Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1983-1987

Chương 1983:



Kỳ thực ả biêt người đàn ông Cô Dạ Cần này tàn nhẫn, anh nhục nhã một người, chút tình cảm nào cũng không lưu lại, rút gân lột da.



Ả không phải lần đầu tiên bị làm nhục như vậy, nhưng vẫn cảm thấy đầu “ong ong”.



Hiện tại anh nhìn Diệp Linh, ánh mắt không dời được nữa.



Đầy tràn đáy mắt đều là Diệp Linh.



Phẫn hận và không cam lòng to lớn giống như một ngọn đuốc trực tiếp từng chút đốt não Trần Viên Viên, ả nghiến răng đến sắp chảy máu, song rất nhanh ả đã lộ ra nụ cười quỷ dị.



Ä đã sai người hạ thuốc trong nước Diệp Linh rồi, thuốc kia có thể khiến người ta dục hỏa đốt người.



Chốc nữa thôi Diệp Linh sẽ cảm thấy rất nóng, trên người càng ngày càng nóng, đến lúc đó cô sẽ không kiềm chế được bắt đầu cởi quần áo, trước mặt nhiêu người và camera cởi quân áo, trình diễn một hồi cởi quần áo xinh đẹp.



Hiện tại khắp nơi đều đổ dồn ánh mắt vào đoàn phim “Kiếp Phù Du” và Diệp Linh, đến lúc đó ảnh chụp cởi quần áo lộ ra ngoài, nhất định có thể gây nên sóng to gió lớn, có trò hay chờ để xem.



Trần Viên Viên lại đắc ý, ả chờ.



Nhưng chờ mãi chờ, Diệp Linh trên vũ đài đều không hề có dấu hiệu phát tác, rất nhanh, nhạc đã ngừng.



Đạo diễn Vương nhảy dựng lên kích động vỗ kịch bản: “Cut”



Diệp Linh “xoát” gập lại chiếc quạt trong tay, đi xuống đài, lúc này Hoa tỷ cầm áo khoác ngoài đặt trên vai Diệp Linh, vẻ mặt đêu là cảm giác tự hào “nhà tôi có cô con gái mới lớn” : “Linh Linh, em thực sự là quá tuyệt vời!”



Mọi người cũng từ mới vừa tỉnh lại từ trong thanh âm thịnh yến kia, đạo diễn Vương tán dương: “Diệp Linh, tôi chọn người quả nhiên không sai mà, vừa rồi tôi cũng không phân rõ đến tột cùng An Sinh là cô, hay cô là An Sinh.”



Diệp Linh câu môi, lúc này cô cũng cảm giác một ánh mắt nóng bỏng thủy chung dừng lại trên người mình, cô ngước mắt nhìn lại, thấy được Cố Dạ Cần.



Cố Dạ Cẩn cũng không tiến lên, anh đứng dưới ánh đèn mờ tối, dung nhan tuần mỹ như ngọc, hiện tại đôi đồng tử đen thanh bần kia chăm chú dán trên người cô, thây cô nhìn mình, anh chậm rãi nhếch môi.



“Cố tổng!” Đạo diễn Vương nhanh chóng nghênh đón: “Cố tổng, sao anh lại có thì giờ rảnh rỗi đến dạo chơi thế này?”



Trần Viên Viên vươn tay khoác lên cánh tay Cố Dạ Cần, kiêu ngạo nói: “Hôm nay là cảnh đầu tiên tôi diễn, Cố tổng là tới xem tôi diễn đó.”



Trần Viên Viên kiêu ngạo như con chim công.



Đạo diễn Vương không thích Trần Viên Viên, song Trần Viên Viên dù sao cũng là tân sủng của Cố Dạ Cần, cho nên đạo diễn Vương chỉ đành cười cười lấy lòng: “Cố tổng thật đúng là cưng chiều bạn gái.”



Cố Dạ Cẩn nhướng mày, cũng không nói lời nào, song dư quang lại rơi trên khuôn mặt mềm mị của Diệp Linh, như cười như không nhìn thoáng qua.



Lúc này Hoa tỷ thì thầm bên tai Diệp Linh: “Linh Linh, hôm nay Có tổng rốt cuộc tới xem Trần Viên Viên diễn, hay là tới xem em diễn?”



Nói rồi Hoa tỷ lấy điện thoại ra, đưa một tấm hình tới trước mặt Diệp Linh: “Cố tổng từ lúc đến giờ đều nhìn chằm chằm vào em đó.”




Diệp Linh nhìn thoáng qua, Hoa tỷ là người phát hiện Cố Dạ Cần vào sớm nhất, nên đã chụp được tắm hình này, trong hình cô đứng ở trên vũ đài phong tình vạn chủng, anh một thân áo khoác đen đứng trong đám đông, ngước khuôn mặt tuấn tú nhìn cô, làm cho cô có một loại ảo giác gần như… thành kính.



Cái nhìn này của anh, dường như chính là vạn năm.
Chương 1984:



Diệp Linh nhìn thoáng qua, cũng không phát biểu cảm nghĩ gì.



Lúc này đạo diễn Vương nói: “Trần Viên Viên, cảnh của Diệp Linh hoàn mỹ kết thúc, hiện tại đến lượt cô rồi đấy.”



Trần Viên Viên vô cùng buồn bực, ả không biết vì sao Diệp Linh không có phản ứng, cô rõ ràng đã uống nước rồi.



Có phải đã sai khâu nào rồi không?



Trân Viên Viên có một loại dự cảm rât xấu, nhưng ả không biết dự cảm không lành này là cái gì.



Hiện tại đạo diễn Vương thúc dục ả diễn, ả chỉ đành đi lên sân khấu.



Tự tin của Trần Viên Viên là tới từ nhiều mặt, bao gồm cả diễn xuất của mình, hiện tại phải lên diễn, ả liền chuẩn bị đại triển thân thủ trước mặt Có Dạ Cần, chứng minh năng lực nghiệp vụ của mình thật tốt một chút.



“Cố tổng, em đi diễn nha, anh ở đó nhìn kỹ em đó nha.” Trần Viên Viên lưu luyến không rời buông lỏng Cố Dạ Cần ra, đi lên sân khấu.



Tất cả ngọn đèn đều đổ lại, đạo diễn Vương nhìn kịch bản nói: “Trần Viên Viên, cô diễn đoạn khóc đi, khóc ra kiểu trâm ngọc trong nhà, lê hoa đái vũ, làm cho lòng người có cảm giác tan vỡ ấy.”



Diễn cảnh khóc?



Trân Viên Viên biêu thị chính mình đôi với cảnh khóc hết sức tự tin, ả giơ tay, OK.



Đạo diễn Vương hô: “bắt đầu.”



Trần Viên Viên dâng lên nỗi buồn, vẫn không quên ném đi một cái mị nhãn cho Cố Dạ Cần dưới đài, ý kia là – Cố tổng, em sắp diễn đó, em sắp phóng đại chiêu rồi nè.



Hốc mắt Trần Viên Viên đỏ lên, chuẩn bị khóc, thế nhưng lúc này ả cảm thấy toàn thân nóng lên.



Nóng.



Trên người thật sự rất nóng.



Loại nóng này tới rât mạnh mẽ, như là đốt đuốc trên người, Trần Viên Viên nhanh chóng vươn tay kéo áo mình một chút: “Ưm, nóng, nóng quá a, tôi muốn cởi quần áo…”



Toàn trường cả kinh, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Trần Viên Viên, rõ ràng không nghĩ tới ả sẽ diễn cho mọi người một đoạn như vậy, hiện trường yên tĩnh ngay cả một cây châm rớt trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.



Trần Viên Viên đang làm gì thế?



Ả mặc sườn xám, kéo hết cúc áo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cực kỳ hương diễm.



Trân Viên Viên thực sự cảm thây nóng quá, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như thiêu cháy, tay sờ soạng trên người, ả đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.




Tiến lên hai bước, ả ôm lấy một thanh hình trụ, thanh hình trụ mát lạnh thô sáp, ả cọ lên trên: “Ưm, thật thoải mái g.ˆ”



Toàn trường rất an tĩnh, nên tiếng nói ỏn ẻn của Trần Viên Viên rõ ràng truyền tới màng nhĩ của mỗi người, ả vẫn còn đang ưm ưm a a, quả thực diễn một hồi đông cung sống.



“Bốp” một tiếng, đạo diễn Vương dùng sức ném kịch bản trong tay, trầm giọng mắng: “Trần Viên Viên, cô đang làm cái gì đấy? Bảo cô diễn cảnh khóc, cô bây giờ lại diễn đông cung sông?”



“Mau mau cút xuống cho tôi, nơi này là đoàn phim”Kiếp Phù Du”, đừng đưa dâm từ thối nát của cô ra đây làm mắt mặt xấu hổi”



Đạo diễn Vương phát hỏa, lúc đầu chị Tuệ sững sờ ở một bên nhanh chóng hoàn hồn, cô ta biết nguy rồi.
Chương 1985:

Nước lúc đầu cho Diệp Linh uống đã bị Trần Viên Viên uống.

Lần này quảng hết mặt mũi rồi!

Tuệ tỷ tiến lên, ôm lấy Trần Viên Viên: “Viên Viên, em sao vậy, có phải thân thể khó chịu hay không, chúng ta đi xuống trước đi, chị tìm một bác sĩ xem cho em một chút.”

Thuôc này vô cùng mạnh, là Trân Viên Viên đập số tiền lớn để có được thuốc cực tốt.

Điều này sẽ khiến Trần Viên Viên hoàn toàn mất đi lý trí, ả ôm ngược lại chị Tuệ, hôn lên mặt chị Tuệ: “Thật thoải mái a, ôm chặt em, mau ôm chặt em…ưm.”

Trần Viên Viên nói càng lúc càng lớn mật, sắc mặt đạo diễn Vương đã xấu xí đến rồi cực hạn, toàn bộ người của đoàn phim cũng chỉ trỏ về phía Trần Viên Viên.

“Viên Viên, đủ rồi, đừng nói chuyện.”

Tuệ tỷ một tay bịt miệng Trần Viên Viên, muốn đưa ả xuống phía dưới trước rồi lại nói.

Lúc này có nước lạnh tạt qua đây, trực tiếp tạt từ trên đầu Trần Viên Viên xuống.

Trần Viên Viên cảm thấy băng hỏa đan xen, ả “a” một tiếng thét chói tai, nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại của Diệp Linh phóng đại trong tầm mắt.

Diệp Linh tới rồi, cầm trong tay một chai nước suối, cô lười biếng đổ hết nước trong chai xuống đầu Trần Viên Viên, đôi môi đỏ nhếch ra đường vòng cung châm chọc, cô cười nói: “Trần Viên Viên, giờ đã tỉnh chưa?”

Tỉnh chưa?

Đại não Trần Viên Viên “ong” một tiếng, trong nháy mắt thanh tỉnh, trời ạ, ả đến cùng đã làm gì cái gì.

Sườn xám trên người đã bị ả kéo tới rách rồi, ả còn ướt sũng, hiện tại đạo diễn Vương và bọn họ đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn ả, ả chật vật lại khó chịu, quả thực bị đánh ngã vào địa ngục.

Ánh mắt Trần Viên Viên lại rơi trên người Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần cao to như ngọc đứng lặng ở nơi đó, hai tay đút trong áo khoác, đôi đồng tử thanh lạnh kia rơi qua đây, đạm mạc lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.

Hàm răng của Trần Viên Viên cũng bắt đầu run rẩy, tại sao có thể như vậy?

Ả vốn muốn hãm hại Diệp Linh, làm cho Diệp Linh cởi quần áo ở hiện trường, giờ thì hay rồi, cởi quần áo lại là ả, suýt chút nữa tặng cho một đoạn đông cung sống rồi.

Trần Viên Viên đã biết, thuốc bị đánh tráo.

Diệp Linh căn bản cũng không có uống ly nước có vấn đề, ly nước kia lại là ả uống.

“Diệp Linh, là mày, đúng không?” Viền mắt Trần Viên Viên đỏ bừng chất vấn Diệp Linh.

Sau lưng Hoa tỷ truyền đến khăn tay, Diệp Linh lấy khăn hờ hững lau bàn tay dính nước của mình, cô nâng đôi mắt yêu mị nhìn Trần Viên Viên, đôi môi đỏ tràn ra tiếng cười khẽ: “Trần Viên Viên, tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Diệp Linh, mày đừng giả vờ, mày bỏ thuốc tao đúng không?”

“Thuốc?” Diệp Linh nhướng mày liễu, vô cùng hứng thú nói: “Trần Viên Viên, cô là nói cô bị người bỏ thuốc.”

“Đúng, Diệp Linh, nhất định là mày!”

“Đạo diễn Vương…” Diệp Linh quay đầu nhìn về phía đạo diễn Vương: “Trần Viên Viên nói cô ta bị người bỏ thuốc, nên mới có cảnh vừa rồi, đoàn phim “Kiếp Phù Du” của chúng ta mới vừa khởi máy, lại có người ở đây chơi loại thủ đoạn bản thỉu này, để đảm bảo an toàn của mọi người, có nên tra rõ chuyện này không?”

Đạo diễn Vương gật đầu: “Tra! Phải tra”
Chương 1986:



“Được.” Diệp Linh lấy điện thoại ra, cô nhìn hướng Trần Viên Viên, cười một tiếng: “Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ.”



