Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1622-1627
Chương 1623:
Thế nhưng khi đó Liễu Anh Lạc đã gặp được Mạc Từ Tước, sắp gả vào Mạc gia trâm anh thế gia ở Đé Đô làm Mạc phu nhân, Mạc Từ Tước là một đế vương đời thương giới, thủ đoạn mạnh lăng liệt, hô mưa gọi gió, thế lực Giao.
Advertisement
Nhân Tộc vẫn không dám lộn xộn, chỉ có thể quan sát, tùy thời mà hành động.
Sau đó Giao Nhân Tộc tra được Tô Thành, Tô Thành là cửa đột phá đầu tiên.
Là Giao Nhân Tộc bán tin cảm tình giữa Tô Thành và Anh Lạc cho Liễu Chiêu Đệ, Liễu Chiêu Đệ cũng triệt để lên thuyền của bọn họ.
Giao Nhân Tộc duy nhất không ngờ tới chính là, Mạc Từ Tước tình căn thâm chủng với Liễu Anh Lạc, bắt luận xảy ra bao nhiêu biến cố chông gai, thủy chung không buông tay Liễu Anh Lạc, bá đạo giam bà ở bên cạnh mình, điều này cũng làm cho Giao Nhân Tộc không có cách nào đắc thủ.
Advertisement
Trằm Tiểu Liên là Giao Nhân Tộc Công Chúa, nhiệm vụ lớn nhất chính là nằm vùng bên người sở hữu dòng máu Xích Tử, cho nên ả rất sớm đã có mặt.
Ả nhắm trúng Mạc Nhân Nhân, nên thay đổi thân phận thành một cô gái vùng núi tên Trầm Tiểu Liên, cũng nhận được sự yêu thích của Mạc Nhân Nhân.
Một đêm kia là sinh nhật của Mạc Nhân Nhân, bà mang ả vào Liễu Mạc gia, đó là lần đầu tiên và duy nhất ả đến gần Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc.
Ä lợi dụng Yêu Chuông, tự tay bày ra tất cả.
Rất nhanh, Liễu Anh Lạc mang thai, sinh ra con cả Mạc Tuân, cũng chính là chân thân của dòng máu Xích Tử, Giao Nhân Tộc vẫn không thể nào ngăn cản ngày này tới.
Trầm Tiểu Liên cũng không muốn đề Mạc Tuân tồn tại trên thế giới này, nên ả bày kế ám sát anh hai lần, lần đầu tiên ám sát, Mạc Tuân đến Hải Thành, ngất xỉu trong băng thiên tuyết địa kia, gặp được Lê Hương.
Đêm kia tuyết lớn đầy trời, Lê Hương cho Mạc Tuân sự mềm mại ấm áp cùng sức mạnh kiên định mà nhiều năm anh cũng chưa từng quên được.
Lần thứ hai ám sát, Mạc Tuân đi trên xe lửa, xa cách nhiều năm, thời gian như con thoi đưa đẩy, Mạc Tuân ở trên xe lửa lần nữa tình cờ gặp Lê Hương đã lớn lên.
Ở trên xe lửa đó, Lê Hương chau mày quát lớn một câu “Làm càn, tôi là cô dâu của U Lan Uyễn”, chính thức kéo lên màn mở đầu câu chuyện giữa cô và Mạc Tuân.
Phảng phát từ nơi sâu xa tất cả tự có an bài, mệnh số của Mạc Tuân và Lê Hương như do thiên định, sợi dây đỏ kia của Nguyệt Lão đã sớm trói chặt nhân duyên bọn họ vào nhau, thật là một sợi dây nhân duyên quanh co nghìn dặm.
Tuy là Giao Nhân Tộc bày ra hết thảy, thế nhưng người trong cuộc Mạc Từ Tước, Liễu Anh Lạc, Mạc Tuân chậm rãi lớn lên đều không phải là người phàm, hướng tiến triển của tình hình một lần rời khỏi khống chế của bọn ả.
Về sau nữa, Lê Hương từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, trực tiếp rút ra đường dây của Họa Phi, Trầm Tiểu Liên không thể không thay đổi sách lược, ả giả mạo Lê Hương thân cận Mạc Tuân, muốn chiếm Mạc Tuân làm của riêng.
