Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1647-1652
Chương 1647:
Ông quai hàm anh tuấn, khóe mắt nhuộm màu đỏ tươi, xoay người rời đi.
Ông đi.
Ông đến, rồi lại đi!
Liễu Anh Lạc nhìn bóng lưng của ông, nhất khắc như thế bà lại có một loại cảm giác, đó chính là… lần này ông đi, thực sự sẽ không trở lại nữa.
Liễu Anh Lạc đi ra ngoài, hướng về phía bóng lưng của ông hô lên: “Mạc Từ Tước, anh đứng lại!”
Mạc Từ Tước, anh đứng lại!
Mạc Từ Tước đang xuống cầu thang, phía sau liền truyền đến thanh âm của bà, tai của ông không ngừng có người đang nói – người phụ nữ này không đáng, đi thôi!
Thế nhưng, bước chân của ông vẫn dừng lại, dường như: không bị khống chế.
Ông siết quyền thật chặt, gân xanh đều nổi lên, mí mắt anh tuần nhắm rồi lại mở, bàn tay nắm rồi lại buông, mãi như Vậy…
Vài giây sau đó, ông xoay người, khóe mắt đỏ thắm rơi trên mặt Liễu Anh Lạc: “Em mới vừa nói cái gì?”
Hiện tại ông đứng ở dưới bậc thang, Liễu Anh Lạc đứng ở’ phía trên bậc thang, ngực bà không ngừng phập phông, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài, máy năm nay bà chẳng bao giờ chủ động, đây là lần đầu tiên bà giữ lại ông.
Bà biết, một khi bà lên tiếng, tất cả sẽ vỡ òa.
Như vậy, cứ như vậy đi ra ngoài, đi tới bên cạnh người đàn ông này thôi.
Bà đã từng vô số lần thử buông, buông giấc mộng xa xỉ này, thế nhưng, bà vẫn không nỡ bỏ.
Khi bà nhìn ông và Lý Ngọc ở chung với nhau, bà mới thật sự hiểu trái tìm mình, khi còn son trẻ ở trong bể người một cái liếc mắt vội vã đã như dừng lại trong sinh mạng bà, ông ở trên người của bà khắc lên vét tích không thể xóa nhòa, nùng tình thực cốt, khắc cốt minh tâm.
Hai mắt Liễu Anh Lạc hồng hồng, cứ như vậy nhìn ông, nói với ông: “Mạc Từ Tước, em bảo anh đứng lại!”
Bàn tay đang siết gắt gao của Mạc Từ Tước lôi đột nhiên buông lỏng ra, ông tim kiên nghị vào thời khắc này từ từ, từ từ mềm nhũn, bắt đắc dĩ lại dung túng, mà thôi, đời này.
của ông đều yêu mà không được yêu, thế nhưng có một câu của bà “Mạc Từ Tước, anh đứng lại”, ông cũng đã thoả mãn.
Mạc Từ Tước đi tới, vươn bàn tay kéo lại tay bà, ông nảy sinh ác độc nói: “Liễu Anh Lạc, những lời này là em nói, là em bảo anh đứng lại.”
Rất nhanh, có mấy hộ vệ áo đen vóc người hung hãn liền chạy qua đây, vọt thẳng vào trong căn hộ, trói Tô Thành bên trong lại.
Tô Thành cả kinh, muốn nói chuyện, thế nhưng hộ vệ áo đen vô cùng giỏi giang dùng băng dính dán miệng Tô Thành lại.
Tô Thành – Mạc Từ Tước, buông ra, tôi có lời muốn nói với anhI Mạc Từ Tước – không, tôi không muốn nghe.
Tô Thành – anh phải nghe!
Mạc Từ Tước – không, tôi không muốn.
Tình huống đột phát làm cho Liễu Anh Lạc biến sắc, bà khẩn trương nhìn Mạc Từ Tước: “Mạc Từ Tước, anh làm cái gì thế, anh mau buông Tô Thành ra.”
Mạc Từ Tước nhìn bà sốt ruột cho Tô Thành, trái tim đau nhói, quả nhiên, bà vẫn yêu mi tình đầu kia.
Mạc Từ Tước siết tay bà trong lòng bàn tay, trực tiếp kéo bà xuống rồi lầu.
Chương 1648:
Đầu gối Liễu Anh Lạc bị thương, bước đi không tiện lắm, một đường lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau ông, bước chân ông rát lớn, chuyển động liên tục, một đường kéo bà ra khỏi căn hộ, đi tới bên xe ông.
Ông kéo ra cửa xe kế bên người lái, bá đạo ra lệnh: “Lên xe Liễu Anh Lạc đứng vững người: “Mạc Từ Tước, anh bắt Tô Thành làm cái gì, anh có phải hiểu lầm cái gì rồi không, anh hãy nghe em nói…”
Liễu Anh Lạc muốn giải thích, thế nhưng Mạc Từ Tước nhấp một cái môi mỏng, trực tiếp cắt dứt lời bà: “Tất cả mọi chuyện giữa em và Tô Thành anh đều có thể không so đo, anh sẽ quên toàn bộ.”
Cái gì?
Liễu Anh Lạc ngắn ra.
Mạc Từ Tước nhìn bà, nói tiếp: “Thế nhưng, từ giờ trở đi, anh muốn em làm Mạc phu nhân của anh, một tháng, một tháng là tốt rồi.”
Đôi mắt hạnh của Liễu Anh Lạc co rụt lại, làm Mạc phu nhân của ông trong một tháng?
“Anh sẽ không làm thương tổn Tô Thành, chỉ là nhốt hắn một tháng, nếu như một tháng này em nghe lời, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ thả hắn ra, Liễu Anh Lạc, giao dịch này anh chỉ là thông báo với em, vì an toàn của Tô Thành, em phải làm Mạc phu nhân của anh một tháng.”
Một tháng…
Tại sao là một tháng?
Một tháng sau đó thì sao?
“Lý Ngọc đâu? Không phải anh đã đưa cô ta về nhà sao, vì sao lại về tìm em?” Liễu Anh Lạc hỏi.
Mạc Từ Tước im lặng chốc lát, sau đó nói: “Anh nghĩ… anh nghĩ người anh muốn cũng chỉ có em.”
Liễu Anh Lạc đồng ý rồi, làm Mạc phu nhân của ông trong một tháng, tuy bà không biết tại sao lại là một tháng, một tháng quy định này khiến bà cảm tháy là lạ.
Nhưng đến tối Mạc Từ Tước đã mang bà về biệt thự của ông, ông và bà vốn không ly hôn, chỉ là hiện tại lại làm Mạc phu nhân một lần nữa.
Đêm đó Mạc Từ Tước cũng không chạm vào bà, sáng sớm hôm sau phải đến công ty, cũng không trở về nữa.
Liễu Anh Lạc đón Tiểu Bì Bì, cùng đi shopping, trên đường Liễu Anh Lạc mua cho Tiểu Bì Bì một chiếc bánh ngọt nhỏ, lúc trở lại, liền thấy Tiểu Bì Bì đang nhìn chằm chằm màn hình LED trong siêu thị.
Liễu Anh Lạc đi tới, thương yêu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, con đang xem cái gì thế?”
Tiểu Bì Bì vươn ngón tay chỉ một cái, giọng nói non nớt hỏi: “Bà nội, người kia là chú nhỏ của con sao?”
Liễu Anh Lạc ngẳng đầu, trên màn hình LED ngay chính giữa siêu thị đang chiều một người, toàn cầu đỉnh tiêm kim đao thánh thủ Prof. Mạc Tử Tiễn.
“Bà nội, chú nhỏ hình như rất lợi hại, nghe nói gần đây đoàn đội chữa bệnh của chú lại nghiên cứu ra một loại thuốc có hiệu quả với bệnh ung thư, hiện tại đã tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, phía trên này nói chú nhỏ hình như chỉ có 27 tuổi, đã là thần long kiến thủ bát kiến vĩ”, một đời thần y đại lão y giới rồi.”
*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: ý chỉ sự tài hoa đến mức vĩ đại.
Liễu Anh Lạc nhìn Mạc Tử Tiễn trên màn ảnh, hình này là chụp hình, hiện tại Mạc Tử Tiễn đứng đầu y giới, đã trở thành sự tồn tại thần bí mà các đại tạp chí đều chụp không tới, trên màn hình Mạc Tử Tiễn mặc blouse trắng sạch sẽ, đi theo phía sau một nhóm nhân viên y học, trong tay anh cầm quyển bệnh án gì đó, ống tay áo dài sạch sẽ bao chặt lẫy bàn tay trắng nõn xinh đẹp kia, góc mặt nghiêng của anh tuần mỹ như ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa.
Đây là lần đầu tiên Liễu Anh Lạc tháy Mạc Tử Tiễn, lúc này Mạc Tử Tiến cứ như vậy không phòng bị chút nào, hung hăng, xông vào đáy mắt bà.
Chương 1649:
Đây chính là… con trai thứ hai của ông sao?
Đây chính là… con trai của ông cùng Liễu Chiêu Đệ sao?
Năm đó Liễu Anh Lạc biết Liễu Chiêu Đệ sinh một đứa con trai, bà không dám gặp, nên cho tới bây giờ chưa thấy qua, thì ra mấy năm nay đứa con trai này đã lặng lẽ lớn lên ở nơi bà không biết, đã tuấn mỹ mà phong hoa như thê.
Kỳ thực, bà cũng từng nghĩ tới con trai thứ hai của ông là như thế nào?
Tuy mẹ đẻ là Liễu Chiêu Đệ, thế nhưng cốt nhục trong chảy xuôi gen của ông, nhất định sẽ không kém cỏi.
Nhưng, Liễu Anh Lạc chưa bao giò từng nghĩ đứa con trai này sẽ ưu tú như thế, mặt mày của anh sạch sẽ mà thanh hoa, dĩ nhiên không hề giống mẹ của anh.
Lục… Tử… Tiện…
Liễu Anh Lạc ở trong lòng từng chữ từng chữ nói thầm tên này, thì ra anh tên là Mạc Tử Tiễn, thật là một cái tên dễ nghe.
“Bà nội… Bà nội…”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng hoàn hồn, bà lập tức đụng phải đôi mắt quan tâm của Tiểu Bì Bì: “Bà nội, bà sao vậy, sắc mặt của bà tái quá, tay cũng đột nhiên trở lạnh.”
Phải không?
Liễu Anh Lạc lúc này mới mới giật mình cả người mình lạnh lẽo, trong lòng đau nhức, đúng vậy, làm sao có thể không đau?
Đây là con trai của ông và Liễu Chiêu Đệ, trong lòng bà sẽ để ý, bà cũng đã từng có một đứa con gái, nhưng đứa con gái kia đã mắt rồi.
“Bì Bì, bà nội không sai, chúng ta trở về nhé?”
“Vâng aj~.”
Liễu Anh Lạc mang theo Tiểu Bì Bì đi ra siêu thị, lúc này Tiểu Bì Bì ngẳắng đầu một cái, ở đường cái đối diện thấy được một thân ảnh quen thuộc, cậu hô lên: “Bà nội, bà mau nhìn, là ông nội kìa.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà nhìn thấy Mạc Từ Tước.
Mạc Từ Tước mới từ bên trong văn phòng đối diện một đi ra, hôm nay ông mặc chiếc khoác ngoài mỏng màu đen, trầm ổn cao ngất, ông đang đứng ở bậc thang, đôi chân thon dài mạnh mẽ, bước đi mang phong, tràn ra mị lực mê người của người đàn ông, thâm trầm mà cao quý, khí tràng bễ nghễ.
Diệp quản gia cung kính đi theo phía sau Mạc Từ Tước.
“Bà nội, bà mau nhìn kia, bên cạnh ông nội còn có một dì xinh đẹp, dì kia là ai vậy ạ?” Tiểu Bì Bì không hiểu hỏi.
Liễu Anh Lạc cũng nhìn thấy, bên người Mạc Từ Tước có một người, là… Lý Ngọc.
Ông lại ở cùng Lý Ngọc.
Diệp quản gia kéo ra cửa sau xe, Mạc Từ Tước và Lý Ngọc một trước một sau lên xe, xe sang vội vã rời đi.
Ông mang theo Lý Ngọc lái xe đi.
“Bà nội, sáng sớm hôm nay ông nội đã đi rồi, lẽ nào ông ở cùng dì xinh đẹp này sao?” Tiểu Bì Bì không vui bĩu môi.
Liễu Anh Lạc thu hồi ánh mắt, sắc mặt bà nhàn nhạt: “Bì Bì, chuyện của người lớn con không hiểu đâu.”
“Bà nội, con hiểu mà, dì xinh đẹp kia thích ông nội đó, cô ta đang câu dẫn ông nội đó!” Tiểu Bì Bì thở phì phò.
Chương 1650:
“Bà nội, có rồi! Lần trước có một dù xinh đẹp muốn câu dẫn bố con, con ở ngoài cửa nghe được, mẹ con trực tiếp đụng ngã bố con, còn nói muốn cho bố con ngày hôm sau không xuống giường được, bà nội, chúng ta mau mau về nhà, con sẽ giúp bà đẩy ngã ông nội, bà cũng nên cho ông nội hôm sau không xuống giường được!”
Trời ạ, A Đình và Lê Hương làm bố mẹ kiểu gì đấy, loại bí sự khuê phòng này lại không có chút nào cắm ky, đây là muốn dạy hư Bì Bì mà.
Lê Hương: “…” Con không có mài!
Mạc Tuân: “…” Mẹ nằm mơ à, con còn chưa từng mơ tới chuyện tốt như vậy!
Liễu Anh Lạc chau mày, không được, bà muốn tìm A Đình nói rõ một chút.
Bà ngước mát, lần nữa nhìn về phía hướng chiếc xe sang kia biến mắt, ông… còn cùng Lý Ngọc dây dưa sao?
Mạc Từ Tước và Lý Ngọc là trùng hợp đụng phải, giữa đường Lý Ngọc đã xuống xe.
“Tiên sinh, bây giờ về nhà sao?”
Cả ngày này đều trong công ty, ông còn chưa trở về.
Mạc Từ Tước từ trong túi quần lấy điện thoại ra, mở ra xem, trong điện thoại trống không, bà không gọi điện thoại cho ông, cũng không gửi tin nhắn.
Ông ném điện thoại vào vào ghế ngồi bên cạnh, tuy tối qua bà đồng ý làm Mạc phu nhân một tháng rồi, thế nhưng ông biết bà không muốn, nếu như không phải ông bắt Tô Thành ở trong lòng bàn tay, bà sẽ không đồng ý.
Tuy ông giữ được người bà, nhưng vẫn không giữ được trái tim bà.
Kỳ thực, cũng muốn lúc ông ra ngoài làm việc, sẽ nhận được điện thoại bà gọi tới.
Kỳ thực, ông cũng muốn lúc về nhà, sẽ thấy được ngọn đèn ấm áp bà để cho ông.
Kỳ thực, ông rất tham lam, mới vừa để bà làm Mạc phu nhân lại, đã muốn có được trái tim của bà.
Ông sợ chính mình không khống chế được, cho nên sáng sớm hôm nay đã rời đi.
Mạc Từ Tước nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, giơ tay lên vuốt mi tâm đang nhíu chặt.
Trong biệt thự.
Người làm nữ hỏi: “Phu nhân, tiên sinh vẫn chưa về, có muốn đợi tiên sinh ăn chung bữa cơm không ạ?”
Tiểu Bì Bì nhìn đêm tối phía ngoài: “Bà nội, hiện tại cũng tám giờ, tối nay ông có về không ạ?”
Hiện tại đã khuya lắm rồi, Mạc Từ Tước vẫn chưa về.
Liễu Anh Lạc sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Bì Bì, có phải con đói bụng rồi không?”
Tiểu Bì Bì ngượng ngùng le lưỡi một cái: “Có chút ạ.”
Liễu Anh Lạc nhìn về phía người làm nữ: “Không cần chờ, hiện tại ăn cơm.”
“Vâng, phu nhân.”
Trong phòng ăn, Liễu Anh Lạc và Tiểu Bì Bì ngồi đối mặt nhau, Tiểu Bì Bì chỉ vào một chén canh: “bà nội, con muốn ăn canh này, cái canh này nhìn ngon ghê ạ.”
Liễu Anh Lạc cầm lấy cái thìa nhỏ, muốn đút cho Bịch Sữa Nhỏ chút canh, thế nhưng động tác của bà nhanh chóng cứng đò.
Chương 1651:
Bởi vì đây là canh Cẩu Kỷ Ngưu Tiên, đại bổ cho đàn ông.
Bịch Sữa Nhỏ không thể uống.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nhìn về phía người làm nữ: *Canh này là ai chuẩn bị?”
“Hồi phu nhân, canh này là… là lão phu nhân ở Đề Đô bảo chúng tôi chuẩn bị.”
Lão phu nhân?
Lão phu nhân biểu thị người bà không tới, thế nhưng tâm ý đã đến, mời kiểm nhận!
“Sáng sớm hôm nay chúng tôi đã nhận được một thùng nguyên liệu nấu ăn, chính là cái Ngưu Tiên này, là lão phu nhân phái người đưa tới, nói là… nấu canh cho tiên sinh, bồi bổ thật tốt.” Người làm nữ nói mà mặt đỏ rần.
Liễu Anh Lạc không biết nói gì.
“Bà nội, cái canh này làm sao vậy, con muốn ăn nó.” Tiểu Bì Bì nhìn canh Ngưu Tiên, thèm nhỏ dãi.
Thường ngày cũng không thấy Bịch Sữa Nhỏ thích món ăn nào như thế, nhưng vừa nghe mùi hương của canh Ngưu Tiên, Bịch Sữa Nhỏ liền không kịp chờ đợi để thưởng thức.
Nên nói với Tiểu Bì Bì thế nào đây?
Liễu Anh Lạc buông cái thìa xuống: “Bì Bì, canh này không thể uống đâu con.”
*Vì sao ạ? Lẽ nào món canh này đặc biệt vì ông nội chuẩn bị?”
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Bịch Sữa Nhỏ, ánh mắt Liễu Anh Lạc có chút né tránh, bà lúng túng lên tiếng: “Ừ.”
Tiểu Bì Bì gật đầu, ra dầu OK- yên tâm, con hiểu.
Lúc này bên ngoài có hai luồng đèn sáng rọi đến, xuyên sáng từng tầng bụi đêm, rất nhanh, cổng lớn gỗ tử đàn khắc hoa bị mở ra, một luồng hơi lạnh xâm nhập đến, kèm theo một thân thẻ thâm trầm cao ngắt.
Mạc Từ Tước đã trở về.
Người làm nữ nhanh chóng ngồi xổm người xuống đổi giày cho ông, Mạc Từ Tước giơ lên ngón tay thon dài cởi bỏ áo khoác trên người đặt trên ghế sa lon, sau đó xoay người vào nhà ăn.
Tiểu Bì Bì thấy Mạc Từ Tước rất vui vẻ: “Ông nội, ông về rồi ạ?”
“Ừ”
Mạc Từ Tước lên tiếng, sau đó đi tới bên người Liễu Anh Lạc rồi dừng lại, một tay đút trong túi quần, một bàn tay rõ ràng gân xanh xuyên vào mái tóc dài của bà, xoa xoa mặt bà: “Không chờ anh?”
Trên người ông có một mùi thơm ngào ngạt thuần hậu của người đàn ông, còn mang theo hàn khí sạch sẽ của ban đêm, vô cùng thơm.
Liễu Anh Lạc ngước mắt, ông đứng ngược quang, bá đạo chặn tất cả tia sáng của bà.
Toàn bộ không gian đều bởi vì ông đến mà trở nên chật hẹp yên tĩnh, đây chính là khí tràng của một người đàn ông, mạnh mẽ như vậy, tựa như một bậc đế vương.
“Em tưởng anh không về.” Liễu Anh Lạc đáp một câu.
“Đúng vậy, ông nội, xế chiều hôm nay con và bà nội còn nhìn thấy, ông và một dì xinh đẹp a ở cùng một chỗ, ông nội, thành thật khai báo, hôm nay có phải ông lấy lý do công việc bận rộn đi chơi với dì kia?”
Bịch Sữa Nhỏ để tỏ lòng mình rất tức giận, nên cậu vòng hai tay đến trước ngực mình.
Chương 1652:
Mạc Từ Tước nhướng mày kiếm, sau đó tròng mắt nhìn Liễu Anh Lạc: “Buỏi chiều gặp anh? Sao lại không gọi?”
Bịch Sữa Nhỏ hừ một tiếng: “Bọn con đương nhiên không muốn quấy rầy chuyện tốt của ông nội rồi! Đúng rồi ông nội, bà nội nói tất cả rồi, tối hôm nay trở về sẽ không tha cho ông, bà muốn ông ngày mai không xuống giường được!”
Trời ạ, Bịch Sữa Nhỏ đang nói cái gì thế kia?
Liễu Anh Lạc hoàn toàn không ngờ tới Bịch Sữa Nhỏ có thể nói như vậy.
Bà nhanh chóng ở dưới bàn đá Bịch Sữa Nhỏ một cước.
“Ha,” Lúc này đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Mạc phu nhân, em muốn cho anh ngày mai không xuống giường được?”
“Em không có…”
“Đương nhiên, ông nội xem, đây là bà nội đặc biệt sai người chưng canh cho ông, canh Cẩu Kỷ Ngưu Tiên đó!”
Bịch Sữa Nhỏ nhanh chóng nói.
Nễu Anh Lạc đều trợn tròn mắt, Bịch Sữa Nhỏ làm sao biết đây là canh Ngưu Tiên?
Bà nhanh chóng ý thức được một vấn đề, chẳng lẽ Bịch Sữa Nhỏ vẫn luôn diễn kịch!?
Tiểu Bì Bì ban nãy ngốc bạch điềm đi đâu rồi hả?
Tiểu tâm cơ!
Thật sự rất có tâm cơ!
Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Mạc Từ Tước cúi thân hình cao lớn xuống, hôn một cái lên trán bà, ông đè thấp tiếng nói thủ thỉ: “Đừng suy nghĩ lung tung, cả ngày hôm nay anh đều ở công ty, Diệp quản gia có thể làm chứng cho anh, Lý Ngọc kia là lúc sau mới gặp phải, cô ta nói có chuyện muốn nói với anh, lên xe anh phát hiện thì cô ta lại chẳng nói gì, nên nửa đường đã đuỏi cô ta xuống rồi.”
Thật không?
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đầy ông ra, ông làm cái gì thé, trong phòng ăn, nhiều người như vậy, ông lại hôn lên trán bà.
“A, ông nội bà nội, con đau mắt hột rồi!” Tiểu Bì Bì nhanh chóng dùng tay nhỏ bé che kín hai mắt mình.
Liễu Anh Lạc trực tiếp đẩy Mạc Từ Tước ra.
Trên gương mặt anh tuần như đao khắc của Mạc Từ Tước nhộn nhạo vẻ sung sướng cùng mềm mại, ông ngồi ở chủ vị của bàn ăn, bắt đầu dùng cơm.
“Tiên sinh, ngài muốn ăn món gì ạ?” Đầu bếp nữ đứng cạnh thận trọng hỏi.
Mạc Từ Tước nhìn về phía chén canh Cẩu Kỷ Ngưu Tiên kia: “Chén canh kia đi.”
Đâu bếp nữ múc cho Mạc Từ Tước một chén canh.
Thấy ông gọi chén canh này, Liễu Anh Lạc: “…”
Ông hiểu lầm rồi.
Chén canh này không phải bà bảo người chưng, bà cũng không nói làm cho ông ngày mai không xuống giường được, rất rõ ràng, ông tưởng thật.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp