Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1862-1864
Chương 1862:
Cố Dạ Cẩn phát động đôi môi mỏng: “Tôi sẽ bảo người ngừng công việc của cô lại trước, tự cô nghĩ lại đi.”
Trần Viên Viên hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta chỉ… chỉ mắng Diệp Linh vào câu, anh lại ngbiệmsplaiscô ta như vậy, cô ta hiện tại là tiểu hoa đán đang hot trong vòng giải trí, trên tay có rất nhiều hợp đồng, một khi ngừng việc, cô ta cần bồi thường phí bồi thường vi phạm hợp đồng đáng kể, hơn nữa chẳng máy chốc sẽ có người mới thay thế cô ta.
Anh đây muốn… đóng băng cô ta sao?
Ụ Thứ anh đưa cho cô ta, hiện tại bắt cô ta nôn ra sao?
“Có… Cố tổng, đừng mà! Anh hãy nghe em nói, em chỉ là quá yêu anh, em thừa nhận… em ghen tị, em ghen ty, cầu anh cho em một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ không dám… đi trêu chọc Diệp Linh nữa đâu ạ…” Sắc mặt Trần Viên Viên trắng héu cầu khẩn.
Ánh mắt Có Dạ Cần rất sâu, bên trong giống như nhuộm đẫm mực nước, đậm đặc nguy hiểm: “Lúc biết tôi và Diệp Linh là quan hệ như thế nào, cô nên biết bây giờ hết thảy cô có đều là bởi vì cô ấy mà có, không biết kẻ nào cho cô dũng khí đi ầm ï trước mặt cô ấy, cô ấy là vật trong tay tôi, mà các cô, chẳng P qua là chỉ là loài giun dê.”
Anh nói, Diệp Linh là vật trong tay anh, mà cô ta, các cô ta, đều là loài giun dé.
Hai chân Trần Viên Viên mềm nhữn, trực tiếp ngồi liệt ở tại trên thảm.
Cố Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lười nhìn liếc đến Trần Viên Viên lần nữa, anh tròng mắt, trả lời tin nhắn – đã dạy dỗ cô ta.
“Ding” một tiếng, Diệp Linh hồi âm rất nhanh – dạy thế nào? Dạy trên giường à?
Cố Dạ Cần nhìn đi nhìn lại ba chữ “dạy trên giường” phía sau này, sau đó “a”
một tiếng, từ trong cổ họng bật ra tiếng cười thật thấp.
Ề Trân Viên Viên nhanh chóng ngâng đầu, cô ta không hiểu người đàn ông mới vừa rồi còn lạnh lùng bạc tình kia sao lại đột nhiên bật cười?
Chỉ thấy người đàn ông còn đứng trước cửa số, cà vạt phất phơ ở cổ, anh như thấy nóng, lại giơ lên ngón tay thon dài cởi vài cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo nam tính.
Bên cửa số có một chiếc ghế sopha màu đỏ sậm, anh lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài tự phụ duỗi về phía trước, mí mắt tuấn mỹ rủ xuống, anh bắt đầu chuyên chú chơi điện thoại, gửi tin nhắn.
Tâm tình của anh thật sự tốt, trên : khuôn mặt tuân tú treo nụ cười, nhưng Trần Viên Viên đã cảm thấy anh cười…
có chút không đứng đắn, rất giống…
con mèo đang trộm thịt sống.
Người đàn ông Cố Dạ Cần này có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là – nhã nhặn bại hoại, cố tình lại là kiểu mà phụ nữ yêu say đắm, Trần Viên Viên cũng cảm thấy mình si mê anh, mê đắm từ trong xương.
Cố Dạ Cần reply – Linh Linh, em nhất định phải trò chuyện với tôi mấy chuyện người lớn giữa đêm khuya như vậy à?
Tin nhắn gửi đi rồi, Diệp Linh không phản hồi.
Hình như là… không để ý tới anh.
Cô Dạ Cân cong môi, lúc này thật sự là cô chủ động, chính cô tới trêu chọc anh, thế nhưng, hiện tại người không để ý tới cũng là cô.
Cô luôn là có biện pháp câu dẫn anh, còn câu đến lạc cả hồn phách.
Cố Dạ Cần lại gửi một cái – tôi sai rồi…
Chương 1863:
Lúc này đây “ding” một tiếng, Diệp Linh hồi âm – anh sai ở đâu?
Cố Dạ Cần thật sự không biết mình sai ở đâu, nhưng cô không để ý tới anh, vậy khẳng định chính là anh sai rồi.
Cố Dạ Cần – em nói tôi sai ở đâu, tôi liền sai ở đó.
à Diệp Linh – Trân Viên Viên là kỹ năng miệng tốt, hay là kỹ năng trên giường tốt?
Cố Dạ Cẩn nhìn cái tin này, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, anh còn chưa nhắn về, Diệp Linh lại gửi đến – bằng không, tại sao anh không để cô ta trực tiếp biến mắt? Quả nhiên, anh thiên vị cô ta.
Trước đây phàm là người trêu chọc đến Diệp Linh, Cố Dạ Cần đều sẽ trực tiếp khiến bọn họ biến mất, nhưng đối với Trần Viên Viên, anh chỉ là tạm ngừng công việc của cô ta.
Anh quả thật thiên vị Trần Viên Viên.
Đối mặt với lên án của cô, Có Dạ Cần nhướng mày, anh không trả lời, bởi vì…
anh cũng không tính làm Trần Viên Viên biến mắt.
Trần Viên Viên sẽ còn tiếp tục ở lại bên người anh.
Lúc này “ding” một tiếng, Diệp Linh lại gửi đến, cô lên án tiếp – còn nữa, anh tặng Trần Viên Viên châu báu kim cương, vậy mà, anh chưa từng tặng cho tôi.
Cặp mắt u lạnh kia của Cố Dạ Cần kia đột nhiên sáng lên, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, anh trả lời – tôi có thể tặng em châu báu kim cương sao?
Cố Dạ Cẩn anh không thiếu châu báu kim cương, nhưng cho tới nay không tặng cho Diệp Linh.
Bởi vì, châu báu kim cương là người đàn ông tặng cho người phụ nữ của mình.
Lúc này, Diệp Linh bên trong căn phòng cách vách đương nhiên cũng biết điểm này, cô lăn lộn ở vòng giải trí đã nhiều năm rồi, cái gì cũng hiểu, kỳ thực quan hệ của đàn ông và phụ nữ nói một cách thẳng thừng chính là giao dịch, lễ tình nhân ban ngày bạn trai tặng quà cho bạn gái, lễ tình nhân buổi tối khách sạn đều chật ních, bao cao su lại bán đắt như tôm tươi.
Đàn ông tặng trang sức cho phụ nữ, phụ nữ phải lấy cơ thể tặng lại, không phải giao dịch thì là cái gì?
Cố Dạ Cẩn còn chưa tặng châu báu kim cương cho cô, bởi vì anh và cô đều là nam nữ trưởng thành, một khi cửa số bị đâm thủng rồi, sẽ không kiêng nễ gì cả.
Ta.
Diệp Linh để điện thoại di động xuống, không nhắn nữa.
Thế nhưng rất nhanh tiếng đập cửa đã vang lên, ngoài cửa có người.
Người nào?
Diệp Linh ngắng đầu, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
“Cốc cốc cốc”, cô nghe được tiếng ngón tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông gõ trên ván cửa, phát ra âm thanh chằm chậm có lực.
Cô không mở cửa, người ngoài cửa cũng không gấp, ngược lại mười phần kiên trì tiếp tục gõ cửa.
Diệp Linh biết, Có Dạ Cần tới.
Đúng như Hoa tỷ nói, cô khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, chó Nhật Cố Dạ Cẩn liền hấp ta hấp tấp chạy tới.
Cô có nên mở cửa hay không?
