Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1941-1945

Chương 1941:

Trước kia là anh.

Bây giờ là anh.

Tràn đầy đều là anh.

Mạc Từ Tước vươn tay, nâng khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt nanh ở lòng bàn tay của mình, sau đó anh nhắm mắt, ôn nhu lại đau lòng hôn lên giọt lệ cô.

“Liêu Anh Lạc, anh tin, thê nhưng rât xin lỗi, anh không nhớ được gì hết, anh không có trí nhớ của kiếp trước, anh không biết câu chuyện tình yêu của em và… anh ta đã xảy ra như thế nào.”

Liễu Anh Lạc dừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Không sao đâu, A Tước, em có thời gian cả đời có thể kể hết chuyện kiếp trước cho anh nghe.”

Đêm đó, Liễu Anh Lạc cảm thấy đau bụng, Mạc Từ Tước khẩn cấp đưa cô đi bệnh viện, thuận lợi sinh con.

Là một đứa bé trai.

Đó là lúc hừng đông tảng sáng, Liêu Anh Lạc sức cùng lực kiệt nằm ở trên giường, đêm tối phía ngoài đột nhiên chiếu đến tia sáng đầu tiên, cả thế giới đã bừng sáng.

Bác sĩ ôm lấy bé con: “Chúc mừng Mạc thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia, hai kí sáu lạng, mẹ tròn con vuông.”

Mạc Từ Tước nhận lấy con trai, đặt ở bên người Liễu Anh Lạc: “Liễu Anh Lạc, chúng ta có con trai.”

Liễu Anh Lạc cởi chiếc chăn màu vàng lông ngỗng, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

Đứa con trai này ngũ quan rất giống cô, từ vóc dáng nho nhỏ có thê nhìn thây sau này anh trưởng thành sẽ trong trẻo lạnh lùng mà phong hoa thế nào.

Mạc Tử Tiễn.

Liễu Anh Lạc biết, Tử Tiễn của cô đã trở về.

Đứa con trai này, là nỗi đau lớn nhất của cô kiếp trước, kiếp này, cậu đã lần nữa ởi tới bên cạnh cô.

Viền mắt Liễu Anh Lạc phiếm hồng hôn lên cái trán của Tiểu Mạc Tử Tiễn.

Liễu Anh Lạc giảm thiểu rất nhiều thời gian ra ngoài làm việc, tự tay nuôi lớn Tiểu Mạc Tử Tiến.

Tính cách Tiêu Mạc Tử Tiên rât an tĩnh, nhưng cậu rất yêu mẹ, mỗi khi mẹ tới, cậu đều không kịp chờ đợi dựng thẳng lên cánh tay nhỏ bé, a a ô ô nói không ngừng với mẹ.

Tiểu Mạc Tử Tiễn tập đi, lúc bắt đầu đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lảo đảo, không cẩn thận sẽ ngã nhào, lòng bàn tay nhỏ đều đỏ ửng.

Lúc này Mạc Từ Tước cao lớn đã đi tới, một tay bế Tiểu Mạc Tử Tiễn lên, đau lòng không gì sánh được thổi thổi lòng bàn tay của cậu: “Tử Tiễn, đau không con?”

Tiểu Mạc Tử Tiễn nhìn bố mình, mở miệng nói từ đầu tiên: “Bố… bố.

Từ đâu tiên của Tiêu Mạc Tử Tiên nói ra chính là “bế”.

Mạc Từ Tước rất vui vẻ: “Tử Tiễn, con có muốn chơi cưỡi đại mã không nào?”

Tiểu Mạc Tử Tiễn, hì hì cười.

Mạc Từ Tước cúi xuống thân hình cao lớn, vỗ vỗ lưng mình: “Tiểu Mạc Tử Tiễn, nào, cỡi lên đi con.”

Tiểu Mạc Tử Tiễn chân tay nhỏ bé leo lên, bò đến trên lưng bằng phẳng có lực của cô, về sau, người bố này bối sẽ bảo vệ anh một đường trưởng thành, cho anh toàn bộ tình thương của bố.

“Ngồi xong rồi.” Mạc Từ Tước bắt đầu bò dưới đât, đê Tiêu Mạc Tử Tiên cưỡi đại mã.
Chương 1942:

Tiểu Mạc Tử Tiễn vui vẻ cười “khanh khách”.

Lúc này Liễu Anh Lạc đi đến: “Hai bố con đang chơi gì đấy?”


Mạc Từ Tước ngừng lại, anh nhìn về phía Liễu Anh Lạc cũng vỗ vỗ sau lưng của mình: “Liễu Anh Lạc, qua đây.”

“.” Liễu Anh Lạc mặt nhỏ đỏ lên, chẳng lẽ anh bảo cô cũng đi qua cưỡi đại mã àI Con trai có thể cưỡi, còn cô, quá khó nha.

Mạc Từ Tước đã nhìn thấu ngượng ngùng của cô, nên anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cổ tay cô lại, Liễu Anh Lạc trực tiếp ngã ngồi trên lưng anh.

“Ngồi vững nhé.” Mạc Từ Tước dặn dò một tiếng, bắt đầu mang theo hai mẹ con chơi cưỡi đại mã.

Trong lòng Liễu Anh Lạc ngọt ngào, cô biết, mặc kệ tương lai đằng đẫng bao nhiêu năm nữa, cô và Mạc Từ Tước đều sẽ ngọt ngào như thế.

Lúc này có người làm nữ đi đến, các cô thấy đế vương một đời thương giới cao tại thượng thương như thê lại đê cho vợ và con trai mình cưỡi lên lừng, mặt bọn họ đỏ lên, nhanh chóng lui ra ngoài.

Tất cả hạnh phúc đều tiếp tục, bão tố sau yên lặng làm cho tháng năm phá lệ dịu dàng và tĩnh lặng, hết thảy đều trân qUÝ.
Đọc nhiều trên app truyệnhola của nhóm nhé!
Lúc Tiểu Mạc Tử Tiễn ba tuổi, Mạc Từ Tước cùng Liễu Anh Lạc nghênh đón năm thứ mười của bọn họ.

Tối nay là đêm giao thừa, ngày mai sẽ qua năm mới, Mạc Từ Tước đến công ty mở họp xong liền lái xe về nhà.

Chiếc Rolls-Royce dừng trên sân cỏ, Mạc Từ Tước xuông xe, rât xa anh đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ.

Anh đứng lặng tại chỗ, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Mạc gia đại trạch đèn đuốc sáng trưng, trên hành lang còn treo móc hai ngọn đèn lồng đỏ bừng.

Mạc lão phu nhân không để ý con gái Mạc Nhân Nhân ngăn cản, bà lão leo lên cái thang dán giấy cắt hoa trên cửa sổ, trên sân cỏ tất cả đều là pháo hoa, Liễu Anh Lạc cùng con trai chơi pháo.

Ánh mắt Mạc Từ Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, tối nay cô búi tóc, trên người nhất mặc áo len cao cổ màu đỏ, ngũ quan oánh nhuận khuynh thành chậm rãi sinh ra mị cảm được anh sủng ái, dáng vẻ vợ hiền lúc ở nhà, phá lệ ấm áp.

Mạc Từ Tước nhìn cô, tâm mát đạt tới, sâu trong đáy lòng, đều là cô.

Bôm bôp.

Lúc này pháo hoa nổ vang, Mạc Từ Tước ngẳắng đầu, anh nhìn pháo hoa sáng lạng nổ lớn trên trời, chiếu sáng cả màn đêm.

Một khắc như thế, trước mắt anh dường như lướt qua một đoạn phim, vội vã lướt qua kiếp trước kiếp này.

Anh nhớ ra tồi.

Anh nhớ lại tất cả rồi!

Ánh mắt Mạc Từ Tước lại rơi trên người Liêu Anh Lạc, bây giờ cô câm trong tay một cây pháo nhỏ, cùng châm pháo với con trai, kiếm tìm cô giữa bể người mênh mông, bỗng nhiên ngẳng đầu, cô đã đứng dưới ánh đuốc suy tàn.

Phảng phất thần giao cách cảm, Liễu Anh Lạc phía trước bỗng quay đầu, thấy được anh.

