Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 82
132@-
“Không phải nói ở lại đây một tháng sao? Sao giờ lại muốn về rồi?”
Mẹ Châu nghe nói Lâm Phỉ Thạch muốn xuất viện sớm, liền nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn cậu: “Là bên chỗ công việc xảy ra chuyện gì à?”
Lâm Phỉ Thạch đáp: “Vâng có chút chuyện ngoài ý muốn. Con không yên tâm để Giang Bùi Di một mình ở đó, muốn sớm về xem thử.”
Nghe vậy, mẹ Châu im lặng thật lâu, không nói thêm gì nữa. Bà không rõ cụ thể công việc hiện tại của con trai là gì, chỉ biết đó là chuyện rất nguy hiểm. Trong ấn tượng của bà, con trai mình luôn là người điềm tĩnh, gặp chuyện lớn cũng không biến sắc, chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng bây giờ rõ ràng là tâm trạng không ổn, thậm chí có phần căng thẳng.
Thấy bà lo lắng, Lâm Phỉ Thạch mỉm cười an ủi, giọng nhỏ nhẹ: “Không sao đâu mẹ, con có hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói con hoàn toàn có thể xuất viện. Chỉ cần con chú ý một chút, đừng vận động mạnh là được, không ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Mẹ Châu nhìn cậu chằm chằm, mắt đỏ hoe: “Lần này về rồi, có phải lại rất lâu mới quay lại không?”
Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn ngón tay, trong lòng như bị đè nặng bởi một tảng đá. Cậu khẽ nói: “Con cũng không biết bao lâu nữa mới xong chuyện lần này nhưng chắc là nhanh thôi. Con hứa với ba mẹ, nhiệm vụ lần này xong, con sẽ từ chức, không làm cảnh sát nữa.”
—Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa kể việc mình suýt nữa bị thiêu chết cho hai người họ nghe. Họ đã lo cho cậu quá nhiều rồi, cậu không muốn khiến họ càng thêm bất an.
Mẹ Châu hỏi: “Thế sau này con tính làm gì?”
Lâm Phỉ Thạch cười đùa: “Đi theo Giang Bùi Di nay đây mai đó, làm ‘người vợ đảm’ của anh ấy?”
Mẹ Chu lườm: “Vậy chẳng phải vẫn dính líu tới cảnh sát à.”
Lâm Phỉ Thạch nhún vai bất đắc dĩ: “Con cũng hết cách rồi.”
Mẹ Châu lại thở dài: “Con chẳng có chí hướng gì cả.”
Lâm Phỉ Thạch không hiểu: “Sao lại không có? Ý mẹ là gì?”
Đúng lúc đó, ba Châu mở cửa bước vào. Ông nhìn Lâm Phỉ Thạch từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt rất sâu, là ánh mắt của một người cha đang nhìn con trai mình. Rồi ông điềm tĩnh nói: “Thủ tục xuất viện xong hết rồi. Về nhà lấy đồ, ăn trưa với ba mẹ một bữa, rồi ba đưa con ra ga.”
Trong lòng Lâm Phỉ Thạch chợt nghèn nghẹn. Cậu thật ra cũng rất nhớ nhà, nhưng hiện tại không thể ở bên ba mẹ lâu được. Mỗi lần trở về đều vội vã chia tay.
Mẹ Châu chuẩn bị rất nhiều đặc sản địa phương cho cậu mang về cho Giang Bùi Di, nhét đầy nguyên một chiếc vali, đến mức quần áo của Lâm Phỉ Thạch chỉ còn một góc để chen vào.
Trước khi lên xe, Lâm Phỉ Thạch ôm ba mẹ mỗi người một cái. Mẹ Châu nắm chặt tay cậu, mắt đỏ hoe: “Phải tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ giữ an toàn, nghe chưa?”
Lâm Phỉ Thạch khẽ đáp: “Con biết rồi.”
Ba Chu chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì.
Lâm Phỉ Thạch hít sâu một hơi, kéo vali xoay người bước vào cửa kiểm soát an ninh. Cậu biết phía sau có hai ánh mắt nóng rực đang nhìn theo, như xuyên thấu cả lòng cậu. Nhưng cậu cố gắng không quay đầu lại.
Sau khi lên xe, Lâm Phỉ Thạch nhắn tin cho Giang Bùi Di:
“Hôm nay em về, giờ đã lên xe rồi, chắc tầm giờ tối tới nơi, anh ra đón em nha?”
Giang Bùi Di có vẻ chưa xem ngay, mãi hơn mười phút sau mới trả lời:
“Hôm nay á?”
Lâm Phỉ Thạch cụp mi xuống, trả lời: “Bác sĩ nói em hồi phục rất tốt, có thể xuất viện sớm. Em nhớ anh!”
Người Nuôi Khổng Tước: “Mau đến nơi nhắn anh, anh ra đón.”
Nam sinh viên ngây thơ: “Ừm, em ngủ một lát, tối gặp!”
Giang Bùi Di biết cậu lên xe là ngủ luôn, nên không hỏi nhiều, chỉ nhắn lại một câu “Ừm.”
Rồi anh thoát khỏi khung chat, nhắn cho Lý Thành:
“Lâm Phỉ Thạch về tối nay, bữa hẹn chắc phải huỷ.”
Lý Thành mãi lâu sau mới trả lời, hơn một tiếng sau mới gửi lại một câu:
“Lúc nào rảnh tụ tập nhé.”
Mấy câu khách sáo kiểu đó, Giang Bùi Di vốn không để tâm. Hơn nữa, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Lý Thành và Lâm Phỉ Thạch có gì đó kỳ lạ, đợi Lâm Phỉ Thạch về rồi, anh tính sẽ hỏi cho rõ ràng.
Tối khoảng 7 giờ rưỡi, Giang Bùi Di nhận được cuộc gọi từ Lâm Phỉ Thạch. Giọng bên kia mang theo chút tủi thân, than thở: trên xe chẳng ăn được gì, bữa trưa cũng chỉ có vài miếng, giờ thì đói meo rồi, bảo Giang Bùi Di dẫn cậu đi ăn cái gì trước, rồi hãy về nhà sau.
Giang Bùi Di chuẩn bị sẵn hai thanh chocolate bỏ túi, sợ đêm lạnh còn mang theo một chiếc áo khoác. Anh chạy xe máy đến ga đón người. Lâm Phỉ Thạch vừa ra tới đã bị anh bắt gặp ngay con khổng tước đói lả, lảo đảo kéo theo cái vali to tướng như sắp gãy lưng đến nơi, phía sau như toả ra cả một làn oán khí.
Giang Bùi Di bước nhanh đến kéo lấy vali, quả thật rất nặng, lúc đi thì đâu có như vậy, không biết cậu ta mang những thứ gì về mà trông như chuyển nhà luôn rồi.
Anh móc chocolate trong túi ra: “Ăn tạm cái này đi, chống đói trước đã. Tối nay muốn ăn gì?”
Lâm Phỉ Thạch cùng anh kéo vali, đáp: “Đặt cơm hộp đi, sắp 9 giờ rồi, em lười ra ngoài.” Nói rồi, nhỏ giọng hơn: “Em nhớ anh lắm á.”
Đây đúng là lần xa nhau lâu nhất kể từ khi hai người quen nhau. Ban đêm, Lâm Phỉ Thạch còn mơ thấy Giang Bùi Di mấy lần.
Giang Bùi Di vốn không giỏi nói lời tình cảm, lại càng không như Lâm Phỉ Thạch trực tiếp bày tỏ, chỉ im lặng không đáp.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rõ rệt. Lâm Phỉ Thạch chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, bị gió thổi qua một cái là tỉnh cả người. Nhưng cậu lại chẳng thấy lạnh mấy, vì bản tính vốn là kiểu người không bao giờ chịu mặc đồ thu, theo chủ nghĩa “phong độ hơn thời tiết”.
Giang Bùi Di cởi áo khoác khoác lên người cậu, giọng dịu đi: “Ngoài trời lạnh rồi, mặc thêm vào. Anh đưa em đi mua cơm.”
Đó là áo khoác của Giang Bùi Di. Lâm Phỉ Thạch cúi đầu khẽ hít một cái trên cổ áo, sau đó còn hít thêm hơi nữa, rồi mới chậm rãi mặc vào động tác nhìn thì bình thường, nhưng để cậu làm lại có vẻ thân mật quá mức, mang theo chút gì đó không thể nói thành lời. Giang Bùi Di bị hành động ấy làm cho cả người cứng đờ, cứ thấy kỳ kỳ khó chịu mà không rõ vì sao.
Lúc này nhà hàng xung quanh hầu hết đã đóng cửa, Giang Bùi Di mua cho cậu một xửng bánh bao tôm bóc vỏ, để cậu ôm trong lòng giữ ấm. Hai người nhanh chóng quay về nhà.
Về đến phòng, Lâm Phỉ Thạch chỉ vào vali: “Mẹ em gửi cho anh nhiều đồ lắm, cậu mở ra xem có gì muốn ăn không.”
Giang Bùi Di khựng lại một chút. Thật ra anh không quen với mấy kiểu "thân tình" như vậy, nhất là quan tâm từ người lớn, thứ mà anh gần như chưa từng nhận được. Nhưng anh chỉ nhẹ gật đầu: “Biết rồi. Em ăn đi.”
Lâm Phỉ Thạch thong thả ngồi ăn hết chỗ bánh bao, vừa ăn vừa cảm thấy cả người ấm lại. Giang Bùi Di thu dọn đồ đạc xong từ trong phòng bước ra, lúc này mới hỏi chuyện vết thương của cậu:
“Bác sĩ nói em hồi phục sao rồi?”
Lâm Phỉ Thạch ho khẽ một tiếng, không dám nói thật chuyện tự ý xuất viện, đành ậm ừ: “Bây giờ còn băng một lớp, đợi thay thuốc lần cuối là có thể tháo ra được. Mấy hôm nữa đến bệnh viện bên này cắt chỉ là xong.”
Thấy Giang Bùi Di vẫn chưa yên tâm, cậu nói thêm: “Bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi, không sao đâu.”
Giang Bùi Di trầm mặc vài giây: “Để anh xem.”
Lâm Phỉ Thạch cởi nút cổ tay áo, kéo tay áo lên một đoạn. Từ khuỷu tay trở lên, lộ ra một mảng băng trắng tinh. “Lần này chỉ phẫu thuật phần tay thôi. Bác sĩ nói diện tích mổ mỗi lần không nên quá lớn, nếu không hệ miễn dịch sẽ bị ảnh hưởng. Mấy chỗ khác để lần sau, từng chút từng chút chữa dần.”
Yết hầu Giang Bùi Di khẽ động: “Có đau không?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu: “Lúc mới đầu phải tiêm giảm đau mỗi ngày mới ngủ được, nhưng giờ thì đỡ rồi.”
Giang Bùi Di giơ tay định chạm vào lớp băng trắng kia, nhưng lại rụt tay lại. Cậu giống như một bình sứ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng như có thể vỡ ra. Anh không dám động vào.
Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng kéo tay anh đặt lên tay mình, giọng thì thầm: “Bây giờ đỡ nhiều rồi, thật mà.”
Giang Bùi Di nói: “Thân thể em thế này thì đi làm sao được, mà xin nghỉ vẫn chưa hết hạn. Mấy ngày tới cứ ở nhà nghỉ ngơi đã.”
— Ngay lúc đó, Lâm Phỉ Thạch mới như sực nhớ ra, hờ hững hỏi: “À, Lý Thành vẫn còn ở đây hả?”
Giang Bùi Di đáp: “Ừ, nghỉ đông cỡ nửa tháng, chắc còn ở lại thêm một thời gian nữa.”
Trong mắt Lâm Phỉ Thạch loáng qua tia lạnh nhạt khó nhận ra, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười, thậm chí trêu chọc: “Ha, xin nghỉ đông mà cũng phải ghé thăm anh hai người thân nhau ghê ta?”
Giang Bùi Di chần chừ: “Không phải đâu. Mối quan hệ tụi anh chỉ giới hạn ở thời đại học thôi. Ông ta từng dạy bắn súng cho anh hai năm. Sau đó anh đi nằm vùng ‘Hắc Thứu’, tụi anh gần như không liên lạc. Khi anh nằm viện, ông ta có đến thăm vài lần. Anh vốn vụng về khoản giao tiếp, lại chậm hiểu, cũng không rõ ông ta có ý gì.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: “Nói vậy thì ông ta cũng tình nghĩa ghê, quan hệ thầy trò hai năm mà nhớ tới tận bây giờ.”
Giang Bùi Di nghĩ một lúc, dứt khoát hỏi thẳng: “Em với ông ta thật sự không có gì à? Gần đây anh có cảm giác ông ta cứ lấp lửng dò hỏi về em.”
Lâm Phỉ Thạch cau mày: “Hả? Hỏi về em?”
“Ừ. Ông ta hay nhắc tên em, hỏi vài thứ rồi lại thôi, không nghe ra điểm bất thường. Nên anh mới muốn hỏi em.” Giang Bùi Di ngẩng lên nhìn thẳng, đôi mắt đen nhánh, sáng rõ khiến người ta khó lòng nói dối.
Lâm Phỉ Thạch chớp mắt, trầm ngâm khá lâu mới đáp: “Nếu nói chuyện xưa. hình như thật sự có một chuyện thế này.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
“Không phải nói ở lại đây một tháng sao? Sao giờ lại muốn về rồi?”
Mẹ Châu nghe nói Lâm Phỉ Thạch muốn xuất viện sớm, liền nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn cậu: “Là bên chỗ công việc xảy ra chuyện gì à?”
Lâm Phỉ Thạch đáp: “Vâng có chút chuyện ngoài ý muốn. Con không yên tâm để Giang Bùi Di một mình ở đó, muốn sớm về xem thử.”
Nghe vậy, mẹ Châu im lặng thật lâu, không nói thêm gì nữa. Bà không rõ cụ thể công việc hiện tại của con trai là gì, chỉ biết đó là chuyện rất nguy hiểm. Trong ấn tượng của bà, con trai mình luôn là người điềm tĩnh, gặp chuyện lớn cũng không biến sắc, chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng bây giờ rõ ràng là tâm trạng không ổn, thậm chí có phần căng thẳng.
Thấy bà lo lắng, Lâm Phỉ Thạch mỉm cười an ủi, giọng nhỏ nhẹ: “Không sao đâu mẹ, con có hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói con hoàn toàn có thể xuất viện. Chỉ cần con chú ý một chút, đừng vận động mạnh là được, không ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Mẹ Châu nhìn cậu chằm chằm, mắt đỏ hoe: “Lần này về rồi, có phải lại rất lâu mới quay lại không?”
Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn ngón tay, trong lòng như bị đè nặng bởi một tảng đá. Cậu khẽ nói: “Con cũng không biết bao lâu nữa mới xong chuyện lần này nhưng chắc là nhanh thôi. Con hứa với ba mẹ, nhiệm vụ lần này xong, con sẽ từ chức, không làm cảnh sát nữa.”
—Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa kể việc mình suýt nữa bị thiêu chết cho hai người họ nghe. Họ đã lo cho cậu quá nhiều rồi, cậu không muốn khiến họ càng thêm bất an.
Mẹ Châu hỏi: “Thế sau này con tính làm gì?”
Lâm Phỉ Thạch cười đùa: “Đi theo Giang Bùi Di nay đây mai đó, làm ‘người vợ đảm’ của anh ấy?”
Mẹ Chu lườm: “Vậy chẳng phải vẫn dính líu tới cảnh sát à.”
Lâm Phỉ Thạch nhún vai bất đắc dĩ: “Con cũng hết cách rồi.”
Mẹ Châu lại thở dài: “Con chẳng có chí hướng gì cả.”
Lâm Phỉ Thạch không hiểu: “Sao lại không có? Ý mẹ là gì?”
Đúng lúc đó, ba Châu mở cửa bước vào. Ông nhìn Lâm Phỉ Thạch từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt rất sâu, là ánh mắt của một người cha đang nhìn con trai mình. Rồi ông điềm tĩnh nói: “Thủ tục xuất viện xong hết rồi. Về nhà lấy đồ, ăn trưa với ba mẹ một bữa, rồi ba đưa con ra ga.”
Trong lòng Lâm Phỉ Thạch chợt nghèn nghẹn. Cậu thật ra cũng rất nhớ nhà, nhưng hiện tại không thể ở bên ba mẹ lâu được. Mỗi lần trở về đều vội vã chia tay.
Mẹ Châu chuẩn bị rất nhiều đặc sản địa phương cho cậu mang về cho Giang Bùi Di, nhét đầy nguyên một chiếc vali, đến mức quần áo của Lâm Phỉ Thạch chỉ còn một góc để chen vào.
Trước khi lên xe, Lâm Phỉ Thạch ôm ba mẹ mỗi người một cái. Mẹ Châu nắm chặt tay cậu, mắt đỏ hoe: “Phải tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ giữ an toàn, nghe chưa?”
Lâm Phỉ Thạch khẽ đáp: “Con biết rồi.”
Ba Chu chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì.
Lâm Phỉ Thạch hít sâu một hơi, kéo vali xoay người bước vào cửa kiểm soát an ninh. Cậu biết phía sau có hai ánh mắt nóng rực đang nhìn theo, như xuyên thấu cả lòng cậu. Nhưng cậu cố gắng không quay đầu lại.
Sau khi lên xe, Lâm Phỉ Thạch nhắn tin cho Giang Bùi Di:
“Hôm nay em về, giờ đã lên xe rồi, chắc tầm giờ tối tới nơi, anh ra đón em nha?”
Giang Bùi Di có vẻ chưa xem ngay, mãi hơn mười phút sau mới trả lời:
“Hôm nay á?”
Lâm Phỉ Thạch cụp mi xuống, trả lời: “Bác sĩ nói em hồi phục rất tốt, có thể xuất viện sớm. Em nhớ anh!”
Người Nuôi Khổng Tước: “Mau đến nơi nhắn anh, anh ra đón.”
Nam sinh viên ngây thơ: “Ừm, em ngủ một lát, tối gặp!”
Giang Bùi Di biết cậu lên xe là ngủ luôn, nên không hỏi nhiều, chỉ nhắn lại một câu “Ừm.”
Rồi anh thoát khỏi khung chat, nhắn cho Lý Thành:
“Lâm Phỉ Thạch về tối nay, bữa hẹn chắc phải huỷ.”
Lý Thành mãi lâu sau mới trả lời, hơn một tiếng sau mới gửi lại một câu:
“Lúc nào rảnh tụ tập nhé.”
Mấy câu khách sáo kiểu đó, Giang Bùi Di vốn không để tâm. Hơn nữa, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Lý Thành và Lâm Phỉ Thạch có gì đó kỳ lạ, đợi Lâm Phỉ Thạch về rồi, anh tính sẽ hỏi cho rõ ràng.
Tối khoảng 7 giờ rưỡi, Giang Bùi Di nhận được cuộc gọi từ Lâm Phỉ Thạch. Giọng bên kia mang theo chút tủi thân, than thở: trên xe chẳng ăn được gì, bữa trưa cũng chỉ có vài miếng, giờ thì đói meo rồi, bảo Giang Bùi Di dẫn cậu đi ăn cái gì trước, rồi hãy về nhà sau.
Giang Bùi Di chuẩn bị sẵn hai thanh chocolate bỏ túi, sợ đêm lạnh còn mang theo một chiếc áo khoác. Anh chạy xe máy đến ga đón người. Lâm Phỉ Thạch vừa ra tới đã bị anh bắt gặp ngay con khổng tước đói lả, lảo đảo kéo theo cái vali to tướng như sắp gãy lưng đến nơi, phía sau như toả ra cả một làn oán khí.
Giang Bùi Di bước nhanh đến kéo lấy vali, quả thật rất nặng, lúc đi thì đâu có như vậy, không biết cậu ta mang những thứ gì về mà trông như chuyển nhà luôn rồi.
Anh móc chocolate trong túi ra: “Ăn tạm cái này đi, chống đói trước đã. Tối nay muốn ăn gì?”
Lâm Phỉ Thạch cùng anh kéo vali, đáp: “Đặt cơm hộp đi, sắp 9 giờ rồi, em lười ra ngoài.” Nói rồi, nhỏ giọng hơn: “Em nhớ anh lắm á.”
Đây đúng là lần xa nhau lâu nhất kể từ khi hai người quen nhau. Ban đêm, Lâm Phỉ Thạch còn mơ thấy Giang Bùi Di mấy lần.
Giang Bùi Di vốn không giỏi nói lời tình cảm, lại càng không như Lâm Phỉ Thạch trực tiếp bày tỏ, chỉ im lặng không đáp.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rõ rệt. Lâm Phỉ Thạch chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, bị gió thổi qua một cái là tỉnh cả người. Nhưng cậu lại chẳng thấy lạnh mấy, vì bản tính vốn là kiểu người không bao giờ chịu mặc đồ thu, theo chủ nghĩa “phong độ hơn thời tiết”.
Giang Bùi Di cởi áo khoác khoác lên người cậu, giọng dịu đi: “Ngoài trời lạnh rồi, mặc thêm vào. Anh đưa em đi mua cơm.”
Đó là áo khoác của Giang Bùi Di. Lâm Phỉ Thạch cúi đầu khẽ hít một cái trên cổ áo, sau đó còn hít thêm hơi nữa, rồi mới chậm rãi mặc vào động tác nhìn thì bình thường, nhưng để cậu làm lại có vẻ thân mật quá mức, mang theo chút gì đó không thể nói thành lời. Giang Bùi Di bị hành động ấy làm cho cả người cứng đờ, cứ thấy kỳ kỳ khó chịu mà không rõ vì sao.
Lúc này nhà hàng xung quanh hầu hết đã đóng cửa, Giang Bùi Di mua cho cậu một xửng bánh bao tôm bóc vỏ, để cậu ôm trong lòng giữ ấm. Hai người nhanh chóng quay về nhà.
Về đến phòng, Lâm Phỉ Thạch chỉ vào vali: “Mẹ em gửi cho anh nhiều đồ lắm, cậu mở ra xem có gì muốn ăn không.”
Giang Bùi Di khựng lại một chút. Thật ra anh không quen với mấy kiểu "thân tình" như vậy, nhất là quan tâm từ người lớn, thứ mà anh gần như chưa từng nhận được. Nhưng anh chỉ nhẹ gật đầu: “Biết rồi. Em ăn đi.”
Lâm Phỉ Thạch thong thả ngồi ăn hết chỗ bánh bao, vừa ăn vừa cảm thấy cả người ấm lại. Giang Bùi Di thu dọn đồ đạc xong từ trong phòng bước ra, lúc này mới hỏi chuyện vết thương của cậu:
“Bác sĩ nói em hồi phục sao rồi?”
Lâm Phỉ Thạch ho khẽ một tiếng, không dám nói thật chuyện tự ý xuất viện, đành ậm ừ: “Bây giờ còn băng một lớp, đợi thay thuốc lần cuối là có thể tháo ra được. Mấy hôm nữa đến bệnh viện bên này cắt chỉ là xong.”
Thấy Giang Bùi Di vẫn chưa yên tâm, cậu nói thêm: “Bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi, không sao đâu.”
Giang Bùi Di trầm mặc vài giây: “Để anh xem.”
Lâm Phỉ Thạch cởi nút cổ tay áo, kéo tay áo lên một đoạn. Từ khuỷu tay trở lên, lộ ra một mảng băng trắng tinh. “Lần này chỉ phẫu thuật phần tay thôi. Bác sĩ nói diện tích mổ mỗi lần không nên quá lớn, nếu không hệ miễn dịch sẽ bị ảnh hưởng. Mấy chỗ khác để lần sau, từng chút từng chút chữa dần.”
Yết hầu Giang Bùi Di khẽ động: “Có đau không?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu: “Lúc mới đầu phải tiêm giảm đau mỗi ngày mới ngủ được, nhưng giờ thì đỡ rồi.”
Giang Bùi Di giơ tay định chạm vào lớp băng trắng kia, nhưng lại rụt tay lại. Cậu giống như một bình sứ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng như có thể vỡ ra. Anh không dám động vào.
Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng kéo tay anh đặt lên tay mình, giọng thì thầm: “Bây giờ đỡ nhiều rồi, thật mà.”
Giang Bùi Di nói: “Thân thể em thế này thì đi làm sao được, mà xin nghỉ vẫn chưa hết hạn. Mấy ngày tới cứ ở nhà nghỉ ngơi đã.”
— Ngay lúc đó, Lâm Phỉ Thạch mới như sực nhớ ra, hờ hững hỏi: “À, Lý Thành vẫn còn ở đây hả?”
Giang Bùi Di đáp: “Ừ, nghỉ đông cỡ nửa tháng, chắc còn ở lại thêm một thời gian nữa.”
Trong mắt Lâm Phỉ Thạch loáng qua tia lạnh nhạt khó nhận ra, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười, thậm chí trêu chọc: “Ha, xin nghỉ đông mà cũng phải ghé thăm anh hai người thân nhau ghê ta?”
Giang Bùi Di chần chừ: “Không phải đâu. Mối quan hệ tụi anh chỉ giới hạn ở thời đại học thôi. Ông ta từng dạy bắn súng cho anh hai năm. Sau đó anh đi nằm vùng ‘Hắc Thứu’, tụi anh gần như không liên lạc. Khi anh nằm viện, ông ta có đến thăm vài lần. Anh vốn vụng về khoản giao tiếp, lại chậm hiểu, cũng không rõ ông ta có ý gì.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: “Nói vậy thì ông ta cũng tình nghĩa ghê, quan hệ thầy trò hai năm mà nhớ tới tận bây giờ.”
Giang Bùi Di nghĩ một lúc, dứt khoát hỏi thẳng: “Em với ông ta thật sự không có gì à? Gần đây anh có cảm giác ông ta cứ lấp lửng dò hỏi về em.”
Lâm Phỉ Thạch cau mày: “Hả? Hỏi về em?”
“Ừ. Ông ta hay nhắc tên em, hỏi vài thứ rồi lại thôi, không nghe ra điểm bất thường. Nên anh mới muốn hỏi em.” Giang Bùi Di ngẩng lên nhìn thẳng, đôi mắt đen nhánh, sáng rõ khiến người ta khó lòng nói dối.
Lâm Phỉ Thạch chớp mắt, trầm ngâm khá lâu mới đáp: “Nếu nói chuyện xưa. hình như thật sự có một chuyện thế này.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 82
10.0/10 từ 13 lượt.