Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1772-1777
Chương 1772:
Ngự y mới vừa băng bó vết thương cho Thượng Quan Đẳng, bỗng có người vội vã báo lại: “Quận Chúa, không xong rồi, Giao Nhân Tộc Công Chúa vừa mới lén bỏ chạy!”
“Cái gì?” Thượng Quan Đằng tức giận, thuận tay đã ném chén trà bên người: “Các ngươi đám phế vật này, nhiều người như vậy cũng không canh giữ được một ả Giao Nhân Tộc Công Chúa!”
“Quận Chúa, xin bớt giận.” Lúc này mưu thần bên người tới khuyên bảo nói: “Giao Nhân Tộc Công Chúa chạy đi nhất định là đi tìm Lê Hương, vậy cũng tốt, chúng ta cái gì cũng không cần làm, cứ chờ nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi thôi.”
Hai mắt Thượng Quan Đẳng sáng ngời, giận dữ biến mát: “Có lý, việc câp bách của chúng ta là để Thượng Quan Tuân mau chóng kế thừa ngôi vị Quận Chúa, Thời gia hiện tại tay cầm quyền cao, thiên kim đại tiểu thư Thời gia Thời Hi Ngọc chính là đệ nhất danh viện, ta muốn tiến hành đám hỏi, để Thượng Quan Tuân cưới Hi Ngọc, như vậy Hoa Tây chúng ta có thể thiên thu vạn đại rồi.”
Lúc này có người làm nữ đi đến, báo cáo: “Quận Chúa, Thượng Quan Điện Hạ đã tỉnh.”
Thượng Quan Tuân đã tỉnh.
Sau khi Thượng Quan Đằng mang Thượng Quan Tuân về liền cho anh uông thuốc giải, giải đi chất độc trên kiếm, hiện tại anh cuối cùng đã tỉnh.
Thượng Quan Đằng liền đứng dậy: “Đi, đi xem.”
Thượng Quan Tuân đã tỉnh, nhưng anh thụ thương hơi nghiêm trọng, sắc mặt còn rất tái.
Anh vén chăn lên muốn xuống giường, thế nhưng người làm nữ nhanh chóng ngăn anh: “Điện Hạ, ngự y nói ngài phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, tránh cho tác động vết thương, nên người không thể xuống giường.”
Điện Hạ?
Tiếng xưng hô này làm cho tròng mắt thâm thúy Thượng Quan Tuân cuồn cuộn ra tia sắc bén, anh nhìn thoáng qua căn phòng này: “Tôi bây giờ đang ở đâu?”
Lúc này cửa phòng bị đầy ra, Thượng Quan Đẳng chạy vào, ôm lầy Thượng Quan Tuân bắt đầu khóc rống: “Cháu trai cả của ta, cậu rốt cuộc gặp lại con rồi, máy năm nay con theo mẹ con lưu lạc dân gian nhất định rất gian khổ! Đèu là cậu Sai, cậu nhất định sẽ bồi thường cho con thật tốt.”
Thượng Quan Tuân thấy một người đàn ông nhào tới ôm anh khóc rồng, khuôn mặt tuần tú “xoát” cái đen kịt, anh ghét bỏ nói: “Buông tay.”
Thượng Quan Đẳng nhanh chóng buông lỏng ra, gã ngượng ngùng nhìn Thượng Quan Tuân: “Tuân à, là ta, ta là cậu con!”
Thượng Quan Tuân lạnh lùng nhìn Thượng, Quan Đẳng, sau đó đứng dậy xuống giường, anh muốn đi tìm Lê Hương!
“Tuân cháu, con là muốn đi tìm Lê Hương sao? Đừng tìm, Hoa Tây chúng ta và Lan Lâu có mối thù không đội trời chung, hơn nữa chúng ta còn giết bà bà và tứ nương của ả rồi, con và cô không có khả năng, vẫn là sớm chặt đứt điI!”
Bước chân Thượng Quan Tuân dừng lại, anh quay đầu, ánh mắt âm vụ lãnh lệ nhìn chằm chằm Thượng Quan Đằng, anh còn không biết đã xảy ra việc này.
“Tuân à, con mau chấp nhận hiện thực đi! Trên người con chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Hoa Tây là trách nhiệm của con, làm người cậu, ta rất coi trọng con, nên ta muốn truyền ngôi cho con, để con làm Hoa Tây Quận Chúa.”
“Hơn nữa, ta còn vì con chọn một cháu dâu thượng cấp, cô ấy chính là Thời gia thiên kim Thời Hi Ngọc, đây là một vị danh viện thiên kim chân chính, ta muốn con cưới cô ấy làm Hoàng Hậu.”
Trên khuôn mặt tuần tú của Thượng Quan Tuân không có biểu cảm dư thừa, anh lạnh lùng nhìn Thượng Quan Đằng: “Nói xong rồi? Nói xong rồi thì tôi đi.”
Anh xoay người rời đi.
Thượng Quan Đẳng: “…”
Chương 1773:
Anh đã biết được ý của Thượng Quan Tuân, Thượng Quan Tuân – tự quyết định, ý rất dứt khoát, mau cút qua bên kia chơi một mình đi.
“Tuân à,” Thượng Quan Đằng gọi lại Thượng Quan Tuân: “Hiện tại Lê Hương đã thành tội phạm bị truy nã, ta lùng bắt ả khắp thành, con đi ra ngoài tìm ả cũng vừa vặn lắm, dẫn đường cho ta, ta đang lo tìm không được ả.”
Bước chân của Thượng Quan Tuân nhanh chóng dừng lại, anh quay người sang, trong tròng mắt thâm thúy đã dâng lên vài phần lệ khí đỏ tươi: “Thượng Quan Đằng, ông có phải chán sống rồi không?”
Thượng Quan Đằng nhún vai: “Tuân, chờ con ngồi trên vị trí của ta bây giờ, rồi hãy nói với ta những lòi này, bằng không, huyết hải thâm cừu giữa Lan Lâu và Hoa Tây vẫn cách giữa con và ả ta, con không bảo vệ được Lê Hương, chỉ mang đên cho ả tai họa.”
Hai bàn tay to xuôi ở bên người Thượng Quan Tuân siết thành quyên, mắy giây sau buông lỏng ra, anh quay người ngồi xuông, sau đó nhếch môi nở nụ cười đáng sợ: “Thượng Quan Đẳng, ông cũng chưa từng cân nhắc qua cho bản thân mình, chờ tôi ngồi trên ngôi vị Quận Chúa, người đầu tiên tiêu diệt chính là ông.”
Thượng Quan Đằng cứng đờ, sau đó “ah”: “ha ha ha” xấu hỗ bật cười: “Tuân à, chúng ta không nói chuyện nữa, Thời Hi Ngọc đã tới, ánh mắt đệ nhát danh viện này rất cao, cũng không phải là cô gái tầm thường, nêu như cô ây không xem trọng con, thì sẽ không có cái gọi là kết hôn, cho nên, con hiểu ý của ta chứ! Con trước hét giải quyết vị Thời Hi Ngọc này đi.”
Trong hoàng thành, vài chiếc xe limo chồng đạn sang trọng chậm rãi ngừng lại, một người làm nữ cung kính nói: “Tiểu thư, chúng ta đã đến.”
Thời Hi Ngọc ngồi ở phía sau, cũng không xuông xe.
Người làm nữ nói: “Tiểu thư, chúng ta phải vào xem thử, có thú vị hay không, nêu như người không thích vị Thượng Quan Điện Hạ này, cũng sẽ không ai miễn cưỡng người.”
Thời Hi Ngọc có gương mặt cực kỳ mặt xinh đẹp, cô ta khác xa với tất cả mọi người, từ nhỏ xuất thân đã nỏi tiếng, giơ tay nhắc chân đều lộ ra vẻ ưu nhã động nhân của đệ nhất danh viện, cô ta cũng không muốn xuống xe, đối với Thượng Quan Tuân cũng không có bắt kỳ hứng thú gì, cô ta chậm rãi lấy ra một bức họa, vẽ lên là một thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
Đây mới là người cô ta thíchI Mạc Tử Tiễn đưa Lê Hương về, trong thư phòng, Ngũ Vũ lại đưa tới một hồ sơ niêm phong: “Chủ tử, vừa mới nhận được tin tức, Thượng Quan Đằng muốn cho Thượng Quan Tuân cưới Thời gia thiên kim đại tiểu thư Thời Hi Ngọc làm Hậu.”
Mạc Tử Tiễn mở hồ sơ ra, bên trong là bức họa của Thời Hi Ngọc.
“Là cô ta?”
“Chủ tử, anh biết vị Thời Hi Ngọc này?”
Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt buông bức hoạ cuộn tròn xuông: “Từng gặp mặt một lân, tôi chữa bệnh cho cô ta.”
“Thời Hi Ngọc này là Thời gia thiên kim đại tiểu thư, thân phận tôn quý, luôn được sủng ái, được phong đệ nhất danh viện, nghe nói trong ngăn kéo của cô ta có rất nhiều bức họa của vương tử Điện Hạ, đều là chọn chồng cho cô ta, thế nhưng cô ta cũng không liếc mắt đến.”
“Hiện tại Thời gia cầm quyền cao, người nào cưới Thời Hi Ngọc, có thể đạt được toàn bộ thế lực khổng lồ của Thời gia, chính là bởi vì cái này, Vì giang sơn vĩnh cửu, Thượng Quan Đằng mới dán mắt lên trên người Thời Hi Ngọc.”
Mạc Tử Tiễn không có biểu tình gì, hiện tại anh trên người anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo nơi ống tay cũng không cởi ra, mà là nghiêm cần bao vây lấy cổ tay của anh, người đàn ông vẫn luôn mặc áo blouse rất hợp với sắc trắng, điều này khiến anh trở thành người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đẹp mắt nhất, không ai sánh bằng.
“Tôi biết rồi, Lê Hương thế nào?”
“Hồi chủ tử, sau khi Lê tiểu thư trở về phòng đã ngủ, khẩu vị không tốt lắm, đầu bếp nữ đã dùng rất nhiều cách, nhưng Lê tiểu thư ăn không vào.”
Trên khuôn mặt lãnh đạm kia của Mạc Tử Tiễn lúc này mới xuất hiện vẻ dao động, anh rũ tuán mỹ mí mắt nhìn một chút lịch trình, ngày mai đã được anh dùng bút đỏ đánh dấu, bởi vì ngày mai là sinh nhật Lê Hương.Chương 1774:
Lê Hương ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là xế chiều, cô chỉnh sửa một chút sau đó rời cửa, lúc này người làm nữ đã đi tói: “Lê tiểu thư, tiên sinh gọi cô đến, có chuyện tìm cô.”
Mạc Tử Tiễn tìm cô?
Lê Hương gật đầu: “Ừ.”
Người làm nữ dẫn Lê Hương tới trong một căn phòng, Lê Hương đầy cửa đi vào, trong phòng rất tối, cũng không mở đèn.
Lúc này “đùng đùng” hai tiếng, ruy băng nỗ vang, Mạc Tử Tiễn từ trong bóng tối đi tới, trong tay anh cầm một cái bánh ga-tô, hiện tại trên bánh ga- tô thắp ánh nén chập chờn, anh cất giọng hát vang bài chúc mừng sinh nhật.
Hàng mi Lê Hương run lên, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của cô.
Hôm nay là sinh nhật cô 24 tuổi.
Mạc Tử Tiễn đi tới, đôi đồng tử đen diệu sáng dưới ánh nến chập chờn nhìn Lê Hương, tràn đầy đều ánh sáng, anh nhẹ giọng cười nói: “Lê Hương, chúc em sinh nhật vui vẻ, em lại lớn thêm một tuổi rồi.”
Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng: “Tử Tiễn, cảm ơn anh.”
“Lê Hương, ước đi! Nghe nói các điêu ước sinh nhật đêu sẽ linh ứng đó.”
Thật vậy chăng?
Lê Hương chắp hai tay, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, điều ước sinh nhật tuổi 24 của cô là… cô rất muốn gặp Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh có thể xuất hiện ở trước mắt cô.
Thế nhưng, điều ước này nhất định là sẽ không linh ứng.
Thôi vậy.
Lê Hương mở mắt ra, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Đèn trong phòng sáng lên, lúc này Lê Hương thấy mu bàn tay Mạc Tử Tiễn có vài nơi bị phỏng, cô nhanh chóng nói: “Tử Tiễn, sao tay anh bị thương thế?”
Tay Mạc Tử Tiễn trắng nõn thon dài, rất đẹp, trời sinh là tay cầm dao phẫu thuật, từ nhỏ cũng không chạm qua củi gạo dầu muối, cho nên hai vết phỏng kia thấy rất rõ.
Ngũ Vũ đứng cạnh thấy một màn này, nghĩ thầm trong lòng – Hạ tiều thư, chủ tử sáng sớm hôm nay đã bắt đầu làm bánh cho cô, cái bánh sinh nhật này là chủ tử tự mình làm đó.
Mạc Tử Tiễn chưa từng làm bánh ga- tô, đây là lần đầu tiên, cho dù dưới sự chỉ đạo của đầu bếp nữ, anh cũng luống cuồng tay chân, hiện tại cái bánh trong tay anh đã là thành phẩm tốt nhát.
Mạc Tử Tiễn câu môi: “Không sao, không cần thận bị phỏng mà thôi.”
Anh cũng không nói cho cô biết.
Lê Hương chau mày: “Cái tay này của anh là tay để phẫu thuật đó, quý giá không gì sánh được, lần sau nhất định phải cần thận một chút, qua đây, em giúp anh băng bó.”
“Em ăn miếng bánh trước đã.”
Lê Hương dùng ngón tay lấy một chút bánh đặt ở trong miệng mình: “Ưm, ăn ngon thật.”
Mạc Tử Tiễn cười.
Xử lý tay cho Mạc Tử Tiễn xong, Lê Hương về tới phòng mình, cô cầm điện thoại lên, ngón tay đặt trên bàn gõ, cô bấm ra dãy số đã quen thuộc tận xương.Chương 1775:
Mạc tiên sinh…
Hàng mi khẽ run, cô nhắn gọi.
Thế nhưng rất nhanh cô đã cúp.
Điện thoại chưa kịp kết nối, cô không thể gọi.
Nhưng, cô chẳng máy chốc sẽ đi, trở vê Lan Lâu.
Hiện tại cô thật sự muốn nghe giọng nói của anh một chút.
Cô thật sự nhớ anh.
Viền mắt trắng nõn từ từ biến đỏ, trước khi nước mắt rơi xuống, Lê Hương nhanh chóng ngưởng mặt, cô bắt đầu hít sâu, từng lần một tự nói với mình, không sao, mình có thể kiên cường hơn mà, đừng khóc.
Ôn định tâm tình, Lê Hương ra phòng, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí…
Mạc Tử Tiễn lên lầu, anh thấy cửa Hạ phòng Lê Hương đang mở.
Hiện tại đã là chín giờ tối.
Anh quay một hướng và bước vào căn phòng đang mở: “Lê Hương.”
Không ai trả lời.
Giày da được làm thủ công đạp trên thảm phát ra thanh âm trâm ôn, anh vào phòng tăm.
Con ngươi đen hơi dừng lại, anh chậm rãi nhìn về phía đặt điện thoại bên đài rửa mặt, điện thoại di động vẫn sáng, mặt trên hiện lên một dãy số vẫn chưa gọi đi, Mạc tiên sinh…
Ánh mắt Mạc Tử Tiễn dừng vài giây trên ba chữ “Mạc tiên sinh” đó, kỳ thực, mặc dù cô không nói, anh cũng biết điều ước sinh nhật của cô là cái gì.
Trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tử Tiễn không có tâm tình gì biến hóa, anh từ trong túi quần lấy ra điện thoại, sau đó bắm một dãy số.
“Alo, Thời tiểu thư…”
Cúp điện thoại, Mạc Tử Tiễn xoay người rời khỏi căn phòng này.
Đi xuống lầu, anh đầy ra cửa sau biệt thự, ở trên sân cỏ, anh thây được một thân ảnh nhỏ nhăn.
Lê Hương ở đó.
Cô ngồi một mình trên xích đu dây mây chiếc váy dài màu hồng nhạt khoác thêm chiếc áo khoác ngoài đen, trong đêm khuya, cô một mình ở chỗ này ngồi xích đu.
Mạc Tử Tiễn đi tới, khoác áo choàng màu đen trên bờ vai oánh nhuận của Lê Hương, ngón tay thon dài anh ưu nhã cuộn, cài vạt áo trước cho cô.
Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt mỉm cười: “Tử Tiễn, sao anh còn chưa ngủ?”
Mạc Tử Tiễn đi tới bên người cô, ngồi ở bên cạnh cô trên xích đu.
Trong tay anh cầm một quyền sách: “Còn chưa ngủ, đang đọc sách.”
“Thực sự là đứa trẻ ngoan.” Lê Hương mêm mại cười.
Mạc Tử Tiễn ưu nhã vắt đôi chân dài, thân thể cao lớn dựa vào thanh xích đu, chín giờ tối, ánh trăng sáng dưới ngọn đèn vàng độ qua đây, tôn lên khuôn mặt tinh xảo trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa ấy.
Cởi áo choàng màu đen, trên người anh mặc chiếc áo đen cỗ lo, giày da cọ sáng khẽ đặt trên sân cỏ, chiếc ghế xích đu khẽ đung đưa.
Chương 1776:
Lê Hương nâng đầu nhỏ nhìn ánh trăng kia, đột nhiên cảm khái nói: “Tử Tiễn, anh nói lúc nào tuyết sẽ rơi2”
Bây giờ là cuối mùa thu, khí trời đã rất lanh, thê nhưng cách ngày tuyết rơi rât xa.
Cô đột nhiên muốn ngắm tuyết rơi.
Mạc Tử Tiễn nhìn khuôn mặt nhỏ Lê Hương: “Em muốn ngắm tuyết?”
~- Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Một người xông tới, đụng phải lòng ngực anh.
Mạc Từ Tước đã cảm thấy có sợi tóc mêm mại quét qua mặt anh, mang.
theo hương thơm mát lạnh của thiêu nữ.
“Thật ngại quá, thật ngại quá…”
Người trong ngực thức thời lui về phía sau mấy bước, tay nhỏ xoa cái trán đỏ lên của mình, nâng khuôn mặt lớn chừng bàn tay lên.
Mạc Từ Tước thấy rõ cô, ngũ quan tuyệt sắc trong trẻo của Liễu Anh Lạc hung hãng xông vào trong tầm mắt của anh.
Là cô!
Anh tưởng cô không đến, nhưng cô chỉ đến muộn.
Hai mắt Liễu Anh Lạc liễm diễm mà toái sáng: “Mạc tiên sinh, không đụng anh đau chứ ạ!”
Mạc Từ Tước đã biết, cô là cố ý đụng vào trong ngực anh.
Kỳ thực ngày ấy ở chùa anh đã biết rôi, cô thích anh.
“Dạ.” Lê Hương gật đầu: “Nhưng, mùa này không thể ngắm tuyết.”
Mạc Tử Tiễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn vê phía trước, phía trước Ngũ Vũ vẫn luôn đứng canh.
Nhận được ánh mắt đó, Ngũ Vũ gật đầu một cái, đi tới một bên, bám một số điện thoại: “Alo, chủ tử có lệnh, tối nay toàn thành phủ tuyết xuống.”
Hai phút sau, Lê Hương cảm thấy một đóa hoa tuyệt rơi trên mặt cô.
Cô khẽ khựng lại, sau đó chậm rãi ngâng đâu, phía trên bâu trời, hoa tuyêt từng đóa từng đóa rơi xuống.
Đôi đồng tử trong suốt của cô co rụt, không thê tin được, cô nhanh chóng đưa tay ra.
Một mảnh hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay cô.
“Trời ạ, Tử Tiễn anh nhìn này, tuyết rơi!” Lê Hương vui vẻ nhìn vê phía Mạc Tử Tiễn bên cạnh.
Lúc này Ngũ Vũ tiến lên, đưa đến chiếc dù đen.
Mạc Tử Tiễn tự mình nhận lấy cán dù, chậm rãi che phía trên Lê Hương.
Dù đen che trên đỉnh đầu Lê Hương phía, hoa tuyết không rơi đến trên người cô, thế nhưng tay của cô vẫn duỗi ở bên ngoài.
Mạc Tử Tiễn chậm rãi câu môi, giọng nói thấp thuần từ tính còn tràn ra vẻ cưng chiều nhàn nhạt: “Chơi ít hoa tuyết thôi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Dạ em biết rồi.”
Chương 1777:
Nhìn bầu trời đỗ xuống cơn tuyết nhỏ, tinh thuần thánh khiết như vậy, tâm tình Lê Hương từ từ tốt lên.
Cô lộ ra ý cười vui vẻ đã lâu.
Tuy vẫn tiếc nuối.
Nếu như có thể cùng Mạc tiên sinh cùng nhau xem trận tuyết này thì tốt rồi, cô còn có thẻ cho đắp người tuyết cho Mạc tiên, cùng anh ném tuyết.
Lê Hương cảm thấy hơi mệt, thân thể nhỏ nanh nghiêng qua, nhẹ nhàng tựa cái đầu nhỏ vào trên bờ vai anh tuần của Mạc Tử Tiễn.
Cô nhắm nghiền hai mắt.
Cô đã ngủ rồi, bởi vì Mạc Tử Tiễn nghe được hơi thở mềm nhẹ của cô, phả bên tai anh.
Anh chậm rãi nghiêng mặt, nhìn cô.
Không biết nhìn bao lâu, anh giơ tay, muốn khẽ sờ lên khuôn mặt nhỏ ấy.
Lúc này Lê Hương trong lúc ngủ mơ di chuyển đôi môi đỏ mọng, tràn ra tiêng nỉ non mềm mại: “Mạc tiên SÌNH….
Cô đang gọi Mạc tiên sinh.
Cô tâm tâm niệm niệm đều là Mạc Tuân.
Tay khựng lại, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Mấy giây sau, Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt thu tay về, khóe môi móc ra độ cung nhọợt nhạt mà mềm mại, anh cầm sách trong tay lên.
Hoa tuyết bay tán loạn, anh cứ như vậy ngồi ở trên xích đu, tay nâng dù đen bảo vệ người trong ngực để gió tuyết bát xâm, hơn nửa đầu vai anh lại bị hoa tuyết rơi ướt nhẹp.
Đôi giày da như có như không thoáng chạm lên mặt cỏ, xích đu khẽ đu đưa, chiếc váy hồng nhạt của Lê Hương trong cơn gió tạo ra từng đường cong mềm mại.
Hết thảy đều tốt đẹp như vậy.
Bên ngoài lại rối loạn, Hoa Tây chín giờ, vô số danh môn thục viện đầy ra cửa sổ trong phòng, nhìn trận tuyết xuất hiện giữa trời thu một cách kỳ lạ.
– Oa, mùa thu mà lại có tuyết, thật là đẹp và lãng mạn quá.
– Thu sao lại có tuyết nhỉ?
– Không biết, đoán chừng là có chàng hoàng tử nào dỗ cho công chúa cười rôi!
– Không bằng, chúng ta đi ném tuyết đi Lúc này trong hoàng thành, một chiếc xe chống đạn phiên bản dài sang trọng đang chờ, Thượng Quan Đẳng nhiệt tình nhìn Thượng Quan Tuân và Thời Hi Ngọc: “Tuân, không nghĩ tói con và Hi Ngọc phát triển nhanh như vậy, ta thật cao hứng, đêm nay các ngươi đi hẹn hò đi! Chơi vui vẻ một chút.”
Hiện tại Thượng Quan Tuân và Thời Hi Ngọc đứng chung một chỗ, hai người nhìn Thượng Quan Đẳng, sau đó xoay người lên xe.
Chiếc xe chống đạn phóng đi.
Trong xe, mặt Thượng Quan Tuân không chút thay đổi: “Thời tiểu thư, đêm nay vì sao cô hẹn tôi?”
Gương mặt mỹ lệ làm rung động lòng người của Thời Hi Ngọc lộ ra nụ cười: “Thượng Quan Điện Hạ, tôi là được người phó thác, mang anh ra khỏi hoàng thành.”
“Ah? Phải không? Ai cũng biết ánh mắt Thời tiểu thư rất cao, hai người chúng ta cũng không ai thuận mắt ai, hiện tại không biết rốt cuộc có ai có nhân tình lớn như vậy, có thể để cho Thời tiêu thư vì anh ta làm việc.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp