Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 56
122@-
Văn hóa Trung Quốc uyên thâm rộng lớn, du học sinh Từ Cách chỉ hiểu được cái từ “lãnh đạo” theo nghĩa bóng mà hắn không hiểu rõ được hàm nghĩa sâu xa của cụm từ này. Vì vậy, hắn cứ nghĩ Giang Bùi Di là lãnh đạo của Lâm Phỉ Thạch nên gật đầu với anh, mở lời chào lịch sự: “Đội trưởng Giang, xin chào anh.”
Giang Bùi Di thì vẫn giữ nguyên gương mặt không cảm xúc thường thấy khi gặp người ngoài, giọng đều đều đáp lại một câu: “Chào anh.”
Từ Cách vừa bước xuống xe đã líu lo: “Tan làm rồi hả? Đi ăn với tụi này đi, gần đây có quán lẩu nào không? Không phải tôi nói chứ, cậu chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy thế này làm gì, đúng là núi xa mương sâu, chẳng thấy bóng người.”
Lâm Phỉ Thạch nói: “Có đấy, tôi biết một quán lẩu ăn cũng được lắm mà đừng có đánh giá bề ngoài được không, cũng nên trải nghiệm thử cuộc sống nông thôn cho biết chứ.”
“Giang đội, anh đi cùng bọn tôi luôn đi,” Lâm Phỉ Thạch quay sang nói với Giang Bùi Di, “Nhà hắn giàu lắm, không cần khách sáo với hắn đâu.”
Giang Bùi Di còn chưa kịp từ chối thì đã bị Lâm Phỉ Thạch nhét thẳng vào ghế sau, khóa cửa lại không cho trốn, rồi chậm rì rì vòng sang bên kia, ngồi xuống ngay cạnh Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di thực sự không hiểu nổi tại sao lại bị kéo lên xe như thế, mà cũng không tiện nói gì trước mặt Từ Cách, chỉ đành ngồi im. Xe vừa lăn bánh, anh đã gửi ngay cho Lâm Phỉ Thạch một tin nhắn WeChat:
Bạn học của cậu, cậu đi với hắn là được rồi, lôi tôi theo làm gì?
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nhắn lại mấy chữ:
Dắt người nhà đi ăn có được không cấp trên?
Dạo gần đây tình hình phức tạp, Giang Bùi Di lo lắng Lâm Phỉ Thạch là người bệnh ốm yếu mà lại bị Từ Cách lôi đi đâu mất, nên mới xuống xem thử. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, hình như hai người họ thật sự là bạn đại học. Ban đầu anh không định dính vào cuộc gặp mặt này, chẳng hiểu sao Lâm Phỉ Thạch lại nổi hứng gì mà lôi cả anh đi cùng.
Trong lòng Lâm Phỉ Thạch lúc này hơi phức tạp với mối quan hệ giữa hai người bọn họ hiện tại, kiểu “không danh không phận” như bây giờ, dạo gần đây hành động của cậu quả thật hơi vượt giới hạn.
Ban đầu cậu tính nếu Giang Bùi Di có một chút gì đó phòng bị hay phản đối, cậu sẽ lập tức thu lại, tuyệt đối không được đi quá đà. Nhưng mà, mỗi lần cậu táo gan thử nghiệm ở ranh giới đó, Giang Bùi Di đều không có phản ứng bài xích gì, im lặng đồng ý cho cậu làm bậy tiếp.
Thậm chí còn chịu ngủ chung giường với cậu.
Theo những gì Lâm Phỉ Thạch hiểu về anh, Giang Bùi Di là người không bao giờ chủ động, tính cách cực kỳ thụ động. Cho nên đa phần thời gian, không từ chối chính là đồng ý.
Về mặt tình cảm, Lâm Phỉ Thạch chưa từng vội vã, thậm chí cậu còn rất thích cái giai đoạn mập mờ trước khi đôi bên thổ lộ, kiểu như tâm sự úp mở, cảm tình ngầm ủ men, không thể gấp gáp được. Một đóa hoa đẹp cần được chăm sóc tỉ mỉ thì mới ra quả ngọt quyến rũ được.
— Nếu cậu còn có thể chờ đến ngày hoa nở quả chín.
.
Ba người xuống xe ở một quán lẩu. Lâm Phỉ Thạch vào tiệm một cách cực kỳ thành thạo, gọi một loạt món ăn phải có khi ăn lẩu: thịt bò, thịt heo, bao tử, hàu, cải thảo, tần ô, tay cán bột,... Nhìn phát là biết tay lão làng trong nghề ăn uống.
Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Từ Cách chống cằm nhìn Lâm Phỉ Thạch chằm chằm, cảm khái một tiếng: “Haiz! Hồi đó thật không nghĩ cậu lại làm cảnh sát. Ba tôi nói cho tôi biết tôi còn thấy kinh ngạc nữa.”
Lâm Phỉ Thạch cười nói: “Thật ra tôi cũng không nghĩ đến đâu, nhưng sau lại thấy làm cảnh sát cũng ổn mà, thế là quyết luôn.”
Từ Cách bĩu môi: “Mấy năm nay chẳng nghe được tin tức gì của cậu cả, tốt nghiệp xong là cắt liên lạc luôn, bắt tôi phải trèo non lội suối mới tìm được cậu, đúng là huynh đệ giả dối mấy năm qua cậu bận gì thế?”
Lâm Phỉ Thạch hơi dừng lại một chút, sau đó nói như không có gì: “Tôi không cố ý đâu, Từ đại gia tha cho tôi đi. Tốt nghiệp xong không bao lâu thì tôi bị bỏng, toàn thân đều là vết thương, nằm viện suốt nửa năm trời, chắc phải trải qua tám trăm mười ca phẫu thuật lớn nhỏ, lúc đó sống như xác không hồn luôn, mãi đến mùa thu năm ngoái mới xuất viện, nên không có cơ hội tìm cậu ôn chuyện.”
“Hả, bị bỏng á? Nặng lắm không?” Từ Cách đầu tiên là kinh hãi, sau đó nhìn chằm chằm cậu như suy nghĩ gì đó, rồi gật đầu: “Bảo sao cảm giác cậu có hơi khác trước. Mà đúng thật, người ta nói đẹp là ở xương chứ không phải ở da, sao tôi thấy cậu sau khi ‘huỷ dung’ một lần lại còn đẹp hơn trước nữa vậy?”
Lâm Phỉ Thạch vốn thích nhất là nghe người khác khen đẹp, liền gục xuống bàn cười ha hả: “Thiên phú sắc nước hương trời, không còn cách nào.”
Từ Cách nhìn kỹ cậu một lát, đưa tay chạm vào đuôi mắt phải của cậu, nói: “Tôi nhớ hồi trước ở đây cậu còn có một cái nốt ruồi mỹ nhân, đẹp dã man, giờ không còn nữa à?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Để rảnh tôi đi điểm lại một cái.”
Hai người đang trò chuyện thì nồi lẩu uyên ương bắt đầu sôi ùng ục. Lâm Phỉ Thạch trước tiên thả cải thảo vào nồi, nước vừa sôi liền gắp vài xiên thịt dê, đợi chín rồi nhẹ nhàng gắp bỏ vào chén Giang Bùi Di: “Anh ăn nhiều một chút đi.”
Giang Bùi Di từ đầu đến cuối không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu nhìn thấy có đồ ăn trong chén thì cúi mắt xuống ăn, trước đây mỗi lần đi ăn nướng hay ăn lẩu, đều là Lâm Phỉ Thạch lo hết. Cậu gắp gì thì anh ăn nấy, cơ bản chưa bao giờ tự mình gắp từ trong nồi.
Từ Cách là kiểu người rất dễ bắt chuyện, hắn tưởng Giang Bùi Di là cấp trên của Lâm Phỉ Thạch nên còn đặc biệt nói năng khách khí, kèm theo một chút tán thưởng: “Phỉ Thạch tính cách tốt thật đấy, xử sự cũng khéo, giao tiếp với ai cũng chân thành. Tôi nhớ hồi năm ba đại học, CLB bọn mình tổ chức sự kiện mà thiếu tài trợ, hắn một mình kéo được gần như cả niên khóa tài trợ cho tụi mình.”
Nói trắng ra, chính là một tay lừa đảo ngọt ngào.
Tên lừa đảo họ Lâm lúc này đang dùng đũa chiến đấu quyết liệt với mấy viên bò viên trong nồi, thở dài bất đắc dĩ: “Sau đó đám tài trợ đó gần như bị lỗ sạch, suýt nữa mỗi đứa một chân đá tôi bay khỏi trái đất, mấy vụ đen tối đó khỏi nhắc tới nha.”
“Gì mà đen tối,” Từ Cách lập tức phản bác, “Phỉ Thạch hồi đó là nhân vật truyền kỳ của trường tụi mình, giờ tốt nghiệp rồi mà mấy truyền thuyết về cậu vẫn còn được lan truyền. Tôi nghe nói giáo viên ngoài trường còn tới tìm hỏi thăm cậu nữa kìa, muốn mời cậu về sinh con nối dõi tìm người kế thừa.”
Lâm Phỉ Thạch chẳng hiểu gì, hỏi: “Thật á? Sao tôi không biết?”
Từ Cách thở dài: “Dù sao thư tình mà cậu nhận được cũng chồng chất như núi. Cậu đúng là có sức hút ghê gớm.”
“Đáng tiếc,” Lâm Phỉ Thạch nhún vai, tự giễu, “Tôi nhất định phải để uổng phí cái bộ gen tốt này.”
Từ Cách là người đã biết xu hướng giới tính của cậu, nên chẳng lấy làm lạ, hiểu ngay ngụ ý, tiện miệng hỏi: “Mà cậu sắp 27 rồi, vẫn chưa có ai à? Có người thích hợp chưa?”
Tay Giang Bùi Di đang gắp đồ ăn chợt khựng lại.
Lâm Phỉ Thạch ý vị sâu xa đáp: “Có một người, đang theo đuổi.”
Từ Cách nghe vậy thì sửng sốt, rồi cười ha hả: “Cậu theo đuổi người ta? Cậu cũng có ngày phải đi tán người á? Rực rỡ nha, Thiên đạo luân hồi, cao lãnh chi hoa cũng tới ngày bị cậu lật ngược rồi!”
Lâm Phỉ Thạch nhướng mày không nói, chỉ cười mỉm đầy ẩn ý, quay sang chớp mắt với cao lãnh chi hoa ngồi ngay cạnh mình. Giang Bùi Di thì làm bộ như không nghe thấy gì cả.
“Có ảnh không? Cho tôi xem với,” Từ Cách lập tức nổi hứng, “Fwkk, tôi và cả đám bạn đang muốn biết đấy!”
Lâm Phỉ Thạch chậm rãi gắp cải thảo trong nồi, thản nhiên nói: “Đừng vội, chờ tôi cưa đổ đã rồi tính.”
“Tôi nói thật đấy Giang đội, Lâm Phỉ Thạch này hồi đại học mắt cao lắm, bao nhiêu người theo mà không thèm để mắt. Cậu ta từ chối người ta còn phong độ đến mức viết cả mấy câu thơ tặng lại, thật là tra đến mức có văn hóa luôn,” Từ Cách nhai một miếng bao tử cay xè, môi đỏ au vì cay, chẳng biết mình đang vô tình bóc trần ai, cứ tiếp tục nói, “Hồi đó đội bóng rổ bên bọn tôi đấu với các khoa khác, ngoài tên của Lâm Phỉ Thạch thì chẳng ai nhớ nổi ai cả, fangirl của cậu ta thì phát cuồng giờ mà đến mức theo đuổi người khác không thành, đúng là thời đại thay đổi ghê thật.”
Kẻ bị ám chỉ Giang Bùi Di: “…”
Lâm Phỉ Thạch trong lòng biết rõ, phụ họa theo: “Tôi mà ra đường không đeo khẩu trang là lại bị nhan sắc làm khổ đấy.”
Từ Cách hừ một tiếng: “Tôi phát hiện mấy năm không gặp, độ mặt dày của cậu tiến bộ vượt bậc luôn rồi.”
Từ Cách vớt đống đồ cay xè trong nồi lên, định tiện tay gắp cho Lâm Phỉ Thạch bên cạnh. Ai ngờ Lâm Phỉ Thạch tay nhanh mắt lẹ, đẩy luôn cái đĩa lệch sang một bên: “Đừng gắp cho tôi, tôi không ăn cay.”
Từ Cách hơi ngạc nhiên: “Hồi trước cậu mê đồ cay lắm mà? Sao giờ lại không ăn?”
Lâm Phỉ Thạch xoa nhẹ mũi, giọng nhẹ nhàng giải thích: “Gần đây cơ thể không khỏe, da dễ bị kích ứng, ăn cay dễ bị nóng trong.”
Từ Cách “à” một tiếng, nhìn cậu kỹ hơn: “Thấy cậu hồi phục cũng tốt rồi mà, nhìn chẳng giống từng bị thương nghiêm trọng gì.”
Lâm Phỉ Thạch kéo lỏng tay áo rộng thùng thình, cười khổ: “Tốt chỗ nào đâu, cậu mặc áo ngắn tay, tôi vẫn phải mặc đồ tay dài đây này.”
Khí chất người sống chớ lại gần trên người Giang Bùi Di đúng là mạnh quá mức, suốt cả bữa lẩu, Từ Cách căn bản chẳng nói được với anh được mấy câu.
Sau khi về đến nhà, Lâm Phỉ Thạch xỏ dép lê đi vào bếp nấu nước, thay hết đống quần áo ám mùi lẩu, nhăn mũi ngửi thử đầu ngón tay rồi nói: “Từ Cách tính cách nó thế đấy, quen ai là tự nhiên líu lo như máy khâu, anh đừng để ý.”
Giang Bùi Di ngồi xếp bằng trên sofa, ngẩng đầu hỏi: “Trước kia cậu còn chơi bóng rổ?”
“Ừ, hồi đại học tôi từng tham gia CLB bóng rổ. Nhưng mà sau này bị bỏng, nằm liệt một thời gian dài, rồi phẫu thuật liên miên. Giờ sức khỏe yếu đi nhiều, không còn chơi mấy môn vận động mạnh được nữa.” Lâm Phỉ Thạch cười cười, nói với vẻ bất đắc dĩ, “Thật ra tôi đâu phải sinh ra đã ‘phế’ như giờ đâu. Trước kia cũng từng nhảy nhót như rồng con sống động đấy chứ. Giờ thì chỉ đành tâm có mà lực không đủ thôi.”
Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, giọng thấp nhẹ phản bác: “Không ai thấy cậu là phế cả.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười, đổi giọng chọc lại: “Thế là bình hoa à?”
Hồi mới gặp Lâm Phỉ Thạch, đúng là Giang Bùi Di từng nghĩ đội trưởng này chỉ là một “bình hoa di động”: đẹp mã, trắng trẻo, ngoài hình bắt mắt nhưng chẳng có gì hơn. Nhưng sau nửa năm cùng làm việc, cái nhìn của anh về cậu đã thay đổi.
Lâm Phỉ Thạch đúng là có phần khinh bạc, tính tình đôi lúc thất thường, nhưng lại cực kỳ sắc sảo. Cậu có thể đột ngột ra tay đúng lúc, vừa nhanh vừa hiểm, như thể đã quen lăn lộn giữa ranh giới sinh tử.
Giang Bùi Di lặng im một lúc, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài: “Cậu vẫn nên tiếp tục làm linh vật của tổ đi.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Văn hóa Trung Quốc uyên thâm rộng lớn, du học sinh Từ Cách chỉ hiểu được cái từ “lãnh đạo” theo nghĩa bóng mà hắn không hiểu rõ được hàm nghĩa sâu xa của cụm từ này. Vì vậy, hắn cứ nghĩ Giang Bùi Di là lãnh đạo của Lâm Phỉ Thạch nên gật đầu với anh, mở lời chào lịch sự: “Đội trưởng Giang, xin chào anh.”
Giang Bùi Di thì vẫn giữ nguyên gương mặt không cảm xúc thường thấy khi gặp người ngoài, giọng đều đều đáp lại một câu: “Chào anh.”
Từ Cách vừa bước xuống xe đã líu lo: “Tan làm rồi hả? Đi ăn với tụi này đi, gần đây có quán lẩu nào không? Không phải tôi nói chứ, cậu chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy thế này làm gì, đúng là núi xa mương sâu, chẳng thấy bóng người.”
Lâm Phỉ Thạch nói: “Có đấy, tôi biết một quán lẩu ăn cũng được lắm mà đừng có đánh giá bề ngoài được không, cũng nên trải nghiệm thử cuộc sống nông thôn cho biết chứ.”
“Giang đội, anh đi cùng bọn tôi luôn đi,” Lâm Phỉ Thạch quay sang nói với Giang Bùi Di, “Nhà hắn giàu lắm, không cần khách sáo với hắn đâu.”
Giang Bùi Di còn chưa kịp từ chối thì đã bị Lâm Phỉ Thạch nhét thẳng vào ghế sau, khóa cửa lại không cho trốn, rồi chậm rì rì vòng sang bên kia, ngồi xuống ngay cạnh Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di thực sự không hiểu nổi tại sao lại bị kéo lên xe như thế, mà cũng không tiện nói gì trước mặt Từ Cách, chỉ đành ngồi im. Xe vừa lăn bánh, anh đã gửi ngay cho Lâm Phỉ Thạch một tin nhắn WeChat:
Bạn học của cậu, cậu đi với hắn là được rồi, lôi tôi theo làm gì?
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nhắn lại mấy chữ:
Dắt người nhà đi ăn có được không cấp trên?
Dạo gần đây tình hình phức tạp, Giang Bùi Di lo lắng Lâm Phỉ Thạch là người bệnh ốm yếu mà lại bị Từ Cách lôi đi đâu mất, nên mới xuống xem thử. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, hình như hai người họ thật sự là bạn đại học. Ban đầu anh không định dính vào cuộc gặp mặt này, chẳng hiểu sao Lâm Phỉ Thạch lại nổi hứng gì mà lôi cả anh đi cùng.
Trong lòng Lâm Phỉ Thạch lúc này hơi phức tạp với mối quan hệ giữa hai người bọn họ hiện tại, kiểu “không danh không phận” như bây giờ, dạo gần đây hành động của cậu quả thật hơi vượt giới hạn.
Ban đầu cậu tính nếu Giang Bùi Di có một chút gì đó phòng bị hay phản đối, cậu sẽ lập tức thu lại, tuyệt đối không được đi quá đà. Nhưng mà, mỗi lần cậu táo gan thử nghiệm ở ranh giới đó, Giang Bùi Di đều không có phản ứng bài xích gì, im lặng đồng ý cho cậu làm bậy tiếp.
Thậm chí còn chịu ngủ chung giường với cậu.
Theo những gì Lâm Phỉ Thạch hiểu về anh, Giang Bùi Di là người không bao giờ chủ động, tính cách cực kỳ thụ động. Cho nên đa phần thời gian, không từ chối chính là đồng ý.
Về mặt tình cảm, Lâm Phỉ Thạch chưa từng vội vã, thậm chí cậu còn rất thích cái giai đoạn mập mờ trước khi đôi bên thổ lộ, kiểu như tâm sự úp mở, cảm tình ngầm ủ men, không thể gấp gáp được. Một đóa hoa đẹp cần được chăm sóc tỉ mỉ thì mới ra quả ngọt quyến rũ được.
— Nếu cậu còn có thể chờ đến ngày hoa nở quả chín.
.
Ba người xuống xe ở một quán lẩu. Lâm Phỉ Thạch vào tiệm một cách cực kỳ thành thạo, gọi một loạt món ăn phải có khi ăn lẩu: thịt bò, thịt heo, bao tử, hàu, cải thảo, tần ô, tay cán bột,... Nhìn phát là biết tay lão làng trong nghề ăn uống.
Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Từ Cách chống cằm nhìn Lâm Phỉ Thạch chằm chằm, cảm khái một tiếng: “Haiz! Hồi đó thật không nghĩ cậu lại làm cảnh sát. Ba tôi nói cho tôi biết tôi còn thấy kinh ngạc nữa.”
Lâm Phỉ Thạch cười nói: “Thật ra tôi cũng không nghĩ đến đâu, nhưng sau lại thấy làm cảnh sát cũng ổn mà, thế là quyết luôn.”
Từ Cách bĩu môi: “Mấy năm nay chẳng nghe được tin tức gì của cậu cả, tốt nghiệp xong là cắt liên lạc luôn, bắt tôi phải trèo non lội suối mới tìm được cậu, đúng là huynh đệ giả dối mấy năm qua cậu bận gì thế?”
Lâm Phỉ Thạch hơi dừng lại một chút, sau đó nói như không có gì: “Tôi không cố ý đâu, Từ đại gia tha cho tôi đi. Tốt nghiệp xong không bao lâu thì tôi bị bỏng, toàn thân đều là vết thương, nằm viện suốt nửa năm trời, chắc phải trải qua tám trăm mười ca phẫu thuật lớn nhỏ, lúc đó sống như xác không hồn luôn, mãi đến mùa thu năm ngoái mới xuất viện, nên không có cơ hội tìm cậu ôn chuyện.”
“Hả, bị bỏng á? Nặng lắm không?” Từ Cách đầu tiên là kinh hãi, sau đó nhìn chằm chằm cậu như suy nghĩ gì đó, rồi gật đầu: “Bảo sao cảm giác cậu có hơi khác trước. Mà đúng thật, người ta nói đẹp là ở xương chứ không phải ở da, sao tôi thấy cậu sau khi ‘huỷ dung’ một lần lại còn đẹp hơn trước nữa vậy?”
Lâm Phỉ Thạch vốn thích nhất là nghe người khác khen đẹp, liền gục xuống bàn cười ha hả: “Thiên phú sắc nước hương trời, không còn cách nào.”
Từ Cách nhìn kỹ cậu một lát, đưa tay chạm vào đuôi mắt phải của cậu, nói: “Tôi nhớ hồi trước ở đây cậu còn có một cái nốt ruồi mỹ nhân, đẹp dã man, giờ không còn nữa à?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Để rảnh tôi đi điểm lại một cái.”
Hai người đang trò chuyện thì nồi lẩu uyên ương bắt đầu sôi ùng ục. Lâm Phỉ Thạch trước tiên thả cải thảo vào nồi, nước vừa sôi liền gắp vài xiên thịt dê, đợi chín rồi nhẹ nhàng gắp bỏ vào chén Giang Bùi Di: “Anh ăn nhiều một chút đi.”
Giang Bùi Di từ đầu đến cuối không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu nhìn thấy có đồ ăn trong chén thì cúi mắt xuống ăn, trước đây mỗi lần đi ăn nướng hay ăn lẩu, đều là Lâm Phỉ Thạch lo hết. Cậu gắp gì thì anh ăn nấy, cơ bản chưa bao giờ tự mình gắp từ trong nồi.
Từ Cách là kiểu người rất dễ bắt chuyện, hắn tưởng Giang Bùi Di là cấp trên của Lâm Phỉ Thạch nên còn đặc biệt nói năng khách khí, kèm theo một chút tán thưởng: “Phỉ Thạch tính cách tốt thật đấy, xử sự cũng khéo, giao tiếp với ai cũng chân thành. Tôi nhớ hồi năm ba đại học, CLB bọn mình tổ chức sự kiện mà thiếu tài trợ, hắn một mình kéo được gần như cả niên khóa tài trợ cho tụi mình.”
Nói trắng ra, chính là một tay lừa đảo ngọt ngào.
Tên lừa đảo họ Lâm lúc này đang dùng đũa chiến đấu quyết liệt với mấy viên bò viên trong nồi, thở dài bất đắc dĩ: “Sau đó đám tài trợ đó gần như bị lỗ sạch, suýt nữa mỗi đứa một chân đá tôi bay khỏi trái đất, mấy vụ đen tối đó khỏi nhắc tới nha.”
“Gì mà đen tối,” Từ Cách lập tức phản bác, “Phỉ Thạch hồi đó là nhân vật truyền kỳ của trường tụi mình, giờ tốt nghiệp rồi mà mấy truyền thuyết về cậu vẫn còn được lan truyền. Tôi nghe nói giáo viên ngoài trường còn tới tìm hỏi thăm cậu nữa kìa, muốn mời cậu về sinh con nối dõi tìm người kế thừa.”
Lâm Phỉ Thạch chẳng hiểu gì, hỏi: “Thật á? Sao tôi không biết?”
Từ Cách thở dài: “Dù sao thư tình mà cậu nhận được cũng chồng chất như núi. Cậu đúng là có sức hút ghê gớm.”
“Đáng tiếc,” Lâm Phỉ Thạch nhún vai, tự giễu, “Tôi nhất định phải để uổng phí cái bộ gen tốt này.”
Từ Cách là người đã biết xu hướng giới tính của cậu, nên chẳng lấy làm lạ, hiểu ngay ngụ ý, tiện miệng hỏi: “Mà cậu sắp 27 rồi, vẫn chưa có ai à? Có người thích hợp chưa?”
Tay Giang Bùi Di đang gắp đồ ăn chợt khựng lại.
Lâm Phỉ Thạch ý vị sâu xa đáp: “Có một người, đang theo đuổi.”
Từ Cách nghe vậy thì sửng sốt, rồi cười ha hả: “Cậu theo đuổi người ta? Cậu cũng có ngày phải đi tán người á? Rực rỡ nha, Thiên đạo luân hồi, cao lãnh chi hoa cũng tới ngày bị cậu lật ngược rồi!”
Lâm Phỉ Thạch nhướng mày không nói, chỉ cười mỉm đầy ẩn ý, quay sang chớp mắt với cao lãnh chi hoa ngồi ngay cạnh mình. Giang Bùi Di thì làm bộ như không nghe thấy gì cả.
“Có ảnh không? Cho tôi xem với,” Từ Cách lập tức nổi hứng, “Fwkk, tôi và cả đám bạn đang muốn biết đấy!”
Lâm Phỉ Thạch chậm rãi gắp cải thảo trong nồi, thản nhiên nói: “Đừng vội, chờ tôi cưa đổ đã rồi tính.”
“Tôi nói thật đấy Giang đội, Lâm Phỉ Thạch này hồi đại học mắt cao lắm, bao nhiêu người theo mà không thèm để mắt. Cậu ta từ chối người ta còn phong độ đến mức viết cả mấy câu thơ tặng lại, thật là tra đến mức có văn hóa luôn,” Từ Cách nhai một miếng bao tử cay xè, môi đỏ au vì cay, chẳng biết mình đang vô tình bóc trần ai, cứ tiếp tục nói, “Hồi đó đội bóng rổ bên bọn tôi đấu với các khoa khác, ngoài tên của Lâm Phỉ Thạch thì chẳng ai nhớ nổi ai cả, fangirl của cậu ta thì phát cuồng giờ mà đến mức theo đuổi người khác không thành, đúng là thời đại thay đổi ghê thật.”
Kẻ bị ám chỉ Giang Bùi Di: “…”
Lâm Phỉ Thạch trong lòng biết rõ, phụ họa theo: “Tôi mà ra đường không đeo khẩu trang là lại bị nhan sắc làm khổ đấy.”
Từ Cách hừ một tiếng: “Tôi phát hiện mấy năm không gặp, độ mặt dày của cậu tiến bộ vượt bậc luôn rồi.”
Từ Cách vớt đống đồ cay xè trong nồi lên, định tiện tay gắp cho Lâm Phỉ Thạch bên cạnh. Ai ngờ Lâm Phỉ Thạch tay nhanh mắt lẹ, đẩy luôn cái đĩa lệch sang một bên: “Đừng gắp cho tôi, tôi không ăn cay.”
Từ Cách hơi ngạc nhiên: “Hồi trước cậu mê đồ cay lắm mà? Sao giờ lại không ăn?”
Lâm Phỉ Thạch xoa nhẹ mũi, giọng nhẹ nhàng giải thích: “Gần đây cơ thể không khỏe, da dễ bị kích ứng, ăn cay dễ bị nóng trong.”
Từ Cách “à” một tiếng, nhìn cậu kỹ hơn: “Thấy cậu hồi phục cũng tốt rồi mà, nhìn chẳng giống từng bị thương nghiêm trọng gì.”
Lâm Phỉ Thạch kéo lỏng tay áo rộng thùng thình, cười khổ: “Tốt chỗ nào đâu, cậu mặc áo ngắn tay, tôi vẫn phải mặc đồ tay dài đây này.”
Khí chất người sống chớ lại gần trên người Giang Bùi Di đúng là mạnh quá mức, suốt cả bữa lẩu, Từ Cách căn bản chẳng nói được với anh được mấy câu.
Sau khi về đến nhà, Lâm Phỉ Thạch xỏ dép lê đi vào bếp nấu nước, thay hết đống quần áo ám mùi lẩu, nhăn mũi ngửi thử đầu ngón tay rồi nói: “Từ Cách tính cách nó thế đấy, quen ai là tự nhiên líu lo như máy khâu, anh đừng để ý.”
Giang Bùi Di ngồi xếp bằng trên sofa, ngẩng đầu hỏi: “Trước kia cậu còn chơi bóng rổ?”
“Ừ, hồi đại học tôi từng tham gia CLB bóng rổ. Nhưng mà sau này bị bỏng, nằm liệt một thời gian dài, rồi phẫu thuật liên miên. Giờ sức khỏe yếu đi nhiều, không còn chơi mấy môn vận động mạnh được nữa.” Lâm Phỉ Thạch cười cười, nói với vẻ bất đắc dĩ, “Thật ra tôi đâu phải sinh ra đã ‘phế’ như giờ đâu. Trước kia cũng từng nhảy nhót như rồng con sống động đấy chứ. Giờ thì chỉ đành tâm có mà lực không đủ thôi.”
Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, giọng thấp nhẹ phản bác: “Không ai thấy cậu là phế cả.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười, đổi giọng chọc lại: “Thế là bình hoa à?”
Hồi mới gặp Lâm Phỉ Thạch, đúng là Giang Bùi Di từng nghĩ đội trưởng này chỉ là một “bình hoa di động”: đẹp mã, trắng trẻo, ngoài hình bắt mắt nhưng chẳng có gì hơn. Nhưng sau nửa năm cùng làm việc, cái nhìn của anh về cậu đã thay đổi.
Lâm Phỉ Thạch đúng là có phần khinh bạc, tính tình đôi lúc thất thường, nhưng lại cực kỳ sắc sảo. Cậu có thể đột ngột ra tay đúng lúc, vừa nhanh vừa hiểm, như thể đã quen lăn lộn giữa ranh giới sinh tử.
Giang Bùi Di lặng im một lúc, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài: “Cậu vẫn nên tiếp tục làm linh vật của tổ đi.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 56
10.0/10 từ 13 lượt.