Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1808-1813
Chương 1808:
“Công Chúa, lúc đầu chúng tôi đã tìm được chỗ ẩn thân của Mạc tiên sinh, thế nhưng lúc chúng tôi đi vào thì phát hiện, Mạc tiên sinh đã không thây đâu!”
Cái gì?
Lê Hương nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, Mạc tiên sinh tại sao đột nhiên biến mắt?
Chuyện này rất kỳ lạ.
“Công Chúa,” Lúc này Tình Nhi nhanh chóng nói: “Công Chúa, không còn kịp nữa, chúng ta mau chóng trở về Lan Lâu đi!”
Nhưng là, Mạc tiên sinh không thấy đâu, cô muốn mang Mạc tiên sinh về, hiện tại Mạc tiên sinh còn ở chỗ này, sao mà cô đi được?
Trong lòng Lê Hương rồi loạn, , b hông biêt nên lựa chọn như thê nào.
“Công Chúal” Lúc này có người kêu ên: “Người mau nhìn!”
Lê Hương nâng đôi mắt trong vắt ên, chỉ thấy rặng mây đỏ khắp bầu trời, hiên đạo dị tượng.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run ên, con ngươi đột nhiên co rút.
“Công Chúa, đây là thế nào, bầu trời Hoa Tây sao lại biến thành như vậy, lúc bà bà chưởng giới vẫn còn sống đã từng nói, năm đó Tổ tiên Lan Lâu chúng ta hy sinh, lúc máu Lan Lâu nhiễm đỏ toàn bộ bờ sông Lạc Thủy này, cũng có thiên đạo dị tượng, máu đỏ đầy trời như vậy.” Tình Nhi nghỉ ngờ nói.
` „ ` Lê Hương nhìn bâu trời, lâm bâm nói: “Hiên Viên kiếm… bị rút ra rồi!”
Cái gì?
Tình Nhi chấn động: “Nhưng Công Chúa, Mạc tiên sinh là dòng máu Xích Tử duy nhất trên đời này, chỉ có Mạc tiên sinh mới có thể rút ra Hiên Viên kiếm, Mạc tiên sinh đã chết, hiện tại là ai đã rút Hiên Viên kiếm?”
Lê Hương lắc đầu, không biết, cô cũng không biết.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Công Chúal” Lúc này Tình Nhi ngạc nhiên hô lớn: “Công Chúa mau nhìn, : Lan Lâu xuât hiện! Chúc mừng Công Chúa, người rốt cục thực hiện di nguyện của tổ tiên năm đó, phục hưng Lan Lâu!”
Lê Hương thuận mắt nhìn lại, sương mù lượn lờ bên bờ sông Lạc Thủy đã hoàn toàn tán đi, Lan Lâu Cổ Quốc đẹp như tiên cảnh nhân gian đang ở một bờ sông khác, Lan Lâu xuất hiện.
Đêm nay tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, Lê Hương đoán không được chuyện gì đang xảy ra, cả người cô đều rối loạn.
Lúc này xa xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, ánh mắt Lê Hương chợt biến nghiêm: “Thượng Quan Đẳng mang người tới!”
“Công Chúa, chúng ta về nhà đi! Chúng ta có thể trở về nhà rồi!”
Về nhà.
Đúng vậy, cô phải về nhà rồi.
Lê Hương quay đầu nhìn thoáng qua hướng Hoa Tây, cô biết Mạc tiên sinh sẽ vĩnh viễn lưu tại nơi đây, thế nhưng, cô phải về nhà.
Cô còn có thể trở lại!
Thượng Quan Đằng mang người vội vã chạy tới bờ sông Lạc Thủy, chỉ thấy trên bờ sông có hai chiếc thuyền con, trên người Lê Hương mặc áo choàng trắng, yêu điệu đứng lặng ở đầu thuyền, hiển nhiên đang chờ gã.
Chương 1809:
“Thượng Quan Quận Chúa, ngươi tới đã muộn.” Lê Hương câu môi, lúc này thân ảnh cô tuyệt sắc phong hoa cùng bờ sông Lạc Thủy như hòa thành một thể, như là nữ thần từ trên trời giáng xuống.
Thượng Quan Đằng tức giận giậm chân tại chỗ, gã hét lớn: “Lê Hương, ngươi trở lại cho tail”
Lê Hương nhìn Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan Quận Chúa, ta nhất định sẽ trở về.”
Nói xong, cô xoay người, đứng chắp tay, thân ảnh tuyệt sắc theo con thuyền lượn lờ chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Lê Hương đi rồi.
