Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 869-875

Chương 869:



Về chuyện giao thủ giữa bố anh Mạc Tư Tước và Lê Hương, anh không hề ấn tượng.



Bảy, tám năm trước anh đã dẫn bà nội đến Hải Thành, liên quan tới Hải Thành, ký ức trong đầu anh đều hoàn chỉnh, sau này Mạc Từ Tước tới Hải Thành, anh liền dẫn bà nội theo Mạc Từ Tước về Đề Đô.



Những đoạn ký ức này cũng không có vấn đề, anh cũng chưa từng hoài nghỉ đến.



Mãi đến khi anh phái Sùng Văn Thượng Võ đi điều tra chồng cũ của Lê Hương, mới biết được quá khứ của cô đã người xóa sạch, mà người này chính là bố anh Mạc Tư Tước.



Cho đến một khắc kia, anh mới cảnh giác lại, anh phát hiện mình dường như đã quên thứ gì.



Anh nhanh chóng ghép lại từng mảnh của mọi chuyện.



Lê Hương thích anh, cái này là ấn tượng đầu tiên cô cho anh thông qua ánh mắt.



Ngày ấy lần đầu tiên anh thấy Lê Hương là ở cổng chính Đại học T, anh lái xe chở Lệ Yên Nhiên, trong ngực cô ôm mấy cuốn sách cứ như vậy nhìn anh, mãi đến lúc xe của anh đã đi xa, cô vẫn còn đứng ở phía sau nhìn bóng xe anh.



Là một người đàn ông trưởng thành, từ ánh mắt của cô anh cũng có thể thấy được cô thích anh.



Lần thứ hai gặp mặt là ở Đề Bar, Tiểu Viên Viên – thú cưng của anh không người lạ nào lại gần được nó, lại được cô ôm vào lòng.



Lần thứ ba gặp mặt chính là tại Tây Uyễn của anh, từ lúc ở Hải Thành về, bà nội cũng ngã bệnh nặng, cả ngày nhốt mình trong phòng không gặp ai, cô lại thành nữ đầu bếp nhỏ của bà.



Hiện tại Mạc Tuân mới phát hiện bản thân đã bất bình thường đến đâu. Trước đây tất cả mối quan tâm của anh đều là cô làm sao dùng sắc đẹp câu dẫn anh, tỷ như lần đầu tiên gặp mặt đã cố ý nhìn xe anh, hấp dẫn sự chú ý của anh, lần thứ hai gặp mặt liền bát ngờ ngã vào ngực anh, lần thứ ba gặp lại nằm ngủ trên giường anh.



Đều do cô quá đẹp, những nữ sinh viên trẻ trung, xinh đẹp đều móc nối với những người đàn ông thượng lưu giàu có và thành đạt, tin tức nữ sinh viên được nhiều thương gia giàu có bao nuôi nhiều vô kể. Mà bên cạnh anh cũng có rất nhiều loại cám dỗ như thế, hơn nữa tình cảm của cô dành cho anh quá vi diệu, anh không thể giải thích được, nên anh quy cô vào hàng ngũ những người phụ nữ muốn quyến rũ anh, ngay từ ban đầu đã có thành kiến với cô.



Hiện tại xem ra anh hoàn toàn là bị sắc đẹp của cô mê muội hồn phách, trong lòng anh rất thích đoạn diễm ngộ này, cô câu dẫn anh, anh có chút giả vờ muốn từ chối, kỳ thực đã sớm F$ :Á z .. Á£ . ˆ* ˆ z £ ^ TÀ muôn giông đám giám đốc kia bao nuôi cô, kim Ôc tàng kiêu.



Tất cả phương hướng của anh đều đi trật, hiện tại anh mới nhìn rõ, trọng điểm anh hẳn là nên ở bà nội bệnh nặng luôn không chữa được. vì sao gặp được Lê Hương liền tràn trề sức sống, Tiểu Viên Viên người lạ chớ chạm vì sao thấy cô liền vui mừng, ngay cả má Ngô cũng rất yêu thích cô.



Mỗi người bên cạnh anh dường như rất quen thuộc cô, bao gồm cả bố anh?



Vì sao? Mấy ngày này anh một mực suy nghĩ tại sao, đáp án chỉ có một.



Chồng cũ của cô, đoạn hôn nhân ngắn ngủi ấy, quá khứ của cô, đều có liên quan đến người kia.



Mà người đó, chính là bản thân anh?



Nếu như chồng cũ của cô là anh, vậy đều giải thích được tất cả.



Nhưng nếu như chồng cũ của cô là anh, vì sao trong đầu của anh một chút ký ức cũng không có? Mỗi người bên người anh, bà nội, bố, má Ngô, bác Phúc, thậm chí thư ký riêng Nghiêm Kiên, bọn họ cũng đều biết, thế nhưng bọn họ đều lừa anh?



Động tác hút thuốc lá của Mạc Tuân khẽ khựng, sau đó anh chậm rãi nheo lại cặp mắt thâm thúy, trầm thấp mở miệng: “Giúp tôi liên hệ Dr. Xuyên.”



Dr. Xuyên là chuyên gia thôi miên, Sùng Văn hơi khựng lại: “Thiếu chủ, anh tìm Dr. Xuyên làm gì?”



Mạc Tuân một tay đút trong túi quần, anh rũ mí mắt anh tuấn, gõ gõ đầu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi nói: “Tôi muốn tiến hành thôi miên, tìm về phần ký ức bị đánh mắt kia.”
Chương 870:



Anh muốn tìm lại trí nhớ của mình?



Tìm lại ký ức của anh và Lê Hương?



Anh muốn xác định một thứ, rốt cục anh có phải là chồng cũ của Lê Hương không? Anh muốn xác định một thứ, Lê Hương đến cùng có phải Mạc phu nhân của anh không?



Đó Sùng Văn gật đầu: “Vâng, thiếu chủ.”



Lúc này Mạc Tuân liếc Thượng Võ, sâu kín hỏi: “Hai ngày này chỗ Dạ gia thế nào?”



“Hồi thiếu chủ, sau khi Dạ lão trúng độc liền đóng cửa không ra ngoài, nghe nói lão ta tìm rất nhiều thần y, muốn bức cổ độc trên người ra, Dạ Minh Châu vẫn ở cùng ông nội mình, Dạ Huỳnh bị bỏ tù, Lệ Yên Nhiên bị Lệ lão phu nhân mang về nhà, trận đấu lần trước ở căn cứ Khoa Nghiên Cứu, Lê tiểu thư đánh bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, bọn họ hiện tại bận sứt đầu mẻ trán, mỗi người chỉ lo cái mạng mình.”



Trên khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của Mạc Tuân không có sóng lớn gì: “Dạ Vô Ưu đâu?”




“Dạ gia đã không chào đón Dạ Vô Ưu nữa rồi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu cũng không về Dạ gia, mà là về trụ sở riêng của mình, mỗi ngày đều vọc đống chai lọ, si mê dùng độc. Thiếu chủ, Dạ Vô Ưu là không có người để uy hiếp, muốn lấy được cách chế thuốc từ gã ta, khó như lên trời.”



Trong tròng mắt thâm thúy sâu hẹp của Mạc Tuân cuồn cuộn ra ánh sáng sắc lạnh, Dạ Vô Ưu là một tên điên, cho dù kề dao lên cổ hắn ta, hắn cũng sẽ không giao ra cách chế thuốc, không có một ai để uy hiếp hắn, đúng là không chê vào đâu được, nhưng, cách chế thuốc này anh nhất định phải có.



Mạc Tuân hút một hơi thuốc, sau đó không nhanh không chậm phả ra làn khói trắng: “Dạ Vô Ưu không có người để uy hiếp, vậy tạo cho hắn… một người để uy hiếp thôi!”



Thượng Võ nghỉ hoặc nhìn Mạc Tuân: “Ý của thiếu chủ là?”



Mạc Tuân không nói thêm gì, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: “Cái này tạm thời không cần phải xen vào, anh chỉ cần theo dõi Dạ Vô Ưu là được.”



Thượng Võ gật đầu: “Vâng.”



Lúc này Sùng Văn lên tiếng nói: “Thiếu chủ, còn có một việc cần phải báo cho anh, chúng tôi đang điều tra quá khứ của Lê tiểu thư đồng thời gặp được một lực lượng khác, lực lượng này đến từ… Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc đang điều tra Lê tiểu thư, dường như Lệ Quân Mặc rất thấy hứng thú với Lê tiểu thư…”



Sùng Văn lời vẫn chưa nói hết đã cảm giác được một ánh mắt băng lạnh rơi vào trên người mình, chỉ thấy Mạc Tuân sau làn khói trắng phóng tầm mắt qua, âm u không vui.



Sùng Văn cứng đờ người, thiếu chủ tha mạng a! Tôi không có hứng thú với Lê tiểu thư, mà là Lệ Quân Mặc, thiếu chủ phải đi tìm ông ta chứ sao lại nhắm vào tôi?



Ánh mắt Mạc Tuân trầm lạnh thêm vài phần, Lệ Quân Mặc vừa trở về không lâu, trong hôn lễ của Dạ Minh Châu lần đầu tiên thấy Lê Hương, Lệ Quân Mặc hứng thú với Lê Hương, trong hôn lễ anh đã nhạy cảm nhận ra được.



Tuổi tác này của Lệ Quân Mặc cũng có thể làm cha Lê Hương, nếu ông có loại suy nghĩ này với Lê Hương, vậy ông quả thực là già mà mắt nét, không biết xấu hỏi?



Mạc Tuân mắấp máy đôi môi mỏng: “Chuyện Lệ Quân Mặc tôi biết rồi.”



Sùng Văn biết thiếu chủ nhà mình đây là đang ghen, thiếu chủ cũng quá thích ăn dấm chua rồi đầy?



Sùng Văn và Thượng Võ đều lui ra ngoài, Mạc Tuân đang xử lý văn kiện bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cửa thư phòng bị đầy ra, Mạc lão phu nhân đi đến.



“Bà nội, sao bà còn chưa nghỉ ngơi? Mạc Tuân đứng dậy.
Chương 871:



Mạc lão phu nhân thở dài một cái: “Tình trạng cơ thể bây giờ của Lê Hương sao bà ngủ cho được, chất độc hóa già kia, sao thằng oải bệnh hoạn Dạ gia kia lại nghĩ ra được mưa hèn kế bẩn như thế!”



Mạc Tuân nhìn Mạc lão phu nhân, đột nhiên thốt một câu: “Bà nội, cháu phát hiện bà rất quan tâm Lê Hương, quả thực còn quan tâm hơn cả cháu trai ruột là cháu đây, vì sao thế ạ?”



Mạc lão phu nhân cứng đờ, nhưng rất đã trần định lại, bà ha hả cười vài tiếng: “Cô bé Lê Hương này luôn khiến người ta yêu thích, lẽ nào A Đình không vui sao?”



Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, Mạc gia đều là người đã thành tinh, muốn từ Mạc Từ Tước hoặc là Mạc lão phu nhân moi ra thông tin gì căn bản không thể, Mạc Tuân đổi trọng tâm câu chuyện: “Bà nội, bà từng gặp qua Dạ Vô Ưu lúc còn bé rồi ư?”



Mạc lão phu nhân nhớ lại một cái: “Bà cũng không quá thân với thằng cháu trai Dạ gia kia, bà chỉ biết Dạ lão từ nhỏ đã hết sức nghiêm khắc với Dạ Vô Ưu, không cho phép Dạ Vô Ưu kết bạn, không cho phép Dạ Vô Ưu ra ngoài chơi, ngay từ đầu Dạ lão đã nhốt Dạ Vô Ưu vào trong phòng, từ từ Dạ Vô Ưu đã tự mình nhốt trong phòng mãi đến quen.”



“Khi còn bé tính tình Dạ Vô Ưu đã thờ ơ lạnh lùng, bà nhớ có một lần thọ yến, có một con mèo con chạy tới bên chân Dạ Vô Ưu, cọ cọ chân của nó, lúc đó Dạ Vô Ưu liền một cước đá văng con mèo con kia, rất nhanh chủ nhân của con mèo con kia cũng chính là một cô bé chạy tới, túm tay Dạ Vô Ưu hung hăng cắn một cái…”



Mạc Tuân nhanh chóng chộp được trọng điểm của câu chuyện này, anh lên tiếng cắt lời Mạc lão phu nhân: “Bà nội, ý của bà là đã từng có một cô gái cắn Dạ Vô Ưu?”



Mạc lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy.”



“Cô gái kia bây giờ đang ở đâu ạ?” Mạc Tuân hỏi.



“Cái này bà không nhớ rõ, bà chỉ nghe nói sau đó nhà cô bé kia phá sản rồi, bố mẹ đều nhảy lầu chết, cô gái nhỏ còn có một đứa em trai ruột, bị bệnh tim, cô bé kia mang theo em trai ruột bỏ đi… đã nhiều năm như vậy rồi, bà cũng không nhớ rõ là con gái nhà ai nữa.”



Nói rồi lão phu nhân hết sức kỳ quái nhìn Mạc Tuân: “A Đình, sao cháu lại hứng thú với cô gái này như vậy, lẽ nào cháu muốn…?”



