Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1711-1715

Chương 1711:

Lúc này cặp mắt yêu kiều của Lâm Thủy Dao cũng rơi vào trên khuôn mặt tuần tú của ông, vài phần ngượng ngùng vài phần ngọt ngào chào ông một tiếng: “Quân Mặc, anh đã về rồi?”

Lệ Quân Mặc nhìn bà mặt cong mày cười, như sáng thể người sáng nay chiến tranh lạnh với ông không phải là bà.

Tính cách người phụ nữ này cứ như vậy, đóng cửa phòng tức giận thế nào cũng được, ở bên ngoài lại tôn trọng ông, làm cho tất cả mọi người đều hâm mộ ông.

Lệ Quân Mặc nhắc chân dài đi vào, đi tới bên cạnh bà, ông một tay đút trong túi quần, thân thể cao lớn cúi xuống, áp sát vào bà: “Biết đánh mạt chược?”

“Vâng ạ, biết một chút.” Lâm Thủy Dao cười híp mắt, có vẻ ranh mãnh.

Lệ Quân Mặc đã hiểu, bà không phải chỉ là biết một chút, chỉ sợ là… lại là trùm bộ môn đánh bạc này rồi!

Ngày hôm nay lão phu nhân thắng nhiều tiền như vậy, nhất định là bà cố ý.

Lệ Quân Mặc gật đầu, cũng không đi, mà là ngồi bên cạnh bà, có ý muốn nhìn bà chơi mạt chược.

Lâm Thủy Dao chỉ không rõ, sao ông lại ngồi ở chỗ này?

Bà còn đang tức giận đó nha, không muốn để ý đến ông đâu.

Đêm qua người đàn ông này… mượn năm ngón tay trong trắng của bà, lúc đầu… lúc đầu mượn một lần thì thôi, ông còn mượn tận hai lần, làm hại tay bà hôm nay vẫn còn đaul Ông là có ý, biết rõ nhiều người còn ở đây như vậy.

Lệ Quân Mặc dĩ nhiên là cố ý, ý tứ rất rõ ràng — nhiều người như vậy, cô phải khách khí với tôi một chút!

Bên cạnh tay Lâm Thủy Dao đặt một giỏ hoa quả tươi mát, Lệ Quân Mặc mắp máy đôi môi mỏng, cũng không có ý gì, liền hỏi bà: “Hôm nay nho rất ngọt nhỉ!?”

Lâm Thủy Dao thông minh đến bực nào, tiếp nhận được ám hiệu của ông, trong lòng bà mắng ông một tiếng, thế nhưng ngón tay ngọc lại bóc một quả nho thật to lên, tự tay lột ra vỏ nho, đút thịt quả tới bên miệng ông: “A, mở: miệng nào.”

Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái, sau đó mở miệng, ăn quả nho bà đút tới.

“Ngọt không?” Lâm Thủy Dao hỏi.

Lệ Quân Mặc gật đầu: “Ừm.”

Hai bà lão kia “chao ôi” một tiếng: “Lệ tổng, cậu khoe ân ái cũng phải bận tâm mấy người già chúng tôi ở đây chứ, chúng tôi đã quá già rồi, không thể ăn ngọt được đâu, cậu và Dao Dao đây là muốn ngọt chết chúng tôi mà.”

“Không được không được, hôm nay thua tiền lại ngược cầu, không chơi nữa, chúng tôi đi.”

Hai bà lão kia bỏ lại mạt chượt, đứng dậy rời đi.

Lệ lão phu nhân được thời đắc ý, lúc này nhiệt tình tiễn khách: “Lão Triệu, lão Lý, ngày mai trở lại chơi nhé.”

Đám bà lão đi cả rồi, Lệ Quân Mặc thấy quả nho trong miệng ăn rất ngọt, trước đây ông cũng ăn nho, nhưng không ăn ngọt được như vậy.

“Nho ngon.” Lệ Quân Mặc tiếp tục ám chỉ nói.

Lâm Thủy Dao vươn tay, trực tiếp đưa một mâm nho đến trước mặt ông, bà trừng mắt liếc ông một cái: “Cho anh đầy, ăn đi!”

Lệ Quân Mặc lúc này mới phát hiện người đi rồi, bà cũng không hầu hạ ông nữa.

Lệ Quân Mặc không vui nhíu mày: “Cô…”
Chương 1712:



Nhưng là lời của ông vừa ra khỏi miệng, Lâm Thủy Dao liền đứng dậy, trực tiếp bỏ đi.



Ý của bà rất rõ ràng, trước mặt người ngoài nể mặt anh, nhưng, tôi còn rất giận đấy!



Lệ Quân Mặc bị bỏ rơi: “…”



Lâm Thủy Dao đi ra ngoài, lúc này bà nhìn thấy người làm nữ xinh đẹp Thanh Thanh tối hôm qua kia đã tới.





“Lão phu nhân,” Thanh Thanh lo lắng nói: “Vừa rồi chồng tôi gọi điện thoại qua đây nói con gái tôi phát sót rồi, tôi muốn xin phép nghỉ một ngày đến bệnh viện chăm con gái tôi ạ.”



“Con sinh bệnh là đại sự, cô nhanh đi đi, Thanh Thanh, để ta bảo tài xế tiễn cô.” Lệ lão phu nhân nhanh chóng nói.



Thanh Thanh sau khi nói cám ơn liền gắp rút rời đi.



Lâm Thủy Dao khẽ giật mình, trời ạ, Thanh Thanh này đã kết hôn có con rồi?



Vậy cô ta và Lệ Quân Mặc…



Lệ Quân Mặc dĩ nhiên cùng một người đàn bà có chồng…?



Lâm Thủy Dao lảo đảo trong gió.



“Dao Dao, con đang nghĩ gì thê?” Lúc này Lệ lão phu nhân nhìn về phía Lâm Thủy Dao.



“Mẹ, Thanh Thanh này đã lập gia đình rồi sao, con cảm thấy ấy!… nếu đã hầu hạ Quân Mặc, vậy cũng không nên để cô ấy và người đàn ông khác.” Lâm Thủy Dao nói suy nghĩ trong lòng ra.



Lệ lão phu nhân lập tức nghe không hiểu, mấy giây sau bà mới phản ứng được, bà nhanh chóng quở Lâm Thủy Dao: “Cái con bé này, nói bậy nói bạ, ai nói Thanh Thanh hầu hạ Quân Mặc?”



Lâm Thủy Dao khựng lại, chẳng lẽ không đúng sao?



“Dao Dao, ta hiểu rõ vài hào môn âm thầm sẽ vì thiếu gia nhà mình chuẩn bị vài cái nha hoàn thông phòng, thế nhưng nhà của chúng ta cũng không có cái tập tục xấu đó, lẽ nào nhiều năm trước con bá đạo đẩy Quân Mặc nhà ta lên giường cũng không có phát hiện nó là một tiểu xử nam, lúc đó nó còn rất ngây thơ đó.”



Đối với chuyện Lâm Thủy Dao cưỡng bức con trai nhà mình, Lệ lão phu nhân luôn muốn cho Lâm Thủy Dao Nhất ngón tay cái — nữ anh hùng, xin nhận cái cúi đầu của ta!



Lâm Thủy Dao biết, một đêm kia, ông là lần đầu tiên, bà cũng là lần đầu tiên.



Nhưng…



“Mẹ, con rời đi mấy năm nay, Quân Mặc kết hôn rồi ly hôn, bên người khẳng định có rất nhiều người phụ nữ, mẹ yên tâm, con sẽ không để bụng quá khứ của anh ấy.”



Lệ lão phu nhân vỗ bắp đùi mình: “Dao Dao, việc này Quân Mặc còn chưa nói cho con?”




“Nói cái gì ạ?”



“Dao Dao, ta đã nói với con, Quân Mặc nhà ta khi còn bé bởi vì ngoại hình đẹp, cho nên xe riêng của nó đi qua chỗ nào, đám con gái liền như điên đến nhìn nó, thế nhưng thằng bé này từ nhỏ không thấy hứng thú với con gái, nó toàn thân toàn ý đâm đầu vào bài vở và sự nghiệp của gia tộc.”



“Lúc đầu bọn ta đều cảm tháy tốt vô cùng, thế nhưng từ từ bọn ta cảm thấy không được bình thường, Quân Mặc mười tám tuổi cũng không thích liếc mắt nhìn con gái, sau đó nó đến nước Anh, ta phái người nghe ngóng, nó cũng không kết bạn một đứa bạn gái nào hết, cái này làm ta lo lắng lắm, con nói một thiếu niên trai tráng như nó thì sẽ không như thế phải không!?”
Chương 1713:

“Sau đó có một ngày, cháu gá Dạ gia Dạ Huỳnh ưỡn cái bụng bự tìm tới cửa, muốn Quân Mặc cưới ả, Quân Mặc đồng ý, nhưng hôn nhân nhiều năm như vậy, Quân Mặc chưa từng chạm qua Dạ Huỳnh, dù cho chạm tay cũng chưa từng.”

“Mấy năm nay nó chẳng những không chạm qua Dạ Huỳnh, những người phụ nữ khác cũng chẳng cho ai chạm vào, ta từ lo lắng nó đơn độc một mình biến thành lo lắng nó vô cảm, Dao Dao, con nói ta có bao nhiêu chua xót.”

“Cho nên Dao Dao, Quân Mặc nhà ta trong xương rất ngây thơ, nó chưa từng yêu đương cũng không tiếp xúc qua người phụ nữ nào, ước đoán ngay cả phim đồi trụy cũng chẳng buồn liếc mắt nữa là. Thiên phú IQ cao cũng khiến nó khiếm khuyết về mặt tình cảm, nó về mặt tình cảm chính là một đứa bé mới chập chững vào nhà trẻ mà thôi. Dao Dao, ở mức độ nào đó con còn thành thục hơn so với Quân Mặc, đều nói phụ nữ là người thầy giỏi nhất của đàn ông, Quân Mặc nhà ta liền giao cho con.”

“Ta thấy, con đối với Quân Mặc mà nói rất khác biệt, nó rất thích con.”

Lâm Thủy Dao lần đầu tiên nghe nói việc này, bà sợ ngây người, mấy năm nay Lệ Quân Mặc chưa từng… chạm qua phụ nữ?

Trời ạ, mấy năm nay ông sao mà sống được thế.

“Mẹ!” Lúc này Lệ Quân Mặc xuất hiện, ông đại khái nghe được một chút nội dung hai người nói chuyện, nên lên tiếng cắt đứt: “Đừng tám nữa, trời đã tối rồi, mau trở về phòng ngủ!”

Lệ lão phu nhân làm dấu OK: “Ta đi liền đây.”

Nói đi liền đi, Lệ lão phu nhân không chút dây dưa biến mắt trong tầm mắt.

Lệ Quân Mặc đi tới, nhìn khuôn mặt động nhân của Lâm Thủy Dao: “Vừa rồi cô nói gì với mẹ tôi thế?”

“Ah, mẹ anh nói, đã từng có một ngày bà ấy bắt được anh ở trong phòng xem phim đồi trụy.”

Lệ lão phu nhân mới vừa đi tới cửa phòng lảo đảo một cái: Lệ Quân Mặc nhíu mi tâm anh tuấn một cái: “Nói bậy, tôi chưa từng xem!”

“Lệ tổng, không cần nói dối đâu, đàn ông nào chưa xem qua thể loại phim đó chứ, tôi cũng không tin anh chưa từng xem.”

Khuôn mặt tuần tú Lệ Quân Mặc lạnh xuống, ông thật sự chưa từng xem, đại khái khoảng chừng mười lăm tuổi, đã từng có một công tử len lén chia sẻ phim đó trên điện thoại di động cho ông xem.

Liễu Anh Lạc một mực đợi ngoài cửa lớn Mạc thị, đến khi gần mười hai giờ, một chiếc Rolls-Royce Limo chạy nhanh đến.

Xe sượt qua người cô, lúc này cửa sổ xe phía sau chậm rãi trượt xuông, lộ ra dung nhan như ngọc.

Mạc Từ Tước đã trở về.

Ở rạng sáng mười hai giờ.

Đôi mắt hạnh trong trẻo kia của Liễu Anh Lạc sáng rực như đầy sao, cô chạy tới.

Thế nhưng chiếc xe kia cũng không dừng lại, mà là “vèo”

một tiếng lái đi từ bên người cô.

“Mạc Từ Tước!” Liễu Anh Lạc chạy đi, đuổi theo xe anh.

Đáng tiếc, xe rẽ bánh ở ngã tư phía trước, biến mát không thấy đâu.

Liễu Anh Lạc thở hồn hển ngừng lại, ánh mắt của cô dừng tại hướng xe anh biến mắt, thêm máy phần khổ sở và ưu thương, nhưng cô mỉm cười, khẽ cất giọng như thủ thỉ cùng ai: “Mạc Từ Tước, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lúc đó ông liếc mắt qua, người phụ nữ trên phun kia dáng dấp quá xấu rồi, rất lẳng lơ, người đàn ông chồng trên người người phụ nữ, cơ thể trắng phớt, nhìn hắn chỉ muốn ói.
Chương 1714:

Đại khái khi đó đối với loại chuyện này liền để lại trong tâm lý ông một bóng ma, rất nhiều năm về sau ông đều không thể chịu được khi phụ nữ chạm vào mình.

Cho đến khi, bà xuất hiện.

Bà chính là bất ngờ trong cuộc đời ông.

Mẹ ông lo lắng, một khóc hai náo ba treo cổ, không ngừng nhét phụ nữ cho ông, cho tới bây giờ cũng chưa ngừng.


“Lâm Thủy Dao, nếu miễn cưỡng tôi đã xem qua thể loại phim ấy chưa, thì tôi đây từng xem qua một bộ, là của cô diễn.”

Lâm Thủy Dao nhìn dung nhan anh tuần ấy, ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, vải vóc thượng hạng hoàn mỹ buộc vòng quanh tắm lưng ông cao ngắt, còn có đường cong vòng eo nam tính kia, phía dưới là đôi chân dài to, hình mẫu chuẩn nam thần hoàn mỹ cắm dục, khiến người ta thét chói tai và điên cuồng.

Lâm Thủy Dao thực sự rất khó tưởng tượng, một người đàn ông như vậy, lại thanh tâm quả dục đến độ này, máy năm nay một người phụ nữ cũng không có.

Tất cả hoài nghỉ của lão phu nhân đều hợp lý, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào, bà cũng sẽ hoài nghi thân thể người nọ có vấn đề.

Nhưng, cơ thể Lệ Quân Mặc rất khỏe mạnh!

Đêm qua…

“Lệ tổng,” Lâm Thủy Dao chớp hàng mi nhìn ông: “Tôi muốn hỏi anh một câu, anh sẽ không… thích tôi đấy chứ?”

Lệ Quân Mặc cứng đò: “Cô nói cái gì?”

*Đều nói người đàn ông đều sẽ không cách nào quên người phụ nữ đầu tiên của mình, huống chỉ dáng dấp tôi xinh đẹp như vậy, lần đó chúng ta lại nồng nhiệt như thé, nếu như anh từ dục sinh yêu cũng không phải không có khả năng.”

Lệ Quân Mặc mím môi mỏng, từ trên cao liếc mắt bà: “Lâm Thủy Dao, tự mình đa tình cũng là một loại bệnh, tôi kiến nghị cô nên chữa trị kịp thời.”

Lâm Thủy Dao không hề tức giận, ngược lại thở dài một hơi, bà lấy tay vỗ vỗ lòng ngực mình: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng mình lại để lại nợ phong lưu chứ, dù sao con người của tôi chính là cao thủ trộm tim đó nha.”

“Lệ tổng, nói cho anh hay, con người tôi nói không với yêu đương, đàn ông chẳng qua là công cụ sinh con của tôi, rỗi rãnh cũng có thể trêu chọc một chút giải sầu, anh ngàn vạn lần đừng thích tôi, không có kết quả đâu!”

Lệ Quân Mặc – “công cụ sinh con”: “…”

Khuôn mặt tuấn tú ấy ‘xoát” một cái đen thùi, tâm tình phiền muộn lần nữa cuốn tới, không nói gì, ông hung ác trợn mắt nhìn bà, nhắc chân liền đi.

Ông… Ông đây là thế nào?

Chẳng lẽ… Lại tức giận à!?

Lâm Thủy Dao phát hiện tính tình của người đàn ông Lệ Quân Mặc này thật như nắng mưa, âm tình bắt định!

Này này này, tôi còn chưa hết giận đâu đấy, tôi mới là bé cưng cần được dỗ đó!

Lệ Quân Mặc đến thư phòng làm việc, quả nhiên làm việc mới là thứ ông quen thuộc, phụ nữ đối với ông mà nói có chút xa lạ.

Sau hai giờ, ông đứng dậy ra cửa, về tới phòng mình.
Chương 1715:



Mới vừa vào phòng, Lệ Quân Mặc liền ngửi được một mùi thơm ngát của người phụ nữ, cùng vẻ thanh bần tuyệt nhiên bắt đồng, phòng của ông bởi vì một người phụ nữ biến thành giường êm gối cao, mộ dịu dàng”.



*Đây là một câu nói để diễn tả giường có mỹ nhân ấp gối, chiếc giường vốn bình thường lại trở nên êm ái kì lạ, khiến người đàn ông muốn chết chìm trên đó.



Lệ Quân Mặc dừng bước chân lại, lúc này liền nghe được tiêng Lâm Thủy Dao: “Má Ngô, má đã đên rôi, tôi đã tăm xong rồi, má giúp tôi thoa kem dưỡng da nha!”



Lệ Quân Mặc ngước mắt, ở phía trước thấy được một bóng người.



Lâm Thủy Dao mới vừa tắm xong, bà đang ngồi trên ghế mây ghé vào bên cửa sổ sát đất, bà mặc chiếc váy ngủ lộ lưng màu đen.



Con ngươi Lệ Quân Mặc co rụt lại, ánh mắt rơi trên người bà, không dời được nửa phần.



Tắm lưng yêu kiều của bà toàn bộ đều lộ ra, da thịt của người phụ nữ như mỡ dê thượng đẳng, còn chưa sờ mà đã cảm giác được trượt không lưu tay, nơi thắt lưng của bà, lõm thật sâu, nhưng bờ mông phía dưới lại cong vẻnh lên, đậm chất hình chữ S, bất kỳ người đàn ông nào thầy một màn như vậy đều phải chảy máu mũi.




Lệ Quân Mặc đã quen thanh tâm quả dục, đột nhiên thấy được một màn kích thích như thế, đã cảm thấy cổ họng giống như lăn qua than lửa.



“Má Ngô, má làm gì vậy, mau tới đây đi ạ.”



Lâm Thủy Dao mệt mỏi một ngày, hiện tại cánh tay gầy đặt phía dưới gối, ngay cả tiếng nói cũng dính vào vài phần lười biếng quyến rũ.



Lệ Quân Mặc đi tới.



Lâm Thủy Dao lười biếng ghé vào trên ghế mây, từ từ nhắm hai mắt, bà mới vừa tắm bồn hoa hồng, thoải mái đến muốn ngủ.



Nghe được tiếng bước chân đi tới, bà mở miệng nói: “Má Ngô, kem dưỡng da ở trên tủ giường ấy, má giúp tôi thoa đi.”



Lệ Quân Mặc vươn tay, cầm hũ kem dưỡng da lên.



Ông đổ kem dưỡng da ra lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng đặt lên tắm lưng trần xinh đẹp đó.



Toàn thân bà đều mềm, bên trong như không có xương, bắp thịt tinh tế trắng nõn thực sự như tơ lụa, ông chạm thử liền có cảm giác bàn tay trơn trượt.



Lệ Quân Mặc khẽ thở gấp, yết hầu người đàn ông di động, miệng đắng lưỡi khô.



Không thể phủ nhận, Lâm Thủy Dao vô luận là khuôn mặt hay dáng người đều là một vưu vật, nhiều năm trước một hồi phong hoa tuyết nguyệt mang cho ông cực hạn vui sướng khó có thể dùng lời diễn tả được, cho nên máy năm nay ông đều nhớ mãi không quên.



Đã bao năm trôi qua, bà một chút cũng không thay đổi, bà rất biết bảo dưỡng mình, làm bác sĩ bà còn có cách để giữ mình tươi trẻ, chỉ cần bà nguyện ý, bà có thể câu hồn đàn ông đi.



Hai bàn tay rộng lớn của Lệ Quân Mặc phủ trên lưng bà, nhẹ nhàng xoa bóp bôi kem lên.



Lâm Thủy Dao cảm thấy lòng bàn tay má Ngô hơi to, còn có vết chai mỏng, nhưng má Ngô quanh năm làm việc, cái này cũng có thể hiểu được.



Tay nghề má Ngô rất tốt, Lâm Thủy Dao thoải mái ưm khẽ một tiếng.



Trong phòng rất an tĩnh, Lệ Quân Mặc tự nhiên nghe được một tiếng ưm ấy của bà, mềm nhữn…



Lệ Quân Mặc cảm thấy dưới mũi nóng lên, như sắp chảy máu mũi.



Ông không khống chế tốt lực đạo, bàn tay nặng nề bóp đường eo lõm xuống của bà.



Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Story Chương 1711-1715
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...