Nghe nói nơi phương xa có anh

C35: Chương 35

265@-

Sau khi tiết học thứ hai của buổi chiều kết thúc, nghe bảo giáo viên xin nghỉ nên các học sinh không cần phải chạy thể dục, vậy nên hoạt động chạy thể dục bị hủy bỏ.

Vì hiếm khi được nghỉ ngơi giữa giờ lúc bốn giờ chiều, tất nhiên là các học sinh lớp 12 sẽ lựa chọn tận hưởng cuộc sống, bọn họ tốp năm tốp ba mà tụ tập ở hành lang bên ngoài lớp học, vừa tận hưởng ánh mặt trời rực rỡ vừa “uống rượu bàn chuyện nông canh”*.

*Đây là một câu thơ trong bài “Quá cố nhân trang” của tác giả Mạnh Hạo Nhiên.

Khu giảng dạy hình chữ nhật ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều tràn đầy không khí bừng bừng sức sống của tuổi thanh xuân.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng, mặc áo khoác kiểu nhà Đường được làm bằng lụa màu tím sải bước đi vào khu giảng dạy náo nhiệt của lớp 12. Chỉ thấy ông ấy có nước da ngăm đen, mũi như treo gan*, đôi môi dày bị giấu sau lớp râu quai nón, dưới hàng lông mày sắc như đao là đôi mắt đen nhánh và quắc thước như mắt diều hâu, thoạt nhìn cực kỳ giống như khuôn mặt của Trương Phi kết hợp với khuôn mặt của Quan Công, tràn ngập uy phong, vô cùng khí thế, trông rất khiến người khác phải khiếp sợ.

*Mũi như treo gan: chỉ dáng mũi có chóp mũi tròn đầy, sống mũi hẹp.

*Trương Phi và Quan Công là hai vị tướng nổi tiếng thời Tam Quốc.

Sau khi người đàn ông có gương mặt kết hợp giữa Trương Phi và Quan Công này bước vào khu giảng dạy, ông ấy rẽ sang bên trái, đi về phía lớp học. Ông ấy ngẩng đầu bước đi, ống tay áo không có gió thổi cũng tự tung bay.

Ngay lúc ông ấy rẽ sang trước phòng học của lớp 12-1, tất cả học sinh đang đứng trên hành lang đều ngừng thở, ngây như phỗng mà nhìn chằm chằm vào ông ấy cùng một lúc…

Nếu đánh giá theo tiêu chuẩn thời Tam Quốc, người này có chiều cao xấp xỉ tám thước, lưng hùm vai gấu, làm người khác nhìn mà thấy vô cùng áp lực. Khi bước đi, ông ấy chắp tay trái sau lưng, tay phải thì được đặt ngang ở phía trước. Trên cổ tay ông ấy có một chuỗi tràng hạt làm bằng gỗ tử đàn. Trong lòng bàn tay là hai hạt óc chó màu đỏ tím đang được ông ấy lăn qua lăn lại. Lớp vỏ ngoài của hạt óc chó đã có những dấu vết của thời gian, màu đậm và rõ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay ông ấy, không khác gì hai viên ám khí được tẩm bằng thứ thuốc độc thật mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi bàn tay ông ấy mà tước đi mạng sống của người khác.

Trong mấy cái đầu nhỏ của các học sinh lớp 12-1 đều hiện lên ba chữ: Có, sát, khí.

Cảm giác như bàn tay rắn chắc đang lăn hạt óc chó kia có thể lập tức bẻ gãy đầu người khác, đơn giản dễ dàng như hái quả táo trên cành cây.

Khi ông ấy bước đến, học sinh của lớp 12-1 đều không dám thở mạnh. Thân hình trẻ tuổi yếu ớt của họ trở nên cứng đờ và ngượng nghịu, họ lặng lẽ lùi từng bước từng bước sang hai bên hành lang, ai cũng im như thóc mà nhường đường cho người đàn ông đang bước tới.

Chờ học sinh của lớp 12-2 ở cách vách hoàn hồn, người đàn ông hung dữ với khuôn mặt của Trương Phi và Quan Công kia đã đi đến cửa sau của lớp 12-2. Sau đó, bước chân dài rộng của ông ấy dừng lại.

Đến lúc này, mấy học sinh lớp 12-1 và lớp 12-2 đang đứng ngoài cửa đều như rơi vào trạng thái đóng băng, không dám động đậy dù chỉ một chút vì sợ sẽ làm ảnh hưởng, quấy nhiễu đến vị hảo hán này.

Trùng hợp làm sao, ngay lúc vị hảo hán này ngó đầu vào lớp 12-2 để quan sát thì Tới Tây Dương xách một túi rác đi về hướng cửa sau. Ngay giây phút đối diện với người đàn ông kia, Tới Tây Dương nhìn thôi đã thấy sợ, đôi tay cậu ấy run rẩy, xoay người muốn chạy, nhưng chưa kịp trốn đã bị gọi lại: “Cháu mập này, Lục Vân Đàn là học sinh trong lớp cháu đúng không?”

Cháu mập?

Gọi ai thế?

Kẻ sĩ có thể bị giết, nhưng nhất định không thể bị làm nhục!

Tới Tây Dương ổn định tâm lý, kiên trì đối diện với người đàn ông vạm vỡ, nhưng mới nhìn nhau chưa đến nửa giây mà cậu ấy đã bỏ cuộc, xoay người trốn chạy: “Cháu không biết!”

Người đàn ông vạm vỡ: “…”

Chuyện này mà cũng không biết được à?

Tới Tây Dương chạy từ cửa sau đến cửa trước của phòng học, lại vội vã chạy ra khỏi cửa trước, thẳng về hướng cầu thang ở phía Đông Bắc, chạy như điên lên tầng 3, lại chạy qua hành lang tầng 3 để đến được lớp 12-9 ở bên cạnh cầu thang phía Tây Bắc. Sau khi nhìn thấy Lương Vân Tiên, cậu ấy hô to: “Phó bang chủ! Không hay rồi! Đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lương Vân Tiên nhíu mày dò hỏi: “Sao thế?”

Tới Tây Dương thở hồng hộc: “Có một người trông rất vạm vỡ tới tìm bang chủ, mặt ông ta hung dữ cực kỳ, như là tới để trả thù ấy!”


Cùng lúc đó, ở tầng một, Lục Vân Đàn ra khỏi nhà vệ sinh, thoải mái mà đi về phòng học. Nhưng kỳ lạ là tất cả mọi người đang đứng trên hành lang đều nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm xen lẫn cả sự hoảng sợ, làm cô bị nhìn mà nổi hết cả da gà.


Khi đi đến cửa sau của lớp 4, quân sư Lý Nguyệt Dao và Hữu Hộ pháp Lý Hàng bỗng nhiên lao tới trước mặt cô, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, cùng nhau chặn đường đi của cô lại…

Mặt Lý Nguyệt Dao trông rất nôn nóng và sốt ruột: “Bây giờ cậu nhất định đừng quay về lớp học!”

Giọng Lý Hàng vội vã: “Có người tới gây sự với cậu, chạy mau!”

Lục Vân Đàn ngơ ngác: “Ai cơ?”

Lý Hàng: “Không biết nữa! Ông ta nhìn dữ cực kỳ, một tay chụp chết hai Tới Tây Dương cũng không có vấn đề gì!”

Lục Vân Đàn: “…”

Khoa trương đến vậy à?

Lý Nguyệt Dao: “Có khi nào là người mà Vương Trạch gọi tới hay không?”

Lục Vân Đàn nghe mà ù ù cạc cạc, cô tò mò ngẩng cổ nhìn về phía cuối hành lang, thấy người đàn ông vạm vỡ kia. Sau đó, trước mắt bao người, cô chạy như điên về phía ông ấy, vừa chạy vừa dang hai tay ra, vui vẻ gọi to: “Ba!”

Lý Hàng: “…”

Lý Nguyệt Dao: “…”

Những học sinh khác trên hành lang: “…”

Đúng là nước lũ ập vào miếu Long Vương*!

*Nước lũ ập vào miếu Long Vương: chỉ vốn là người một nhà, ở cùng phe nhưng vì không biết nhau mà hiểu lầm, xung đột với nhau.

Ba Lục Vân Đàn đã vào đoàn phim làm chỉ đạo võ thuật gần hai tháng. Chiều hôm kia, lúc cô quay lại trường thì ba của cô còn chưa về nhà. Không ngờ hôm nay ba cô lại tới trường tìm cô, thật đúng là vừa bất ngờ vừa vui!

Cô giống như một con bồ câu trắng bé nhỏ, lao thẳng vào lòng ba cô.

Lục Lâm cười ha ha, dùng bàn tay to rộng để xoa đầu con gái, giọng nói hồn hậu của ông ấy chứa đựng cả tình thương dịu dàng của người đàn ông lực lưỡng: “Sao mới hai tháng không gặp mà con gái của ba đã gầy mất rồi?”

Lục Vân Đàn ngửa đầu nhìn ba mình: “Vì con bận học đấy! Con chăm lắm luôn!”

Lục Lâm: “Chăm chỉ học hành mà lại bị mời phụ huynh á?”

Lục Vân Đàn: “…”

Lục Vân Đàn buông tay, không ôm ông ấy nữa: “Hóa ra là ba bị chủ nhiệm lớp con mời tới à?”

Lục Lâm: “Nếu không thì sao?”

Lục Vân Đàn giận dỗi, dẩu miệng: “Con còn tưởng là ba cố tình tới thăm con!” Cô bỗng nghĩ tới điều gì: “Không đúng, không phải thầy chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại cho mẹ ạ? Sao ba lại tới?”

Lục Lâm nói thẳng, không hề giấu giếm: “Mẹ con bảo là còn muốn sống lâu thêm hai năm nữa.”


Lục Vân Đàn: “…”

Lục Lâm: “Nghe nói con đánh nhau với bạn khác à?”


Lục Vân Đàn gật đầu: “Vâng!”

Các học sinh đang đứng xem xung quanh đều lộ ra biểu cảm kính nể, thầm nghĩ: Quả đúng là chiến thần, bị phụ huynh chất vấn mà không hề hoảng hốt lo sợ.

Lục Lâm: “Con có thắng không?”

Những học sinh khác đang đứng xem: “…”

Lục Vân Đàn vô cùng tự hào: “Tất nhiên là có ạ!”

Lục Lâm gật đầu: “Cũng được đấy, không làm mất mặt ba.”

Những học sinh khác đang đứng xem: “…”

Phụ huynh của chiến thần cũng không phải người thường.

Lục Vân Đàn: “Sao ba không đi gặp thầy chủ nhiệm? Cứ đứng ở cửa sau của lớp con làm gì thế?”

Lục Lâm bất đắc dĩ: “Chủ nhiệm lớp của con không có ở trong văn phòng, ba chỉ đành đi tìm con trước. Nhưng ba hỏi mấy bạn cùng lớp với con là có phải Lục Vân Đàn học ở lớp này không mà họ đều trả lời là không biết.”

Lục Vân Đàn ngơ ngác: “Sao lại không biết?” Nhưng cô rất nhanh đã hiểu ra điều gì từ ánh mắt tràn đầy sợ hãi của các bạn xung quanh… Ra là mọi người đang bao che cho cô… Cô thở dài bất đắc dĩ, nói với ba mình: “Ba đến thì đến thôi, sao tay còn lăn hạt óc chó làm gì? Nhìn như đại ca xã hội đen ấy, làm các bạn con sợ hãi, còn tưởng là ba tới để gây sự với con.”

Lục Lâm duỗi tay phải ra, ông ấy cũng thấy rất tủi thân: “Mẹ con cứ bắt ba lăn hạt óc chó, nói là nhìn trông nhã nhặn lịch sự, trông không đáng sợ. Chứ cái ba lăn ban đầu là quả bóng sắt mà!”

Lục Vân Đàn: “…”

Những học sinh khác đang đứng xem: “…”

Còn không bằng hạt óc chó đâu.

*Quả bóng sắt, tên đầy đủ: Bóng sắt Bảo Định, là một trong ba món bảo bối của phủ Bảo Định. Người hiện đại thường dùng nó để tập luyện, giúp cơ tay được linh hoạt hơn, nhưng nó còn có một công dụng ngầm khác là để phòng thân.

Lục Lâm còn đang nhớ thương quả bóng sắt của ông ấy: “Bóng sắt tốt biết bao, thể tích lớn, trọng lượng cũng đủ, hạt óc chó nhẹ hều, lăn trong tay mà chẳng có cảm giác gì cả.”

Lục Vân Đàn cũng biết ba mình có thói quen lăn đồ vật trong tay, hơn nữa chuyện này cũng không thể trách ba cô tất được, cũng phải trách cô nữa, là cô giấu chuyện mình bị mời phụ huynh với các bạn cùng lớp, nếu không thì mọi người đã không hiểu lầm rồi.

Nhưng lý do cô giấu chuyện này không phải là vì cô thấy xấu hổ vì bị mời phụ huynh mà là để giấu chuyện trong khu rừng nhỏ có gắn camera. Như vậy thì cô có thể lũng đoạn tài nguyên, vẽ một cái bản đồ camera theo dõi trong trường THPT số 2 mới, sau đó đến cửa hàng photo bên ngoài trường để photo ra 100 bản, dùng khẩu hiệu “Bản đồ camera theo dõi trong trường mới nhất” để bán đồ dỏm.

Cô thậm chí còn phân tích, chắc chắn là bản đồ này sẽ không phổ biến với học sinh lớp 12, bởi vì mọi người đều sắp tốt nghiệp, đã thuộc mọi ngóc ngách trong trường như thuộc lòng bàn tay, nhu cầu của bọn họ với tấm bản đồ này là không lớn. Vậy nên doanh số của bản đồ trong nhóm học sinh lớp 12 sẽ không cao, đối tượng tiêu thụ phù hợp nhất chính là học sinh lớp 10 sắp bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự.

Lại chờ thêm hai tuần, đợi học sinh lớp 10 khai giảng là cô có thể kiếm hời to nhờ tấm bản đồ này!


“Lục Vân Đàn!”

Tiếng gọi rõ họ rõ tên thình lình vang lên, cắt ngang giấc mơ buôn bán kinh doanh của Lục Vân Đàn. Cô và ba mình đồng thời quay đầu lại, thấy chủ nhiệm lớp – lão Kim đang đứng trước cửa văn phòng của thầy tổng phụ trách khối ở tầng hai tòa nhà đối diện.

Lão Kim vịn lan can, phất tay với hai ba con họ, ý bảo hai người họ tới văn phòng của thầy tổng phụ trách khối.

Lục Vân Đàn quay đầu nói với ba mình: “Xem ra thầy tổng phụ trách khối của bọn con cũng muốn gặp ba.”

Lục Lâm cảm thấy ông ấy vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý thì hơn: “Rốt cuộc là con gây chuyện lớn đến chừng nào thế?”


Mặt Lục Vân Đàn vô tội: “Con chỉ đánh nhau trong trường thôi mà.”

Những học sinh khác đang đứng xem: “…”

Chỉ, đánh nhau, trong trường, thôi mà?

Bĩnh tĩnh đến vậy ư?

Lục Lâm: “Không còn gì khác nữa?”

Những học sinh khác đang đứng xem: “…”

Thế này vẫn chưa đủ à?

Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng vậy, chỉ đánh nhau thôi.”

Lục Lâm nhăn mày, vô cùng hoang mang: “Việc nhỏ như vậy mà cũng phải mời phụ huynh à?”

Mặt Lục Vân Đàn cũng rất buồn rầu: “Đúng thế, đúng thật là chuyện bé xé ra to mà.”

Những học sinh khác đang đứng xem: “…”

Giỏi quá.

Tuy hai ba con nhà họ Lục thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vì nể mặt chủ nhiệm lớp và giáo viên tổng phụ trách khối mà họ vẫn đến văn phòng thầy tổng phụ trách khối theo như yêu cầu.

Đúng lúc Lục Vân Đàn dẫn ba mình đi tới cầu thang ở phía Tây Bắc, họ gặp phải Lương Vân Tiên và Tới Tây Dương.

Tới Tây Dương vốn đang chạy ở đằng trước, nhưng ngay lúc nhìn thấy người đàn ông cường tráng kia, cậu ấy bỗng dừng chân lại, làm Lương Vân Tiên suýt thì va phải người cậu ấy.

Tới Tây Dương vừa duỗi tay chỉ người đàn ông cường tráng vừa run rẩy: “Chú, chú đừng có mà lại đây!” Lại vừa sợ hãi mà trốn ra sau lưng phó bang chủ, dù cho dáng người cao gầy của phó bang chủ hoàn toàn không thể che được thân hình béo tròn của cậu ấy: “Chính là ông ta!”

Lưng Lương Vân Tiên thẳng tắp, anh đứng im trên bậc thang, không hề nhúc nhích. Anh nhìn người đàn ông cường tráng với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nhìn Lục Vân Đàn đang đi bên cạnh ông ấy, quan tâm dò hỏi: “Cậu biết người này à? Người này tìm cậu làm gì thế?”

Lục Vân Đàn: “Đây là ba tớ, bọn tớ đang đi tìm thấy tổng phụ trách khối.”

Lương Vân Tiên: “…”

Tới Tây Dương: “…”

Hai người đồng thời trợn to mắt, cất tiếng hỏi cùng một lúc: “Ba của cậu?”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng rồi! Không giống à?”

Lương Vân Tiên: “…”

Tới Tây Dương: “…”


Một người trắng trắng mềm mềm, một người thô kệch vạm vỡ, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống nhau.

Lục Vân Đàn tiếp tục dẫn ba mình lên tầng, khi họ đến tầng 2, Lục Lâm không nhịn được, nói: “Hai thằng nhóc vừa rồi nhìn trông không thông minh cho lắm.”


Lục Vân Đàn: “Người béo kia có hơi ngu ngơ, nhưng người vừa cao vừa đẹp trai kia thì rất thông minh, là người đứng nhất khối đấy ba!”

Vừa cao vừa đẹp trai?

Lục Lâm “hừ” một tiếng, vừa lăn hạt óc chó vừa coi thường, nhận xét: “Đẹp trai cái gì? Trông trắng bóc như vậy, như con mọt sách ấy, chắc chắn là không thể chống lại được một cú tát của anh trai con.”

Lục Vân Đàn không vui, cô chu miệng, nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Ba không được gọi cậu ấy là con mọt sách, cậu ấy là bạn học của con, ba không được nói cậu ấy như thế!”

Cùng lúc đó, ở cầu thang, Tới Tây Dương vừa vỗ ngực vì sợ vừa cảm thán: “Không ngờ ông ấy lại là ba của bang chủ. Aizzz, chắc mẹ của bang chủ phải đẹp lắm thì mới có thể đóng góp cho gen của bang chủ thành như bây giờ.”

Lương Vân Tiên nghĩ tới người phụ nữ tóc xoăn đỏ kia: “Mặt mũi của cậu ấy và anh trai cậu ấy đều trông giống mẹ.”

Tới Tây Dương sửng sốt: “Bang chủ còn có anh trai à?”

Lương Vân Tiên thở dài, gật đầu: “Ừ.”

Tới Tây Dương cẩn thận nhớ lại màu da, dáng người và khí thế của người đàn ông cường tráng ban nãy, cậu ấy rùng mình: “Thế anh trai cậu ấy trông thế nào?”

Lương Vân Tiên im lặng một lát, sau đó đánh giá bằng năm chữ, lời ít ý nhiều: “Tu La chốn trần gian.”

Tới Tây Dương: “…”

Người đàn ông cường tráng có dáng vẻ hung thần ác sát bản 2.0 lập tức hiện lên trong đầu óc cậu ấy.

Cứu mạng, đáng sợ quá!

Khuôn mặt mập mạp của Tới Tây Dương trắng bệch, cậu ấy mở miệng, giọng run run: “Cậu, cậu nói xem, có phải bang chủ… Tha cho Vương Trạch một mạng hay không?”

Lương Vân Tiên hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Tới Tây Dương: “…”

Tới Tây Dương: “Tôi, sau này tôi không dám chọc giận bang chủ nữa.” Sau đó, cậu ấy lại nhìn phó bang chủ, nói lời chân thành, thấm thía: “Nghe tôi khuyên một câu đi, sau này nhớ nhất định đừng nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với vị trí bang chủ, sẽ chết người đấy!”

Tôi muốn chức bang chủ để làm gì?

Lương Vân Tiên mím môi do dự một lát, hỏi thử: “Nếu có người nảy sinh suy nghĩ không an phận với bang chủ thì sao?”

Trong đầu Tới Tây Dương lập tức hiện lên cảnh tượng người đàn ông cường tráng và Tu La chốn trần gian hợp tác giết người phanh thây: “Thì chờ chết không toàn thây đi!”

Lương Vân Tiên: “…”

Tới Tây Dương: “Nhưng mà có khi nào bang chủ bị mời phụ huynh vì đánh nhau với Vương Trạch hay không?” Cậu ấy rất lo lắng: “Đi gặp thầy tổng phụ trách khối luôn, xem ra tình hình vô cùng nghiêm trọng, bang chủ sẽ không bị đuổi học chứ?”

Lương Vân Tiên ngẩn ra, xoay người vọt lên tầng.

Lão Kim vẫn luôn đứng trước cửa văn phòng giáo viên tổng phụ trách khối để chờ hai ba con nhà họ Lục tới.

Sau khi đi vào văn phòng giáo viên tổng phụ trách khối với chủ nhiệm lớp, Lục Vân Đàn mới phát hiện ra rằng Vương Trạch và phụ huynh của Vương Trạch không tới, trong văn phòng chỉ có một mình thầy tổng phụ trách khối.

Nói cách khác, trong sự kiện đánh nhau có cả hai bên tham gia này, chỉ có mình cô là bị mời phụ huynh.



Nghe nói nơi phương xa có anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghe nói nơi phương xa có anh Truyện Nghe nói nơi phương xa có anh Story C35: Chương 35
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...