Thế nhưng ngày hôm nay tất cả lại mắt khống ché, tình yêu Mạc Tuân đối với Lê Hương so với kim loại còn kiên cố hơn, ả căn bản là không còn cách nào thừa vắng nhảy vào.
Hiện tại bố Trầm còn tát ả một bạt tai, ả là Giao Nhân Tộc Công Chúa, lại bị kẻ hạ tiện đánh một bạt tai, Trầm Tiểu Liên hiện tại tâm muốn giết cả hai vợ chồng này đều có.
“Mày… mày đừng tới đây, mày muốn làm cái gì, Tiểu…
Tiểu Liên, bọn tao là bố mẹ của mày đó…” Bố Trầm mẹ Trầm trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, muốn cách Trầm Tiểu Liên đáng sợ kia thật xa.
Sát ý trong mắt Trầm Tiểu Liên nổi lên tứ phía, ngay lúc ả đang muốn hành động, quản lí Hải Cảng Thành đột nhiên đi đến: “Mau giao tiền ra đây, các người thương lượng xong chưa, đến tột cùng người nào trả tiền?”
Có người tới, Trầm Tiểu Liên nhanh chóng thu hồi vẻ ngoan ý thâm độc, lại biến thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia.
Chương 1624:
Nhìn tận mắt mặt Trầm Tiểu Liên biến sắc bố Trầm mẹ Trầm đều sợ ngây người, ả… ả là tắc kè hoa sao, sao trở mặt nhanh như vậy?
Advertisement
Bọn họ cũng còn còn chưa đạt tới loại cảnh giới này!
“Các người, tiền là các người tiêu, các người qua đây giao tiền!” Quản lí Hải Cảng Thành chỉ chỉ bố Trầm mẹ Trầm.
Bồ Tràm mẹ Trầm sợ đến run lên – không muốn, không muôn tới, chúng tôi không có tiên!
Thế nhưng vài bảo vệ mặc áo đen đã đi tới, trực tiếp lôi đôi vợ chồng đó đi.
Advertisement
Bố Trầm mẹ Trầm cũng không biết mình bị kéo tới nơi nào, bọn họ không ngừng cầu xin tha thứ: “Quản lý, xin cậu buông tha chúng tôi! Van xin cậu.”
Quản lí Hải Cảng Thành đi ở phía trước: “Người các người nên cầu không phải tôi, có người muốn gặp các người.”
Người nào?
Lúc này quản lí Hải Cảng Thành đẩy ra cửa một căn phòng, bố Tràm mẹ Trầm bị đè ép đi vào, bọn họ ngắng đầu, chỉ thấy cửa sổ sát đất trước mặt đứng nghiêm một thân ảnh tuyệt sắc.
Lê Hương!
Bồ Trầm mẹ Trầm cứng đờ, bọn họ thật không ngờ lại gặp Lê Hương ở đây!
Lê Hương tuyệt lệ đích đứng lặng trước cửa số sát đất, cô xoay người, đôi mắt sáng rơi trên người bố Trầm mẹ Trầm, sau đó nhàn nhạt gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Hai vị, hai người đã tới, tôi ở chỗ này đợi đã lâu rồi đấy.”
Bố Trầm mẹ Trầm đầu óc mơ hồ liếc nhau một cái: “Hạ…
Lê tiểu thư, cô chờ hai chúng tôi làm cái gì, cô muốn làm cái gì?”
“Đúng thế, chúng tôi bây giờ cái gì cũng không có, cô cũng không cần trị chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ là dân quê, xin cô hãy thả chúng tôi trở về nông thôn đi!”
Bồ Tràm mẹ Trầm cảm thấy vẫn là nông thôn tốt, bọn họ muốn trở về nông thôn rồi.
Lê Hương nhìn bọn họ, trong đôi mắt như chứa cả biển sao: “Hai vị không cần phải sợ, tôi không có bát kỳ ác ý gì, tôi chỉ là có máy câu muốn hỏi hai người một chút.”
Hỏi?
“Được, Lê tiểu thư cô hỏi đi, chúng tôi cam đoan nói hết mắy thứ chúng tôi biết cho cô!”
Lê Hương gật đầu một cái: “Kỳ thực, tôi chủ muốn cùng hai người tán gẫu một chút, nói về quá trình trưởng thành của con gái hai người Trầm Tiểu Liên.”
Trò chuyện cái này?
Bồ Trằm mẹ Trầm không biết Lê Hương tại sao muốn trò chuyện cái này, nhưng bọn họ nguyện ý nói, cũng không dám không nói: “Tiểu Liên là con gái của chúng tôi, nó từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nơi chúng tôi sinh con gái đều xem như hàng hóa, dù sao tương lai cũng phải gả cho đàn ông, nên chúng tôi vẫn hy vọng nó có thể gả cho người có tiền, nhưng thành tích học tập của nó rất tốt, lúc còn rất nhỏ đã đã được các nhà hảo tâm ở’ thành phố giúp đỡ, lo cho nó tiền học.”
Tình Nhi đưa đến một cái cái ghế, Lê Hương ngồi xuống, cô nhanh chóng nghe được trọng điểm, cho nên cmhau mày nói: “Nhà hảo tâm ở thành phố?”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không biết nhà hảo tâm ở thành phố kia là ai, bởi vì Tiểu Liên chưa từng nói với chúng tôi, cũng không cho chúng tôi nhắc tới.”
Chương 1625:
“Tôi nhớ được có một năm nhà hảo tâm ở thành phó kia còn muốn đón Tiểu Liên lên thành phó, ở nơi đó ở vài ngày.”
Advertisement
Lê Hương câu đôi môi đỏ mọng, cô đại khái đoán được, nhà hảo tâm ở thành phố kia chính là cô Nhân Nhân.
Cô Nhân Nhân từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu giúp đỡ trẻ em nghèo khó ở vùng núi, đây không phải là bí mật gì, Trằm Tiểu Liên phải là một trong số đó, mà Trầm Tiểu Liên dựa vào sự ngoan ngoãn thông minh của mình được cô Nhân Nhân yêu thích, một năm kia phải là sinh nhật cô Nhân Nhân, cô Nhân Nhân đón Trầm Tiểu Liên đến Đề Đô, vào Mạc gia, mới có một chuỗi chuyện ở phía sau.
“Sau đó thì sao?” Lê Hương hỏi.
“Sau đó Tiểu Liên từ từ trưởng thành, tự đến thành phố lớn, con bé gần như cũng không liên hệ với chúng tôi, chúng tôi gọi điện thoại cho nó, nó cái gì cũng không nguyện ý nói, nhưng sẽ đúng giò đưa tiền cho chúng tôi.”
Advertisement
Lê Hương nghiêm túc nghe: “Như vậy à… vậy hai người có cảm thấy cô ta có cái gì khác thường hay không, hay nói cách khác, cô ta như hai người xa lạ so với trước kia?”
Cái này?
Bồ Trầm mẹ Trầm nhanh chóng liếc nhau một cái, bọn họ đều nhớ đến bộ dạng Trầm Tiểu Liên âm lãnh kia như độc xà lúc nãy, làm người ta sởn cả gai óc.
“Cái này…” Bó Trầm mẹ Trầm muốn nói lại thôi.
“Hai người không muốn nóï? Vậy thôi! Lúc đầu tôi còn định xin Mạc tổng giúp hai người, dù sao hai người tiêu nhiều tiền như vậy, nhất định chính là một cái động không đáy, dựa vào Trằm Tiểu Liên, cô ta hẳn là không có được nhiều tiền như vậy… nhỉ?” Lê Hương vô tội trừng mắt nhìn, vô cùng đáng tiếc nhìn bố Trầm mẹ Tràm.
Bồ Tràm mẹ Trầm vừa nghe hai mắt đều sáng, trong con mắt của bọn họ không có con gái gì, chỉ cần mình sống khá giả là được: “Chúng tôi nói, chúng tôi nói… Tiểu Liên trước đây rất ngoan ngoãn nhu nhược, thế nhưng vừa rồi nó như là biến thành một người khác, âm lãnh hung ác, còn làm cánh tay tôi gãy xương.”
“Kỳ thực suy nghĩ kỹ lại, Tiểu Liên còn rất kỳ quái, trước đây ở trong vùng núi, sát vách có một con chó, ban đêm luôn sủa, Tiểu Liên thấy phiền, ngày hôm sau con chó kia liền chết, hơn nữa chết rất thảm, bị người lấy dao đâm GHẾ ti Lê Hương gật đàu, hiểu toàn bộ, Tràm Tiểu Liên này là giả, Trầm Tiểu Liên thật chỉ sợ sớm đã chết.
Nhưng cô có một nghỉ vấn, dựa theo tuổi tác mà nói, Trầm Tiểu Liên không thể hai mươi tuổi.
Năm đó Trầm Tiểu Liên theo cô Nhân Nhân đến Đề Đô, khi đó Mạc Tuân còn chưa sinh ra, năm nay Mạc Tuân đã ba mươi có hai, Trầm Tiểu Liên làm sao có thể chỉ có hai mươi?
*Tôi có một câu hỏi cuối cùng, Trầm Tiểu Liên năm nay rột cuộc bao nhiêu tuổi?” Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên người bố Trầm mẹ Trằm.
“Cái này…” Bố Trầm mẹ Trầm cứng đờ, nhanh chóng chê cười nói: “Lê tiểu thư, nếu chúng tôi đã nói hết, vậy chuyện tuổi tác cũng sẽ không lừa gạt cô, chúng tôi nói dối tuổi của Tiểu Liên, kỳ thực Tiểu Liên năm nay đã… ba mươi mắy rồi.”
“Cái chủ ý này cũng không phải là chúng ta nghĩ ra được, mà là Tiểu Liên tự mình nghĩ đi ra, lại nói tiếp Tiểu Liên quả là lão hóa ngược, hơn ba mươi tuổi rồi mà như một cô gái trẻ trong veo như nước, giả mạo thành cô gái hai mươi tuổi hoàn toàn không thành vấn đề, chúng ta nghĩ con gái mà, tuổi tác càng nhỏ càng đáng giá, cho nên, ha hả, liền nghe nó…”
Lê Hương đã hiểu, Trầm Tiểu Liên là Giao Nhân Tộc Công Chúa chuyện trẻ lâu cũng không kỳ quái, thế nhưng cô ta một bà dì hơn ba mươi tuổi đi giả mạo một cô gái hai mươi tuổi, không biết “đại ca ca” Mạc Tuân sau khi biết chân tướng có chảy nước mắt không đây?
Tuổi của Trầm Tiểu Liên có thể giả, thế nhưng không lừa được cô Nhân Nhân, một khi cô Nhân Nhân chạm mặt với ả, hết thảy đều sẽ bị lộ tẩy.
Trùng hợp cô Nhân Nhân cũng bay tới Hoa Tây, cho nên Trầm Tiểu Liên tổng hợp lại tất cả suy tính, sai Họa Phi hạ độc giết cô Nhân Nhân.
Như vậy mọi chuyện từ đầu đến cuối đã giải đáp sạch sẽ.
“Được, cảm tạ hai người, tôi đã nghe được điều tôi muốn nghe rồi, hai người có thể đi.”
Chương 1626:
Bảo vệ áo đen đi đến, kéo bố Trầm mẹ Trầm đi.
Advertisement
“Lê… Lê tiểu thư, cô không được quên ban nãy cô đã nói, cô sẽ giúp chúng tôi xin tha với Mạc tổng, cô không được quên đâu đấy…” Giọng của đôi vợ chồng càng lúc càng xa.
Trong phòng an tĩnh, Tình Nhi đi tới bên người Lê Hương: “Công Chúa, hiện tại xem ra Trầm Tiểu Liên chính là Giao Nhân Tộc Công Chúa!”
Lê Hương gật đầu: “Không sai, vị Giao Nhân Tộc Công Chúa này ở ngay lúc tôi và Mạc Tuân chưa ra đời đã tồn tại.”
“Vậy bây giờ chúng ta có nên lập tức bắt Trầm Tiểu Liên không?” Tình Nhi hỏi.
Advertisement
Lê Hương nhìn Tình Nhi: “Cô cảm thấy nếu như chúng ta bắt Trầm Tiểu Liên, Mạc tiên sinh sẽ làm thế nào?”
Tình Nhi khựng lại.
Lê Hương đi tới trước cửa số sát đất: “Tuy là giữa Mạc tiên sinh và Trầm Tiểu Liên trong sạch, không có gì cả, thế nhưng tôi biết Trầm Tiểu Liên đối với anh mà nói là một sự tồn tại rất đặc thù, giữa bọn họ có một đoạn chuyện cũ, chỉ là… tôi còn không biết đoạn chuyện cũ đó là cái gì, Mạc tiên sinh không muốn nói cho tôi biết.”