Rồi, cô nắm tay con trai nhỏ chạy vội tới hướng anh, đầu vùi trong ngực anh: “Chồng ơi.”

Cô đang gọi, chồng ơi.

Mạc Từ Tước nhớ tới mình kiếp trước, người mặc áo len màu xám tro, một mình đứng lặng trong phong sương đêm tối, nhìn theo các con rời đi, thân thể ôm cô nhưng ở ngay lúc tình yêu không được vẹn toàn đã qua đời.
Chương 1943:

Kiếp trước một sát na khi nhắm mắt kia, kỳ thực còn muốn nghe một chút thanh âm của cô.

Nghe cô nói cái gì?

Cô biết.

Cho nên, kiếp này cô mỗi ngày quấn quanh bên người anh, cười khanh khách – chồng ơi, em yêu anh.

Trăng dưới biển là trăng trên trời.

Người trước mặt là người trong tim.

Vừa ra màn kịch, một câu ta yêu người.


Kiếp này, ta ca vang bài ca ái tình cho người nghe.

Về sau củi gạo dầu muối, đều cùng người san sẻ.

Về sau phong hoa tuyết nguyệt, đều cùng người vọng ngắm.

Về sau tay đan tay, cùng người, cùng tử cùng lão.

Cùng người.

Đều cùng người.

Anh vẫn không biết, hóa ra, tình yêu vẫn luôn bên cạnh anh.

Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn, Mạc Từ Tước vươn tay, hướng về cô mở rộng hai cánh tay của mình.

Da thịt bị ông thổi qua phảng phất bị cháy, Lâm Thủy Dao nhanh chóng rút về ngón tay của mình: “Tôi được rồi, không đau nữa.”

Lòng bàn tay đột nhiên rơi vào khoảng không, Lệ Quân Mặc nhìn dáng vẻ bà tránh né, buồn cười nhếch môi: “Cô tránh cái gì?”

Tránh?

Bà có tránh à?

Lâm Thủy Dao khẽ giật mình, bà mẫn cảm phát hiện ra sự khác thường của bản thân, bà bây giờ dường như đã không phải là bà của trước kia nữa rồi.

ố ủy Đây là do cái gì?

Bà còn không biết.

Song, cô muốn từ chối ý tốt của Lệ Quân Mặc, bà một mình cũng đủ ưu tú đủ cường đại, không cần đàn ông.

Cả đời này của bà chưa từng nếm thử tư vị ỷ lại bất luận kẻ nào, cũng không dám thật tình giao phó bản thân.

“Tôi không tránh.” Lâm Thủy Dao phủ nhận: “Tôi là một nô lệ, làm sao dám làm phiền chủ nhân của mình băng bó cho tôi được chứ?”

Lâm Thủy Dao càng thêm đè nặng mấy chữ cuối cùng, là đang nhắc nhở ông về chuyện khế ước bán thân kia.

Lệ Quân Mặc nhướng mày kiêm anh khí: “Cô muốn nói cái gì?”

Lâm Thủy Dao mở ra lòng bàn tay của mình: “Giao khế ước bán thân của tôi ra đây.”
Chương 1944:



“Cô là tôi dùng vàng ròng bạc trắng mua về, muốn cầm lại khế ước bán thân cũng được, lấy tiền ra chuộc thân, như vậy ởi, tiền chuộc thân tôi đã trả cho Đặng Tường gấp hai.”



“Anh đưa Đặng Tường bao nhiêu tiền?”



Lệ Quân Mặc giơ năm ngón tay ra.



“Năm mươi triệu?”



Lệ Quân Mặc lặc đâu: “Không phải.”



Lâm Thủy Dao há to miệng: “Năm trăm triệu?”



Lệ Quân Mặc vẫn lắc đầu: “Năm tỷ.”



Năm tỷ?



Ông lại đưa cho Đặng Tường năm tỷ để mua khế ước bán thân của bà?



Lâm Thủy Dao trợn to hai mắt, gần như trong chốc lát quên mắt cả hít thở, năm tỷ đó trời ạ là năm tỷ đói “Lệ Quân Mặc, anh có phải điên rồi không, anh sao có thể cho Đặng Tường năm tỷ được chứ!” Lâm Thủy Dao không thể tin trừng mắt Lệ Quân Mặc, đại ý là – cái đô phá gia nhà ông, sau đó bà xoay người rời đi.



“Cô đi đâu?” Lệ Quân Mặc kéo bà lại.



Lâm Thủy Dao hồn hễển: “Tôi đi tìm Đặng Tường, tôi muốn hắn nôn hết năm tỷ hắn đã nuốt vào ra cho tôi.”



Chỉ cần nghĩ đến tên khốn Đặng Tường này cầm tiền bà bán mình đi tiêu dao sung sướng, Lâm Thủy Dao liền phát hỏa trong lòng.



Năm tỷ đó, tất cả đều là những tờ tiền polime thơm phức.



Nhìn dáng vẻ bà nhức nhối, tâm tình Lệ Quân Mặc càng tốt hơn: “Lâm Thủy Dao, đây là tiền của tôi, cô quản tôi xài năm trăm triệu hay năm tỷ, cái này liên quan gì đên cô, cô đau lòng sôt ruột như thế làm cái gì?”



Lâm Thủy Dao nhanh chóng cứng đờ tại chỗ, đúng vậy, đây là tiền của ông, ông nguyện ý coi tiền như rác bỏ ra năm tỷ, bà sốt ruột như vậy làm cái gì?



“Tôi… tiền của anh cũng không phải hoàn toàn không có liên quan gì với tôi, Lê Hương là con gái của anh, cũng là con gái của tôi, anh chỉ có một đứa con gái, tương lai tiền chắc chắn sẽ giữ cho Lê Hương, hiện tại tiền của Lê Hương trước mắt đã ít hơn năm tỷ rồi đó, tôi làm mẹ đương nhiên phải sốt ruột!”



Lâm Thủy Dao cây ngay không sợ chết nói.



“,” Bà thật sự đúng là một kẻ tham tiền, vừa rồi ông còn tưởng rằng bà là xót tiền của ông, ông còn tưởng rằng sáng sớm hôm đó bà vùi ở trong ngực ông xoa mặt ông là bởi vì… bà cũng thích anh.



Lệ Quân Mặc cảm giác mình tan nát cõi lòng, ông hừ lạnh một tiêng: “Cái này chưa nói chắc được!”



“Có ý gì?”




Lệ Quân Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ của bà: “Tôi bây giờ còn rất trẻ, ai nói cho cô là tôi về sau sẽ không tái giá? Nói không chừng đến lúc đó tôi sinh một đứa con trai nữa, vậy tiền của tôi sẽ không phải của Lê Hương hết rồi!”



Đầu Lâm Thủy Dao “ong” một cái, hoàn toàn không còn nghĩ gì được nữa, đúng… đúng vậy, ông chỉ hơn 40 tuổi, đàn ông người ta hơn 40 tuổi chính là thời điểm thích gái trẻ đẹp, hơn nữa có một vài người đàn ông vì chứng minh mình, thực sự sẽ sinh một đứa con trai.



Lâm Thủy Dao đã tưởng tượng ra, Lệ Quân Mặc già sắp chêt một tay ôm con trai, một tay ôm cô vợ nhỏ, sớm đã ném con gái của bà Lê Hương ra sau ót.



Tiểu Thiến vẫn ở bên cạnh, nghe thế lại chiếm được cực đại ám chỉ, cô ta cảm thấy những lời này của Lệ Quân Mặc chính là cố ý nói cho cô ta nghe.
Chương 1945:

“Tiên sinh, ngài lên lầu tắm trước đi! Tôi pha nước cho ngài.” Tiểu Thiến ỏn ẻn nói, cô ta còn cố ý vềnh cái mông lên, cô ta mông lón, coi bói đều nói cô ta dễ sinh, sinh mười tám đứa con trai cũng rất dễ dàng.

Lệ Quân Mặc lạnh lùng liếc mắt Lâm Thủy Dao, sau đó xoay người lên lầu rồi.

Tiểu Thiến cũng lên lầu theo.

Lệ Quân Mặc về tới phòng ngủ chính, ông đứng trước cửa sổ vươn tay kéo kéo cà- vạt, lúc này Tiểu Thiến đi vào theo.

Lệ Quân Mặc nhìn về phía Tiểu Thiến, tự nhiên thấy được bộ người làm nữ Tiểu Thiến mặc trên người, vừa rồi, ông cũng thấy Lâm Thủy Dao mặc.

Tiểu Thiến vóc người tốt, nhưng quá màu mỡ, khoe khoang quá mức, ngược lại hiện ra vài phần tục khí.

Lâm Thủy Dao lại khác, cơ thể của bà lả lướt căng mịn, nhiều một tắc lại quá nhiều, thiếu một tắc lại quá ít, ở trong mặt Lệ Quân Mặc, bà cái gì cũng vừa vặn, đều là dáng vẻ ông thích, đồ người làm nữ mặc ở trên người bà lại lộ ra vài phần đồ như Đặng Tường nói… đồ tình thú.

Lệ Quân Mặc cảm thấy cổ họng hơi chặt, hiện tại trong đầu ông đột nhiên nhảy ra đi một vài hình ảnh, buổi tối kia cô chau mày, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong con ngươi xinh đẹp đều là ánh sáng lấp lánh…

Tiểu Thiến đã cảm giác được ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi vào trên người cô ta, tim cô ta liền thình thịch nhảy loạn, thời khắc cô ta mong đợi rốt cục đã tới, cô ta đã thành công được chủ nhân nhà mình chú ý đến.

“Tiên sinh, tôi đã pha đầy nước cho anh rôi đó!?” Tiêu Thiên tỏ vẻ xâu hồ khi nói ra chuyện pha nước tắm – vốn là một chuyện thuần khiết như vậy, nhưng cô ta lại nói ra cảm giác quyến rũ như đang nói “chúng ta hãy tắm cùng nhau.”

Lệ Quân Mặc thu hồi dòng suy nghĩ của mình, ông lãnh đạm mở miệng: “Tôi hiện tại muốn cô làm một chuyện.”

“Tiên sinh, chuyện gì?”

“Đi chuẩn bị một bộ chế phục tình thú.”

Chế phục tình thú?

Tiểu Thiến hai mắt sáng ngời, cả người như giật được giải thưởng lớn 100 triệu: “Tiên sinh, như vậy… như vậy không tốt đâu…”

Cái này phát triên cũng quá nhanh, tiên sinh lại muốn… muốn cô mặc chế phục tình thú cho ông xem, cái này… xấu hỗ quá đi mắt.

Lệ Quân Mặc là một người đàn ông rất nghiêm túc, đổi thành trước đây, ông vạn lần không ngờ chính mình sẽ dính dán đến hai chữ “tình thú” này.

Thế nhưng, Đặng tường kia nói là, bà thường mặc đồ tình thú cho hắn xem, trước đây Đặng tường là chủ nhân của bà, hiện tại ông là chủ nhân của bà, ông cũng phải nhìn, ông cũng phải nhìn bà mặc chế phục tình phục làm ông vui lòng.

“Cô làm theo là được, đưa chế phục đến phòng Lâm Thủy Dao, để cô ấy thay xong sau đên phòng tôi tới tìm tôi.

Lệ Quân Mặc phân phó nói.

Tiểu Thiến toàn bộ cứng đờ, cái… cái gì, chế phục tình thú này không phải cho cô ta mặc sao?

Tiểu Thiến đã biết, từ đầu đến cuối cô ta đều tự mình đa tình, Lệ Quân Mặc là muốn xem Lâm Thủy Dao mặc chế phục tình thú!

Tiểu Thiến trong nháy mắt từ thiên đường ngã vào trong địa ngục, cô ta cứng đờ không hề động.

Lúc này ánh mắt lạnh buốt của Lệ Quân Mặc quét qua Tiểu Thiến, da đầu Tiểu Thiến tê rần, nhanh chóng nói: Vâng, tiên sinh. nhún Bà xoay người đi ra.



Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Story Chương 1941-1945
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...