Thượng Quan Đằng cảm giác mình sắp hộc máu, gã thiên tính vạn tính, lúc đầu hết thảy đều rất thuận lợi, ai biết trận đại hôn này lại dồn dập xảy ra bất ngờ, Hiên Viên rút, Lan Lâu hiện, Lê Hương ngồi thuyền trở về.
“Quận Chúa, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ?”
y h Trong hai mát Thượng Quan Đăng lộ ra ý hung ác: “Lê Hương đi rồi, thế nhưng kẻ rút Hiên Viên Kiếm vẫn còn ở trong hoàng thành, mau đến tổ miễu, ta muốn chặt hắn thành tám khúc!”
Trong tổ miếu, Mạc Tử Tiễn dùng hết sức lực toàn thân rút Hiên Viên Kiếm ra, thế nhưng tâm mạch anh đã tốn hại, mũi kiếm đã lên trên mặt đất: “oanh”
một tiếng, Mạc Tử Tiễn trực tiếp quỳ một chân trên đắt.
Phốc.
Trong miệng anh phun ra một ngụm máu tươi.
P š “Chủ tử!” Hai mắt Ngũ Vũ đỏ ngầu chạy tới đỡ chủ tử nhà mình, vừa rồi anh ta tận mắt nhìn chủ tử nhà mình dùng cả sinh mệnh mình rút Hiên Viên Kiếm ra.
Sắc mặt Mạc Tử Tiễn trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh nhẹ nhàng hắt tay, ngăn Ngũ Vũ tới đỡ mình.
Ngũ Vũ chỉ có thể đứng tại chỗ.
Mạc Tử Tiễn khép mở mí mắt tuần mỹ, ép xuống máu tanh cuồn cuộn ở cổ họng, anh thử máy lần, rốt cục chật vật đứng lên từ dưới đất.
Mạc Tử Tiễn đi ra ngoài, mỗi một bước đi thong thả lại kiên định, anh ra khỏi tổ miêu, một mình đi ra bãi cỏ phía ngoài.
Anh ngắng đầu, nhìn rặng mây đỏ đầy trời, tựa như lắm bẩm: “Có phải… Lan Lâu đã hiện không?”
Ngũ Vũ theo sau lưng, gật đầu nói: “Đúng vậy chủ tử, Lan Lâu đã hiện.”
Mạc Tử Tiễn cảm giác có vật gì nhẹ nhàng thổi qua gò má anh, hóa ra là lá phong vàng lả tả rơi xuống, anh chậm rãi cong môi, đường cung nơi khóe môi lưu luyễn mà mềm mại, anh nhẹ giọng nói: “Lê Hương, tạm biệt.”
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước đột nhiên bị hôn liền cứng đờ, anh còn chưa từng hôn cô gái nào, l đây là lân đâu tiên.
Thư ký Tống Minh khiếp sợ há to miệng -OMG, chủ… chủ tịch đây là bị cưỡng bức sao?
Mạc Từ Tước nhìn Liễu Anh Lạc, cô gái lúc nãy còn cố chấp hỏi anh có thích con gái không, hiện tại đôi mắt ươn ướt nước yêu kiều đang vô cùng chờ mong chờ đợi đáp án của anh.
Mạc Từ Tước nhấp môi mỏng một cái, bàn tay to siết cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp kéo cô đi.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Mạc Từ Tước kéo cô vào, lưng Liễu Anh Lạc bị đụng vào góc bàn làm việc của anh, còn chưa kịp phản ứng, lúc này trong tầm mắt tối sầm, Mạc Từ Tước lấn qua, chặn cô lại: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Sao còn nhỏ như thế đã biết câu dẫn người ta rồi hả?”
Chương 1810:
Lúc cô rời đi, anh không cách nào tiễn đưa, chỉ có thể ở nơi đây khẽ nói với bản thân – Lê Hương, tạm biệt.
Phụt.
Mạc Tử Tiễn lại phun ra một búng máu tươi.
“Chủ tử!”
Lúc này phương xa liền truyền đến tiếng của Thượng Quan Đằng: “Mau lên, bao vây toàn bộ nơi đây, một con con ruồi cũng không cho lọt!”
“Tuân mệnh!”
Sắc mặt Ngũ Vũ đại biến: “Chủ tử, : s l Thượng Quan Đăng chạy đên rôi, chúng ta bây giờ đã chạy không kịp.”
Sắc mặt Mạc Tử Tiễn rất yếu ớt, vệt máu bên khóe môi càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh vài phần yêu dã, anh thấp giọng ra lệnh: “Ngũ Vũ, cậu đi đi, mặc kệ tôi!”
“Chủ tử, tôi sẽ không đi! Anh cam tâm tình nguyện, vì Lê tiểu thư mà chết, vậy hiện tại tôi chết theo chủ tử, tôi cũng cam tâm tình nguyện, mong chủ tử đừng đuổi tôi đi!”
Mạc Tử Tiễn đóng mở đôi môi mỏng tái nhợt, muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này một giọng nói dễ nghe truyền tới: “Mạc Thần y.”
Mạc Tử Tiễn ngắng đầu nhìn lên, là…
Thời Hi Ngọc.
Thời Hi Ngọc tới.
Thời Hi Ngọc nhìn Mạc Tử Tiễn: “Mạc Thần y, mời đi theo tôi.”
Thượng Quan Đằng bao vây bên ngoài , thế nhưng chẳng thấy được ai.
Thủ hạ báo cáo: “Quận Chúa, mỗi một góc đều lục soát qua, nơi đây không có ai.
Làm sao có thể?
Kẻ rút Hiên Viên kiếm chạy đi đâu rồi?
Rút Hiên Viên Kiếm, người kia cũng sông không được bao lâu.
Thượng Quan Đằng trầm tư chốc lát, hiện tại gã nghi ngờ một người, nói đúng hơn là, gã vẫn luôn hoài nghi một người, đó chính là Mạc Tử Tiễn.
“Mau trở về hoàng thành! Thượng Quan Đẳng lập tức xoay người lại, gã muốn đi tìm Mạc Tử Tiễn.
Trong hoàng thành.
Thượng Quan Đẳng khí thế hung hăng chạy trở về, gã hỏi người làm nữ: “Mạc Thần y đâu? Nó hiện tại ở đâu?”
“Quận Chúa, Mạc Thần y bây giờ đang ở trong phòng.”
b D Thượng Quan Đăng rât nghỉ ngờ: “Mạc Thần y vẫn không đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, lúc đầu Mạc Thần y và Lê tiểu thư đại hôn, thế nhưng đêm tân hôn Lê tiểu thư gọi một con sói tới coi chừng, không cho Mạc Thần y đến gần người, tôi thấy Mạc Thần y uống rất nhiều rượu, bị đỡ đến nghỉ trong khách phòng, vẫn không đi ra.” Người làm nữ nói.
Thực sự?
Chương 1811:
Thượng Quan Đằng bán tín bán nghị, gã lên lầu, liền đây ra cửa phòng.
Trong phòng, Mạc Tử Tiễn và Thời Hi Ngọc đang lăn trên giường, nghe được tiêng cửa mở, Thời Hi Ngọc “a” một tiếng thét chói tai, nhanh chóng kéo chăn che cảnh xuân trên người mình: “Thượng Quan Quận Chúa, ông tại sao không gõ cửa đã vào, mau đi ra ngoài!”
Thượng Quan Đằng trực tiếp cứng đờ, gã không nghĩ đến Mạc Tử Tiễn sẽ lăn giường với Thời Hi Ngọc ở chỗ này.
Hiện tại quần áo Thời Hi Ngọc xốc xếch, vẻ mặt thẹn thùng ửng hồng, không hề giống giả.
Lúc này Mạc Tử Tiễn trên giường đứng dậy, trong tròng mắt đen nhuộm vài phần men say, trên người đều là mùi rượu: “Thượng Quan Quận Chúa, xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Đẳng nhìn Mạc Tử Tiễn, . Ũ Mạc Tử Tiên tuy đã say rượu rôi, nhưng thân hình trầm ổn mạnh mẽ, nếu như là anh rút Hiên Viên kiếm, cũng sẽ không có dáng vẻ yên lành như thế.
Thượng Quan Đằng tạm thời buông xuống nghi ngờ trong lòng: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện, Tử Tiễn à, con mặc đồ đi rồi ra ngoài đi, ta chờ con.”
Thượng Quan Đằng đi ra.
Cửa phòng lần nữa bị đóng lại, Mạc Tử Tiễn vươn tay đè xuống ngực mình, bên trong mùi tanh cuồn cuộn, anh nhịn không được, một dòng máu liền từ khóe môi chảy xuống.
Thời Hi Ngọc nhanh chóng xuống giường, cô ấy dùng khăn tay sạch sẽ thay Mạc Tử Tiễn lau chùi vết máu bên : khóe môi, thâp giọng nói: “Chuyện của Công Chúa Lan Lâu, Thượng Quan Đẳng chắc sẽ không từ bỏ ý đồ, có thể lừa gạt được trong chốc lát, lừa không được một đời.”
Mạc Tử Tiễn nhẹ nhàng nhắm mắt: “Vậy cũng không cần giấu.”
