Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

Chương 23: Thích Trường Ninh là nữ nhân xấu!

"Cái gì?!"

Thích Trường Ninh chậm rãi nhếch môi, cơ hồ muốn cắn bên trên tai của nàng, dùng giọng nói cực kỳ trầm thấp từ tính: "Dục cầu bất mãn."

Khương Xu chậm rãi mở to hai mắt nhìn, sau đó xấu hổ nói: "Tỷ tỷ chớ nói nhảm, loại chuyện này... Làm sao lại dục cầu không thỏa!"

"Những gì ngươi vừa nói vẫn được tính, nếu như ngươi nói 'Cầu tỷ tỷ đánh ta đi ~'..."

"Nghĩ cũng không cần nghĩ!" Khương Xu đỏ mặt, trực tiếp đánh gãy nàng.

Nàng cũng không phải là kẻ có bệnh như Thích Trường Ninh, sao lại thích bị đánh?

Khương Xu từ trên giường đứng dậy, không ngờ chân mình yếu hơn nàng nghĩ, chưa bước được hai bước đã suýt ngã xuống. May mà Thích Trường Ninh đã dừng eo nàng lại phía sau, kéo nàng lại vào trong ngực.

Ý cười của Thích Trường Ninh rất sâu: "Ngươi đi đâu vậy?"

Khương Xu thẹn quá hoá giận:"Đi thay quần áo ~"

"Không thể thay ngay tại đây sao?"

"Không bao giờ!"

"Thế nhưng là quần ngủ của ngươi còn nơi này~ Chẳng lẽ đường đường là Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu, ngươi dự định không mặc quần ngủ mà ra ngoài?" Thích Trường Ninh ung dung chậm hỏi.

Sắc mặt Khương Xu trắng nhợt, nàng quên...

Khương Xu lùi về trên giường, lườm Thích Trường Ninh một cái. Hiện tại nàng rất tức giận Thích Trường Ninh, nhưng lại không dám nói ra.

"Không cho phép nhìn!"

"Ờ."

Thích Trường Ninh lập tức liền xoay người sang chỗ khác, không nhìn nàng nữa.

Mặc dù Khương Xu cũng cảm thấy hai người bọn họ đều là nữ nhân, còn ngày ngày cùng giường chung gối. Nên tránh né hiềm nghi đều không có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mới vừa phát sinh, sắc mặt nàng liền trở nên như bị bỏng... Hoàn toàn không cách nào ung dung bình thản mà đối diện Thích Trường Ninh.

Nữ nhân này nếu là một điểm xấu xí liền tốt không phải sao...

Sau khi Khương Xu chỉnh chu xong, Thích Trường Ninh xoay người lại, đem đưa bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình cho nàng.

Khương Xu do dự thật lâu mới dắt lên đi.


"Ngươi muốn làm gì?"

"Xử lý chính vụ."

"Vậy không cần mang theo ta đúng không?"

Thích Trường Ninh lại một lần nữa khua tay phải trước mắt nàng: "Ai gia không cầm được bút bằng tay trái nên cần ngươi làm thay ta."

Muốn nàng phê tấu chương?!

Khương Xu có thể tưởng tượng rằng trong triều sẽ có tin đồn rằng nàng vĩ đại đến mức bị Thích Trường Ninh ngụy trang quản thúc tại gia tiếp xúc chính vụ, xử lý tấu chương. Sau đó một số kẻ cơ hội trong triều sẽ có những ảo tưởng không mong muốn về nàng, có ý định tiếp xúc và thử thách nàng, muốn đầu hàng và ủng hộ nàng, để chạy theo công lao của rồng.

Nhưng chết tiệt là nàng không muốn làm rồng đâu!

Bất luận Thích Trường Ninh là tay hỏng thật hay là có mục đích gì, loại chuyện này ảnh hưởng đều khiến nàng gặp phiền toái.

"Không thể để cho Kính Chi hỗ trợ sao?"

"Có sẵn Thái hậu phụ chính vì sao không cần?"Thích Trường Ninh phản bác.

Khương Xu cũng biết mình nhiều lời cũng vô dụng, dứt khoát không giãy dụa nữa.

Hai người ngồi kiệu phượng đi đến Ngự Thư Phòng, tấu chương đã chồng chất như núi.

Khương Xu nhìn tấu chương liền than thở, đây chính là một trong những nguyên nhân nàng đối với quyền lực không có hứng thú. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, cuối cùng trách nhiệm sẽ càng lúc càng lớn, nàng không nghĩ gánh chịu trách nhiệm phần này.

Khương Xu lo liệu lấy sớm khởi công làm kết thúc sớm như tinh thần của một công nhân. Nàng quyết định trực tiếp mở làm, cầm lấy tấu chương bắt đầu phê duyệt. Thích Trường Ninh thì nhàn nhã tại bên cạnh nàng nhắm mắt chợp mắt.

"À, tỷ tỷ, Ngự Sử Đài của Ngự Sử chất vấn tỷ tỷ có phải là nhốt Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu. Có người trông thấy Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu rõ ràng trong cung nhảy nhót tưng bừng, tuyệt không giống trúng độc."

Vị đại nhân này thẳng thắn đến thế sao?! Đem xuống so với phụ thân nàng giống như tiểu vu gặp đại vu!

Thích Trường Ninh thậm chí còn không mở mắt, "Ngươi trả lời hắn: Ngươi thật là một kẻ ngu xuẩn, làm sao Ngự Sử Đài chỉ có ngươi ra mặt, không bằng xem thật kỹ, nhìn đồng liêu của mình đều đang làm gì. Còn có cái này 'Có người' chẳng lẽ lại là ngươi trong cung xếp vào nhãn tuyến? Nếu đúng như này phải bị tội gì?"

Cái quỷ gì... Quên đi, quên việc viết đi! Nhóm này duyệt người làm giống như cùng trong tưởng tượng của nàng không giống nhau.

"Thượng thư Trần Tướng quân, viết thư nghiêm túc muốn chinh phạt Cao Ly, Trần Tướng quân nói, quân Tề quốc đã lâu không chiến đấu, chỉ sợ không thể chiến thắng quân Cao Ly dũng mãnh thiện chiến."

Những tấu chương này làm sao mà nói chuyện đều ngay thẳng như vậy? Nàng đều không dám nói chuyện như thế với Thích Trường Ninh! Vẫn là nói bởi vì là quan võ không có nhiều khúc mắc như vậy?



Khương Xu một bên viết, một bên nghĩ, việc này lại có nước Cao Ly nhúng tay vào sao? Trong lịch sử ghi chép, Thích Trường Ninh chinh phạt Cao Ly, dù thắng nhưng bởi vì cực kì hiếu chiến làm quốc lực suy yếu.

Nàng có chút nghĩ khuyên nhủ Thích Trường Ninh, nhưng khi viết tấu này, nàng cảm thấy trong tình huống này, nếu không phải là người nhìn trước được lịch sử, nàng cũng sẽ đồng ý với cách làm của Thích Trường Ninh.

Bị dòng lũ vận mệnh lôi cuốn, có một số việc có lẽ sớm đã quyết định, nàng khuyên can chỉ là chỉ là một làn sóng vô hình, trong thời gian ngắn sẽ bị nhấn chìm trong làn sóng lịch sử.

Như thế thôi.

Nàng sớm đã là nhân vật bị loại bỏ, cải biến vận mệnh mình còn gian nan. Huống chi là Thích Trường Ninh - Một người nắm giữ cả thế giới trong tay và có thể viết lại lịch sử với mỗi bước đi của mình?

"Tấu chương từ trưởng Uông thị tộc ở Huỳnh Dương nói, bọn hắn nghe nói Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu muốn cắt giảm đất phong thị tộc, hỏi thăm việc này là sự thật? Hi vọng đây chỉ là một lời đồn, Thích gia bây giờ cũng là quý tộc, Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu cùng chúng ta nên là một thể..."

Thích Trường Ninh rốt cục mở mắt, đôi mắt tối sầm lại, chậm rãi mỉm cười.

