Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 95

128@-

Lâm Phỉ Thạch đang định vào xe thay quần áo, tính toán sau đó sẽ lên thôn tìm Giang Bùi Di, vì cậu cảm thấy mưa mỗi lúc một to hơn, nếu tiếp tục ở ngoài thì rất dễ có chuyện xảy ra. Nhưng ngay lúc ấy, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu báo trước. Trước mắt Lâm Phỉ Thạch lóe lên một luồng ánh sáng trắng chói lòa trên cao có một tia sét khổng lồ giáng xuống, chiếu rọi con đường nhỏ hẹp dẫn vào thôn. Ngay sau đó là cả một mảng đất đá từ đỉnh núi cuồn cuộn trôi xuống, cây cối và đá tảng đập vào nhau ầm ầm, nửa vách núi sụp đổ, những căn nhà đất bị hất văng như những con bọ rùa nhỏ, “phụp” một tiếng liền bị trôi nghiêng, nhấn chìm trong bùn lầy!


 


Lâm Phỉ Thạch sững người nhìn hình ảnh đó chỉ vụt qua trong chớp mắt, bên tai là tiếng ầm ầm rung chuyển của đất đá và âm thanh bùn đất chảy xiết. Nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt cậu, đồng tử bỗng nhiên co lại, cả người bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi khó diễn tả thành lời.


 


… Rõ là kỳ lạ, cậu từng tự tay thiêu đốt chính mình, biến bản thân thành cái bộ dạng chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ, lúc đó còn chẳng thấy sợ là bao, vậy mà giờ đây lại run rẩy vì một trận thiên tai.


 


Giang Bùi Di vẫn còn ở trên kia, trên vách núi đang đổ ầm ầm đó, vẫn chưa ra ngoài được.


 


Dưới chân núi, những cảnh sát đang phụ trách sơ tán dân làng vừa trông thấy cảnh tượng kinh hoàng kia đều biến sắc ngay lập tức. Âm thanh đất đá đổ xuống ầm ĩ, bùn đất nhỏ vụn đã lăn đến tận chân họ. Không ai dám tưởng tượng tình trạng trên núi lúc này sẽ thảm khốc tới mức nào.


 


Một anh cảnh sát trẻ bị nước mưa xối tới ướt nhẹp, mặt mũi bùn đất, cả người trông vô cùng thảm hại. Anh đưa tay quệt nước mưa trên mặt, đảo mắt nhìn quanh đồng nghiệp, chợt nhận ra điều gì đó, hoảng hốt lên tiếng: “Giang đội đâu? Giang đội có phải còn đang ở trên đó không?!”


 


Mấy người khác nhìn nhau, mặt ai cũng trắng bệch. “Tôi vừa mới thấy Lâm đội. Anh ấy biết chuyện này chưa?”


 


“Mau gọi đội cứu hộ tới đi! Bảo họ đến ngay lập tức Giang đội có ba đầu sáu tay thì cũng không chống lại nổi kiểu thiên tai này đâu. Trước mắt phải tìm Lâm đội đã, bàn bạc xem xử lý thế nào.” Một cảnh sát bên cạnh nghe tiếng động kinh hoàng phát ra từ trên núi, trong lòng chỉ có một dự cảm xấu lần này Giang đội e là lành ít dữ nhiều. Dù có mạnh mẽ đến đâu, đứng trước sức mạnh của tự nhiên, cũng chẳng khác gì một đòn chí mạng.


 


“Lâm đội!”


 


Lâm Phỉ Thạch như bị đông cứng tại chỗ, đứng thẳng bất động, mãi tới khi nghe thấy tiếng gọi phía sau mới quay đầu lại. Mưa tuôn từ mái tóc ướt nhẹp chảy xuống, rơi vào mắt như nước mắt. Cậu chớp mắt, hỏi lại khẽ khàng: “Gì vậy?”


 


Anh cảnh sát kia không hiểu nổi phản ứng của Lâm Phỉ Thạch, cẩn thận nhìn cậu mấy giây, dò hỏi: “Trên núi vừa xảy ra lở đất, Giang đội còn đang ở trong thôn.”


 


Lâm Phỉ Thạch nói: “Tôi biết.”


 



Tất cả mọi người đều sững sờ ——


 


Mấy người làm chung trong cục đều biết rõ hai vị đội trưởng của họ thân thiết tới mức nào. Lâm Phỉ Thạch bình thường cứ như cái vật đính kèm của Giang Bùi Di, suốt ngày kè kè không rời, Giang Bùi Di ra khỏi phòng chưa đến nửa tiếng là y như rằng cậu sẽ đi tìm. Cảm giác như sống một mình là chuyện bất khả thi vậy.


 


Vậy mà giờ Giang Bùi Di gặp chuyện, ai cũng tưởng Lâm Phỉ Thạch sẽ phát điên, sẽ la hét gào khóc nhưng không. Phản ứng của cậu trái ngược hoàn toàn với mọi dự đoán. Biểu cảm rất bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng. Cậu chỉ đứng đó, dõi ánh mắt không rời khỏi dòng nước lũ đang tràn xuống từ núi, hai mắt đen láy như thạch anh đen, nhìn không ra chút cảm xúc nào ẩn trong đó.


 


Trong phút chốc, chẳng ai dám lên tiếng. Mọi người chỉ đứng đó, giữa cơn mưa tầm tã nặng nề.


 


Lâm Phỉ Thạch thì lại đang suy nghĩ rất tỉnh táo: Lúc này cậu không nên lên núi. Bi kịch đã xảy ra, không thể tránh khỏi. Giang Bùi Di rất có thể đang bị vùi dưới một căn nhà nào đó, mà đã ba phút trôi qua từ lúc lở đất. Bùn đất sẽ nhanh chóng khiến người bị vùi ngạt thở, không cứu nổi. Việc cậu nên làm bây giờ là tổ chức rút người khỏi vùng nguy hiểm, giảm thương vong đến mức thấp nhất. Việc cứu hộ nên để đội chuyên nghiệp đến làm.


 


Huống hồ cậu bây giờ chỉ là một "cọng bún" sức yếu, có cố leo lên cũng chẳng giúp được gì, thậm chí còn tự chuốc họa.


 


Nhưng khi phân tích thì lý trí, còn đến lúc phải chọn thì lại chẳng lý trí nổi nữa. Dù Lâm Phỉ Thạch có nghĩ ra một ngàn cái lý do để bảo vệ bản thân, thì tất cả đều không thắng nổi một câu: “Giang Bùi Di còn đang ở trên đó.”


 


Cho nên, cậu nhất định phải đi. Cuộc đời con người vốn dĩ luôn phải đi vài con đường mà mình biết chắc sẽ không thể quay đầu lại.


 


Lâm Phỉ Thạch bình tĩnh nói: “Các cậu mau sơ tán người trong xe đi, chỗ này không chắc đã an toàn đâu. Lỡ đâu lại có sạt lở lần hai.”


 


Anh cảnh sát kia cuống lên: “Thế còn anh?”


 


Lâm Phỉ Thạch trả lời một cách rất tự nhiên: “Tôi phải lên núi.”


 


Người kia nghe vậy thì quýnh quáng: “Lâm đội! Giờ tuyệt đối không thể lên núi! Vạn nhất mà ——”


 


“Tôi không phải vì là đội trưởng hình trinh mới chọn lên núi, mà là vì tôi là người yêu của Giang Bùi Di nên mới đưa ra quyết định này đây hoàn toàn là việc riêng của tôi, không liên quan gì đến các cậu,” Lâm Phỉ Thạch cắt ngang, giọng nhẹ nhưng dứt khoát, rất chân thật: “Đây là chuyện tôi nhất định phải làm. Tôi không muốn bất kỳ ai ngăn cản mình. Mau làm theo lệnh tôi vừa rồi đi.”



Anh cảnh sát định mở miệng khuyên thêm, nhưng ánh mắt lạnh băng và bình tĩnh của Lâm Phỉ Thạch quét qua khiến cổ họng anh nghẹn lại, chỉ đành cắn răng quay đầu rời đi.


 


Lâm Phỉ Thạch quay về xe, ngón tay ướt đẫm lấy điện thoại ra. Vân tay bị ngâm nước không nhận, cậu nhập mật khẩu, bấm gọi một cuộc điện thoại lúc này đã là ba giờ sáng, bên ngoài sấm sét rền vang, nước mưa đã ngập gần lốp xe, vẫn còn tiếp tục dâng lên.


 


Đầu dây bên kia rõ ràng vẫn còn đang ngủ say: “A lô? Ai vậy…?”


 


Lâm Phỉ Thạch nói: “Tôi đây.”


 


Đầu kia sững người: “Thừa Ảnh?!”


 


“Hành động chắc không tiếp tục được nữa rồi.” Lâm Phỉ Thạch nói, không đầu không đuôi, “Tôi thích một người dù có chết cũng muốn chết cùng chỗ với anh ấy.”


