Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 89
120@-
Nghe được câu cuối cùng của Giang Bùi Di, bên tai Kiến Quân như vang lên một tiếng “ong” dữ dội, suýt nữa hồn vía bay mất tại chỗ, ông ta vẫn luôn biết rõ A Liên là kiểu phụ nữ thế nào vì hám danh hám lợi, sẵn sàng bán đứng thân xác vì tiền bạc, cũng chưa từng thật lòng yêu ông ta. Nhưng Kiến Quân chỉ muốn được ở bên cô ta, còn lại tất cả đều không quan trọng. Vì vậy ông ta dứt khoát ly hôn với vợ cũ, mang theo đứa con nhỏ sống chung dưới một mái nhà với Anh Liên, từng chút từng chút mà chăm sóc cô ta cẩn thận.
Dùng lời người ta nói bây giờ thì, Kiến Quân đúng là một “con chó l**m” chính hiệu. Dù trên đầu mọc cỏ xanh mướt thành đồng cỏ, ông ta vẫn cam tâm tình nguyện đuổi theo Anh Liên chạy không ngừng. Trong lòng ông ta nữ thần Anh Liên địa vị chẳng khác gì Jesus trong lòng tín đồ Thiên Chúa giáo.
Ông biết con trai mình Kiến Hoa cực kỳ ghét bà mẹ kế này, cả hai không đội trời chung. Nhưng ông tuyệt đối không tin đứa con trai mình sẽ là kẻ máu lạnh ra tay giết người!
Hai ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cảnh sát lao vút trên đường, gần như dán xuống mặt đất mà bay. Đoạn đường vốn phải mất gần một tiếng, bây giờ chỉ chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi. Trên xe, tổ cảnh sát liên tục gọi điện cho Anh Liên, cố liên lạc với cô ta nhưng vẫn không ai nghe máy.
Anh Liên có khả năng rất lớn đã gặp chuyện.
Giang Bùi Di dẫn đội thẳng đến nhà Kiến Quân, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Sau khi ly hôn, vợ cũ của anh sống ra sao?”
Nói tới vợ cũ bị bỏ rơi, mặt Kiến Quân hoàn toàn không có chút áy náy nào, chỉ thờ ơ nói: “Không biết, tôi không liên lạc với cổ. Có lẽ sống cũng chẳng tốt đẹp gì. Mà ở đây với chỗ khác có khác gì nhau đâu?”
Nói xong ông ta lại đổi giọng, hối hả hỏi: “Cảnh sát, tôi vừa gọi Anh Liên mấy lần mà không được, cổ có phải thật sự mất tích rồi không? Không thể nào là do con trai tôi làm đâu! Nó còn chưa mọc đủ lông mà…”
Trong mắt Kiến Hoa, Anh Liên chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình cậu ta, là nguyên nhân khiến cha mẹ cậu tan vỡ. Nếu không có người dẫn dắt đúng hướng, với cảm xúc tiêu cực âm ỉ như vậy, rất dễ khiến người ta có hành vi cực đoan. Giang Bùi Di nhìn bộ dạng của Kiến Quân, thật sự không cảm thấy ông đủ tư cách làm cha.
Giang Bùi Di nhíu mày, giọng trầm thấp mà rõ ràng: “Anh Liên là người cuối cùng Kiến Hoa đối mặt trước khi biến mất, cậu ta sẽ không tùy tiện chọn một nơi làm ‘hiện trường hành động’. Cậu ta chắc chắn sẽ chọn một chỗ có ý nghĩa với mình.”
Kỳ Liên lạnh giọng rít lên với Kiến Quân: “Đừng có mơ mộng nữa! Giờ là án mạng rồi đó! Nghĩ thử xem con trai tốt của anh có thể đưa mẹ kế đi đâu!”
Kiến Quân bị quát đến ngớ người: “...Tôi... Tôi không biết... Tôi không biết gì hết! Không phải, mấy người dựa vào gì mà nói con tôi là hung thủ giết người? Có bằng chứng gì không?!”
Mấy câu này làm Kỳ Liên hơi nghẹn họng. Thời gian cấp bách, bọn họ chưa kịp thu thập chứng cứ đối chiếu giữa hành vi của Kiến Hoa và vụ án, hiện tại phía cảnh sát cũng không có chứng cứ trực tiếp, họ chỉ đang dùng phương pháp loại trừ để loại trừ tất cả khả năng khác, thì người còn lại chỉ có thể là Kiến Hoa.
Giang Bùi Di không giải thích gì thêm. Anh chống tay lên tường, ánh mắt sắc lạnh, sau một lúc trầm ngâm mới hỏi: “Trước kia anh và vợ cũ từng ở đâu? Bây giờ còn có ai sống ở đó không?”
“Căn nhà trước đây là tôi để cho cổ, sau đó tôi với Anh Liên mới đi thuê chỗ khác.” Kiến Quân thật thà đáp. Ông ta hơi sợ viên cảnh sát này người đàn ông mặc thường phục, không ăn vận nghiêm chỉnh gì, nhưng vừa nhìn đã thấy thư sinh, lạnh lùng, vóc dáng hơi gầy, lại mang khí thế khiến người ta rùng mình. Thứ áp lực từ tận trong xương cốt tỏa ra, khiến Kiến Quân không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giang Bùi Di điềm nhiên ra lệnh: “Dẫn chúng tôi đến căn nhà cũ anh từng ở với vợ trước.”
Kiến Quân rùng mình, không dám cãi lời: “Chỗ đó cách đây không xa, đi bộ nửa tiếng là tới. Tôi dẫn mấy anh đi.”
Ra cửa thì thấy ngay hai chiếc xe cảnh sát đang đậu trước nhà. Giang Bùi Di mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, thấy Kiến Quân vẫn đứng ngây ra đó, liền hạ kính xe, giọng mất kiên nhẫn: “Lên xe!”
Kiến Quân vội vã gật đầu, luống cuống trèo lên xe, hai mắt mở to ngó nghiêng như thằng nhà quê lần đầu lên thành phố, cuối cùng nhịn không được thốt lên đầy sửng sốt: “Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi xe bốn bánh đó!”
Kỳ Liên nghe xong câu này, chỉ muốn bổ đầu ông ta ra xem bên trong là nước hay là gì khác!
—— Kiến Quân tới giờ vẫn không tin con mình là kẻ giết người. Cho nên ông ta cũng chẳng mấy căng thẳng. Vì trong mắt ông ta, Kiến Hoa tuy ít nói, nhưng cực kỳ ngoan ngoãn. Không đánh không chửi, không phản kháng. Cậu nhóc đó là dạng không ai thèm nhìn cũng thấy vô dụng, lấy đâu ra gan dám ra tay với mẹ kế?
Ông chỉ muốn đi tìm Anh Liên của ông ta mà thôi.
“Rẽ trái ở giao lộ tiếp theo là tới. Căn thứ hai ngay bên tay phải.”
Khu vực này toàn nhà trệt nối san sát nhau theo kiểu nhà phổ biến ở thành phố Trọng Quang. Một nhà sát liền một nhà, không gian chật hẹp, lối đi ngoằn ngoèo.
Giang Bùi Di dừng xe, mở cửa bước xuống, đi thẳng tới căn nhà từng là chỗ ở của vợ cũ Kiến Quân. Cánh cửa gỗ trước mặt không hề đóng kín, càng không khóa. Thậm chí, khe hở giữa cửa còn le lói một tia sáng mờ. Giang Bùi Di khẽ hít vào, chóp mũi như bắt được mùi tanh máu rất nhạt, nhưng lạnh lẽo đến rợn người. Thái dương anh giật mạnh, không nghĩ ngợi thêm một giây nào liền đẩy cửa xông vào.
Ngay khoảnh khắc cửa vừa mở, một luồng mùi hôi tanh dày đặc, ẩm lạnh tràn ngập khoang mũi cái thứ mùi của máu tươi pha trộn với không khí tù đọng. Một vệt máu đỏ sẫm chảy dài từ khe cửa phòng ngủ loang ra sàn nhà. Giang Bùi Di không đổi sắc mặt, bước từng bước tới gần, rồi đưa tay mở cánh cửa phòng.
Ánh sáng đập vào mắt đầu tiên là một vùng đỏ chói tựa như ai đó đổ tung cả thùng hoa hồng đã bị nghiền nát. Ở giữa đám hỗn loạn đó, một bóng dáng gầy gò đang ngồi xổm, lưng quay ra sau, là một thiếu niên.
Đứa trẻ ấy chậm rãi quay đầu lại, hai bàn tay nhuốm đầy máu, từng ngón tay đỏ tươi như móng vuốt. Trên khuôn mặt là nụ cười kỳ dị, quái đản và đầy thỏa mãn: “Là chú cảnh sát đến à?”
Giang Bùi Di không trả lời, ánh mắt lướt qua cậu ta, dừng lại ở người phụ nữ đang nằm dưới sàn không còn dấu hiệu sống. Anh hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng trầm và lạnh như sương: “Kiến Hoa, em có biết mình đang làm gì không?”
Kiến Hoa giơ tay lên, máu theo từng đầu ngón tay nhỏ giọt xuống sàn. Cậu ta cười, chậm rãi nói: “Biết chứ. Em đang trả thù kẻ khiến mẹ em không hạnh phúc. Một người như thế tại sao lại được tồn tại? Họ đáng chết mà, đúng không?”
“AAAAA—!!”
Tiếng hét xé họng vang lên phía sau. Kiến Quân chạy tới, mặt trắng bệch không còn giọt máu, nhìn thấy thi thể của Anh Liên, hắn như mất trí mà quỳ rạp xuống sàn: “Liên… A Liên?!”
Giang Bùi Di không muốn miêu tả thi thể kia đã biến dạng đến mức nào. Anh chỉ liếc qua là thấy rõ nội tạng không còn nguyên vẹn. Dù đã tranh thủ từng giây từng phút, họ vẫn đến chậm vì không thể cứu được người bị hại cuối cùng.
“Nên xuống địa ngục từ lâu rồi.” Kiến Hoa nở nụ cười thỏa mãn, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng đều đều như thể đang kể chuyện: “Mẹ con chết ở phòng bên, ba biết không? Ba từng nhìn thấy thi thể của mẹ chưa? Ba có biết mẹ đã tự tử vì bị ba bỏ rơi không?”
Mắt Kiến Quân tối sầm, môi run lên, không thốt nổi thành lời.
“Khi con tìm đến mẹ, bà đã bắt đầu thối rữa, chuột đang gặm thịt bà ấy, trong phòng nồng nặc mùi tử thi. Nhưng không ai phát hiện. Ngoài con ra, chẳng ai biết mẹ đã chết.” Kiến Hoa cười rất nhỏ, như rơi vào mê sảng: “Ba à, tại sao ba lại yêu người phụ nữ này?”
Kỳ Liên bịt miệng, cố nén cảm xúc, rồi bước lên tóm lấy Kiến Hoa, nhấc bổng cậu ta khỏi mặt đất, gằn từng chữ: “Oan có đầu, nợ có chủ! Dù em hận Anh Liên, thì tại sao lại ra tay với ba người vô tội khác?!”
Kiến Hoa lơ lửng giữa không trung, không phản kháng, mềm nhũn như búp bê vải. Giọng nói cậu ta nhẹ bẫng: “Em không kiểm soát được bản thân. Ba và người đàn bà đó cứ ẩn hiện trước mặt em. Em hận họ đến phát điên... Em muốn giết Anh Liên nhưng không tìm được cơ hội. Em muốn biết thế nào là cái chết đau đớn nhất. Chắc mẹ em khi chết đã rất đau đúng không? Nên em thử trước với người khác. Bọn họ đều giống Anh Liên, đều đáng chết.”
Cậu ta cúi đầu nhìn xác Ang Liên, chậm rãi nói: “Em đã mổ cô ta ra. Cô ta cầu xin em tha cho cô ta. Nhưng ai đã tha cho mẹ em? Mẹ thậm chí còn không giữ được một thi thể nguyên vẹn.”
Anh Liên bị tra tấn cho đến chết khi không phải giết trong tức thì. Kỳ Liên đổ mồ hôi lạnh sau lưng, cảm giác rợn sống lưng không thể giải thích bằng lý trí. Đứa trẻ 16 tuổi trước mặt là một con quái vật. Trong khi con nhà người ta còn đang chơi đất nặn, thì cậu ta lại có thể thuật lại cả quá trình giết người bằng giọng điệu dửng dưng đến thế.
Kiến Quân không chịu nổi, trợn mắt rồi ngất xỉu. Mấy cảnh sát trẻ đứng sau chịu không nổi cảnh tượng ấy, cũng lục tục lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Giang Bùi Di đứng lặng, mặt không cảm xúc. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, giọng trầm như phán quyết: “Cố ý giết người bằng thủ đoạn tàn nhẫn, dù chưa đủ 16 tuổi, em vẫn sẽ bị xử theo pháp luật. Chờ đợi em, là tù chung thân.”
Kiến Hoa hít hít mũi, như thể đang ngửi mùi máu quanh mình, thì thầm: “Em sẽ không sống lâu đâu. Em biết mình không bình thường. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thi thể mẹ em đã biết. Không lâu nữa, em sẽ được ở bên mẹ mãi mãi.”
Yết hầu Giang Bùi Di khẽ chuyển động, như muốn nuốt xuống thứ cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào. Rồi anh lấy còng tay, khóa chặt hai tay Kiến Hoa.
“Kiến Hoa, em đã bị bắt.”
Máu chảy lênh láng trên sàn, tràn về bốn phía như những nhánh sông nhỏ rẽ từ cùng một nguồn. Trong căn phòng kín bưng nồng nặc mùi tanh, mùi máu nặng đến mức gần như ép người ta không thở nổi. Một chàng trai trẻ đứng giữa hiện trường, mặt không cảm xúc, chỉ hơi cong môi như cười mà chẳng phải cười, lạnh tanh.
“Hóa ra, nhìn một người chết đi lại có cảm giác như thế này à.” Cậu ta khẽ lẩm bẩm, như đang độc thoại.
Nghĩ ngợi một chút, cậu tháo chiếc khuy măng sét trên tay, cúi xuống đặt cạnh thi thể trên nền nhà.
“Coi như để lại chút kỷ niệm.”
Rồi cậu ta đứng thẳng dậy, khoanh tay ngó một vòng xung quanh căn phòng, sau đó cười khẽ, giọng nói như thể đang đọc một câu thoại phim:
“Giết người phóng hỏa, cuối cùng cũng đáng một cái thắt lưng vàng. Thành công hay thất bại, đừng xem thường tao.”
Lúc này, có một người đàn ông khác bước vào, giọng nói hạ thấp: “Tiên sinh, bên kia vụ án đã kết thúc rồi, ngài cần phải trở về, không thì sẽ trễ mất.”
“Nhanh vậy à?” Người trẻ tuổi nghiêng đầu hỏi lại, “Hắn không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.”
“Căn nhà này đốt luôn đi.” Người trẻ tuổi khựng lại vài giây, sau đó nhìn chằm chằm vào cái xác dưới sàn bằng ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo, buông một câu nhẹ tênh: “Ngọn lửa này, mày nợ tao từ lâu rồi. Mạng mày cũng phải trả thay cho rất nhiều người.”
Dứt lời, cậu ta quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng như chưa từng có ai chết ở đó.
Sau lưng cậu, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên, l**m tới tận trời.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay nhà mình có họ hàng tới chơi cả ngày, phải đến 9h tối mới bắt đầu ngồi gõ chữ. Viết xong rồi mà cảm giác vẫn hơi gấp gáp, có chỗ chưa kỹ lắm. Mai mình sẽ chỉnh lại thêm. Chúc các tỷ muội ngủ ngon nha ~
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Nghe được câu cuối cùng của Giang Bùi Di, bên tai Kiến Quân như vang lên một tiếng “ong” dữ dội, suýt nữa hồn vía bay mất tại chỗ, ông ta vẫn luôn biết rõ A Liên là kiểu phụ nữ thế nào vì hám danh hám lợi, sẵn sàng bán đứng thân xác vì tiền bạc, cũng chưa từng thật lòng yêu ông ta. Nhưng Kiến Quân chỉ muốn được ở bên cô ta, còn lại tất cả đều không quan trọng. Vì vậy ông ta dứt khoát ly hôn với vợ cũ, mang theo đứa con nhỏ sống chung dưới một mái nhà với Anh Liên, từng chút từng chút mà chăm sóc cô ta cẩn thận.
Dùng lời người ta nói bây giờ thì, Kiến Quân đúng là một “con chó l**m” chính hiệu. Dù trên đầu mọc cỏ xanh mướt thành đồng cỏ, ông ta vẫn cam tâm tình nguyện đuổi theo Anh Liên chạy không ngừng. Trong lòng ông ta nữ thần Anh Liên địa vị chẳng khác gì Jesus trong lòng tín đồ Thiên Chúa giáo.
Ông biết con trai mình Kiến Hoa cực kỳ ghét bà mẹ kế này, cả hai không đội trời chung. Nhưng ông tuyệt đối không tin đứa con trai mình sẽ là kẻ máu lạnh ra tay giết người!
Hai ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cảnh sát lao vút trên đường, gần như dán xuống mặt đất mà bay. Đoạn đường vốn phải mất gần một tiếng, bây giờ chỉ chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi. Trên xe, tổ cảnh sát liên tục gọi điện cho Anh Liên, cố liên lạc với cô ta nhưng vẫn không ai nghe máy.
Anh Liên có khả năng rất lớn đã gặp chuyện.
Giang Bùi Di dẫn đội thẳng đến nhà Kiến Quân, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Sau khi ly hôn, vợ cũ của anh sống ra sao?”
Nói tới vợ cũ bị bỏ rơi, mặt Kiến Quân hoàn toàn không có chút áy náy nào, chỉ thờ ơ nói: “Không biết, tôi không liên lạc với cổ. Có lẽ sống cũng chẳng tốt đẹp gì. Mà ở đây với chỗ khác có khác gì nhau đâu?”
Nói xong ông ta lại đổi giọng, hối hả hỏi: “Cảnh sát, tôi vừa gọi Anh Liên mấy lần mà không được, cổ có phải thật sự mất tích rồi không? Không thể nào là do con trai tôi làm đâu! Nó còn chưa mọc đủ lông mà…”
Trong mắt Kiến Hoa, Anh Liên chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình cậu ta, là nguyên nhân khiến cha mẹ cậu tan vỡ. Nếu không có người dẫn dắt đúng hướng, với cảm xúc tiêu cực âm ỉ như vậy, rất dễ khiến người ta có hành vi cực đoan. Giang Bùi Di nhìn bộ dạng của Kiến Quân, thật sự không cảm thấy ông đủ tư cách làm cha.
Giang Bùi Di nhíu mày, giọng trầm thấp mà rõ ràng: “Anh Liên là người cuối cùng Kiến Hoa đối mặt trước khi biến mất, cậu ta sẽ không tùy tiện chọn một nơi làm ‘hiện trường hành động’. Cậu ta chắc chắn sẽ chọn một chỗ có ý nghĩa với mình.”
Kỳ Liên lạnh giọng rít lên với Kiến Quân: “Đừng có mơ mộng nữa! Giờ là án mạng rồi đó! Nghĩ thử xem con trai tốt của anh có thể đưa mẹ kế đi đâu!”
Kiến Quân bị quát đến ngớ người: “...Tôi... Tôi không biết... Tôi không biết gì hết! Không phải, mấy người dựa vào gì mà nói con tôi là hung thủ giết người? Có bằng chứng gì không?!”
Mấy câu này làm Kỳ Liên hơi nghẹn họng. Thời gian cấp bách, bọn họ chưa kịp thu thập chứng cứ đối chiếu giữa hành vi của Kiến Hoa và vụ án, hiện tại phía cảnh sát cũng không có chứng cứ trực tiếp, họ chỉ đang dùng phương pháp loại trừ để loại trừ tất cả khả năng khác, thì người còn lại chỉ có thể là Kiến Hoa.
Giang Bùi Di không giải thích gì thêm. Anh chống tay lên tường, ánh mắt sắc lạnh, sau một lúc trầm ngâm mới hỏi: “Trước kia anh và vợ cũ từng ở đâu? Bây giờ còn có ai sống ở đó không?”
“Căn nhà trước đây là tôi để cho cổ, sau đó tôi với Anh Liên mới đi thuê chỗ khác.” Kiến Quân thật thà đáp. Ông ta hơi sợ viên cảnh sát này người đàn ông mặc thường phục, không ăn vận nghiêm chỉnh gì, nhưng vừa nhìn đã thấy thư sinh, lạnh lùng, vóc dáng hơi gầy, lại mang khí thế khiến người ta rùng mình. Thứ áp lực từ tận trong xương cốt tỏa ra, khiến Kiến Quân không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giang Bùi Di điềm nhiên ra lệnh: “Dẫn chúng tôi đến căn nhà cũ anh từng ở với vợ trước.”
Kiến Quân rùng mình, không dám cãi lời: “Chỗ đó cách đây không xa, đi bộ nửa tiếng là tới. Tôi dẫn mấy anh đi.”
Ra cửa thì thấy ngay hai chiếc xe cảnh sát đang đậu trước nhà. Giang Bùi Di mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, thấy Kiến Quân vẫn đứng ngây ra đó, liền hạ kính xe, giọng mất kiên nhẫn: “Lên xe!”
Kiến Quân vội vã gật đầu, luống cuống trèo lên xe, hai mắt mở to ngó nghiêng như thằng nhà quê lần đầu lên thành phố, cuối cùng nhịn không được thốt lên đầy sửng sốt: “Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi xe bốn bánh đó!”
Kỳ Liên nghe xong câu này, chỉ muốn bổ đầu ông ta ra xem bên trong là nước hay là gì khác!
—— Kiến Quân tới giờ vẫn không tin con mình là kẻ giết người. Cho nên ông ta cũng chẳng mấy căng thẳng. Vì trong mắt ông ta, Kiến Hoa tuy ít nói, nhưng cực kỳ ngoan ngoãn. Không đánh không chửi, không phản kháng. Cậu nhóc đó là dạng không ai thèm nhìn cũng thấy vô dụng, lấy đâu ra gan dám ra tay với mẹ kế?
Ông chỉ muốn đi tìm Anh Liên của ông ta mà thôi.
“Rẽ trái ở giao lộ tiếp theo là tới. Căn thứ hai ngay bên tay phải.”
Khu vực này toàn nhà trệt nối san sát nhau theo kiểu nhà phổ biến ở thành phố Trọng Quang. Một nhà sát liền một nhà, không gian chật hẹp, lối đi ngoằn ngoèo.
Giang Bùi Di dừng xe, mở cửa bước xuống, đi thẳng tới căn nhà từng là chỗ ở của vợ cũ Kiến Quân. Cánh cửa gỗ trước mặt không hề đóng kín, càng không khóa. Thậm chí, khe hở giữa cửa còn le lói một tia sáng mờ. Giang Bùi Di khẽ hít vào, chóp mũi như bắt được mùi tanh máu rất nhạt, nhưng lạnh lẽo đến rợn người. Thái dương anh giật mạnh, không nghĩ ngợi thêm một giây nào liền đẩy cửa xông vào.
Ngay khoảnh khắc cửa vừa mở, một luồng mùi hôi tanh dày đặc, ẩm lạnh tràn ngập khoang mũi cái thứ mùi của máu tươi pha trộn với không khí tù đọng. Một vệt máu đỏ sẫm chảy dài từ khe cửa phòng ngủ loang ra sàn nhà. Giang Bùi Di không đổi sắc mặt, bước từng bước tới gần, rồi đưa tay mở cánh cửa phòng.
Ánh sáng đập vào mắt đầu tiên là một vùng đỏ chói tựa như ai đó đổ tung cả thùng hoa hồng đã bị nghiền nát. Ở giữa đám hỗn loạn đó, một bóng dáng gầy gò đang ngồi xổm, lưng quay ra sau, là một thiếu niên.
Đứa trẻ ấy chậm rãi quay đầu lại, hai bàn tay nhuốm đầy máu, từng ngón tay đỏ tươi như móng vuốt. Trên khuôn mặt là nụ cười kỳ dị, quái đản và đầy thỏa mãn: “Là chú cảnh sát đến à?”
Giang Bùi Di không trả lời, ánh mắt lướt qua cậu ta, dừng lại ở người phụ nữ đang nằm dưới sàn không còn dấu hiệu sống. Anh hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng trầm và lạnh như sương: “Kiến Hoa, em có biết mình đang làm gì không?”
Kiến Hoa giơ tay lên, máu theo từng đầu ngón tay nhỏ giọt xuống sàn. Cậu ta cười, chậm rãi nói: “Biết chứ. Em đang trả thù kẻ khiến mẹ em không hạnh phúc. Một người như thế tại sao lại được tồn tại? Họ đáng chết mà, đúng không?”
“AAAAA—!!”
Tiếng hét xé họng vang lên phía sau. Kiến Quân chạy tới, mặt trắng bệch không còn giọt máu, nhìn thấy thi thể của Anh Liên, hắn như mất trí mà quỳ rạp xuống sàn: “Liên… A Liên?!”
Giang Bùi Di không muốn miêu tả thi thể kia đã biến dạng đến mức nào. Anh chỉ liếc qua là thấy rõ nội tạng không còn nguyên vẹn. Dù đã tranh thủ từng giây từng phút, họ vẫn đến chậm vì không thể cứu được người bị hại cuối cùng.
“Nên xuống địa ngục từ lâu rồi.” Kiến Hoa nở nụ cười thỏa mãn, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng đều đều như thể đang kể chuyện: “Mẹ con chết ở phòng bên, ba biết không? Ba từng nhìn thấy thi thể của mẹ chưa? Ba có biết mẹ đã tự tử vì bị ba bỏ rơi không?”
Mắt Kiến Quân tối sầm, môi run lên, không thốt nổi thành lời.
“Khi con tìm đến mẹ, bà đã bắt đầu thối rữa, chuột đang gặm thịt bà ấy, trong phòng nồng nặc mùi tử thi. Nhưng không ai phát hiện. Ngoài con ra, chẳng ai biết mẹ đã chết.” Kiến Hoa cười rất nhỏ, như rơi vào mê sảng: “Ba à, tại sao ba lại yêu người phụ nữ này?”
Kỳ Liên bịt miệng, cố nén cảm xúc, rồi bước lên tóm lấy Kiến Hoa, nhấc bổng cậu ta khỏi mặt đất, gằn từng chữ: “Oan có đầu, nợ có chủ! Dù em hận Anh Liên, thì tại sao lại ra tay với ba người vô tội khác?!”
Kiến Hoa lơ lửng giữa không trung, không phản kháng, mềm nhũn như búp bê vải. Giọng nói cậu ta nhẹ bẫng: “Em không kiểm soát được bản thân. Ba và người đàn bà đó cứ ẩn hiện trước mặt em. Em hận họ đến phát điên... Em muốn giết Anh Liên nhưng không tìm được cơ hội. Em muốn biết thế nào là cái chết đau đớn nhất. Chắc mẹ em khi chết đã rất đau đúng không? Nên em thử trước với người khác. Bọn họ đều giống Anh Liên, đều đáng chết.”
Cậu ta cúi đầu nhìn xác Ang Liên, chậm rãi nói: “Em đã mổ cô ta ra. Cô ta cầu xin em tha cho cô ta. Nhưng ai đã tha cho mẹ em? Mẹ thậm chí còn không giữ được một thi thể nguyên vẹn.”
Anh Liên bị tra tấn cho đến chết khi không phải giết trong tức thì. Kỳ Liên đổ mồ hôi lạnh sau lưng, cảm giác rợn sống lưng không thể giải thích bằng lý trí. Đứa trẻ 16 tuổi trước mặt là một con quái vật. Trong khi con nhà người ta còn đang chơi đất nặn, thì cậu ta lại có thể thuật lại cả quá trình giết người bằng giọng điệu dửng dưng đến thế.
Kiến Quân không chịu nổi, trợn mắt rồi ngất xỉu. Mấy cảnh sát trẻ đứng sau chịu không nổi cảnh tượng ấy, cũng lục tục lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Giang Bùi Di đứng lặng, mặt không cảm xúc. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, giọng trầm như phán quyết: “Cố ý giết người bằng thủ đoạn tàn nhẫn, dù chưa đủ 16 tuổi, em vẫn sẽ bị xử theo pháp luật. Chờ đợi em, là tù chung thân.”
Kiến Hoa hít hít mũi, như thể đang ngửi mùi máu quanh mình, thì thầm: “Em sẽ không sống lâu đâu. Em biết mình không bình thường. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thi thể mẹ em đã biết. Không lâu nữa, em sẽ được ở bên mẹ mãi mãi.”
Yết hầu Giang Bùi Di khẽ chuyển động, như muốn nuốt xuống thứ cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào. Rồi anh lấy còng tay, khóa chặt hai tay Kiến Hoa.
“Kiến Hoa, em đã bị bắt.”
Máu chảy lênh láng trên sàn, tràn về bốn phía như những nhánh sông nhỏ rẽ từ cùng một nguồn. Trong căn phòng kín bưng nồng nặc mùi tanh, mùi máu nặng đến mức gần như ép người ta không thở nổi. Một chàng trai trẻ đứng giữa hiện trường, mặt không cảm xúc, chỉ hơi cong môi như cười mà chẳng phải cười, lạnh tanh.
“Hóa ra, nhìn một người chết đi lại có cảm giác như thế này à.” Cậu ta khẽ lẩm bẩm, như đang độc thoại.
Nghĩ ngợi một chút, cậu tháo chiếc khuy măng sét trên tay, cúi xuống đặt cạnh thi thể trên nền nhà.
“Coi như để lại chút kỷ niệm.”
Rồi cậu ta đứng thẳng dậy, khoanh tay ngó một vòng xung quanh căn phòng, sau đó cười khẽ, giọng nói như thể đang đọc một câu thoại phim:
“Giết người phóng hỏa, cuối cùng cũng đáng một cái thắt lưng vàng. Thành công hay thất bại, đừng xem thường tao.”
Lúc này, có một người đàn ông khác bước vào, giọng nói hạ thấp: “Tiên sinh, bên kia vụ án đã kết thúc rồi, ngài cần phải trở về, không thì sẽ trễ mất.”
“Nhanh vậy à?” Người trẻ tuổi nghiêng đầu hỏi lại, “Hắn không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.”
“Căn nhà này đốt luôn đi.” Người trẻ tuổi khựng lại vài giây, sau đó nhìn chằm chằm vào cái xác dưới sàn bằng ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo, buông một câu nhẹ tênh: “Ngọn lửa này, mày nợ tao từ lâu rồi. Mạng mày cũng phải trả thay cho rất nhiều người.”
Dứt lời, cậu ta quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng như chưa từng có ai chết ở đó.
Sau lưng cậu, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên, l**m tới tận trời.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay nhà mình có họ hàng tới chơi cả ngày, phải đến 9h tối mới bắt đầu ngồi gõ chữ. Viết xong rồi mà cảm giác vẫn hơi gấp gáp, có chỗ chưa kỹ lắm. Mai mình sẽ chỉnh lại thêm. Chúc các tỷ muội ngủ ngon nha ~
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 89
10.0/10 từ 13 lượt.