"Viết cho hắn hai chữ, tự nhiên."

Làm sao có thể là tự nhiên? Thích Trường Ninh lừa gạt trưởng Uông thị tộc!

Dựa theo chỗ phụ thân phân tích, Thích Trường Ninh ra tay mấy cái này đối với quý tộc. Chỉ sợ không chỉ là cắt giảm đất phong đơn giản như vậy. Động đến lợi ích của người khác, những quý tộc này vượt tường và muốn ám sát Thích Trường Ninh, mọi chuyện đều hợp lý và hợp lý.

Xem ra những tấu chương này, tựa như là đang tán gẫu. Chỉ là các đại thần lại có gan lớn nói những lời như vậy. Khương Xu đoán, nếu như để bọn hắn đứng tại trước mặt Thích Trường Ninh, bọn hắn tuyệt đối như một dạng chính mình, giống như chim cút, cái gì cũng không dám nói.

Về sau tấu chương ngoại trừ một chút nhàn thoại, còn có một hai cái vụ án, đại bộ phận đều râu ria, Khương Xu vậy mà đem những tấu chương này xử lý xong trước thời điểm ăn trưa.

Nhưng là nghĩ đến việc mỗi ngày phải đi làm bao lâu, cảm giác nhẹ nhõm ngắn hạn lập tức biến mất.

"Tỷ tỷ, ta không muốn phê tấu chương..."

Khương Xu xoa xoa chân Thích Trường Ninh, vô cùng đáng thương nói, thực ra là dùng thủ đoạn gian xảo.

Thích Trường Ninh cúi đầu nhìn thấy nàng, cười khẽ một tiếng: "Ngươi chăm sóc ta thật tốt, vết thương của ta càng hồi phục nhanh thì ngươi càng yên tâm hơn."

"Dù tốt đến đâu cũng chỉ cần mười ngày rưỡi thôi!" Đáng lẽ nàng phải biết mình không nên nghe lời Thích Trường Ninh và không đưa ra quyết định khắc nghiệt như vậy, kết quả hậu quả lại là mình gánh chịu...

"Khục." Thích Trường Ninh nhẹ nhàng ho một tiếng,"Nên dùng cơm trưa thôi."

Khương Xu ngồi dậy bàng hoàng như người sắp chết đến nơi.

Đây chẳng phải là còn muốn nàng tới đút?!



Hơn nữa, nàng cũng đồng ý rằng nàng không có cảm giác thèm ăn, cả ngày trước nàng không thấy gì để ăn, nhưng bây giờ nàng muốn ăn tất cả mọi thứ. Tây Vực vừa mới tiến cống nho đến, trước kia Thích Trường Ninh nhìn đều sẽ không nhìn một chút trực tiếp đưa cho nàng, bây giờ lại yêu cầu Khương Xu cho nàng ăn!

Khương Xu rốt cục nhịn không được bộc phát.

"Thích Trường Ninh ngươi tàn tật đúng không? Chỉ là một quả nho thôi, dùng tay trái thì có sao đâu?"

Thích Trường Ninh nói: "Nhưng ta muốn lột da vỏ ra."

"Không lột!"

"Không được, muốn ăn quả đã lột da."

"Ngươi phải ăn từng cái một."

Đột nhiên Thích Trường Ninh bắt đầu phát run.

Khương Xu kinh ngạc nhìn xem nàng, "Ngươi, ngươi làm sao vậy?"

Sẽ không phải là bởi vì chính mình cự tuyệt yêu cầu vô lý của nàng, mà nàng liền sinh khí đến phát run, quyết định một quyền đấm chết mình đi?!

"Ta lạnh... "

Không nghĩ tới đáp lại nàng chính là Thích Trường Ninh hút lấy khí lạnh, âm thanh vạn phần ủy khuất.

Một bóng người ngồi xổm trong góc run rẩy hiện lên trong đầu Khương Xu...

Không xong rồi! Ẩn tật kia của Thích Trường Ninh lại tái phát.

Vốn là một cái tay đang bị thương, hiện tại còn phát bệnh, điều đó càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn!

"Bảo Bảo." Thích Trường Ninh ngước lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, một đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ đỏ, ôn nhu gọi nàng, nháy mắt không nháy mà nhìn chằm chằm vào nàng nhìn.

Cả da đầu Khương Xu đều muốn tê dại.

Tại sao đột nhiên lại phát tác cái ẩn tật này lúc nàng đang chiếu cố người kia. Sau này sẽ không phải lỗi của nàng phải không?

Nàng vẫn là nhanh đi tìm Kính Chi đi!

Khương Xu vừa mới chuyển thân muốn đi gấp, liền bị người từ phía sau ôm lấy. Thích Trường Ninh cúi đầu xoa xoa cổ nàng, ngửi ngửi mùi hương của nàng, tự hồ kích động như muốn cắn một miếng.



Ai biết thích Trường Ninh có cắn nhẹ nàng hay không, vạn nhất đem nàng cắn chết làm sao bây giờ?!

"Ta cho ngươi ăn nho có được hay không?" Vừa mới sống chết cũng không nghĩ đáp ứng yêu cầu của Thích Trường Ninh. Hiện tại Khương Xu lại hận không thể cầu nàng đáp ứng. Cho Thích Trường Ninh ăn nho, còn tốt hơn là đối phó với Thích Trường Ninh bị bệnh này!

Hai tay Thích Trường Ninh ôm eo nàng, nghe xong, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.

"Bảo Bảo dùng miệng đút ta sao?"

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!" Khương Xu mặt xạm lại.

Một giây sau liền bị Thích Trường Ninh ôm ngã nhào xuống đất, Khương Xu nhanh chóng giãy giụa dựa vào tủ gần đó, Thích Trường Ninh bắt đầu kéo vạt áo váy của nàng ra.

"Vậy hãy ăn Bảo Bảo đi."

"Đừng!"

Bả vai Khương Xu nửa trần, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng. Sau đó nàng dần dần nhớ lại một số chuyện lần trước mình bị bệnh, nàng không nên coi người trước mặt như một Thích Trường Ninh bình thường.

"Không cho phép dạng này, nếu không ta không để ý tới ngươi!"

Thích Trường Ninh quả nhiên dừng động tác lại, thần sắc do dự, không dám động nàng.

Nếu như nàng nhớ không lầm, Thích Trường Ninh đợt lúc phát bệnh trước kia, còn rất nghe lời nàng nói.

Khương Xu nở nụ cười ác liệt, vậy liền thử lại lần nữa.

"Ngươi đút nho cho ta ăn."

"Được." Thích Trường Ninh nở nụ cười xinh đẹp, đem đĩa bưng đến trước mặt hai người.

Khương Xu lại nói: "Ngươi lột da nho cho ta ăn."

Không phải nàng cố ý bắt nạt người đang bị thương, nàng chỉ muốn kiểm tra xem Thích Trường Ninh có thể sử dụng tay trái hay không.

Sau đó nàng đã nhìn thấy, Thích Trường Ninh đem đĩa đặt sang một bên cạnh. Cầm qua một quả nho, dùng tay phải cùng hai cây đầu ngón tay bóp lấy, tay trái phi thường linh hoạt đem da nho lột xuống tới!

Sắc mặt Khương Xu tối sầm.

"Bà già xấu xa nhà ngươi thật sự là đang lừa dối ta! Có lẽ ngươi cũng có thể dùng thìa, đũa, viết, mặc y phục, nhưng ngươi chỉ là muốn lừa dối ta mà thôi!"

Ngay tại Khương Xu thỏa thích lên án cái nữ nhân xấu xa này, Thích Trường Ninh gọt nho bỏ vào miệng dưới ánh mắt khó hiểu của Khương Xu. Nàng còn đang suy nghĩ Thích Trường Ninh hình như không ngoan ngoãn như vậy. Sau đó, Thích Trường Ninh đè xuống phần gáy nàng mà hôn xuống.

Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao Truyện Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao Story Chương 23: Thích Trường Ninh là nữ nhân xấu!
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...