Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 694
Chương 693:
Lúc này Phạm Điềm đã đi tới: “Yên Nhiên, đừng vì Lê Hương mà giận dỗi với Mạc tổng, trước hết cứ để Lê Hương đắc ý, ngày mai đại thọ năm mươi của Lê Bang, nếu như không có công tử nào tham dự, cô ta chắc chắn trở thành chuyện cười lớn nhất ở Hải Thành.”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng thu hồi hơi nước trong mắt, đúng vậy, ngày mai sẽ có kịch vui đặc sắc để xem, cô ta muốn thấy Lê Hương biến thành tên hề làm trò cười cho thiên hạ?
Tây Uyễn.
Mạc Tuân mang theo Tiểu Viên Viên về, vì Tiểu Viên Viên thích ăn mấy túi bánh bích quy cá nhỏ Lê Hương mua cho kia, anh liền ra lệnh người làm mua máy túi về.
Trong phòng ngủ, Mạc Tuân xắn ống tay áo áo sơ mi lên vài vòng, lộ ra cánh tay tráng kiện và chiếc đồng hồ thép quý giá trên cỗ tay, anh quỳ một gối, cầm trong tay một chiếc bánh bích quy đưa cho Tiểu Viên Viên: “Mở miệng.”
Meo…
Tiểu Viên Viên kêu một tiếng, không ăn.
Mạc Tuân nhướng mày kiếm, uy hiếp nói: “Nếu em không ăn thì không có cái gì ăn được đâu?”
Meo…
Tiểu Viên Viên quay người sang, chỗng mông về phía anh.
Mạc Tuân: “…”
Lê Hương đút là bánh bích quy cá nhỏ, người của anh cũng mua y đúc, nhưng lúc Lê Hương đút Tiểu Viên Viên, Tiểu Viên Viên ngoắc cái đuôi, mặt tràn vẻ đây là mỹ vị thần tiên gì, đến lúc anh đút nó, Tiểu Viên Viên trực tiếp chỗng mông về phía anh.
Mạc Tuân nhíu chặt mày, anh không rõ Tiểu Viên Viên vì sao lại phân biệt đối xử như vậy, anh cũng không hiểu chính anh phát điên cái gì, mang con mèo này từ Hải Thành về còn hầu hạ nó như vậy.
Lúc này một chuỗi chuông di động du dương vang lên, điện thoại tới.
Là Mạc Từ Tước gọi.
Mạc Tuân ấn nhận: “Alo.”
Chất giọng trầm tháp của Mạc Từ Tước từ bên kia truyền tới: “A Đình, ngày mai con có đi Lê gia chúc thọ không?”
Anh đi Lê gia chúc thọ làm cái gì, cũng không có ai mời anh?
Mạc Tuân động môi mỏng: “Không đi.”
“Vậu tối mai về dùng cơm, em trai Tử Tiễn của con đã về, nó nói muốn dẫn vị hôn thê của mình về.”
Mạc Tuân giật giật mí mắt, anh biết Mạc Tử Tiễn đã tìm được cô bé kia, nhưng anh không ngờ Mạc Tử Tiễn nhanh như vậy đã mang cô bé đó về Mạc gia.
“Được.” Mạc Tuân đáp một chữ, sau đó cúp điện thoại.
Tối mai anh sẽ trở về, anh cũng muốn nhìn cô bé kia trưởng thành sẽ như thế nào, tuy là cô đã bị Mạc Tử Tiễn đoạt đi, đã là vị hôn thê Mạc Tử Tiễn, thế nhưng dù sao cô cũng là nàng dâu nhỏ mà mẹ đã hứa gả cho anh.
Ngày hôm sau, Lê gia.
Đại thọ năm mươi của Lê Bang rầm rằm rộ rộ, toàn bộ Lê gia giăng đèn kết hoa, làm lão đại ca giới giang hồ, tất cả mọi người đều tới dự, quà cáp chồng chất như núi.
“Lê Đại đương gia, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ như Nam Son.”
';
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp