa tay về phía Mạc Tuân: “Đưa áo khoác cho em, anh đến công ty đi!”



Mạc Tuân không đưa: “Anh ở đây chờ em, xong rồi thì cùng đi.”



Anh muốn ở chỗ này đợi cô? Mọi người nhanh chóng cười nói, “Thời gian của Mạc tổng là vàng là bạc, cho tới bây giờ đều là người ta chờ anh ấy, anh ấy không chờ người nào cả, thật đúng là là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không nghĩ tới Prof.



Hạ y thuật kinh người, ngay cả phục tùng bá đạo tổng tài cũng rất điêu luyện.”



“Mạc tổng cầm áo khoác Prof.Hạ ở chỗ này chờ như thế , sao tôi lại ảo giác như anh ấy hóa thành hòn vọng thê thế này?”



Mặt Lê Hương thoắt cái đỏ bừng, cô quay đầu co cẳng chạy theo viện sĩ Khâu, chạy trối chét.
Chương 893:



Mọi người lúc này mới chậm rãi tán đi, nơi đây chỉ còn sót lại Mạc Tuân và Lệ Quân Mặc.



Mạc Tuân đi tới bên người Lệ Quân Mặc, trong chất giọng trầm thấp lộ ra vẻ thờ ờ: “Bác Lệ, hình như bác rất hứng thú với Lê Hương nhỉ?”




Lệ Quân Mặc nhìn thoáng qua bóng người khuất xa của Lê Hương, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân, ông gật đầu: “Ừ, là có chút hứng thú.”



Lệ Quân Mặc hào phóng thừa nhận chắc chắc là khiêu khích anh, Mạc Tuân nhanh chóng nheo lại cặp mắt thâm thúy kia: “Bác Lệ, Lê Hương là người phụ nữ của cháu!”



“Đã nhìn ra.”



Lệ Quân Mặc nhìn lướt qua chiếc áo khoác vàng nhạt trong khuỷu tay Mạc Tuân: “Nếu không cháu cũng không mượn một cái áo khoác đỏ mắt chạy tới tuyên bố chủ quyền của mình.”



*…”



Trong đáy mắt Mạc Tuân nháy mắt cuồn cuộn ra tầng lệ khí rét lạnh, anh từ trong cổ họng bức ra giọng điệu âm u: “Bác Lệ, tốt nhất bác nên cách xa Lê Hương một chút, nếu không… cháu sẽ không khách khí với bác!”



Cái gì? Không khách khí với ông? Lệ Quân Mặc như là nghe được truyện cười, ông tiến lên, đưa tay vỗ vỗ vai Mạc Tuân: “Nhóc con, bác có thể chờ cháu hai mươi năm.”



Lệ Quân Mặc rời đi.



Lệ Quân Mặc rời khỏi diễn đàn học thuật, quản gia tư nhân đi lên trước, cung kính hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?”



Lệ Quân Mặc nói hai chữ: “Thăm tù.”



Quản gia tư nhân đã hiểu, Lệ Quân Mặc muốn đi thăm Dạ Huỳnh.



Lúc này phía sau có một người vội vã chạy tới: “Bó.”



Lệ Quân Mặc dừng bước lại, Lệ Yên Nhiên chạy tới.



“Bố, bố đi đâu vậy?” Lệ Yên Nhiên vươn tay khoác lên cánh tay của Lệ Quân Mặc làm nũng: “Bó, con thích anh Tuân, lần này bố nhất định phải giúp con gả cho Mạc Tuân.”



Lệ Quân Mặc không có biểu tình gì, chỉ là ôn hòa nói: “Mạc Tuân có thể vì Lê Hương tuyên chiến với bố, vậy cậu ta còn có cái gì không dám làm nữa đâu. Yên Nhiên, dứt ý định này đi?



Mạc Tuân chắc chăn sẽ không cưới con.”



Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng nhọt, cô ta thật sự không ngờ bố có thể từ chối cô ta thẳng thừng đến thế.



Hiện tại mẹ đang ngồi tù, ông ngoại trúng cổ, Dạ Minh Châu cũng lo sợ án binh bất động, tên điên Dạ Vô Ưu kia cô là không dám qua lại với hắn, hiện tại ngay cả bố cũng không giúp cô trù mưu đặt kế, vật cô ta nên làm cái gì bây giờ? “Bây giò bố muốn thăm mẹ con, con có muốn đi cùng không 2?”



Lúc này Lệ Quân Mặc hỏi.



Đến từ? Lệ Yên Nhiên nhanh chóng rụt tay về, cô ta hiên ngang nói: “Con không muốn đi, mẹ làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, còn giật dây con cắt cổ tay tự sát, bà ấy đã không phải là mẹ của con nữa rồi, con sẽ không đi thăm bà ấy!”



Lệ Quân Mặc liếc Lệ Yên Nhiên.



Lệ Yên Nhiên bị cái nhìn này tê cả da đầu: “Bố, con nói sai chỗ nào sao, con thực sự không làm gì cả, đều do ông ngoại công và mẹ xui khiến con.”



“Bồ biết rồi.” Lệ Quân Mặc nói xong cũng nhắc chân rời đi, rất nhanh ông cùng quản gia tư nhân đã khuất xa.
Chương 894:



Quản gia tư nhân nhìn ra tâm trạng tiên sinh nhà mình không vui, ông thấp giọng nói: “Tiên sinh, có phải ngài thấy Đại tiểu thư quá nhẫn tâm bạc tình? Kỳ thực nếu như Đại tiểu thư ở trước mặt ngài sống chết khóc lóc, cầu ngài giúp đỡ mẹ mình, ngược lại có vẻ Đại tiêu thư là thuần khiết vô tội, tâm tính thuần lương, nhưng bây giờ Đại tiểu thư đẩy hết thảy ra khỏi người mình, rất sợ bản thân dính dáng tới bất kỳ thứ gì của mẹ mình, để mình sạch sẽ, hành động giấu đầu hở đuôi cách này ngược lại đã chứng minh tát cả.”



Lệ Quân Mặc nhấp một cái môi mỏng, quản gia tư nhân này theo ông hai mươi năm rồi, nói trúng suy nghĩ trong lòng ông, vừa rồi Lệ Yên Nhiên giống như là một tên hề vụng về ở trước mặt ông diễn ra một màn kịch ngu xuẫn.




Ông làm bố cũng có trách nhiệm, mấy năm nay ông bỏ mặc dạy dỗ cô con gái Lệ Yên Nhiên này, để cho cô cả ngày lăn lộn chỗ Dạ gia đó, thế cho nên tính cách cũng biến đồi cả rồi.



Bây giờ Lệ Yên Nhiên tầm thường, hay ghen tị, hư vinh lại nhu nhược, trên người cô không có một chút bóng dáng người Lệ gia.



Lệ Quân Mặc lại nhớ đến cặp mắt sóng sánh ánh nước kia của Lê Hương, cô bé kia thông tuệ, ung dung, cứng cỏi lại dũng cảm, cô càng giống như là… người của Lệ giaI Lệ Quân Mặc từ nhỏ chính là một người nắm quyền đứng trên vạn người, ông có khứu giác rất bén nhạy với câu chuyện vẫn mù mờ chưa rõ này, Lê Hương đột nhiên xông vào làm ông ngửi được khí tức không bình thường, trong lòng ông có phỏng đoán và giả thiết, hiện tại ông phải đi gặp Dạ Huỳnh, chứng thực gì đó.



Dạ Huỳnh vào tù, bà ta từ thiên đường cao sang ngã thẳng xuống địa ngục, cuộc sống vô cùng thê thảm.



Bà ta đang làm việc, lúc này có người ở bên ngoài hô: “Số 49, có người thăm tù.”



Dạ Huỳnh chính là số 4.



9Từ lúc Dạ Huỳnh vào tù, không hề có ai tới thăm bà ta, bố ruột của bà, con gái của bà, mấy đứa cháu chẳng một ai đến, tim bà ta đã sớm nguội lạnh.



Hiện tại có người tới thăm bà ta, hai mắt bà ta sáng ngời, ngọn lửa tàn nguội ttrong lòng trong nháy mắt dấy lên hừng hực, là ai, là ai đến thăm bà ta? Dạ Huỳnh nhanh chóng buông đồ trong tay xuống sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.



“Ở đây, bà vào đi.”



Cửa bị mở ra, Dạ Huỳnh đi vào, lập tức liền thấy một bóng người anh tuần tôn quý, ấy vậy mà là… Lệ Quân Mặc?



Con ngươi Dạ Huỳnh đột nhiên co rút, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng ngay lúc bà ta bị toàn thế giới vứt bỏ, người duy nhất đến thăm bà ta lại là Lệ Quân Mặc.



Hiện tại Lệ Quân Mặc ngồi trên ghế, trên người ông là một chiếc áo choàng dài mỏng màu đen được may thủ công, người đàn ông này từ trong cốt nhục chảy trôi khí tức quý tộc, sạch sẽ nỗi bật, bàn ghế trong này đã rất cũ kỹ, ông ngồi ở chỗ này lại vô cùng có vẻ hu tôn hàng quý(”).



(*) Hu tôn hàng quý: Người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp.



Đương nhiên người càng chật vật là Dạ Huỳnh, bà ta đang mặc đồng phục tù nhân nhăn nhúm bắn thỉu, phía trên in số 49 thật lớn, tượng trưng cho sỉ nhục, bà ta vươn tay nỗ lực vuốt ve nếp nhăn trên áo quần, muốn lấy dáng vẻ tốt nhất đối mặt Lệ Quân Mặc.



Lúc này Lệ Quân Mặc nghiêng mặt, nhìn qua hướng bà ta, ông không có biểu cảm gì, chỉ là dùng ánh mắt chỉ cái ghế đối diện: “Ngồi đi.”



Dạ Huỳnh cả người nhếch nhác, trước đây lúc bà ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp còn cảm giác mình không xứng với vị con cưng Đề Đô này, hiện tại vào tù rồi, càng cách xa ông một trời một vực rồi.



Dạ Huỳnh nhanh chóng tiến lên ngồi đối diện ông, bà ta mỉm cười: “Quân Mặc, anh… anh sao lại có thời gian đến thăm em thế?”



Ánh mắt Lệ Quân Mặc lạnh nhạt nhìn bà ta: “Tôi có mấy câu muốn hỏi cô.”



“Câu gì, anh nói đi.”



“Đêm đó, tôi hỏi cô tên gì, sao cô lại không nói?”



Dạ Huỳnh như bị điện giật, cả người cứng đờ, bà ta tuyệt đối không ngờ Lệ Quân Mặc đến thăm bà ta lại vì hỏi chuyện đêm kia.
Chương 895:



Một đêm kia, ông lại hỏi… tên Lâm Thủy Dao là gì? Là người trưởng thành, sau tình một đêm đại đa số mọi người đều chia tay, hỏi tên là là tối ky, trừ phi, trong định nghĩa của Lệ Quân Mặc, ông cũng không muốn định nghĩa đêm đó thành tình một đêm.



Rất rõ ràng đêm đó Lâm Thủy Dao làm cho ông hết sức hưởng thụ yêu thích, bằng không ông cũng sẽ không hỏi tên Lâm Thủy Dao.



Sắc mặt Dạ Huỳnh trắng bệch, bà ta cảm giác mình thật sự quá thảm, bà ta đã vào tù rồi, lẽ nào nghiêm phạt này còn chưa đủ sao, ông lại đuôi tới nơi đây cầm dao đâm nát trái tim bà ta?



Ông biết rõ thống khổ lớn nhất đời này của bà ta chính tình yêu không được đáp lại kia của bà ta dành cho ông, người đàn ông bà ta không có được lại ở trước mặt cô nhắc đến cô gái đã từng chung chăn chung gối với ông.



Lệ Quân Mặc lằng lặng nhìn cô, trầm giọng nói: “Nếu đêm đó cô không muốn nói tên cho tôi biết, vì sao lại vác cái bụng bự tìm tới cửa muốn tôi phụ trách, đêm đó… không phải cô muốn sinh con cho tôi sao?”




Dạ Huỳnh rốt cuộc đã biết, đã biết căn nguyên thân thé của Lê Hương, Lâm Thủy Dao này thực sự là không biết xấu hổ, cô ta lại tìm đến phòng Lệ Quân Mặc sinh con cho ông.



Đứa con đó chính là Lê Hương?



“Chắc cô không phải vì con mới tới tìm tôi, vậy bởi vì… cô thích tôi? Nhưng đêm đó cô cũng không thích tôi, cô nói tôi chỉ là bạn pháo một lần.”



Cái… cái gì cơ? Bạn pháo… một lần? Dạ Huỳnh đã chắn kinh há to miệng, mấy năm nay Lệ Quân Mặc không nói tới một chữ chuyện đêm kia , thế nhưng tất cả mọi người đều biết ông nhớ mãi không quên đêm kia.



Lâm Thủy Dao kia có phải điên rồi hay không? Cô ta có biết mình ngủ với người nào không? Là người đàn ông thủ phủ toàn cầu, con cưng Đề Đô, cực kỳ có quyền có thế có tiền lại có nhan sắc, đã từng bị cô ta chỉnh phục dưới thân, cô ta lại kiêu ngạo phách lối nói Lệ Quân Mặc là bạn pháo của cô, còn là một lần duy nhất? Lệ Quân Mặc nhìn Dạ Huỳnh, im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu một cái: “Cô không phải cô gái đêm đó, đúng không?”



Dạ Huỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ ông đã phát giác được thứ gì, mục đích thực sự của lần này ông tới thăm tù kỳ thực chính là thăm dò bà ta, tìm kiếm chân tướng năm đó? Ông cũng đã gặp Lê Hương, chăng lẽ ông đã nhận ra được Lê Hương chính là con gái ruột của ông?



Trong lòng Dạ Huỳnh đã dâng lên sóng to gió lớn, nhưng bà ta buộc chính mình trần định lại, thân thế Lê Hương không thể bại lộ, bằng không bao nhiêu mưu kế ngần ấy năm, hiện tại tất cả thứ Yên Nhiên có đều hệt như bong bóng vỡ tan mắt.



Dạ Huỳnh cười nói: “Quân Mặc, sao anh lại nói như vậy, cô gái đêm đó chính là em, mấy năm nay anh không nói năng gì với em, nhưng trong lòng anh còn nhớ rõ một đêm kia của chúng ta mà. Em thừa nhận mục đích tiếp cận của em chính là muốn cùng anh sinh con, lúc đầu em còn cầm một ống nghiệm khoa học, muốn… muốn từ trên người anh trộm gen, thế nhưng ai ngờ đến anh…”



Dạ Huỳnh lộ ra biểu tình thẹn thùng.



Lệ Quân Mặc không nói gì thêm, ông chỉ là bất động nhìn Dạ Huỳnh, dường như đang đánh giá nghiên cứu thứ gì.



Dạ Huỳnh biết những lời này của mình không có bất kỳ kẽ hở, đêm đó lúc và ta đi vào phòng phát hiện trên sàng Lâm Thủy Dao đánh ống nghiệm khoa học, Lệ Quân Mặc nhất định cũng thấy qua.



Nhưng Dạ Huỳnh vẫn rất lo lắng, ông lằng lặng nhìn bà ta, ánh mắt kia cũng không sắc bén, nhưng giống như là tia X quang vậy xuyên thủng sâu trong nội tâm của bà ta, bà ta không thể nào biết bây giờ ông đang suy nghĩ cái gì.



Lúc này Lệ Quân Mặc đứng dậy, trực tiếp rời đi.



“Quân Mặc…” Dạ Huỳnh liền gọi ông lại: “Em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, hiện tại đã nhận trừng phạt, nhưng Yên Nhiên là con gái ruột của chúng ta, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt con bé, hai mươi năm trước được bố mẹ cưng chiều, quãng đời còn lại vẫn nên được chồng mình thương yêu, nên anh nhất định phải giúp Yên Nhiên tìm cách có được tắm chồng tốt, Yên Nhiên thích Mạc Tuân, anh phải giúp Yên Nhiên gả vào Mạc gia.”



Lệ Quân Mặc không ngừng bước chân, thân ảnh tôn quý ấy rất nhanh đã biến mắt.



Lệ Quân Mặc ngồi xe rời đi, lúc này một người lén lút đi ra, chính là Lệ Yên Nhiên.
Chương 896:

Lệ Yên Nhiên cũng tới.

Trong buổi diễn đàn họp thuật, Lệ Quân Mặc bỏ lại cô ta qua đây thăm tù, cô ta nhanh chóng phủi sạch quan hệ với mẹ, nhưng trong lòng cô ta luôn có một dự cảm bất hảo, nhất là chuyện giữa bố và Lê Hương, nên lúc ông sang đây thăm Dạ Huỳnh xem thử Dạ Huỳnh nơi này có tin tức giá trị gì không.

Dạ Huỳnh cũng đang nghĩ cách muốn gặp Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Quân Mặc đã phát hiện và nghi ngờ, thân thế không dối gạt được, bà ta phải nói cho Lệ Yên Nhiên.

“Số 49, lại có người tới thăm tù.”

Lúc Dạ Huỳnh gặp được Lệ Yên Nhiên, cả người bà ta như sống lại, vô cùng mừng rỡ: “Yên Nhiên, con đến thăm mẹ à, gần đây khỏe không con?”

Dạ Huỳnh năm bàn tay Lệ Yên Nhiên.

Mấy ngày này Dạ Huỳnh luôn làm việc, hai bàn tay lúc đầu được bảo dưỡng rất tốt đã có vét chai do lao động, hiện tại bà ta cầm tay Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên lại thấy đau, ghét bỏ rút tay mình về: “Mẹ, con tới đây là muốn nói với mẹ một việc.”

Nhìn dáng vẻ Lệ Yên Nhiên không nhịn được lại ghét bỏ rời xa , Dạ Huỳnh cứng đờ, nhưng bà ta gượng cười: “Chuyện gì con nói đi.”

“Con phát hiện bố thấy rất hứng thú với Lê Hương, con hồ ly Lê Hương kia tỉnh thực sự là không biết xấu hổ, nó câu dẫn anh Tuân còn chưa đủ, bây giờ lại muốn quyến rũ bố, nó muốn làm gì, làm mẹ kế của con?”

“Con cũng không biết bố có ý gì, bố muốn cái gì dạng đàn bà nào mà không có, vì sao lại để ý đến Lê Hương? Chẳng lẽ bố muốn bao nuôi Lê Hương đấy chứ!?”

“Mẹ, mẹ nói bây giờ con nên làm gì, hiện tại bên cạnh ta chẳng còn ai bày mưu tính kế nữa, bà nội còn nhắc nhở con, cắm con lại gây chuyện.”

Trái tim Dạ Huỳnh trong nháy mắt chìm đến đáy cốc, quả nhiên Lê Hương đưa gợi lên hứng thú nồng đậm của Lệ Quân Mặc.

“Yên Nhiên, con hiểu lầm bó con rồi, bố con không phải hứng thú với Lê Hương kiểu ấy.”

“Thế thì hứng thú kiểu nào?”

“Yên Nhiên, có một bí mật mẹ phải nói cho con biết, con không phải con ruột của bố, Lê Hương mới là con gái ruột!”

Cái gì? Lệ Yên Nhiên trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta cả kinh trực tiếp từ trên ghế đứng phắt lên, không thể tin nhìn Dạ Huỳnh: “Mẹ… mẹ đang nói bậy gì thế, con làm sao không phải là con gái của bố được chứ, con chính là thiên kim Lệ gia, con ả Lê Hương kia… Con ả Lê Hương kia xuất thân đê tiện, nó làm sao xứng với con…”

“Yên Nhiên, chuyện này là sự thực, con nhất định phải chấp nhật, Lê Hương là con ruột bố bó, là thiên kim chân chính của Lệ gia, con chỉ là một thiên kim… giả, thay thế thôi.”

Nhìn vẻ mặt chắc chắn lại nghiêm túc của Dạ Huỳnh, hai chân Lệ Yên Nhiên mềm nhữn, trực tiếp ngồi liệt trên ghế, sao có thể, sao có thể như vậy được chứ? Thứ mà cô ta tự hào nhất chính là xuất thân của mình, đây là hào quang và chỗ dựa cả đời của cô ta, mà Lê Hương chẳng qua là đứa con gái thất lạc của dòng dõi Lê gia côn đồ kia, ngay cả giới mỹ nữ quyền quý Đế Đô cũng không bước chân vào được, cô ta đã chê cười cô N lần.

Nhưng bây giờ Dạ Huỳnh nói cho cô ta biết, Lê Hương mới là thiên kim đại tiểu thư của Lệ gia, mà cô ta chỉ là một thiên kim giả mạo, cô ta sao mà chấp nhận nổi? “Mẹ, vậy con nên làm gì bây giờ, con cảm giác bố đã nghỉ ngờ rồi, vì bố luôn nhìn chằm chằm Lê Hương.” Lệ Yên Nhiên hoang mang luống cuống nhìn về phía Dạ Huỳnh xin giúp đỡ.

Dạ Huỳnh nhanh chóng nói: “Yên Nhiên, phải lừa che giấu thân thế của con và Lê Hương, chẳng những phải giấu, con còn phải nghĩ kế cho tương lai của mình. Con gái đằng nào cũng phải lập gia đình, trước lúc bố con và bà nội còn chưa phát hiện, con phải nghĩ cách để bố giúp con gả cho Mạc Tuân, chỉ cần con gả vào Mạc gia trở thành thiếu phu nhân, làm Mạc gia đương gia chủ mẫu, vậy cuộc đời con về sau sẽ yên ổn rồi.”

Đúng, Lệ Yên Nhiên dùng sức gật đầu, cô ta muốn gả cho Mạc Tuân, nhưng là…



Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Story Chương 890-896
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...