Nghề Này
C45: Chỉ Cần Đúng Một Lần Là Đủ
- Bé mau bật GPS lên, Gấu đến ngay! - Kỳ Duyên vội vàng nói. Sau khi nhìn thấy chấm đỏ nhấp nháy trên app thì nhanh chóng chạy đi. Cô theo định vị GPS chạy qua mấy con đường lớn, rồi lại đến mấy con hẻm nhỏ. Trời càng về khuya, giơ bàn tay đều không thể thấy đầy đủ năm ngón, Kỳ Duyên cũng vì vậy mà tâm trạng bất an vô cùng. Cô siết chặt điện thoại trong tay, nhanh hơn nữa chạy về phía chấm đỏ đang nhấp nháy.
GPS chỉ có thể dẫn đến khu vực đó, không thể chỉ rõ người dùng đang ở cụ thể nơi nào. Lúc này, Kỳ Duyên chỉ còn cách mở đèn flash, chạy dọc theo các ngõ nhỏ, không ngừng lớn tiếng gọi "Triệu ơi, Bé có đang ở đây không?"
Điện thoại lại reng lên một lần nữa, cô vội vàng bắt máy, phía trên kia liền truyền đến âm thanh yếu ớt cùng run rẩy của chị "Gấu tới chưa... Bé lạnh quá..."
- Gấu đang ở gần chỗ Bé, Bé có nghe được tiếng của Gấu không? - Cô một bên nói, một bên tiếp tục nhìn quanh. Lại chừng hơn năm phút sau, cô tìm được con hẻm dẫn ra đường lớn, ở phía đầu đường, có một bóng người quen thuộc ngồi co ro nép vào cạnh tường nhà bằng gạch. Tâm Kỳ Duyên hung hăng nhói lên.
- Bé! - Kỳ Duyên lớn tiếng gọi, Minh Triệu tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng khi quay đầu lại thì thấy bóng dáng một người chạy về phía chị.
- Gấu! - Hai người ôm chầm lấy nhau, khoảnh khắc đó, Minh Triệu rốt cuộc nhịn không được mà khóc. "Gấu đến rồi..."
Cảm thấy người chị lạnh lẽo, Kỳ Duyên vội cởi áo khoác của mình ra khoác lên cho chị, rồi ôm chặt người vào lòng mình, dịu dàng hôn tóc chị an ủi "Ngoan, không sao rồi. Có Gấu ở đây, Bé không cần phải sợ nữa."
Chị cứ vùi đầu vào người cô khóc nấc, khiến cho Kỳ Duyên xót xa không thôi, cứ như vậy ôm lấy chị vỗ về. Một lúc sau, cô cảm thấy tiếng khóc nhỏ dần, chị cũng bình tĩnh trở lại. Kỳ Duyên buông chị ra, thay chị gạt đi nước mắt, tràn đầy áy náy "Là Gấu không tốt, làm Bé con sợ rồi."
Minh Triệu dụi mắt lắc lắc đầu, nhưng rồi lại mếu máo ôm lấy cô không buông. Biết chị vẫn còn sợ, Kỳ Duyên xoa đầu chị dỗ "Chúng ta về nha?", ở bên ngoài này trời quá lạnh, lại đứng một lúc nữa chị sẽ cảm lạnh mất.
Chị gật đầu, siết chặt lấy tay cô. Bàn tay chị lạnh toát, đông cứng khiến Kỳ Duyên nắm vào cũng giật mình, cô cầm lấy tay chị đưa lại gần miệng, phả ra vài hơi sưởi ấm "Tay Bé lạnh quá vậy nè. Sau này có giận Gấu cũng không được một mình chạy ra ngoài như vậy nhé. Gấu thực sự rất lo lắng."
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc, nước mắt chị lại trào ra, nhìn vô cùng tội nghiệp. Kỳ Duyên hối hận, vội vàng hôn lên khoé mắt chị "Là Gấu sai rồi, Bé giận cứ việc đuổi Gấu ra ngoài, nhưng không cho phép tự mình chạy đi như vậy.", dù là nhận lỗi, nhưng cũng không quên nhấn mạnh điều quan trọng.
Chị vòng tay ôm lấy cô, mím môi lắc đầu. Kỳ Duyên không rõ cái lắc đầu này có nghĩa là gì, nhưng Bé con nhà cô có vẻ như bị doạ đến mức không nói chuyện rồi.
