Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 84
142@-
Giang Bùi Di đang nấu cơm trong bếp, tiếng máy hút mùi vo vo rất nhỏ vang lên. Cách một cánh cửa kính dày, cơ bản anh không nghe thấy gì từ phòng khách.
Lý Thành không ngờ Lâm Phỉ Thạch lại dám nói trắng ra trong hoàn cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng vừa hoảng vừa giận: “Cậu chính là Thừa Ảnh.”
Lâm Phỉ Thạch bật cười khinh khỉnh, không phản bác cũng chẳng thừa nhận.
Đồng tử của Lý Thành khẽ co lại, hạ giọng hỏi: “Tôi biết mà, chắc chắn là cậu. Hôm đó thấy cậu và Giang Bùi Di. xuất hiện giữa ban ngày, tôi đã thấy có gì đó sai sai rồi. Sao cậu lại có liên quan tới Đất Bồi?!”
Lâm Phỉ Thạch liếc hắn một cái, nhếch mép: “Thế là lạ lắm à?”
“Bọn họ không đời nào cho cậu nằm vùng ở Đất Bồi không thể nào…” Lý Thành lẩm bẩm, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, toàn thân run lên, mặt cậu ta lộ vẻ kinh hãi: “Cậu vốn dĩ là người của Đất Bồi?!”
“…… Là kế hoạch từ đầu của Đất Bồi sao? Từ lúc cậu 16 tuổi bắt đầu à? Từ chuyện cậu được giới thiệu vào công an Tỉnh Thính bởi Quách Sao Mai, tất cả đều nằm trong tính toán của tụi nó?”
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười đầy ẩn ý, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Cậu thấy bộ dạng Lý Thành lúc thì suy đoán, lúc lại nói năng lung tung, trông rất buồn cười, khiến cậu càng có hứng thú nhìn lâu hơn.
Một lúc lâu sau, cậu như thể đã nhìn đủ, ánh cười trong mắt dần đông lại, trở nên lạnh băng, cậu hạ giọng chậm rãi nói: “Thầy từng nghe chuyện thiếu niên và ác long chưa?”
“Có một ngôi làng nằm ở rìa núi sâu, bên đó có một con ác long. Mỗi năm vào mùa xuân, nó đều yêu cầu dân làng tế sống một cô gái. Năm này qua năm khác, luôn có thiếu niên gan dạ vào rừng sâu chiến đấu với ác long, nhưng chẳng ai quay lại. Một năm nọ, lại có một anh hùng lên đường, có người âm thầm bám theo. Trong hang ổ chất đầy châu báu, thiếu niên ấy chiến đấu với ác long nhiều hiệp, cuối cùng bắt được sơ hở, đâm kiếm vào tử huyệt, g**t ch*t con rồng. Người theo dõi vừa định xuất hiện, thì thấy thiếu niên kia đang ngồi bên xác rồng th* d*c, nâng lên viên ngọc trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam rồi từ từ mọc ra vảy, mọc đuôi, mọc sừng.” Lâm Phỉ Thạch nhấn từng chữ một, “Trở, thành, ác, long.”
Môi Lý Thành bắt đầu run lên: “Vì thế đó là lý do cậu theo Đất Bồi? Bọn họ có thể cho cậu cái gì ——”
Lâm Phỉ Thạch lạnh nhạt đáp: “Chả cho được gì. Chỉ là cuộc sống lặp lại nhàm chán quá, muốn tìm chút k*ch th*ch thôi.”
Lý Thành nuốt khan một cái: “Cậu không sợ… không sợ tôi…”
Lâm Phỉ Thạch biết hắn định nói gì, cũng không để tâm, thậm chí còn thoải mái tựa ra sau: “Ông có bằng chứng gì? Hay là muốn kể với Giang Bùi Di? Ông nghĩ anh ấy sẽ tin ông à?”
Lý Thành cố gắng nói: “Không thể nào… không có chuyện cậu không để lộ sơ hở…”
Lâm Phỉ Thạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt tối
sẫm lạnh lẽo, tỏa ra áp lực vô hình đè nén: “Là tổ phó giám sát hành động, ông lấy tư cách gì điều tra ông?”
Sắc mặt Lý Thành cứng ngắc: “…”
Lâm Phỉ Thạch hơi nghiêng người sát lại gần, giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lẽo: “Nếu ông biết điều, tôi cũng chẳng phiền nước sông không phạm nước giếng. Còn không thì giải quyết ông, tôi hoàn toàn không thấy phiền. Ông cũng biết đấy, tôi có thù với ông rất lớn.”
Giang Bùi Di bưng món cá chua ngọt từ bếp đi ra, thấy hai người trên ghế sofa đang vừa nói vừa cười, anh đặt dĩa lên bàn, liếc mắt vô tình nhìn thấy chiếc khăn tay viền kim tuyến bên chân Lý Thành như đang run nhẹ, vô thức nhíu mày, chớp mắt rồi lại nhìn lần nữa không còn run nữa.
Lâm Phỉ Thạch nắm lấy tay anh, giọng ngọt mềm: “Lấy giùm em chút nước trái cây đi, em muốn vị nho, khát quá.”
Giang Bùi Di hỏi: “Có muốn thêm sữa chua không?”
Lâm Phỉ Thạch cười tít mắt: “Muốn!”
Giang Bùi Di đi lấy nước trái cây cho cậu, rồi quay lại bếp làm thêm vài món. Thật ra anh vốn không biết nấu ăn, trước đây đều là Lâm Phỉ Thạch nấu cho. Lần này bị đẩy ra làm bếp, mỗi bước đều phải lên mạng tra “cách làm thế nào”, cũng không rõ mùi vị thế nào.
Mãi tới lúc này, Lý Thành mới từ từ nhận ra điều gì đó, vẻ mặt như gặp ma: “Cậu với Giang Bùi Di……”
Lâm Phỉ Thạch liếc cậu ta cười như không cười: “Tôi nói rồi mà, tôi thích cảm giác k*ch th*ch.”
Lý Thành lẩm bẩm: “Cậu điên rồi…… Giang Bùi Di cũng bị cậu lừa gạt sao? Sao có thể…”
Lâm Phỉ Thạch lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa tôi và Giang Bùi Di không liên quan đến ông. Tốt nhất đừng có nhúng tay vào, nghĩ kỹ xem mình có bao nhiêu cân lượng đã.”
Nói rồi, cậu mỉm cười ái muội, ánh mắt đen nhánh kia lại mang theo vài phần mị hoặc nguy hiểm, giọng mũi nhẹ nhàng mà nói:
“Biết ‘phong bên gối’ là gì không? Tôi muốn biến ông thành tội nhân thiên cổ, chỉ mất vài phút thôi.”
Lý Thành hoàn toàn không ngờ cậu lại có thể trơ trẽn tới mức ấy, run rẩy chỉ tay vào cậu, nhưng nửa ngày không nói ra được lời nào.
“Rầm” một tiếng, cửa bếp mở ra, Giang Bùi Di bưng món cuối cùng ra, gọi: “Thầy, ăn cơm thôi.”
Bữa cơm này không khí cực kỳ kỳ quái. Lâm Phỉ Thạch nhiệt tình gắp cá và thịt cho cả hai người kia, Giang Bùi Di ăn cơm mà gần như không nói gì, rất trầm lặng. Lý Thành thì cười cứng ngắc, nuốt không trôi, còn phải gồng mình để tỏ ra bình thường. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên nét mặt ông ta còn phảng phất một chút sợ hãi không thể che giấu. Nhưng Giang Bùi Di lại dồn hết sự chú ý vào Lâm Phỉ Thạch, nên không phát hiện ra.
Lúc tiễn, Lâm Phỉ Thạch không ra ngoài, chỉ nửa nằm trên sofa, tiễn Lý Thành Đều bằng một ánh mắt sâu xa, đầy vẻ chẳng chút sợ hãi. Giang Bùi Di đưa ông ta xuống tận dưới lầu. Lý Thành mấp máy môi mấy lần, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả, bắt xe rời đi.
Lâm Phỉ Thạch ôm hộp bánh quy socola trong lòng, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên: “Đi rồi à?”
Giang Bùi Di đang đổi dép trong cửa: “Ừ.”
Mắt Lâm Phỉ Thạch đảo một vòng, giọng kéo dài làm nũng: “Bảo bối ~”
Giang Bùi Di lập tức dựng hết cả gai ốc sau lưng: “?!”
Lâm Phỉ Thạch giang hai tay ra, mặt dày nói: “Ôm em một cái đi!”
Giang Bùi Di chưa từng yêu ai, cũng không biết có phải nam sinh nào khi yêu cũng như Lâm Phỉ Thạch thích làm nũng kiểu đó. Nhưng mà anh thích Lâm Phỉ Thạch, mà một khi đã thích rồi thì gần như chẳng còn sức đề kháng nữa. Giang Bùi Di đi tới, bế cậu ấy lên, vành tai đỏ lên: “Đưa em về phòng ngủ.”
Lâm Phỉ Thạch ôm lấy cổ anh, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy phần da từ xương quai xanh trở lên, trắng trẻo mịn màng. Cậu không kiềm được, đưa đầu lưỡi khẽ l**m một chút lên cổ Giang Bùi Di.
“…” Giang Bùi Di suýt chút nữa ném người xuống sàn. Anh phải dồn hết toàn bộ sức mạnh ý chí mới không buông tay. Cảm giác ở cổ gần như tê rần.
Anh bước nhanh vào phòng ngủ, đặt Lâm Phỉ Thạch xuống giường, giọng mang chút tức giận: “Em làm cái gì vậy……”
Lâm Phỉ Thạch bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Bùi Di, em chợt nhớ ra hình như vẫn chưa từng nói với anh câu ‘em thực sự thích anh’.”
Giang Bùi Di khựng lại: “Nói cái đó làm gì…?”
Lâm Phỉ Thạch khẽ thở dài một tiếng, gần như không thể nghe thấy. Cậu không muốn đến lúc chia tay rồi mà đến một lần tỏ lòng cũng chưa từng có. Xậu dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ của Giang Bùi Di, ánh mắt vừa sâu vừa nhẹ, nói:
“Giang Bùi Di. Em thích anh.”
Giang Bùi Di nhíu mày, đưa tay lên thử nhiệt độ trán cậu: “Em hôm nay sao vậy? Phát sốt à?”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
…Bị người mình thích thổ lộ mà phản ứng đầu tiên là “Em có sốt không đấy?” kiểu thẳng nam đầu óc sắt thép này chắc trên đời không còn ai như Giang Bùi Di nữa.
Không hổ danh là anh, Giang Bùi Di.
Lâm Phỉ Thạch xoay người nằm vật lên giường, sống không còn gì luyến tiếc: “Anh rốt cuộc bao giờ mới thành kiểu não yêu đương hả?”
Giang Bùi Di hoàn toàn không hiểu gì cả.
Mãi tới đêm hôm đó, anh mới phát hiện ra — Lâm Phỉ Thạch đúng là sốt thật.
Làn da là hàng rào miễn dịch lớn nhất của cơ thể con người. Lâm Phỉ Thạch từng bị tổn thương diện rộng ngoài da, hồi ở bệnh viện vẫn thường xuyên sốt nhẹ, sau rồi tự hạ sốt, nên cậu cũng quen dần. Cậu cứ nghĩ vết thương cơ bản đã lành là sẽ không còn bị sốt lại nữa. Không ngờ sau cái màn kịch cùng Lý Thành tối nay, cơ thể lại đột ngột phát sốt lần nữa, không báo trước.
Giang Bùi Di cảm thấy như đang ôm một cái lò lửa trong lòng. Nửa đêm, anh bị nóng đến tỉnh giấc, cúi đầu nhìn sang thì thấy Lâm Phỉ Thạch đang tựa mặt vào cánh tay anh làn da tiếp xúc nóng rực khác thường ——
Giang Bùi Di lập tức bật đèn đầu giường, thấy hai mắt Lâm Phỉ Thạch nhắm nghiền, môi trắng bệch, trán đầy mồ hôi. Tim anh thót lên, vội áp mu bàn tay lên trán cậu: “Lâm Phỉ Thạch, Phỉ Thạch! Tỉnh lại đi!”
Lâm Phỉ Thạch yếu ớt “Hử?” một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Giang Bùi Di rời giường, rót cho cậu ấy một ly nước, rồi đỡ cậu ngồi dậy: “Em sốt rồi, uống nước đi.”
Lâm Phỉ Thạch khàn giọng nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường, lát nữa sẽ tự hạ sốt thôi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Trước đây em cũng bị thế này à?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu yếu ớt, trong lòng thầm nhủ sớm biết vậy đã đừng ra vẻ với Lý Thành làm gì, đúng là hiện thế báo tới nhanh quá.
Giang Bùi Di lấy khăn ướt đắp lên trán cậu, lại xoa xoa lòng bàn tay cậu bằng tay mình. Cảm giác lành lạnh đó khiến Lâm Phỉ Thạch thấy dễ chịu hơn, khẽ thì thầm: “Mai là hạ sốt thôi, anh đừng lo, ngủ sớm một chút đi.”
Giang Bùi Di nhìn Lâm Phỉ Thạch khổ sở vì sốt mà chính mình cũng chẳng ngủ được. Anh không hiểu sao có người lại vừa yếu ớt lại vừa cứng rắn như thế. Như một khối ngọc trong suốt lại dễ vỡ, không chịu nổi va chạm nhưng lại luôn mang trên người đầy vết rạn mà vẫn nguyên vẹn.
Tim Giang Bùi Di thắt lại. Cậu thực sự muốn thay Lâm Phỉ Thạch chịu đựng hết tất cả những đau đớn thể xác này. Anh khẽ khàng ôm chặt cậu vào lòng, chỉ mong có thể khiến cậu ấy dễ chịu thêm một chút.
Lâm Phỉ Thạch lúc nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu mơ hồ: “… Xin lỗi…”
Giang Bùi Di không nghe rõ, khẽ hỏi lại: “Em nói gì cơ?”
Lâm Phỉ Thạch thở ra một hơi, lặp lại: “Thật xin lỗi.”
Giang Bùi Di không hiểu vì sao Lâm Phỉ Thạch lại nói xin lỗi. Nhưng theo bản năng, anh cảm thấy lời xin lỗi đó chất chứa điều gì đó vượt khỏi tầm hiểu biết của mình bởi vì nó quá nặng nề, quá sâu đậm khiến lòng anh tự dưng dâng lên một nỗi bất an khó gọi tên.
Tựa như bánh răng định mệnh âm thầm chuyển động “cạch” một tiếng khẽ vang và từ khoảnh khắc đó, vận mệnh của hai người họ bắt đầu chệch khỏi cùng một đường ray, chậm rãi trôi về hai điểm kết thúc khác biệt…
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyến tình cảm sẽ không có cảnh ngược đâu!
Còn tuyến cốt truyện… thì tuyến cốt truyện có đau có được tính là đau không chứ?? QAQ
P.S: Câu chuyện thiếu niên và ác long là mình tra từ Baidu nha
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Giang Bùi Di đang nấu cơm trong bếp, tiếng máy hút mùi vo vo rất nhỏ vang lên. Cách một cánh cửa kính dày, cơ bản anh không nghe thấy gì từ phòng khách.
Lý Thành không ngờ Lâm Phỉ Thạch lại dám nói trắng ra trong hoàn cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng vừa hoảng vừa giận: “Cậu chính là Thừa Ảnh.”
Lâm Phỉ Thạch bật cười khinh khỉnh, không phản bác cũng chẳng thừa nhận.
Đồng tử của Lý Thành khẽ co lại, hạ giọng hỏi: “Tôi biết mà, chắc chắn là cậu. Hôm đó thấy cậu và Giang Bùi Di. xuất hiện giữa ban ngày, tôi đã thấy có gì đó sai sai rồi. Sao cậu lại có liên quan tới Đất Bồi?!”
Lâm Phỉ Thạch liếc hắn một cái, nhếch mép: “Thế là lạ lắm à?”
“Bọn họ không đời nào cho cậu nằm vùng ở Đất Bồi không thể nào…” Lý Thành lẩm bẩm, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, toàn thân run lên, mặt cậu ta lộ vẻ kinh hãi: “Cậu vốn dĩ là người của Đất Bồi?!”
“…… Là kế hoạch từ đầu của Đất Bồi sao? Từ lúc cậu 16 tuổi bắt đầu à? Từ chuyện cậu được giới thiệu vào công an Tỉnh Thính bởi Quách Sao Mai, tất cả đều nằm trong tính toán của tụi nó?”
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười đầy ẩn ý, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Cậu thấy bộ dạng Lý Thành lúc thì suy đoán, lúc lại nói năng lung tung, trông rất buồn cười, khiến cậu càng có hứng thú nhìn lâu hơn.
Một lúc lâu sau, cậu như thể đã nhìn đủ, ánh cười trong mắt dần đông lại, trở nên lạnh băng, cậu hạ giọng chậm rãi nói: “Thầy từng nghe chuyện thiếu niên và ác long chưa?”
“Có một ngôi làng nằm ở rìa núi sâu, bên đó có một con ác long. Mỗi năm vào mùa xuân, nó đều yêu cầu dân làng tế sống một cô gái. Năm này qua năm khác, luôn có thiếu niên gan dạ vào rừng sâu chiến đấu với ác long, nhưng chẳng ai quay lại. Một năm nọ, lại có một anh hùng lên đường, có người âm thầm bám theo. Trong hang ổ chất đầy châu báu, thiếu niên ấy chiến đấu với ác long nhiều hiệp, cuối cùng bắt được sơ hở, đâm kiếm vào tử huyệt, g**t ch*t con rồng. Người theo dõi vừa định xuất hiện, thì thấy thiếu niên kia đang ngồi bên xác rồng th* d*c, nâng lên viên ngọc trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam rồi từ từ mọc ra vảy, mọc đuôi, mọc sừng.” Lâm Phỉ Thạch nhấn từng chữ một, “Trở, thành, ác, long.”
Môi Lý Thành bắt đầu run lên: “Vì thế đó là lý do cậu theo Đất Bồi? Bọn họ có thể cho cậu cái gì ——”
Lâm Phỉ Thạch lạnh nhạt đáp: “Chả cho được gì. Chỉ là cuộc sống lặp lại nhàm chán quá, muốn tìm chút k*ch th*ch thôi.”
Lý Thành nuốt khan một cái: “Cậu không sợ… không sợ tôi…”
Lâm Phỉ Thạch biết hắn định nói gì, cũng không để tâm, thậm chí còn thoải mái tựa ra sau: “Ông có bằng chứng gì? Hay là muốn kể với Giang Bùi Di? Ông nghĩ anh ấy sẽ tin ông à?”
Lý Thành cố gắng nói: “Không thể nào… không có chuyện cậu không để lộ sơ hở…”
Lâm Phỉ Thạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt tối
sẫm lạnh lẽo, tỏa ra áp lực vô hình đè nén: “Là tổ phó giám sát hành động, ông lấy tư cách gì điều tra ông?”
Sắc mặt Lý Thành cứng ngắc: “…”
Lâm Phỉ Thạch hơi nghiêng người sát lại gần, giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lẽo: “Nếu ông biết điều, tôi cũng chẳng phiền nước sông không phạm nước giếng. Còn không thì giải quyết ông, tôi hoàn toàn không thấy phiền. Ông cũng biết đấy, tôi có thù với ông rất lớn.”
Giang Bùi Di bưng món cá chua ngọt từ bếp đi ra, thấy hai người trên ghế sofa đang vừa nói vừa cười, anh đặt dĩa lên bàn, liếc mắt vô tình nhìn thấy chiếc khăn tay viền kim tuyến bên chân Lý Thành như đang run nhẹ, vô thức nhíu mày, chớp mắt rồi lại nhìn lần nữa không còn run nữa.
Lâm Phỉ Thạch nắm lấy tay anh, giọng ngọt mềm: “Lấy giùm em chút nước trái cây đi, em muốn vị nho, khát quá.”
Giang Bùi Di hỏi: “Có muốn thêm sữa chua không?”
Lâm Phỉ Thạch cười tít mắt: “Muốn!”
Giang Bùi Di đi lấy nước trái cây cho cậu, rồi quay lại bếp làm thêm vài món. Thật ra anh vốn không biết nấu ăn, trước đây đều là Lâm Phỉ Thạch nấu cho. Lần này bị đẩy ra làm bếp, mỗi bước đều phải lên mạng tra “cách làm thế nào”, cũng không rõ mùi vị thế nào.
Mãi tới lúc này, Lý Thành mới từ từ nhận ra điều gì đó, vẻ mặt như gặp ma: “Cậu với Giang Bùi Di……”
Lâm Phỉ Thạch liếc cậu ta cười như không cười: “Tôi nói rồi mà, tôi thích cảm giác k*ch th*ch.”
Lý Thành lẩm bẩm: “Cậu điên rồi…… Giang Bùi Di cũng bị cậu lừa gạt sao? Sao có thể…”
Lâm Phỉ Thạch lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa tôi và Giang Bùi Di không liên quan đến ông. Tốt nhất đừng có nhúng tay vào, nghĩ kỹ xem mình có bao nhiêu cân lượng đã.”
Nói rồi, cậu mỉm cười ái muội, ánh mắt đen nhánh kia lại mang theo vài phần mị hoặc nguy hiểm, giọng mũi nhẹ nhàng mà nói:
“Biết ‘phong bên gối’ là gì không? Tôi muốn biến ông thành tội nhân thiên cổ, chỉ mất vài phút thôi.”
Lý Thành hoàn toàn không ngờ cậu lại có thể trơ trẽn tới mức ấy, run rẩy chỉ tay vào cậu, nhưng nửa ngày không nói ra được lời nào.
“Rầm” một tiếng, cửa bếp mở ra, Giang Bùi Di bưng món cuối cùng ra, gọi: “Thầy, ăn cơm thôi.”
Bữa cơm này không khí cực kỳ kỳ quái. Lâm Phỉ Thạch nhiệt tình gắp cá và thịt cho cả hai người kia, Giang Bùi Di ăn cơm mà gần như không nói gì, rất trầm lặng. Lý Thành thì cười cứng ngắc, nuốt không trôi, còn phải gồng mình để tỏ ra bình thường. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên nét mặt ông ta còn phảng phất một chút sợ hãi không thể che giấu. Nhưng Giang Bùi Di lại dồn hết sự chú ý vào Lâm Phỉ Thạch, nên không phát hiện ra.
Lúc tiễn, Lâm Phỉ Thạch không ra ngoài, chỉ nửa nằm trên sofa, tiễn Lý Thành Đều bằng một ánh mắt sâu xa, đầy vẻ chẳng chút sợ hãi. Giang Bùi Di đưa ông ta xuống tận dưới lầu. Lý Thành mấp máy môi mấy lần, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả, bắt xe rời đi.
Lâm Phỉ Thạch ôm hộp bánh quy socola trong lòng, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên: “Đi rồi à?”
Giang Bùi Di đang đổi dép trong cửa: “Ừ.”
Mắt Lâm Phỉ Thạch đảo một vòng, giọng kéo dài làm nũng: “Bảo bối ~”
Giang Bùi Di lập tức dựng hết cả gai ốc sau lưng: “?!”
Lâm Phỉ Thạch giang hai tay ra, mặt dày nói: “Ôm em một cái đi!”
Giang Bùi Di chưa từng yêu ai, cũng không biết có phải nam sinh nào khi yêu cũng như Lâm Phỉ Thạch thích làm nũng kiểu đó. Nhưng mà anh thích Lâm Phỉ Thạch, mà một khi đã thích rồi thì gần như chẳng còn sức đề kháng nữa. Giang Bùi Di đi tới, bế cậu ấy lên, vành tai đỏ lên: “Đưa em về phòng ngủ.”
Lâm Phỉ Thạch ôm lấy cổ anh, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy phần da từ xương quai xanh trở lên, trắng trẻo mịn màng. Cậu không kiềm được, đưa đầu lưỡi khẽ l**m một chút lên cổ Giang Bùi Di.
“…” Giang Bùi Di suýt chút nữa ném người xuống sàn. Anh phải dồn hết toàn bộ sức mạnh ý chí mới không buông tay. Cảm giác ở cổ gần như tê rần.
Anh bước nhanh vào phòng ngủ, đặt Lâm Phỉ Thạch xuống giường, giọng mang chút tức giận: “Em làm cái gì vậy……”
Lâm Phỉ Thạch bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Bùi Di, em chợt nhớ ra hình như vẫn chưa từng nói với anh câu ‘em thực sự thích anh’.”
Giang Bùi Di khựng lại: “Nói cái đó làm gì…?”
Lâm Phỉ Thạch khẽ thở dài một tiếng, gần như không thể nghe thấy. Cậu không muốn đến lúc chia tay rồi mà đến một lần tỏ lòng cũng chưa từng có. Xậu dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ của Giang Bùi Di, ánh mắt vừa sâu vừa nhẹ, nói:
“Giang Bùi Di. Em thích anh.”
Giang Bùi Di nhíu mày, đưa tay lên thử nhiệt độ trán cậu: “Em hôm nay sao vậy? Phát sốt à?”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
…Bị người mình thích thổ lộ mà phản ứng đầu tiên là “Em có sốt không đấy?” kiểu thẳng nam đầu óc sắt thép này chắc trên đời không còn ai như Giang Bùi Di nữa.
Không hổ danh là anh, Giang Bùi Di.
Lâm Phỉ Thạch xoay người nằm vật lên giường, sống không còn gì luyến tiếc: “Anh rốt cuộc bao giờ mới thành kiểu não yêu đương hả?”
Giang Bùi Di hoàn toàn không hiểu gì cả.
Mãi tới đêm hôm đó, anh mới phát hiện ra — Lâm Phỉ Thạch đúng là sốt thật.
Làn da là hàng rào miễn dịch lớn nhất của cơ thể con người. Lâm Phỉ Thạch từng bị tổn thương diện rộng ngoài da, hồi ở bệnh viện vẫn thường xuyên sốt nhẹ, sau rồi tự hạ sốt, nên cậu cũng quen dần. Cậu cứ nghĩ vết thương cơ bản đã lành là sẽ không còn bị sốt lại nữa. Không ngờ sau cái màn kịch cùng Lý Thành tối nay, cơ thể lại đột ngột phát sốt lần nữa, không báo trước.
Giang Bùi Di cảm thấy như đang ôm một cái lò lửa trong lòng. Nửa đêm, anh bị nóng đến tỉnh giấc, cúi đầu nhìn sang thì thấy Lâm Phỉ Thạch đang tựa mặt vào cánh tay anh làn da tiếp xúc nóng rực khác thường ——
Giang Bùi Di lập tức bật đèn đầu giường, thấy hai mắt Lâm Phỉ Thạch nhắm nghiền, môi trắng bệch, trán đầy mồ hôi. Tim anh thót lên, vội áp mu bàn tay lên trán cậu: “Lâm Phỉ Thạch, Phỉ Thạch! Tỉnh lại đi!”
Lâm Phỉ Thạch yếu ớt “Hử?” một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Giang Bùi Di rời giường, rót cho cậu ấy một ly nước, rồi đỡ cậu ngồi dậy: “Em sốt rồi, uống nước đi.”
Lâm Phỉ Thạch khàn giọng nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường, lát nữa sẽ tự hạ sốt thôi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Trước đây em cũng bị thế này à?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu yếu ớt, trong lòng thầm nhủ sớm biết vậy đã đừng ra vẻ với Lý Thành làm gì, đúng là hiện thế báo tới nhanh quá.
Giang Bùi Di lấy khăn ướt đắp lên trán cậu, lại xoa xoa lòng bàn tay cậu bằng tay mình. Cảm giác lành lạnh đó khiến Lâm Phỉ Thạch thấy dễ chịu hơn, khẽ thì thầm: “Mai là hạ sốt thôi, anh đừng lo, ngủ sớm một chút đi.”
Giang Bùi Di nhìn Lâm Phỉ Thạch khổ sở vì sốt mà chính mình cũng chẳng ngủ được. Anh không hiểu sao có người lại vừa yếu ớt lại vừa cứng rắn như thế. Như một khối ngọc trong suốt lại dễ vỡ, không chịu nổi va chạm nhưng lại luôn mang trên người đầy vết rạn mà vẫn nguyên vẹn.
Tim Giang Bùi Di thắt lại. Cậu thực sự muốn thay Lâm Phỉ Thạch chịu đựng hết tất cả những đau đớn thể xác này. Anh khẽ khàng ôm chặt cậu vào lòng, chỉ mong có thể khiến cậu ấy dễ chịu thêm một chút.
Lâm Phỉ Thạch lúc nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu mơ hồ: “… Xin lỗi…”
Giang Bùi Di không nghe rõ, khẽ hỏi lại: “Em nói gì cơ?”
Lâm Phỉ Thạch thở ra một hơi, lặp lại: “Thật xin lỗi.”
Giang Bùi Di không hiểu vì sao Lâm Phỉ Thạch lại nói xin lỗi. Nhưng theo bản năng, anh cảm thấy lời xin lỗi đó chất chứa điều gì đó vượt khỏi tầm hiểu biết của mình bởi vì nó quá nặng nề, quá sâu đậm khiến lòng anh tự dưng dâng lên một nỗi bất an khó gọi tên.
Tựa như bánh răng định mệnh âm thầm chuyển động “cạch” một tiếng khẽ vang và từ khoảnh khắc đó, vận mệnh của hai người họ bắt đầu chệch khỏi cùng một đường ray, chậm rãi trôi về hai điểm kết thúc khác biệt…
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyến tình cảm sẽ không có cảnh ngược đâu!
Còn tuyến cốt truyện… thì tuyến cốt truyện có đau có được tính là đau không chứ?? QAQ
P.S: Câu chuyện thiếu niên và ác long là mình tra từ Baidu nha
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 84
10.0/10 từ 13 lượt.