Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 47

138@-

Sáng hôm sau, Lâm Phỉ Thạch chính thức phát động "Ngày không muốn rời giường".


 


Mà chuyện này với một cảnh sát mà nói thì khá là hiếm gặp vì nhân viên cơ quan công an quốc gia từ xưa tới nay đều là kiểu người gánh trên vai cảm giác trách nhiệm nặng hơn người thường, như thể mình đang chống trời vậy. Chợp mắt một cái là thấy trời sập tới nơi. Mà giấc mơ của mấy người đó cũng chẳng yên bình, toàn là đang tay không bắt tội phạm ngoài đường. Chừng nào vụ án còn chưa phá được, họ sẽ còn lăn qua lộn lại không ngủ nổi, đó mới là “trạng thái bình thường”.


 


Không rõ Lâm Phỉ Thạch là kiểu người vô tư trời sinh, hay là gan to vô đối.


 


Bảy giờ sáng trong phòng ngủ, nắng hè đã len qua rèm cửa.


 


Có giọng nói buồn ngủ vang lên, khàn khàn thấp thấp: “Đợi tôi một chút… Tôi đi với anh tới đội luôn.”


 


Một giọng khác lạnh nhạt đáp: “Vậy thì dậy đi.”


 


Giọng làm nũng tiếp tục: “Ừm… Tôi dậy ngay đây mà…”


 


Giọng thờ ơ kia chốt hạ: “Cậu ngủ tiếp đi, tôi đi trước.”


 


Lâm Phỉ Thạch vẫn nhắm tịt mắt nằm trong chăn, lầu bầu: “Chờ chút… Tôi dậy liền… năm phút nữa…”


 


Cái gọi là "năm phút nữa" ấy, hầu như lúc nào cũng thành trễ. Mà nói thật, với tính cách của Giang Bùi Di thì không có rảnh mà chờ:
“Bữa sáng để trên bàn, lát nhớ ăn.”


 


Nhưng cái “tinh linh giường” Lâm Phỉ Thạch lại không buông tha, túm tay Giang Bùi Di, đầu tóc rối bù, nửa mê nửa tỉnh mà bò dậy, vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm: “Tôi dậy rồi mà… anh giúp tôi lấy bộ đồ với, thay đồ xong là đi được…”


 


Rốt cuộc thay đồ thì cũng lề mề kéo cả nửa ngày, cuối cùng khiến đội trưởng Giang cũng bị liên lụy, hai người cùng trễ bước chân tới đội cảnh sát.


 


Cả hai vừa đi bộ tới cổng đội điều tra hình sự thì Lâm Phỉ Thạch cũng kịp ăn hết cái sandwich, đến nơi thì coi như tỉnh hẳn.


 



“Lâm đội sớm ạ! Giang đội cũng chào buổi sáng!”


 


Giang Bùi Di chỉ hơi gật đầu đáp lễ, lãnh đạm như thường. Lâm Phỉ Thạch thì lại vừa đi vừa mỉm cười chào từng người: “Chào buổi sáng nha, nhớ tôi không?”


 


“Nhớ chứ, Lâm đội, lưng anh đỡ chưa ạ?”


 


Lâm Phỉ Thạch mặt mày không biến sắc: “Cảm ơn đã quan tâm, vẫn luôn ổn cả.”


 


Cậu cao gần 1m9, lúc nhìn người thường có thói quen hơi ngẩng cằm, ánh mắt dịu dàng từ sau hàng mi dày rơi xuống, tuy không đến mức kiêu ngạo, nhưng lại càng làm nổi bật sống mũi cao cùng đường viền cằm hoàn hảo những đường nét vốn đã nổi bật lại càng được tôn lên triệt để.


 


Nếu nói mặt mũi Giang Bùi Di là kiểu đẹp lạnh lùng, thì Lâm Phỉ Thạch lại là kiểu đẹp quyến rũ. Hai người đúng kiểu đại diện cho hai thái cực khác nhau của nhan sắc “đẹp trai tinh xảo”.


 


Người trong đội điều tra hình sự nhìn theo bóng hai người sóng vai đi lên lầu, Kỳ Liên nhịn không được xoa mắt thở dài: “Quả nhiên trai đẹp đều là gay…”


 


Bên cạnh có một nữ cảnh sát độc thân thở dài buồn bã: “Tụi con gái chúng ta mới có tư cách than câu đó ấy chứ… Ủa mà khoan, Giang đội cũng là… là cái đó hả?”


 


Kỳ Liên đáp chắc như đinh đóng cột: “Ừ. Rồi, xác nhận luôn.”


 


“Tôi vẫn cảm thấy khả năng buôn bán người có vẻ lớn hơn chút,” Lâm Phỉ Thạch nói, lưng vẫn còn đau vì vết thương chưa lành, nên cậu lười biếng tựa vào ghế sofa, ngậm một viên kẹo, chậm rãi nói tiếp: “Trước hết, Nhậm Chí Nghĩa là người đồng tính, chưa chắc đã muốn tiếp xúc với con gái, càng không nói đến chuyện mua vui. Với lại, chỗ này sóng wifi yếu ớt, sóng điện thoại còn chẳng ra hồn, căn bản không có điều kiện lên mạng giải trí. Vậy nên buổi tối, hai vợ chồng rảnh không có gì làm, thì lại bắt đầu ‘hoạt động vì sự sinh sôi nảy nở của nhân loại’. Có câu: sinh được thì nuôi được. Nói chung là nhà nào cũng ba đứa con trở lên, nhất là ở vùng sâu vùng xa, nuôi cả một bầy trẻ con cũng chẳng phải chuyện lạ.”


 


“Dựa theo thống kê toàn quốc, tình huống buôn bán người nhiều nhất là hai kiểu: một là đưa mấy cô gái trẻ có học ở thành phố lớn về bán cho mấy ông nông dân lấy vợ; hai là bán bọn trẻ ở quê đi nơi khác với giá rẻ. Kiểu thứ hai thì phổ biến hơn nhiều hoặc là bị bắt đi làm lao động chui, hoặc là bị lấy nội tạng, hoặc là bị bán cho mấy kẻ có sở thích quái đản đủ cả.”


 


Mỗi lần nghe Lâm Phỉ Thạch phân tích vụ án với cái giọng dửng dưng như đang kể thời sự, Giang Bùi Di đều cảm thấy khó chịu. Thứ cảm giác ấy như thể cậu hoàn toàn đứng ngoài mọi thứ, lạnh nhạt đến vô cảm rất khác với dáng vẻ dịu dàng hàng ngày.


 


Giang Bùi Di cau mày: “Nếu đường dây buôn người này đều do Nhậm Chí Nghĩa tự mình xử lý, từ khâu tìm người mua trở đi, thì sẽ không có chuyện cậu ta liên tục được chuyển tiền từ một công ty ven biển. Cậu ta giống như chỉ là người làm thuê thôi, chắc chắn phía sau còn có người lớn hơn, quyền lực hơn.”


 


“Nếu không có gì bất ngờ, thì đây là một dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp,” Lâm Phỉ Thạch đáp, “Nhậm Chí Nghĩa chỉ là một mắt xích nhỏ trong cả chuỗi. Ở một nơi như thành phố Trọng Quang, thiếu vài chục hay vài trăm đứa trẻ cũng chẳng mấy ai để ý, thậm chí phụ huynh cũng không báo công an.”



“Nếu suy đoán của chúng ta đúng, thì có thể kiểm tra thử: độ tuổi nạn nhân hẳn là trong khoảng từ 16 tới 21. Nhỏ quá thì khó bán, lớn quá thì khó kiểm soát.”


 


Lúc Lâm Phỉ Thạch đang nói, Giang Bùi Di đã đăng nhập vào cơ sở dữ liệu người mất tích của thành phố Trọng Quang, bắt đầu lọc danh sách những thiếu niên mất tích từ tháng 11 năm ngoái đến nay, độ tuổi nằm trong khoảng 16–21 tuổi.


 


Ở vùng này, mối quan hệ tình thân vốn đã nhạt nhòa, sinh con chẳng khác gì một sản phẩm phụ của chuyện “vận động thể chất”. Gia cảnh nghèo khổ đến mức người lớn còn tự lo không xong, trẻ con lại càng là một thứ gánh nặng. Việc đứa trẻ có sống nổi hay không gần như hoàn toàn dựa vào số mệnh, đừng nói đến chuyện được đãi ngộ kiểu “con một”. Trẻ không hộ khẩu, không trường lớp đàng hoàng – ở đây thiếu gì.


 


Cho nên có khi con cái trong nhà đột nhiên biến mất, không phải cha mẹ nào cũng cuống lên lo lắng. Trái lại, nhiều người còn thở phào như vừa vứt được một khoản nợ thiếu một miệng ăn, bớt một gánh nặng. Nghe thì máu lạnh, nhưng đó là hiện thực ở phần lớn khu vực của Trọng Quang.


 


Vì thế, số báo án mất tích không nhiều, nhưng chỉ riêng nửa năm nay, số thanh niên biến mất đã đủ khiến người ta lạnh gáy.


 


Không biết từ lúc nào, Lâm Phỉ Thạch đã lặng lẽ đứng sau lưng Giang Bùi Di, liếc qua màn hình máy tính rồi không kìm được mà cảm thán:


 


“Nửa năm mà đã có 187 người, trung bình mỗi ngày mất tích một người. Dù chỉ một phần năm trong đó liên quan đến Nhậm Chí Nghĩa, thì hiệu suất này cũng quá đáng sợ rồi.”


 


“Đó là chưa tính những trường hợp không được ghi nhận chính thức.” Giang Bùi Di thở dài, nhắm mắt lại nói, “Thực tế số người mất tích chắc chắn còn vượt xa con số này chỉ là bị chôn vùi ở đâu đó chúng ta không biết mà thôi.”


 


Ngay lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại của Giang Bùi Di vang lên.


 


Là đồng nghiệp ở đội điều tra kinh tế gọi đến.


 


“Giang đội, hôm qua cậu bảo tôi tra cái công ty nước ngoài kia đúng không? Có phát hiện ngoài dự tính đấy trong đám người nhận tiền từ công ty đó, có một người tên là Triệu Đình. Thời gian nhận tiền của anh ta trùng khớp với Nhậm Chí Nghĩa, tần suất cũng y chang. Nhìn riêng thì chẳng thấy gì, nhưng nếu ghép dữ liệu hai người lại thì sẽ thấy có điểm bất thường, mỗi lần hai người đó nhận tiền đều chia theo tỉ lệ 28 phần!”


 


Triệu Đình?!


 


Giang Bùi Di không ngờ lại nghe thấy cái tên này vào đúng lúc này chuyện này thật sự quá khó tin. Triệu Đình chẳng phải hận Nhậm Chí Nghĩa tận xương sao? Không phải chính hắn suốt ngày gào đòi lôi đầu Nhậm Chí Nghĩa ra xử lý à? Sao có thể cùng một giuộc, bắt tay làm chuyện mờ ám?


 


Hay là từ đầu đến cuối Triệu Đình chỉ đang diễn trò? Cái gọi là “thù hận vì anh trai Triệu Sương” chỉ là vỏ bọc cho một mục đích khác chỉ vì lợi ích mà trở mặt?



 


“28 phần” là gì? Triệu Đình có dính bao nhiêu phần vào vụ này? Rốt cuộc ai là người đã giết Nhậm Chí Nghĩa? Quan hệ thật sự giữa hai người bọn họ là gì?


 


Hai người liếc nhau một cái. Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, lười nhác nói: “Nếu Nhậm Chí Nghĩa thật sự có dính vào đường dây đó, thì Triệu Đình chắc chắn biết không ít chuyện bên trong. Có khi còn là cánh tay đắc lực nữa. Giang đội, bọn mình nên đi gặp cậu ta lần nữa.”


 


Dựa trên những gì đang có, hoàn toàn có thể đưa Triệu Đình vào danh sách nghi phạm. Giang Bùi Di đang định báo cho phân cục Vân Cẩm đến khống chế người thì bị Lâm Phỉ Thạch chặn lại.


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn thẳng vào mắt anh, giọng thấp nhưng nghiêm túc: “Tốt nhất đừng để họ hỗ trợ hành động. Anh quên rồi sao? Phân cục Hướng Dương vốn có liên hệ với Tháp Bộ thôn mà.”


 


“……” Giang Bùi Di khẽ thở dài, âm thanh nhẹ tới mức gần như không thể nghe thấy, như thể vừa mệt mỏi vừa bất lực, anh khẽ nói: “Tôi liên lạc với lão Tiêu một chút.”


 


Trên đường lái xe đến phân cục Vân Cẩm, Giang Bùi Di một tay nắm vô-lăng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng rõ ràng tâm trí không đặt trên đường. Anh lẩm bẩm: “Lâm Phỉ Thạch, cậu có để ý không? Từ vụ Biên Thụ đến giờ, những vụ án tử mà bên cục mình tiếp nhận nạn nhân đều là những người từng làm chuyện sai.”


 


—— Biên Thụ thì sao? Hắn từng là tay sai cho tổ chức buôn chất cấm, sau bị giết người diệt khẩu Triệu Đức Quốc kẻ liên hoàn giết người thì bị bắn chết trong vụ vây bắt Côn Ngữ; còn giờ đến lượt Nhậm Chí Nghĩa, chết bên bờ sông vắng không rõ nguyên nhân...


 


Cho đến lúc này, không có một ai thực sự vô tội.


 


“Bùi Di, Trọng Quang này vốn dĩ nó đã khác hẳn.” Lâm Phỉ Thạch gỡ tai nghe xuống, giọng trầm và nhẹ: “Ở đây, ý thức pháp luật gần như bằng không. Anh rất khó tiếp xúc được với một nạn nhân ‘bình thường’ đúng nghĩa. Với người bản xứ, sinh mạng chẳng có bao nhiêu giá trị, họ sẽ không vì một mạng người vô danh mà làm lớn chuyện.”


 


“Những người dưới đáy xã hội họ lặng lẽ, vô danh, rồi chết đi một cách âm thầm. Đó mới là điều bình thường.”


 


Lâm Phỉ Thạch nghĩ thầm trong lòng hoặc cũng có thể nói, tất cả những gì anh thấy được bây giờ đều là những thứ có người muốn cho anh thấy.


 


---


 


Tới nhà Triệu Đình rồi, Lâm Phỉ Thạch mới hiểu ý câu Giang Bùi Di từng nói: “Sạch đến mức khiến người ta thấy khó chịu” là thế nào. Căn nhà kia sạch sẽ đến vô lý sàn xi măng không có lấy một sợi tóc, một hạt bụi, không khí lạnh lẽo, im lặng đến rợn người.


 



 


Giang Bùi Di đứng giữa phòng khách, quan sát một lượt. Trong góc có một túi rác đã buộc sẵn đặt trên thùng bên trong vẫn còn trống nhiều, hiển nhiên là Triệu Đình buộc trước khi đi, để tránh mùi bốc ra.


 


Chuyện tưởng chừng như vụn vặt, vậy mà Giang Bùi Di bỗng khựng lại, sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm:
“Tôi hình như từng thấy cái túi này rồi.”


 


“Một cái túi rác màu đen?” Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn thoáng qua, nghi hoặc hỏi: “Không phải loại này rất phổ biến sao?”


 


Nhưng anh không hề có ý đó. Giang Bùi Di nhíu mày, ánh mắt chậm rãi quét khắp căn phòng.


 


Sàn nhà sạch đến mức như được cọ bằng bàn chải đánh răng, mọi đồ đạc xếp gọn gàng không chệch một ly, đến cả ly uống nước cũng đặt ngay ngắn đúng hướng đến từng chi tiết nhỏ đều thể hiện chủ nhà là người có dấu hiệu ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.


 


Giang Bùi Di bắt đầu lục lại ký ức từ lúc tiếp nhận vụ án của Nhậm Chí Nghĩa, những mảnh hình ảnh như chớp sáng lướt nhanh qua đầu anh. Cuối cùng, tất cả dừng lại ở một buổi sáng mờ sương, bên bờ sông vắng người…


 


Một giây sau, con ngươi anh khẽ run lên. Anh quay sang hỏi: “Cậu còn nhớ ảnh hiện trường khi Vân Cẩm phân cục gửi tới không? Cái túi đựng xác Nhậm Chí Nghĩa…”


 


“Hai nút thắt giống hệt nhau.”


 


Con ngươi Lâm Phỉ Thạch co rụt lại, còn chưa kịp mở miệng, thì từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.


 


Cả hai đồng loạt ngoảnh lại.


 


Cánh cửa nhà Triệu Đình “kẹo kẹt” mở ra ——


 


---


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Lâm đội thân phận đã được chôn từ hơn 20 chương trước, áo choàng tạm thời chưa gỡ được. Mấy ngày tới sẽ dần dần công bố.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 47
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...