Nghề Này
C47: Xinh Đẹp Quá Cũng Không Tốt (h Nhẹ)
Tối hôm đó, Kỳ Duyên về nhà, chị vẫn như thường lệ loay hoay trong bếp nấu đồ ăn. Kỳ Duyên cứ cảm thấy chị là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào. Thẳng đến lúc ngồi vào bàn cơm, chị không ăn mà cứ mỉm cười nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô có chút hoài nghi nhân sinh.
- Bé... Bé làm gì nhìn Gấu dữ vậy, trên mặt Gấu có dính gì hả?
- Không có. - Chị lắc đầu, tiếp tục cười nhìn cô chằm chằm.
Kỳ Duyên có chút sởn tóc gáy, cô nuốt nước miếng "Thế sao nhìn Gấu?"
- Tại đột nhiên cảm thấy Gấu rất bảnh, không biết ra đường có bao nhiêu người cũng nhìn chằm chằm thế này.
Rồi, tới công chiện luôn. Mùi giấm chua nồng nặc, cô liền hiểu là chị đã biết được chuyện kia rồi. "Anh Duy kể Bé nghe chuyện Estelle rồi hả? Bé thấy sao?"
- Thấy gương mặt này của Gấu, quả thực là đào hoa. - Chị tiếp tục cười, cái kiểu cười như không cười mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến.
Kỳ Duyên nuốt nước miếng, cẩn thận quan sát sắc mặt của chị. Dục vọng cầu sinh của cô nói rằng cô nên đứng dậy và chạy đi. Vì thế Kỳ Duyên không tự chủ được mà buông đũa, nhích nhích ghế lùi lại, ôm lấy mặt mình. Chị nhà đừng có làm bậy nha... "Bé đừng làm Gấu sợ..."
- Thật ra tới bây giờ, Bé mới hiểu được một chuyện.
- Chuyện... chuyện gì?
- Xinh đẹp quá cũng không phải rất tốt. Miệng lưỡi trơn tru quá cũng không phải rất tốt - Chị nói, rồi cầm con dao gọt trái cây kế bên lên, xoay qua xoay lại nhìn, còn vươn tay lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau lưỡi dao, sáng bóng.
Cái này Kỳ Duyên run cầm cập, nín thinh, một động tác nhỏ cũng không dám, sợ động đậy một cái thôi là thành Gấu chặt khúc dưới tay chị.
Thấy cô rụt người sợ sệt, chị nhướn mày, nhếch môi, "Ăn lẹ đi.", con dao chặt một cái 'Phập' xuống dĩa táo.
Kỳ Duyên giật bắn cả người, lắp bắp "Ăn... Gấu ăn... Bé đừng... đừng làm bậy."
Cơm nước xong, hai người chia nhau đi tắm, vẫn như cũ là Kỳ Duyên tắm xong trước, ngồi ở tren giường tự sấy tóc của mình, chờ chị tắm ra lại sấy tóc cho chị. Từ đầu đến cuối đều giống mọi ngày, chỉ là...
Kỳ Duyên tắt máy sấy, đứng dậy đi cất. Nhưng lúc cô vừa quay đầu thì đã bị một lực đẩy sát vào tường, khuôn mặt chị phóng to ngay trước mắt.
- Bé... - Cô lắp bắp.
- Sao? - Chị mỉm cười, sau đó giữ chặt tay cô ép lên đỉnh đầu, mạnh mẽ hôn xuống.
Kỳ Duyên mặt ngoài kinh hãi, nhưng bên trong còn là rất hưởng thụ, hiếm khi chị nhà chủ động theo dạng này. Bạn Gấu trong lòng khoái đến muốn hét lên, đứng yên hé miệng để chị hôn càng thêm thuận tiện.
Nhận thấy sự ngoan ngoãn của cô, chị không chút kiêng dè mà mút lấy, nhân lúc Kỳ Duyên đắm chìm trong nụ hôn của mình thì khoé môi nhẹ nhàng cong lên, cắn xuống một cái thật mạnh.
- Aa... - Bất ngờ ăn đau, Kỳ Duyên la một tiếng, theo bản năng muốn đẩy chị ra, nhưng tay cô bị chị cứng rắn giữ chặt, cả người hoàn toàn không có sức phản kháng.
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi. - Chị đặt một ngón tay trên miệng cô, sau đó lại tiếp tục cắn xuống. Lần cắn này thật sự rất mạnh, môi Kỳ Duyên bị chị dày vò đến mức bật máu, cô cũng nhịn không được mà có chút nức nở. "Đau..."
Chị nhướn mày, lúc này mới chậm rãi buông tha đôi môi của cô ra "Biết đau là được rồi.", sau đó vươn đầu lưỡi liếm đi phần máu nóng hổi, trong miệng tanh nồng, "Cho chừa cái tội ra ngoài hút gái."
Ánh mắt Kỳ Duyên tối sầm, si mê nhìn chị không chớp mắt, như quên mất luôn cả cơn đau.
Hơi ấm phả vào tai khiến Kỳ Duyên tê dại, lỗ tai run run, cả người cứng đờ, và dường như chỉ chờ có vậy, chị dùng tay đẩy cô một cái, hai người ngã nhào lên giường.
Mục đích của việc mặc áo ngủ chính là để thoải mái, và cũng để dễ dàng cởi ra nếu có làm. Vì vậy, không đến mười giây, toàn bộ quần áo trên người Kỳ Duyên đều bị chị lột sạch sẽ, nằm sõng soài ở dưới đất.
Cô ngốc ngốc nhìn chị, dường như không hề dự đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Chỉ thấy chị do dự một chút, nói "Gấu, nhắm mắt lại."
Nếu như bình thường, cô sẽ không. Nhưng bởi vì thần sắc do dự vừa rồi trên mặt chị, không hiểu sao Kỳ Duyên lại cảm thấy không có gì không ổn, vì thế cô nghe lời nhắm mắt.
Khoé môi chị cong lên, kéo lấy một cái cà vạt đã thắt để sẵn dưới gối, nhanh như chớp tròng vào tay cô, siết chặt.
Kỳ Duyên ngỡ ngàng mở to mắt, lúc này mới phát hiện điều không đúng, lập tức muốn ngồi dậy "Bé..."
Hai tay bị trói, không có điểm tựa, chị không hề tốn chút sức lực nào mà đẩy cô nằm lại xuống giường. Chị quỳ giữa người cô, cúi đầu vùi vào hõm vai cô ngửi ngửi "Gấu cũng thơm đó..., không biết có ngon không nhỉ?"
!!!
Ét ô ét, bạn Gấu gửi tín hiệu cầu cứu gấp lên vũ trụ.
Bàn tay chị bắt đầu vuốt ve dọc cơ thể Kỳ Duyên, sau đó vòng lên bóp chặt lấy khuôn ngực mà xoa nắn. Dưới sự khiêu khích của chị, cô rất nhanh đã động tình, cả người đỏ ửng lên, run rẩy nhè nhẹ.
- Bé... đừng vậy m...
- Suỵt, đêm nay Gấu chỉ cần nằm yên thôi. - Chị hôn xuống, cắt ngang lời cô nói. - Chỉ cần cái miệng này làm việc là được.
- Có biết một đứa trẻ hư phải bị gì không? - Giọng chị khàn khàn, ánh mắt một nửa nhuốm màu dục vọng, nửa còn lại lại như có một ngọn lửa tức giận vô cùng.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Kỳ Duyên nhút nhát rụt rụt vai, nuốt nước miếng đầy sợ sệt, không dám hé môi.
- Bị phạt... - Chị nghiến răng, sau đó không hề nhẹ nhàng mà bắt đầu một đêm chiếm hữu.
Hơi thở sắc tình cùng những tiếng rên rỉ, nức nở tràn ngập căn phòng...
- Bé.. nhẹ thôi... Đau...
- Đừng... Đừng liếm... A.. ha...
- Hức.. Gấu biết sai rồi... Bé... Tha... tha... cho.. cho... Gấu.. ah... ưm.. đi....
- Cái miệng này của Gấu, thực sự thích hợp để kêu giường. - Chị nhếch mếp cười đầy gian ác.
Tối hôm đó, Kỳ Duyên đánh mất lần đầu tiên vào tay chị. Đó cũng là lần đầu tiên cô nhận ra, trước nay cô đã đánh giá thấp chị! Trước nay đều là chị nhường cô mà thôi!!! Sự kiêu ngạo của bé Gấu bị đả kích, tổn thương nặng nề... Huhu
Nhưng mà.. nói đi cũng phải nói lại... Chị nhà tôi sao hôm nay công thế, bé Gấu lỡ mê rồi phải nàm saooo...
———————————
Ngày hôm sau, Kỳ Duyên có lịch chụp photoshoot, cô khóc không ra nước mắt với cái thân thể kêu gào đau nhức khắp nơi này, muốn giận mà không dám giận mím môi nhìn chị. Chị cười, còn đưa tay lên lắc lắc xoa xoa phần khớp cổ tay đầy khiêu khích.
Bạn Gấu bất lực, chỉ phải rầu rĩ tỏ vẻ đáng thương "Hôm qua Bé hung quá... Sáng nay Gấu còn lịch quay."
- Đáng đời mấy người. - Qua cầu rút ván, nga, cũng không phải rất đúng, nhưng trong trường hợp này thì thực sự nó nên được dùng để nói về chị. Đè con người ta ăn đã đời xong thì không hề có chút lương tâm nào, thần thanh khí sảng rời giường, bỏ mặc bé Gấu trong lòng gào thét.
Nhưng mà... Kỳ Duyên cô lại yêu chết cái nét này của chị. Nhìn chị thoải mái đi vào phòng tắm, bạn Gấu chỉ biết khóc trong lòng, Gấu ơi không lẽ Gấu có máu bị ngược trong người?
Nói thế thôi, người ta vẫn rất săn sóc, giúp bạn Gấu tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc, còn nấu đồ ăn sáng, xong rồi mới đuổi người đi làm.
Trước khi đi, cô chợt ra nhớ vấn đề chính, chỉ phải thấy chết không sờn mà hỏi "Vậy... chuyện kia..."
Chị liếc nhìn cô một cái, không mặn không nhạt trả lời "Nên làm thế nào thì làm thế đó."
Ủa rồi là có chấp nhận hông?
——————
Sau khi tập trung ở vị trí quy định, cả đoàn di chuyển tới một studio đặc biệt, là một hầm đông lạnh, vì để cho biểu hiện của dàn cast được chân thật nhất, nhiệt độ trong này được chỉnh là 6 độ C, riêng phần máy lạnh phía trên lồng kính khu vực chụp thì hạ xuống tới mức âm hai độ, khiến ai cũng rét run.
Quay được đến giữa trưa thì mọi người chia nhau nghỉ ngơi, nhưng bên đạo cụ cũng không có tăng nhiệt độ lên vì muốn đảm bảo tình trạng đóng băng cho phối cảnh sử dụng, vì thế nên mọi người đều có chút co ro mà ngồi ăn cơm.
Lúc Kỳ Duyên ăn được nửa hộp thì cô nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. Cô tò mò ngẩng đầu ngó nghiêng, rồi chuyển sang ngơ ngác khi thấy người bước vào không ai khác là chị. Bởi vì mọi người đều biết mối quan hệ của cả hai, nên chị tiến vào thuận lợi không bị bất kỳ sự ngăn cản nào. Nhưng Kỳ Duyên nhìn outfit trên người chị, ngây ngẩn.
———————
Team lật mãi đỉnh =))))) hôm nào rảnh lại thêm 1 chap ngoại truyện miêu tả rõ hơn về cảnh lật vậy =)) hôm nay lười quá.
Mà bạn Gấu chưa ăn hành xong đâuu.
Nghề Này