Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 62
140@-
Nghe mấy lời đó xong, sắc mặt ai nấy trong phòng đều không được dễ coi, đặc biệt là Đường Tín, mặt mày gần như méo hẳn lại, hắn thật sự không tin nổi, thằng con trai mà mình còn chưa từng gặp mặt, lại có thể là một tiểu b**n th**.
Một năm trước, thằng bé mới có mười sáu tuổi, còn non choẹt, cái tuổi đánh rắm còn chưa biết che mồm, vậy mà đã học thói sàm sỡ mấy đứa nhỏ khác trong viện phúc lợi?
Cung viện trưởng “kẹt kẹt” kéo ngăn tủ ra, rút từ túi hồ sơ vàng một tấm ảnh trắng đen, đưa cho Giang Bùi Di, đầu ngón tay tái nhợt dừng lại ở một thiếu niên trong hình: “Là cậu nhóc này. Mặt mũi giống vị tiên sinh này cực kỳ.”
—— Chả trách nhân viên phục vụ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Gương mặt Tiểu Tranh giống hệt Đường Tín, tuổi cũng vừa khớp, mười bảy tuổi, gần như chắc chắn Tiểu Tranh chính là con ruột của Đường Tín.
Chỉ là ánh mắt cậu thiếu niên ấy tối om, nhìn chẳng khác gì người chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, có một luồng khí âm u như thể xuyên thủng cả mặt giấy mà ập thẳng vào người đối diện. Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, biểu cảm rất nhỏ, gần như không ai nhận ra.
Lâm Phỉ Thạch hơi nghiêng đầu, như suy tư gì đó, hỏi: “Tiểu Tranh bị đuổi khỏi viện phúc lợi từ bao giờ?”
“Khoảng tầm một năm rưỡi trước,” viện trưởng lại thở dài, “Tâm lý thằng bé hình như có vấn đề, chuyện làm bậy với các bạn nữ trong viện cũng không phải lần đầu. Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác mới phải đuổi nó đi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Từ lúc đó đến giờ, cậu ta không quay lại lần nào sao?”
Viện trưởng lắc đầu: “Không có. Ít nhất là trong vòng một năm nay tôi không thấy mặt nó.”
Khóe mắt Đường Tín giật giật, mặt đỏ ửng lên vì tức. Hắn đột ngột “hừ” một tiếng đầy lạnh lùng: “Thôi đi, thằng con này tôi không cần tìm nữa! Nói ra còn ra thể thống gì! Kẻ cưỡng dâm! Làm Đường gia tôi mất hết mặt mũi!”
Nói rồi hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi luôn, không thèm quay đầu lại.
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Từ cái bóng dứt khoát của Đường Tín, cậu như nhìn thấy hình ảnh một đống tiền mặt trăm vạn đang nghênh ngang rời khỏi cậy, không chút lưu luyến.
—— Cha ruột cũng không định tìm, bọn họ là cảnh sát cũng chẳng tiện xen vào chuyện nhà người khác. Từ lúc bị đuổi đi đến nay, Tiểu Tranh chưa từng xuất hiện lại ở viện phúc lợi. Muốn tìm một người giữa biển người mênh mông thế này, gần như là chuyện không tưởng.
Đường Tín tức giận bỏ đi, mấy cảnh sát còn lại cũng chuẩn bị rút lui.
Một thực tập sinh vừa lau mồ hôi vừa lầm bầm: “Haiz, công toi cả buổi!”
Trên đường về, Giang Bùi Di vẫn im lặng, mày nhíu chặt, mắt cụp xuống, tay chống lên thái dương như đang suy nghĩ gì đó.
Lần này Giang Bùi Di không lái xe, anh với Lâm Phỉ Thạch cùng ngồi ghế sau xe cảnh sát. Lâm Phỉ Thạch tựa đầu lên vai Giang Bùi Di, nói khẽ: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nhìn ngoài đường cả buổi trời.”
Giang Bùi Di im lặng một lúc, vẻ hơi do dự: “Tôi cứ cảm thấy Tiểu Tranh nhìn quen lắm, như thể tớ đã từng gặp ở đâu rồi ấy.”
Giang Bùi Di trí nhớ cực kỳ tốt, mấy câu mà Lâm Phỉ Thạch từng lỡ miệng nói ra từ mấy tháng trước, cậu vẫn còn nhớ để giờ nhắc lại trêu. Lúc Triệu Đình cố tình đánh lạc hướng cảnh sát, đổi cả túi rác màu đen để giấu hàng, Giang Bùi Di vẫn nhận ra được chỉ nhờ chi tiết cách buộc túi giống nhau.
Là cảnh sát hình sự, Giang Bùi Di đứng top đầu ở mọi mặt: trí tuệ, quan sát, phản ứng, thể lực. Còn Lâm Phỉ Thạch thì thiên về phân tích tâm lý tội phạm, bổ sung vào đúng điểm yếu của Giang Bùi Di. Hai người họ dù ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng cực kỳ hợp cạ.
—— Giang Bùi Di nói thấy quen, thì chắc chắn là từng gặp rồi, không thể nhầm được.
Lâm Phỉ Thạch ngồi thẳng dậy: “Lúc nào? Nhớ được là ở tình huống gì không?”
Giang Bùi Di nhíu mày suy nghĩ rất lâu, nhưng đầu óc cứ mông lung, không nắm được sợi dây ký ức kia. anh lắc đầu, khẽ thở dài: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
Lâm Phỉ Thạch lại gác đầu lên vai anh, lười biếng nói: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao cha ruột người ta còn chẳng buồn tìm.”
Giang Bùi Di không trả lời. anh lại nhớ đến ánh mắt của Tiểu Tranh trong tấm ảnh kia, trong lòng tự dưng nổi lên cảm giác nghẹn nghẹn nơi cổ họng, rất khó chịu.
.
Khi hai người về đến đồn thì cũng là lúc tan ca. Cả hai không thay đồng phục mà về nhà luôn. Lâm Phỉ Thạch tắm rửa xong thì lôi điện thoại nhắn WeChat rủ Giang Bùi Di chơi game.
Bình thường lúc không có án gì gấp, Giang Bùi Di hay kéo Lâm Phỉ Thạch vào leo rank Vương Giả. Nhờ thế mà Lâm Phỉ Thạch một tay gà mờ, bị kẹt ở rank Đồng được cõng lên tận Vương Giả. Cậu có tư duy chiến thuật rất tốt, tuy rằng thao tác vẫn dở thậm tệ khiến người ta phát hoảng, nhưng tầm nhìn và ý thức đội hình thì luôn rất chính xác. Chuyên chọn mấy con tướng đi lang thang phá game, đợi combat thì chực nhào vô hốt mạng, miễn không là người chết đầu tiên thì cũng chẳng ai rảnh mắng cậu.
Ván này, Giang Bùi Di chọn đường trên Mã Siêu, là tướng yêu cầu thao tác cao, thường bị cấm trong mấy trận đấu trình cao. Nếu nuôi tốt từ đầu thì về sau có thể one-shot cả team địch.
Đến lượt chọn tướng, chỉ còn mỗi vị trí xạ thủ là chưa ai chọn tuyến chính gây sát thương trong giao tranh. Lâm Phỉ Thạch đành cắn răng gánh cờ, xách cung lên chiến đấu.
Lâm Phỉ Thạch chơi game thật ra tâm lý khá yếu, đặc biệt là mấy trò đối kháng. Một mình cậu không dám đi lẻ vì sợ bị đồng đội chửi, vừa vào trận là nơm nớp lo bị mở mic mắng xối xả. Mới vô game chưa lâu, Giang Bùi Di đã vòng từ nửa bản đồ xuống đường dưới để hỗ trợ, cố tình hoặc vô tình đều nhường hết mạng cho cậu, bản thân thì tự nguyện làm trợ thủ nhặt điểm hỗ trợ.
Nhờ vậy mà kinh tế của Lâm Phỉ Thạch tăng vèo vèo, là một xạ thủ mà tiền lên đầu bảng, combat tổng sau này sẽ cực kỳ có lợi. Đội đối phương thấy tình hình có vẻ không ổn, đi rừng với mid liền dắt cả hỗ trợ xuống gank đường dưới.
Đến lần thứ ba bị đối phương băng trụ giết, Lâm Phỉ Thạch cũng không còn hơi sức để giận nữa, chỉ thở dài buông điện thoại, chờ nhân vật hồi sinh, lẩm bẩm trong giọng chat nhỏ như muỗi: “Anh à, tụi nó cứ nhắm vào tôi hoài á…”
Giang Bùi Di đang định đi dọn lính, nghe câu nói vừa oan ức vừa trách móc kia, ngón tay khựng lại. Nhân vật của anh bỗng khom xuống chui vào bụi cỏ gần tháp dưới, lặng im.
Lâm Phỉ Thạch vừa mới hồi sinh, đang lúi húi đi ra khỏi trụ thì phát hiện đối phương đi rừng đã mò tới từ phía rừng, mùi nguy hiểm rõ mồn một. Còn chưa kịp chạy thì Giang Bùi Di đã từ trong bụi nhảy ra một combo hoa mỹ chói lòa khiến tên kia giật đến tê cả da đầu. Lâm Phỉ Thạch chỉ cần bắn thêm vài phát là gọn gàng hốt xác. Sau đó đội bạn còn lần lượt kéo đến như đi cứu viện, kết quả lại thành dâng mạng cho cậu luôn. Cậu rất biết điều, còn gõ một câu trên xác họ: “Cảm ơn nha~”
Giang Bùi Di chưa bao giờ dạy cậu phải chơi như thế nào, chỉ nhắc một vài mẹo nhỏ hoặc gợi ý góc nhìn. Chứ không bao giờ ép buộc kiểu: “Cậu phải làm thế này, thế kia.”
Thế nên dù thao tác của Lâm Phỉ Thạch vẫn rất gà mờ, nhưng cảm giác trải nghiệm lúc chơi game lại cực kỳ dễ chịu.
Một support ngoài cuộc không nhịn được mở mic cà khịa: “Sách, thằng Mã Siêu này bao che lộ liễu ghê. Tất cả mạng đều nhường cho xạ thủ.”
“Tôn Thượng Hương là bạn gái ông à? Công chúa xách súng ra trận?”
Lâm Phỉ Thạch bật cười, cũng không tức, nói trong voice chat nhóm: “Tôi chơi tệ vậy lộ liễu thế luôn sao?”
Giang Bùi Di bên kia im lặng một chút, mới hờ hững đáp: “Cũng tàm tạm.”
Tất nhiên bọn họ không phải lúc nào cũng thắng. Có hôm gặp đồng đội còn tệ hơn cả diễn viên, thua tan tác. Thường thì lúc đó Giang Bùi Di chỉ “Sách” một tiếng, rồi im lặng bấm vào trận tiếp theo.
Có một ván, bản chất gà mờ của Lâm Phỉ Thạch bị đồng đội phát hiện, vừa thấy là bị dí mic chửi. Người ta chửi cực kỳ khó nghe, vô năng, phá game, đòi report đủ kiểu. Trong lúc đó, Giang Bùi Di đang dùng Điêu Thuyền, một mình cân ba, kinh tế cao nhất trận, đang ép tới nhà chính đối phương thì đột nhiên đứng im trong suối.
Lâm Phỉ Thạch hơi sửng sốt: “Sao vậy anh?”
Giang Bùi Di nhẹ nhàng xoa tay, giọng lạnh băng: “Đồng đội kiểu này, tôi không muốn cho họ thắng.”
Tuy rằng rất mê thắng, nhưng Giang Bùi Di chưa bao giờ nổi giận kiểu trẻ con. Anh cũng rất ít khi afk, điểm tín nhiệm năm nào cũng 100%. Nhưng lần này thì khác, rõ ràng là không vui.
Lâm Phỉ Thạch thấy vậy, cũng dứt khoát afk theo.
Sau khi trận đấu kết thúc, hai người bị cả đội điên cuồng tố cáo, vinh quang thăng hạng bị đánh bay, cùng nhau offline.
.
Sáng hôm sau, hai người cùng lái xe đến cục. Giang Bùi Di xắn tay áo, dọn dẹp mớ hồ sơ lộn xộn trên bàn, chuẩn bị mang trả về phòng lưu trữ.
Chỗ hồ sơ đó nhiều thật sự, cao gần bằng nửa người. Lâm Phỉ Thạch nhìn qua cảm thấy để một mình Giang Bùi Di bê chắc chắn không xuể, liền bước lại giúp một tay.
Hai người đi đến trước phòng hồ sơ, cửa mở “kẹt” một tiếng. Giang Bùi Di vừa nhìn thấy những kệ tủ đầy ắp tài liệu bên trong thì ánh mắt bỗng tối sầm. Giây phút ấy, giống như một chuỗi ký ức bật ngược quay về, vô số gương mặt từng cái, từng cái như chớp sáng vụt qua trong đầu anh.
Trong đầu Giang Bùi Di như có một tia sét đánh thẳng xuống, đồng tử co rút dữ dội, bước chân khựng lại: “Tôi nhớ ra đã gặp đứa bé đó ở đâu rồi.”
Lâm Phỉ Thạch liền hỏi: “Tiểu Tranh à?”
“Ừ,” Giang Bùi Di sải bước đi nhanh tới dãy tủ hồ sơ, sắc mặt nghiêm nghị trầm xuống, “Tôi chỉ hy vọng là mình nhớ nhầm.”
Nghe thế, trong lòng Lâm Phỉ Thạch lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Ở đâu cơ?”
Giang Bùi Di đáp: “Trong hồ sơ thống kê tử vong hồi tháng một năm ngoái.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Giang Bùi Di lật hồ sơ một cách dồn dập, tay rút ra một tập hồ sơ dày cộp, lật từ đầu tới cuối một lượt, nhưng không thấy ảnh của Tiểu Tranh. Anh lại rút thêm tập bên cạnh, vừa lật vài trang, nhịp thở liền chững lại.
Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn xuống, một bức ảnh thi thể trắng bệch, tr*n tr**, không báo trước đập thẳng vào mắt, gương mặt trong ảnh, rõ ràng là Tiểu Tranh.
—— Đây là tập hồ sơ tổng hợp của đội điều tra hình sự mỗi tháng, ghi lại những trường hợp phát hiện thi thể trong cùng kỳ nhưng chưa xác minh được danh tính hay nguyên nhân tử vong.
Tiểu Tranh vậy mà đã chết?
Lâm Phỉ Thạch nhìn chằm chằm vào dòng ghi chú thời gian phát hiện thi thể, không dám tin mà lẩm bẩm: “Cậu ấy đã chết từ một năm trước?”
Hồ sơ ghi rõ thời điểm tử vong là tháng 5 năm ngoái, đến nay đã hơn một năm mà theo lời viện trưởng, Tiểu Tranh bị đuổi khỏi viện phúc lợi không bao lâu sau đã chết. Giữa khoảng thời gian đó chỉ vỏn vẹn vài tháng.
Giang Bùi Di không biểu cảm, rút hồ sơ ra, xoay người đi thẳng ra ngoài: “Tôi đi gọi cho bên pháp y, báo cáo khám nghiệm chắc vẫn còn.”
Thực ra cái chết của Tiểu Tranh cũng không hẳn là quá bất ngờ vì một đứa trẻ 16 tuổi, không nhà không cửa, một thân một mình giữa xã hội lạnh lùng vô cảm, bị đói mà chết cũng không phải điều hiếm thấy.
Nhưng dù sao thì cũng là một mạng người. Trong lòng Lâm Phỉ Thạch không khỏi trầm xuống. Cậu vốn hay nghe mấy chương trình kiểu “Treo giá cao thuê người chết thay”, vậy mà giờ lại vô tình bị kéo vào một vụ án có liên quan đến sinh mạng thật sự.
Giang Bùi Di gọi cho đồng nghiệp bên pháp y, hỏi về tình hình lúc phát hiện thi thể Tiểu Tranh.
“Tôi còn nhớ khá rõ về đứa bé đó,” nữ pháp y bên đầu dây kia đáp, “Vì lúc giải phẫu, tôi phát hiện trong dạ dày cậu ta có một cái chìa khóa bằng kim loại.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Nghe mấy lời đó xong, sắc mặt ai nấy trong phòng đều không được dễ coi, đặc biệt là Đường Tín, mặt mày gần như méo hẳn lại, hắn thật sự không tin nổi, thằng con trai mà mình còn chưa từng gặp mặt, lại có thể là một tiểu b**n th**.
Một năm trước, thằng bé mới có mười sáu tuổi, còn non choẹt, cái tuổi đánh rắm còn chưa biết che mồm, vậy mà đã học thói sàm sỡ mấy đứa nhỏ khác trong viện phúc lợi?
Cung viện trưởng “kẹt kẹt” kéo ngăn tủ ra, rút từ túi hồ sơ vàng một tấm ảnh trắng đen, đưa cho Giang Bùi Di, đầu ngón tay tái nhợt dừng lại ở một thiếu niên trong hình: “Là cậu nhóc này. Mặt mũi giống vị tiên sinh này cực kỳ.”
—— Chả trách nhân viên phục vụ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Gương mặt Tiểu Tranh giống hệt Đường Tín, tuổi cũng vừa khớp, mười bảy tuổi, gần như chắc chắn Tiểu Tranh chính là con ruột của Đường Tín.
Chỉ là ánh mắt cậu thiếu niên ấy tối om, nhìn chẳng khác gì người chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, có một luồng khí âm u như thể xuyên thủng cả mặt giấy mà ập thẳng vào người đối diện. Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, biểu cảm rất nhỏ, gần như không ai nhận ra.
Lâm Phỉ Thạch hơi nghiêng đầu, như suy tư gì đó, hỏi: “Tiểu Tranh bị đuổi khỏi viện phúc lợi từ bao giờ?”
“Khoảng tầm một năm rưỡi trước,” viện trưởng lại thở dài, “Tâm lý thằng bé hình như có vấn đề, chuyện làm bậy với các bạn nữ trong viện cũng không phải lần đầu. Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác mới phải đuổi nó đi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Từ lúc đó đến giờ, cậu ta không quay lại lần nào sao?”
Viện trưởng lắc đầu: “Không có. Ít nhất là trong vòng một năm nay tôi không thấy mặt nó.”
Khóe mắt Đường Tín giật giật, mặt đỏ ửng lên vì tức. Hắn đột ngột “hừ” một tiếng đầy lạnh lùng: “Thôi đi, thằng con này tôi không cần tìm nữa! Nói ra còn ra thể thống gì! Kẻ cưỡng dâm! Làm Đường gia tôi mất hết mặt mũi!”
Nói rồi hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi luôn, không thèm quay đầu lại.
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Từ cái bóng dứt khoát của Đường Tín, cậu như nhìn thấy hình ảnh một đống tiền mặt trăm vạn đang nghênh ngang rời khỏi cậy, không chút lưu luyến.
—— Cha ruột cũng không định tìm, bọn họ là cảnh sát cũng chẳng tiện xen vào chuyện nhà người khác. Từ lúc bị đuổi đi đến nay, Tiểu Tranh chưa từng xuất hiện lại ở viện phúc lợi. Muốn tìm một người giữa biển người mênh mông thế này, gần như là chuyện không tưởng.
Đường Tín tức giận bỏ đi, mấy cảnh sát còn lại cũng chuẩn bị rút lui.
Một thực tập sinh vừa lau mồ hôi vừa lầm bầm: “Haiz, công toi cả buổi!”
Trên đường về, Giang Bùi Di vẫn im lặng, mày nhíu chặt, mắt cụp xuống, tay chống lên thái dương như đang suy nghĩ gì đó.
Lần này Giang Bùi Di không lái xe, anh với Lâm Phỉ Thạch cùng ngồi ghế sau xe cảnh sát. Lâm Phỉ Thạch tựa đầu lên vai Giang Bùi Di, nói khẽ: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nhìn ngoài đường cả buổi trời.”
Giang Bùi Di im lặng một lúc, vẻ hơi do dự: “Tôi cứ cảm thấy Tiểu Tranh nhìn quen lắm, như thể tớ đã từng gặp ở đâu rồi ấy.”
Giang Bùi Di trí nhớ cực kỳ tốt, mấy câu mà Lâm Phỉ Thạch từng lỡ miệng nói ra từ mấy tháng trước, cậu vẫn còn nhớ để giờ nhắc lại trêu. Lúc Triệu Đình cố tình đánh lạc hướng cảnh sát, đổi cả túi rác màu đen để giấu hàng, Giang Bùi Di vẫn nhận ra được chỉ nhờ chi tiết cách buộc túi giống nhau.
Là cảnh sát hình sự, Giang Bùi Di đứng top đầu ở mọi mặt: trí tuệ, quan sát, phản ứng, thể lực. Còn Lâm Phỉ Thạch thì thiên về phân tích tâm lý tội phạm, bổ sung vào đúng điểm yếu của Giang Bùi Di. Hai người họ dù ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng cực kỳ hợp cạ.
—— Giang Bùi Di nói thấy quen, thì chắc chắn là từng gặp rồi, không thể nhầm được.
Lâm Phỉ Thạch ngồi thẳng dậy: “Lúc nào? Nhớ được là ở tình huống gì không?”
Giang Bùi Di nhíu mày suy nghĩ rất lâu, nhưng đầu óc cứ mông lung, không nắm được sợi dây ký ức kia. anh lắc đầu, khẽ thở dài: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
Lâm Phỉ Thạch lại gác đầu lên vai anh, lười biếng nói: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao cha ruột người ta còn chẳng buồn tìm.”
Giang Bùi Di không trả lời. anh lại nhớ đến ánh mắt của Tiểu Tranh trong tấm ảnh kia, trong lòng tự dưng nổi lên cảm giác nghẹn nghẹn nơi cổ họng, rất khó chịu.
.
Khi hai người về đến đồn thì cũng là lúc tan ca. Cả hai không thay đồng phục mà về nhà luôn. Lâm Phỉ Thạch tắm rửa xong thì lôi điện thoại nhắn WeChat rủ Giang Bùi Di chơi game.
Bình thường lúc không có án gì gấp, Giang Bùi Di hay kéo Lâm Phỉ Thạch vào leo rank Vương Giả. Nhờ thế mà Lâm Phỉ Thạch một tay gà mờ, bị kẹt ở rank Đồng được cõng lên tận Vương Giả. Cậu có tư duy chiến thuật rất tốt, tuy rằng thao tác vẫn dở thậm tệ khiến người ta phát hoảng, nhưng tầm nhìn và ý thức đội hình thì luôn rất chính xác. Chuyên chọn mấy con tướng đi lang thang phá game, đợi combat thì chực nhào vô hốt mạng, miễn không là người chết đầu tiên thì cũng chẳng ai rảnh mắng cậu.
Ván này, Giang Bùi Di chọn đường trên Mã Siêu, là tướng yêu cầu thao tác cao, thường bị cấm trong mấy trận đấu trình cao. Nếu nuôi tốt từ đầu thì về sau có thể one-shot cả team địch.
Đến lượt chọn tướng, chỉ còn mỗi vị trí xạ thủ là chưa ai chọn tuyến chính gây sát thương trong giao tranh. Lâm Phỉ Thạch đành cắn răng gánh cờ, xách cung lên chiến đấu.
Lâm Phỉ Thạch chơi game thật ra tâm lý khá yếu, đặc biệt là mấy trò đối kháng. Một mình cậu không dám đi lẻ vì sợ bị đồng đội chửi, vừa vào trận là nơm nớp lo bị mở mic mắng xối xả. Mới vô game chưa lâu, Giang Bùi Di đã vòng từ nửa bản đồ xuống đường dưới để hỗ trợ, cố tình hoặc vô tình đều nhường hết mạng cho cậu, bản thân thì tự nguyện làm trợ thủ nhặt điểm hỗ trợ.
Nhờ vậy mà kinh tế của Lâm Phỉ Thạch tăng vèo vèo, là một xạ thủ mà tiền lên đầu bảng, combat tổng sau này sẽ cực kỳ có lợi. Đội đối phương thấy tình hình có vẻ không ổn, đi rừng với mid liền dắt cả hỗ trợ xuống gank đường dưới.
Đến lần thứ ba bị đối phương băng trụ giết, Lâm Phỉ Thạch cũng không còn hơi sức để giận nữa, chỉ thở dài buông điện thoại, chờ nhân vật hồi sinh, lẩm bẩm trong giọng chat nhỏ như muỗi: “Anh à, tụi nó cứ nhắm vào tôi hoài á…”
Giang Bùi Di đang định đi dọn lính, nghe câu nói vừa oan ức vừa trách móc kia, ngón tay khựng lại. Nhân vật của anh bỗng khom xuống chui vào bụi cỏ gần tháp dưới, lặng im.
Lâm Phỉ Thạch vừa mới hồi sinh, đang lúi húi đi ra khỏi trụ thì phát hiện đối phương đi rừng đã mò tới từ phía rừng, mùi nguy hiểm rõ mồn một. Còn chưa kịp chạy thì Giang Bùi Di đã từ trong bụi nhảy ra một combo hoa mỹ chói lòa khiến tên kia giật đến tê cả da đầu. Lâm Phỉ Thạch chỉ cần bắn thêm vài phát là gọn gàng hốt xác. Sau đó đội bạn còn lần lượt kéo đến như đi cứu viện, kết quả lại thành dâng mạng cho cậu luôn. Cậu rất biết điều, còn gõ một câu trên xác họ: “Cảm ơn nha~”
Giang Bùi Di chưa bao giờ dạy cậu phải chơi như thế nào, chỉ nhắc một vài mẹo nhỏ hoặc gợi ý góc nhìn. Chứ không bao giờ ép buộc kiểu: “Cậu phải làm thế này, thế kia.”
Thế nên dù thao tác của Lâm Phỉ Thạch vẫn rất gà mờ, nhưng cảm giác trải nghiệm lúc chơi game lại cực kỳ dễ chịu.
Một support ngoài cuộc không nhịn được mở mic cà khịa: “Sách, thằng Mã Siêu này bao che lộ liễu ghê. Tất cả mạng đều nhường cho xạ thủ.”
“Tôn Thượng Hương là bạn gái ông à? Công chúa xách súng ra trận?”
Lâm Phỉ Thạch bật cười, cũng không tức, nói trong voice chat nhóm: “Tôi chơi tệ vậy lộ liễu thế luôn sao?”
Giang Bùi Di bên kia im lặng một chút, mới hờ hững đáp: “Cũng tàm tạm.”
Tất nhiên bọn họ không phải lúc nào cũng thắng. Có hôm gặp đồng đội còn tệ hơn cả diễn viên, thua tan tác. Thường thì lúc đó Giang Bùi Di chỉ “Sách” một tiếng, rồi im lặng bấm vào trận tiếp theo.
Có một ván, bản chất gà mờ của Lâm Phỉ Thạch bị đồng đội phát hiện, vừa thấy là bị dí mic chửi. Người ta chửi cực kỳ khó nghe, vô năng, phá game, đòi report đủ kiểu. Trong lúc đó, Giang Bùi Di đang dùng Điêu Thuyền, một mình cân ba, kinh tế cao nhất trận, đang ép tới nhà chính đối phương thì đột nhiên đứng im trong suối.
Lâm Phỉ Thạch hơi sửng sốt: “Sao vậy anh?”
Giang Bùi Di nhẹ nhàng xoa tay, giọng lạnh băng: “Đồng đội kiểu này, tôi không muốn cho họ thắng.”
Tuy rằng rất mê thắng, nhưng Giang Bùi Di chưa bao giờ nổi giận kiểu trẻ con. Anh cũng rất ít khi afk, điểm tín nhiệm năm nào cũng 100%. Nhưng lần này thì khác, rõ ràng là không vui.
Lâm Phỉ Thạch thấy vậy, cũng dứt khoát afk theo.
Sau khi trận đấu kết thúc, hai người bị cả đội điên cuồng tố cáo, vinh quang thăng hạng bị đánh bay, cùng nhau offline.
.
Sáng hôm sau, hai người cùng lái xe đến cục. Giang Bùi Di xắn tay áo, dọn dẹp mớ hồ sơ lộn xộn trên bàn, chuẩn bị mang trả về phòng lưu trữ.
Chỗ hồ sơ đó nhiều thật sự, cao gần bằng nửa người. Lâm Phỉ Thạch nhìn qua cảm thấy để một mình Giang Bùi Di bê chắc chắn không xuể, liền bước lại giúp một tay.
Hai người đi đến trước phòng hồ sơ, cửa mở “kẹt” một tiếng. Giang Bùi Di vừa nhìn thấy những kệ tủ đầy ắp tài liệu bên trong thì ánh mắt bỗng tối sầm. Giây phút ấy, giống như một chuỗi ký ức bật ngược quay về, vô số gương mặt từng cái, từng cái như chớp sáng vụt qua trong đầu anh.
Trong đầu Giang Bùi Di như có một tia sét đánh thẳng xuống, đồng tử co rút dữ dội, bước chân khựng lại: “Tôi nhớ ra đã gặp đứa bé đó ở đâu rồi.”
Lâm Phỉ Thạch liền hỏi: “Tiểu Tranh à?”
“Ừ,” Giang Bùi Di sải bước đi nhanh tới dãy tủ hồ sơ, sắc mặt nghiêm nghị trầm xuống, “Tôi chỉ hy vọng là mình nhớ nhầm.”
Nghe thế, trong lòng Lâm Phỉ Thạch lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Ở đâu cơ?”
Giang Bùi Di đáp: “Trong hồ sơ thống kê tử vong hồi tháng một năm ngoái.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Giang Bùi Di lật hồ sơ một cách dồn dập, tay rút ra một tập hồ sơ dày cộp, lật từ đầu tới cuối một lượt, nhưng không thấy ảnh của Tiểu Tranh. Anh lại rút thêm tập bên cạnh, vừa lật vài trang, nhịp thở liền chững lại.
Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn xuống, một bức ảnh thi thể trắng bệch, tr*n tr**, không báo trước đập thẳng vào mắt, gương mặt trong ảnh, rõ ràng là Tiểu Tranh.
—— Đây là tập hồ sơ tổng hợp của đội điều tra hình sự mỗi tháng, ghi lại những trường hợp phát hiện thi thể trong cùng kỳ nhưng chưa xác minh được danh tính hay nguyên nhân tử vong.
Tiểu Tranh vậy mà đã chết?
Lâm Phỉ Thạch nhìn chằm chằm vào dòng ghi chú thời gian phát hiện thi thể, không dám tin mà lẩm bẩm: “Cậu ấy đã chết từ một năm trước?”
Hồ sơ ghi rõ thời điểm tử vong là tháng 5 năm ngoái, đến nay đã hơn một năm mà theo lời viện trưởng, Tiểu Tranh bị đuổi khỏi viện phúc lợi không bao lâu sau đã chết. Giữa khoảng thời gian đó chỉ vỏn vẹn vài tháng.
Giang Bùi Di không biểu cảm, rút hồ sơ ra, xoay người đi thẳng ra ngoài: “Tôi đi gọi cho bên pháp y, báo cáo khám nghiệm chắc vẫn còn.”
Thực ra cái chết của Tiểu Tranh cũng không hẳn là quá bất ngờ vì một đứa trẻ 16 tuổi, không nhà không cửa, một thân một mình giữa xã hội lạnh lùng vô cảm, bị đói mà chết cũng không phải điều hiếm thấy.
Nhưng dù sao thì cũng là một mạng người. Trong lòng Lâm Phỉ Thạch không khỏi trầm xuống. Cậu vốn hay nghe mấy chương trình kiểu “Treo giá cao thuê người chết thay”, vậy mà giờ lại vô tình bị kéo vào một vụ án có liên quan đến sinh mạng thật sự.
Giang Bùi Di gọi cho đồng nghiệp bên pháp y, hỏi về tình hình lúc phát hiện thi thể Tiểu Tranh.
“Tôi còn nhớ khá rõ về đứa bé đó,” nữ pháp y bên đầu dây kia đáp, “Vì lúc giải phẫu, tôi phát hiện trong dạ dày cậu ta có một cái chìa khóa bằng kim loại.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 62
10.0/10 từ 13 lượt.