Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 66

132@-

Âm thanh còi báo cháy và xe cảnh sát ngày càng gần, ánh đèn chớp nháy trong đêm tối rực lên chói mắt.


 


Lửa như sao băng lẫn lộn cháy rực giữa cơn mưa mảnh vỡ thủy tinh đang hòa tan, mưa lớn như trút xuống, rọi sáng hình bóng hai người đang ôm nhau thoáng chốc trên ban công.


 


Giang Bùi Di đặt tay lên lưng Lâm Phỉ Thạch, găng tay nilon đã bị mồ hôi làm ướt sũng. Bọn họ có lẽ chỉ ôm nhau được vài giây ngắn ngủi, rồi Giang Bùi Di đã nhẹ nhàng đẩy cậu ra.


 


Anh cúi mắt, khẽ nói: "Lầu hai có khi cháy rồi, mình đi trước đi."


 


Lâm Phỉ Thạch có hơi hối hận vì lúc nãy đã ném dép lê, giờ chân trần đạp lên sàn, lại còn đứng trước mặt Giang Bùi Di, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.


 


Giang Bùi Di nhìn ra được cậu đang nghĩ gì, hơi cúi người xuống, nhẹ giọng:c"Lên đi, tôi cõng cậu."


 


Lâm Phỉ Thạch tuy là người luôn quan tâm hình tượng, nhưng từ trước đến nay chẳng giữ mấy cái gọi là tôn nghiêm. Nghe vậy liền không khách sáo leo lên lưng anh, lười biếng giơ tay ôm lấy, cằm đặt lên vai Giang Bùi Di.


 


Cả hai chẳng ai giống người vừa mới từ cửa tử trở về. Phản ứng quá mức bình tĩnh, nhất là Lâm Phỉ Thạch nhìn chẳng hề giống người vừa bị ép đến mức phải nhảy lầu, không kích động, không lệ nóng quanh tròng, như thể chuyện đi trên ranh giới sống chết với cậu đã trở nên bình thường như cơm ăn nước uống.


 


"Tôi không biết ai lại muốn trả thù tôi." Lâm Phỉ Thạch thấp giọng nói bên tai Giang Bùi Di. "Xăng chảy từ khe cửa tràn vào phòng khách, lúc phát hiện có vấn đề thì phòng khách đã bốc cháy rồi, lửa lan cực nhanh. Trừ nhà tôi ra, mấy căn khác ở lầu 3 chắc còn kịp chờ đội cứu hỏa tới."


 


Giang Bùi Di chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.


 


.


 


“Báo cáo đội phó! Mấy tầng lầu khác đã kiểm tra xong, không thiếu một ai, hiện tại chỉ còn người ở lầu 3 và lầu 4 chưa ra được!”


 


“Không xong rồi! Thang bộ không đi lên được, tầng 3 trở lên hoàn toàn bị chặn! Nhanh nhanh nhanh! Bảo lão Lưu mấy người họ dựng thang trời từ bên ngoài!”



 


Giọng Kỳ Liên sốt ruột vang lên: “Các đồng chí làm nhanh lên một chút! Đội trưởng Lâm và đội phó Giang nhà mình còn mắc kẹt trong đó đó!!”


 


Người lính cứu hỏa nói: “Đều là cảnh sát hình sự mà, sợ gì. Nhảy từ lầu 4 xuống cũng không sao đâu, đừng cuống.”


 


Kỳ Liên gần như muốn khóc ròng: “Tôi sợ lắm rồi! Đội trưởng Lâm nhà mình chạy 1500m chưa từng đạt tiêu chuẩn! Hít xà liên tục ba cái còn chưa nổi nữa là!!”


 


Lính cứu hỏa: “…”


 


“Hu hu hu hu hu hu hu hu hu…” Kỳ Liên vừa nói vừa bật khóc, thật sự rất thương tâm: “Cảnh hoa yếu đuối mong manh của bọn tôi mà…”


 


“Đừng gào nữa, vẫn còn sống đây.” Lúc này, từ lưng chừng thang lầu, Lâm Phỉ Thạch thều thào lên tiếng.


 


Kỳ Liên ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mừng rỡ suýt khóc to, nước mắt nước mũi đầm đìa: “Đội trưởng Lâm! Đội phó Giang!”


 


Giang Bùi Di từng bước một đi xuống cầu thang, thả Lâm Phỉ Thạch xuống đất. Kỳ Liên xúc động đến cực độ, nhào tới là một cái ôm như gấu: “Biết khu mấy anh cháy tôi suýt xỉu! Nhận được điện thoại một cái là bò khỏi ổ chăn liền!”


 


Giang Bùi Di đuôi lông mày khẽ giật, nhẹ đến mức không ai nhận ra.


 


Lâm Phỉ Thạch vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lịch sự giữ khoảng cách: "Ra ngoài rồi nói tiếp, đừng chặn đường."


 


Có lính cứu hỏa chuyên nghiệp ở đây, bọn họ không cần liều mạng lao vào biển lửa, dù sao cũng chẳng có đồ bảo hộ, vào cũng chỉ vướng chân.


 


“Đội điều tra hình sự chắc sắp tới rồi.” Kỳ Liên lải nhải: “Sao lại tự nhiên cháy được chứ? Có ai cố ý phóng hỏa à? Đây không phải là khu dân cư cao nhất thành phố Trọng Quang sao? An ninh cũng gọi là đỉnh lắm rồi, sao lại để người lạ đột nhập châm lửa được?”


 


Cả một loạt câu hỏi như pháo hoa nổ ầm ầm, Lâm Phỉ Thạch hơi đau đầu: “Trận cháy này chắc là nhằm vào tôi. Cụ thể ra sao thì too cũng chưa rõ, chỉ mong không có ai bị thương.”



 


Kỳ Liên đầy mong chờ nhìn cậu: “Đội trườngtLâm, hồi còn ở Tỉnh Thính anh có đắc tội ai không, nên mới bị người ta chơi gắt vậy?”


 


Lâm Phỉ Thạch như đang cân nhắc: “Cũng có thể lắm.”


 


Nghe tới đây, Giang Bùi Di đột nhiên nhớ ra đây không phải là lần đầu Lâm Phỉ Thạch gặp hỏa hoạn. Hai năm trước cậu ấy cũng từng bị cháy nhà.


 


Hai trận cháy này có thể nào có liên quan?


 


Kỳ Liên nói: “Bây giờ phóng hỏa dễ thật sự, chi phí thấp, chứng cứ thì cháy sạch không còn mẩu nào, lại không có camera theo dõi, mà vụ kiểu này điều tra hung thủ là khó nhất  à đúng rồi Lâm đội, anh không bị thương chứ?!”


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Thằng nhóc này đúng là có mạch suy nghĩ siêu dài.


 


Hộ gia đình ở lầu 3 và lầu 4 lần lượt được đưa ra khỏi toà nhà, công tác dập lửa cũng gần như hoàn tất. Nhờ sơ tán và cứu viện kịp thời nên không có ai bị thương, chỉ có vài đứa trẻ bị doạ khóc òa. Nhưng kết cấu công trình thì thiệt hại khá nặng, hành lang và sàn nhà đều nứt rạn, rõ ràng không còn đủ an toàn để ở lại.


 


May mắn là nguyên nhân thì mọi người ai cũng hiểu khu dân cư cao cấp xa hoa này vốn chưa lấp đầy, dưới sự phối hợp của cảnh sát, bên bất động sản đã liên hệ sẵn công ty chuyển nhà, tạm thời sắp xếp cho cư dân dọn đi, ai chưa có chỗ ở có thể vào các căn trống trong khu miễn phí cho đến khi sửa chữa xong.


 


Lâm Phỉ Thạch thì không định chuyển. Ngủ tạm ở ký túc xá cục cảnh sát, chắp vá chút cũng đủ. Cùng cậu vượt lửa mà sống còn có Tiểu Thái Vân, may mà mấy hôm nay nó vẫn theo Giang Bùi Di, lúc cháy chỉ cảm thấy nước nóng quanh người rồi được vớt ra ngay. Nếu vẫn ở bên Lâm Phỉ Thạch, chắc giờ nó đã bị nướng chín luôn rồi.


 


Chuyện nhà Lâm Phỉ Thạch bị cháy nhanh chóng lan rộng khắp các cơ quan điều tra hình sự, công  kiểm pháp, đội phòng cháy, cảnh sát khu vực và cả bên chính quyền. Bởi vì cả khu chung cư chỉ mỗi căn của cậu là cháy dữ dội nhất, rõ ràng là có người nhắm vào cậu. Ngày hôm sau, ai nấy đều tò mò xem rốt cuộc ai lại dám đụng vào "tiểu linh vật sống" vừa đẹp trai vừa hoa gặp hoa nở người gặp người mê này.


 


Hà Phong cục trưởng sắp về hưu, thường ngày im hơi lặng tiếng, luôn sợ đến lúc cuối đời lại dính phốt, giờ nghe tin này thì không thể ngồi yên. Dù sao chuyện xảy ra ngay địa bàn mình, nếu phía trên truy trách, ông ấy chắc chắn bị liên lụy. Biết tin liền gọi điện hỏi thăm trước, sau khi Lâm Phỉ Thạch về cục thì còn đích thân tới tận nơi gặp mặt.


 


“Trận cháy lần này kỳ quặc quá,” Hà Phong thăm dò, “May mà cậu không sao. Cậu có đoán được là ai làm không?”



Lâm Phỉ Thạch luôn giữ khoảng cách lịch sự với người khác, mỉm cười đáp: “Chắc là tôi biết. Lúc trước làm việc ở Tỉnh Thính, có thể đã vô tình đắc tội ai đó. Tôi sẽ báo cáo rõ với cấp trên, cục trưởng đừng lo.”


 


Hà Phong cười như không cười, lặng lẽ đặt tay xuống. Cảm giác nói chuyện với đội trưởng Lâm này đúng là khiến người ta dễ chịu vì vừa tinh tế, biết điều, đặc biệt hiểu ý người. Không cần ai nói rõ, cậu cũng tự động giải thích những điều ẩn sau lời nói.


 


Ý cậu là, vụ cháy lần này là do tư thù cá nhân của cậu từ quá khứ gây ra, không liên quan gì đến thành phố Trọng Quang cả, lãnh đạo khỏi cần lo sợ bị quy trách nhiệm.


 


Hà Phong như được uống thuốc an thần, tâm trạng từ bồn chồn rối loạn đã bình ổn hẳn. Ông còn chuyện trò vài câu rồi mới an tâm rút lui.


 


Giang Bùi Di suốt đêm đi cùng đội điều tra hình sự và lính cứu hỏa, mãi tới gần trưa hôm sau mới trở về. Trên đường còn ghé mua cho Lâm Phỉ Thạch một phần bún xương sườn, coi như an ủi tâm hồn bé nhỏ vừa trải qua cú sốc lớn.


 


Lâm Phỉ Thạch ngồi trên ghế sofa, dùng đũa gắp mấy sợi bún xoắn quanh cái muỗng, thở dài nói: “Tôi vẫn chưa kể cho anh biết, mấy hôm trước ảnh chụp tôi bị ai đó đăng lên mạng. Nhưng được gỡ xuống rất nhanh. Có thể là kẻ thù cũ thấy ảnh, nhận ra tôi đang ở Trọng Quang, nên chạy tới trả thù. Anh cũng biết mà, nghề của bọn mình rất dễ bị người ghét.”


 


Giang Bùi Di nhíu mày: “Ai lại đăng ảnh cậu lên mạng?”


 


“Tôi không rõ nữa, chắc là lúc ra ngoài không cẩn thận bị chụp lén.” Lâm Phỉ Thạch bày ra vẻ u sầu kiểu sao hạng A Hollywood, thở dài nói: “Biết làm sao được, ngoại hình này với người qua đường đúng là khác biệt quá lớn, đi đâu cũng bị chú ý thôi…”


 


Giang Bùi Di trầm mặc một lúc. Anh nhớ lại chuyện mình từng bị kẻ xấu truy sát hồi còn nhỏ, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh: “Bọn họ thiết kế giết cậu một lần không thành, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu.”


 


Nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Giang Bùi Di, Lâm Phỉ Thạch thoáng có ý định sẽ nói hết cho anh biết. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong một cái chớp mắt. Giờ không phải lúc. Phim truyền hình vẫn luôn nói một câu: “Anh biết quá nhiều rồi.” Nếu cậu nói hết mọi sự thật ra, biết đâu chính Giang Bùi Di lại gặp nguy hiểm.


 


Lâm Phỉ Thạch cân nhắc một chút, giọng nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu. Dù sao khu đó tạm thời cũng không ở được, mấy hôm nay tôi cứ dính ở cục, bọn họ chắc không dám liều lĩnh ra tay ngay trước mũi mấy chục hình cảnh đâu… Với cả, không phải còn có anh sao, sau này chúng ta dính nhau như keo, ân ái quấn quýt, sống không rời chết không chia…”


 


Giang Bùi Di càng nghe càng không yên lòng. Anh đứng dậy, thò tay đoạt luôn bát bún nóng hổi thơm lừng trước mặt Lâm Phỉ Thạch, đặt lên bàn mình, cúi đầu ăn một cách không nể nang gì.


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 



Ủa? Sao tự nhiên cơm cũng không cho người ta ăn?!


 


Bát bún xương sườn là suất lớn, mà Lâm Phỉ Thạch vốn ăn không nhiều, chọn mỗi món một chút là no rồi. Giờ cậu mặt dày lết qua bên cạnh Giang đội, ghé đầu sang cùng ăn ké luôn.


 


Giang Bùi Di bình thường sẽ không cho cậu ăn mấy món kiểu “đồ ăn rác” thế này, vì nghe nói bún thị trường đa phần không làm từ gạo nguyên chất, trong đó còn có chất kết dính có thể gây ung thư. Chỉ trong những tình huống đặc biệt như hôm nay, Lâm Phỉ Thạch mới được phá lệ, ăn bữa bún xấu xa một cách đường hoàng.


 


Không bao lâu sau, mấy đồng nghiệp đội điều tra hình sự cũng lần lượt đến thăm, rất chân tình hỏi thăm tình hình đội trưởng Lâm, sau đó bắt đầu đồng loạt thở dài thườn thượt  vụ cháy này tóm gọn lại được một câu: “Tất cả là do đẹp trai gây họa.”


 


Nếu không phải vì Lâm Phỉ Thạch có gương mặt khiến người ta nhìn phát là nhớ, đã chẳng bị người ta chụp lén rồi đăng lên mạng, làm lộ thân phận.


 


Tiễn xong đám đồng nghiệp chen chúc tới mức suýt gãy cửa, Lâm Phỉ Thạch kiệt sức ngã xuống sofa, thở dài một câu: “… Ngoài cái đẹp ra thì chẳng đúng chỗ nào cả. Đẹp thì để làm gì, theo đuổi crush còn không tới nơi.”


 


Giang Bùi Di im lặng một lúc, rồi quay sang hỏi: “Cậu có muốn tôi trả lại lọ kỷ niệm cho cậu không?”


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Đây là lần đầu tiên Giang Bùi Di chính thức thừa nhận mối quan hệ giữa hai người. Tuy rằng cực kỳ hàm súc, gần như không nghe ra được là tình cảm đôi lứa, chẳng có từ “thích”, cũng chẳng có từ “yêu”, nhưng Lâm Phỉ Thạch hiểu. Đó là một loại "tiếng lóng" chỉ thuộc về riêng bọn họ.


 


Đội trưởng Lâm lập tức tỉnh táo, hết mệt mỏi, trong mắt ánh lên nụ cười ranh mãnh cùng sắc đào hoa mơ hồ, nói hai nghĩa một lời:
“Dĩ nhiên không cần, nhận rồi là không thể hoàn lại được đâu.”


 


---


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Cái lọ kỷ niệm chính là cái hộp đựng lông mi kia đó! Sáu mươi mấy chương rồi đó Giang Bùi Di, anh trai này!! Cuối cùng! Cuối cùng cũng thừa nhận!! Một cách vừa hàm súc vừa e lệ, trời ơi tui đang tưởng tượng gì vậy, hetui!!


 


Lang thang hai chương trong tình cảm, thật là có tội! Ngày mai tiếp tục điều tra án QAQ


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 66
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...