Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 42
160@-
Lâm đội nhà mình bị nhốt ở nhà suốt, nghẹn đến độ sắp hóa nấm mốc luôn, hôm nay đột nhiên vùng lên phản kháng, muốn đòi lại quyền tự do cá nhân nhưng Giang Bùi Di lại lạnh tanh nhìn cậu chằm chằm.
"Tôi khoẻ hơn nhiều rồi mà! Thật đó!" Giọng Lâm Phỉ Thạch càng nói càng nhỏ khi đối diện với ánh mắt trầm mặc kia, "Tôi sẽ không chạy lung tung đâu, chỉ ở văn phòng ngồi bên anh thôi, cam đoan ngoan ngoãn, không náo loạn..."
"Không bàn cãi gì hết," Giọng Giang Bùi Di nghe như đóng dấu niêm phong luôn, "Bác sĩ nói ít nhất phải nằm im nghỉ một tháng. Giờ chưa được bốn tuần mà hôm nay cậu đã lượn khắp nơi, ngày mai mà vết nứt xương lại bung ra thì biết làm sao."
"Nhưng tôi đâu có..." Nhìn thấy thái độ của Giang Bùi Di cứng rắn vậy, Lâm Phỉ Thạch cũng hết cách, đành phải xài lại chiêu quen thuộc, chính là làm nũng và chơi xấu. Cậu nghiêng người, ghé sát vào, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Giang đội à, ở nhà buồn phát điên luôn rồi tôi chỉ muốn ở bên anh thôi mà. Không có anh, tôi thấy như thiếu dưỡng khí luôn á."
Giang Bùi Di: "..."
Thật ra Giang Bùi Di vốn không chịu nổi mấy chiêu dẻo mỏ hay nũng nịu kiểu này, thậm chí còn thấy nó hơi trẻ con và nhảm nhí. Nhưng Lâm Phỉ Thạch mở miệng một cái là mấy lời ngọt như đường rót thẳng vào lòng người, khiến người ta khó mà từ chối được. Không ngờ đến một ngày, ông chú nghiêm túc như phó đội Giang cũng phải dính "mỹ nhân kế".
Trầm mặc một lát, anh rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, thở ra một hơi: "Đừng đi lung tung là được."
Lâm Phỉ Thạch lập tức gật đầu cái rụp: "Biết rồi!"
Giang Bùi Di thuận miệng hỏi: "Giữa trưa muốn ăn gì?"
Không cần suy nghĩ, Lâm Phỉ Thạch đáp ngay: "Bánh tart trứng với kem!"
Giang Bùi Di hơi nhíu mày: "Cậu ăn toàn đồ vớ vẩn thiếu chất thế."
Lâm Phỉ Thạch lí nhí phản bác: "Tôi không ăn suốt đâu, thỉnh thoảng mới ăn một lần mà..."
Ở thành phố Trọng Quang không có mấy chỗ như KFC hay McDonald's để mua mấy món đó. Giang Bùi Di chọn tiệm bánh gần đấy có tiếng nhất, mua cho cậu mấy món như bánh tart trứng, mille crepe xoài và cả kem nữa.
Lâm Phỉ Thạch thừa dịp cũng đặt luôn cho Giang Bùi Di phần canh cà chua trứng, với một phần súp lơ hầm gà nấm cái cặp đôi kỳ cục này rõ ràng tự tay nấu cơm được mà nhất định cứ phải đặt đồ ăn cho nhau như thể chơi trò tình thú ẩn hình.
Ban đầu Giang Bùi Di không định ăn cơm hộp, tính lên căng-tin ăn qua loa cho xong, nhưng thấy Lâm Phỉ Thạch đã mua, anh cũng ngồi luôn lại ăn cùng cậu trong văn phòng.
Lúc Kỳ Liên mở cửa bước vào thì vừa hay thấy hai vị lãnh đạo của mình đang ngồi ăn đối diện nhau, đầu đối đầu, cảnh tượng không khác gì trong phim ngôn tình. Lại thêm việc hắn biết xu hướng giới tính của Lâm đội thế là nhìn kiểu gì cũng thấy có gì đó "không bình thường".
Nhưng dĩ nhiên không dám hỏi thẳng, Kỳ Liên chỉ đành giương cặp mắt bát quái đánh giá hai người, miệng thì nghiêm túc báo cáo: "Báo cáo hai đội trưởng, tôi đã liên hệ với Triệu Sương, anh ấy bảo tầm hai giờ chiều sẽ đến trụ sở nhận điều tra."
"Cực khổ rồi." Lâm Phỉ Thạch tiện tay chia cho hắn một cái bánh tart trứng, "Cái này Giang đội mua đấy, ăn thử đi."
"Thôi thôi thôi!" Kỳ Liên vội xua tay, trưng ra vẻ chính trực tuyệt đối: "Giang đội mua cho anh, tôi không dám đụng đâu, ha... ha ha..."
Lâm Phỉ Thạch: "..."
Giang Bùi Di: "..."
Giang Bùi Di cụp mắt xuống, lặng lẽ đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, đi WC chút."
Chờ anh rời khỏi, Kỳ Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lén lút ghé sát lại bên Lâm Phỉ Thạch, thì thầm với giọng đầy ẩn ý:
"Lâm đội, anh với Giang đội... là kiểu quan hệ đó hả?"
Lâm Phỉ Thạch sửng sốt: "Không mà."
"Ờm... Thì..." Kỳ Liên gãi đầu, nói vòng vo: "Trong Cục người ta đồn là hai người khá... thân thiết ấy."
Lâm Phỉ Thạch cười cười, tiện miệng đùa: "Cặp đôi tương thân?"
Nói rồi lại hơi tiếc nuối mà thở dài: "Giang đội tụi em đúng là người tốt thật. Nhưng ảnh từng bảo không muốn yêu đương, mà cũng không chắc ảnh sẽ để mắt tới tôi đâu."
"Không thể nào! Tụi tôi đều thấy Giang đội đối xử với anh tốt lắm luôn!" Kỳ Liên vội cổ vũ cậu "dũng cảm theo đuổi hạnh phúc", còn nêu bằng chứng: "Giang đội bình thường lạnh như tiền, chả nói chuyện với ai bao giờ, chỉ khi ở bên anh mới dịu dàng, nói chuyện cũng nhiều hẳn."
"Các cậu hiểu lầm Giang Bùi Di rồi đấy." Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, ngón tay đang dính vụn bánh đưa lên l**m một cái, nheo mắt nói tiếp: "Ảnh vốn dĩ không lạnh nhạt gì đâu, hỏi gì đáp nấy, rất đàng hoàng. Không tin thì bữa nào cứ thử chào hỏi một câu, ảnh chắc chắn sẽ đáp lại. Chẳng qua là ảnh vốn ít nói, kiểu trầm tính, có lúc ở với tôi cũng chẳng trò chuyện gì."
Kỳ Liên gật gù: "Giang đội đúng là người tốt. Tụi tôi hay gọi ảnh là 'đóa hoa cao lãnh của Cục' á."
Lâm Phỉ Thạch hứng thú: "Có cả biệt danh luôn hả? Thế còn tôi là hoa gì?"
Kỳ Liên não ngắn một nhịp, thuận miệng buột ra một câu: "Bông hoa xã giao của cục."
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười: "..."
Thật đúng là đồng nghiệp tri kỷ.
Lâm Phỉ Thạch trong cục nổi tiếng là người hòa đồng, ai cũng có thể thoải mái trêu ghẹo mà không sợ bị để bụng, nên Kỳ Liên cũng chẳng kiêng nể gì. Hắn vừa cười vừa nói:
"Cậu đẹp trai sẵn rồi, tôi thấy còn ăn đứt đám minh tinh tiểu thịt tươi trên mạng! Nếu cậu đi showbiz thì chắc chắn một đêm là nổi tiếng rần rần!"
Lâm Phỉ Thạch cười cười, đáp qua loa: "Tôi cũng thấy ngoại hình là một lợi thế thật, nhưng mà sống bằng cái mặt thì không vui lắm. Tôi không thích mấy chỗ màu mè lòe loẹt. Với cả... tôi là người trần mắt thịt, cũng thích sống sung túc đàng hoàng chứ bộ, nhưng mà tiền lương của Giang đội nhà các cậu đều đổ vào tôi rồi, tôi cũng đâu cần phải ra ngoài kiếm nữa."
Khóe miệng Kỳ Liên giật giật.
Câu nói nghe thì rất nhẹ nhàng, không khoe mẽ gì, mà toàn thân lại nồng nặc mùi... cẩu lương tình yêu.
Kỳ Liên cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình đỏ mặt tía tai: "Cái này gọi là... quá hạnh phúc luôn ấy chứ!"
Giang Bùi Di quay lại không lâu sau đó, hai người lập tức ngậm miệng. Cho Kỳ Liên mượn 800 cái gan cũng không dám tám chuyện trước mặt phó đội Giang lạnh lùng kia, cảm giác không khí trong phòng không hợp với mình, bèn lặng lẽ lấy cớ đi trước.
Ai ngờ, Lâm Phỉ Thạch lại ngay lập tức bán đứng đồng đội: "Giang đội, hồi nãy Kỳ Liên bảo tôi với anh giống cặp đôi."
Giang Bùi Di đang dùng khăn giấy lau tay, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn cậu, nhíu mày thản nhiên nói: "Hai thằng con trai thì lấy đâu ra nhìn giống cặp đôi?"
... Phó đội Giang đúng là chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
---
Buổi chiều, đúng hai giờ, Triệu Sương Lập đến trụ sở đúng hẹn. Vì hắn hiện tại chưa bị xem là nghi phạm nên không cần vào phòng thẩm vấn, chỉ được mời vào một văn phòng trống để trao đổi.
Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch đã chờ sẵn bên trong.
Triệu Sương Lập khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài rất bình thường, kiểu người bước ra ngoài một cái là lập tức chìm vào đám đông không ai nhận ra. Có điều làn da hắn khá trắng, nhìn chung vẫn thuộc dạng thanh tú.
"Chào các anh."
Giang Bùi Di gật đầu, giọng bình thản: "Ngồi đi."
Triệu Sương Lập ngồi xuống đối diện hai người, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phỉ Thạch hơi lâu một chút, sau đó chà chà hai tay lên quần, giọng có chút lo lắng: "Các anh gọi tôi đến là vì vụ Nhậm Chí Nghĩa à? Bên chi nhánh các anh mấy hôm trước cũng từng gọi tôi lên làm biên bản rồi..."
Lâm Phỉ Thạch hôm nay hoạt động hơi quá đà, đang cảm thấy cột sống có dấu hiệu hơi đau âm ỉ. Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, mỉm cười nói:
"Anh không cần căng thẳng, bọn tôi chỉ hỏi mấy câu thôi. Anh với Nhậm Chí Nghĩa là quan hệ thế nào? Năm ngày trước cậu nhận được cuộc gọi từ hắn, hắn đã nói gì?"
"Bọn tôi quen nhau khoảng hai, ba năm rồi, lần đầu gặp là do hắn đến xưởng tôi bàn chuyện làm ăn. Sau đó thì tình cờ hay chạm mặt." Triệu Sương nói tới đây thì hơi khó mở lời, lí nhí: "Nhậm Chí Nghĩa... hắn thích con trai. Tôi cũng không biết tại sao từ hôm đó trở đi hắn cứ liên tục nhắn tin tìm tôi. Nhưng tôi không phải, tôi không phải kiểu người đó. Lúc đó tôi cứ cố lánh mặt. Sau này nghe nói hắn để ý một người khác rồi, cũng không làm phiền tôi nữa, tôi cũng không cảnh giác nữa, coi như bạn bè bình thường."
"Nhậm Chí Nghĩa tính tình không được tốt lắm, hay ra tay đánh người, nhưng với tôi thì cũng được, coi như khá tốt. Trước đây có lần xưởng tôi bị nợ lương, hắn còn cho tôi vay tiền nữa. Tôi thật sự không biết vì sao hắn lại... lại xảy ra chuyện như vậy." Triệu Sương cúi đầu nói nhỏ, "Hôm đó hắn gọi tôi bảo đến nhà ăn cơm, nhưng trùng đúng hôm có trận bóng nên tôi nói không tiện, bảo để hôm sau. Ai ngờ..."
Mấy lời đó nghe loạn cả lên, chẳng đầu chẳng đuôi, cũng chẳng logic gì. Nhưng rõ ràng là Triệu Sương Lập đang giấu chuyện.
Bởi vì một người như Nhậm Chí Nghĩa giới tính đã biết rõ, giữa đêm lại gọi một thanh niên trai tráng tới nhà, nói là chỉ để ăn cơm thì chuyện đó nghe sao cũng thấy có vấn đề.
Hai nam giới độc thân, đêm hôm vắng vẻ, một căn phòng kín, mà một bên rõ ràng có ý với bên kia thì hỏi thật xác suất không có gì xảy ra là bao nhiêu?
Giang Bùi Di nhẹ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Cậu bảo cậu với Nhậm Chí Nghĩa chỉ là bạn bình thường, mà hắn mời cậu đến nhà cũng chỉ để ăn cơm thôi?"
Triệu Sương đỏ bừng mặt: "D-đúng vậy."
Lâm Phỉ Thạch hỏi với giọng bình thản nhưng ánh mắt lại sắc bén:
"Anh có biết, ở hiện trường vụ án, Nhậm Chí Nghĩa để lại một chữ 'đi' viết bằng máu không?"
Sắc mặt Triệu Sương lập tức trắng bệch: "Cảnh sát ơi, tôi... tôi thực sự không biết tại sao lại như vậy. Tối hôm đó tôi hoàn toàn không ra khỏi nhà mà..."
"Đừng sợ," Lâm Phỉ Thạch chậm rãi trấn an, giọng điềm tĩnh nhưng khiến người ta lạnh sống lưng, "Cái chữ đó không phải do Nhậm Chí Nghĩa tự viết, mà là hung thủ cố tình để lại. Bọn tôi bước đầu nghi ngờ, đó là cách hắn cố tình gài bẫy anh."
"Cho nên, anh có thể nghĩ lại xem gần đây có đắc tội với ai không, hoặc có ai từng gây thù chuốc oán với anh. Người đó có khả năng vừa biết anh, vừa quen Nhậm Chí Nghĩa."
Triệu Sương Lập tựa người ra ghế, im lặng một lúc, ánh mắt bắt đầu lạc thần, như đang nhớ lại điều gì đó kinh khủng. Một lúc sau, đồng tử hắn co rút, sắc mặt trắng bệch, môi run run, lẩm bẩm:
"Không thể nào... không thể nào... hắn không thể làm vậy..."
"Hắn?" Giang Bùi Di lập tức nắm bắt từ khóa, ánh mắt sắc như dao: "Ai?"
"Em trai tôi... Triệu Đình." Giọng Triệu Sương khàn đặc, hầu kết chuyển động rõ rệt. "Em ấy không thích tôi... không chịu nhìn thấy tôi qua lại với Nhậm Chí Nghĩa. Nhưng em ấy không phải loại người đó... em ấy sẽ không giết người... Không thể là em ấy được..."
Giang Bùi Di không thay đổi sắc mặt: "Tối hôm Nhậm Chí Nghĩa bị sát hại, Triệu Đình ở đâu?"
Triệu Sương đưa tay ôm đầu, mặt nhăn nhó đau khổ: "Tôi không biết... Chúng tôi không ở chung. Em ấy không chịu ở cùng tôi..."
"Vì sao em anh lại không ưa anh? Hai người là ruột thịt, có gì mà không thể giải quyết được?"
Giọng Triệu Sương Lập nhỏ dần, như vừa mệt vừa bất lực: "Em ấy cho rằng tôi là đồng tính... Cho rằng tôi ghê tởm, cho rằng Nhậm Chí Nghĩa đã làm tôi hư hỏng... Hai năm nay, tình cảm anh em rất tệ..."
Nếu cả hai Triệu Sương và Nhậm Chí Nghĩa đều là đối tượng bị Triệu Đình căm ghét, vậy việc giết một người rồi vu oan cho người còn lại nghe có lý đến đáng sợ.
Nếu Triệu Đình là một kẻ có tư tưởng cực đoan, bài trừ đồng tính đến mức b*nh h**n, thì việc ra tay như vậy không phải là không có khả năng.
"Triệu Đình năm nay bao nhiêu tuổi?" Lâm Phỉ Thạch hỏi nhanh.
"... 21."
Lâm Phỉ Thạch gật đầu, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng: "Triệu Sương, e là... em trai anh cũng cần được 'mời' đến một chuyến."
Tuy nhiên, liên lạc với Triệu Đình không suôn sẻ.
Gọi điện không bắt máy, người của trụ sở cũng chưa thể xác minh chính xác được vị trí. Lại không có đủ bằng chứng rõ ràng để ban hành lệnh bắt khẩn cấp vượt khu vực, mà thời gian trong ngày lại không đủ để điều động người, nên đành phải quyết định ngày mai mới có thể tới tận nhà anh ta điều tra.
Tối hôm đó, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch cùng nhau bắt taxi về nhà.
Tài xế nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng đi từ hướng trụ sở về, mà gọi xe chỉ để đi ba con phố, thì tỏ ra ngạc nhiên tột độ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là... có tiền thì cũng không cần ngốc đến vậy đâu..."
Lâm Phỉ Thạch suốt ngày lang thang trong trụ sở, lại thêm lưng đau tái phát, cả người mềm nhũn như miếng bánh xèo, phải cần "Giang đội" bên cạnh mới cảm thấy an tâm mà đứng vững. Thế là cậu vô cùng tự nhiên mà theo Giang Bùi Di về tới tận cửa.
Giang Bùi Di móc chìa khóa trong túi ra, đưa tay c*m v** ổ khóa.
Nhưng rồi bỗng khựng lại -
Ổ khóa đã mở sẵn.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Lâm đội nhà mình bị nhốt ở nhà suốt, nghẹn đến độ sắp hóa nấm mốc luôn, hôm nay đột nhiên vùng lên phản kháng, muốn đòi lại quyền tự do cá nhân nhưng Giang Bùi Di lại lạnh tanh nhìn cậu chằm chằm.
"Tôi khoẻ hơn nhiều rồi mà! Thật đó!" Giọng Lâm Phỉ Thạch càng nói càng nhỏ khi đối diện với ánh mắt trầm mặc kia, "Tôi sẽ không chạy lung tung đâu, chỉ ở văn phòng ngồi bên anh thôi, cam đoan ngoan ngoãn, không náo loạn..."
"Không bàn cãi gì hết," Giọng Giang Bùi Di nghe như đóng dấu niêm phong luôn, "Bác sĩ nói ít nhất phải nằm im nghỉ một tháng. Giờ chưa được bốn tuần mà hôm nay cậu đã lượn khắp nơi, ngày mai mà vết nứt xương lại bung ra thì biết làm sao."
"Nhưng tôi đâu có..." Nhìn thấy thái độ của Giang Bùi Di cứng rắn vậy, Lâm Phỉ Thạch cũng hết cách, đành phải xài lại chiêu quen thuộc, chính là làm nũng và chơi xấu. Cậu nghiêng người, ghé sát vào, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Giang đội à, ở nhà buồn phát điên luôn rồi tôi chỉ muốn ở bên anh thôi mà. Không có anh, tôi thấy như thiếu dưỡng khí luôn á."
Giang Bùi Di: "..."
Thật ra Giang Bùi Di vốn không chịu nổi mấy chiêu dẻo mỏ hay nũng nịu kiểu này, thậm chí còn thấy nó hơi trẻ con và nhảm nhí. Nhưng Lâm Phỉ Thạch mở miệng một cái là mấy lời ngọt như đường rót thẳng vào lòng người, khiến người ta khó mà từ chối được. Không ngờ đến một ngày, ông chú nghiêm túc như phó đội Giang cũng phải dính "mỹ nhân kế".
Trầm mặc một lát, anh rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, thở ra một hơi: "Đừng đi lung tung là được."
Lâm Phỉ Thạch lập tức gật đầu cái rụp: "Biết rồi!"
Giang Bùi Di thuận miệng hỏi: "Giữa trưa muốn ăn gì?"
Không cần suy nghĩ, Lâm Phỉ Thạch đáp ngay: "Bánh tart trứng với kem!"
Giang Bùi Di hơi nhíu mày: "Cậu ăn toàn đồ vớ vẩn thiếu chất thế."
Lâm Phỉ Thạch lí nhí phản bác: "Tôi không ăn suốt đâu, thỉnh thoảng mới ăn một lần mà..."
Ở thành phố Trọng Quang không có mấy chỗ như KFC hay McDonald's để mua mấy món đó. Giang Bùi Di chọn tiệm bánh gần đấy có tiếng nhất, mua cho cậu mấy món như bánh tart trứng, mille crepe xoài và cả kem nữa.
Lâm Phỉ Thạch thừa dịp cũng đặt luôn cho Giang Bùi Di phần canh cà chua trứng, với một phần súp lơ hầm gà nấm cái cặp đôi kỳ cục này rõ ràng tự tay nấu cơm được mà nhất định cứ phải đặt đồ ăn cho nhau như thể chơi trò tình thú ẩn hình.
Ban đầu Giang Bùi Di không định ăn cơm hộp, tính lên căng-tin ăn qua loa cho xong, nhưng thấy Lâm Phỉ Thạch đã mua, anh cũng ngồi luôn lại ăn cùng cậu trong văn phòng.
Lúc Kỳ Liên mở cửa bước vào thì vừa hay thấy hai vị lãnh đạo của mình đang ngồi ăn đối diện nhau, đầu đối đầu, cảnh tượng không khác gì trong phim ngôn tình. Lại thêm việc hắn biết xu hướng giới tính của Lâm đội thế là nhìn kiểu gì cũng thấy có gì đó "không bình thường".
Nhưng dĩ nhiên không dám hỏi thẳng, Kỳ Liên chỉ đành giương cặp mắt bát quái đánh giá hai người, miệng thì nghiêm túc báo cáo: "Báo cáo hai đội trưởng, tôi đã liên hệ với Triệu Sương, anh ấy bảo tầm hai giờ chiều sẽ đến trụ sở nhận điều tra."
"Cực khổ rồi." Lâm Phỉ Thạch tiện tay chia cho hắn một cái bánh tart trứng, "Cái này Giang đội mua đấy, ăn thử đi."
"Thôi thôi thôi!" Kỳ Liên vội xua tay, trưng ra vẻ chính trực tuyệt đối: "Giang đội mua cho anh, tôi không dám đụng đâu, ha... ha ha..."
Lâm Phỉ Thạch: "..."
Giang Bùi Di: "..."
Giang Bùi Di cụp mắt xuống, lặng lẽ đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, đi WC chút."
Chờ anh rời khỏi, Kỳ Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lén lút ghé sát lại bên Lâm Phỉ Thạch, thì thầm với giọng đầy ẩn ý:
"Lâm đội, anh với Giang đội... là kiểu quan hệ đó hả?"
Lâm Phỉ Thạch sửng sốt: "Không mà."
"Ờm... Thì..." Kỳ Liên gãi đầu, nói vòng vo: "Trong Cục người ta đồn là hai người khá... thân thiết ấy."
Lâm Phỉ Thạch cười cười, tiện miệng đùa: "Cặp đôi tương thân?"
Nói rồi lại hơi tiếc nuối mà thở dài: "Giang đội tụi em đúng là người tốt thật. Nhưng ảnh từng bảo không muốn yêu đương, mà cũng không chắc ảnh sẽ để mắt tới tôi đâu."
"Không thể nào! Tụi tôi đều thấy Giang đội đối xử với anh tốt lắm luôn!" Kỳ Liên vội cổ vũ cậu "dũng cảm theo đuổi hạnh phúc", còn nêu bằng chứng: "Giang đội bình thường lạnh như tiền, chả nói chuyện với ai bao giờ, chỉ khi ở bên anh mới dịu dàng, nói chuyện cũng nhiều hẳn."
"Các cậu hiểu lầm Giang Bùi Di rồi đấy." Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, ngón tay đang dính vụn bánh đưa lên l**m một cái, nheo mắt nói tiếp: "Ảnh vốn dĩ không lạnh nhạt gì đâu, hỏi gì đáp nấy, rất đàng hoàng. Không tin thì bữa nào cứ thử chào hỏi một câu, ảnh chắc chắn sẽ đáp lại. Chẳng qua là ảnh vốn ít nói, kiểu trầm tính, có lúc ở với tôi cũng chẳng trò chuyện gì."
Kỳ Liên gật gù: "Giang đội đúng là người tốt. Tụi tôi hay gọi ảnh là 'đóa hoa cao lãnh của Cục' á."
Lâm Phỉ Thạch hứng thú: "Có cả biệt danh luôn hả? Thế còn tôi là hoa gì?"
Kỳ Liên não ngắn một nhịp, thuận miệng buột ra một câu: "Bông hoa xã giao của cục."
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười: "..."
Thật đúng là đồng nghiệp tri kỷ.
Lâm Phỉ Thạch trong cục nổi tiếng là người hòa đồng, ai cũng có thể thoải mái trêu ghẹo mà không sợ bị để bụng, nên Kỳ Liên cũng chẳng kiêng nể gì. Hắn vừa cười vừa nói:
"Cậu đẹp trai sẵn rồi, tôi thấy còn ăn đứt đám minh tinh tiểu thịt tươi trên mạng! Nếu cậu đi showbiz thì chắc chắn một đêm là nổi tiếng rần rần!"
Lâm Phỉ Thạch cười cười, đáp qua loa: "Tôi cũng thấy ngoại hình là một lợi thế thật, nhưng mà sống bằng cái mặt thì không vui lắm. Tôi không thích mấy chỗ màu mè lòe loẹt. Với cả... tôi là người trần mắt thịt, cũng thích sống sung túc đàng hoàng chứ bộ, nhưng mà tiền lương của Giang đội nhà các cậu đều đổ vào tôi rồi, tôi cũng đâu cần phải ra ngoài kiếm nữa."
Khóe miệng Kỳ Liên giật giật.
Câu nói nghe thì rất nhẹ nhàng, không khoe mẽ gì, mà toàn thân lại nồng nặc mùi... cẩu lương tình yêu.
Kỳ Liên cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình đỏ mặt tía tai: "Cái này gọi là... quá hạnh phúc luôn ấy chứ!"
Giang Bùi Di quay lại không lâu sau đó, hai người lập tức ngậm miệng. Cho Kỳ Liên mượn 800 cái gan cũng không dám tám chuyện trước mặt phó đội Giang lạnh lùng kia, cảm giác không khí trong phòng không hợp với mình, bèn lặng lẽ lấy cớ đi trước.
Ai ngờ, Lâm Phỉ Thạch lại ngay lập tức bán đứng đồng đội: "Giang đội, hồi nãy Kỳ Liên bảo tôi với anh giống cặp đôi."
Giang Bùi Di đang dùng khăn giấy lau tay, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn cậu, nhíu mày thản nhiên nói: "Hai thằng con trai thì lấy đâu ra nhìn giống cặp đôi?"
... Phó đội Giang đúng là chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
---
Buổi chiều, đúng hai giờ, Triệu Sương Lập đến trụ sở đúng hẹn. Vì hắn hiện tại chưa bị xem là nghi phạm nên không cần vào phòng thẩm vấn, chỉ được mời vào một văn phòng trống để trao đổi.
Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch đã chờ sẵn bên trong.
Triệu Sương Lập khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài rất bình thường, kiểu người bước ra ngoài một cái là lập tức chìm vào đám đông không ai nhận ra. Có điều làn da hắn khá trắng, nhìn chung vẫn thuộc dạng thanh tú.
"Chào các anh."
Giang Bùi Di gật đầu, giọng bình thản: "Ngồi đi."
Triệu Sương Lập ngồi xuống đối diện hai người, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phỉ Thạch hơi lâu một chút, sau đó chà chà hai tay lên quần, giọng có chút lo lắng: "Các anh gọi tôi đến là vì vụ Nhậm Chí Nghĩa à? Bên chi nhánh các anh mấy hôm trước cũng từng gọi tôi lên làm biên bản rồi..."
Lâm Phỉ Thạch hôm nay hoạt động hơi quá đà, đang cảm thấy cột sống có dấu hiệu hơi đau âm ỉ. Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, mỉm cười nói:
"Anh không cần căng thẳng, bọn tôi chỉ hỏi mấy câu thôi. Anh với Nhậm Chí Nghĩa là quan hệ thế nào? Năm ngày trước cậu nhận được cuộc gọi từ hắn, hắn đã nói gì?"
"Bọn tôi quen nhau khoảng hai, ba năm rồi, lần đầu gặp là do hắn đến xưởng tôi bàn chuyện làm ăn. Sau đó thì tình cờ hay chạm mặt." Triệu Sương nói tới đây thì hơi khó mở lời, lí nhí: "Nhậm Chí Nghĩa... hắn thích con trai. Tôi cũng không biết tại sao từ hôm đó trở đi hắn cứ liên tục nhắn tin tìm tôi. Nhưng tôi không phải, tôi không phải kiểu người đó. Lúc đó tôi cứ cố lánh mặt. Sau này nghe nói hắn để ý một người khác rồi, cũng không làm phiền tôi nữa, tôi cũng không cảnh giác nữa, coi như bạn bè bình thường."
"Nhậm Chí Nghĩa tính tình không được tốt lắm, hay ra tay đánh người, nhưng với tôi thì cũng được, coi như khá tốt. Trước đây có lần xưởng tôi bị nợ lương, hắn còn cho tôi vay tiền nữa. Tôi thật sự không biết vì sao hắn lại... lại xảy ra chuyện như vậy." Triệu Sương cúi đầu nói nhỏ, "Hôm đó hắn gọi tôi bảo đến nhà ăn cơm, nhưng trùng đúng hôm có trận bóng nên tôi nói không tiện, bảo để hôm sau. Ai ngờ..."
Mấy lời đó nghe loạn cả lên, chẳng đầu chẳng đuôi, cũng chẳng logic gì. Nhưng rõ ràng là Triệu Sương Lập đang giấu chuyện.
Bởi vì một người như Nhậm Chí Nghĩa giới tính đã biết rõ, giữa đêm lại gọi một thanh niên trai tráng tới nhà, nói là chỉ để ăn cơm thì chuyện đó nghe sao cũng thấy có vấn đề.
Hai nam giới độc thân, đêm hôm vắng vẻ, một căn phòng kín, mà một bên rõ ràng có ý với bên kia thì hỏi thật xác suất không có gì xảy ra là bao nhiêu?
Giang Bùi Di nhẹ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Cậu bảo cậu với Nhậm Chí Nghĩa chỉ là bạn bình thường, mà hắn mời cậu đến nhà cũng chỉ để ăn cơm thôi?"
Triệu Sương đỏ bừng mặt: "D-đúng vậy."
Lâm Phỉ Thạch hỏi với giọng bình thản nhưng ánh mắt lại sắc bén:
"Anh có biết, ở hiện trường vụ án, Nhậm Chí Nghĩa để lại một chữ 'đi' viết bằng máu không?"
Sắc mặt Triệu Sương lập tức trắng bệch: "Cảnh sát ơi, tôi... tôi thực sự không biết tại sao lại như vậy. Tối hôm đó tôi hoàn toàn không ra khỏi nhà mà..."
"Đừng sợ," Lâm Phỉ Thạch chậm rãi trấn an, giọng điềm tĩnh nhưng khiến người ta lạnh sống lưng, "Cái chữ đó không phải do Nhậm Chí Nghĩa tự viết, mà là hung thủ cố tình để lại. Bọn tôi bước đầu nghi ngờ, đó là cách hắn cố tình gài bẫy anh."
"Cho nên, anh có thể nghĩ lại xem gần đây có đắc tội với ai không, hoặc có ai từng gây thù chuốc oán với anh. Người đó có khả năng vừa biết anh, vừa quen Nhậm Chí Nghĩa."
Triệu Sương Lập tựa người ra ghế, im lặng một lúc, ánh mắt bắt đầu lạc thần, như đang nhớ lại điều gì đó kinh khủng. Một lúc sau, đồng tử hắn co rút, sắc mặt trắng bệch, môi run run, lẩm bẩm:
"Không thể nào... không thể nào... hắn không thể làm vậy..."
"Hắn?" Giang Bùi Di lập tức nắm bắt từ khóa, ánh mắt sắc như dao: "Ai?"
"Em trai tôi... Triệu Đình." Giọng Triệu Sương khàn đặc, hầu kết chuyển động rõ rệt. "Em ấy không thích tôi... không chịu nhìn thấy tôi qua lại với Nhậm Chí Nghĩa. Nhưng em ấy không phải loại người đó... em ấy sẽ không giết người... Không thể là em ấy được..."
Giang Bùi Di không thay đổi sắc mặt: "Tối hôm Nhậm Chí Nghĩa bị sát hại, Triệu Đình ở đâu?"
Triệu Sương đưa tay ôm đầu, mặt nhăn nhó đau khổ: "Tôi không biết... Chúng tôi không ở chung. Em ấy không chịu ở cùng tôi..."
"Vì sao em anh lại không ưa anh? Hai người là ruột thịt, có gì mà không thể giải quyết được?"
Giọng Triệu Sương Lập nhỏ dần, như vừa mệt vừa bất lực: "Em ấy cho rằng tôi là đồng tính... Cho rằng tôi ghê tởm, cho rằng Nhậm Chí Nghĩa đã làm tôi hư hỏng... Hai năm nay, tình cảm anh em rất tệ..."
Nếu cả hai Triệu Sương và Nhậm Chí Nghĩa đều là đối tượng bị Triệu Đình căm ghét, vậy việc giết một người rồi vu oan cho người còn lại nghe có lý đến đáng sợ.
Nếu Triệu Đình là một kẻ có tư tưởng cực đoan, bài trừ đồng tính đến mức b*nh h**n, thì việc ra tay như vậy không phải là không có khả năng.
"Triệu Đình năm nay bao nhiêu tuổi?" Lâm Phỉ Thạch hỏi nhanh.
"... 21."
Lâm Phỉ Thạch gật đầu, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng: "Triệu Sương, e là... em trai anh cũng cần được 'mời' đến một chuyến."
Tuy nhiên, liên lạc với Triệu Đình không suôn sẻ.
Gọi điện không bắt máy, người của trụ sở cũng chưa thể xác minh chính xác được vị trí. Lại không có đủ bằng chứng rõ ràng để ban hành lệnh bắt khẩn cấp vượt khu vực, mà thời gian trong ngày lại không đủ để điều động người, nên đành phải quyết định ngày mai mới có thể tới tận nhà anh ta điều tra.
Tối hôm đó, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch cùng nhau bắt taxi về nhà.
Tài xế nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng đi từ hướng trụ sở về, mà gọi xe chỉ để đi ba con phố, thì tỏ ra ngạc nhiên tột độ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là... có tiền thì cũng không cần ngốc đến vậy đâu..."
Lâm Phỉ Thạch suốt ngày lang thang trong trụ sở, lại thêm lưng đau tái phát, cả người mềm nhũn như miếng bánh xèo, phải cần "Giang đội" bên cạnh mới cảm thấy an tâm mà đứng vững. Thế là cậu vô cùng tự nhiên mà theo Giang Bùi Di về tới tận cửa.
Giang Bùi Di móc chìa khóa trong túi ra, đưa tay c*m v** ổ khóa.
Nhưng rồi bỗng khựng lại -
Ổ khóa đã mở sẵn.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 42
10.0/10 từ 13 lượt.