Chương 1864:
Cô biết mình một khi mở cửa, sẽ không còn đường rút lui.
Ngoài cửa thật sự là Cố Dạ Cần, anh đang gõ cửa, nhưng, Diệp Linh không mở.
Anh gõ thật lâu, song bên trong không có động tĩnh gì.
¿ Cô không muôn mở cửa.
Cố Dạ Cần ở ngoài cửa đứng một hồi, sau đó xoay người rời đi.
Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa phòng sau lưng mở ra.
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Năm đầu tiên của Mạc Từ Tước cùng Liễu Anh Lạc, nghênh đón sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc 15 tuổi đã kinh diễm toàn bộ giới thiết kế trang sức, cô thành lập ra nhãn hiệu trang sức của riêng mình, nhưng tên thương hiệu đời này của cô không phải FLY, mà là – QUEEN.
Liễu Anh Lạc nghĩ, bản thân đời trước yêu tự do, lại hèn nhát, đời này, cô chỉ muốn làm QUEEN của chính mình, dũng cảm yêu, không phụ yêu.
Sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc tổ chức ở Los Angeles, đoàn đội nhỏ của cô gồm hơn 30 người quay vòng cô, cô ở giữa lời chúc phúc của tất cả mọi người cầu nguyện.
Cô chỉ có một điều ước – gả cho Mạc Từ Tước… sinh cho Mạc Từ Tước một đứa con trai, sinh một đứa con trai giống như… Mạc Tử Tiễn.
Mỗi khi nhớ tới Mạc Tử Tiễn, trong lòng Liễu Anh Lạc vẫn mơ hồ đau đớn như cũ.
Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm edit nhé!
: Lúc này không biết là người nào hét lên một tiếng – ấy, Mạc tổng tới!
Liễu Anh Lạc trong ánh nến chập chờn ngắng đầu, Mạc Từ Tước đã đi tới bên cạnh cô.
Cố Dạ Cẩn dừng chân, sau đó xoay người, cửa phòng chỉ mở một kế hở, Diệp Linh đứng ở bên trong, lộ ra đôi mị mâu, đang nhìn anh.
Cô thay váy, trên người bây giờ là váy ngủ màu đỏ hoa hồng, màu đỏ hoa hồng rất kén, phụ nữ thông thường đều không khống chế được nó, đều có vẻ rất quê mùa, thế nhưng khoác trên người Diệp Linh lại hoàn mỹ đến lạ, sắc đỏ hồng càng tôn lên da thịt trắng nõn của cô, tăng thêm mấy phần yêu mị, hiện tại mái tóc quăn lười biếng khoác lên vai, cô để chân trần đứng ở trong khe cửa, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, thực sự là một… tiểu yêu tinh.
Có Dạ Cần chạy tới, đi tới trước mặt cô, anh câu môi mỏng cười nhẹ: “Anh nghĩ em sẽ không mở cửa cho anh.”
Diệp Linh nhìn anh: “Cố tổng, anh tìm tôi có việc?”
Cố Dạ Cẩn mở ra lòng bàn tay của mình: “Tặng em.”
Là một cái… lắc chân.
Một sợi lắc chân bằng bạch kim mỏng được khảm những viên kim cương tỉnh xảo, khi cử động, những viên kim cương ánh lên ánh sáng chói lọi.
Ánh mắt Diệp Linh tốt, cô còn thấy được trên kim cương khắc vài chữ tiếng Anh -L-I-N-G.
Ling, phiên âm tên của cô.
Ẵ Anh tặng một cái lăc chân có kim cương khắc tên cô.
Hàng mi Diệp Linh run rẩy, nhìn anh: “Cái lắc chân này anh mua khi nào?”
Anh hẳn đã mua từ rất sớm, bằng không không thể nào trong thời gian ngắn như vậy khắc lên tên của cô.
Có Dạ Cần nhìn cô thật sâu, khàn khàn nói: “Lúc em 18 tuổi đã mua, vốn định tặng quà sinh nhật 18 tuổi cho em.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp