Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1760-1765

Chương 1760:

Lê Hương lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Không đúng… không đúng… quá không đúng… em phải trở về một chuyến…”

Từ sau khi ra khỏi chỗ bà bà, Lê Hương có một loại dự cảm rất xấu, hiện tại dự cảm càng thên mãnh liệt, cô luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.

Cô phải trở về.

Lê Hương xoay người chạy, vừa chạy cô vừa quay đầu: “Tử Tiễn, em có chút chuyện phải xử lý, anh trở về trước đi!”

Trong căn hộ, Mạc Tuân tới.

Vừa rồi bà bà gọi điện thoại cho anh, nói Lê Hương ở chỗ này, thân thể có điểm khó chịu, Mạc Tuân sau khi nghe được nhanh chóng chạy tới.

Trong phòng khách, Mạc Tuân đi vào, anh liếc mắt liền thấy được bà bà.

Bà bà đã xuống giường, một mực.

chờ anh: “Tuân, cậu đã đên rôi?”

“Bà bà, Lê Hương đâu ạ? Lê Hương làm sao vậy?”

“Vừa rồi Lê Hương lúc tới còn rất tốt, nhưng đột nhiên ngắt xỉu,” Trên mặt bà bà đầy vẻ lo âu: “Tuân, Lê Hương bây giờ đang ở trong phòng, cậu mau đi vào xem thử con bé đi!”

“Dạ”

Mạc Tuân nhanh chóng vào phòng, chỉ thầy trên giường lớn nằm một người, đưa lưng về phía anh.

“Lê Hương.” Mạc Tuân đi tới, vươn tay vén chăn lên.

Một giây kế tiếp ánh sáng sắc lạnh lóe lên, người trên giường nhảy lên một cái, gio lưỡi dao sắc bén trong tay lên hướng đâm đến trái tim anh.

Con ngươi Mạc Tuân co rụt lại, nhanh chóng tránh được, lưỡi dao sắc bén không đâm tới trái tim anh, lại đâm sâu sâu vào cánh tay phải của anh.

Máu chảy như suối.

Mạc Tuân lúc này mới thấy rõ người trên giường, cô căn bản không phải là Lê Hương, mà là nữ sứ của bà bà Nguyệt Nương.

Nguyệt Nương nhanh chóng xuống giường, cung kính lui đến rồi phía sau bà bà, bà bà thu lại ý cười hiền hòa, hai mắt băng lạnh mà căm hận nhìn Mạc Tuân, sau đó hừ lạnh nói: “Mạc Tuân, hôm nay chính là ngài chết của ngươi!”

Cửa phòng mở ra, lại ba cô gái đi đến, các cô theo thứ tự là Hoa Nương, Hảo Nương, Viên nương, các cô và Nguyệt Nương cùng xưng Hoa Hảo Nguyệt Viên, là tứ đại kiếm khách của Lan Lâu Cổ Quốc, thân thủ rất đáng gờm.

Lúc này bà bà triệu hoán các cô đến đây, chính là bày ra thiên la địa võng, để Mạc Tuân không chạy thoát được.

Hoa Nương nói: “Bà bà, hắn chính là chân thân của dòng máu Xích Tử?”

Bà bà gật đầu: “Không sai.”

Năm đó máu của tổ tiên Lan Lâu tiên huyết nhiễm đỏ dòng nước Hoa Tây, hậu nhân Lan Lâu giữa sự liên thủ và phản bội của Hoa Tây và Giao Nhân mật đi thân nhân cùng có thổ của mình, loại huyết hải thâm cừu này sâu tận xương tủy, đã là người Lan Lâu đều sẽ không quên.

Hoa Nương lúc này giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên, thông hận nhìn Mạc Tuân.
Chương 1761:



Mạc Tuân đã biết xảy ra chuyện gì, anh đè tay xuống vết thương trên cánh tay phải, máu nóng ð ồ chảy ra từ đầu ngón tay anh.



Khuôn mặt tuần tú của anh bắt đầu trăng bệch, nhưng đôi mắt thâm thúy vẫn sâu kín nhìn bà bà: “Bà bà, Lê Hương đâu?”



Nhắc tới Lê Hương, bà bà lúc này phất tay áo: “Mạc Tuân, Lê Hương chính là Lan Lâu Công Chúa của bọn ta, cô và ngươi tuyệt đối không thể ở cạnh nhau, ngươi sớm chặt đứt ý định này đi!”



Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng, cả người tản ra một khí tràng cường đại âm u: “Bà bà, tôi bây giò còn tôn xưng bà một tiếng bà bà, là vì tôi không hy vọng Lê Hương ở trên tay bà chịu đến bát kỳ thương tổn nào, dù là Lan Lâu, hay là Hoa Tây, đều không liên quan gì tới tôi, ai dám tổn thương Lê Hương, tôi để kẻ đó chôn cùng cô ấy!”



Mấy ngày nay tuy Lê Hương cũng không nói gì, thế nhưng Mạc Tuân cảm giác được cô có tâm sự, kỳ thực anh cái gì cũng biết, từ giây phút thân thế anh lộ ra kia, anh đã biết có một vùng biển máu quốc thù ngăn cách giữa bọn họ.



Cô không hỏi, nên anh cũng không nói với cô, cái gì mà Lan Lâu, cái gì mà Hoa Tây, đều không liên quan gì với anh, anh quan tâm chỉ có mỗi mình cô.



Anh chỉ là Mạc tiên sinh của cô.




Vĩnh viễn là Mạc tiên sinh của cô.



Bà bà sắc mặt băng lạnh: “Mạc Tuân, hay cho khẩu khí điên cuồng của ngươi, chờ ngươi có thể sống qua đêm nay đi rồi hãng nói!”



Mạc Tuân giật mình, lúc này hai mắt anh biến thành màu đen, anh nhanh chóng ý thức được trên kiếm có độc.



Ý thức trôi đi, hai mắt Mạc Tuân nhắm nghiền, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.



Mạc Tuân bắt tỉnh.



Bà bà nhìn về phía Nguyệt Nương: “Các ngươi còn đang chờ cái gì, mau động thủ! Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần để dòng máu Xích Tử biến mắt, Lan Lâu sẽ sắp sửa được phục hưng!”



Nguyệt Nương Hoa Nương gật đầu: “Vâng.”



Các cô giơ lên lưỡi dao sắc bén trong tay đâm vê hướng trái tim Mạc Tuân.



Ở thé ngàn cân treo sợi tóc đó, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Dừng tay!”



Bà bà quay đầu, Lê Hương chạy đến.



Lê Hương thấy có dự cảm không lành, quả nhiên lúc cô chạy về liền thây một màn này, cô sợ đến không hít thở được, nếu như cô tới muộn một bước…



“Công Chúa Điện Hạ.” tứ nương Hoa Hảo Nguyệt Viên nhanh chóng cung kính hành lễ.



Lê Hương đi tới, cô nhìn Mạc Tuân nằm dưới đất: “Bà bà, bà làm cái gì vậy?”



“Lê Hương, những lời này hẳn là ta tới hỏi con, Mạc Tuân chính là chân thân dòng máu Xích Tử, chuyện này vì sao con không nói cho ta?” Bà bà lạnh lùng nói.



Hàng mi Lê Hương run lên, kỳ thực cô biết thân thế Mạc Tuân không giấu được: “Bà bà, bà đã biết rồi?”



“Lê Hương, nếu như ta không biết thì có phải con đỉnh gạt ta cả đời hay không? Con là Lan Lâu Công Chúa, Mạc Tuân là tử địch của con, tối nay là một cơ hội tuyệt hảo, Mạc Tuân đã lọt lưới, chúng ta phải nhân cơ hội này giết hắn đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!” Bà bà quyết định thật nhanh.



Lê Hương lắc đầu: “Không được, bà bà, bà không thể động vào Mạc Tuân!”



“Lê Hương!” Bà bà lớn tiếng hô lên: “Lẽ nào con muốn làm kẻ phản bội Lan Lâu, làm tội nhân thiên cỗ của Lan Lâu sao?”
Chương 1762:

“Con…” Lê Hương chậm rãi quỳ xuống, cô kéo lại tay bà bà, cầu khẩn nói: “Bà bà, xin bà hãy thả Mạc Tuân! Nếu như… nếu như hôm nay bà giết anh ấy, con đây cũng sẽ không sóng nổi nữa!”

“Lê Hương, con!” Bà bà thực sự là đau lòng nhức óc.

Lúc này tiếng cười to “ha ha ha” vang lên, bên tai rối loạn tưng bừng, Thượng Quan Đằng mang theo hộ vệ vây quanh nơi đây chật như nêm cối.

Thượng Quan Đằng võ tay đi đến: “Lan Lâu Công Chúa, bà bà chưởng giới, còn có tứ đại cao thủ Lan Lâu, thực sự là cảm tạ các ngươi tụ tập hết ở chỗ này, cho ta đây thời cơ tốt một lưới bắt hết bọn ngươi!”


Chứng kiến Thượng Quan Đằng, ánh mắt bà bà chợt nghiêm lại, nhanh chóng đem kéo Lê Hương đến phía sau mình: “Bảo vệ tốt Công Chúa Điện Hại”

“Tuân mệnh!”

Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên gương mặt đác ý của Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Đằng, ngươi làm sao biết được bọn ta ở chỗ này? Có phải … Giao Nhân Tộc Công Chúa hay không?”

Lúc này một chuỗi tiếng chuông mị hoặc vang lên, Giao Nhân Tộc Công Chúa xuất hiện: “Lan Lâu Công Chúa vẫn thông tuệ vô song như vậy, chỉ trong giây lát đã đoán ra là ta rồi.”

*Vì bây giờ truyện tiến vào giai đoạn nửa huyền huyễn, nửa cổ đại, nên mình xin phép chuyển sang ngôi ta – ngươi cho những nhân vật phản diện và Lê Hương, còn những nhân vật ở hiện đại mình vẫn giữ ngôi xưng như cũ.

… Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu…

Liễu Anh Lạc đột nhiên chạy tới thân mật khoác tay anh, còn ngọt ngào gọi anh, Mạc Từ Tước chau mày kiếm một cái, muốn rút cánh tay mình về.

Lúc này Liễu Anh Lạc nhón chân lên, tiền tới bờ tai anh, nhỏ giọng đáng thương nói: “Mạc tiên sinh, nhờ anh đó, giúp em một chút đi, van cầu anh.”

Lúc cô lại gần mang theo mùi hương thiếu nữ trong veo, lúc này Mạc Từ Tước chỉ mới 18 tuổi, chưa từng chạm qua con gái, đều là thiếu nam thiệu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đối mặt với cô gái mềm mại tinh nghịch làm nũng như vậy, vành tai của Mạc Từ Tước, bỗng nhiên đỏ lên.

Sau lưng thư ký Tống Minh nhìn thiên chỉ kiêu tử nhà mình, chủ tịch đại nhân bạc tình lạnh lùng lại đỏ tai, anh ta lập tức trợn to hai mắt, phảng phát thấy được kỳ quan đệ nhất thiên hạ.

Lê Hương tiến lên một bước, cô nhìn Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đứng chung một chỗ, trong đôi mắt trong vắt cuồn cuộn ra ánh sáng sắc bén: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, tờ giấy bà bà ta nhận được kia có phải là ngươi đưa hay không?”

“Bốp bốp bóp,” Giao Nhân Tộc Công Chúa cũng không nhịn được giơ tay lên vỗ tay: “Không sai, là ta đưa.”

Sắc mặt bà bà đại biến, bà cũng nhanh chóng ý thức được, bà bị lợi dụng rôi.

Giao Nhân Tộc Công Chúa lợi dụng cừu hận của bà đối với Hoa Tây, đến một chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.

Bà bà muốn nói với Lê Hương, nhưng Lê Hương khoát tay, ngăn lại, chuyện này là sơ sẩy của cô, gần đây cô bận chuyện của Mạc gia, sơ sót bà bà nơi đây, nên cho Giao Nhân Tộc cơ hội thừa dịp nhảy vào.

Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Thượng Quan Quận Chúa, nên ngươi bây giờ là muốn cùng Giao Nhân Tộc liên thủ một lưới bắt hết bọn ta? Ta khuyên ngươi nên nghĩ rõ, một khi ngươi động thủ, Hoa Tây và Lan Lâu sẽ chính thức khai chiến.”

Giao Nhân Tộc Công Chúa biết tài ăn nói của Lê Hương, mồm mép tép nhảy, có thể nói người sắp chết thành sống, Giao Nhân Tộc Công Chúa sợ Thượng Quan Đằng sẽ bị rung động, cho nên nhanh chóng nói: “Thượng Quan Quận Chúa, đừng do dự nữa, Hoa Tây và Lan Lâu có huyết hải thâm cừu, ngươi không chết thì ta phải lìa đời, hiện tại thời cơ tốt như Vậy, ngươi phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, năm đó tổ tiên Hoa Tây chưa từng diệt được Lan Lâu, nếu như Lan Lâu biến mắt trong tay của ngươi, vậy ngươi mới là Quân Vương vĩ đại nhất của Hoa Tây, sẽ được ghi vào sử sách, ca tụng công đức!”
Chương 1763:

Những lời này đều nói trúng tim Thượng Quan Đằng, hơn nữa Thượng Quan Đằng hết sức kiêng dè Lê Hương, hiện tại gã đã lựa chọn hợp tác cùng Giao Nhân Tộc, hôm nay nhất định phải để Lê Hương chết ở chỗ này.

Thượng Quan Đẳng vung tay lên: “Người đâu, lên! Nếu như bọn nó phản kháng, vậy… giết không chừa một đứa!”

Thượng Quan Đẳng lộ ra vẻ ngoan ý âm lệ.

“Tuân mệnh!” Thủ hạ Thượng Quan Đăng mang tới liên động thủ.

Bà bà nhanh chóng nói: “Bảo vệ Công Chúa! Mau hộ tông Công Chúa rời đi!”

Nơi này là Hoa Tây, là địa bàn của Thượng Quan Đẳng, hiện tại Thượng Quan Đẳng lại sai người bao vây nơi đây, tình thế rất bát lợi, Nguyệt Nương kéo Lê Hương: “Công Chúa, chúng ta đi mau!”

Lê Hương kéo bà bà: “Bà bà, chúng ta cùng đi!”

Bà bà lúc này đẩy Lê Hương ra: “Lê Hương, con đi trước đi, bà đi saul”

Nguyệt Nương phá cửa sổ: “Công Chúa, không còn kịp rồi, quyết định thật nhanh, chậm trễ sẽ loạn, chúng ta đi mau!”

Lê Hương quay đầu nhìn thoáng qua, bà bà chưởng giới còn có Hoa Nương Hảo Nương Viên Nương đều đã lâm vào vòng vây của Thượng Quan Đằng, thế phòng ngự càng ngày càng thu hẹp, hôm nay nhất định là một hồi tử chiến.

Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, cũng là vào thời khắc này cô mới ý thức được rõ ràng nỗi cừu hận giữa Hoa Tây, Lan Lâu và Giao Nhân, sợ rằng khó có được ngày hoà giải.

“Công Chúa, cần thận!” Lúc này Hoa Nương đột nhiên hét lên một tiêng.

Lê Hương ngắng đầu, chỉ thấy tay phải Giao Nhân Tộc Công Chúa cầm cung, tay trái cài tên: “vút” một tiếng, mũi tên nhọn bay ra ngoài, lao vun vút về phía trái tim cô.

Con ngươi Lê Hương co rụt, một giây ké tiếp “phụt” một tiếng, tiếng tên nhọn căm vào máu thịt vang lên, loại thanh âm này làm người ta sỏn cả gai óc.

Lê Hương kinh ngạc nhìn phía trước, bà bà chạy đến cản mũi tên cho cô, hiện tại mũi tên nhọn đã xuyên vào trái tim bà bà.

Thời gian dường như dừng lại, bà bà chậm rãi lăn thân thể bà, bà dùng một ánh mắt nghiêm khác lại thương yêu như ngày thường nhìn Lê Hương: “Lê Hương, đừng… trách…

trách bà bà lòng dạ ác độc… bà bà đi rồi, Lan Lâu… liền… giao cho con…

trở về, làm nữ vương, vạn dặm thiết ky xóa nỗi nhục, phục hưng Lan Lâu… Lê Hương, con đường của con… vừa mới bắt đầu…”

Nói xong, bà bà hộc ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã trên mặt đắt.

Lê Hương đã không còn hít thỏ, hàng mi khẽ run, trong hốc mắt từng giọt lệ rơi xuông: “Bà bài”

“Công Chúa!” Viền mắt Nguyệt Nương đỏ bừng kéo Lê Hương, Chúng ta đi nhanh đi!”

Nguyệt Nương mang theo Hạ Tịch ; Quán từ cửa số nhảy xuông, trực tiếp rơi xuống trên đất bằng.

Thế nhưng nơi đây cũng đã bị bao vây, Nguyệt Nương một tay đầy Lê Hương ra: “Công Chúa, tôi chỉ có thê hộ tống người tới đây, người mau chạy, đừng quay đầu lại!”


Lê Hương lảo đảo một cái, hai tay nhỏ xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, cô chịu đựng viền mắt mơ hồ, xoay người chạy.

Cô không dám quay đầu, thế nhưng dẫu cơn gió mạnh thét gào mạnh bên tai, tắt cả thanh âm đều nghe rõ ràng như vậy, Hoa Nương, Hảo Nương và Viên Nương trên lầu toàn bộ ngã xuống trong vũng máu.

Các cô ây ra sức đánh một trận, vì cô mở ra một con đường máu.
Chương 1764:

Cô không dám dừng bước chân lại.

Không thể cô phụ mọi người.

Lúc này “phụt” một tiếng, Giao Nhân Tộc Công Chúa cầm trong tay lưỡi dao sắc bén sâu đậm đâm vào trong buồng tim Nguyệt Nương, sau cùng Nguyệt Nương cũng đã ngã xuống dưới.

Thủ hạ đưa đến khăn tay, Giao Nhân Tộc Công Chúa ung dung lau hai bàn tay dính đầy máu tươi của mình, sau đó nhìn về phía Lê Hương, rốt cục chỉ còn lại có cô.

“Đưa cung tên tới.” Giao Nhân Tộc Công Chúa cười nói.

Thủ hạ nhanh chóng đưa đến cung tên.

Giao Nhân Tộc Công Chúa lần nữa tay phải câm cung, tay trái cài tên, nhăm ngay buông tim Lê Hương, muốn bắn mũi tên nhọn trong tay ra.

Thế nhưng lúc này tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, một chiếc xe đen đột nhiên chạy nhanh đến, ngừng lại, cửa sau xe kéo ra, bên trong lộ ra một bàn tay kéo lại cánh tay gầy của Lê Hương, trực tiếp mang cô lên xe.

Chiếc xe đen nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt.

Giao Nhân Tộc Công Chúa bị kìm hãm, ả hoàn toàn thật sự không ngờ Sẽ có người đột nhiên xôg ra, chặn cho Lê Hương nửa đường.

Kế hoạch ngày hôm nay không chê vào đâu được, Lê Hương có chạy đăng trời!

Giao Nhân Tộc Công Chúa tức giận ném trịch cung tiễn trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Quận Chúa, mau đi thăm dò, tra một chút chiếc xe đen kia rốt cuộc là ai, nơi này chính là địa bàn của ngươi, cho dù đào ba thước đất cũng phải tra ra chiếc xe kial”

Thượng Quan Đẳng nhìn chiếc xe kia, sau xe cũng không có biển số xe, nhưng nó lại dám chạy đến, cũng thật to gan.

“Được, ta sẽ phái người đi thăm dò, hôm nay để Lê Hương chạy trốn, sau này sợ rằng sẽ trở thành họa lớn.” Thượng Quan Đẳng lo lắng nói.

“Làm sao, Thượng Quan Quận Chúa, ngươi sợ?”

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, lẽ nào ngươi không sợ?”

Giao Nhân Tộc Công Chúa và Thượng Quan Đẳng trong lòng đều rât kiêng ky Lê Hương, lúc này Lê Hương chạy trốn, sợ rằng phải tăm lửa trùng sinh.

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, ta đi trước.” Lúc này vài thị vệ đưa Mạc Tuân ngủ mê man ra ngoài, trực tiếp lên xe Thượng Quan Đằng.

Giao Nhân Tộc Công Chúa chớp mắt: “Thượng Quan Quận Chúa, ngươi mang Mạc Tuân đi là muốn làm cái gì?”

Thượng Quan Đằng câu môi: “Mạc Tuân là chân thân dòng máu Xích Tử, ta muốn dẫn nó về, đương nhiên là… để nó kế thừa ngôi vị Quận Chúa!”

Trong biệt thự ngoại ô, Mạc Tử Tiễn giơ ngón tay thon dài lên cởi áo khoác ngoài trên người ra anh đứng lặng ở trước cửa số sát đất.

Rất nhanh tiếng gõ cửa vang lên, Ngũ Vũ đi đến, cung kính thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, chiếc xe kia đã tiêu hủy, người của Thượng Quan Đằng cũng không tra được chỗ chúng ta, nơi đây rất an toàn.”

Là Mạc Tử Tiễn cứu Lê Hương.

Trên gương mặt tuần mỹ vô song của Mạc Tử Tiễn cũng không có biểu tình dư thừa, lúc này Ngũ Vũ lại nói: “Chủ tử, nơi này là Hoa Tây, là địa bàn Thượng Quan Đẳng, hiện tại gã long trời lở đất tìm chúng ta… Chủ tử vì Lê tiểu thư thiệp hiểm như vậy, tham dự vào trong chiến tranh giữa Hoa Tây Lan Lâu và Giao Nhân Tộc, như vậy có đáng hay không?”
Chương 1765:



Mạc Tử Tiễn nhớ tới hơn bốn năm trước trong căn cứ dưới lòng đất, Lê Hương không hè từ bỏ anh, vậy hiện tại sao anh dám vứt bỏ cô?



“Đáng.” Mạc Tử Tiễn nói.



Vì cô, tất cả đều đáng giá.



Ngũ Vũ đặt một phần hồ sơ niêm phong ở trên bàn làm việc: “Chủ tử, căn cứ tình báo, dòng máu trên người Mạc Tuân rất đặc thù, chính là dòng máu Xích Tử, với cừu hận giữa Hoa Tây và Lan Lâu, Mạc Tuân và Lê tiểu thư sợ rằng đời này đều không thẻ tiến tới với nhau.”



Nói Ngũ Vũ thận trọng nhìn dung nhan tuần mỹ kia của Mạc Tử Tiễn: “Chủ tử, nếu như anh thích Lê tiểu thư, thì hiện tại… là một thời cơ tốt.”



Thừa lúc vắng mà vào.




Mạc Tử Tiễn nhìn thoáng qua hồ sơ phong kín trên bàn làm việc, cũng không nói lời nào, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, im lặng mấy giây sau anh mới cắt giọng: “Ngày mai tôi muốn thấy báo cáo kiểm tra máu của Mạc Tuân.”



Ngũ Vũ khựng lại, chủ tử nhà mình tại sao muốn báo cáo kiểm tra máu của Mạc Tuân?



Lẽ nào chủ tử là muốn phân tích dòng máu đặc thù của Mạc Tuân?



Vì sao?



Chủ tử suy nghĩ cái gì?



Mặc dù Ngũ Vũ có rất nhiều nghi vấn, nhưng anh ta một chữ cũng không dám hỏi, chỉ có thể cung kính gật đầu: “Vâng ạ.”



Hiện tại Mạc Tử Tiễn tung hoành toàn bộ y giới, nắm trong tay hệ thống bộ gen khổng lồ nhất toàn cầu, muốn số liệu máu trên người Mạc Tuân, rất đơn giản.



Mạc Tử Tiễn đi ra thư phòng, đi tới phòng của Lê Hương, bên trong người làm nữ mới vừa lui ra ngoài, trong tay bưng tổ yến.



Tổ yến không hề động đến, rất rõ ràng Lê Hương một ngụm cũng không ăn.



“Tiên sinh, Lê tiểu thư nói cô ấy không đói bụng.” Người làm nữ khổ SỞ nói.



Mạc Tử Tiễn tự tay nhận láy tổ yến: “Đi xuông đi.”



“Vâng.” Người làm nữ lui xuống.



Mạc Tử Tiễn bưng tổ yến đẩy cửa phòng ra, anh liếc mắt liền thấy được Lê Hương, hiện tại Lê Hương ngôi trên thảm lông trước của sỏ sát, cô co chân, hai tay ôm đầu gói của mình, đôi mắt trong vắt kia nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng đang ngắn người.



Mạc Tử Tiễn đi tới, ngồi xuống bên người cô: “Đang suy nghĩ cái gì?”



Trong con ngươi tan rã của Lê Hương chậm rãi có tiêu cự, cô quay đầu nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, cám ơn anh đã cứu em, nhưng anh đừng nên tham dự vào, như vậy rất nguy hiểm.”



Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt câu môi mỏng, mêm mại cười nói: “Anh tưởng… chúng ta là bạn.”



Lê Hương cong môi, nở nụ cười.



“Sau này em có tính toán gì không?”



Lê Hương cảm thấy trên người rât lạnh, cô dùng hai cánh tay ôm lây chính mình, muốn cho chính mình một chút ám áp: “Em muốn mau chóng chạy về Lan Lâu.”



Lúc này trở về Lan Lâu, cô sẽ kế thừa ngôi vị Nữ Vương rôi.



Mạc Tử Tiễn lẳng lặng nghe, Lê Hương lại nói: “Nhưng… trước khi trở về Lan Lâu, em còn có một số việc phải làm, có vài kẻ phải giải quyết.”



Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Story Chương 1760-1765
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...