Nghề Này
C131: Và Cũng Chỉ Trách Gấu Như Vậy
Nửa đêm rồi, Kỳ Duyên vẫn không cách nào ngủ được, cô trằn trọc mãi trong chăn, cuối cùng vẫn là bức bối ngồi dậy. Vươn tay cầm lấy điện thoại lên, một lần nữa đem những bình luận kia toàn bộ đọc lại.
Đọc đến đọc đi đến gần như thuộc lòng, từng câu từng chữ thật mạnh mẽ mà chấn ở trong lòng cô. Không phải chỉ là vì những lời đó khó nghe, mà còn là vì nó hướng vào chị nữa.
Đến hôm nay cô mới biết được, so với chính mình bị chỉ trích, nhìn chị bị chỉa mũi dùi vào lại càng có thể khiến tim cô hung hăng mà đau. Nếu như có thể, cô tình nguyện những lời khó nghe đó là hướng vào chính mình, vốn cũng đã không thiếu, lại nhiều thêm một lần thì cũng có sao.
Nhưng chuyện đời lại làm sao như nguyện, cứ mỗi một phút mỗi một giây, số lượng bình luận kia vẫn cứ tăng dần đều... và vẫn hướng về chị mà đến.
Tâm trạng Kỳ Duyên rối bời, xen lẫn giữa đau lòng cùng hối hận.
Mười bốn năm...
Cô huỷ hoại 14 năm sạch sẽ của chị...
Nếu như không phải vì cô, chị cũng sẽ không ngồi xuống cái ghế này, càng không phải gánh chịu những tiêu cực hôm nay. Hai người không phải chưa từng nghĩ đến những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, vốn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ là đến khi nó thực sự xảy đến, Kỳ Duyên lại phát hiện cô căn bản chịu không nổi! Chịu không nổi người khác chỉ trích chị, chịu không nổi người khác hạ bệ chị, càng chịu không nổi dáng vẻ kiên cường của chị lúc đối mặt với những thứ kia!
Từ lúc công chiếu đến giờ, chị vẫn luôn cười, nói rằng khán giả sẽ có người này người kia, ai hiểu cho mình thì sẽ hiểu, ai không hiểu thì có giải thích thế nào cũng vậy thôi.
Có không ít lời nhắn hỏi thăm từ anh chị em thân thiết xung quanh, mỗi người đều quan tâm cảm xúc của chị, ai cũng lo sợ chị sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực vì những điều này.
Kỳ Duyên đứng ở một bên, nhìn chị mỉm cười trả lời từng box chat một, rõ ràng chính mình mới là người không an ổn nhất, lại kiên cường đi an ủi những người xung quanh.
Còn có bài viết kia nữa, ngay từ ban đầu, chị cũng không muốn đăng bài viết phân trần đó lên, nhưng dưới sự năn nỉ của Kỳ Duyên, chị cũng trải lòng.
Trải lòng rồi nhận về được gì, càng là chỉ trích cùng ác ý mà thôi. Chị cầm điện thoại trên tay, lắc lắc trước mặt bạn Gấu, cười nhẹ nhàng "Thấy chưa?"
Lại cười!
Từ đầu đến cuối đều cười, không có nửa câu giận dỗi hay đổ lỗi, không có nửa câu than vãn hay hối hận vì tham gia.
Bé có biết hay không Bé càng cười, lòng Gấu lại càng thêm nhói... lại càng thêm dằn vặt, tự trách chính mình.
Hốc mắt Kỳ Duyên đỏ hoe, nhìn về phía người bên cạnh.
Chị lúc này đang xoay lưng về phía cô, ngủ rồi, hơi thở vẫn như cũ đều đặn, nhưng Kỳ Duyên lại cảm thấy dường như so với mọi ngày, hôm nay tiếng thở đó, nặng nề hơn không ít.
Cô thà rằng chị sẽ đem bực tức dội lên người cô, oán giận cũng tốt, than vãn cũng tốt, khóc cũng tốt, yếu đuối một chút cũng tốt. Chị càng mạnh mẽ, cô lại càng cảm thấy chính mình tệ hại đến nhường nào.
Hối hận sao?
- Xin lỗi... - Trong bóng đêm, Kỳ Duyên khẽ thì thầm một tiếng, nước mắt không kiềm chế được lăn dài.
——————————————
Từ hôm qua đến giờ bạn Gấu cứ rầu rĩ không vui, chị cũng hiểu được vì sao, nên vẫn luôn an ủi, nói với bạn Gấu là không sao cả, chị vẫn ổn, hai người bọn họ cũng sẽ ổn, bên ngoài kia còn rất nhiều người yêu thương và hiểu cho tụi mình không phải sao.
Kỳ Duyên chỉ là gật đầu, rồi lại xoay đi không nói gì cả. Chị thở dài, bạn Gấu lại không nghe lọt lỗ tai lời chị rồi.
Tới buổi tối, bạn Gấu lại trốn ở đâu mất tiêu. Cho đến khi boxchat lại đổ xô tới hàng loạt những lời nhắn động viên của mọi người, chị lúc này mới cảm thấy hình như bạn Gấu đã nói gì đó.
Mở facebook lên, quả nhiên trên page của bạn Gấu có một bài đăng mới.
Đọc hết rồi, chị tắt điện thoại, thở dài một hơi.
"Tui mong mọi người đừng nói những lời tiêu cực với bà Triệu nữa nha, có gì thì dành những lời nói ấy cho tui nè bả k hề có lỗi gì ở đây cả, có thì lỗi của bả là đồng đội của tui thôi.."
1
Trong lòng chị khẽ nhói lên một chút, có một cỗ ấm áp nói không thành lời chảy ngang qua. Chị vô thức mỉm cười, rồi lại rất nhanh nhíu mày. Không cảm động là không có khả năng, chỉ là bạn Gấu lại linh tinh nữa rồi.
Hít một hơi, chải vuốt những suy nghĩ trong lòng, chị trả lời bài viết của bạn Gấu. Có những thứ, nói trước mặt bạn Gấu không nghe lời, vậy mình đổi một cái giao tiếp khác.
Nhấn nút đăng rồi, chị vẫn ngồi nguyên ở sopha, nhắm mắt, nâng tay xoa nhẹ thái dương.
Hỏi chị những việc này xảy ra, chị có buồn không, có bức bối không, có khó chịu không, nếu nói không thì chắc chắn là nói dối. Bị chỉ trích, bị chê bai, bị hạ bệ, con người chứ có phải gỗ đá đâu mà không biết buồn. Huống hồ, chị cảm thấy mình cũng có một phần lỗi không nhỏ trong chuyện vừa rồi, thái độ kiểm soát không tốt, thật sự là cọc cằn, bị người ta lợi dụng cũng phải thôi.
Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, về sau chuyện này vẫn là còn dài dài.
Nhưng chị cũng không hối hận vì đã tham gia, càng không cảm thấy là do bị Kỳ Duyên 'hại đời' rồi.
Hỏi chị có cảm thấy uổng cho sự cố gắng của mình mười bốn năm qua không, nói thật, không thấy bức bối là giả. Nhưng trong chuyện này, bạn Gấu lại có lỗi gì đâu? Quyết định là cả hai cùng quyết định, trách nhiệm cũng là của cả hai, làm sao lại tới phiên bạn Gấu nhận hết về mình rồi?
Huống hồ gì, hối hận cũng thế, bức bối cũng thế, bực mình thì cũng vậy thôi, không giải quyết được gì.
Trước kia chị cũng từng nghĩ, nếu một ngày mình vướng vào những ồn ào như vậy thì sao, có lẽ cũng sẽ buồn lắm chứ, có lẽ sẽ hụt hẫng vô cùng, tự trách cùng áy náy nữa. Nhưng đến khi sự việc xảy ra rồi, chị lại không cảm thấy những thứ này quan trọng đến thế. Không, hẳn là quan trọng đi, chỉ là hiện giờ so với nó, bạn Gấu trong lòng chị lại càng quan trọng.
Chị đứng lên, đi đến phòng ngủ.
Cửa phòng đóng rồi, bên trong còn truyền ra tiếng nức nở. Bạn Gấu lại trốn ở bên trong khóc rồi.
—— Cốc cốc ——
Chị gõ cửa, cho bạn Gấu thời gian sửa sang lại dáng vẻ của mình, bởi vì chị biết, bạn Gấu có lẽ cũng không hy vọng chính mình quá chật vật đối mặt với chị.
- Bé vào được không?
Không có tiếng đáp lại nào, một lúc lâu sau mới có âm thanh rầu rĩ phát ra "Bé vào đi."
Chị mở cửa, không có lập tức đi lại giường mà đứng ở bên ngoài.
Trong phòng tắt đèn tối om, bởi vì cửa mở ra nhận được luồng sáng bên ngoài, mới nhìn thấy bạn Gấu gục đầu ôm gối, đôi mắt đỏ bừng ngồi ở giữa giường.
Mà từ góc độ bạn Gấu, chị ngược sáng, nhìn không rõ trên mặt là biểu tình gì, nhưng là ánh sáng từ hành lang sau khiến bất giác như một loại quang hoàn nào đó rọi lên người chị. Chị đứng yên ở đó, hai tay từ từ dang ra.
Bạn Gấu không thèm suy nghĩ, đạp văng chăn gối trên giường, lảo đảo đứng dậy chạy đến nhào vào lòng chị.
- Khóc đi, Bé là đang trách Gấu không nghe lời mà lại suy nghĩ linh tinh đổ lỗi về mình nữa rồi! Và cũng chỉ trách Gấu như vậy. Hết rồi.
Sống mũi Kỳ Duyên cay xè, ôm chị khóc nấc lên.
—————-
Mình tự thừa nhận mình là một đứa khá vô tri trong chuyện này, mình chỉ chờ cut cơm chó =)) còn lại mình cũng không quan tâm. Mình không đọc drama, cũng không xem full câu chuyện, mình chỉ thấy thương Triệu vì bị ác ý đánh, cũng thương và hiểu Gấu đã phải dằn vặt như thế nào mới có thể viết bài post kia. Cũng vui vì nhìn thấy được tình cảm của cả hai người sau chuyện này sẽ càng thêm gắn kết. Thế thôi.
2
Tâm tịnh một chút, nhìn mọi việc cũng không nặng nề.
Nghề Này