Mạc Tuân cùng Mạc lão phu nhân nhìn nhau một cái, hai bà cháu tâm ý tương thông, suy nghĩ giống nhau.



Mạc lão phu nhân nhanh chóng đưa tay chỉ Mạc Tuân: “A Đình, chiêu này của cháu cũng quá… thâm.”



Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí: “Nếu Dạ Vô Ưu muốn chơi bản, vậy cháu liền bồi hắn chơi.”



“Nhưng, cháu muốn chơi trò mỹ nhân kế, cũng phải để Dạ Vô Ưu mắc câu mới được, bà thấy thằng cháu Dạ gia này là một tên có bệnh, hắn sẽ không thua trên người phụ nữ đâu.”



Mạc Tuân câu môi, không tiếp tục đề tài này: “Bà nội, bà có cách nào tìm được cô gái năm đó không ạ?”



Mạc lão phu nhân lắc đầu: “Bà không có chắc, mấu chốt là hiện tại thời gian cấp bách, bà sợ cơ thể Lê Hương đợi không nỗi.”




Mạc Tuân về phòng ngủ, anh và lão phu nhân đã chia ra hành động, bắt đầu tìm kiếm cô bé kia năm đó.



Hiện tại thời gian cấp bách, giành giật từng giây, vấn đề khó giải nhất chính là tìm được cô bé kia.



Lúc này “deng” một tiếng, điện thoại Mạc Tuân vang lên, tin nhắn đến.



Là từ một số lạ.



Mạc Tuân mở ra, đôi mắt thâm thúy kia chọt híp lại.



Nội dung tin nhắn cũng chả gì xa lạ, là tung tích về cô gái anh muốn tìm kia.



Hiện tại có người gửi toàn bộ tin tức của cô gái kia đến trên điện thoại di động của hắn.
Chương 872:



Người gửi tin này là ai? Hắn làm sao biết được anh đang tìm kiếm cô gái này? Mạc Tuân nhanh chóng bấm số điện thoại của Sùng Văn: “Tra số điện thoại lạ này ngay lập tức!”



Rất nhanh, Sùng Văn hồi âm tới: “Thiếu chủ, số điện thoại này số rỗng, không tra ra được gì cả ạ!”



Cái gì? Dãy số lạ này là số rỗng? Mạc Tuân lập tức mím chặt môi, một giây trước gửi tin nhắn cho anh, giây sau biến thành số rỗng. Người có thể trong thời gian nhanh chóng, ngay dưới mí mắt anh, vô tung vô ảnh biến mắt, đây là người đầu tiên?



Kẻ này là ai2 Hắn gửi tin nhắn này, nhất định cũng là vì Lê Hương, lẽ nào, người thần bí này có quan hệ với Lê Hương? Lúc này tiếng đập cửa vang lên, có người ở ngoài cửa gõ cửa.



Mạc Tuân thu hồi tâm tư: “vào.”



“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra một khe hở, một cái đầu nhỏ thò vào, Lê Hương không vào, cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt xuyên qua khe cửa rơi vào trên gò má anh tuần của anh, đen láy ươn ướt.



Mạc Tuân nhấc đôi chân dài, bước đến cạnh cửa, rũ mí mắt anh tuấn nhìn cô: “Đứng ở cạnh cửa làm gì, sao không vào?”



Lê Hương đã thay áo ngủ, trên đang mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu hồng, trên mũ là tai thỏ đang dựng lên, vừa ngây thơ xinh đẹp lại vừa đáng yêu.



Cô vươn cánh tay nhỏ trắng nõn, đưa áo sơ mi trắng của anh tới: “Này, trả áo lại cho anh đó.”



Ban đầu cô mặc áo sơ mi trắng của anh, bây giờ cô có quần áo rồi, liền thay áo sơ mi ra, trả lại cho anh.



Mạc Tuân vươn bàn tay to kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, trực tiếp lôi cô vào phòng ngủ: “rằm” một tiếng đóng cửa phòng lại, hai bàn tay to của anh chống trên vách tường, bá đạo giam cô vào vách tường: “Anh hỏi em vì sao không vào, sợ anh ăn em?”



Cái người này?



Bởi vì anh tới gần, Lê Hương chỉ có thể tựa lưng vào trên vách tường, cô nỗ lực dán về phía sau, muốn cách xa anh một chút: “Đây là phòng ngủ của anh, chúng ta cô nam quả nữ phải chú trọng khoảng cách, khoảng thời gian này em sẽ ở đây, nhưng em ở phòng của khách.”