Thời Hi Ngọc là thiên kim đại tiểu thư của Thời gia, cô ấy đã biết Mạc Tử Tiễn muốn làm những gì: “Mạc Thần y, anh muốn tôi làm những gì? Sau lưng tôi là cả thế lực to lớn của Thời gia, Thời gia sẽ đứng ra ủng hộ ngươi, khẳng định nhất hô bá ứng, anh chỉ cách vị trí hoàng quyền chí cao vô thượng một bước thôi.”
Nói xong Thời Hi Ngọc gợi lên môi đỏ mọng: “Mạc Thần y, chỉ cần anh bây giờ mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
Mạc Tử Tiễn cũng không lập tức đáp, anh nhìn thoáng qua Thời Hi Ngọc: “Thời tiêu thư, cô muôn cái gì?”
“Anhl” Thời Hi Ngọc nói ra một chữ.
Mạc Tử Tiễn chậm rãi lắc đầu: “Thứ cô muốn, tôi không cách nào cho, cho nên, tôi cũng không cần sự trợ giúp của cô.”
“Tôi đã từng nói, anh còn có thể cần đến tôi, tôi chờ anh, thế nhưng Mạc Thần y kế cận hiểm cảnh cũng không tới tìm tôi, đây chính là lý do anh không tìm đến tôi?”
Mạc Tử Tiễn vươn tay, ung dung mặc quần áo vào, anh đạm mạc lên tiếng: “Tôi không thể cho cô, cũng sẽ không cho cô hy vọng, bởi vì tôi biết tư vị chờ đợi là đau khổ thế nào, đường tôi đi qua, không hy vọng Thời tiểu thư sẽ đi lại.”
D Nói xong, Mạc Tử Tiên mở rộng cửa đi ra ngoài.
“Mạc Tử Tiễn!” Thời Hi Ngọc đột nhiên gọi anh lại.
Mạc Tử Tiễn dừng bước chân lại.
Thời Hi Ngọc nói: “Anh đã chữa bệnh cho tôi, đã cứu tôi, ngày hôm nay, tôi đã trả lại cho anh, về sau hai chúng ta đã sạch nợ.”
Mạc Tử Tiễn không quay đầu lại, mấy giây sau anh nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Lan Lâu Cổ Quốc.
5 Lê Hương mở một buổi họp, trong buổi họp đều là một ít nhân vật cấp nguyên lão, cô phải ra vẻ già dặn, cũng không thể bày ra dáng vẻ con gái xinh đẹp nữa rồi.
Chương 1812:
Tình Nhi nói: “Công Chúa, đã tìm nhà thiết kế đến, quần áo trong tủ của người phải thay đồi rồi.”
Nói xong Tình Nhi tiếp lời: “Nhưng Công Chúa không cần khổ sở, khi chúng ta đi ra ngoài chơi còn có thể mặc váy đẹp nha.”
Tình Nhi có chút không nỡ và cảm khái, Công Chúa chỉ mới 24 tuổi, độ tuổi hoa, thế nhưng sau khi cô lên ngôi Nữ Vương, cũng không thể mặc váy đầm như con gái bình thườn, mà phải khoác lên tư thế của nữ vương.
Năm đó Lâm Thủy Dao chính là không chịu được ràng buộc như vậy mà trốn thoát.
Có được có mắt, ngôi vị Nữ Vương này sợ rằng phải khóa lại tất cả cảnh xuân tươi đẹp của Công Chúa rồi.
Công Chúa tiên khí tuyệt lệ như thé, thực sự đáng tiếc.
Lê Hương ngược lại không cảm thấy gì cả, xưa nay kẻ làm đế vương, ở địa vị cao, nào có ai có thể sống tùy tâm sở dục?
Trước đây cô là một cô gái vô ưu vô lo, nhưng bây giờ không thể.
Cô lựa chọn con đường này.
Mặc dù từ nay về sau thì giờ bị giới hạn, cả đời này đều sẽ bị vây trong hoàng thành này, cô cũng không sẽ hồi hận.
Cô sải bước tiến về phía trước.
Đây là trách nhiệm của cô.
Chỉ là… cô vẫn chưa tìm được Mạc tiên sinh.
Mạc tiên sinh dường như đá chìm đáy biển, trong một đêm biến mất ở thế gian này.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, người làm nữ ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Công Chúa.”
Tình Nhi nhìn về phía Lê Hương: “Công Chúa, tôi đi ra ngoài nhìn một chút.”
“Được.”
Lê Hương cởi áo khoác, sau đó giơ tay lên tháo thanh trâm ra, suối tóc đen dài tùy ý xõa tung xuống dưới.
Về sau, e là cô phải luôn búi tóc.
Lúc này Tình Nhi đã trở về: “Công Chúa.”
Lê Hương nghiêng mắt, nhìn thoáng qua dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tình Nhi: “Sao vậy?”
“Công Chúa, mới vừa nhận được tin tức, Thượng Quan Đằng chết rồi.”
Cái tay đang cầm lược của Lê Hương khẽ khựng lại.
“Thượng Quan Đằng chết, Thời gia là gia tộc đầu tiên đứng ra, ủng hộ Mạc Tử Tiễn xưng vương, có thể nói nhất hô bá ứng, hiện tại Hoa Tây đang chuẩn bị lễ mừng kế vị, Mạc Tử Tiễn sắp trở thành tân Quận Chúa Hoa Tây rồi!”
Lê Hương cũng không cảm thấy bát ngờ, Mạc Tử Tiễn sau khi hắc hóa muốn cả giang sơn và mỹ nhân, hiện tại Hoa Tây rung chuyển, đúng là thời cơ tốt nhất để anh đoạt quyền.
` Đích thân anh giệt Mạc tiên sinh, cô Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.
“Đã biết, về sau tin tức của anh ta, không cần báo cho tôi biết.”
“Vâng.”
Chương 1813:
“Đúng rồi, gần đây có tin tức của Dịch Dịch không?”
Cô sinh ba đứa con, Bì Bì hành tung bất định, bốn bể là nhà, Tinh Tinh không cần lo lắng, vẫn luôn được Lâm Thủy Dao mang theo trên người, duy chỉ có Dịch Dịch…
Lúc Mạc Tuân vẫn còn sống, đưa Mạc Thần Dịch đến trường học dành cho thiên tài khép kín đứng đầu toàn s b câu tiên hành huân luyện, huân luyện ở nơi đó đều là kiểu ma quỷ, Mạc Thần Dịch lại rất thích ứng, cũng không liên lạc với người nhà, Lê Hương có chút bận tâm lại có chút nhớ Tiểu Dịch Dịch.
Tình Nhi lắc đầu: “Công Chúa, Dịch Dịch Điện Hạ cũng không truyền đến bất kỳ tin tức gì.”
Trong lòng Lê Hương có hơi mắt mác, hai đứa con trai này của cô đều độc lập như vậy, không cần cô.
“Công Chúa, đi ngủ sớm một chút đi ạI Ngày mai sẽ là lễ đăng ngôi Nữ Vương.”
Lê Hương chính thức kế thừa ngôi vị Nữ Vương rồi.
Hoa Tây.
Đêm khuya, bên ngoài vậy mà đã bắt đầu có tuyết rơi xuống.
Tuyết trắng như lông ngỗng lớn nhỏ từ trên bầu trời bay xuống dưới, nhanh chóng đặt lên trên mặt đất một tầng tuyết trắng thanh khiết.
Mạc Tử Tiễn đi ra ngoài, đứng ở nơi trên cùng của tầng tầng nấc thang, đứng giữa nơi quyền thế nhìn xuống.
Anh bễ nghễ cả thế giới.
Lúc này Ngũ Vũ đi tới, khoác áo : choàng đen trên bả vai anh tuân của người đàn ông: “Chủ tử, tuyết rơi rồi, trời lạnh, chúng ta trở về thôi.”
Áo choàng đen càng thêm tôn lên khuôn mặt tuấn tú Mạc Tử Tiễn vẻ phong hoa, anh ngắng đầu, nhìn tuyết trắng bay múa đầy trời.
Khụ khụ.
Bóng đêm cô tịch bao phủ xuống, một mảnh hiu quạnh.
Mạc Tử Tiễn một mình đứng trong đêm tuyết nơi này, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Trong lòng Ngũ Vũ khổ sở không chịu được, anh ta biết chủ tử nhà mình không sống được bao lâu.
“Chủ tử, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Ngũ Vũ hỏi.
Suy nghĩ gì ư?
Mạc Tử Tiễn chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, trong mắt anh như lướt qua xe ngựa hoa, vội vã lướt qua 27 năm này.
Bố anh Mạc Tư Tước, mẹ anh Liễu Anh Lạc, anh cả Mạc Tuân, bác Mạc Nhân Nhân, còn có bà nội…
Cuối cùng, anh nghĩ tới Lê Hương.
Một cái liếc mắt ở Đế Đô không ngờ đã thành suốt đời, Lê Hương là tất cả đẹp đế và ấm áp từ tận nội tâm anh, anh yêu cô.
Ặ Thê nhưng, cô đi rôi.
“Mấy giờ rồi?” Anh mở miệng hỏi.
“Hồi chủ tử, mười hai giờ.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp