Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 7
124@-
Điều này quả thực quá vớ vẩn, thôn Tháp Bộ là một ‘động bàn tơ đầy rẫy các loại yêu ma quỷ quái. Cho dù có những người không tham gia vào quá trình phạm tội buôn bán m* t** đi nữa thì tất cả dân làng hẳn là đều biết rõ điều này trong lòng hơn nữa còn ngầm hưởng lợi từ nó, thì làm sao mà họ có thể cố tình đem chuyện ở thôn Tháp Bộ chọc ngay dưới mắt của Giang Bùi Di?
Vì sao người báo án lúc ấy lại muốn làm như vậy? Hắn thật sự là người của thôn Tháp Bộ ư?
Ban đầu Giang Bùi Di không nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng lúc đó, anh ngay cả tính mạng của mình còn khó giữ huống chi là tốn tâm tư nghĩ nhiều như vậy.
Anh ho khan một tiếng, không tránh khỏi đến việc gây tác động lên miệng vết thương, toàn thân đau đớn tê dại, hơi thở có chút mỏng manh mà nói: “Cho tôi một cây bút, cả giấy nữa.”
Quách Sao Mai ngồi bất động tại chỗ như núi nhìn hai hậu bối bận rộn với phát hiện mới ngoài ý muốn này.
Bàn tay của Giang Bùi Di khá đẹp, trắng nõn như ngọc, các đốt ngón tay thẳng tắp thon dài. Khi cầm bút xương ngón tay nhô lên góc cạnh cực kỳ đẹp. Chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác hoạ ra hình dáng ngũ quan của một người đàn ông, sau đó một khuôn mặt dần dần thành hình.
Đó là người đàn ông đã đợi ở bia thôn và dẫn Giang Bùi Di cùng những người khác đến nhà của Biên Thụ.
Giang Bùi Di chậm rãi hít một hơi, nói: “Lúc đó trời quá tối, tôi nhìn không rõ diện mạo của người báo án nên chỉ có thể vẽ đại khái như thế này thôi. Cậu hỏi nhóm người buôn lậu m* t** thôn Tháp Bộ xem xem rốt cuộc người này là ai.”
Một người xa lạ chỉ từng gặp qua một lần, hơn nữa còn là thấy mặt lúc trời tối. Anh cũng không cố tình nhìn kĩ, vậy mà qua bốn ngày sau vẫn có thể phác hoạ miêu tả lại đặc điểm ngũ quan của người ta trên giấy. Một người có loại năng lực siêu phàm như này cũng đã đủ để trở thành cảnh sát hình sự xuất sắc.
Lâm Phỉ Thạch nhịn không được tán thưởng một phen, rồi cầm lấy tờ giấy trắng nhìn lướt qua, biểu cảm trên mặt nhất thời có chút cổ quái, ngữ khí cũng trở nên khác thường: “…Là hắn ta?”
Giang Bùi Di nhướng mày: “Cậu quen người này?”
Sắc mặt Lâm Phỉ Thạch trở nên nghiêm túc, nói: “Vào rạng sáng ngày anh xảy ra chuyện, người này bị xe đâm chết trên đường. Đến bây giờ cục thành phố vẫn chưa điều tra được thân phận của hắn”
Thi thể không rõ danh tính mà cục thành phố phát hiện vào sáng hôm đó thực sự là người đàn ông đã báo cáo vụ việc cho phân cục Hướng Dương!
Nói cách khác, căn cứ vào khoảng thời gian mà Lâm Phỉ Thạch cung cấp, người đàn ông này chân trước vừa báo án cho phân cục Hướng Dương, đem tin tức về cái chết ở thôn Tháp Bộ ra bên ngoài, để Giang Bùi Di đến và mang toàn bộ thi thể của Biên Thụ đi. Sau lưng liền bị đâm chết trên ở đường thành ở ngã ba của hai huyện. Thi thể lạnh chừng bốn năm giờ, sau đó mới được một chiếc xe máy kéo đi ngang qua phát hiện, xuất hiện trong tầm mắt của cục thành phố.
Quá trùng hợp, tất cả đều trùng hợp đến lạ lùng. Tại sao trùng hợp là hắn ta?
Là ai đã giết hắn ta?
Đầu óc Giang Bùi Di bắt đầu không tự chủ mà hoạt động với mức công suất cao, nhưng tình trạng thân thể của anh không thể theo kịp, bây giờ anh thực sự rất yếu. Trạng thái tinh thần dưới áp lực của đau đớn không thích hợp để suy nghĩ kĩ càng về vụ án. Hô hấp của Giang Bùi Di trở nên gấp gáp, thanh âm sấm rền đến ù tai lần nữa trở lại, đôi môi bắt đầu hơi run.
Quách Sao Mai: “Tiểu Giang?”
Lúc này, bác sĩ phụ trách của Giang Bùi Di đẩy cửa vào: “Đội trưởng Lâm, tôi nghe nói cảnh sát Giang đã tỉnh?”
Lâm Phỉ Thạch cúi người đem ván giường chỉnh trở về vị trí cũ để Giang Bùi Di nằm thẳng trên giường, lo lắng nói với bác sĩ: “Vừa mới tỉnh dậy không lâu. Chúng tôi có nói chuyện với nhau một lát, hình như bây giờ anh ấy không ổn lắm.”
Bác sĩ phụ trách cau mày nói: “Bệnh nhân lúc này không thích hợp nói chuyện với bất kỳ ai. Chảy máu và bị thương là những thứ làm hao tổn mạng sống của con người, cậu ấy cần nghỉ ngơi một thời gian mới được. Huống chi, cậu ấy còn sốt nhẹ, nhất định không được kích động quá mức.”
“Hừ, thanh niên bây giờ càng ngày càng yếu đuối!” Quách Sao Mai bất bình nói: “Năm đó ông già này bị trúng ba phát đạn, cả người bê bết máu. Ngày hôm sau tôi nằm trên giường bệnh vẫn có thể chỉ huy hành động. Nếu có người đến thăm cùng lắm nói hai câu là xong, lúc mới tỉnh lại thậm chí còn không có ai bên cạnh!”
“Ngài là dũng mãnh vô địch nhất” Lâm Phỉ Thạch vội vàng vuốt lông nói: “Đội phó Giang của chúng tôi sao có thể so với thân thể cường tráng của ngài năm đó được chứ. Hơn nữa, lứa tuổi thanh niên chúng tôi đều ăn thực phẩm rác rưởi mà lớn lên, không bị loãng xương đã là khoẻ mạnh lắm rồi.”
Quách Sao Mai liếc xéo cậu một cái, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di là hai hậu bối mà ông đặc biệt thiên vị. Tuy rằng tính cách cả hai khác biệt rất lớn nhưng trong mắt Quách Khải Minh cả hai người này đều có một khí chất chung khiến mọi người không thể trách mắng, ông lắc đầu: “Nếu tiểu Giang đã không sao vậy tôi về tỉnh trước đây. Án mạng ở đây hai đứa tự mình giải quyết đi, nhưng bất luận là dưới tình huống thế nào, an toàn của bản thân luôn là quan trọng nhất, hiểu chưa?”
Lâm Phỉ Thạch cười nói: “Mạng sống là thứ tôi trân quý nhất, tôi nhất định sẽ truyền đạt câu nói này cho Giang đội phó!”
Ánh mắt Quách Sao Mai phức tạp nhìn cậu một cái, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh: “Ở lại cùng Giang Bùi Di, không cần tiễn tôi.”
.
Giang Bùi Di hôn mê thêm tám tiếng nữa mới tỉnh lại. Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài bầu trời đen như mực đầy sao. Bên cạnh giường bệnh treo một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất mờ phát ra từ sợi dây tóc màu vàng.
Lâm Phỉ Thạch nằm ở bên cạnh giường bệnh, nghiêng đầu trong khuỷu tay nhắm mắt ngủ say sưa. Từ góc độ của Giang Bùi Di mà nhìn thì thấy lông mi của cậu vừa dài vừa cong, đôi môi luôn đỏ tươi như hoa hồng, dưới ánh sáng mờ càng làm cho cậu như khoác lên một lớp viền vàng nhạt, chàng trai trẻ này quả thật đẹp đến không thể tưởng tượng.
Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc, sau đó im lặng quay đi. Vì không nghĩ sẽ đánh thức cậu nên anh mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không nói gì.
Không ngờ Lâm Phỉ Thạch đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đưa tay dụi mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh tỉnh rồi à.”
Giang Bùi Di thấy cậu ngay cả mí mắt cũng chưa mở lên trông có vẻ rất buồn ngủ, không khỏi tò mò nói: “Sao cậu biết tôi đã tỉnh?”
“Tiếng hít thở nhẹ nhàng hơn, có thể nghe thấy.” Lâm Phỉ Thạch híp mắt nói: “Anh muốn ăn gì không? Uống nước không? Hay anh muốn đi vệ sinh không?”
Giang Bùi Di là một người khá lãnh đạm, anh không am hiểu trong việc giải quyết các mối quan hệ xung quanh, vẫn luôn tự làm mọi việc một mình. Anh chiến đấu một mình lâu rồi, đã quên mất cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào, ngoài việc chưa thích ứng còn có một chút cảm động không thể diễn tả thành lời.
“Không cần” Giang Bùi Di nhẹ giọng nói: “Cậu tiếp tục ngủ đi.”
Anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trong phòng này chỉ có một chiếc giường và một chiếc sô pha nhỏ đã hỏng, tồi tàn khó coi đến mức khiến người ta nhìn cũng cảm thấy đau nhức răng. Anh do dự một chút rồi lại nói: “Nếu không ngại, có thể lên đây ngủ.”
Dưới tình huống này mà có sự lựa chọn, đối với người không bao giờ bạc đãi bản thân như Lâm Phỉ Thạch mà nói ngủ chung giường chẳng có gì đáng kể. Chỉ thấy cậu không hề do dự đem áo khoác đang khoác trên người để lên sô pha, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Giang Bùi Di, hơi nghiêng đầu, kê lên gối sau đó nhắm mắt lại.
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu tràn đầy những suy nghĩ về ngọn nguồn của vụ án. Nhưng ban đêm nằm trong chăn thực sự không phải là nơi để suy nghĩ về những vấn đề này, anh chỉ sửa sang lại một khoảng thời gian, thế mà lại cảm giác mơ màng sắp ngủ.
Giang Bùi Di biết rõ trạng thái hiện tại của mình không thích hợp để tìm manh mối, trong lúc đang định nhắm mắt lại và nghỉ ngơi thì anh cảm giác hình như người bên cạnh hơi nhích về phía anh.
Lâm Phỉ Thạch khi thức thì trông tương đối chính nhân quân tử. Tuy có sở thích hay tán tỉnh người khác nhưng có tiến có lùi nhất định, dụ dỗ vừa phải, còn khi ngủ thì đặc biệt rất không quy củ. Lúc nãy cái gối chỉ lót đến nửa gáy của cậu vì vậy cậu ngủ cực kỳ khó chịu.
Chỉ thấy Lâm Phỉ Thạch to gan lớn mật kia nghiêng người qua phía Giang Bùi Di một chút, chuyển thành tư thế nằm nghiêng, đầu cũng thuận thế đưa về phía trước một khúc, cả đầu đều dựa vào cái gối. Ở tư thế này, cằm cậu gần như đặt lên vai Giang Bùi Di, hơi thở mang nhiệt độ ấm nóng vờn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của cậu.
Giang Bùi Di đảo mắt nhìn cậu, sau đó ngẩng đầu đem gối đẩy qua đó một chút, xong xuôi liền mặc kệ luôn.
Sáng hôm sau, hai người vừa ăn sáng vừa thảo luận về vụ án, lúc này sắc mặt cả hai đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Phỉ Thạch ngồi dựa vào cửa sổ mà phơi nắng, duỗi tay lột một quả trứng gà ta mập mạp trắng trẻo cho Giang Bùi Di: “Tôi đã để các đồng nghiệp trong cục thành phố cầm ảnh đi hỏi, nếu hắn ta thực sự là người dân thôn Tháp Bộ, thì thân phận của người báo án sẽ lập tức có tin tức.”
“Nhưng tôi không hiểu tại sao hắn ta lại làm thế?”
Giang Bùi Di đem lòng đỏ trứng gà bỏ vào cháo kê khuấy nát rồi dùng thìa húp một ngụm: “Nguyên nhân cái chết của người này, các cậu kết luận là do tai nạn giao thông ngoài ý muốn hay cố ý giết người?”
“Cá nhân tôi thấy nghiêng về hướng cố ý giết người hơn, chứng cứ tại hiện trường cũng nói như vậy”. Lâm Phỉ Thạch nói: “Nếu dùng logic của ‘luật nhân quả’ để suy xét về vấn đề này thì người duy nhất dám đi báo án kia chính là nguyên nhân dẫn đến kết cục thôn Tháp Bộ bị hủy diệt, như vậy xem ra hình như hắn ta với chúng ta là cùng một nhóm.”
Nhưng điều này rõ ràng là không hợp lí, nếu người đó thật sự có lòng muốn giúp đỡ cảnh sát thì không cần phải đi đường vòng lớn như vậy. Trực tiếp nói cho cục công an thôn Tháp Bộ là một ổ sản xuất m* t** là được, vì sao lại muốn thông qua một thi thể chết oan uổng để dẫn thôn Tháp Bộ ra?
Giang Bùi Di cau mày, vô thức mà vuốt thìa: “Việc nhổ tận gốc ổ sản xuất m* t** ở thôn Tháp Bộ, ngoài việc mang lại lợi ích cho người dân trong xã hội, thì còn có lợi cho ai nữa?”
Chắc là không có ai. Không, thực sự có một người!
Lâm Phỉ Thạch giống như được những lời nói của anh đả thông cái gì đó, giống như suy tư mà nói: “Nếu anh là một con hổ tranh cường háo thắng, muốn làm vua ở một nơi mới vừa đặt chân đến, cách nào là nhanh nhất?”
Ánh mắt Giang Bùi Di tối sầm lại, thấp giọng lẩm bẩm nói: “…… g**t ch*t vua hổ hiện tại.”
Từ trước đến nay Lâm Phỉ Thạch luôn vô cùng lớn mật trong lĩnh vực tự do suy luận, có thể đem những suy nghĩ đơn giản trong đầu phỏng đoán phức tạp sâu xa một cách vô hạn, cậu chậm rãi nói: “Nếu có thế lực bên ngoài muốn nhúng tay vào việc buôn bán m* t** ở thành phố Trọng Quang, vậy đối tượng cạnh tranh đầu tiên chính là nhóm người ở thôn Tháp Bộ. Theo những gì tôi biết hiện tại, lượng m* t** lưu thông ở thôn Tháp Bộ hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của toàn bộ thành phố Trọng Quang, địa vị bá chủ của nó về cơ bản là khó có thể lay chuyển.”
Giang Bùi Di không nói gì, lẳng lặng mà nhìn cậu.
“Con hổ này có dã tâm rất lớn. Nó không muốn chỉ ăn được một chén canh nhỏ mà muốn thay thế hoàn toàn vị trí của thôn Tháp Bộ. Độc chiếm thị trường m* t** ở thành phố Trọng Quang, khống chế giá cả của m* t** từ lúc khởi điểm. “
“Hiện cơ sở ở thôn Tháp Bộ đã bị cảnh sát lật tẩy tiêu diệt triệt để, thu được hơn 50 kg m* t** cùng nhiều máy móc sản xuất m* t**. Có thể nói là cắt đứt nguồn cung cấp m* t** tại địa phương. Nhóm người nghiện thuốc thiếu vắng m* t** như sống không bằng chết, nếu có ai đó bán m* t** với giá cao vào thời điểm này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người dù có tán gia bại sản cũng đổ xô như vịt vào mua”.
“Sau đó, con hổ này có thể nhân cơ hội để phát triển mạng lưới buôn bán m* t** của riêng mình.” Nói đến đây, Lâm Phỉ Thạch không khỏi cười khẽ một cái: “Tuy nhiên, nếu tất cả những suy đoán của tôi đều là sự thật, thì con hổ đó thực sự quá thông minh. Nó không đối đầu trực diện với vua hổ, mà mượn đao của thợ săn.”
Trong lòng Giang Bùi Di càng ngày càng nặng nề, bởi vì anh không tìm được sơ hở logic nào trong suy đoán của Lâm Phỉ Thạch.
Anh vốn cho rằng việc vô tình phát hiện ra một ổ m* t** lớn đã đủ kỳ lạ. Nhưng nếu tất cả những điều này đã được tính toán tỉ mỉ trước đó, nếu thôn Tháp Bộ cũng chỉ là một quân cờ. Toàn bộ vụ án kia không tránh khỏi cảm thấy thật đáng sợ.
“Còn nữa, đội phó Giang, anh không cảm thấy nơi phát sinh toàn bộ chuyện này quá trùng hợp sao? Vừa vặn là đêm hôm đó, vừa vặn là anh, vừa vặn là ở thôn Tháp Bộ.” Lâm Phỉ Thạch dùng hàm răng chỉnh tề trắng tuyết cắn ống hút sữa đậu nành, nói bâng quơ: “Tôi có cảm giác như có một đôi bàn tay vô hình đang thao túng tất cả những chuyện này.”
Người nói những lời này không có ý tứ gì, nhưng lại tạo nên một đợt sóng lớn trong lòng Giang Bùi Di, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Giang Bùi Di nhắm mắt giống như đang che giấu điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi không đến thôn Tháp Bộ để tìm hiểu tình hình mà chọn cách phớt lờ, có lẽ sau này sẽ có nhiều Biên Thụ Toàn xuất hiện hơn, cho đến ngày chuyện ở thôn Tháp Bộ hoàn toàn bị bại lộ.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Điều này quả thực quá vớ vẩn, thôn Tháp Bộ là một ‘động bàn tơ đầy rẫy các loại yêu ma quỷ quái. Cho dù có những người không tham gia vào quá trình phạm tội buôn bán m* t** đi nữa thì tất cả dân làng hẳn là đều biết rõ điều này trong lòng hơn nữa còn ngầm hưởng lợi từ nó, thì làm sao mà họ có thể cố tình đem chuyện ở thôn Tháp Bộ chọc ngay dưới mắt của Giang Bùi Di?
Vì sao người báo án lúc ấy lại muốn làm như vậy? Hắn thật sự là người của thôn Tháp Bộ ư?
Ban đầu Giang Bùi Di không nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng lúc đó, anh ngay cả tính mạng của mình còn khó giữ huống chi là tốn tâm tư nghĩ nhiều như vậy.
Anh ho khan một tiếng, không tránh khỏi đến việc gây tác động lên miệng vết thương, toàn thân đau đớn tê dại, hơi thở có chút mỏng manh mà nói: “Cho tôi một cây bút, cả giấy nữa.”
Quách Sao Mai ngồi bất động tại chỗ như núi nhìn hai hậu bối bận rộn với phát hiện mới ngoài ý muốn này.
Bàn tay của Giang Bùi Di khá đẹp, trắng nõn như ngọc, các đốt ngón tay thẳng tắp thon dài. Khi cầm bút xương ngón tay nhô lên góc cạnh cực kỳ đẹp. Chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác hoạ ra hình dáng ngũ quan của một người đàn ông, sau đó một khuôn mặt dần dần thành hình.
Đó là người đàn ông đã đợi ở bia thôn và dẫn Giang Bùi Di cùng những người khác đến nhà của Biên Thụ.
Giang Bùi Di chậm rãi hít một hơi, nói: “Lúc đó trời quá tối, tôi nhìn không rõ diện mạo của người báo án nên chỉ có thể vẽ đại khái như thế này thôi. Cậu hỏi nhóm người buôn lậu m* t** thôn Tháp Bộ xem xem rốt cuộc người này là ai.”
Một người xa lạ chỉ từng gặp qua một lần, hơn nữa còn là thấy mặt lúc trời tối. Anh cũng không cố tình nhìn kĩ, vậy mà qua bốn ngày sau vẫn có thể phác hoạ miêu tả lại đặc điểm ngũ quan của người ta trên giấy. Một người có loại năng lực siêu phàm như này cũng đã đủ để trở thành cảnh sát hình sự xuất sắc.
Lâm Phỉ Thạch nhịn không được tán thưởng một phen, rồi cầm lấy tờ giấy trắng nhìn lướt qua, biểu cảm trên mặt nhất thời có chút cổ quái, ngữ khí cũng trở nên khác thường: “…Là hắn ta?”
Giang Bùi Di nhướng mày: “Cậu quen người này?”
Sắc mặt Lâm Phỉ Thạch trở nên nghiêm túc, nói: “Vào rạng sáng ngày anh xảy ra chuyện, người này bị xe đâm chết trên đường. Đến bây giờ cục thành phố vẫn chưa điều tra được thân phận của hắn”
Thi thể không rõ danh tính mà cục thành phố phát hiện vào sáng hôm đó thực sự là người đàn ông đã báo cáo vụ việc cho phân cục Hướng Dương!
Nói cách khác, căn cứ vào khoảng thời gian mà Lâm Phỉ Thạch cung cấp, người đàn ông này chân trước vừa báo án cho phân cục Hướng Dương, đem tin tức về cái chết ở thôn Tháp Bộ ra bên ngoài, để Giang Bùi Di đến và mang toàn bộ thi thể của Biên Thụ đi. Sau lưng liền bị đâm chết trên ở đường thành ở ngã ba của hai huyện. Thi thể lạnh chừng bốn năm giờ, sau đó mới được một chiếc xe máy kéo đi ngang qua phát hiện, xuất hiện trong tầm mắt của cục thành phố.
Quá trùng hợp, tất cả đều trùng hợp đến lạ lùng. Tại sao trùng hợp là hắn ta?
Là ai đã giết hắn ta?
Đầu óc Giang Bùi Di bắt đầu không tự chủ mà hoạt động với mức công suất cao, nhưng tình trạng thân thể của anh không thể theo kịp, bây giờ anh thực sự rất yếu. Trạng thái tinh thần dưới áp lực của đau đớn không thích hợp để suy nghĩ kĩ càng về vụ án. Hô hấp của Giang Bùi Di trở nên gấp gáp, thanh âm sấm rền đến ù tai lần nữa trở lại, đôi môi bắt đầu hơi run.
Quách Sao Mai: “Tiểu Giang?”
Lúc này, bác sĩ phụ trách của Giang Bùi Di đẩy cửa vào: “Đội trưởng Lâm, tôi nghe nói cảnh sát Giang đã tỉnh?”
Lâm Phỉ Thạch cúi người đem ván giường chỉnh trở về vị trí cũ để Giang Bùi Di nằm thẳng trên giường, lo lắng nói với bác sĩ: “Vừa mới tỉnh dậy không lâu. Chúng tôi có nói chuyện với nhau một lát, hình như bây giờ anh ấy không ổn lắm.”
Bác sĩ phụ trách cau mày nói: “Bệnh nhân lúc này không thích hợp nói chuyện với bất kỳ ai. Chảy máu và bị thương là những thứ làm hao tổn mạng sống của con người, cậu ấy cần nghỉ ngơi một thời gian mới được. Huống chi, cậu ấy còn sốt nhẹ, nhất định không được kích động quá mức.”
“Hừ, thanh niên bây giờ càng ngày càng yếu đuối!” Quách Sao Mai bất bình nói: “Năm đó ông già này bị trúng ba phát đạn, cả người bê bết máu. Ngày hôm sau tôi nằm trên giường bệnh vẫn có thể chỉ huy hành động. Nếu có người đến thăm cùng lắm nói hai câu là xong, lúc mới tỉnh lại thậm chí còn không có ai bên cạnh!”
“Ngài là dũng mãnh vô địch nhất” Lâm Phỉ Thạch vội vàng vuốt lông nói: “Đội phó Giang của chúng tôi sao có thể so với thân thể cường tráng của ngài năm đó được chứ. Hơn nữa, lứa tuổi thanh niên chúng tôi đều ăn thực phẩm rác rưởi mà lớn lên, không bị loãng xương đã là khoẻ mạnh lắm rồi.”
Quách Sao Mai liếc xéo cậu một cái, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di là hai hậu bối mà ông đặc biệt thiên vị. Tuy rằng tính cách cả hai khác biệt rất lớn nhưng trong mắt Quách Khải Minh cả hai người này đều có một khí chất chung khiến mọi người không thể trách mắng, ông lắc đầu: “Nếu tiểu Giang đã không sao vậy tôi về tỉnh trước đây. Án mạng ở đây hai đứa tự mình giải quyết đi, nhưng bất luận là dưới tình huống thế nào, an toàn của bản thân luôn là quan trọng nhất, hiểu chưa?”
Lâm Phỉ Thạch cười nói: “Mạng sống là thứ tôi trân quý nhất, tôi nhất định sẽ truyền đạt câu nói này cho Giang đội phó!”
Ánh mắt Quách Sao Mai phức tạp nhìn cậu một cái, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh: “Ở lại cùng Giang Bùi Di, không cần tiễn tôi.”
.
Giang Bùi Di hôn mê thêm tám tiếng nữa mới tỉnh lại. Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài bầu trời đen như mực đầy sao. Bên cạnh giường bệnh treo một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất mờ phát ra từ sợi dây tóc màu vàng.
Lâm Phỉ Thạch nằm ở bên cạnh giường bệnh, nghiêng đầu trong khuỷu tay nhắm mắt ngủ say sưa. Từ góc độ của Giang Bùi Di mà nhìn thì thấy lông mi của cậu vừa dài vừa cong, đôi môi luôn đỏ tươi như hoa hồng, dưới ánh sáng mờ càng làm cho cậu như khoác lên một lớp viền vàng nhạt, chàng trai trẻ này quả thật đẹp đến không thể tưởng tượng.
Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc, sau đó im lặng quay đi. Vì không nghĩ sẽ đánh thức cậu nên anh mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không nói gì.
Không ngờ Lâm Phỉ Thạch đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đưa tay dụi mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh tỉnh rồi à.”
Giang Bùi Di thấy cậu ngay cả mí mắt cũng chưa mở lên trông có vẻ rất buồn ngủ, không khỏi tò mò nói: “Sao cậu biết tôi đã tỉnh?”
“Tiếng hít thở nhẹ nhàng hơn, có thể nghe thấy.” Lâm Phỉ Thạch híp mắt nói: “Anh muốn ăn gì không? Uống nước không? Hay anh muốn đi vệ sinh không?”
Giang Bùi Di là một người khá lãnh đạm, anh không am hiểu trong việc giải quyết các mối quan hệ xung quanh, vẫn luôn tự làm mọi việc một mình. Anh chiến đấu một mình lâu rồi, đã quên mất cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào, ngoài việc chưa thích ứng còn có một chút cảm động không thể diễn tả thành lời.
“Không cần” Giang Bùi Di nhẹ giọng nói: “Cậu tiếp tục ngủ đi.”
Anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trong phòng này chỉ có một chiếc giường và một chiếc sô pha nhỏ đã hỏng, tồi tàn khó coi đến mức khiến người ta nhìn cũng cảm thấy đau nhức răng. Anh do dự một chút rồi lại nói: “Nếu không ngại, có thể lên đây ngủ.”
Dưới tình huống này mà có sự lựa chọn, đối với người không bao giờ bạc đãi bản thân như Lâm Phỉ Thạch mà nói ngủ chung giường chẳng có gì đáng kể. Chỉ thấy cậu không hề do dự đem áo khoác đang khoác trên người để lên sô pha, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Giang Bùi Di, hơi nghiêng đầu, kê lên gối sau đó nhắm mắt lại.
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu tràn đầy những suy nghĩ về ngọn nguồn của vụ án. Nhưng ban đêm nằm trong chăn thực sự không phải là nơi để suy nghĩ về những vấn đề này, anh chỉ sửa sang lại một khoảng thời gian, thế mà lại cảm giác mơ màng sắp ngủ.
Giang Bùi Di biết rõ trạng thái hiện tại của mình không thích hợp để tìm manh mối, trong lúc đang định nhắm mắt lại và nghỉ ngơi thì anh cảm giác hình như người bên cạnh hơi nhích về phía anh.
Lâm Phỉ Thạch khi thức thì trông tương đối chính nhân quân tử. Tuy có sở thích hay tán tỉnh người khác nhưng có tiến có lùi nhất định, dụ dỗ vừa phải, còn khi ngủ thì đặc biệt rất không quy củ. Lúc nãy cái gối chỉ lót đến nửa gáy của cậu vì vậy cậu ngủ cực kỳ khó chịu.
Chỉ thấy Lâm Phỉ Thạch to gan lớn mật kia nghiêng người qua phía Giang Bùi Di một chút, chuyển thành tư thế nằm nghiêng, đầu cũng thuận thế đưa về phía trước một khúc, cả đầu đều dựa vào cái gối. Ở tư thế này, cằm cậu gần như đặt lên vai Giang Bùi Di, hơi thở mang nhiệt độ ấm nóng vờn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của cậu.
Giang Bùi Di đảo mắt nhìn cậu, sau đó ngẩng đầu đem gối đẩy qua đó một chút, xong xuôi liền mặc kệ luôn.
Sáng hôm sau, hai người vừa ăn sáng vừa thảo luận về vụ án, lúc này sắc mặt cả hai đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Phỉ Thạch ngồi dựa vào cửa sổ mà phơi nắng, duỗi tay lột một quả trứng gà ta mập mạp trắng trẻo cho Giang Bùi Di: “Tôi đã để các đồng nghiệp trong cục thành phố cầm ảnh đi hỏi, nếu hắn ta thực sự là người dân thôn Tháp Bộ, thì thân phận của người báo án sẽ lập tức có tin tức.”
“Nhưng tôi không hiểu tại sao hắn ta lại làm thế?”
Giang Bùi Di đem lòng đỏ trứng gà bỏ vào cháo kê khuấy nát rồi dùng thìa húp một ngụm: “Nguyên nhân cái chết của người này, các cậu kết luận là do tai nạn giao thông ngoài ý muốn hay cố ý giết người?”
“Cá nhân tôi thấy nghiêng về hướng cố ý giết người hơn, chứng cứ tại hiện trường cũng nói như vậy”. Lâm Phỉ Thạch nói: “Nếu dùng logic của ‘luật nhân quả’ để suy xét về vấn đề này thì người duy nhất dám đi báo án kia chính là nguyên nhân dẫn đến kết cục thôn Tháp Bộ bị hủy diệt, như vậy xem ra hình như hắn ta với chúng ta là cùng một nhóm.”
Nhưng điều này rõ ràng là không hợp lí, nếu người đó thật sự có lòng muốn giúp đỡ cảnh sát thì không cần phải đi đường vòng lớn như vậy. Trực tiếp nói cho cục công an thôn Tháp Bộ là một ổ sản xuất m* t** là được, vì sao lại muốn thông qua một thi thể chết oan uổng để dẫn thôn Tháp Bộ ra?
Giang Bùi Di cau mày, vô thức mà vuốt thìa: “Việc nhổ tận gốc ổ sản xuất m* t** ở thôn Tháp Bộ, ngoài việc mang lại lợi ích cho người dân trong xã hội, thì còn có lợi cho ai nữa?”
Chắc là không có ai. Không, thực sự có một người!
Lâm Phỉ Thạch giống như được những lời nói của anh đả thông cái gì đó, giống như suy tư mà nói: “Nếu anh là một con hổ tranh cường háo thắng, muốn làm vua ở một nơi mới vừa đặt chân đến, cách nào là nhanh nhất?”
Ánh mắt Giang Bùi Di tối sầm lại, thấp giọng lẩm bẩm nói: “…… g**t ch*t vua hổ hiện tại.”
Từ trước đến nay Lâm Phỉ Thạch luôn vô cùng lớn mật trong lĩnh vực tự do suy luận, có thể đem những suy nghĩ đơn giản trong đầu phỏng đoán phức tạp sâu xa một cách vô hạn, cậu chậm rãi nói: “Nếu có thế lực bên ngoài muốn nhúng tay vào việc buôn bán m* t** ở thành phố Trọng Quang, vậy đối tượng cạnh tranh đầu tiên chính là nhóm người ở thôn Tháp Bộ. Theo những gì tôi biết hiện tại, lượng m* t** lưu thông ở thôn Tháp Bộ hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của toàn bộ thành phố Trọng Quang, địa vị bá chủ của nó về cơ bản là khó có thể lay chuyển.”
Giang Bùi Di không nói gì, lẳng lặng mà nhìn cậu.
“Con hổ này có dã tâm rất lớn. Nó không muốn chỉ ăn được một chén canh nhỏ mà muốn thay thế hoàn toàn vị trí của thôn Tháp Bộ. Độc chiếm thị trường m* t** ở thành phố Trọng Quang, khống chế giá cả của m* t** từ lúc khởi điểm. “
“Hiện cơ sở ở thôn Tháp Bộ đã bị cảnh sát lật tẩy tiêu diệt triệt để, thu được hơn 50 kg m* t** cùng nhiều máy móc sản xuất m* t**. Có thể nói là cắt đứt nguồn cung cấp m* t** tại địa phương. Nhóm người nghiện thuốc thiếu vắng m* t** như sống không bằng chết, nếu có ai đó bán m* t** với giá cao vào thời điểm này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người dù có tán gia bại sản cũng đổ xô như vịt vào mua”.
“Sau đó, con hổ này có thể nhân cơ hội để phát triển mạng lưới buôn bán m* t** của riêng mình.” Nói đến đây, Lâm Phỉ Thạch không khỏi cười khẽ một cái: “Tuy nhiên, nếu tất cả những suy đoán của tôi đều là sự thật, thì con hổ đó thực sự quá thông minh. Nó không đối đầu trực diện với vua hổ, mà mượn đao của thợ săn.”
Trong lòng Giang Bùi Di càng ngày càng nặng nề, bởi vì anh không tìm được sơ hở logic nào trong suy đoán của Lâm Phỉ Thạch.
Anh vốn cho rằng việc vô tình phát hiện ra một ổ m* t** lớn đã đủ kỳ lạ. Nhưng nếu tất cả những điều này đã được tính toán tỉ mỉ trước đó, nếu thôn Tháp Bộ cũng chỉ là một quân cờ. Toàn bộ vụ án kia không tránh khỏi cảm thấy thật đáng sợ.
“Còn nữa, đội phó Giang, anh không cảm thấy nơi phát sinh toàn bộ chuyện này quá trùng hợp sao? Vừa vặn là đêm hôm đó, vừa vặn là anh, vừa vặn là ở thôn Tháp Bộ.” Lâm Phỉ Thạch dùng hàm răng chỉnh tề trắng tuyết cắn ống hút sữa đậu nành, nói bâng quơ: “Tôi có cảm giác như có một đôi bàn tay vô hình đang thao túng tất cả những chuyện này.”
Người nói những lời này không có ý tứ gì, nhưng lại tạo nên một đợt sóng lớn trong lòng Giang Bùi Di, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Giang Bùi Di nhắm mắt giống như đang che giấu điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi không đến thôn Tháp Bộ để tìm hiểu tình hình mà chọn cách phớt lờ, có lẽ sau này sẽ có nhiều Biên Thụ Toàn xuất hiện hơn, cho đến ngày chuyện ở thôn Tháp Bộ hoàn toàn bị bại lộ.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 7
10.0/10 từ 13 lượt.