Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 14
148@-
“Ai!”
Từ lúc Hà Phong nhận được tin từ Tỉnh thành bên kia, cả đêm hắn lăn qua lăn lại không tài nào chợp mắt nổi, đến pha trà tay cũng run lẩy bẩy.
Cái tên “Đất Bồi” đó, đối với đám “văn phòng hình cảnh” như bọn họ mà nói, chẳng khác nào ác mộng.
Hắn thà để phía Tỉnh thành cử người đến ra mặt, tạo áp lực cho cả cục Trọng Quang bước vào trạng thái báo động đỏ, mọi người nơm nớp không dám sơ suất một ly chứ nhất quyết không muốn dẫn sói vào nhà. Bởi vì cái tổ chức “Đất Bồi” đó là gì? Bên trong toàn là lũ điên thật sự, điên đến mức sẵn sàng rút súng dí theo cảnh sát, trên bảng truy nã cái tên nào tên nấy đều là sát thần khét tiếng!
Đám người tàn độc như vậy mà chui vào nội bộ thành phố, thì sống kiểu gì cho nổi nữa?!
Hà Phong cục trưởng vốn đã “thưa thớt gươm đao”, giờ tóc lại càng thưa thêm, lờ mờ lộ ra mầm mống “Địa Trung Hải”. May mà cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ Quách Sao Mai.
Quách Sao Mai ở cách đó cả ngàn dặm, bên trong Tỉnh Thính, khi nghe tin liền im lặng tận mười phút, sau mới nhắn lại cho Hà Phong: “Hà Phong à, chuyện ‘Đất Bồi’, cậu cũng nghe nói rồi đúng không?”
Hà Phong lau mồ hôi lạnh, giọng hàm súc mà ám chỉ:
“Dạ… Quách Thính, ngài xem… cái này có phải… quá trùng hợp không ạ? Sao lại đúng ngay hôm đó…”
“Cậu đang sợ cái gì, tôi hiểu.” Giọng Quách Sao Mai trầm ổn, từng chữ từng chữ vang lên dứt khoát như tiếng chuông:
“Nhưng cậu thật sự không cần phải lo. Tôi có thể dùng ba mươi năm ngành công an mà đảm bảo: thân phận của Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di hoàn toàn không có vấn đề. Hai đứa đó là do chính tay tôi đào tạo, không thể nào dính dáng đến cái tổ chức tội phạm như ‘Đất Bồi’ dù chỉ một cọng tóc.”
“Hai đứa nhóc đó mạnh mẽ, ưu tú vượt xa tưởng tượng của cậu. Kể cả một ngày nào đó tôi có phản bội, quay đầu gia nhập ‘Đất Bồi’, thì bọn nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi lập trường.” Quách Sao Mai dừng lại một nhịp, sau đó giọng trầm xuống, lạnh đi: “Thay vì sợ hãi mấy thứ viển vông, sao cậu không suy nghĩ lại đi, đã có những ai biết trong cục các cậu chuẩn bị tiếp nhận tân binh? Là ai đã để lộ thông tin này ra ngoài cho ‘Đất Bồi’?”
Câu này khiến cả người Hàì Phong run lên, nói trắng ra là trong Tỉnh thành, hoặc thậm chí nội bộ thành phố Trọng Quang có tai mắt của “Đất Bồi”!
Cùng một ngày mà đăng nhập thành phố Trọng Quang, kiểu trùng hợp này sao có thể là do mèo mù vớ được cá rán? Nếu Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di hoàn toàn không có vấn đề gì, thì khả năng duy nhất chính là: tổ chức “Đất Bồi” cố tình tìm cách va vào họ!
Nhưng làm sao “Đất Bồi” biết được lịch trình đến của hai người Lâm – Giang? Ai đã để lộ thời gian và vị trí? Mục đích của chúng là gì?
Hà Phong theo bản năng muốn nuốt nước bọt, nhưng miệng khô khốc, lưỡi cũng dính cứng, cuối cùng chỉ có thể gượng gạo mở lời: “Vậy chuyện này, có cần báo cho đội trưởng Lâm biết trước không ạ?”
Quách Sao Mai đáp gọn: “Không cần cậu nhúng tay. Tôi sẽ tự gọi cho bọn họ.”
Lúc này, bên thị cục đã chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Ngoại trừ mấy người phải trực ban theo phân công, phần lớn đều mở chế độ “ẩn cư”, sống kiểu trạch súc chính hiệu không ra khỏi cửa, không tiếp khách, chăn ấm gối êm, nằm nhà từ sáng tới tối.
Lâm Phỉ Thạch chính là tấm gương sáng chói trong hàng ngũ “ở nhà làm người tốt”, mẫu mực của phong trào nam nhân nội trợ thời hiện đại.
Cậu vừa vặn nằm úp trên sofa thì nhận được cuộc gọi. Người gọi là Quách Sao Mai. Câu đầu tiên bên kia truyền tới đã là: “Giang Bùi Di không có ở cạnh cậu chứ?”
Giang Bùi Di: “………”
Lâm Phỉ Thạch như thể nghe thấy sóng radio mang theo chút xấu hổ từ đầu dây bên kia truyền sang. Cậu gãi mũi, cười khan một tiếng rồi đáp có chút lúng túng: “Báo cáo lãnh đạo… anh ấy ở đây nè.”
Quách Sao Mai hơi ngạc nhiên: “Quan hệ hai đứa phát triển tốt dữ vậy rồi à? Tiểu Giang cái tính cổ quái đó, bình thường đâu có dễ gần ai, cứ như con mèo hoang hoang dã ấy. Muộn thế này rồi còn ở cùng nhau, hai đứa rốt cuộc đang bày cái trò vui gì đó?”
Lâm Phỉ Thạch lần này dứt khoát nâng tông giọng lên: “Cháu nói thật mà, anh ấy đang ngồi kế bên cháu đây!”
“…” Giang Bùi Di cuối cùng cũng mở miệng, giọng tỉnh bơ: “Quách Thính, ngài gọi chúng tôi có chuyện gì sao?”
“Vậy thì càng đúng lúc. Có chuyện cần nói cho cả hai đứa biết.” Quách Sao Mai dừng một nhịp, giọng trầm xuống: “Hai đứa hẳn là đã nghe nói tới ‘Đất Bồi’ rồi chứ?”
Vẻ mặt Giang Bùi Di khẽ thay đổi, ánh mắt cũng trầm xuống. Anh vốn đang tựa người thoải mái trên sofa, giờ lập tức ngồi thẳng lưng lại: “Biết.”
“Nghe qua rồi, một cái tổ chức tội phạm cỡ lớn, căn bản là không chuyện ác nào mà tụi nó không làm.”
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ phong cách nhàn nhã như cũ, ôm lấy gối, vừa nói vừa ngáp một cái: “Phạm vi hoạt động bao gồm đủ loại trọng tội có thể bị tuyên án tử hình, nghe nói đấu súng với cảnh sát cả trăm lần, mà toàn là đấu kiểu không biết sợ. Bên ngài sao lại đột nhiên nhắc tới cái hội đó?”
Quách Sao Mai đáp gọn:
“Bên Tỉnh thành tình báo gửi về ‘Đất Bồi’ có người đồng thời xâm nhập thành phố Trọng Quang cùng thời điểm với hai người, hơn nửa tháng trước rồi.”
Giang Bùi Di: “………”
Còn chưa kịp để hai người phản ứng lại, Quách Sao Mai đã tiếp lời: “Lần trước chuyện xảy ra với Giang Bùi Di, có lẽ cũng liên quan đến Đất Bồi. Tóm lại, tôi gọi để nhắc trước cho hai cậu một tiếng, từ giờ trở đi ở Trọng Quang sẽ không dễ sống đâu. Làm gì cũng phải cẩn thận hơn. Nếu có chuyện gì cần, cứ chủ động liên hệ Tỉnh thành xin hỗ trợ.”
Nói xong, ông ấy cũng không nói thêm nửa câu, trực tiếp cúp máy.
Tính Quách Sao Mai xưa giờ vẫn thế đến như gió, đi cũng như gió.
Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di nhìn nhau, không ai nói gì, từng người trong lòng đang tiêu hóa xong cái tin tức có thể gọi là… bom tấn.
Bầu không khí cứng đờ suốt một lúc lâu. Cuối cùng, Lâm Phỉ Thạch mới lên tiếng: “Tôi trước giờ chưa từng đụng mặt Đất Bồi lần nào, cũng không hiểu rõ phong cách làm việc của bọn họ.”
Giang Bùi Di ngồi trên sofa, hai chân mở nhẹ, ánh mắt trầm lại, sắc mặt lạnh đi rõ rệt: “Tôi cũng vậy.”
Lâm Phỉ Thạch không khỏi thở dài: “Đất Bồi mà lộ mặt ra là y như thấy trời sập. Sau này chẳng phải sẽ phải đối đầu chính diện với chúng nó sao? Tôi nghe nói đám người đó căn bản không coi cảnh sát ra gì, muốn làm gì thì làm. Trước đây đã có nhiều người đi trước ngã xuống vì tụi nó… Người trước đổ, người sau vẫn cứ phải tiến lên. Không trách Quách Thính lại đích thân gọi về nhắc nhở.”
Giang Bùi Di vẫn im lặng. Trong đầu anh đang nghĩ tới một chuyện khác.
—— Nếu tất cả đều bắt đầu từ lúc Đất Bồi xuất hiện, vậy thì con “hổ già” phía sau Tháp Bộ thôn kia, kẻ tham vọng mở rộng lãnh địa trong bóng tối, có phải chính là Đất Bồi?
Từ cái chết của Biên Thụ Toàn, đến Mầm Xả Thân ngã xuống, thôn Tháp Bộ bị xóa sổ, thị trường m* t** hỗn loạn gần như sụp đổ…
Nếu Đất Bồi đã cắm chân vào Trọng Quang, hiện giờ dù chỉ mới ở giai đoạn ban đầu, nhưng sớm muộn gì cũng lớn mạnh. Phải kịp thời nhổ tận gốc hạt giống độc đó trước khi nó mọc lên thành bụi gai rừng cây rồi che trời lấp đất.
Đây là thời điểm tốt nhất để b*p ch*t cái tổ chức phạm tội này từ trong trứng nước.
Tròng mắt Giang Bùi Di tối lại như mực, ánh nhìn sâu lạnh.
Lâm Phỉ Thạch liếc giờ, đã hơn tám rưỡi tối. Cậu đứng dậy: “Tôi về tra thêm chút tư liệu liên quan đến Đất Bồi. Mai trưa qua đây tiếp. Đừng có giữ mãi cái bản mặt như vừa đánh rơi lý tưởng sống thế. Nghĩ chuyện vui lên chút.”
Giang Bùi Di cụp mắt, giọng nhạt nhẽo: “Không có tâm trạng để nghĩ.”
“Vậy thì nghĩ đến tôi đi. Giữ tâm trạng tốt là ưu tiên hàng đầu.” Lâm Phỉ Thạch nháy mắt với anh, đứng ở cửa: “Tôi đi trước đây.”
Giang Bùi Di thấy cậu mặc mỗi cái sơ mi mỏng mà định đi ra ngoài, liền tiện tay vứt cái áo khoác lông vũ qua: “Ngày mai mang trả lại cho tôi.”
Lâm Phỉ Thạch đưa tay đón lấy, cười nhẹ đáp một tiếng, ôm áo khoác ấm áp mà bước ra khỏi nhà.
---
Vụ án vốn dĩ đã khó phân định, giờ có thêm Đất Bồi chen chân, càng trở nên rối rắm như mê cung.
Thủ phạm ở Tháp Bộ thôn tội trạng rõ ràng, chứng cứ đầy đủ đang lần lượt được chuyển sang Viện Kiểm Sát xử lý. Bên phân cục Hướng Dương, những kẻ "ăn cây táo, rào cây sung", tức đám phản bội nội bộ, cũng bị kỷ ủy gọi về điều tra lại từ đầu.
Từ khi vụ án Biên Thụ Toàn khởi đầu, mọi thứ dường như đang chạm tới một ngưỡng tắc nghẽn.
Không ai biết "Mầm Xả Thân" rốt cuộc bị giết như thế nào, mà cũng chẳng ai biết, kẻ ra tay là ai.
Hiện tại, điều duy nhất Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di có thể làm là ngồi đợi con hổ già đó chui đầu vào lưới.
Trong mấy ngày nghỉ Tết, Giang Bùi Di tranh thủ thời gian nghiên cứu thêm tài liệu về tổ chức “Đất Bồi”.
Tổ chức này có hệ thống cực kỳ đồ sộ, ngành chính là buôn lậu. Tỉnh Nguyên Lăng vốn nằm giáp biển, thế lực buôn lậu ở đây vốn đã phức tạp, “Đất Bồi” lại càng ngang tàng vượt mức tưởng tượng. Kế tiếp là buôn bán vũ khí, m* t** toàn những lĩnh vực lợi nhuận cực khủng. Chỉ cần có mạng và vài kênh giao dịch, chuyện một đêm kiếm vài ba chục triệu không phải là chuyện lạ.
Vì cái nguồn thu siêu nhanh đó, tuy mạo hiểm cao, nhưng kiểu gì cũng có người lao vào như thiêu thân. Chẳng may lại gặp mạng lớn, chẳng khác gì đổi đời kiểu “xe đạp hóa motor”.
Tuy nhiên, muốn gia nhập “Đất Bồi” không hề dễ. Nói trắng ra, độ khó không kém thi công chức hay thi nghiên cứu sinh không phải có tiền là mua được vé vào cửa.
Phần lớn thành viên của tổ chức đều là tội phạm trốn truy nã, hoặc thuộc dạng rối loạn nhân cách chống đối xã hội cấp nặng, có thiên phú đặc biệt trong các hoạt động phạm pháp.
Tỉnh Thính trước đây từng nhiều lần cố gắng cài người vào nằm vùng trong tổ chức, phối hợp điều tra từ bên trong. Nhưng kết quả đều rất bi thảm, mất đi không ít cảnh sát ưu tú.
Giang Bùi Di từ trước đến nay chỉ từng nghe tên “Đất Bồi”, không nghĩ có ngày sẽ phải đối mặt trực tiếp.
Nếu chuyện xảy ra ở Tháp Bộ thôn đúng là do “Đất Bồi” đứng sau, vậy thì mọi thứ bỗng nhiên trở nên cực kỳ hợp lý.
.
Mùng Một Tết, vào buổi trưa, Lâm Phỉ Thạch nấu một bàn tiệc hải sản thịnh soạn đến mức khiến người ta nổi giận đúng nghĩa “nổi giận vì quá ngon”, mời Giang Bùi Di đến nhà ăn mừng năm mới.
Đây là lần đầu tiên Giang Bùi Di đặt chân vào nhà riêng của Lâm Phỉ Thạch.
Cảm giác đầu tiên? Giống hệt như tưởng tượng của anh.
Cả căn hộ mang đậm hơi thở tâm hồn thiếu nữ hồng hồng phấn phấn, bầu không khí như đang mời gọi yêu đương.
Màu chủ đạo là trắng sữa phối xanh lam, bàn còn cắm nguyên một bình hoa hồng đỏ rực rỡ. Giường ngủ có thiết kế vỏ sò mở ra, gối ôm là hình cá voi xanh. Nếu thêm “gối lông vũ 20 điều ấm áp” thì đúng là combo hoàn mỹ.
… Đúng là khiến người ta giận tới mức không nhịn nổi.
Ngoài ra, trong phòng ngủ, phòng khách, nhà tắm, nhà vệ sinh, đều có gắn một chiếc gương toàn thân cao tận hai mét đủ để chứng minh mức độ tự luyến và thẩm mỹ tao nhã có phần kỳ lạ của chủ nhân ngôi nhà.
Hôm nay, Lâm Phỉ Thạch diện bộ quần áo do chính Giang Bùi Di mua tặng, cả người trông rạng rỡ hẳn lên. Cậu còn rất lịch thiệp kéo ghế cho Giang Bùi Di ngồi, rồi mở chai rượu vang đỏ vừa mua giá cao từ Mỗ Bảo, thong thả rót vào bình decanter như thể đang đóng phim.
Bước vào nhà Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di cảm thấy nhận thức của mình về “một người đàn ông có thể nữ tính đến mức nào” vừa được nâng lên một tầm cao mới.
Anh lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang lạnh, mặt không đổi sắc nhưng trong lòng là vô vàn cảm xúc không biết nên gọi là trầm mặc, phẫn nộ hay chấn động.
Lâm Phỉ Thạch nâng ly, cụng nhẹ vào ly của anh: “Tết năm mới, hy vọng chúng ta đều có thể bình an, vui vẻ.”
Trước cái bàn ăn sang trọng ấy, Lâm Phỉ Thạch lên tiếng như vậy
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
“Ai!”
Từ lúc Hà Phong nhận được tin từ Tỉnh thành bên kia, cả đêm hắn lăn qua lăn lại không tài nào chợp mắt nổi, đến pha trà tay cũng run lẩy bẩy.
Cái tên “Đất Bồi” đó, đối với đám “văn phòng hình cảnh” như bọn họ mà nói, chẳng khác nào ác mộng.
Hắn thà để phía Tỉnh thành cử người đến ra mặt, tạo áp lực cho cả cục Trọng Quang bước vào trạng thái báo động đỏ, mọi người nơm nớp không dám sơ suất một ly chứ nhất quyết không muốn dẫn sói vào nhà. Bởi vì cái tổ chức “Đất Bồi” đó là gì? Bên trong toàn là lũ điên thật sự, điên đến mức sẵn sàng rút súng dí theo cảnh sát, trên bảng truy nã cái tên nào tên nấy đều là sát thần khét tiếng!
Đám người tàn độc như vậy mà chui vào nội bộ thành phố, thì sống kiểu gì cho nổi nữa?!
Hà Phong cục trưởng vốn đã “thưa thớt gươm đao”, giờ tóc lại càng thưa thêm, lờ mờ lộ ra mầm mống “Địa Trung Hải”. May mà cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ Quách Sao Mai.
Quách Sao Mai ở cách đó cả ngàn dặm, bên trong Tỉnh Thính, khi nghe tin liền im lặng tận mười phút, sau mới nhắn lại cho Hà Phong: “Hà Phong à, chuyện ‘Đất Bồi’, cậu cũng nghe nói rồi đúng không?”
Hà Phong lau mồ hôi lạnh, giọng hàm súc mà ám chỉ:
“Dạ… Quách Thính, ngài xem… cái này có phải… quá trùng hợp không ạ? Sao lại đúng ngay hôm đó…”
“Cậu đang sợ cái gì, tôi hiểu.” Giọng Quách Sao Mai trầm ổn, từng chữ từng chữ vang lên dứt khoát như tiếng chuông:
“Nhưng cậu thật sự không cần phải lo. Tôi có thể dùng ba mươi năm ngành công an mà đảm bảo: thân phận của Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di hoàn toàn không có vấn đề. Hai đứa đó là do chính tay tôi đào tạo, không thể nào dính dáng đến cái tổ chức tội phạm như ‘Đất Bồi’ dù chỉ một cọng tóc.”
“Hai đứa nhóc đó mạnh mẽ, ưu tú vượt xa tưởng tượng của cậu. Kể cả một ngày nào đó tôi có phản bội, quay đầu gia nhập ‘Đất Bồi’, thì bọn nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi lập trường.” Quách Sao Mai dừng lại một nhịp, sau đó giọng trầm xuống, lạnh đi: “Thay vì sợ hãi mấy thứ viển vông, sao cậu không suy nghĩ lại đi, đã có những ai biết trong cục các cậu chuẩn bị tiếp nhận tân binh? Là ai đã để lộ thông tin này ra ngoài cho ‘Đất Bồi’?”
Câu này khiến cả người Hàì Phong run lên, nói trắng ra là trong Tỉnh thành, hoặc thậm chí nội bộ thành phố Trọng Quang có tai mắt của “Đất Bồi”!
Cùng một ngày mà đăng nhập thành phố Trọng Quang, kiểu trùng hợp này sao có thể là do mèo mù vớ được cá rán? Nếu Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di hoàn toàn không có vấn đề gì, thì khả năng duy nhất chính là: tổ chức “Đất Bồi” cố tình tìm cách va vào họ!
Nhưng làm sao “Đất Bồi” biết được lịch trình đến của hai người Lâm – Giang? Ai đã để lộ thời gian và vị trí? Mục đích của chúng là gì?
Hà Phong theo bản năng muốn nuốt nước bọt, nhưng miệng khô khốc, lưỡi cũng dính cứng, cuối cùng chỉ có thể gượng gạo mở lời: “Vậy chuyện này, có cần báo cho đội trưởng Lâm biết trước không ạ?”
Quách Sao Mai đáp gọn: “Không cần cậu nhúng tay. Tôi sẽ tự gọi cho bọn họ.”
Lúc này, bên thị cục đã chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Ngoại trừ mấy người phải trực ban theo phân công, phần lớn đều mở chế độ “ẩn cư”, sống kiểu trạch súc chính hiệu không ra khỏi cửa, không tiếp khách, chăn ấm gối êm, nằm nhà từ sáng tới tối.
Lâm Phỉ Thạch chính là tấm gương sáng chói trong hàng ngũ “ở nhà làm người tốt”, mẫu mực của phong trào nam nhân nội trợ thời hiện đại.
Cậu vừa vặn nằm úp trên sofa thì nhận được cuộc gọi. Người gọi là Quách Sao Mai. Câu đầu tiên bên kia truyền tới đã là: “Giang Bùi Di không có ở cạnh cậu chứ?”
Giang Bùi Di: “………”
Lâm Phỉ Thạch như thể nghe thấy sóng radio mang theo chút xấu hổ từ đầu dây bên kia truyền sang. Cậu gãi mũi, cười khan một tiếng rồi đáp có chút lúng túng: “Báo cáo lãnh đạo… anh ấy ở đây nè.”
Quách Sao Mai hơi ngạc nhiên: “Quan hệ hai đứa phát triển tốt dữ vậy rồi à? Tiểu Giang cái tính cổ quái đó, bình thường đâu có dễ gần ai, cứ như con mèo hoang hoang dã ấy. Muộn thế này rồi còn ở cùng nhau, hai đứa rốt cuộc đang bày cái trò vui gì đó?”
Lâm Phỉ Thạch lần này dứt khoát nâng tông giọng lên: “Cháu nói thật mà, anh ấy đang ngồi kế bên cháu đây!”
“…” Giang Bùi Di cuối cùng cũng mở miệng, giọng tỉnh bơ: “Quách Thính, ngài gọi chúng tôi có chuyện gì sao?”
“Vậy thì càng đúng lúc. Có chuyện cần nói cho cả hai đứa biết.” Quách Sao Mai dừng một nhịp, giọng trầm xuống: “Hai đứa hẳn là đã nghe nói tới ‘Đất Bồi’ rồi chứ?”
Vẻ mặt Giang Bùi Di khẽ thay đổi, ánh mắt cũng trầm xuống. Anh vốn đang tựa người thoải mái trên sofa, giờ lập tức ngồi thẳng lưng lại: “Biết.”
“Nghe qua rồi, một cái tổ chức tội phạm cỡ lớn, căn bản là không chuyện ác nào mà tụi nó không làm.”
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ phong cách nhàn nhã như cũ, ôm lấy gối, vừa nói vừa ngáp một cái: “Phạm vi hoạt động bao gồm đủ loại trọng tội có thể bị tuyên án tử hình, nghe nói đấu súng với cảnh sát cả trăm lần, mà toàn là đấu kiểu không biết sợ. Bên ngài sao lại đột nhiên nhắc tới cái hội đó?”
Quách Sao Mai đáp gọn:
“Bên Tỉnh thành tình báo gửi về ‘Đất Bồi’ có người đồng thời xâm nhập thành phố Trọng Quang cùng thời điểm với hai người, hơn nửa tháng trước rồi.”
Giang Bùi Di: “………”
Còn chưa kịp để hai người phản ứng lại, Quách Sao Mai đã tiếp lời: “Lần trước chuyện xảy ra với Giang Bùi Di, có lẽ cũng liên quan đến Đất Bồi. Tóm lại, tôi gọi để nhắc trước cho hai cậu một tiếng, từ giờ trở đi ở Trọng Quang sẽ không dễ sống đâu. Làm gì cũng phải cẩn thận hơn. Nếu có chuyện gì cần, cứ chủ động liên hệ Tỉnh thành xin hỗ trợ.”
Nói xong, ông ấy cũng không nói thêm nửa câu, trực tiếp cúp máy.
Tính Quách Sao Mai xưa giờ vẫn thế đến như gió, đi cũng như gió.
Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di nhìn nhau, không ai nói gì, từng người trong lòng đang tiêu hóa xong cái tin tức có thể gọi là… bom tấn.
Bầu không khí cứng đờ suốt một lúc lâu. Cuối cùng, Lâm Phỉ Thạch mới lên tiếng: “Tôi trước giờ chưa từng đụng mặt Đất Bồi lần nào, cũng không hiểu rõ phong cách làm việc của bọn họ.”
Giang Bùi Di ngồi trên sofa, hai chân mở nhẹ, ánh mắt trầm lại, sắc mặt lạnh đi rõ rệt: “Tôi cũng vậy.”
Lâm Phỉ Thạch không khỏi thở dài: “Đất Bồi mà lộ mặt ra là y như thấy trời sập. Sau này chẳng phải sẽ phải đối đầu chính diện với chúng nó sao? Tôi nghe nói đám người đó căn bản không coi cảnh sát ra gì, muốn làm gì thì làm. Trước đây đã có nhiều người đi trước ngã xuống vì tụi nó… Người trước đổ, người sau vẫn cứ phải tiến lên. Không trách Quách Thính lại đích thân gọi về nhắc nhở.”
Giang Bùi Di vẫn im lặng. Trong đầu anh đang nghĩ tới một chuyện khác.
—— Nếu tất cả đều bắt đầu từ lúc Đất Bồi xuất hiện, vậy thì con “hổ già” phía sau Tháp Bộ thôn kia, kẻ tham vọng mở rộng lãnh địa trong bóng tối, có phải chính là Đất Bồi?
Từ cái chết của Biên Thụ Toàn, đến Mầm Xả Thân ngã xuống, thôn Tháp Bộ bị xóa sổ, thị trường m* t** hỗn loạn gần như sụp đổ…
Nếu Đất Bồi đã cắm chân vào Trọng Quang, hiện giờ dù chỉ mới ở giai đoạn ban đầu, nhưng sớm muộn gì cũng lớn mạnh. Phải kịp thời nhổ tận gốc hạt giống độc đó trước khi nó mọc lên thành bụi gai rừng cây rồi che trời lấp đất.
Đây là thời điểm tốt nhất để b*p ch*t cái tổ chức phạm tội này từ trong trứng nước.
Tròng mắt Giang Bùi Di tối lại như mực, ánh nhìn sâu lạnh.
Lâm Phỉ Thạch liếc giờ, đã hơn tám rưỡi tối. Cậu đứng dậy: “Tôi về tra thêm chút tư liệu liên quan đến Đất Bồi. Mai trưa qua đây tiếp. Đừng có giữ mãi cái bản mặt như vừa đánh rơi lý tưởng sống thế. Nghĩ chuyện vui lên chút.”
Giang Bùi Di cụp mắt, giọng nhạt nhẽo: “Không có tâm trạng để nghĩ.”
“Vậy thì nghĩ đến tôi đi. Giữ tâm trạng tốt là ưu tiên hàng đầu.” Lâm Phỉ Thạch nháy mắt với anh, đứng ở cửa: “Tôi đi trước đây.”
Giang Bùi Di thấy cậu mặc mỗi cái sơ mi mỏng mà định đi ra ngoài, liền tiện tay vứt cái áo khoác lông vũ qua: “Ngày mai mang trả lại cho tôi.”
Lâm Phỉ Thạch đưa tay đón lấy, cười nhẹ đáp một tiếng, ôm áo khoác ấm áp mà bước ra khỏi nhà.
---
Vụ án vốn dĩ đã khó phân định, giờ có thêm Đất Bồi chen chân, càng trở nên rối rắm như mê cung.
Thủ phạm ở Tháp Bộ thôn tội trạng rõ ràng, chứng cứ đầy đủ đang lần lượt được chuyển sang Viện Kiểm Sát xử lý. Bên phân cục Hướng Dương, những kẻ "ăn cây táo, rào cây sung", tức đám phản bội nội bộ, cũng bị kỷ ủy gọi về điều tra lại từ đầu.
Từ khi vụ án Biên Thụ Toàn khởi đầu, mọi thứ dường như đang chạm tới một ngưỡng tắc nghẽn.
Không ai biết "Mầm Xả Thân" rốt cuộc bị giết như thế nào, mà cũng chẳng ai biết, kẻ ra tay là ai.
Hiện tại, điều duy nhất Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di có thể làm là ngồi đợi con hổ già đó chui đầu vào lưới.
Trong mấy ngày nghỉ Tết, Giang Bùi Di tranh thủ thời gian nghiên cứu thêm tài liệu về tổ chức “Đất Bồi”.
Tổ chức này có hệ thống cực kỳ đồ sộ, ngành chính là buôn lậu. Tỉnh Nguyên Lăng vốn nằm giáp biển, thế lực buôn lậu ở đây vốn đã phức tạp, “Đất Bồi” lại càng ngang tàng vượt mức tưởng tượng. Kế tiếp là buôn bán vũ khí, m* t** toàn những lĩnh vực lợi nhuận cực khủng. Chỉ cần có mạng và vài kênh giao dịch, chuyện một đêm kiếm vài ba chục triệu không phải là chuyện lạ.
Vì cái nguồn thu siêu nhanh đó, tuy mạo hiểm cao, nhưng kiểu gì cũng có người lao vào như thiêu thân. Chẳng may lại gặp mạng lớn, chẳng khác gì đổi đời kiểu “xe đạp hóa motor”.
Tuy nhiên, muốn gia nhập “Đất Bồi” không hề dễ. Nói trắng ra, độ khó không kém thi công chức hay thi nghiên cứu sinh không phải có tiền là mua được vé vào cửa.
Phần lớn thành viên của tổ chức đều là tội phạm trốn truy nã, hoặc thuộc dạng rối loạn nhân cách chống đối xã hội cấp nặng, có thiên phú đặc biệt trong các hoạt động phạm pháp.
Tỉnh Thính trước đây từng nhiều lần cố gắng cài người vào nằm vùng trong tổ chức, phối hợp điều tra từ bên trong. Nhưng kết quả đều rất bi thảm, mất đi không ít cảnh sát ưu tú.
Giang Bùi Di từ trước đến nay chỉ từng nghe tên “Đất Bồi”, không nghĩ có ngày sẽ phải đối mặt trực tiếp.
Nếu chuyện xảy ra ở Tháp Bộ thôn đúng là do “Đất Bồi” đứng sau, vậy thì mọi thứ bỗng nhiên trở nên cực kỳ hợp lý.
.
Mùng Một Tết, vào buổi trưa, Lâm Phỉ Thạch nấu một bàn tiệc hải sản thịnh soạn đến mức khiến người ta nổi giận đúng nghĩa “nổi giận vì quá ngon”, mời Giang Bùi Di đến nhà ăn mừng năm mới.
Đây là lần đầu tiên Giang Bùi Di đặt chân vào nhà riêng của Lâm Phỉ Thạch.
Cảm giác đầu tiên? Giống hệt như tưởng tượng của anh.
Cả căn hộ mang đậm hơi thở tâm hồn thiếu nữ hồng hồng phấn phấn, bầu không khí như đang mời gọi yêu đương.
Màu chủ đạo là trắng sữa phối xanh lam, bàn còn cắm nguyên một bình hoa hồng đỏ rực rỡ. Giường ngủ có thiết kế vỏ sò mở ra, gối ôm là hình cá voi xanh. Nếu thêm “gối lông vũ 20 điều ấm áp” thì đúng là combo hoàn mỹ.
… Đúng là khiến người ta giận tới mức không nhịn nổi.
Ngoài ra, trong phòng ngủ, phòng khách, nhà tắm, nhà vệ sinh, đều có gắn một chiếc gương toàn thân cao tận hai mét đủ để chứng minh mức độ tự luyến và thẩm mỹ tao nhã có phần kỳ lạ của chủ nhân ngôi nhà.
Hôm nay, Lâm Phỉ Thạch diện bộ quần áo do chính Giang Bùi Di mua tặng, cả người trông rạng rỡ hẳn lên. Cậu còn rất lịch thiệp kéo ghế cho Giang Bùi Di ngồi, rồi mở chai rượu vang đỏ vừa mua giá cao từ Mỗ Bảo, thong thả rót vào bình decanter như thể đang đóng phim.
Bước vào nhà Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di cảm thấy nhận thức của mình về “một người đàn ông có thể nữ tính đến mức nào” vừa được nâng lên một tầm cao mới.
Anh lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang lạnh, mặt không đổi sắc nhưng trong lòng là vô vàn cảm xúc không biết nên gọi là trầm mặc, phẫn nộ hay chấn động.
Lâm Phỉ Thạch nâng ly, cụng nhẹ vào ly của anh: “Tết năm mới, hy vọng chúng ta đều có thể bình an, vui vẻ.”
Trước cái bàn ăn sang trọng ấy, Lâm Phỉ Thạch lên tiếng như vậy
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 14
10.0/10 từ 13 lượt.