Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 33
186@-
Từ khi Triệu Đức Quốc về nhà, cả trong lẫn ngoài phòng đều bị theo dõi sát sao. Cảnh sát có thể quan sát nhất cử nhất động của hắn bất cứ lúc nào, chỉ là người theo dõi ngoài kia ẩn mình cực kỳ kín đáo, nếu không sẽ dễ bị phát hiện và phản theo dõi.
Người đàn ông từng gọi điện cho Triệu Đức Quốc một lần vẫn không liên lạc lại. Mọi người chỉ có thể im lặng quan sát, chờ xem mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào.
Chưa đến mấy ngày, Giang Bùi Di bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Quách Sao Mai. Ban đầu anh tưởng có việc gì nghiêm trọng, ai ngờ Quách Sao Mai gọi chỉ để nhắn: ngày 28 tháng 4 tức là ngày mai là sinh nhật Lâm Phỉ Thạch. Hai người họ sống “nương tựa lẫn nhau” ở thành phố Trọng Quang như thể đang chiến đấu nơi núi đao biển lửa, bên cạnh chẳng có họ hàng thân thích gì, bảo Giang Bùi Di đi cùng cậu ấy một ngày.
Theo tính cách của Quách Sao Mai, thật ra rất ít khi quan tâm chuyện cá nhân của người khác, chắc là do bản thân Lâm Phỉ Thạch khá để tâm, mỗi năm đều muốn tổ chức sinh nhật long trọng một chút. Dù sao cũng là sinh nhật “tiểu vương tử”, không thể xem nhẹ.
Giang Bùi Di vốn chẳng thích mấy chuyện lòe loẹt như thế. Trong mắt anh mỗi ngày đều là 24 tiếng giống nhau chẳng có gì khác biệt. Nhưng nếu ngay cả Quách Sao Mai cũng phải đích thân gọi nhắc, thì sau khi tan ca anh vẫn đi chọn một món quà sinh nhật, định để hôm sau tặng Lâm Phỉ Thạch.
Còn Lâm Phỉ Thạch thì đã sớm đặt hàng online cả đống gà, vịt, thịt, cá, lại chuẩn bị thêm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ trang trí trái cây xinh xắn, định tổ chức mừng sinh nhật tuổi 27 một cách ấm áp. Cậu nấu sẵn cánh gà kho và thịt kho tàu, rồi gửi tin nhắn gọi Giang Bùi Di đến nhà ăn tối.
Năm phút sau, Giang Bùi Di đến, trên tay xách theo một chiếc hộp to. Đứng ở cửa, anh nhẹ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Lâm Phỉ Thạch hơi bất ngờ: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tớ?”
“Quách Thính gọi điện nói.” Giang Bùi Di đưa hộp quà tới. “Quà sinh nhật.”
“...Cảm ơn.” Lâm Phỉ Thạch hai tay nhận lấy, không rõ trong hộp là gì, chỉ cảm thấy nó khá nặng. Cậu xoay người đặt hộp lên bàn, trong lòng hơi tò mò: “Tôi mở ra luôn nhé?”
“Ừ.” Giang Bùi Di gật đầu.
Tặng người ta quà cơ đấy, kiểu này không giống tác phong lạnh lùng, tàn bạo như robot của Giang phó đội tí nào, Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ, đầy mong chờ mở hộp ra. Rồi cậu nhìn thấy một chiếc hộp kính thủy tinh bên trong là một con rùa đen.
Vâng, một con rùa đen sống, đang chậm rãi bò.
Khoảnh khắc đó, Lâm Phỉ Thạch thật sự choáng váng: “Anh tặng tôi cái món này… là sao?”
“Không phải cậu nói muốn nuôi cái gì đó sống được à?” Giang Bùi Di không hiểu vì sao đối phương không vui hay ngạc nhiên, bèn nghiêm túc giải thích, “Rùa đen dễ nuôi, không đói chết, không no chết, không cần chăm đặc biệt, sống cũng lâu nữa.”
“...” Lâm Phỉ Thạch thực sự không phản bác được, im lặng một lúc lâu, đối mắt với con rùa nhỏ đang trợn mắt nhìn mình, cuối cùng khô khan mở miệng:
“Ờm… quả thật rất độc lạ, sáng tạo.”
Cậu không biết nói gì, ôm lấy con rùa ngắm nghía một hồi, đột nhiên cảm thấy mình đã bị Giang Bùi Di thuyết phục bằng logic không chê vào đâu được vì rùa nhỏ này không đáng yêu sao? Cũng chẳng phiền phức, chỉ là… hơi đen chút thôi.
Quả nhiên sinh vật mang tên “trai thẳng” như Giang Bùi Di có thể tồn tại bền vững đến vậy là có lý do cả. EQ của Giang phó đúng là chạm đáy đất, chưa bao giờ khiến ai phải kỳ vọng gì nhiều.
“Nó có cắn người không đấy?” Lâm Phỉ Thạch vươn ngón trỏ, khẽ chọc chọc vào mai rùa lạnh ngắt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nghe nói có loại rùa đen cắn đau lắm.”
“Cậu đừng dí tay vào miệng nó là được. Với cả nó còn bé xíu, cắn không đau đâu.” Giang Bùi Di cầm rau xanh đưa lại gần, con rùa chậm chạp há miệng, ngẩng cổ gặm một cách lười biếng, tư thế lờ đờ lười biếng chẳng hiểu sao lại rất giống Lâm Phỉ Thạch.
Lâm Phỉ Thạch lập tức thấy con vật nhỏ này đúng là có chút đáng yêu. Cậu ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nó ăn, nói: “Hay chúng ta đặt tên cho nó đi? Gọi rùa đen nghe không hay chút nào.”
Giang Bùi Di thản nhiên đáp: “Đặt đi.”
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ nửa ngày, sau đó mắt sáng rỡ lên, hứng thú nói: “Hay gọi nó là Tiểu Thái Vân nha?”
Giang Bùi Di nhìn cậu, giọng hơi phức tạp: “Tại sao cậu lại đặt một cái tên như thế cho con rùa đen?”
“Hồi trước tôi rất thích một câu thơ của Tần Quán á. Có câu đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy (*).” Lâm Phỉ Thạch thấy Giang Bùi Di vẫn chưa hiểu, bèn chớp mắt nhấn mạnh: “Thái Vân trở về, anh hiểu chưa?”
“....”
Lúc này, Giang Bùi Di hoàn toàn câm nín.
Quả nhiên mấy người làm nghề văn hoá đặt tên, luôn có phong cách riêng cực kỳ… khó hiểu.
Hai người đàn ông có tính cách khác biệt đến mức đối lập, sở thích khác nhau một trời một vực, vậy mà bây giờ vẫn có thể hòa thuận sống chung được như thế, công lao này tuyệt đối không thể không nhắc đến Lâm Phỉ Thạch.
“Tôi đi tra Baidu xem cách nuôi rùa đen nhỏ nha.” Lâm Phỉ Thạch đặt hộp pha lê lên bàn trà, vỗ tay một cái rồi xoay người đi vào bếp. “Anh đi rửa tay đi, cơm tối sắp xong rồi. Muốn uống gì thì lấy từ quầy rượu nha.”
“Chúng ta ăn tối trước hay ăn bánh kem trước? Tôi mua bánh kem trái cây làm từ bơ động vật đó nha~”
“Ăn gì trước cũng được.”
Giang Bùi Di dùng khăn giấy lau khô mấy giọt nước dính trên tay, rồi ngồi xuống bàn ăn. Anh rót cho Lâm Phỉ Thạch nửa ly rượu vang đỏ.
“Chúc mừng sinh nhật 27 tuổi của tôi!” Lâm Phỉ Thạch hớn hở nâng ly lên.
Giang Bùi Di cụng nhẹ ly với cậu: “Cậu lại già thêm một tuổi rồi.”
“......”
Lâm Phỉ Thạch mặt không biến sắc, nói đều đều: “Giang đội, anh đời này sẽ không có người yêu đâu.”
Giang Bùi Di ngẫm nghĩ rồi gật đầu nghiêm túc nói thêm một câu: “Còn cậu thì sẽ mãi mãi trẻ trung.”
Lâm Phỉ Thạch lập tức tặng cho anh một cái đùi gà làm phần thưởng.
Sau đó lại nhìn chằm chằm mặt Giang Bùi Di một lúc lâu, thầm than quả thật kiểu mặt như anh đúng là khó đoán tuổi thật. Da trắng, ngũ quan sắc nét, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhìn trẻ thật sự. Nếu chỉ nhìn mặt thôi thì Lâm Phỉ Thạch đoán chừng anh chỉ cỡ 26–27 tuổi gì đó.
“À đúng rồi, Giang đội, anh năm nay bao nhiêu rồi?”
“Ba mươi ba.” Giang Bùi Di đáp.
Lâm Phỉ Thạch “ừm” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Giang Bùi Di, rồi hỏi: “Anh thật sự định độc thân cả đời hả?”
Giang Bùi Di đáp rất thản nhiên: “Suốt ngày phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, không có chỗ ở cố định, có nhiệm vụ là lập tức xách túi đi ngay. Như vậy thì còn tìm người yêu làm gì, chỉ làm phiền người ta thôi.”
Nói xong, anh ngẩng mắt lên nhìn Lâm Phỉ Thạch: “Còn cậu thì sao?”
Lâm Phỉ Thạch lập tức bật mode triết lý sống tự biếm, nói một cách rất không đứng đắn: “Tôi cũng đâu có muốn yêu đương. Mấy người kia toàn là thấy tôi mặt mũi đẹp trai thì mới nhào tới, ai cũng hời hợt thích cái vỏ bọc này, chẳng ai nhận ra tôi có một tâm hồn thú vị, thật sự đáng yêu biết bao đâu, ai…”
— Cậu không cầu Giang Bùi Di khen mình đẹp trai đến mức nào. Tuy trước mặt cậu đây có một người, nhưng anh mới vừa nói rằng không muốn tìm bạn đời.
Nếu xét từ góc độ thẩm mỹ của Lâm Phỉ Thạch thì Giang Bùi Di là kiểu người mà cậu cực kỳ ưng mắt. Không bàn đến việc đẹp trai hay không, chỉ riêng khí chất và phong thái kia thôi cũng đã đủ khiến người khác vừa nể vừa tò mò độc lập, kiên định, sống như thể không vướng bận điều gì trên đời.
Trước kia Lâm Phỉ Thạch vẫn tưởng mình là kiểu người sống tối giản, không yêu không buồn, như bát canh loãng không dầu không muối vậy. Cho đến khi gặp Giang Bùi Di, cậu mới hiểu thế nào là "thiên ngoại hữu thiên". Người ta sống như thể không có thất tình lục dục, chỉ một lòng muốn cống hiến cho đất nước đúng kiểu khiến người ta cảm động đến rớt nước mắt.
Vì sáng hôm sau còn phải đi làm, nên mới 7 giờ tối ăn cơm xong, Giang Bùi Di đã về. Anh xuyên qua hành lang, quay lại căn hộ của mình.
“Triệu Đức Quốc hôm nay sao rồi?” Anh nói vào bộ đàm.
Đầu dây bên kia là giọng báo cáo, hơi dài dòng: “Không có gì đặc biệt. Sáng ngủ tới tận 10 giờ mới dậy, cả ngày chỉ ăn hai bữa, đi WC ba lần, không hề bước ra khỏi cửa nhà, cũng chẳng có ai gọi điện tới. Hiện tại đang nằm ngủ dạng hình chữ X. Không phải em nhiều chuyện đâu Giang đội, chứ cái tâm thái này thật sự đáng nể đó.”
“Tiếp tục theo dõi.” Giang Bùi Di chỉ nói ngắn gọn như vậy.
“Rõ.”
Lần theo dõi này toàn bộ đều do đội ngũ cực kỳ đáng tin cậy đảm nhiệm, phần lớn là những tinh anh điều từ tỉnh xuống. Bề ngoài thì bên Cục tuyên bố "vẫn chưa có chứng cứ phạm tội rõ ràng" về Triệu Đức Quốc, nhưng thực tế đang giám sát cực kỳ chặt chẽ. Hiện giờ có vẻ phía bên kia vẫn chưa hề phát hiện ra.
Giang Bùi Di có linh cảm, đứng sau chuyện này là Côn Ngữ. Nhưng đối phương vẫn chưa lộ mặt, nên anh cũng chưa thể chắc chắn.
Tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm thì đã gần 9 giờ. Theo thói quen, anh liếc nhìn điện thoại một chút trước khi đi ngủ thì liền thấy tin nhắn của Lâm Phỉ Thạch gửi mười mấy phút trước.
Nam sinh viên ngây thơ gửi đến: “Thèm bánh quy kẹp Peppa quá trời luôn á!”
Corgi lăn lộn.gif
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm cái tin nhắn đó một lúc lâu, rồi không nói một lời, khoác áo khoác da ngoài áo choàng tắm, xách chìa khóa ra khỏi cửa.
.
“Cậu ngủ chưa.”
Lâm Phỉ Thạch là kiểu ngủ rất nhẹ, điện thoại rung một cái là tỉnh ngay. Cậu với tay tìm điện thoại, nheo mắt nhìn màn hình thì thấy khá bất ngờ là tin nhắn đến từ Giang Bùi Di!
Giờ này đã 10 rưỡi tối, Giang Bùi Di chẳng phải đáng ra nên đang ngủ rồi sao? Chẳng lẽ đêm nay đội trưởng Giang độc thân gối chiếc bỗng thấy cô đơn, muốn có người bầu bạn?
Lâm Phỉ Thạch dụi mắt, ngái ngủ trả lời: “Sao thế hả?”
mèo hồng mặt chấm hỏi.jpg
Giang Bùi Di vốn không thể nào hiểu nổi sự yêu thích của Lâm Phỉ Thạch với những biểu cảm meme kỳ quặc kia, chỉ đơn giản nhắn lại: “Chưa ngủ thì mở cửa đi.”
Lâm Phỉ Thạch lúc buồn ngủ nửa tỉnh nửa mê thường hơi ngốc ngốc. Cậu nằm đó phản ứng mất một lúc, rồi đột nhiên ngồi bật dậy, vừa rời khỏi giường thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu tùy tiện vuốt lại mấy sợi tóc, rồi duỗi tay ra mở cửa phòng.
Giang Bùi Di đứng trước cửa, đưa túi trong tay cho cậu, nhàn nhạt nói: “Bánh quy cậu muốn đây.”
Lâm Phỉ Thạch theo bản năng đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thì thấy trong túi là ba hộp bánh quy nhân với hình heo Peppa ngộ nghĩnh, đủ vị dâu, sô-cô-la, chanh... đều là loại bánh cậu vừa mới nói miệng là thèm ăn thôi.
Nhưng mà…
Lâm Phỉ Thạch đánh giá bộ dạng ăn mặc của Giang Bùi Di, hơi chần chừ hỏi: “Anh mới đi mua đấy hả?”
Giờ này đã khuya thế này, chẳng lẽ Giang Bùi Di vừa chạy đi siêu thị tiện lợi 24/24 mua về? Chỉ vì một câu nói bâng quơ của cậu sao?
“Ừ.” Giang Bùi Di không thấy cần giải thích thêm, đưa đồ xong liền quay người tính rời đi.
Lâm Phỉ Thạch vội giữ cổ tay anh lại: “Giờ này muộn rồi, ngủ luôn ở nhà tôi đi.”
Giang Bùi Di cau mày nhìn cậu.
“…Tôi chỉ tiện miệng nhắc thế thôi, mai ăn cũng được mà, sao anh lại nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài vậy.” Lâm Phỉ Thạch nhỏ giọng nói, kéo anh vào trong nhà.
“Không phải hôm nay sinh nhật cậu à?” Giang Bùi Di nói một cách hoàn toàn hợp tình hợp lý, “Tôi nghe bọn họ bảo, sinh nhật thì điều ước trong ngày đều phải thành hiện thực.”
Lâm Phỉ Thạch thoáng ngơ ngác, khó tả một cảm giác cảm động nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Ngoại trừ người thân của cậu ra, vì một câu nói vu vơ mà giữa đêm khuya còn chạy đi mua bánh quy nhân cho cậu ăn. Chuyện này, có lật tung cả trời đất lên cũng chỉ có người trước mắt này làm được.
“Tôi đã ngủ nhờ nhà anh không biết bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn chưa từng qua đêm ở nhà tôi lần nào,” Lâm Phỉ Thạch vừa cười vừa nói, không kìm được mà kéo anh vào phòng ngủ, dịu dàng nói: “Tới đi, bánh quy chia anh ăn, giường vỏ sò chia anh ngủ.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng hình sự 27 tuổi ngoài đời gần như là không có thật, nhưng trong tiểu thuyết thì có thể sáng tạo chút xíu. Cho phép lãng mạn hóa lý tưởng một tẹo, đừng quá khắt khe với thiết lập này nha!
“Cậu lại già thêm một tuổi rồi đó.”
“Anh cả đời cũng chẳng kiếm nổi người yêu đâu.”
Hai đứa học sinh tiểu học cãi vã mỗi ngày.
Ngày mai có một đứa sẽ quay xe, mà chắc chắn mấy cậu đoán không ra nổi đâu.
Ngoài lề: Hy vọng mọi người sau này luôn bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc. Gửi lời chào đến những anh hùng đang thầm lặng cố gắng!
P.S: Gần đây đang ở bệnh viện chăm người nhà hậu phẫu, phải nằm đất ngủ qua đêm, lại còn xui xẻo tới tháng nữa chứ, đau bụng muốn khóc QAQ. Ráng tranh thủ gõ chữ trong lúc chật vật, mọi người để lại bình luận cổ vũ tui một chút nha hu hu hu hu hu…
__
Chú Thích
(*) Câu “” Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy được trích từ ·Mãn đình phương – Sơn mạt vi vân của Tần Quán (), hiệu Thiếu Du (), nhà từ nổi tiếng đời Bắc Tống.
Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy - Vầng trăng khi ấy còn đó, từng chiếu rọi cảnh mây ngũ sắc quay về.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Từ khi Triệu Đức Quốc về nhà, cả trong lẫn ngoài phòng đều bị theo dõi sát sao. Cảnh sát có thể quan sát nhất cử nhất động của hắn bất cứ lúc nào, chỉ là người theo dõi ngoài kia ẩn mình cực kỳ kín đáo, nếu không sẽ dễ bị phát hiện và phản theo dõi.
Người đàn ông từng gọi điện cho Triệu Đức Quốc một lần vẫn không liên lạc lại. Mọi người chỉ có thể im lặng quan sát, chờ xem mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào.
Chưa đến mấy ngày, Giang Bùi Di bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Quách Sao Mai. Ban đầu anh tưởng có việc gì nghiêm trọng, ai ngờ Quách Sao Mai gọi chỉ để nhắn: ngày 28 tháng 4 tức là ngày mai là sinh nhật Lâm Phỉ Thạch. Hai người họ sống “nương tựa lẫn nhau” ở thành phố Trọng Quang như thể đang chiến đấu nơi núi đao biển lửa, bên cạnh chẳng có họ hàng thân thích gì, bảo Giang Bùi Di đi cùng cậu ấy một ngày.
Theo tính cách của Quách Sao Mai, thật ra rất ít khi quan tâm chuyện cá nhân của người khác, chắc là do bản thân Lâm Phỉ Thạch khá để tâm, mỗi năm đều muốn tổ chức sinh nhật long trọng một chút. Dù sao cũng là sinh nhật “tiểu vương tử”, không thể xem nhẹ.
Giang Bùi Di vốn chẳng thích mấy chuyện lòe loẹt như thế. Trong mắt anh mỗi ngày đều là 24 tiếng giống nhau chẳng có gì khác biệt. Nhưng nếu ngay cả Quách Sao Mai cũng phải đích thân gọi nhắc, thì sau khi tan ca anh vẫn đi chọn một món quà sinh nhật, định để hôm sau tặng Lâm Phỉ Thạch.
Còn Lâm Phỉ Thạch thì đã sớm đặt hàng online cả đống gà, vịt, thịt, cá, lại chuẩn bị thêm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ trang trí trái cây xinh xắn, định tổ chức mừng sinh nhật tuổi 27 một cách ấm áp. Cậu nấu sẵn cánh gà kho và thịt kho tàu, rồi gửi tin nhắn gọi Giang Bùi Di đến nhà ăn tối.
Năm phút sau, Giang Bùi Di đến, trên tay xách theo một chiếc hộp to. Đứng ở cửa, anh nhẹ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Lâm Phỉ Thạch hơi bất ngờ: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tớ?”
“Quách Thính gọi điện nói.” Giang Bùi Di đưa hộp quà tới. “Quà sinh nhật.”
“...Cảm ơn.” Lâm Phỉ Thạch hai tay nhận lấy, không rõ trong hộp là gì, chỉ cảm thấy nó khá nặng. Cậu xoay người đặt hộp lên bàn, trong lòng hơi tò mò: “Tôi mở ra luôn nhé?”
“Ừ.” Giang Bùi Di gật đầu.
Tặng người ta quà cơ đấy, kiểu này không giống tác phong lạnh lùng, tàn bạo như robot của Giang phó đội tí nào, Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ, đầy mong chờ mở hộp ra. Rồi cậu nhìn thấy một chiếc hộp kính thủy tinh bên trong là một con rùa đen.
Vâng, một con rùa đen sống, đang chậm rãi bò.
Khoảnh khắc đó, Lâm Phỉ Thạch thật sự choáng váng: “Anh tặng tôi cái món này… là sao?”
“Không phải cậu nói muốn nuôi cái gì đó sống được à?” Giang Bùi Di không hiểu vì sao đối phương không vui hay ngạc nhiên, bèn nghiêm túc giải thích, “Rùa đen dễ nuôi, không đói chết, không no chết, không cần chăm đặc biệt, sống cũng lâu nữa.”
“...” Lâm Phỉ Thạch thực sự không phản bác được, im lặng một lúc lâu, đối mắt với con rùa nhỏ đang trợn mắt nhìn mình, cuối cùng khô khan mở miệng:
“Ờm… quả thật rất độc lạ, sáng tạo.”
Cậu không biết nói gì, ôm lấy con rùa ngắm nghía một hồi, đột nhiên cảm thấy mình đã bị Giang Bùi Di thuyết phục bằng logic không chê vào đâu được vì rùa nhỏ này không đáng yêu sao? Cũng chẳng phiền phức, chỉ là… hơi đen chút thôi.
Quả nhiên sinh vật mang tên “trai thẳng” như Giang Bùi Di có thể tồn tại bền vững đến vậy là có lý do cả. EQ của Giang phó đúng là chạm đáy đất, chưa bao giờ khiến ai phải kỳ vọng gì nhiều.
“Nó có cắn người không đấy?” Lâm Phỉ Thạch vươn ngón trỏ, khẽ chọc chọc vào mai rùa lạnh ngắt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nghe nói có loại rùa đen cắn đau lắm.”
“Cậu đừng dí tay vào miệng nó là được. Với cả nó còn bé xíu, cắn không đau đâu.” Giang Bùi Di cầm rau xanh đưa lại gần, con rùa chậm chạp há miệng, ngẩng cổ gặm một cách lười biếng, tư thế lờ đờ lười biếng chẳng hiểu sao lại rất giống Lâm Phỉ Thạch.
Lâm Phỉ Thạch lập tức thấy con vật nhỏ này đúng là có chút đáng yêu. Cậu ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nó ăn, nói: “Hay chúng ta đặt tên cho nó đi? Gọi rùa đen nghe không hay chút nào.”
Giang Bùi Di thản nhiên đáp: “Đặt đi.”
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ nửa ngày, sau đó mắt sáng rỡ lên, hứng thú nói: “Hay gọi nó là Tiểu Thái Vân nha?”
Giang Bùi Di nhìn cậu, giọng hơi phức tạp: “Tại sao cậu lại đặt một cái tên như thế cho con rùa đen?”
“Hồi trước tôi rất thích một câu thơ của Tần Quán á. Có câu đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy (*).” Lâm Phỉ Thạch thấy Giang Bùi Di vẫn chưa hiểu, bèn chớp mắt nhấn mạnh: “Thái Vân trở về, anh hiểu chưa?”
“....”
Lúc này, Giang Bùi Di hoàn toàn câm nín.
Quả nhiên mấy người làm nghề văn hoá đặt tên, luôn có phong cách riêng cực kỳ… khó hiểu.
Hai người đàn ông có tính cách khác biệt đến mức đối lập, sở thích khác nhau một trời một vực, vậy mà bây giờ vẫn có thể hòa thuận sống chung được như thế, công lao này tuyệt đối không thể không nhắc đến Lâm Phỉ Thạch.
“Tôi đi tra Baidu xem cách nuôi rùa đen nhỏ nha.” Lâm Phỉ Thạch đặt hộp pha lê lên bàn trà, vỗ tay một cái rồi xoay người đi vào bếp. “Anh đi rửa tay đi, cơm tối sắp xong rồi. Muốn uống gì thì lấy từ quầy rượu nha.”
“Chúng ta ăn tối trước hay ăn bánh kem trước? Tôi mua bánh kem trái cây làm từ bơ động vật đó nha~”
“Ăn gì trước cũng được.”
Giang Bùi Di dùng khăn giấy lau khô mấy giọt nước dính trên tay, rồi ngồi xuống bàn ăn. Anh rót cho Lâm Phỉ Thạch nửa ly rượu vang đỏ.
“Chúc mừng sinh nhật 27 tuổi của tôi!” Lâm Phỉ Thạch hớn hở nâng ly lên.
Giang Bùi Di cụng nhẹ ly với cậu: “Cậu lại già thêm một tuổi rồi.”
“......”
Lâm Phỉ Thạch mặt không biến sắc, nói đều đều: “Giang đội, anh đời này sẽ không có người yêu đâu.”
Giang Bùi Di ngẫm nghĩ rồi gật đầu nghiêm túc nói thêm một câu: “Còn cậu thì sẽ mãi mãi trẻ trung.”
Lâm Phỉ Thạch lập tức tặng cho anh một cái đùi gà làm phần thưởng.
Sau đó lại nhìn chằm chằm mặt Giang Bùi Di một lúc lâu, thầm than quả thật kiểu mặt như anh đúng là khó đoán tuổi thật. Da trắng, ngũ quan sắc nét, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhìn trẻ thật sự. Nếu chỉ nhìn mặt thôi thì Lâm Phỉ Thạch đoán chừng anh chỉ cỡ 26–27 tuổi gì đó.
“À đúng rồi, Giang đội, anh năm nay bao nhiêu rồi?”
“Ba mươi ba.” Giang Bùi Di đáp.
Lâm Phỉ Thạch “ừm” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Giang Bùi Di, rồi hỏi: “Anh thật sự định độc thân cả đời hả?”
Giang Bùi Di đáp rất thản nhiên: “Suốt ngày phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, không có chỗ ở cố định, có nhiệm vụ là lập tức xách túi đi ngay. Như vậy thì còn tìm người yêu làm gì, chỉ làm phiền người ta thôi.”
Nói xong, anh ngẩng mắt lên nhìn Lâm Phỉ Thạch: “Còn cậu thì sao?”
Lâm Phỉ Thạch lập tức bật mode triết lý sống tự biếm, nói một cách rất không đứng đắn: “Tôi cũng đâu có muốn yêu đương. Mấy người kia toàn là thấy tôi mặt mũi đẹp trai thì mới nhào tới, ai cũng hời hợt thích cái vỏ bọc này, chẳng ai nhận ra tôi có một tâm hồn thú vị, thật sự đáng yêu biết bao đâu, ai…”
— Cậu không cầu Giang Bùi Di khen mình đẹp trai đến mức nào. Tuy trước mặt cậu đây có một người, nhưng anh mới vừa nói rằng không muốn tìm bạn đời.
Nếu xét từ góc độ thẩm mỹ của Lâm Phỉ Thạch thì Giang Bùi Di là kiểu người mà cậu cực kỳ ưng mắt. Không bàn đến việc đẹp trai hay không, chỉ riêng khí chất và phong thái kia thôi cũng đã đủ khiến người khác vừa nể vừa tò mò độc lập, kiên định, sống như thể không vướng bận điều gì trên đời.
Trước kia Lâm Phỉ Thạch vẫn tưởng mình là kiểu người sống tối giản, không yêu không buồn, như bát canh loãng không dầu không muối vậy. Cho đến khi gặp Giang Bùi Di, cậu mới hiểu thế nào là "thiên ngoại hữu thiên". Người ta sống như thể không có thất tình lục dục, chỉ một lòng muốn cống hiến cho đất nước đúng kiểu khiến người ta cảm động đến rớt nước mắt.
Vì sáng hôm sau còn phải đi làm, nên mới 7 giờ tối ăn cơm xong, Giang Bùi Di đã về. Anh xuyên qua hành lang, quay lại căn hộ của mình.
“Triệu Đức Quốc hôm nay sao rồi?” Anh nói vào bộ đàm.
Đầu dây bên kia là giọng báo cáo, hơi dài dòng: “Không có gì đặc biệt. Sáng ngủ tới tận 10 giờ mới dậy, cả ngày chỉ ăn hai bữa, đi WC ba lần, không hề bước ra khỏi cửa nhà, cũng chẳng có ai gọi điện tới. Hiện tại đang nằm ngủ dạng hình chữ X. Không phải em nhiều chuyện đâu Giang đội, chứ cái tâm thái này thật sự đáng nể đó.”
“Tiếp tục theo dõi.” Giang Bùi Di chỉ nói ngắn gọn như vậy.
“Rõ.”
Lần theo dõi này toàn bộ đều do đội ngũ cực kỳ đáng tin cậy đảm nhiệm, phần lớn là những tinh anh điều từ tỉnh xuống. Bề ngoài thì bên Cục tuyên bố "vẫn chưa có chứng cứ phạm tội rõ ràng" về Triệu Đức Quốc, nhưng thực tế đang giám sát cực kỳ chặt chẽ. Hiện giờ có vẻ phía bên kia vẫn chưa hề phát hiện ra.
Giang Bùi Di có linh cảm, đứng sau chuyện này là Côn Ngữ. Nhưng đối phương vẫn chưa lộ mặt, nên anh cũng chưa thể chắc chắn.
Tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm thì đã gần 9 giờ. Theo thói quen, anh liếc nhìn điện thoại một chút trước khi đi ngủ thì liền thấy tin nhắn của Lâm Phỉ Thạch gửi mười mấy phút trước.
Nam sinh viên ngây thơ gửi đến: “Thèm bánh quy kẹp Peppa quá trời luôn á!”
Corgi lăn lộn.gif
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm cái tin nhắn đó một lúc lâu, rồi không nói một lời, khoác áo khoác da ngoài áo choàng tắm, xách chìa khóa ra khỏi cửa.
.
“Cậu ngủ chưa.”
Lâm Phỉ Thạch là kiểu ngủ rất nhẹ, điện thoại rung một cái là tỉnh ngay. Cậu với tay tìm điện thoại, nheo mắt nhìn màn hình thì thấy khá bất ngờ là tin nhắn đến từ Giang Bùi Di!
Giờ này đã 10 rưỡi tối, Giang Bùi Di chẳng phải đáng ra nên đang ngủ rồi sao? Chẳng lẽ đêm nay đội trưởng Giang độc thân gối chiếc bỗng thấy cô đơn, muốn có người bầu bạn?
Lâm Phỉ Thạch dụi mắt, ngái ngủ trả lời: “Sao thế hả?”
mèo hồng mặt chấm hỏi.jpg
Giang Bùi Di vốn không thể nào hiểu nổi sự yêu thích của Lâm Phỉ Thạch với những biểu cảm meme kỳ quặc kia, chỉ đơn giản nhắn lại: “Chưa ngủ thì mở cửa đi.”
Lâm Phỉ Thạch lúc buồn ngủ nửa tỉnh nửa mê thường hơi ngốc ngốc. Cậu nằm đó phản ứng mất một lúc, rồi đột nhiên ngồi bật dậy, vừa rời khỏi giường thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu tùy tiện vuốt lại mấy sợi tóc, rồi duỗi tay ra mở cửa phòng.
Giang Bùi Di đứng trước cửa, đưa túi trong tay cho cậu, nhàn nhạt nói: “Bánh quy cậu muốn đây.”
Lâm Phỉ Thạch theo bản năng đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thì thấy trong túi là ba hộp bánh quy nhân với hình heo Peppa ngộ nghĩnh, đủ vị dâu, sô-cô-la, chanh... đều là loại bánh cậu vừa mới nói miệng là thèm ăn thôi.
Nhưng mà…
Lâm Phỉ Thạch đánh giá bộ dạng ăn mặc của Giang Bùi Di, hơi chần chừ hỏi: “Anh mới đi mua đấy hả?”
Giờ này đã khuya thế này, chẳng lẽ Giang Bùi Di vừa chạy đi siêu thị tiện lợi 24/24 mua về? Chỉ vì một câu nói bâng quơ của cậu sao?
“Ừ.” Giang Bùi Di không thấy cần giải thích thêm, đưa đồ xong liền quay người tính rời đi.
Lâm Phỉ Thạch vội giữ cổ tay anh lại: “Giờ này muộn rồi, ngủ luôn ở nhà tôi đi.”
Giang Bùi Di cau mày nhìn cậu.
“…Tôi chỉ tiện miệng nhắc thế thôi, mai ăn cũng được mà, sao anh lại nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài vậy.” Lâm Phỉ Thạch nhỏ giọng nói, kéo anh vào trong nhà.
“Không phải hôm nay sinh nhật cậu à?” Giang Bùi Di nói một cách hoàn toàn hợp tình hợp lý, “Tôi nghe bọn họ bảo, sinh nhật thì điều ước trong ngày đều phải thành hiện thực.”
Lâm Phỉ Thạch thoáng ngơ ngác, khó tả một cảm giác cảm động nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Ngoại trừ người thân của cậu ra, vì một câu nói vu vơ mà giữa đêm khuya còn chạy đi mua bánh quy nhân cho cậu ăn. Chuyện này, có lật tung cả trời đất lên cũng chỉ có người trước mắt này làm được.
“Tôi đã ngủ nhờ nhà anh không biết bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn chưa từng qua đêm ở nhà tôi lần nào,” Lâm Phỉ Thạch vừa cười vừa nói, không kìm được mà kéo anh vào phòng ngủ, dịu dàng nói: “Tới đi, bánh quy chia anh ăn, giường vỏ sò chia anh ngủ.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng hình sự 27 tuổi ngoài đời gần như là không có thật, nhưng trong tiểu thuyết thì có thể sáng tạo chút xíu. Cho phép lãng mạn hóa lý tưởng một tẹo, đừng quá khắt khe với thiết lập này nha!
“Cậu lại già thêm một tuổi rồi đó.”
“Anh cả đời cũng chẳng kiếm nổi người yêu đâu.”
Hai đứa học sinh tiểu học cãi vã mỗi ngày.
Ngày mai có một đứa sẽ quay xe, mà chắc chắn mấy cậu đoán không ra nổi đâu.
Ngoài lề: Hy vọng mọi người sau này luôn bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc. Gửi lời chào đến những anh hùng đang thầm lặng cố gắng!
P.S: Gần đây đang ở bệnh viện chăm người nhà hậu phẫu, phải nằm đất ngủ qua đêm, lại còn xui xẻo tới tháng nữa chứ, đau bụng muốn khóc QAQ. Ráng tranh thủ gõ chữ trong lúc chật vật, mọi người để lại bình luận cổ vũ tui một chút nha hu hu hu hu hu…
__
Chú Thích
(*) Câu “” Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy được trích từ ·Mãn đình phương – Sơn mạt vi vân của Tần Quán (), hiệu Thiếu Du (), nhà từ nổi tiếng đời Bắc Tống.
Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy - Vầng trăng khi ấy còn đó, từng chiếu rọi cảnh mây ngũ sắc quay về.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 33
10.0/10 từ 13 lượt.