Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 58
132@-
Giữa trưa cơm nước xong, Lâm Phỉ Thạch lại lần nữa mò lên lướt cái tag soái ca mặt mộc trên Weibo. Trên đó vẫn còn lác đác vài tấm ảnh chụp lén của cậu, dù nhiệt độ đã bị cưỡng chế ép xuống. Cậu vừa nhíu mày vừa lướt xem, trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng cũng hơi lâng lâng, tự kiêu nhẹ chuyện gì nữa đây? Một đêm mà khiến cả đống thiếu nữ vote cho cậu là nhan sắc đỉnh cao, nhan giá trị đẹp đến mức đủ làm nổ tung sóng vô tuyến luôn ấy hỏi thử xem! Còn ai nữa không?
Trong thế giới giả tưởng của chính mình, Lâm Phỉ Thạch ngồi 360 độ tự soi cái ảnh chụp lén kia, nhịn không được mà tự thưởng thức bản thân hồi lâu, vừa nhìn vừa thấy mê, lại một lần nữa cảm thán sao trên đời lại có người hoàn mỹ như mình rồi màn tự luyến bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Tỉnh Thính gọi tới.
Lâm Phỉ Thạch lập tức thu hồi nụ cười, đứng đắn nhận điện: “Buổi chiều tốt, lãnh đạo.”
“Cái ảnh tối qua là chuyện gì vậy? Nếu không phải bên Kiểm duyệt mạng xử lý kịp thời, cậu bây giờ chắc bị ép ra mắt công chúng luôn rồi đó!” Quách Sao Mai nghiêm túc hỏi: “Lâm Phỉ Thạch, cậu phải tỉnh táo lên đi, bây giờ cậu đâu còn an toàn như Giang Bùi Di, phải cẩn thận mấy người xung quanh nữa!”
Lâm Phỉ Thạch bất đắc dĩ thở dài: “Biết rồi mà. Khi đó tôi cũng không nhận ra có người chụp lén, không cách nào được, nhân cách mị lực quá lớn thôi.”
Quách Sao Mai lạnh lùng hừ một tiếng: “Hồi đó nên để cậu phẫu thuật chỉnh hình luôn mới đúng, tỉnh cậu giờ chắc ăn không nổi cơm mất!”
Lâm Phỉ Thạch xụ tay cười khẽ, không đáp.
Qua vài giây yên lặng, Quách Sao Mai lại mở lời: “Bên cậu tình hình hiện tại thế nào?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ một chút rồi nói: “Có một vụ cố ý giết người kéo theo cả đường dây buôn người, số người dính líu không ít, bước đầu nghi có liên quan tới ‘Đất Bồi’. Nghi phạm chính hình như đã rời khỏi Trọng Quang, giờ không có thêm manh mối nào, chắc sau này điều tra sẽ khó khăn hơn.”
“Đất Bồi à” Quách Sao Mai nhắc lại cái tên ấy, giọng nặng nề hơn hẳn, như thể nhớ về chuyện cũ: “Tổ chức đó khó nhằn lắm, thủ đoạn giờ còn cao tay hơn cả Côn Ngữ năm đó. Tôi cũng từng bất lực nhìn nó từ từ ăn mòn cả tỉnh Nguyên Lăng thành vùng đất hoang, mà không thể làm gì. Bọn bên trong giảo hoạt cực kỳ.”
Lâm Phỉ Thạch lơ đãng hỏi: “Nghe nói ngày đó cảnh sát nằm vùng ở Đất Bồi hy sinh rất nhiều?”
Quách Sao Mai im lặng vài giây: “Dùng từ ‘không ai còn sống’ để miêu tả thì chuẩn hơn. Lưới của Đất Bồi giăng quá rộng, cả tỉnh Nguyên Lăng thậm chí nội bộ Tỉnh Thính, tôi cũng không dám đảm bảo là an toàn.”
Lâm Phỉ Thạch thở dài khẽ khàng.
Quách Sao Mai nói tiếp: “Lão Lý tổ giám sát chắc mấy ngày nữa sẽ xuất viện. So với Đất Bồi thì các cậu vẫn hơi đơn độc. Với lại Côn Ngữ còn ở bên kia, tôi sẽ cho hắn mang theo một tổ người qua hỗ trợ.”
Nghe đến ba chữ “Tổ giám sát”, ánh mắt Lâm Phỉ Thạch thoáng thay đổi, biểu cảm nhàn nhã như bị phủ thêm một lớp sương lạnh. Nhưng giọng cậu thì vẫn không chút gợn sóng: “Lão Lý?”
“Lý Thành ấy. Chắc cậu không thân lắm. Ông ấy từng là giảng viên thời đại học của Giang Bùi Di, hai người thân nhau lắm.”
Không biết lời này khơi dậy gì trong đầu Lâm Phỉ Thạch, đồng tử cậu khẽ co lại, lưng bất giác nổi lên một luồng lạnh buốt, cậu thấp giọng: “Thì ra là thế.”
Tạm ngừng một lát, Lâm Phỉ Thạch lại hỏi: “À đúng rồi Quách Thính, Giang đội tụi mình chắc không phải tài sản công của tỉnh Nguyên Lăng đâu nhỉ?”
Câu hỏi bâng quơ nhưng khiến Quách Sao Mai bất giác cảm thấy điềm báo xấu, nhớ tới bản tính gặp ai cũng v* v*n của họ Lâm, huyết áp ông ta lập tức bốc thẳng l*n đ*nh đầu. Trong đầu ông cố gắng giữ suy nghĩ “Không thể nào Lâm Phỉ Thạch lại thiếu đứng đắn như thế được”, đáp lại cẩn thận: “Cậu có ý gì?”
Lâm Phỉ Thạch rũ mắt cười nhẹ: “Không có gì, tôi chỉ muốn chiếm hữu tư nhân mãi mãi một chút thôi.”
Quách Sao Mai: “…”
Thật ra trong nội bộ ngành không khuyến khích chuyện "tình cảm trong ngành", nhất là ở cùng đơn vị, dễ rơi vào trạng thái “não yêu đương”. Hơn nữa kiểu cặp như họ, một khi yêu đương là phải báo cáo lên cấp trên. Lâm Phỉ Thạch tuy chưa kéo người ta về tay, nhưng báo trước một tiếng cũng không sai.
Quách Sao Mai cảm thấy đầu sắp bốc khói. Dù ông có nghĩ thế nào cũng không ngờ Lâm Phỉ Thạch lại ra tay với cái người nổi tiếng cứng đầu lạnh lùng ấy. Cái tên Giang Bùi Di kia nổi tiếng là tính khí khó chịu trong đám lãnh đạo Tỉnh Thính điều đáng nói nhất là, nhìn kiểu gì thì cậu Lâm còn chẳng phải người chủ động kia!
Quách Sao Mai hít sâu một hơi: “Ý cậu là.. ý đó thật à?”
Lâm Phỉ Thạch thản nhiên, dứt khoát: “Chính là ý đó đấy, Quách Thính. Tôi thật sự thích cậu ấy.”
Quách Sao Mai im lặng. Lâm Phỉ Thạch cũng không nói gì thêm.
“Cậu biết thân phận của Giang Bùi Di rồi đúng không? Từ sau khi từ Hắc Thứu trở về, tinh thần cậu ấy vẫn không ổn, cậu biết chứ?” Hồi lâu sau, Quách Sao Mai mới chậm rãi mở miệng, trong giọng có chút đau lòng nén lại: “Cậu ấy đã không dễ dàng gì rồi. Một người vốn rất tốt, bị chín năm đó bào mòn hết cả tâm trí, chỉ còn một thân xác cứng cỏi bọc lấy một cái tư tưởng gầy trơ xương. Cho nên mới nhìn qua lúc nào cũng lạnh lùng thanh cao như vậy. Cậu ấy không muốn thân cận ai…… Cậu đừng coi chuyện tình cảm như trò đùa.”
Lâm Phỉ Thạch nghe ra được ý tứ trong lời Quách Sao Mai thì Giang Bùi Di từ trước đến nay đều tự dựng hàng rào quanh mình, chỉ có tự phong bế mới miễn cưỡng bảo vệ được bản thân. Người thật sự bước vào được trong lòng anh ấy không nhiều lắm, vậy nên, đừng dễ dàng khiến anh ấy bị tổn thương.
Một câu ấy khiến tim Lâm Phỉ Thạch khẽ thắt lại. Cậu vốn định nói “Tôi sẽ không”, nhưng nghĩ lại, trong lòng mình và Giang Bùi Di vẫn còn giấu một bí mật rất lớn chưa nói ra, lời đến đầu môi lại không thể bật thành tiếng, cuối cùng chỉ nói khẽ: “Tôi biết rồi.”
Quách Sao Mai thở dài một hơi, khí thế nghiêm nghị ban nãy cũng tan mất hơn nửa: “Haiz… Mấy đứa trẻ bây giờ, đứa nào cũng nổi loạn, thật chẳng hiểu đầu óc tụi cậu nghĩ gì. Tôi nhờ cậu để ý chăm sóc nó nhiều một chút, cậu thì……”
Lâm Phỉ Thạch bật cười: “Chuyện tình cảm thì tôi không chia sẻ với lãnh đạo đâu. Dù sao sau này đến lúc đó, đừng nỡ không buông người là được. Giang đội là người tôi định mang về nhà giấu đi đấy.”
Quách Sao Mai dội cho một gáo nước lạnh cực đại: “Nói thì hay lắm, người ta Giang Bùi Di đã đồng ý quen cậu chưa?”
Lâm Phỉ Thạch ngáp một cái lười biếng: “Tạm thời thì chưa, cho nên tôi còn phải cố gắng thêm chứ sao.”
—— Nếu có bảng xếp hạng “Người khó theo đuổi nhất thế giới”, thì Giang Bùi Di chắc chắn đứng đầu cầm cờ chạy trước. Anh ấy không phải kiểu khó gần đơn thuần, mà là thuộc thể loại gần như không thể đột phá. Loại người như Lâm Phỉ Thạch mặt đẹp như tượng, miệng ngọt như kẹo, nửa cái thế giới tình nguyện nhảy vào lòng không cần hỏi mà cũng từng bị Giang Bùi Di lạnh lùng phát vé từ chối.
Đúng lúc ấy, nhân vật chính của cuộc điện thoại Giang Bùi Di vừa vặn đẩy cửa bước vào. Lâm Phỉ Thạch nói vào điện thoại một câu: “Tôi cúp máy trước nhé.”
Sau đó cực kỳ vô tình mà treo luôn cuộc gọi.
Trên người Giang Bùi Di có một loại khí chất rất đặc biệt, cực kỳ hút mắt Lâm Phỉ Thạch. Gương mặt anh ấy đẹp kiểu thanh tú, đường nét sắc sảo mà sạch sẽ, toát ra một vẻ đoan trang lạnh nhạt và trầm lặng như được thời gian và vết thương khắc lên người.
Giang Bùi Di giống như một thanh đao được mài bóng, vừa rắn rỏi, vừa sắc bén như tuyết, có thể cắt thịt thấy máu nhưng đồng thời, cũng rất dễ bị bẻ gãy.
Anh liếc nhìn Lâm Phỉ Thạch một cái, giọng điệu không lạnh không nóng: “Sao thế? Nhìn tôi làm gì?”
—— À đúng rồi, vẫn là cái kiểu đao bén không biết gợi tình.
Lâm Phỉ Thạch thu lại ánh mắt, giả bộ thờ ơ: “Không có gì. Vừa rồi Quách Thính gọi tới, hỏi thăm anh.”
Giang Bùi Di cúi người rót một ly nước, từ góc độ Lâm Phỉ Thạch nhìn sang, đường cong bên hông của anh đẹp đến quá mức. Giang Bùi Di vừa rót nước vừa hỏi: “Nói gì?”
“Không có gì lớn, chỉ hỏi tình hình vụ án hiện tại thôi, tôi đều báo cáo rồi.” Lâm Phỉ Thạch tiện tay lôi ra tấm ảnh bị chụp lén hôm qua, đẩy tới trước mặt Giang Bùi Di: “Đẹp không?”
Giang Bùi Di nhìn thoáng qua, sau đó “Ừ” một tiếng.
Phải nói là tấm hình đó chụp cực kỳ ăn ảnh. Lâm Phỉ Thạch vốn đã sẵn khí chất kiểu quý tộc, mặc áo sơ mi trắng tay dài như lọt qua lá sen, từ đầu đến chân đều tinh xảo đúng một chuẩn mực. Dù là màu ảnh hay góc độ cũng đều vừa vặn hợp lý.
Nghe được một tiếng “Ừ” khen mình, lòng hư vinh của Lâm Phỉ Thạch được thỏa mãn ở cấp độ cao nhất. Cậu phấn chấn tuyên bố: “Tôi gửi ảnh qua WeChat cho anh tối trước khi ngủ nhớ mở ra xem, đảm bảo có mộng đẹp!”
Giang Bùi Di hoàn toàn không thèm đáp lại.
Gần đây, không khí trong đội điều tra hình sự có phần căng thẳng. Vụ của Nhậm Chí Nghĩa mãi không có tiến triển, cả đội như đang nín thở, không ai dám buông lơi. Mấy anh cảnh sát kinh nghiệm đều biết, vụ án này có thể bị xếp lại bất cứ lúc nào, trừ phi có thêm manh mối đột phá nào xuất hiện.
Nhưng bọn họ cũng đâu thể lúc nào cũng chằm chằm theo dõi một Triệu Sương không biết đang ở đâu.
Vụ chính đã gần sáng tỏ, sự thật cơ bản đã rõ, không cần điều tra sâu thêm. Việc duy nhất còn lại là đợi Triệu Sương tự lòi ra trước mắt cảnh sát, ngoài ra chẳng có cách nào khác.
Lâm Phỉ Thạch lại quay về chế độ “cá mặn nằm sấp”. Mỗi ngày tan ca về, cậu nằm ườn trên sofa như không có xương, ôm điện thoại nuôi ếch xanh, chơi phi hoa lệnh, hoặc đơn giản là nhắm mắt ngủ.
Giờ đã giữa hè, khí trời nóng hầm hập như thiêu đốt, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vang lên từng đợt, từng đợt như sóng tràn. Trụ sở thì thiếu kinh phí đến mức bật không nổi điều hòa, mỗi văn phòng đặt một thau đá để làm mát kiểu vật lý, hơi nước bốc lên tạm hút nhiệt.
Buổi tối tan làm, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di cùng nhau ra khỏi văn phòng, đi ngang khu công tác chung thì tiện chào mấy đồng nghiệp một tiếng.
“Lâm đội và Giang đội đang quen nhau” đã là bí mật công khai trong cục. Nhóm đồng nghiệp hình sự sớm quen chuyện hai người này ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, mấy ông sắt thép thẳng nam thì âm thầm cảm thán: trình độ kiến thức về thế giới lại vừa tăng thêm một tầng kỳ dị.
Rảnh rỗi trà dư tửu hậu, mấy người còn âm thầm lập hẳn “bảng cược”. Một nhóm cho rằng kiểu Giang đội lạnh lùng như vậy, nhất định là ở thế top, còn Lâm Phỉ Thạch từng vì không biết co giãn eo mà nghỉ cả tháng thì chắc chắn là bottom; trong khi phe khác lại tin rằng Giang đội kiểu gì cũng sẽ không chủ động, nên khi tới “việc kia”, chắc chắn cũng bị động nốt, nhìn là biết Lâm đội là mỹ nhân công chính hiệu.
Hai phe đánh nhau rực lửa, nhưng không ai ngờ được hai người họ, đến giờ còn chưa nắm tay được bao nhiêu lần!
Đương nhiên, mấy chuyện kiểu vậy đều là do người ngoài âm thầm bàn tán sau lưng, hai người trong cuộc thì hoàn toàn chẳng biết gì, trong khi hội ăn dưa đã tự biên tự diễn đủ thứ về quan hệ của hai cậu: nào là mập mờ, nào là đang yêu đương công khai, chia vai rõ ràng như kịch bản.
Bên này, hai người vừa đi ra từ cửa hông của đồn công an, thì một cô gái bất ngờ từ sau gốc liễu lao ra, tốc độ nhanh như chớp xẹt!
Giang Bùi Di lập tức khựng bước, ánh mắt cảnh giác trầm xuống.
Cô gái này tạo hình đúng chuẩn câu hát “váy vàng nhạt, tóc dài xoã tung”, nhìn qua thì kiểu như đầu óc có chút vấn đề, thần thái hỗn loạn. Cô ta nhào tới, ôm chặt lấy chân Lâm Phỉ Thạch, động tác không khác gì mãnh hổ lao tới cạp chân người, “thình thịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, từ cổ họng bật ra tiếng gào thét vô cùng thê lương: “Cảnh sát đồng chí! Cảnh sát đồng chí, cậu nhất định phải làm chủ cho tôi!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua vì chỉnh sửa văn bản, hệ thống tự động loạn mã thành ra trừ mất 5000 chữ, chương VIP không thể giảm chữ được, nên hôm qua thực ra là tớ đăng tận hai chương liền. Một số bạn đọc sớm có thể mới thấy chương đầu tiên, thậm chí là gặp bản bị lỗi mã. Nếu thấy mạch truyện hơi gãy, có thể quay lại đọc chương trước để nối mạch nhé.
Từ nay sẽ không chỉnh sửa khi đang đăng nữa, đợi truyện hoàn rồi sửa một lượt cho gọn, làm phiền mọi người rồi. quỳ
Án mới khởi động rồi nha! Vẫn mong mọi người tiếp tục ủng hộ tui như trước nhé!
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Giữa trưa cơm nước xong, Lâm Phỉ Thạch lại lần nữa mò lên lướt cái tag soái ca mặt mộc trên Weibo. Trên đó vẫn còn lác đác vài tấm ảnh chụp lén của cậu, dù nhiệt độ đã bị cưỡng chế ép xuống. Cậu vừa nhíu mày vừa lướt xem, trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng cũng hơi lâng lâng, tự kiêu nhẹ chuyện gì nữa đây? Một đêm mà khiến cả đống thiếu nữ vote cho cậu là nhan sắc đỉnh cao, nhan giá trị đẹp đến mức đủ làm nổ tung sóng vô tuyến luôn ấy hỏi thử xem! Còn ai nữa không?
Trong thế giới giả tưởng của chính mình, Lâm Phỉ Thạch ngồi 360 độ tự soi cái ảnh chụp lén kia, nhịn không được mà tự thưởng thức bản thân hồi lâu, vừa nhìn vừa thấy mê, lại một lần nữa cảm thán sao trên đời lại có người hoàn mỹ như mình rồi màn tự luyến bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Tỉnh Thính gọi tới.
Lâm Phỉ Thạch lập tức thu hồi nụ cười, đứng đắn nhận điện: “Buổi chiều tốt, lãnh đạo.”
“Cái ảnh tối qua là chuyện gì vậy? Nếu không phải bên Kiểm duyệt mạng xử lý kịp thời, cậu bây giờ chắc bị ép ra mắt công chúng luôn rồi đó!” Quách Sao Mai nghiêm túc hỏi: “Lâm Phỉ Thạch, cậu phải tỉnh táo lên đi, bây giờ cậu đâu còn an toàn như Giang Bùi Di, phải cẩn thận mấy người xung quanh nữa!”
Lâm Phỉ Thạch bất đắc dĩ thở dài: “Biết rồi mà. Khi đó tôi cũng không nhận ra có người chụp lén, không cách nào được, nhân cách mị lực quá lớn thôi.”
Quách Sao Mai lạnh lùng hừ một tiếng: “Hồi đó nên để cậu phẫu thuật chỉnh hình luôn mới đúng, tỉnh cậu giờ chắc ăn không nổi cơm mất!”
Lâm Phỉ Thạch xụ tay cười khẽ, không đáp.
Qua vài giây yên lặng, Quách Sao Mai lại mở lời: “Bên cậu tình hình hiện tại thế nào?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ một chút rồi nói: “Có một vụ cố ý giết người kéo theo cả đường dây buôn người, số người dính líu không ít, bước đầu nghi có liên quan tới ‘Đất Bồi’. Nghi phạm chính hình như đã rời khỏi Trọng Quang, giờ không có thêm manh mối nào, chắc sau này điều tra sẽ khó khăn hơn.”
“Đất Bồi à” Quách Sao Mai nhắc lại cái tên ấy, giọng nặng nề hơn hẳn, như thể nhớ về chuyện cũ: “Tổ chức đó khó nhằn lắm, thủ đoạn giờ còn cao tay hơn cả Côn Ngữ năm đó. Tôi cũng từng bất lực nhìn nó từ từ ăn mòn cả tỉnh Nguyên Lăng thành vùng đất hoang, mà không thể làm gì. Bọn bên trong giảo hoạt cực kỳ.”
Lâm Phỉ Thạch lơ đãng hỏi: “Nghe nói ngày đó cảnh sát nằm vùng ở Đất Bồi hy sinh rất nhiều?”
Quách Sao Mai im lặng vài giây: “Dùng từ ‘không ai còn sống’ để miêu tả thì chuẩn hơn. Lưới của Đất Bồi giăng quá rộng, cả tỉnh Nguyên Lăng thậm chí nội bộ Tỉnh Thính, tôi cũng không dám đảm bảo là an toàn.”
Lâm Phỉ Thạch thở dài khẽ khàng.
Quách Sao Mai nói tiếp: “Lão Lý tổ giám sát chắc mấy ngày nữa sẽ xuất viện. So với Đất Bồi thì các cậu vẫn hơi đơn độc. Với lại Côn Ngữ còn ở bên kia, tôi sẽ cho hắn mang theo một tổ người qua hỗ trợ.”
Nghe đến ba chữ “Tổ giám sát”, ánh mắt Lâm Phỉ Thạch thoáng thay đổi, biểu cảm nhàn nhã như bị phủ thêm một lớp sương lạnh. Nhưng giọng cậu thì vẫn không chút gợn sóng: “Lão Lý?”
“Lý Thành ấy. Chắc cậu không thân lắm. Ông ấy từng là giảng viên thời đại học của Giang Bùi Di, hai người thân nhau lắm.”
Không biết lời này khơi dậy gì trong đầu Lâm Phỉ Thạch, đồng tử cậu khẽ co lại, lưng bất giác nổi lên một luồng lạnh buốt, cậu thấp giọng: “Thì ra là thế.”
Tạm ngừng một lát, Lâm Phỉ Thạch lại hỏi: “À đúng rồi Quách Thính, Giang đội tụi mình chắc không phải tài sản công của tỉnh Nguyên Lăng đâu nhỉ?”
Câu hỏi bâng quơ nhưng khiến Quách Sao Mai bất giác cảm thấy điềm báo xấu, nhớ tới bản tính gặp ai cũng v* v*n của họ Lâm, huyết áp ông ta lập tức bốc thẳng l*n đ*nh đầu. Trong đầu ông cố gắng giữ suy nghĩ “Không thể nào Lâm Phỉ Thạch lại thiếu đứng đắn như thế được”, đáp lại cẩn thận: “Cậu có ý gì?”
Lâm Phỉ Thạch rũ mắt cười nhẹ: “Không có gì, tôi chỉ muốn chiếm hữu tư nhân mãi mãi một chút thôi.”
Quách Sao Mai: “…”
Thật ra trong nội bộ ngành không khuyến khích chuyện "tình cảm trong ngành", nhất là ở cùng đơn vị, dễ rơi vào trạng thái “não yêu đương”. Hơn nữa kiểu cặp như họ, một khi yêu đương là phải báo cáo lên cấp trên. Lâm Phỉ Thạch tuy chưa kéo người ta về tay, nhưng báo trước một tiếng cũng không sai.
Quách Sao Mai cảm thấy đầu sắp bốc khói. Dù ông có nghĩ thế nào cũng không ngờ Lâm Phỉ Thạch lại ra tay với cái người nổi tiếng cứng đầu lạnh lùng ấy. Cái tên Giang Bùi Di kia nổi tiếng là tính khí khó chịu trong đám lãnh đạo Tỉnh Thính điều đáng nói nhất là, nhìn kiểu gì thì cậu Lâm còn chẳng phải người chủ động kia!
Quách Sao Mai hít sâu một hơi: “Ý cậu là.. ý đó thật à?”
Lâm Phỉ Thạch thản nhiên, dứt khoát: “Chính là ý đó đấy, Quách Thính. Tôi thật sự thích cậu ấy.”
Quách Sao Mai im lặng. Lâm Phỉ Thạch cũng không nói gì thêm.
“Cậu biết thân phận của Giang Bùi Di rồi đúng không? Từ sau khi từ Hắc Thứu trở về, tinh thần cậu ấy vẫn không ổn, cậu biết chứ?” Hồi lâu sau, Quách Sao Mai mới chậm rãi mở miệng, trong giọng có chút đau lòng nén lại: “Cậu ấy đã không dễ dàng gì rồi. Một người vốn rất tốt, bị chín năm đó bào mòn hết cả tâm trí, chỉ còn một thân xác cứng cỏi bọc lấy một cái tư tưởng gầy trơ xương. Cho nên mới nhìn qua lúc nào cũng lạnh lùng thanh cao như vậy. Cậu ấy không muốn thân cận ai…… Cậu đừng coi chuyện tình cảm như trò đùa.”
Lâm Phỉ Thạch nghe ra được ý tứ trong lời Quách Sao Mai thì Giang Bùi Di từ trước đến nay đều tự dựng hàng rào quanh mình, chỉ có tự phong bế mới miễn cưỡng bảo vệ được bản thân. Người thật sự bước vào được trong lòng anh ấy không nhiều lắm, vậy nên, đừng dễ dàng khiến anh ấy bị tổn thương.
Một câu ấy khiến tim Lâm Phỉ Thạch khẽ thắt lại. Cậu vốn định nói “Tôi sẽ không”, nhưng nghĩ lại, trong lòng mình và Giang Bùi Di vẫn còn giấu một bí mật rất lớn chưa nói ra, lời đến đầu môi lại không thể bật thành tiếng, cuối cùng chỉ nói khẽ: “Tôi biết rồi.”
Quách Sao Mai thở dài một hơi, khí thế nghiêm nghị ban nãy cũng tan mất hơn nửa: “Haiz… Mấy đứa trẻ bây giờ, đứa nào cũng nổi loạn, thật chẳng hiểu đầu óc tụi cậu nghĩ gì. Tôi nhờ cậu để ý chăm sóc nó nhiều một chút, cậu thì……”
Lâm Phỉ Thạch bật cười: “Chuyện tình cảm thì tôi không chia sẻ với lãnh đạo đâu. Dù sao sau này đến lúc đó, đừng nỡ không buông người là được. Giang đội là người tôi định mang về nhà giấu đi đấy.”
Quách Sao Mai dội cho một gáo nước lạnh cực đại: “Nói thì hay lắm, người ta Giang Bùi Di đã đồng ý quen cậu chưa?”
Lâm Phỉ Thạch ngáp một cái lười biếng: “Tạm thời thì chưa, cho nên tôi còn phải cố gắng thêm chứ sao.”
—— Nếu có bảng xếp hạng “Người khó theo đuổi nhất thế giới”, thì Giang Bùi Di chắc chắn đứng đầu cầm cờ chạy trước. Anh ấy không phải kiểu khó gần đơn thuần, mà là thuộc thể loại gần như không thể đột phá. Loại người như Lâm Phỉ Thạch mặt đẹp như tượng, miệng ngọt như kẹo, nửa cái thế giới tình nguyện nhảy vào lòng không cần hỏi mà cũng từng bị Giang Bùi Di lạnh lùng phát vé từ chối.
Đúng lúc ấy, nhân vật chính của cuộc điện thoại Giang Bùi Di vừa vặn đẩy cửa bước vào. Lâm Phỉ Thạch nói vào điện thoại một câu: “Tôi cúp máy trước nhé.”
Sau đó cực kỳ vô tình mà treo luôn cuộc gọi.
Trên người Giang Bùi Di có một loại khí chất rất đặc biệt, cực kỳ hút mắt Lâm Phỉ Thạch. Gương mặt anh ấy đẹp kiểu thanh tú, đường nét sắc sảo mà sạch sẽ, toát ra một vẻ đoan trang lạnh nhạt và trầm lặng như được thời gian và vết thương khắc lên người.
Giang Bùi Di giống như một thanh đao được mài bóng, vừa rắn rỏi, vừa sắc bén như tuyết, có thể cắt thịt thấy máu nhưng đồng thời, cũng rất dễ bị bẻ gãy.
Anh liếc nhìn Lâm Phỉ Thạch một cái, giọng điệu không lạnh không nóng: “Sao thế? Nhìn tôi làm gì?”
—— À đúng rồi, vẫn là cái kiểu đao bén không biết gợi tình.
Lâm Phỉ Thạch thu lại ánh mắt, giả bộ thờ ơ: “Không có gì. Vừa rồi Quách Thính gọi tới, hỏi thăm anh.”
Giang Bùi Di cúi người rót một ly nước, từ góc độ Lâm Phỉ Thạch nhìn sang, đường cong bên hông của anh đẹp đến quá mức. Giang Bùi Di vừa rót nước vừa hỏi: “Nói gì?”
“Không có gì lớn, chỉ hỏi tình hình vụ án hiện tại thôi, tôi đều báo cáo rồi.” Lâm Phỉ Thạch tiện tay lôi ra tấm ảnh bị chụp lén hôm qua, đẩy tới trước mặt Giang Bùi Di: “Đẹp không?”
Giang Bùi Di nhìn thoáng qua, sau đó “Ừ” một tiếng.
Phải nói là tấm hình đó chụp cực kỳ ăn ảnh. Lâm Phỉ Thạch vốn đã sẵn khí chất kiểu quý tộc, mặc áo sơ mi trắng tay dài như lọt qua lá sen, từ đầu đến chân đều tinh xảo đúng một chuẩn mực. Dù là màu ảnh hay góc độ cũng đều vừa vặn hợp lý.
Nghe được một tiếng “Ừ” khen mình, lòng hư vinh của Lâm Phỉ Thạch được thỏa mãn ở cấp độ cao nhất. Cậu phấn chấn tuyên bố: “Tôi gửi ảnh qua WeChat cho anh tối trước khi ngủ nhớ mở ra xem, đảm bảo có mộng đẹp!”
Giang Bùi Di hoàn toàn không thèm đáp lại.
Gần đây, không khí trong đội điều tra hình sự có phần căng thẳng. Vụ của Nhậm Chí Nghĩa mãi không có tiến triển, cả đội như đang nín thở, không ai dám buông lơi. Mấy anh cảnh sát kinh nghiệm đều biết, vụ án này có thể bị xếp lại bất cứ lúc nào, trừ phi có thêm manh mối đột phá nào xuất hiện.
Nhưng bọn họ cũng đâu thể lúc nào cũng chằm chằm theo dõi một Triệu Sương không biết đang ở đâu.
Vụ chính đã gần sáng tỏ, sự thật cơ bản đã rõ, không cần điều tra sâu thêm. Việc duy nhất còn lại là đợi Triệu Sương tự lòi ra trước mắt cảnh sát, ngoài ra chẳng có cách nào khác.
Lâm Phỉ Thạch lại quay về chế độ “cá mặn nằm sấp”. Mỗi ngày tan ca về, cậu nằm ườn trên sofa như không có xương, ôm điện thoại nuôi ếch xanh, chơi phi hoa lệnh, hoặc đơn giản là nhắm mắt ngủ.
Giờ đã giữa hè, khí trời nóng hầm hập như thiêu đốt, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vang lên từng đợt, từng đợt như sóng tràn. Trụ sở thì thiếu kinh phí đến mức bật không nổi điều hòa, mỗi văn phòng đặt một thau đá để làm mát kiểu vật lý, hơi nước bốc lên tạm hút nhiệt.
Buổi tối tan làm, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di cùng nhau ra khỏi văn phòng, đi ngang khu công tác chung thì tiện chào mấy đồng nghiệp một tiếng.
“Lâm đội và Giang đội đang quen nhau” đã là bí mật công khai trong cục. Nhóm đồng nghiệp hình sự sớm quen chuyện hai người này ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, mấy ông sắt thép thẳng nam thì âm thầm cảm thán: trình độ kiến thức về thế giới lại vừa tăng thêm một tầng kỳ dị.
Rảnh rỗi trà dư tửu hậu, mấy người còn âm thầm lập hẳn “bảng cược”. Một nhóm cho rằng kiểu Giang đội lạnh lùng như vậy, nhất định là ở thế top, còn Lâm Phỉ Thạch từng vì không biết co giãn eo mà nghỉ cả tháng thì chắc chắn là bottom; trong khi phe khác lại tin rằng Giang đội kiểu gì cũng sẽ không chủ động, nên khi tới “việc kia”, chắc chắn cũng bị động nốt, nhìn là biết Lâm đội là mỹ nhân công chính hiệu.
Hai phe đánh nhau rực lửa, nhưng không ai ngờ được hai người họ, đến giờ còn chưa nắm tay được bao nhiêu lần!
Đương nhiên, mấy chuyện kiểu vậy đều là do người ngoài âm thầm bàn tán sau lưng, hai người trong cuộc thì hoàn toàn chẳng biết gì, trong khi hội ăn dưa đã tự biên tự diễn đủ thứ về quan hệ của hai cậu: nào là mập mờ, nào là đang yêu đương công khai, chia vai rõ ràng như kịch bản.
Bên này, hai người vừa đi ra từ cửa hông của đồn công an, thì một cô gái bất ngờ từ sau gốc liễu lao ra, tốc độ nhanh như chớp xẹt!
Giang Bùi Di lập tức khựng bước, ánh mắt cảnh giác trầm xuống.
Cô gái này tạo hình đúng chuẩn câu hát “váy vàng nhạt, tóc dài xoã tung”, nhìn qua thì kiểu như đầu óc có chút vấn đề, thần thái hỗn loạn. Cô ta nhào tới, ôm chặt lấy chân Lâm Phỉ Thạch, động tác không khác gì mãnh hổ lao tới cạp chân người, “thình thịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, từ cổ họng bật ra tiếng gào thét vô cùng thê lương: “Cảnh sát đồng chí! Cảnh sát đồng chí, cậu nhất định phải làm chủ cho tôi!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua vì chỉnh sửa văn bản, hệ thống tự động loạn mã thành ra trừ mất 5000 chữ, chương VIP không thể giảm chữ được, nên hôm qua thực ra là tớ đăng tận hai chương liền. Một số bạn đọc sớm có thể mới thấy chương đầu tiên, thậm chí là gặp bản bị lỗi mã. Nếu thấy mạch truyện hơi gãy, có thể quay lại đọc chương trước để nối mạch nhé.
Từ nay sẽ không chỉnh sửa khi đang đăng nữa, đợi truyện hoàn rồi sửa một lượt cho gọn, làm phiền mọi người rồi. quỳ
Án mới khởi động rồi nha! Vẫn mong mọi người tiếp tục ủng hộ tui như trước nhé!
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 58
10.0/10 từ 13 lượt.