Trở về phòng, Kỳ Duyên liền dẫn chị vào trong phòng tắm, bắt đầu xả nước ấm. Minh Triệu ngoan ngoãn để cô giúp mình tắm rửa, tẩy đi hàn khí trên người, trong suốt quá trình đó, ánh mắt của chị không lần nào rời khỏi người cô.
Cho đến tận khi nằm ở trên giường được Kỳ Duyên ôm vào trong lòng, chị mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy nhõng nhẽo "Đều tại Gấu!"
Kỳ Duyên bất ngờ, không nghĩ đến Bé con nhà cô câu đầu tiên mở miệng ra lại là đi trách móc. Cô phì cười "Sao lại tại Gấu?"
- Tại Gấu chọc Bé giận! Gấu đáng ghét!
- Chứ không phải tại Bé đã không biết đường lại còn giận dỗi chạy đi một mình sao?
- Nếu không phải tại Gấu làm Bé giận, Bé mới không bỏ đi. - Chị bĩu môi - Còn có, Bé không có mù đường!
Kỳ Duyên cảm thấy chị bây giờ tựa như đứa nhỏ tám tuổi chơi xấu làm nũng, đáng yêu vô cùng, khiến cô càng muốn trêu chọc "Không có mù đường sao? Vừa nãy là ai đi lạc ấy nhỉ?"
- Không có đi lạc! Chẳng qua là người ta không dùng Google Map để tìm đường thôi. - Chị mạnh miệng cãi lại, nhưng cũng tự ý thức được lý do của mình thật ấu trĩ.
- Haiz, Gấu thấy Bé có dùng cũng thế thôi. Cả đời này của Bé cũng chỉ tìm đúng đường một lần duy nhất, cũng không cần Google làm gì. - Bạn Gấu thở dài.
Minh Triệu khó hiểu, nghi hoặc nhìn cô "Một lần duy nhất thôi? Là lần nào?"
- Là lần tìm đúng đường vào tim Gấu này, cũng chỉ cần một lần này là đủ. Đường này Google không chỉ được. - Kỳ Duyên cầm lấy tay chị đặt lên tim mình, cười khanh khách.
- Gấu...! Ba hoa! - Chị đỏ mặt, nhỏ giọng mắng, còn nâng tay đánh một cái vào người cô, nhưng khoé môi cong cong là giấu không được tâm tình vui vẻ.
- Haha...
Hai người ôm nhau thân mật một lúc thì Kỳ Duyên khàn giọng thì thào "Đêm nay, cho Gấu nhé?"
Chị thẹn thùng gật đầu.
Qua mấy ngày, cô liền nhận được cú điện thoại của Vĩnh Duy.
- Duyên ơi, có một chương trình thực tế để làm từ thiện muốn mời em tham gia một tập. Anh đã check rồi, là chương trình nước ngoài, quỹ đầu tư có tiếng, độ uy tín rất cao, đã sản xuất được 4 mùa rồi. Em có muốn đồng ý không?
Bởi vì bật loa lớn, vừa nghe đến chữ 'nước ngoài', cô và chị liền nhìn nhau một cái.
- Anh gửi tài liệu thông tin này kia qua mail cho em với, em trả lời sau được không?
Động tác của Vĩnh Duy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gửi toàn bộ thông tin sang cho cô.
Là một chương trình thực tế, khách mời sẽ tham gia vào các thử thách cá nhân và theo team. Sau đó tổng kết toàn bộ điểm số của các khách mời để quy đổi thành số tiền nhận được từ nhà sản xuất để góp vào quỹ từ thiện. Chương trình này đã quay ở tổng cộng 20 quốc gia trong suốt 4 mùa, điểm dừng chân tiếp theo là Việt Nam.
- Cái này... - Nếu là chương trình bình thường hoặc show diễn nào đó, cô còn có thể xem xét từ chối, nhưng cái này...
- Bé ơi, qua đây đọc thử. - Cô gọi chị, chị cũng ghé đầu vào xem qua một lượt.
Khách mời của chương trình lần này toàn bộ là nghệ sĩ Việt Nam, có Trấn Thành, Đại Nghĩa, BB Trần, ST, Thanh Duy, cùng một vài người khác. Trong đó, bên cạnh ekip chính, họ còn đồng ý để làm việc với ekip DatViet VAC để training cũng như là phát triển chương trình cho phù hợp.
- Thời hạn trả lời là khi nào? - Chị hỏi.
- Trong này họ không ghi nhỉ, để Gấu hỏi anh Duy thử.
- Alo anh nghe.
- Thời hạn trả lời là khi nào vậy anh?
- Em biết rồi, để em suy nghĩ, có gì khi nào em về mình tính tiếp nha. - Cô cúp máy.
- Bé thấy sao?
- Cũng tốt mà, Gấu đồng ý đi. Có cơ hội lớn thế còn gì.
- Nhưng mà... Chuyện này chắc là có sự can thiệp của Estelle, Bé... - Cô cẩn thận quan sát biểu tình của chị.
- Công ra công, tư ra tư. - Chị hơi hơi nhíu mày, không cảm thấy Kỳ Duyên nên từ chối. Bởi vì ai cũng nhìn ra được đây là một cơ hội lớn, không chỉ cho chính bản thân cô mà còn có lợi cho nhiều bên nữa.
- Thôi, để tính sau đi, mình đi chơi không? - Cô gập máy tính lại không cho chị xem nữa.
- Muốn đi đâu?
- Đi ra đường ôm nhau.
- Này! - Chị đánh cô một cái.
- Hì hì, đi sông Seine, ở đó có cây cầu đẹp lắm. - Cô kéo chị vào trong thay quần áo rồi cùng ra ngoài.
—————————
Hai người nắm tay đi dạo dọc bờ sông Seine, nơi mà văn hoá Pháp được thể hiện một cách chân thực nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Dọc hai bên bờ sông là những hàng cây đang mùa thay lá, nhuộm đỏ cả màu trời Paris, hòa cùng thời tiết vào thu khá mát mẻ, dễ chịu. Người ta thường nói, chỉ cần đi dọc bờ sông này, là có thể ngắm nhìn toàn bộ những gì đẹp nhất của Paris. Kỳ Duyên vừa đi, vừa kể cho chị nghe những điều mình biết về nơi này.
- Bé đã bao giờ nghe về Bouquinistes de Paris.
- Chưa, là gì á Gấu?
- Nói ngắn gọn là những người bán sách cũ. Nãy giờ mình đi Bé thấy nhiều cửa hiệu sách cũ đúng không, giống như cái này nè. - Cô chỉ vào một cửa hiệu sách nhỏ trên đường. - Ban đầu, họ bị xem những tên trộm vặt cho đến khi trở thành những người kinh doanh sản phẩm văn hóa, chủ yếu cũng không phải là lợi nhuận mà đã trở thành truyền thống được bảo tồn. Mấy chiếc hộp xanh này cũng phải được cấp giấy phép chứ không phải ai cũng có.
Chị im lặng lắng nghe cô kể, thi thoảng lại xen vào vài câu.
Hai người cứ như vậy đi đến cây cầu Pont des Arts.
- Nơi này từng là cây cầu khoá nổi tiếng phải không? - Chị nhìn những tấm lưới sắt, hỏi.
- Ừ, mà 2015 thì người ta đã tháo hết xuống vì cầu không chịu nổi sức nặng nữa. Tiếc nhỉ?
- Ừm, nhưng mà biểu tượng thì vẫn là biểu tượng mà, nơi này buổi chiều đẹp thật. - Chị đứng chống tay lên thành cầu, gió chiều thổi khiến mái tóc chị bay bay, góc nghiêng thần thánh của chị đẹp đến mức khiến tim Kỳ Duyên như chệch một nhịp đập, ngây ngốc ngắm nhìn.
- Tụi mình sẽ có thể bên nhau mãi sao? - Chị đột nhiên hỏi, sau đó quay đầu liền bắt gặp ánh mắt âu yếm si tình của cô.
- Sẽ. - Kỳ Duyên đáp. - Cho dù sau này có sóng gió thế nào, chỉ cần tụi mình không buông bỏ nhau là được. Gặp được Bé, là điều hạnh phúc nhất của Gấu trong cả cuộc đời này.
Chị mỉm cười, vòng tay dang ra, Kỳ Duyên lập tức tiến lên một bước ôm lấy chị.
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới tách ra, "Hứa nhé?", chị cười, giơ ngón út lên.
- Hứa! Hứa cả đời này chỉ yêu một mình Bé!
Hai người ngoéo tay hôn nhau ở trên cây cầu tình yêu nổi tiếng của thế giới, dưới hoàng hôn của chiều thu Paris, và dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của những người xung quanh.
———————
Mấy hôm nay bận quá =)))) Cơ mà nhìn tôi giống lại ngược chị nhà lắm à? =)))
Nghề Này