Nghịch Hỏa
Chương 14
115@-"Uống ngọt quá sẽ không tốt cho cổ họng, gọi nước chanh cho anh đấy." Giang tự Châu lấy ống hút cắm vào ly nước chanh rồi đưa Phó Thừa, còn mình thì cầm ly trà sữa.
Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn bao phủ khuôn viên trường trong bầu không khí ấm áp và yên bình, nước chanh không hề bị đắng như tưởng tượng. Phó Thừa nhìn bóng hai người kéo dài trên mặt đất rồi không nhịn được quay sang liếc nhìn Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu đang hút trân châu trong trà sữa, trông rất nghiêm túc.
Hầu hết các sinh viên đều đã tập trung trong sân vận động và quấn lấy huấn luyện của mình để chụp ảnh.
Triệu Lâm đứng ở phía sau Tiêu Cương cười từ chối: "Chúng tôi có nội quy không được phép chụp ảnh cùng sinh viên."
"Thầy Phó không có ở đây mà!" Một nữ sinh không cam lòng nói: "Hay là cứ..."
Cô gái quay đầu nhìn Tiêu Cương mặt lạnh tanh, cười nói: "Là thấy Phó hay thầy Tiêu không cho phép chụp ảnh ạ?"
Triệu Lâm cười rộ lên, hai mắt nheo lại, nắm lấy cánh tay Tiêu Cương: "Ai cũng không cho phép cả."
Triệu Lâm rất thích cười, cậu ta chỉ hơn sinh viên có hai tuổi nên các cô gái đều có cảm tình, còn dám trêu chọc cậu ta.
"Ồ ~ " Sau khi nghe câu trả lời của Triệu Lâm thì toàn đội cùng reo hò.
Đèn trong sân vận động rất sáng, chiếu vào khuôn mặt ửng đỏ của Tiêu Cương, Triệu Lâm cười đủ rồi thì nói: "Được rồi! Đừng có không biết lớn nhỏ, lát nữa thầy Tiêu giận dỗi thì tôi lại phải dỗ đấy!"
Tiếng la ó càng ngày càng lớn.
"Này! Thầy Phó tới rồi!" Cô gái đứng ở hàng đầu tinh mắt nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang đi tới.
Lần trước ở căng tin, tin đồn một cô gái muốn xin WeChat của anh nhưng bị từ chối đã lan ra khắp trường ngay trong chiều hôm đó. Vì thế sinh viên không dám náo loạn nữa, hơn nữa Phó Thừa rất ít khi ở trường, có muốn cũng không làm được.
Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, một cô gái dũng cảm chạy tới nói: "Thầy Phó, có thể chụp chung một tấm ảnh không ạ?"
Phó Thừa cầm nước chanh trong tay: "Không thể."
Cô gái bị từ chối nhưng lại không kiêng nể gì, lớn giọng nói: "Xin thầy đó thầy Phó! Chụp ảnh đi mà! Nếu không bọn em sẽ đến tận cửa đội cứu hỏa để chặn người đấy!"
"Đúng vậy! Chụp ảnh đi mà!"
"Thầy Phó đừng keo kiệt như vậy mà!"
Sự chú ý của các cô gái trong đội đã bị chuyển hướng, họ không trêu chọc Triệu Lâm và Tiêu Cương nữa mà lại bắt đầu la hét.
Khi một cô gái nhìn thấy Giang Tự Châu đứng sau Phó Thừa vài bước, cô gái như thể phát hiện ra thế giới mới: "Đây có phải là bạn của thầy Phó không ạ?"
Giang Tự Châu nhìn lớn hơn họ mấy tuổi, thấy mấy cô gái lại chuyển hướng sang mình thì cậu mỉm cười không nói gì.
"Đẹp trai quá!" Một cô gái hét lên: "Thầy Phó đã không chịu chụp ảnh với bọn em, vậy thì anh chàng đẹp trai này chụp cùng bọn em đi!"
Trong mắt Giang Tự Châu ngập ý cười nhìn Phó Thừa, Phó Thừa phải lui về phía sau mấy bước: "Ai cũng không được, buổi diễn tập báo cáo sắp bắt đầu rồi, xếp hàng đi."
Các cô gái nửa thật nửa giả than thở: "Thầy Phó cũng keo kiệt quá rồi!"
Phó Thừa dở nhất là xử lý mấy chuyện thế này nên hơi lúng túng. Giang Tự Châu thấy anh ngượng ngùng như vậy thì hơi buồn cười.
"Sắp đến giờ rồi, anh có việc thì đi làm đi." Giang Tự Châu sợ sẽ làm trễ việc của Phó Thừa.
Trên khán đài, một vài lãnh đạo nhà trường đã có mặt và đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên mặc thường phục.
"Đội trưởng Đoàn đã trở lại, hôm nay tôi không cần phải qua đó, có thể lười biếng." Phó Thừa nói.
Giang Tự Châu quay đầu liếc nhìn về phía khán đài: "Muốn lên đó xem diễn tập không? Nhìn ngắm giang sơn anh đã gầy dựng."
Phó Thừa buồn cười nhìn cậu một cái: "Đi thôi."
Từ giữa sân vận động lên khán đài hơi tối nên khi Giang Tự Châu và Phó Thừa đi lên thì cậu vô tình bị vấp ngã khi bước lên bậc thang.
"Cẩn thận." Phó Thừa từ phía sau nắm cổ tay cậu, nhỏ giọng nói.
Cơ thể Giang Tự Châu nhất thời cứng đờ, tay Phó Thừa rất thô ráp vì anh thường xuyên huấn luyện nên khi lòng bàn tay đầy những vết chai ấy nắm lấy cổ tay Giang Tự Châu tạo cảm giác áp bức rất rõ ràng.
"Cảm ơn." Một lúc sau, Giang Tự Châu mới định thần lại.
Phó Thừa chỉ là tiện tay, dù là ai đi trước anh thì anh cũng đều vươn tay ra đỡ. Phó Thừa cảm nhận được Giang Tự Châu có vẻ khó chịu thì chợt nghĩ đến lời dì Lục nói lúc nãy.
Phó Thừa không cho rằng thích người cùng giới thì có gì sai, nhưng nếu Giang Tự Châu thích người cùng giới như lời dì Lục nói, thì hành vi của anh chắc chắn được xem là nhạy cảm.
"Chậm thôi." Phó Thừa rút tay lại, lấy điện thoại di động ra bật đèn pin rồi chiếu đèn xuống đất cho Giang Tự Châu.
Khán đài đã chật kín, ở hàng ghế đầu chỉ còn vài ghế trống, hai người cũng lười chen lên trước mà chỉ đứng ở phía sau.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào màn biểu tập giữa sân vận động, Giang Tự Châu cảm thấy trước mắt như một thế giới nhỏ chỉ thuộc về họ.
"Lúc huấn luyện quân sự cậu có xin số điện thoại của thầy huấn luyện không?" Phó Thừa nhìn vào khuôn mặt tập trung của Giang Tự Châu rồi hỏi.
Giang Tự Châu "Hả?" một tiếng rồi nhìn anh: "Không có, nhưng nếu lúc đó anh là thầy huấn luyện của tôi thì chắc là sẽ xin đó."
Phó Thừa nhướng mày: "Tại sao?"
Nụ cười trong mắt Giang Tự Châu càng đậm, cậu nửa đùa nửa thật nói: "Bởi vì đẹp trai á."
Phó Thừa cười mấy tiếng, Giang Tự Châu lấy điện thoại di động ra lắc lắc: "Không chỉ muốn xin số điện thoại mà còn muốn chụp ảnh chung nữa cơ."
Giang Tự Châu đứng trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của cậu khiến trái tim Phó Thừa đập thình thịch: "Tới đi."
Tiếng hô của sinh viên diễn tập vang vọng trong sân vận động, âm thanh lớn đến mức Giang Tự Châu nghe không rõ lời của Phó Thừa, cậu không thể tin vào tai mình: "Gì cơ?"
"Không phải muốn chụp ảnh à." Phó Thừa chắp hai tay sau lưng, nhìn Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu nhìn anh mấy giây, sau đó mở chức năng selfie của điện thoại ra giơ lên, Phó Thừa thoải mái tiến đến gần, đứng phía sau cậu rồi nhìn thẳng vào camera.
Giang Tự Châu nhấn nút, chụp một tấm ảnh.
Nửa buổi diễn tập còn lại, Giang Tự Châu hoàn toàn không xem vô được nữa, cậu rất muốn lấy điện thoại di động ra xem chụp ảnh thế nào, nhưng Phó Thừa cứ đứng ở bên cạnh nên cậu cảm thấy xấu hổ.
Buổi diễn tập kéo dài hơn một tiếng, sau đó là phần phát biểu không thể thiếu của lãnh đạo, khi kết thúc cũng đã là tám giờ.
Phó Thừa và Giang Tự Châu theo dòng người đi xuống, mới đi được hai bước, điện thoại của Phó Thừa vang lên.
Giang Tự Châu dừng bước, lịch sự đứng cách đó không xa, Phó Thừa nghe điện thoại xong rồi đi tới: "Là đội trưởng Đoàn gọi tôi qua đó một chút."
"Vậy anh đi đi." Giang Tự Châu xua tay nói: "Tôi về trước đây."
Phó Thừa do dự một lát: "Chờ tôi một chút, lát tôi đưa cậu về."
Giang Tự Châu gật đầu: "Được, tôi ở ngoài sân vận động chờ anh."
Sau khi Phó Thừa ngược dòng người đi về phía khán đài, Giang Tự Châu hận không thể lấy điện thoại di động ra ngay để nhanh chóng xem lại ảnh chụp.
Nghịch Hỏa
Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn bao phủ khuôn viên trường trong bầu không khí ấm áp và yên bình, nước chanh không hề bị đắng như tưởng tượng. Phó Thừa nhìn bóng hai người kéo dài trên mặt đất rồi không nhịn được quay sang liếc nhìn Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu đang hút trân châu trong trà sữa, trông rất nghiêm túc.
Hầu hết các sinh viên đều đã tập trung trong sân vận động và quấn lấy huấn luyện của mình để chụp ảnh.
Triệu Lâm đứng ở phía sau Tiêu Cương cười từ chối: "Chúng tôi có nội quy không được phép chụp ảnh cùng sinh viên."
"Thầy Phó không có ở đây mà!" Một nữ sinh không cam lòng nói: "Hay là cứ..."
Cô gái quay đầu nhìn Tiêu Cương mặt lạnh tanh, cười nói: "Là thấy Phó hay thầy Tiêu không cho phép chụp ảnh ạ?"
Triệu Lâm cười rộ lên, hai mắt nheo lại, nắm lấy cánh tay Tiêu Cương: "Ai cũng không cho phép cả."
Triệu Lâm rất thích cười, cậu ta chỉ hơn sinh viên có hai tuổi nên các cô gái đều có cảm tình, còn dám trêu chọc cậu ta.
"Ồ ~ " Sau khi nghe câu trả lời của Triệu Lâm thì toàn đội cùng reo hò.
Đèn trong sân vận động rất sáng, chiếu vào khuôn mặt ửng đỏ của Tiêu Cương, Triệu Lâm cười đủ rồi thì nói: "Được rồi! Đừng có không biết lớn nhỏ, lát nữa thầy Tiêu giận dỗi thì tôi lại phải dỗ đấy!"
Tiếng la ó càng ngày càng lớn.
"Này! Thầy Phó tới rồi!" Cô gái đứng ở hàng đầu tinh mắt nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang đi tới.
Lần trước ở căng tin, tin đồn một cô gái muốn xin WeChat của anh nhưng bị từ chối đã lan ra khắp trường ngay trong chiều hôm đó. Vì thế sinh viên không dám náo loạn nữa, hơn nữa Phó Thừa rất ít khi ở trường, có muốn cũng không làm được.
Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, một cô gái dũng cảm chạy tới nói: "Thầy Phó, có thể chụp chung một tấm ảnh không ạ?"
Phó Thừa cầm nước chanh trong tay: "Không thể."
Cô gái bị từ chối nhưng lại không kiêng nể gì, lớn giọng nói: "Xin thầy đó thầy Phó! Chụp ảnh đi mà! Nếu không bọn em sẽ đến tận cửa đội cứu hỏa để chặn người đấy!"
"Đúng vậy! Chụp ảnh đi mà!"
"Thầy Phó đừng keo kiệt như vậy mà!"
Sự chú ý của các cô gái trong đội đã bị chuyển hướng, họ không trêu chọc Triệu Lâm và Tiêu Cương nữa mà lại bắt đầu la hét.
Khi một cô gái nhìn thấy Giang Tự Châu đứng sau Phó Thừa vài bước, cô gái như thể phát hiện ra thế giới mới: "Đây có phải là bạn của thầy Phó không ạ?"
Giang Tự Châu nhìn lớn hơn họ mấy tuổi, thấy mấy cô gái lại chuyển hướng sang mình thì cậu mỉm cười không nói gì.
"Đẹp trai quá!" Một cô gái hét lên: "Thầy Phó đã không chịu chụp ảnh với bọn em, vậy thì anh chàng đẹp trai này chụp cùng bọn em đi!"
Trong mắt Giang Tự Châu ngập ý cười nhìn Phó Thừa, Phó Thừa phải lui về phía sau mấy bước: "Ai cũng không được, buổi diễn tập báo cáo sắp bắt đầu rồi, xếp hàng đi."
Các cô gái nửa thật nửa giả than thở: "Thầy Phó cũng keo kiệt quá rồi!"
Phó Thừa dở nhất là xử lý mấy chuyện thế này nên hơi lúng túng. Giang Tự Châu thấy anh ngượng ngùng như vậy thì hơi buồn cười.
"Sắp đến giờ rồi, anh có việc thì đi làm đi." Giang Tự Châu sợ sẽ làm trễ việc của Phó Thừa.
Trên khán đài, một vài lãnh đạo nhà trường đã có mặt và đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên mặc thường phục.
"Đội trưởng Đoàn đã trở lại, hôm nay tôi không cần phải qua đó, có thể lười biếng." Phó Thừa nói.
Giang Tự Châu quay đầu liếc nhìn về phía khán đài: "Muốn lên đó xem diễn tập không? Nhìn ngắm giang sơn anh đã gầy dựng."
Phó Thừa buồn cười nhìn cậu một cái: "Đi thôi."
Từ giữa sân vận động lên khán đài hơi tối nên khi Giang Tự Châu và Phó Thừa đi lên thì cậu vô tình bị vấp ngã khi bước lên bậc thang.
"Cẩn thận." Phó Thừa từ phía sau nắm cổ tay cậu, nhỏ giọng nói.
Cơ thể Giang Tự Châu nhất thời cứng đờ, tay Phó Thừa rất thô ráp vì anh thường xuyên huấn luyện nên khi lòng bàn tay đầy những vết chai ấy nắm lấy cổ tay Giang Tự Châu tạo cảm giác áp bức rất rõ ràng.
"Cảm ơn." Một lúc sau, Giang Tự Châu mới định thần lại.
Phó Thừa chỉ là tiện tay, dù là ai đi trước anh thì anh cũng đều vươn tay ra đỡ. Phó Thừa cảm nhận được Giang Tự Châu có vẻ khó chịu thì chợt nghĩ đến lời dì Lục nói lúc nãy.
Phó Thừa không cho rằng thích người cùng giới thì có gì sai, nhưng nếu Giang Tự Châu thích người cùng giới như lời dì Lục nói, thì hành vi của anh chắc chắn được xem là nhạy cảm.
"Chậm thôi." Phó Thừa rút tay lại, lấy điện thoại di động ra bật đèn pin rồi chiếu đèn xuống đất cho Giang Tự Châu.
Khán đài đã chật kín, ở hàng ghế đầu chỉ còn vài ghế trống, hai người cũng lười chen lên trước mà chỉ đứng ở phía sau.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào màn biểu tập giữa sân vận động, Giang Tự Châu cảm thấy trước mắt như một thế giới nhỏ chỉ thuộc về họ.
"Lúc huấn luyện quân sự cậu có xin số điện thoại của thầy huấn luyện không?" Phó Thừa nhìn vào khuôn mặt tập trung của Giang Tự Châu rồi hỏi.
Giang Tự Châu "Hả?" một tiếng rồi nhìn anh: "Không có, nhưng nếu lúc đó anh là thầy huấn luyện của tôi thì chắc là sẽ xin đó."
Phó Thừa nhướng mày: "Tại sao?"
Nụ cười trong mắt Giang Tự Châu càng đậm, cậu nửa đùa nửa thật nói: "Bởi vì đẹp trai á."
Phó Thừa cười mấy tiếng, Giang Tự Châu lấy điện thoại di động ra lắc lắc: "Không chỉ muốn xin số điện thoại mà còn muốn chụp ảnh chung nữa cơ."
Giang Tự Châu đứng trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của cậu khiến trái tim Phó Thừa đập thình thịch: "Tới đi."
Tiếng hô của sinh viên diễn tập vang vọng trong sân vận động, âm thanh lớn đến mức Giang Tự Châu nghe không rõ lời của Phó Thừa, cậu không thể tin vào tai mình: "Gì cơ?"
"Không phải muốn chụp ảnh à." Phó Thừa chắp hai tay sau lưng, nhìn Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu nhìn anh mấy giây, sau đó mở chức năng selfie của điện thoại ra giơ lên, Phó Thừa thoải mái tiến đến gần, đứng phía sau cậu rồi nhìn thẳng vào camera.
Giang Tự Châu nhấn nút, chụp một tấm ảnh.
Nửa buổi diễn tập còn lại, Giang Tự Châu hoàn toàn không xem vô được nữa, cậu rất muốn lấy điện thoại di động ra xem chụp ảnh thế nào, nhưng Phó Thừa cứ đứng ở bên cạnh nên cậu cảm thấy xấu hổ.
Buổi diễn tập kéo dài hơn một tiếng, sau đó là phần phát biểu không thể thiếu của lãnh đạo, khi kết thúc cũng đã là tám giờ.
Phó Thừa và Giang Tự Châu theo dòng người đi xuống, mới đi được hai bước, điện thoại của Phó Thừa vang lên.
Giang Tự Châu dừng bước, lịch sự đứng cách đó không xa, Phó Thừa nghe điện thoại xong rồi đi tới: "Là đội trưởng Đoàn gọi tôi qua đó một chút."
"Vậy anh đi đi." Giang Tự Châu xua tay nói: "Tôi về trước đây."
Phó Thừa do dự một lát: "Chờ tôi một chút, lát tôi đưa cậu về."
Giang Tự Châu gật đầu: "Được, tôi ở ngoài sân vận động chờ anh."
Sau khi Phó Thừa ngược dòng người đi về phía khán đài, Giang Tự Châu hận không thể lấy điện thoại di động ra ngay để nhanh chóng xem lại ảnh chụp.
Nghịch Hỏa
Đánh giá:
Truyện Nghịch Hỏa
Story
Chương 14
10.0/10 từ 23 lượt.