“Có ý gì, không muốn ngủ chung với anh?” Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí, lộ ra vài phần không vui.



*“.. Cái gì ngủ chung, ai muốn ngủ chung với anh, Mạc Tuân, anh đứng đắn một chút đi!” Nói xong Lê Hương đưa tay đầy anh ra, muốn rời khỏi.



Tuy trong lòng Mạc Tuân không vui, cũng thể hiện ra mặt, nhưng anh không miễn cưỡng cô, dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ngủ chung.



Mạc Tuân vươn tay chộp lấy hai cái tai thỏ trên đầu cô chơi đùa, khóe môi anh nhếch ra nụ cười ngả ngớn của đàn ông trưởng thành: “Cái này là cái gì thế, biết anh thích kiểu này?”



Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lê Hương “phóc” một tiếng sôi sùng sục, cô ngẳắng đầu, chỉ thấy ống tay áo sơ mi trắng được anh cuộn lên vài vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc, cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ sang chảnh, mùi vị tức giận của đàn ông rất nồng, nhưng khi bị anh ác liệt chơi đùa tai thỏ của mình, Lê Hương từng thề với lòng rằng mình rất thuần khiết, nhưng cũng bị anh nghịch đến có chút hơi… thích.



Lê Hương đánh rót tay anh xuống: “Mạc Tuân, sao đầu óc anh luôn đen tối thế hả?”



Lúc ở Hải Thành, cô mặc bộ đồ ngủ có đuôi, anh cũng lôi cái đuôi của cô không thả.



Cô hoàn toàn không có ý lấy lòng anh, chỉ là bản thân cô thích kiểu đồ ngủ này.



“Luôn?” Động tác trên tay Mạc Tuân dừng một chút: “Trước đây anh cũng từng kéo qua tai thỏ của em?”
Chương 873:



Mạc Tuân biết, đó là thế giới anh chưa từng tham gia vào, đó là thế giới thuộc về cô và Mạc tiên sinh.



Cô yêu Mạc tiên sinh của cô, nên lần đầu tiên lúc gặp mặt ở Đề Đô, cô mới dùng ánh mắt như vậy đuổi theo bóng xe anh.



Mạc Tuân không biết trong thế giới kia bọn họ đã trải qua chuyện gì, vui sướng hoặc bi thương, ngọt ngào hoặc biệt ly, anh đều không biết, điều này khiến anh hoang mang, khiến anh hâm mộ, khiến anh đồ kị, lại khiến anh thấy rất không an toàn.



Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng rơi trên vầng trán xinh đẹp của cô, hôn rồi lại hôn, anh thật lâu không hề rời đi, mà là thân mật cọ xát đôi môi mỏng lên da thịt mềm mịn của cô, hiện tại anh thật sự không có cảm giác an toàn, không chỉ bởi bản thân đánh mắt đoạn ký ức, còn đến từ thân thế bí ẳn của cô. Bố anh từng nói rồi sẽ có một ngày cô sẽ biến mắt ở phần cuối thế giới trở về nhà, đến lúc đó cô sẽ rời bỏ anh. Còn có Lệ Quân Mặc, người thần bí gửi tin nhắn kia… Dường như trên người cô hoa đào nở một đóa lại một đóa, anh phải đi theo phía sau cô đưa cô bóp nát từng đóa hoa đào đó đi.



Mạc Tuân dán môi mỏng vào vành tai cô, thủ thỉ: “Lê Hương, anh cũng rất thích em.”



Chẳng những là Mạc tiên sinh thích em, anh – Mạc Tuân cũng rất thích eml Mạc Tuân đến quán bar, chủ quán bar núc ních thịt lắc người kích động chạy ra, nịnh hót cười nói: “Mạc tổng, ngài nghênh giá đến đây chơi thật làm cho kẻ hèn này nở mày nở mũi quá, Mạc tổng là tới mua vui sao, tôi lập tức đem máy ca kỹ chính đến cho Mạc tổng!”



Mạc Tuân mang một cái tay: “Không cần, tôi tới tìm một người, Dương Tiểu Sương.”



“Ôi chao Mạc tổng, ánh mắt này của ngài thực sự cao đấy, Dương Tiểu Sương chính là ca sĩ chính bên chỗ chúng tôi, Mạc tổng mời ngài hướng đến bục sân khấu xem.” Ông chủ quầy rượu chỉ tay.