Cái gì?



Báo cảnh sát?



Ba chữ này trực tiếp nổ vang bên tai Trần Viên Viên, lúc đầu ả là muốn tính kế Diệp Linh, ai cũng chẳng biết, thế nhưng ả thật không ngờ Diệp Linh trực tiếp báo cảnh sát.



“Trần Viên Viên, tôi tin tưởng cảnh sát rất nhanh sẽ có thể tra được thuốc này là mua được ở đâu, qua tay người nào, có âm mưu gì… đến lúc đó ai là người, ai là quỷ, tự nhiên vừa xem liên hiêu ngay thôi.” Diệp Linh cười nói.




Con ngươi Trần Viên Viên co rụt lại, không được, tuyệt đối không thể báo cảnh sát, một khi báo cảnh sát, chuyện này sẽ làm lớn lên.



“Diệp Linh, cấm mày báo cảnh sát, mau đưa điện thoại cho ta!” Trần Viên Viên vươn tay muốn đoạt điện thoại của Diệp Linh.



Diệp Linh lui về sau một bước, đôi mắt yêu mị đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Trần Viên Viên, cô vội cái gì? Cô sợ cảnh sát qua đây sẽ tra ra thuốc kia là cô mua, lúc đầu dự định bỏ vào ly nước của tôi hãm hại tôi đúng không?”



Trần Viên Viên trực tiếp cứng đờ, vừa rôi dáng vẻ ả chột dạ đã nói rõ tât cả.



Thì ra Diệp Linh đặt một cái bẫy cho ả chui, để ả hiện nguyên hình tại chỗ.



Toàn bộ người trong đoàn phim đều đã nhìn ra, loại thủ đoạn bản thỉu này rất thường thấy trong vòng giải trí, đạo diễn Vương lúc này lạnh lùng nói: “Trần Viên Viên, cô gan to lắm!”



Trần Viên Viên hốt hoảng nhìn đạo diễn Vương: “Đạo… đạo diễn Vương, tôi…



ông nghe tôi giải thích…”



Đạo diễn Vương hừ lạnh một tiếng: “Trần Viên Viên, cô lại ở trong đoàn phim tôi chơi loại thủ đoạn này, chỗ này cũng tôi không chứa nổi vị Đại Phật như cô nữa rồi, cô mau chóng cút khỏi đoàn phim của tôi!”



Đạo diễn Vương trực tiếp đuổi ả ra khỏi đoàn phim.



Trần Viên Viên một chữ cũng không nói được, ả chỉ có thể nhìn về phía Cố Dạ Cần cầu cứu.



Ä là người mà Cố Dạ Cần đi cửa sau, tuy là đạo diễn Vương đang nồi cơn thịnh nộ, thế nhưng chỉ cần Cố Dạ Cần mở miệng lưu người, đạo diễn Vương nhất định sẽ lưu ả lại.



Trần Viên Viên đặt tất cả hy vọng trên người Cố Dạ Cần.



Thế nhưng Cố Dạ Cẩn không chút phản ứng nào, hoàn toàn không có ý định lên tiếng, Trần Viên Viên chỉ thấy đôi đồng tử đen ấy rơi trên mặt mình, trong tròng mắt nhìn không có chút rung động nào, thế nhưng đáy mắt đã tràn ra mấy phần sắc bén.



Trần Viên Viên tự dưng rùng mình một cái, ả đột nhiên phát hiện mình đủ ngu xuẩn, ả hạ thuốc Diệp Linh lại còn dám hy vọng xa vời Cố Dạ Cần cứu cô, Cố Dạ Cần không giết chết ả đã là nhân từ lớn nhât với ả.



“Trần Viên Viên, cô nhanh lên thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đoàn phim, về sau tôi không muốn gặp lại cô nữa!” Nói xong đạo diễn Vương phầy tay áo bỏ đi.



Trần Viên Viên còn muốn xin tha thứ, thế nhưng người cả đoàn phim đều tránh ả như tránh tà, từ lúc ả theo Cố Dạ Cần, cả người đều sống tựa thần tiên, ngày hôm qua vào đoàn phim càng ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì, cho nên tất cả mọi người đều ước gì ả mau chóng biến đi.



Trần Viên Viên cảm giác mình giống như con chuột qua phố, ả lập tức ngồi liệt ở trên mặt đất.



Diệp Linh từ trên cao liếc xuống nhìn Trân Viên Viên, sau đó xoay người đi, cô rất sớm đã cảnh cáo Trần Viên Viên đừng chọc đến cô, miễn đụng đến trên họng súng của cô.



Thủ đoạn bản thỉu vòng giải trí cô thấy đã nhiều, trước không nói Hoa tỷ hoả nhãn kim tỉnh, đã sớm hoài nghỉ cô gái tay chân vụng về kia, chỉ mình cô cũng đủ nhận thấy, lúc đó cô ngắng đầu liếc mắt về phía cô gái kia, cũng biết cô gái đó có vấn đề.
Chương 1987:



Song cô là tương kế tựu kế, trực tiếp đánh tráo ly nước, để Trần Viên Viên uống nước có vấn đề.



Diệp Linh nghỉ ngơi giữa giờ, lúc này Cố Dạ Cẩn đã đi tới, thân thể cao to như ngọc chắn trước mặt cô.




Diệp Linh không đề ý tới anh, đi vê phía bên trái.



Cố Dạ Cẩn cũng dịch sang phía bên trái.



Diệp Linh lại đi về bên phải, anh cũng đi tới bên phải, chặn cô đến sít sao.



Diệp Linh giơ tay lên quấn một lọn tóc, lúc này mới nâng đôi mắt yêu mị nhìn anh: “Làm sao Cố tổng, vừa rồi tôi chỉnh tân sủng của anh, nên anh bây giờ muốn ra tay dạy dỗ tôi trút giận thay tân sủng của anh?”



Cố Dạ Cẩn buồn cười nhìn cô, môi mỏng móc ra đường vòng cung cưng chiều: “Linh Linh, em chắc chắn là do tân sủng của anh chọc đến em, nên bây giờ em mới trưng sắc mặt ây cho anh xem sao?”



“… Cố tổng, anh nghĩ nhiều rồi.”



Cố Dạ Cẩn vươn ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô: “Vậy cười với anh một cái, vừa rồi em ở đây trên vũ đài không phải cười rất vui vẻ sao?”



Vừa rồi cô ở trên vtx đài cười phong tình vạn chủng, nhưng đến chỗ anh một giây liền biến sắc mặt, một sắc mặt tốt cũng không cho anh.



Bốp.



Diệp Linh trực tiếp đẩy tay anh ra, cô nhướng chân mày lá liễu liếc anh: “Cố tổng, nhiều người nhìn như vậy, xin anh chú ý một chút.”



Cố Dạ Cần thu tay về: “Em vừa nói như vậy, anh bỗng cảm thấy hai người chúng ta như đang vụng trộm ấy, kích thích lạ.”



Diệp Linh không để ý tới anh, quay người về bàn trang điểm.



Cố Dạ Cần giống như chú chó Nhật đi theo bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Linh Linh, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi, anh bảo thư ký đặt bàn.”



“Không có thời gian.”



“A, như vậy đi, vậy buổi tối anh hỏi lại.”



Nói xong Có Dạ Cần liền đi.



rang 7 Diệp Linh quay thêm vài cảnh, đều một lần đã qua, buổi tối đạo diễn Vương đột nhiên nói: “Diệp Linh, “Kiếp Phù Du”



của chúng ta là nhắm về phía giải thưởng, ngày hôm nay tạo hình của cô đã được ban bó, vài nhà phê bình điện ảnh cảm thấy rất hứng thú với “Kiếp Phù Du” chúng ta, tôi hôm nay cô theo tôi đi ăn cơm tối xã giao một chút.”



Diệp Linh không tiện trì hoãn, nên gật đầu: “Được.”



Đoàn người trực tiếp đến khách sạn sáu sao, trên xe Hoa tỷ đưa điện thoại cho Diệp Linh: “Linh Linh, em xem này, tạo hình sườn xám của em tuyên bố 25 phút trước, hiện tại đã lên hotsearch rồi, trong thời gian 25 phút đã vài trăm triệu lượt chia sẻ và bình luận, Linh Linh, không thể không nói, em là nữ nghệ sĩ đỉnh của chóp nhất mà chị từng dẫn qua đó, em là thành tích tốt nhất của chị.”



Diệp Linh mở ra top comments.



“Ôi trời, Diệp Linh mặc sườn xám đẹp đên xỉu up xỉu down.”



“Vừa mới mở Weibo ra đã bị ta mỹ nhan bạo kích, Linh Linh mỹ nhân, tôi có thể!”



“Ngày hôm nay lại là một ngày liễm màn hình, tại hạ nông cạn lắm, chỉ si mê nhan sắc của Linh Linh.”



Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Story Chương 1983-1987
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...