Nghe Thời Gian Nói
Chương 17: 17: Nhộn Nhạo
Đường Lâm Thâm chăm sóc cậu rất chu đáo, cẩn thận, buổi tối hắn không về nhà mà ở bên cạnh Lộ Đinh, ngủ không được ngon giấc.
Lộ Đinh cũng ngủ không sâu, cả đêm nửa mê nửa tỉnh, chân lại đau, thỉnh thoảng r3n rỉ hai tiếng, rất kiềm chế, có lẽ là vì sợ làm phiền Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm pha nước ấm, lau sạch mồ hôi lạnh cho Lộ Đinh.
Trong phòng có điều hòa, nhiệt độ thích hợp, Lộ Đinh có chút mơ hồ, quần áo bị Đường Lâm Thâm cởi s@ch cậu cũng không hay biết, nửa đêm sau cậu phát sốt.
"Đinh Đinh, em khó chịu sao?" Đường Lâm Thâm không ngủ nữa, ngồi bên giường cùng Lộ Đinh, hắn không bật đèn, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Lộ Đinh gật đầu lại lắc đầu, mặt cậu không có chút máu, miệng gọi mẹ, trông thật yếu ớt, giống như một hạt thủy tinh chạm vào sẽ vỡ tan.
Đường Lâm Thâm rất đau lòng, hắn cho Lộ Đinh uống thuốc hạ sốt, chờ cơn sốt bắt đầu hạ xuống, cậu lại đổ mồ hôi, lăn qua lăn lại, Đường Lâm Thâm dứt khoát cởi qu@n áo cho Lộ Đinh, cậu lại ngủ thiếp đi.
Lộ Đinh mơ mơ màng màng, giấc mơ thật kỳ quái, cậu không tìm thấy Lộ Nhã Phân trong vườn hoa bí mật của mình, nên cậu hoảng hốt muốn thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng trong nháy mắt, Lộ Đinh đã nhìn thấy một bóng người.
Cái bóng kia cao gầy, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng, Lộ Đinh cảm thấy rất quen mắt, mở miệng gọi: "Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường."
Nhưng cửa vườn hoa lại bị khoá chặt, Đường Lâm Thâm không vào được.
Lộ Đinh vội vàng muốn mở cửa, đột nhiên bắp chân đau nhức, chạy không nổi nữa.
"Bác sĩ đường..." Lộ Đinh lo lắng hét lên, sợ rằng Đường Lâm Thâm sẽ biến mất.
"Đinh Đinh!"
Tay phải Lộ Đinh lộ ra ngoài chăn, ngón tay lại cứng đờ, nhìn qua tình huống không tốt.
Đường Lâm Thâm nắm lấy lòng bàn tay Lộ Đinh nhẹ nhàng xoa bóp, hắn rất bình tĩnh, không hoảng hốt.
Lộ Nhã Phân phải mất một thời gian dài mới tìm ra cách an ủi cậu, nhưng Đường Lâm Thâm đã nắm chắc được chỉ trong thời gian ngắn.
"Đừng đi..." Lộ Đinh thì thào nói mớ.
Đường Lâm Thâm đặt cánh tay Lộ Đinh vào trong chăn, cũng để tay chính mình vào, hắn hơi cúi người xuống, dụi trán vào má Lộ Đinh cọ cọ, nói: "Ừ, tôi ở đây, tôi không đi."
Lộ Đinh cũng cọ cọ, đều là hành vi vô thức.
Cậu thích mùi trên người Đường Lâm Thâm, mùi thuốc khử trùng không quá nồng xen lẫn với mùi nước hoa hòa quyện một cách bất ngờ, cho cậu cảm giác an toàn.
"Ừm." Lộ Đinh không giãy dụa nữa, cuối cùng cũng an ổn đi vào giấc ngủ.
Trời đã gần sáng, cũng đã đến lúc Đường Lâm Thâm phải đi làm.
Trước khi đi, hắn đã viết một tờ giấy và đặt nó ở đầu giường của Lộ Đinh cùng với chuông báo, vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy nó ngay...
Đinh Đinh, tôi đi làm, ở gần đây thôi, em đừng sợ, bấm chuông tôi sẽ tới ngay.
Giống như một chàng tiên ốc ân cần.
Lộ Đinh tỉnh dậy giữa chừng, nhìn thấy tờ giấy, thật ra cậu có chút lo lắng và nhớ Đường Lâm Thâm, nhưng cậu không bấm chuông.
Hắn đang làm việc, cậu sợ mình sẽ quấy rầy Đường Lâm Thâm.
Ngoài cửa sổ có hai con chim sẻ ríu rít hót líu lo, Lộ Đinh mỉm cười nhìn một lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Đường Lâm Thâm vào kiểm tra phòng, Lộ Đinh vẫn còn ngủ.
Đường Lâm Thâm đánh thức cậu, nhẹ nhàng đến mức khiến những thực tập sinh đi theo hắn choáng váng...!
Đây là người nhà của trưởng khoa Đường thật hả? Đúng là người đàn ông tốt mà!
Các ống dẫn và thiết bị giám sát trên người Lộ Đinh đều đã được tháo ra, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cậu quay đầu lại chớp chớp mắt với Đường Lâm Thâm, mỉm cười rất hạnh phúc.
Ngay từ đầu Đường Lâm Thâm làm bộ làm tịch, cầm hộp y tế nhìn vào đôi chân của Lộ Đinh, sau khi xem xong, hắn không thể chịu đựng được nữa, hắn bảo thực tập sinh đi ra ngoài trước, thì thầm vài câu với Lộ Đinh.
"Đinh Đinh," Đường Lâm Thâm hạ thấp giọng xuống, như muốn nói gì đó phi lễ chớ nhìn, "Tôi còn phải đi kiểm tra các phòng khác, có lẽ khoảng một tiếng nữa sẽ về."
Lộ Đinh gật đầu, nói ừ.
"Có đói chưa?" Đường Lâm Thâm lại hỏi.
"Đói."
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, nói: "Tôi bảo người đưa chút đồ ăn tới cho em được không? Bây giờ không cần kiêng nữa, em muốn ăn cái gì?"
Lộ Đinh lắc đầu, cậu nhớ đến bánh ngọt Đường Lâm Thâm mua ngày hôm qua, ánh mắt nhìn về phía tủ lạnh, vẻ mặt rất dè dặt.
Đường Lâm Thâm hiểu ra, hắn bật cười, nói được.
Hạn sử dụng bánh kem không được lâu, Đường Lâm Thâm mua nhiều, một mình Lộ Đinh ăn không hết toàn bộ bánh được, nhưng có thể dỗ người ta vui vẻ, Đường Lâm Thâm rất vui.
Đường Lâm Thâm chọn một góc có nhiều kem cắt một miếng nhỏ, mang đến giường Lộ Đinh, trong túi hắn còn có một hộp sữa đã hâm nóng, rất ấm.
"Sữa cũng phải uống hết, bổ sung canxi." Đường Lâm Thâm đứng bên giường bệnh, dặn dò vô cùng tỉ mỉ: "Bánh ăn không hết thì bỏ đi.
Đừng tham ăn biết không?"
Lộ Đinh: "......"
Đường Lâm Thâm không đợi được Lộ Đinh đáp lại, ngẩng đầu: "Hả? Sao vậy?"
Đường Lâm Thâm nghe lời này cảm thấy không đúng, hắn dở khóc dở cười hỏi: "Đinh Đinh, em cảm thấy tôi giống mẹ em à?"
"Không giống," Lộ Đinh nói: "Bác sĩ Đường, anh cũng giống tôi mà."
Đường Lâm Thâm không hiểu, "Cái gì?"
Lộ Đinh cẩn thận trả lời: "Nam."
Đường Lâm Thâm: "......"
Giống như bố?
Đường Lâm Thâm có đôi khi cảm thấy Lộ Đinh hình như trong lòng biết rõ, nhưng cũng không thể xác định chắc chắn, thật không dễ dàng để dẫn dắt cậu sang một hướng khác.
Cẩn thận.
Lộ Đinh không nghĩ nhiều như Đường Lâm Thâm, cậu chỉ muốn ăn bánh ngọt, nhưng Đường Lâm Thâm còn nhìn, cậu đỏ mặt xấu hổ không nói nên lời, vì vậy cậu mở hộp sữa để uống sữa.
Đường Lâm biết tiến biết lùi, cũng không tạo áp lực cho Lộ Đinh, cười đi tới đầu giường, đưa thìa qua, "Đinh Đinh, em tự ăn được không? Tay em có thể cử động được không?"
"Có thể." Lộ Đinh nhận lấy thìa, năm ngón tay nắm chặt như đang tranh công, có chút đắc ý.
"Được, muốn ăn thì ăn đi," Đường Lâm Thâm nói: "Ăn hết hôm nay thì sẽ không còn nữa, biết chưa?"
Lộ Đinh nói biết.
Cậu múc một ít kem và nhấm nháp trong miệng, đôi mắt đảo tròn, vừa thưởng thức vừa thoải mái.
Xem ra cậu thật sự rất thích.
"Bác sĩ Đường," Lộ Đinh xấu hổ khi để Đường Lâm Thâm nhìn cậu như vậy, cậu cười ngượng ngùng, "Anh, anh đi làm đi, tôi, tôi không sao.
"
"Ừm."
Đường Lâm Thâm sắp xếp ổn thỏa hết thảy, nước, đồ chơi để cậu đỡ chán đều đặt ở nơi Lộ Đinh có thể với tới, cậu không cần động đậy thân thể, nằm là được.
Nhưng Lộ Đinh lại bắt đầu không yên lòng, cậu rất nhớ Lộ Nhã Phân, còn có bà ngoại, hơi lo lắng cho tình huống bên mẹ.
Lộ Đinh muốn nói rồi lại thôi nhìn Đường Lâm Thâm, ánh mắt vẫn luôn lảng tránh, cuối cùng nuốt xuống không nói ra.
Đường Lâm Thâm cũng không hỏi, Lộ Đinh rất thông minh, cậu có đôi mắt sáng, nội tâm tĩnh lặng, chỉ là cậu phản ứng hơi chậm.
Đường Lâm Thâm muốn cho Lộ Đinh một chút thời gian để sắp xếp lời nói của mình.
Vì thế, Đường Lâm Thâm trở về rất đúng giờ, nói một tiếng chính là một tiếng.
Hắn kiểm soát lời nói cử chỉ của mình đều nằm trong phạm vi của Lộ Đinh.
Chưa bao giờ vượt quá khuôn phép.
Lúc Đường Lâm Thâm vào phòng bệnh, kênh thiếu nhi đang chiếu Cậu bé Bọt Biển, ngày nào cũng chiếu vào giờ này, nhưng Lộ Đinh lại không xem, mà cậu nhìn chằm chằm điện thoại đến ngây người.
Đường Lâm Thâm thở dài, hắn đi vào, cố tình dẫm mạnh bước chân, nhưng Lộ Đinh vẫn chưa hoàn hồn.
"Đinh Đinh," Đường Lâm Thâm không nhẹ không nặng gọi.
Lộ Đinh ngước mắt lên, vẫn luôn có sự nhu hòa, lại có chút ngây thơ, ánh mắt cậu không lảng tránh, vì thế trực tiếp rơi vào trong mắt Đường Lâm Thâm, nhẹ nhàng va chạm ra rung động không thể tránh.
Lộ Đinh: "...?"
Cậu không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh hơn.
Đường Lâm Thâm cầm lấy điều khiển từ xa, hỏi: "Đinh Đinh, còn xem nữa không?"
"Không xem nữa."
Đường Lâm Thâm tắt TV.
"Em đang nghĩ gì thế? "Đường Lâm Thâm hỏi.
Lộ Đinh cụp mắt, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, màn hình sáng lại tối, rất yên tĩnh, "Bác sĩ Đường, mẹ còn chưa gửi tin nhắn cho tôi."
Lúc này Đường Lâm Thâm cũng không thể tiếp tục lừa gạt Lộ Đinh nữa, hắn nói: "Đinh Đinh, tình trạng của bà ngoại em không lạc quan lắm, có lẽ mẹ em tạm thời không thể đến chăm sóc em được."
"Tôi biết," hốc mắt Lộ Đinh hơi xót, cậu nói: "Mẹ tôi giao tôi lại cho anh."
Đường Lâm Thâm trầm mặc, đang muốn mở miệng, Lộ Đinh lại nói.
"Bác sĩ Đường," Lộ Đinh rất rối rắm, cậu vừa muốn biết, lại ngại làm phiền người khác, "Anh có thể cho tôi biết bà, bà ngoại tôi được đưa đi đâu không?"
"Tôi đi hỏi một chút, hẳn là có thể biết," Đường Lâm Thâm đứng bên cửa sổ không che nổi ánh nắng, "Đinh Đinh, nhà bà ngoại em ở đâu?"
Lộ Đinh nói một địa chỉ.
Đường Lâm Thâm ghi nhớ trong lòng, gọi điện thoại, hắn có kinh nghiệm, làm việc rất lưu loát.
Bình thường bị nhồi máu não hoặc đột quỵ, đều được xe cứu thương đưa đến bệnh viện gần đó, rồi căn cứ vào tình huống mà chuyển viện.
Gần địa chỉ của bà ngoại có một bệnh viện chuyên về vấn đề này, tám chín phần là đang ở đó.
Ở đó Đường Lâm Thâm quen biết một người.
Lộ Đinh ở một bên nghe, len lén nhìn.
Ngược ánh sáng, cậu không thấy rõ mặt Đường Lâm Thâm, chỉ thể thấy có hình dáng, nhưng dáng người đó ngoài ý muốn khắc sâu ở trong lòng cậu, tất cả đều chảy vào tâm trí cậu theo dòng máu.
Đẹp quá, Lộ Đinh nghĩ.
Cậu cảm thấy Đường Lâm Thâm rất đẹp trai, đẹp trai hơn so với tất cả những người cậu từng gặp.
Đường Lâm Thâm cúp điện thoại, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, hắn không giấu giếm nữa, trực tiếp vạch trần, cười hỏi: "Đinh Đinh, nhìn cái gì vậy?"
Lộ Đinh bị bắt ngay tại trận, đầu óc choáng váng mơ hồ: "Hả?"
"Em nhìn tôi à?"
Lộ Đinh có chút lúng túng, gật đầu, không phủ nhận, "Ừm, nhìn anh."
"......"
Đường Lâm Thâm hít một hơi thật sâu, kéo rèm thật chặt để ánh nắng không lọt vào được.
Lộ Đinh chưa thích ứng được, cho nên mắt cậu mờ đi không ít.
"Bác sĩ Đường, sao vậy?" Lộ Đinh hỏi.
Đường Lâm miệng đắng lưỡi khô, hắn rót cho mình chén nước, một hơi uống xuống, xao động không giảm, nhiệt độ lại bốc lên— hắn mới hỏi một câu, Lộ Đinh ngây thơ trong sáng vung một ngàn cân, ném ra một quả cầu lửa.
Tại sao em lại thừa nhận nhanh chóng như vậy chứ?
Tâm nhãn Đường Lâm Thâm thực sự bị chặn, không lọt gió, hắn thực sự đã trải nghiệm một lần ý nghĩa của câu "tự lấy đá đập chân mình".
"Đinh Đinh" Đường Lâm Thâm im lặng nói, "Tôi sai rồi."
"...!" Lộ Đinh nghiêng đầu: "Hả?"
Đường Lâm Thâm không giải thích, hẳn là do bản thân thấy xấu hổ, hắn ngã xuống ghế sofa nằm nhắm mắt dưỡng thần, "Ngủ một lát, chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật."
"Còn chưa ăn cơm trưa mà."
Đường Lâm Thâm lại mở mắt, "Đói bụng sao?"
"Không sao," Lộ Đinh nói: "Sợ anh đói."
Ăn nhiều bánh ngọt, nên miệng cũng ngọt, sự vô tình trêu chọc của Lộ Đinh khiến Đường Lâm Thâm càng không thể cưỡng lại được, hắn không chịu nổi kiểu quyến rũ này, vội vàng ngăn cản lại, "Đinh Đinh à, tha cho tôi đi."
Lộ Đinh cảm thấy Đường Lâm Thâm hôm nay có chút kỳ quái.
Đường Lâm Thâm tháo kính mắt ra, đường nét đôi mắt càng rõ ràng hơn, tất cả đều là ý cười, "Tôi đặt cơm rồi, có mì sườn, đặc biệt cho em ăn, đợi một lát nữa, nửa tiếng sẽ được giao tới."
Lộ Đinh nói, nghĩ đến sườn, hình như lại có thể bổ sung canxi.
Đường Lâm Thâm định nằm xuống, "Có người gõ cửa gọi tôi."
"Được.".
Nghe Thời Gian Nói