Mạc Tuân ngước mắt nhìn, trên bục có một cô gái, nhìn dáng vẻ rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả Lê Hương, khoảng chừng 18 tuổi, cô gái đó cực kỳ gầy, trên người mặc một chiếc váy hai dây đen ngắn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thoạt nhìn lạnh lùng, đôi mắt hạnh trong suốt tỏ vẻ xa cách.



Cô gái đó chính là Dương Tiểu Sương.



Hiện tại đã đến thời gian Dương Tiểu Sương biểu diễn, cô ấy cầm một cây đàn ghi-ta, bắt đầu tự đàn tự hát, cô hát một bài tiếng Anh “Lonely”.



Giọng hát của Dương Tiểu Sương rất trong, vừa cất giọng đã gây choáng ngọp, có thể trong nháy mắt thu hút cảm xúc của mọi người, cả sảnh bar nhanh chóng yên tĩnh lại, đám người tụ mắt lên người Dương Tiểu Sương, đắm chìm trong tiếng hát của cô.



Mạc Tuân cũng tìm một vị trí ngồi xuống, ông chủ quầy rượu ở bên cạnh anh nịnh hót cười nói: “Mạc tổng, ngài nhắm cô gái Dương Tiểu Sương này rồi? Dương Tiểu Sương này hơi khó ăn, cô ấy chỉ bán nghệ không bán thân.”



“Trong quán bar của tôi thật ra cũng có rất nhiều mỹ nữ, tuổi tác Dương Tiểu Sương còn quá nhỏ, nhìn rất ngây thơ, ở phương diện này không chiếm được ưu thế, nhưng lại có một giọng hát trời phú, hát rong ở chỗ này của tôi, rất nhiều khách đều là fan của cô ấy, cũng khá nỗi tiếng, lôi kéo được không ít khách h.”



“Bình thường công ty giải trí săn lùng mấy ngôi sao tìm tới Dương Tiểu Sương, muốn thu nhận cô ấy, để cô ấy vào showbiz, nhưng Dương Tiểu Sương nói với bọn họ mình không thích hợp, vì cô ta còn có một người em trai, người em trai kia có bệnh tim, bây giờ đang ở bệnh viện cần rất nhiều tiền, chính là một cái động không đáy(*).”



*Ở đây ý chỉ người em trai níu chân, làm vướng sự nghiệp của Dương Tiểu Sương.



Nói rồi ông chủ quầy rượu cũng phát thiện tâm thở dài một cái: “Lại nói thêm mệnh số của cô Dương Tiểu Sương này rất chua chát, tốt nghiệp trung học xong thì học ra ngoài kiếm tiền, nghe nói ba mẹ cô ấy đã sớm chết rồi, mấy năm nay đều cô ấy một tay nuôi lớn thằng em mình.”



Mạc Tuân đã xem qua toàn bộ tư liệu của Dương Tiểu Sương, cũng không sai biệt mấy với ông chủ quán bar, anh yên lặng nghe xong một bài hát, sau đó nói: “Tôi đợi cô ta trong phòng bao.”



Mạc Tuân vào phòng bao xa hoa, rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng của ông chủ: “Bà cố Tiểu Sương ơi, vị Mạc tổng này là đại nhân vật khó lường ở Đề Đô, chúng ta đều không đắc tội nổi, không muốn cũng phải gặp.”



Cửa phòng bao bị đầy ra, ông chủ dẫn Dương Tiểu Sương vào.



Dương Tiểu Sương nhìn Mạc Tuân, tràn đầy đề phòng: “Tôi bán nghệ không bán thân.”
Chương 874:



Mạc Tuân câu môi: “Biết, đừng lo, tôi tới đây là để trao đổi với cô, xem đi.”



Mạc Tuân ném một phần văn kiện lên bàn trà.



Dương Tiểu Sương không nhúc nhích.



“Xem một chút đi, cô sẽ thích, tôi tìm được trái tim thích hợp với em trai cô, có thể mau chóng để bệnh viện sắp xếp giải phẫu ghép tim cho em cô. Một khi giải phẫu thành công, em cô liền có thể sống một cuộc đời khỏe mạnh rồi, đây không phải là thứ mà cô luôn nỗ lực sao?”



Con ngươi Dương Tiểu Sương co rụt, cô ấy nhanh chóng cầm văn kiện trên bàn uống trà lên bắt đầu lật xem.



Ông chủ quán bar thấy việc này cũng gần như hoàn thành, cũng rất thức thời lui xuống.



Dương Tiểu Sương xem xong văn kiện sau đó nhìn về phía Mạc Tuân: “Anh muốn cái gì?”



“Rất đơn giản, tôi muốn cô tiếp cận một người đàn ông, từ chỗ của hắn lấy được cách điều chế thuốc.”



“Đàn ông nào?”



Mạc Tuân chậm rãi phun ra một cái tên: “Dạ Vô Ưu.”



Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Dương Tiểu Sương liền thay đổi: ‘Dạ Vô Ưu này là một tên có bệnh, hắn ta rất khó giải quyết.”



Mạc Tuân nhếch môi mỏng thành vòng cung nhàn nhạt: “Cái này phải nhìn cô từ góc độ nào đến xem hắn, nếu như cô từ góc độ một người phụ nữ nhìn một người đàn ông đến xem hắn, Dạ Vô Ưu này từ nhỏ chưa từng tiếp xúc qua bạn gái, nên rất đơn thuần, hắn rất dễ bị phụ nữ lừa gạt.”



Dương Tiểu Sương rũ xuống hàng mi, mấy giây sau hỏi: “Có cần phải lên giường với hắn không?”



Mạc Tuân biết mình không nhìn lầm người, Dương Tiểu Sương này rất thông minh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất sớm đã ở nơi phong nguyệt(*) tìm kế mưu sinh, gặp qua vô số loại đàn ông, hiểu thấu lòng dạ đàn ông, cũng biết nên… đùa giỡn đàn ông thế nào.




*Phong nguyệt: Chỉ chuyện tình cảm trai gái, quan hệ nam nữ.



Chỉ cần cô ấy nguyện ý, Dạ Vô Ưu không phải là đối thủ của cô.



Đưa một cô gái như vậy nhi đến bên người Dạ Vô Ưu dạy cho hắn một bài học, để hắn biết trên đời này còn có thứ so với độc dược càng đáng sợ hơn, đó chính là phụ nữ, quả thật là một kế rất hay.



“Thứ tôi cần là kết quả, quá trình tự cô nắm giữ, nhưng thời gian của tôi hữu hạn, chỉ cho cô thời gian năm ngày.”



Mạc Tuân không cần phải dạy cô ấy nên làm như thế nào, bởi vì chính cô nên biết phải làm sao, Dạ Vô Ưu từ nhỏ đã nhốt mình trong phòng nghiên cứu đống chai chai lọ lọ, dường như không hề có dục niệm, thế nhưng đều là đàn ông, Mạc Tuân biết Dạ Vô Ưu khẳng định cũng có nhu cầu, tuy Dạ Vô Ưu chưa từng chạm qua phụ nữ.



Dạ Vô Ưu thực sự rất đơn thuần, chính là một gã trai tơ, Dương Tiểu Sương chắc hẳn phải dạy dỗ hắn từng li từng ti.



“Năm ngày quá ngắn.”



“Tôi chỉ có chừng đấy thời gian, chỉ cần cô thành công, tôi sẽ lập tức sắp xếp em trai cô giải phẫu ghép tim, hơn nữa tôi sẽ đưa chị em cô rời khỏi Đề Đô, ra nước ngoài du học, cho các cô một cuộc đời mói.”



Dương Tiểu Sương không lên tiếng, rất rõ ràng cô ấy đang tự định giá, tự định giá mối trao đổi này rốt cuộc có đáng giá hay không.



Mạc Tuân cũng không có ý thúc giục nào, chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Cơ hội này một khi cô bỏ lỡ, cũng không thể có lại, cô ở quán bar hát rong, dù ca hát hay bán thân, cũng không kiếm được cái giá tôi đưa cho cô, thế giới này rất tàn khốc, muốn có được, nhất định phải chịu hy sinh.”
Chương 875:



Hai tay Dương Tiểu Sương xuôi ở bên người siết thành quyền, người đàn ông bây giờ đang ở trước mặt cô ấy chính là một nhà tư bản hoàn mỹ, anh lập ra quy tắc trò chơi, cô ấy chính là quân cờ anh chọn trúng, cô phải dựa theo quy tắc trò chơi của anh mà chơi.



Song, điều kiện anh đưa ra lại hết sức mê người, khiến người ta không thể không động tâm.



Dương Tiểu Sương gật đầu: “Được.”



Mạc Tuân cong môi: “Cô chuẩn bị một chút đi, chỗ Dạ Vô Ưu đang tìm kiếm một người hầu nữ, tôi sẽ đưa cô vào, kế tiếp thì phải nhìn cô rồi.”



Nói xong, Mạc Tuân rời đi.



Dạ Vô Ưu dời ra khỏi Dạ gia, bất động sản dưới tên hắn có rất nhiều, hiện tại đang ở trong một biệt thự tư nhân.



Liên quan tới cách điều chế thuốc độc hóa lão kia hắn có chuẩn bị một phần, để trong một con chip nhỏ, chỉ có hắn mới biết con chip này giấu ở đâu.



Lúc này tâm phúc Dạ Nhị đi tới, thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, người chúng ta phái đến Dạ trạch đều bị đánh đuổi ra, nghe nói lão gia mỗi ngày đều bị cỗ độc dằn vặt đau đớn, ông ấy mắng chửi Lê Hương, còn mắng… thiếu chủ anh bắt hiếu.”



Nói rồi Dạ Nhị thận trọng theo dõi sắc mặt Dạ Vô Ưu.



Dạ Vô Ưu chỉ là nhếch môi thành đường cung cạn, khinh thường cười, hiếu là thứ gì? Hắn chưa bao giò biết, cũng không có ai dạy hắn.



Giáo dục mà từ nhỏ hắn nhận được, đều là ông nội lặp đi lặp lại mỗi câu, “Vô Ưu, con không cần quan tâm bắt cứ thứ gì, chỉ cần luyện tốt giỏi độc là được, tất cả hy vọng của Dạ gia đều đặt trên người con.”



Từ nhỏ đến lớn thế giới của hắn chính là một phòng cao thấp, nơi đó không có ánh mặt trời, chỉ có cô độc, âm u, tối đen cùng ẩm ướt.



Ông nội còn nói với hắn, kẻ thủ lớn nhất của Dạ gia bọn họ chính là Lâm Thủy Dao, còn có hậu nhân của Lâm Thủy Dao, nên nhiều năm như vậy hắn đều nghiên cứu chất độc đối phó với máu bất tử, muốn diệt tận gốc lâm Thủy Dao và hậu nhân của bà.



Hắn không làm sai gì cả mà, trò chơi này mới chỉ vừa bắt đầu, bây giờ ông nội đột nhiên hô ngừng, hắn làm sao có thể dừng được chứ? Ông nội, ông cũng đừng trách con thấy chết mà không cứu?



“Đã biết.” Dạ Vô Ưu nhàn nhạt đáp.



Lúc này cửa biệt thự bị đầy ra, Dạ Tam mang theo một cô gái gầy nhỏ đi đến: “Thiếu chủ, Nhị ca, người làm nữ tìm được rồi, chính là cô ta, cô ta tên là Dương Tiểu Sương.”



Dạ Vô Ưu đang nhìn văn kiện trong tay không ngắng đầu, Dạ Nhị hô lên: “Dạ Tam, cậu làm cái gì thế, bảo cậu đi tìm người làm nữ mà cậu tìm cái gì về thế này, gầy trơ xương thì làm cái gì được? Tuổi còn nhỏ như thế, có phải là học sinh cấp ba không đấy?”



Dạ Tam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dương Tiểu Sương kia, ấp úng: “Nhị ca, anh đừng thấy cô ta gầy nhỏ mà chê, cô ta rất biết làm việc, hơn nữa còn biết nấu nướng, nấu cũng rất ngon, cứ lưu lại đi ạ.”



Dạ Nhị vừa nhìn cũng biết Dạ Tam này có ý với Dương Tiểu Sương rồi, gã ta tức giận không cãi nữa: “Cứ để cho nó làm việc trước xem đã, làm tốt thì lưu lại.”



Dương Tiểu Sương ngắng đầu, cặp mắt hạnh rơi vào trên người Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu đang ngồi trên ghế làm việc xem văn kiện, cũng không nhìn cô, rất rõ ràng hắn sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ này, đều giao cho tâm phúc Dạ Nhị xử lý.



Dương Tiểu Sương không hé một lời, cô ấy xắn tay áo lên bắt đầu làm việc, vào phòng bếp nấu ăn.



Rất nhiều năm trước Dương gia đã phá sản, mấy năm nay Dương Tiểu Sương và em trai sống nương tựa lẫn nhau, cũng làm một nửa người mẹ một tay nuôi lớn em trai, nên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng việc nhà gì cũng biết làm, còn có tay nghề nấu ăn tuyệt vời.



Dạ Nhị nhhắn chóng đi tới răn dạy Dạ Tam: “Dạ Tam, cậu làm cái gì thế,có phải thích người ta rồi không, con nhóc đó mới bây lớn, nhỏ như vậy mà cậu cũng muốn ăn?”



Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Story Chương 869-875
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...