 


Bên kia điện thoại im phăng phắc một giây, sau đó như thể bên tai vang lên tiếng nổ, đối phương bỗng thay đổi hẳn giọng điệu, giọng run lên: “Cậu nói cái gì? Lâm Phỉ Thạch, Lâm Phỉ ——”


 


Lâm Phỉ Thạch không trả lời thêm nửa câu, cúp máy thẳng tay, tiện đà ném điện thoại trở lại ghế ngồi trong xe với cái kiểu mưa này, smartphone cũng chỉ là “vừa thấy sáng liền chết”, mang theo chẳng khác gì thêm gánh nặng.


 


Cậu muốn lên núi. Nhưng cậu cũng không phải kiểu mù quáng liều mạng, hành động lần này không phải cảm tử. Nếu lúc này mà xông lên, chưa kịp vào thôn đã bị đất đá cuốn trôi, chẳng phải uổng phí mạng sao? Cậu ngồi lại trong xe một lúc, mặt không biểu cảm, đầu óc và cả tâm trí đều rơi vào trạng thái trống rỗng, không dám nghĩ bất kỳ điều gì.


 


Chờ khi dòng đất lở đã chảy qua, mặt núi chỉ còn lại vài vệt bùn chảy mỏng, Lâm Phỉ Thạch mới đẩy cửa xe bước ra nước lũ bẩn đục gần ngập đến đùi cậu, và cứ như thế, giữa trận mưa trắng xóa, cậu tập tễnh lội đi.


 


Chưa từng có con đường nào khiến cậu phải đi chật vật đến vậy, đúng nghĩa “rút chân không ra nổi”. Mỗi bước đều phải bám vào cây cối bên đường đã xiêu vẹo mới có thể cố mà đi tiếp. Có khi chân trượt một cái, cả người suýt nữa nhào xuống dòng nước, bị cuốn đi vài bước, sặc lấy một ngụm bùn.


 


Hơi thở nặng nề như muốn xé phổi, tay chân lạnh đến tê dại, chỉ còn biết bám lấy bất cứ thứ gì có thể để tiếp tục bò lên phía trước. Lâm Phỉ Thạch chưa bao giờ khổ sở như vậy, cậu gần như phải dùng cả tay chân để lết đi. Con đường vừa trải qua lở đất, nền đất mềm nhũn như bùn sình, chỉ cần đặt chân xuống là lún sâu một hố. Giày không biết đã rơi ở đâu, lòng bàn chân bị đá cứa rách, đau đến run cả người.


 


May mắn là đoạn này nước không quá sâu, chỉ ngập đến đầu gối. Dòng nước cũng đã bớt xiết, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng mờ mịt của thôn làng phía xa. Cậu đứng tại chỗ, thở hồng hộc mấy hơi, rồi vừa đi vừa hét lớn:



 


“Giang Bùi Di!”


 


“Giang Bùi Di!”


 


“Anh có nghe em không?! Em đến đón anh nè!”


 


“Bùi Di! Anh ở đâu?!”


 


Cậu không tìm thấy Giang Bùi Di. Nhưng lại nhìn thấy một xác người già, một bàn tay nổi lập lờ trên mặt nước, mặt mũi úp trong bùn, mũi miệng toàn là bùn đất, đầu bị đá đập vỡ toác, máu loang khắp.


 


Ông ấy đã chết.


 


Lâm Phỉ Thạch đặt thi thể lại chỗ cũ, trong lòng có cảm giác như có bánh xe nghiến qua một cục đá nhỏ “lộp bộp” một tiếng vang lên.


 


“Giang Bùi Di, anh ở đâu vậy, nói với em một câu đi em đến tìm anh mà.” Giọng cậu run rẩy, đầu cúi thấp, nước mắt rơi theo mưa từ cằm nhỏ xuống, nức nở nói: “Không tìm thấy anh… thì em sẽ không rời đi. Giang Bùi Di… ca ca…”


 


Cậu lại tiếp tục đi một đoạn rất dài nữa. Quần áo ngấm nước nặng trịch, đến mức cảm giác như không thể nhấc nổi chân. Cậu như sắp đi ra khỏi thôn rồi, vậy mà vẫn không thấy bóng Giang Bùi Di đâu. Nước mắt cậu rơi xuống từng chuỗi, còn dày đặc hơn cả mưa.


 


Cuối cùng, ánh mắt cậu loé lên khi nhìn thấy một bóng người lờ mờ phía xa, dựa vào một tảng đá lớn giữa dòng nước. Hơn nửa thân người kia bị chôn trong bùn, toàn thân đầy máu, không rõ còn sống hay đã…


 


Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt người đó, nhưng chỉ liếc một cái đã nhận ra đó chính là Giang Bùi Di. Cậu chỉ hận không thể nhảy cẫng tới như một chú chó nhỏ, nhưng khổ nỗi không biết bơi, đành vừa lội vừa ngã, khập khễnh đi đến bên cạnh.


 


Giang Bùi Di trán bị đá đập toạc, từ thái dương kéo xuống tận mi dài một đường rách lớn, máu vẫn không ngừng chảy. Lâm Phỉ Thạch lập tức “bịch” một tiếng quỳ xuống nước, ôm lấy người vào lòng, run run gọi: “Giang Bùi Di, tỉnh lại đi… Giang Bùi Di!”


 



 


Lâm Phỉ Thạch run lẩy bẩy, cẩn thận mở miệng Giang Bùi Di ra thử xem có bị nghẹn nước không nhưng đường hô hấp sạch sẽ. Anh hôn mê là vì bị chấn thương đầu nặng cộng thêm mất máu quá nhiều.


 


Cậu mò được điện thoại trong túi áo Giang Bùi Di, quả nhiên đã tắt máy. Lâm Phỉ Thạch chỉ muốn hét lên năm đó Nokia vì sao lại ngừng sản xuất cơ chứ?!


 


Cậu khẽ hôn lên trán Giang Bùi Di một cái, rồi “ướt át nhếch nhác” mà cố gắng bế anh lên, nước bùn theo đó ào ra từ trong áo quần.


 


Trên cánh tay Lâm Phỉ Thạch là những vết thương mới còn chưa lành hẳn, do trước đó dùng dao nhỏ tự làm. Bây giờ bị dùng sức quá mức nên miệng vết thương bung ra, máu rỉ từng tia, nhưng cậu hoàn toàn không còn cảm nhận được đau đớn nhỏ nhặt ấy nữa. Thậm chí bàn chân cũng tê rần, không còn ý thức rõ.


 


“Giang Bùi Di, anh đừng ngủ… em còn chưa kể chuyện xưa của em cho anh nghe đâu.” Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn người trong lòng, thì thầm: “Đợi anh tỉnh lại, em sẽ nói cho anh biết một bí mật… mà không ai khác biết cả. Mau tỉnh lại đi có được không?”


 


Trán Giang Bùi Di vẫn rỉ máu, mũi Lâm Phỉ Thạch toàn mùi bùn đất và máu tươi, cả hai người toàn thân đều là màu đỏ chói mắt, cậu đã không còn phân biệt được đâu là máu của ai.


 


Khi xuống đến sườn núi, Lâm Phỉ Thạch thật sự không thể bế nổi nữa. Cậu cũng đã kiệt sức, tự thân còn không vác nổi, cả người lạnh toát, ướt đẫm. Cậu tìm một tảng đá vững để ngồi dựa vào, rồi ôm chặt Giang Bùi Di trong lòng.


 


Mực nước ngập gần tới vai. Hai chân thon dài của Giang Bùi Di chìm trong dòng nước, phập phồng theo từng gợn sóng. Lâm Phỉ Thạch một tay giữ lấy anh, một tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc ướt rũ bết vào trán, thì thầm:


 


“Đội cứu hộ chắc sắp đến rồi… Chúng ta sắp được đưa tới bệnh viện thôi… Nếu họ không tới, anh sẽ chết trong lòng em mất.”


 


“Giang Bùi Di, anh không giống em…anh còn có thể bước tiếp một chặng đường rất dài phía trước.” Lâm Phỉ Thạch hít sâu, giọng run rẩy: “Cho nên anh đừng đổ máu nữa… Mở mắt nhìn em một cái thôi, được không…?”


 


Nhưng Giang Bùi Di vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.


 


Lâm Phỉ Thạch không chớp mắt mà nhìn anh, cuối cùng cũng chậm rãi cảm nhận được cơn đau toàn thân không chỗ nào là không đau, bàn chân như bị lửa đốt, đau đến mức cậu chỉ muốn cuộn người lại, như thế mới có thể cản bớt nỗi đau này.


 


Cậu cứ thế ôm lấy anh, hôn anh, khi thì thì thầm mấy câu vụn vặt, cho đến khi phía sau lại một lần nữa vang lên âm thanh đáng sợ ——


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 95
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...