Nghe nói nơi phương xa có anh
Chương 12:
Lục Vân Đàn đã biết rằng anh mình chỉ đang dọa dẫm Lương Vân Tiên, cô vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh đúng là chẳng nhiệt tình và hiếu khách một chút nào!” Sau đó cô lại thờ ơ ném chiếc quạt đã bị gãy thành hai mảnh lại rồi kéo Lương Vân Tiên rời đi: “Đừng để ý đến anh ấy, chúng ta đi học đi!”
Nhưng khi vừa đi đến chiếc cổng thùy hoa dẫn đến nhị tiến viện, giọng nói của mẹ cô đã đột nhiên truyền đến từ sau lưng: “Lục Vân Đàn, con đi hái giúp mẹ hai cây hành lá đi!”
Lục Vân Đàn không thể không dừng lại, hô lên: “Dạ! Được ạ!” Sau đó cô lại quay sang nói với Lương Vân Tiên: “Cậu chờ một lát nhé, tớ sẽ quay lại ngay.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Vân Tiên: “Ừ.”
Lục Vân Đàn chạy đến vườn rau ở góc Tây Nam, cô xắn tay áo lên, nhanh chóng hái nhổ được hai cây hành lá nhỏ dưới đất rồi vội vàng chạy vào trong bếp.
Lục Vân Phong gắn lại cây quạt của mình, chậm rãi bước đến bên cạnh Lương Vân Tiên, bình tĩnh phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay: “Đáng tiếc, lẽ ra cậu nên đi theo em ấy.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Phong khẽ nhướng mày, giọng điệu ung dung: “Tôi thấy ấn đường của cậu chuyển thành màu đen, dáng vẻ tiều tụy, chắc là bình thường sức khỏe cũng không được tốt lắm đúng không?” Còn chưa dứt lời, anh ấy đã nắm lấy tay phải của Lương Vân Tiên, bốn ngón tay làm động tác bắt mạch: “Ừm, quả nhiên là mạch tượng cũng như vậy…”. Sắc mặt anh ấy đột nhiên trở nên lạnh lùng, không còn đùa giỡn nữa mà nghiêm túc cảm nhận mạch tượng, sắc mặt lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lương Vân Tiên không khỏi nín thở, vừa hồi hộp vừa lo lắng nhìn Lục Vân Phong chăm chú.
Mạch tượng của người khỏe mạnh là mạch bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạch bình thường có ba bộ mạch, một hơi thở có bốn mạch, không chìm cũng không nổi, không lớn không nhỏ, nhịp điệu đều đặn, nhẹ nhàng thong dong, trôi chảy mạnh mẽ, mạch đập trầm kéo dài không dứt.
Nhưng mạch tượng của thiếu niên lúc này lại chậm chạp như rùa, như có như không, vừa chậm vừa ngắn, đây là mạch ngắn điển hình, đại diện cho đa số những căn bệnh khó trị.
Đáy lòng Lục Vân Phong trầm xuống, anh ấy thả cổ tay Lương Vân Tiên rồi giữ chặt lấy quai hàm anh, ra lệnh: “Thè lưỡi ra.”
Lương Vân Tiên không hề đề phòng một chút nào, theo bản năng làm theo lời anh ấy.
Bựa lưỡi mỏng màu trắng, lưỡi màu đỏ nhạt, thật sự là dấu hiệu của việc đã mắc bệnh.
Lục Vân Phong buông Lương Vân Tiên ra: “Cậu có biết bản thân mình đang mắc bệnh không?”
Lương Vân Tiên hoảng hốt, buột miệng thốt ra: “Đừng nói cho cậu ấy biết ạ!”
Lục Vân Phong khẽ nhíu mày: “Bệnh này có chữa khỏi được không?”
Lương Vân Tiên nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vô cùng khó khăn mở miệng: “Đây là khối u lành tính nhưng khối u nằm ở vị trí không tốt, ở gần thân não nên không có bác sĩ nào chịu phẫu thuật.”
Thân não là trung tâm của sự sống, trong quá trình giải phẫu có khả năng cao sẽ làm tổn thương đến thân não, ảnh hưởng đến các chức năng của sự sống.
Tất cả bác sĩ đều đề nghị anh nên để yên chữa trị.
Nhưng không ai có thể bảo đảm rằng khối u trong não kia của anh sẽ không chuyển biến xấu đi.
Nếu thật sự đến ngày đó, có thể là anh sẽ bị bại liệt, bị mù, mất đi tất cả khả năng tự chăm sóc bản thân, chỉ có thể nằm trên giường bệnh ICU, từ từ cảm nhận sinh mệnh bản thân dần tan biến.
Cũng có thể là anh sẽ không chết trong bệnh viện, mà là chết sau khi bất ngờ bị xuất huyết não, chết sau khi vỡ khối u, chết vì áp lực lên sọ não quá cao, chết nơi đầu đường xó chợ hay là chết trong lúc đang đi trên đường.
Có thể nói như vậy, khối u kia giống như là một quả bom hẹn giờ trong đầu anh vậy, có thể cướp đi sinh mạng của anh bất cứ lúc nào.
Lục Vân Phong siết chặt chiếc quạt xếp trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi: “Vậy tại sao cậu lại tiếp cận Vân Đàn nhà chúng tôi chứ?”
Những lời này khá tàn nhẫn nhưng con người vốn đều ích kỷ.
Anh ấy hiểu rõ em gái mình, mặc dù con nhóc này vừa ngang ngược vừa bá đạo nhưng lại là một đứa ngốc trọng tình trọng nghĩa. Nếu như sinh mạng của thiếu niên trước mặt đột nhiên đi đến hồi kết, chắc chắn là cô sẽ đau buồn rất lâu, càng có khả năng là cả đời này cũng không thể nào quên được.
Anh ấy không muốn em gái mình phải đau khổ.
Lương Vân Tiên rũ mắt, mím chặt môi một hồi lâu.
Anh biết Lục Vân Phong nói đúng, anh căn bản không có tư cách đến gần cô, anh hẳn là phải nên tránh xa cô càng xa càng tốt, nhưng mà, anh lại không làm được.
Lục Vân Phong hít một hơi thật sâu, giọng lạnh lùng: “Đến khi phải chết, em sẽ đi xa nhất có thể, mãi mãi không để cậu ấy biết được.”
Anh vừa dứt lời, Lục Vân Đàn đã chạy từ trong bếp ra, Lục Vân Phong không nói thêm gì nữa mà xoay người bước vào trong cổng thùy hoa.
Lục Vân Đàn chạy từng bước đến trước mặt Lương Vân Tiên, cô nhìn theo bóng lưng anh mình trước rồi mới hỏi Lương Vân Tiên: “Anh trai tớ có bắt nạt cậu không?”
Lương Vân Tiên cười lắc đầu: “Không có.”
Lục Vân Đàn khẽ hừ một tiếng: “Cũng may là không có, nếu không thì tớ sẽ lập tức đánh anh ấy.”
Người tập võ tai thính mắt tinh, dù đã đi vào cửa phòng phía Đông nhưng Lục Vân Phong vẫn nghe rõ mồn một những lời này: “Trước khi khoác lác cũng không cân nhắc xem khả năng của mình đến đâu? Với cái công phu mèo ba chân đó của em, cũng chỉ tên mọt sách kia mới cảm thấy em lợi hại.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “...”
“Anh đúng là phiền phức mà!” Lục Vân Đàn thở hồng hộc: “Anh chờ đó! Em nhất định sẽ trả thù!”
Còn về chuyện nên trả thù như thế nào thì cô vẫn chưa nghĩ ra.
Lục Vân Phong khinh thường hừ một tiếng rồi đẩy cửa bước vào phòng.
Lục Vân Đàn bực tức giậm chân.
Lương Vân Tiên vội vàng an ủi cô: “Đừng giận nữa, anh cậu chỉ trêu chọc cậu mà thôi.”
Lục Vân Đàn: “Không hề vui một chút nào!”
Lương Vân Tiên: “Vậy chúng ta tiếp tục học bài nhé?”
Lục Vân Đàn: “...”
Thật ra cô thấy so với việc học, anh trai mình còn dễ thương hơn.
Cô vẫn không hề muốn học một chút nào: “Chúng ta chơi một hồi nữa đi nào, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, đợi khi cơm nước xong lại học tiếp.”
Lương Vân Tiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười một giờ rưỡi mới đến lúc nghỉ ngơi.”
Lục Vân Đàn cũng nhìn đồng hồ đeo tay của mình một cái: “Nhưng đồng hồ của tớ đã đến mười một giờ hai mươi lăm rồi.”
Lương Vân Tiên cũng bị chọc cười: “Để tớ xem thử chút nhé?”
Lục Vân Đàn từ chối không đưa tay ra: “Sao cậu lại không tin tưởng người khác như vậy?”
Lương Vân Tiên: “Tớ chỉ tin tưởng đồng hồ của tớ thôi.” Anh bước về phòng phía Tây trước: “Nhanh lên đi, buổi chiều cậu còn có nhiệm vụ khác nữa.”
Lục Vân Đàn đành phải đuổi theo anh: “Còn có nhiệm vụ gì?”
Lương Vân Tiên: “Không phải còn bài tập nghỉ hè à?”
Bước chân của Lục Vân Đàn cứng đờ, cả khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi: “Còn phải làm bài tập nghỉ hè nữa sao?”
Lương Vân Tiên: “Nếu không thì sao?”
Lục Vân Đàn: “Nhưng mà, nhưng mà kỳ nghỉ hè chỉ còn có bảy ngày, căn bản là không thể nào làm xong được mà.”
Lương Vân Tiên: “Làm xong được, tớ sẽ giám sát cậu làm.”
Lục Vân Đàn vẫn không từ bỏ ý xấu: “Tớ nghe nói là giáo viên trường chúng ta căn bản không hề kiểm tra bài tập nghỉ hè, còn đem chúng bán phế liệu, cho nên chi bằng chúng ta không làm, dù sao thì cũng sẽ bị đem đi bán phế liệu mà thôi.”
Lương Vân Tiên cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ: “Tớ không thích trở thành phế liệu, cậu cũng không được như vậy.”
Dẫn sói vào nhà, mình đúng là dẫn sói vào nhà mà!
Cô cắn môi dưới im lặng trong chốc lát rồi dùng vẻ mặt vô cùng chân thành nhìn Lương Vân Tiên: “Xe điện của tớ đã sạc đầy điện rồi, bây giờ tớ có thể đưa cậu về nhà. Yên tâm đi, tớ lái xe rất ổn.”
Sắc mặt Lương Vân Tiên bình tĩnh, tỉnh bơ nói: “Theo quy định mới nhất của bộ giao thông Đông Phụ, xe điện không được chở người khác.”
Lục Vân Đàn: “Vậy, vậy thì tớ sẽ trả tiền cho cậu bắt xe về nhà.”
Lương Vân Tiên: “Nhà tớ không có ai cả, tớ không mang theo chìa khóa nên không về được.”
Lục Vân Đàn: “...”
Cuối cùng thì hai người vẫn quay lại phòng phía Tây, dưới sự giám sát nghiêm khắc của học sinh giỏi, học sinh kém tiếp tục làm đề thi tiếng Anh. Sau khi mất khoảng hai mươi lăm phút, cuối cùng cô cũng làm xong hai bài đọc hiểu.
Không lâu sau đó, mẹ của Lục Vân Đàn đến gọi hai người họ vào ăn cơm.
Vừa vào viện phía Đông có một căn phòng nhỏ, bởi vì phòng này ở gần phòng bếp nên được xem như là phòng ăn.
Lục Vân Đàn vừa bước vào đã lập tức phải thán phục đến mức kêu lên một tiếng “oa”: “Thật là phong phú.”
Trên chiếc bàn vuông to được bày đầy thức ăn, trong đó có bốn món thịt, bốn món rau, còn có một bát canh.
Lục Vân Phong đã ngồi vào bàn, thờ ơ nói một câu: “Không phải là em đã yêu cầu sao? Em nói là muốn chiêu đãi người đứng đầu khối sao?”
Lương Vân Tiên lại không dám nói câu nào, Lục Vân Đàn thì không muốn nói chuyện với anh mình, chỉ để ý đến việc kéo Lương Vân Tiên vào chỗ ngồi, còn nói với anh: “Cậu đừng ngại, ăn nhiều chút đi, mẹ tớ nấu cơm rất ngon.”
Mẹ cô Kỷ Tuyết Sam cũng nói: “Đúng vậy, khó lắm cháu mới đến đây một lần, cháu ăn nhiều chút.” Sau đó bà cầm muôi múc cơm, bắt đầu múc cơm cho mọi người, bà lấy cơm cho Lương Vân Tiên trước, múc liền ba muỗng lớn.
Lương Vân Tiên cũng bối rối, Lục Vân Đàn cũng khó hiểu: “Mẹ múc cho người ta cũng quá nhiều rồi, căn bản là không ăn hết được.”
Kỷ Tuyết Sam: “Làm sao mà không ăn hết được chứ? Nhiêu đây còn không đủ cho Tiểu Thanh ăn đấy.”
Lục Vân Đàn: “...”
Có ai không biết Tiểu Thanh nổi tiếng là ăn nhiều đâu.
Tiểu Thanh chính là anh đầu nấm, bây giờ anh ấy cũng đang ngồi trên bàn ăn, Kỷ Tuyết Sam liên tục xúc cho anh ấy bốn muỗng cơm, sau đó lại múc cho Lục Vân Đàn hai muỗng.
Lục Vân Đàn: “Con, con cũng không ăn hết đâu.”
Kỷ Tuyết Sam: “Không ăn hết thì để cho anh con ăn đi.”
Lục Vân Đàn nhìn một bát cơm đầy ụ trước mặt Lương Vân Tiên, lại nhìn cái chén trống không của anh trai rồi bưng chén của mình lên, đổ tất cả cơm của mình vào trong chén anh trai, lại đặt chén mình trước mặt Lương Vân Tiên: “Cậu chia cho tớ một nửa đi.”
Cô biết chắc chắn là Lương Vân Tiên ngại nói rằng mình không thể ăn hết được nên mới làm vậy.
Không ngờ anh trai cô đột nhiên ném đũa lên bàn, trực tiếp đứng dậy, tức giận nói: “Anh không ăn!”
Lục Vân Đàn: “...”
Lương Vân Tiên: “...”
Sau đó, hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau, cùng thống nhất đưa ra được một kết luận: Hình như chúng ta đã đắc tội anh ấy rồi.
Lương Vân Tiên hơi thấp thỏm trong lòng, Lục Vân Đàn lại không hề e sợ một chút nào, còn thầm nghĩ: “Hừ, đây xem như là sự trả thù của bổn nữ hiệp này!”
Lục Vân Phong thật sự không ăn cơm nữa, Kỷ Tuyết Sam cũng không để ý đến anh ấy.
Sau khi Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên cơm nước xong xuôi, hai người lại quay về phòng phía Tây.
Suốt cả buổi chiều, Lục Vân Đàn đều bị đàn áp ở đây, bị giám sát học tiếng Anh, Lương Vân Tiên còn sắp xếp trước cho cô một nhiệm vụ có thời hạn… Nếu như cô không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định thì từ nay về sau thời gian nghỉ ngơi sẽ bị hoãn lại… Đợi đến khi cô đã hoàn thành nhiệm vụ thì Lương Vân Tiên sẽ đổi đề thi khác cho cô, sau đó lại đến chủ đề mới.
Nhiệm vụ đầu tiên là đọc hiểu, sau đó là điền vào chỗ trống, rồi lại đến lựa chọn đáp án đúng, cuối cùng mới đến viết văn.
Ở tỉnh này không có kiểm tra nghe nên tạm thời không cần cân nhắc đến phần này.
Lục Vân Đàn tràn đầy tự tin đưa bài luận văn mà mình đã viết xong cho thầy Lương, kết quả là lại nhận được đầy dấu x đỏ chót.
Trong lòng cô vô cùng tức tối, Lương Vân Tiên cũng tức điên: “Lục Vân Đàn, cậu có thể nói cho tớ biết câu “He is someone like Mayun này có nghĩa gì không?”
Lục Vân Đàn lý lẽ hùng hồn nói: “Vậy mà cậu cũng không biết à? Ông ấy là doanh nhân thành đạt đó!”
Lương Vân Tiên: “...”
Someone like Mayun = doanh nhân thành đạt.
Lương Vân Tiên lại một lần nữa kiềm chế lại tâm trạng chán nản của mình, đẩy bài văn mẫu đến trước mặt cô, không cho cô cơ hội từ chối: “Chép lại hai lần trước đi, sau đó bắt đầu học thuộc lòng. Sau hai mươi phút tớ sẽ kiểm tra, không thuộc xong thì lại tiếp tục chép.”
Lục Vân Đàn: “...”
Hừ!
Nghe nói nơi phương xa có anh