“Công Chúa, vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể vì Mạc tiên sinh mà thả Tràm Tiểu Liên chứ ạ!?” Tình Nhi thật sự không biết Mạc Tuân đang điên cái gì, cùng Trầm Tiểu Liên vướng víu không rõ.
Lê Hương nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa số, hàng mi nhỏ dài khẽ run: “Tôi đã đồng ý với anh ấy, cho anh ấy thời gian, thế nhưng, hiện tại thời gian đã đến, tôi không thể đợi thêm nữa, về chuyện cũ giữa anh ấy và Trầm Tiểu Liên, tôi hiện tại sẽ tự tay vạch trần!”
Tình Nhi hai mắt sáng ngời, cô ấy nhìn Lê Hương rực rỡ hào quang trước mắt, đây mới là Công Chúa Điện Hạ của cô ấy!
“Nhưng Công Chúa, Mạc tiên sinh không muốn kể chuyện giữa ngài ấy và Trầm Tiểu Liên, chúng ta phải vạch trần như thế nào ạ?” Tình Nhi hỏi.
Lê Hương xoay người, trong đôi mắt sáng lóe ra vẻ thông tuệ mà sáng chói, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Chúng ta cũng không cần hỏi Mạc tiên sinh, hỏi tâm phúc của Mạc tiên sinh là được.”
Tình Nhi: “Công Chúa, người là chỉ… Sùng Văn?”
Lê Hương gật đầu: “Không sai, chính là anh ta.”
Sùng Văn còn không biết nguy hiểm đang đến gần, anh ta hắt xì hơi một cái – thật kỳ quái, anh ta sao lại cảm thấy có người đang nhắm mũi tên lên người mình vậy nhỉ?
Sùng Văn tới, bị Tình Nhi gọi đến, hai người đi trên hành lang, Sùng Văn hỏi: “Tình Nhi cô nương, Lê tiểu thư tìm tôi?”
“Đúng rồi, Công Chúa chúng tôi tìm anh.”
“Lê tiểu thư vì sao tìm tôi chứ, chủ tử chúng tôi đã đặt xong khách sạn, vẫn đang chờ cùng Lê tiểu thư ăn tối mà.”
Tình Nhi đẩy cửa phòng ra, giọng nói ngưng trọng nói: “Vậy chủ tử các anh đợi không được Công Chúa của tôi rồi, Công Chúa cái gì cũng biết cả rồi.”
Có ý gì?
Đã biết cái gì?
Sùng Văn nheo mắt, anh ta do dự đi vào trong phòng, chỉ thấy Lê Hương đứng ở bên bàn làm việc, gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia lạnh lùng, dường như nồi giận.
“Lê… Lê tiểu thư, cô tìm tôi?” Sùng Văn trực giác không ồn.
Chương 1627:
Lê Hương ngước mắt, hừ lạnh một tiếng: “Sùng Văn, tôi hỏi anh, chủ tử của anh và Trầm Tiểu Liên kia rốt cuộc quan hệ thế nào?”
Advertisement
“Quan hệ thế nào? Không có quan hệ gì mà!” Sùng Văn nhanh chóng nói.
*Đều đến lúc này, anh lại vẫn gạt tôi, Sùng Văn, tự anh nhìn thử đây là cái gì!” Lê Hương ném một túi hồ sơ được niêm phong lên trên bàn làm việc.
Bởi vì là hồ sơ đã dán kín, cho nên Sùng Văn nhìn không thấy bên trong, thế nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chuyện của chủ tử và Trầm Tiểu Liên đã bị Lê tiểu thư tra ra rồi, anh ta nói rồi mà, giấy không thể gói được lửa, bị điều tra ra là chuyện sớm hay muộn.
“Đây là cái gì, tôi không hiểu ý của Lê tiểu thư.” Sùng Văn ha hả cười vài tiếng.
Advertisement
Lê Hương chỉ chỉ hồ sơ đã niêm phong: “Trên này ghi lại cặn kẽ câu chuyện cũ của Mạc Tuân và Trầm Tiểu Liên, kỳ thực tình cảm của Mạc Tuân đối với tôi, tôi chưa từng hoài nghỉ, tôi chỉ là tức giận anh ấy vì sao không nói cho tôi, lẽ nào anh ấy động lòng trắc ẩn gì với Trằm Tiểu Liên…”
“Lê tiểu thư,” Sùng Văn cả kinh, nhanh chóng cắt đứt lời Lê Hương: “Trời đất chứng giám, chủ tử của tôi luôn luôn chung tình với cô!”
“Vậy anh ấy tại sao muốn lừa gạt tôi, lẽ nào Trầm Tiểu Liên quan trọng với anh ấy đến thế?” Lê Hương lúc này ép hỏi.
Sùng Văn bị ép liền nói: “Lê tiểu thư, chủ tử chỉ là sợ cô suy nghĩ nhiều, Trầm Tiểu Liên là ngay lúc đó cứu chủ tử một mạng, chủ tử chỉ là nhớ ơn cứu mạng thôi…”
Sùng Văn đang nói đột nhiên hơi dừng lại, bởi vì anh ta phát hiện mình nói lỡ miệng, anh ta nhanh chóng nhìn sắc mặt Lê Hương.
Chỉ thấy Lê Hương ngừng lại, đôi mắt trong vắt rơi trên người anh ta, hàm chứa ý cười yêu kiều: “Sùng Văn, sao anh không nói tiếp, tôi còn đang chờ nghe Trầm Tiểu Liên này cứu chủ tử anh như thế nào đó, tạo nên một đoạn duyên phận này.”
*…” Sùng Văn thầm nghĩ không tốt, anh nhanh chóng cầm lên cái hồ sơ niêm phong kia ra, bên trong trống không, không có gì cả.
Nguy rồi, anh trúng kế!
Lê Hương chơi chiêu lừa địch!
Hai chân Sùng Văn mềm nhữn, anh ta nhớ tới chủ tử nhà mình đã từng đã bảo anh ta chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ cho Lê Hương, vừa rồi anh ta đã nói những gì?
“Lê tiểu thư, cô… cô lừa tôi, tôi thật là khổ mà!” Sùng Văn kêu một tiếng, ủy khuất đền sắp khóc, mưu kế của Lê tiểu thư quá sâu, anh ta không chơi nỗi.
Lê Hương khí định thần nhàn ngồi xuống: “Sùng Văn, nếu như anh đủ thông minh, hiện tại nên nói hết điều anh biết cho tôi, như vậy tôi mới có thể đảm bảo anh không Sao.”
*…” Sùng Văn rất muốn hỏi một câu – anh còn có lựa chọn nào khác ư? Không có!
“Lê tiểu thư, cô còn muốn biết thứ gì?” Sùng Văn uất ức hỏi.
Lê Hương suy nghĩ một chút, nhanh chóng suy tư nói: “Anh mới vừa nói Trầm Tiểu Liên cứu Mạc Tuân, kỳ thực chuyện này hồi ở Hải Thành anh ấy từng đề cập với tôi, nhưng lúc đó người cứu anh ấy vẫn là Lê Nghiên Nghiên, sao bây giờ lại đổi thành Trầm Tiểu Liên rồi?”
“Lê tiểu thư, chủ tử ngay từ đầu cũng tưởng là Lê Nghiên Nghiên, thế nhưng trong một ngày mưa to, Trầm Tiểu Liên đụng vào trước xe chủ tử, trong cổ treo khói ngọc bội năm đó chủ tử đưa đi, sau đó chúng tôi đi tra, Lê Nghiên Nghiên chết ở trong tù, trước khi chết cô ta đã từng nói chính cô ta là mạo danh thay thế, ngay cả ngọc bội cũng là giả.
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu, ngược lại nở nụ cười, cô thật không ngờ câu chuyện người cứu mạng này lại biến đổi bắt ngờ như vậy.
Nhưng khi đó ở Hải Thành, Lê Hương cũng biết năm đó cô gái kia là nơi mềm mại nhất trong lòng Mạc Tuân mà anh không cách nào quên được, một tồn tại đặc thù như vậy sao có thể thay đổi bất ngờ.
Chương 1628:
“Chuyện trùng hợp đến thế à, Trầm Tiểu Liên chủ động va Vào xe, lẽ nào Mạc Tuân chưa từng nghỉ ngờ?”
“Lê tiểu thư, chủ tử lúc đó liền hoài nghi, cho nên trong khoảng thời gian này cũng cho Trầm Tiểu Liên cơ hội gần người, chính là muốn xem xem cô ta rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì, còn có chủ tử muốn tra ra cô gái năm đó kia rốt cuộc là ai?” Sùng Văn không dám nhiều lời.
Advertisement
Lê Hương không có tâm tình gì lớn, cô gật đầu: “Được, anh kể chuyện năm đó cô gái kia cứu anh ấy thế nào cho tôi biết, tôi giúp anh ấy cùng tìm.”
Cùng tìm?
Sùng Văn sợ đến ngây người, Lê tiểu thư biết chủ tử một mực tìm kiếm một cô gái khác thực sự không tức giận sao?
Advertisement
“Năm đó… Năm đó chủ tử xuất phát từ Đề Đô, trên đường bị cướp giết, cơ duyên xảo hợp chủ tử lưu lạc đến Hải Thành, rơi vào trong băng thiên tuyết địa, chủ tử ngã bát tỉnh, thiếu chút nữa thì chết rét, lúc này một cô gái xuất hiện, cô gái kia kéo chủ tử tới trong một sơn động, ở dưới đêm tuyết rơi đầy trời cho chủ tử sự ấm áp và sức mạnh để sống tiếp.”
Sùng Văn vừa kể chuyện xưa vừa theo dõi sắc mặt Lê Hương, chỉ thấy trong tròng mắt ung dung của Lê Hương từ từ xuất hiện gợn sóng, rất nhanh mi tâm tinh xảo cũng nhíu chặt.
“Lê tiểu thư, cô… cô làm sao thế?” Sùng Văn thận trọng hỏi.
Lê Hương không có làm sao, cô chỉ là cảm thấy câu chuyện này thật quen thuộc, thật quá trùng hợp, cô khi còn bé cũng ở trong băng thiên tuyết địa cứu một đại ca ca, dưới đêm trời tuyết lớn cô và đại ca ca kia ở trong sơn động qua đêm.
Sao càng nghe càng giống như chuyện xưa của cô?
Cô nhớ ra rồi, lúc đó đại ca ca kia còn để lại một khối…
ngọc bội cho cô, nói sẽ trở về tìm cô.
Cô cũng không hề đề ý, đặt ngọc bội kia ở trong ngăn kéo, rất nhanh khối ngọc bội kia đã biến mắt không thấy tăm hơi.
Lê Hương vẫn để chuyện cứu người năm đó ở trong lòng, cho nên lúc nghe Mạc Tuân đã từng được người cứu, cô cũng sẽ không liên tưởng đến mình, nhưng là bây giờ Sùng Văn vừa kể như thé, cô nghỉ ngờ.
Đại ca ca…
Mạc Tuân không phải là… đại ca ca… mà năm đó cô cứu đấy chứ!?
Lẽ nào Lê Nghiên Nghiên và Trầm Tiểu Liên đều là thế thân của cô, hai người các ả một trước một sau thay thế cô?
“Lê tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao chủ tử không dám nói cho cô biết, chủ tử tìm kiếm cô gái năm đó kia cũng là bởi vì cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, năm đó chủ tử trước sau gặp phải hai lần truy sát, cô gái kia xâu chuỗi trong đó, lại bị Lê Nghiên Nghiên và Trầm Tiểu Liên trước sau thế thân, chuyện này tuyệt không bình thường, chủ tử muốn điều tra rõ tất cả chân tướng trong đó, nhìn xem rốt cuộc người nào đang giả thần giả quỷ.” Sùng Văn giải thích.
Lê Hương hoàn hồn: ‘Ò, tôi hiểu, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều.”
*” Sùng Văn nhìn dáng vẻ Lê Hương thong dong bình tĩnh thật sự không hiểu nổi đến tột cùng cô nghĩ cái gì.
“Được rồi,” Lê Hương muốn xác định một việc: “Năm đó nơi Mạc Tuân được cô gái kia cứu là ở đâu?”
“Chỗ đó có ảnh chụp, ảnh chụp ở trong ngăn kéo thư phòng của chủ tử.”
Vậy còn chờ gì?
Đi xem ngay bây giờ.
Lê Hương trực tiếp đứng dậy, chạy ra bên ngoài.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp