Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Chương 115: Ai Bẩn?
Lúc này Thái Cẩn Ngôn hoàn toàn bị động tác này của Triệu Chân Tâm làm mất hết cả lí trí. Hắn quên hết e ngại và lo sợ chất chồng trong lòng mà vươn tay ra, túm lấy cổ tay cậu. Miệng hắn gấp gáp kêu lên:
- Chân Tâm! Không! Đừng làm thế!
- Tại sao chứ?
Triệu Chân Tâm tròn xoe mắt hỏi lại. Miệng cậu còn đang ngậm ngón tay, thanh âm không rõ ràng lắm lại càng thêm mềm mại. Tiếng nói ngây thơ trong trẻo như vậy, khi lọt vào tai của Thái Cẩn Ngôn lại đẩy tâm trí hắn vào những suy nghĩ dơ bẩn đến ngượng ngùng. Thái Cẩn Ngôn ấp úng một lúc mới nói ra được mấy câu:
- Chân Tâm, mau lấy ra đi. Đừng ngậm như thế, bẩn…
Thái Cẩn Ngôn gấp đến lúng túng. Trên ngón tay của Triệu Chân Tâm vẫn còn dính nước bọt của hắn… Sao cậu lại có thể chạm vào rồi lại còn nuốt luôn nước bọt từ trong miệng hắn chứ? Nước bọt của hắn rất bẩn. Sao hắn có thể chấp nhận để cho Chân Tâm làm chuyện như vậy được?
Nhưng Triệu Chân Tâm thì không hiểu ý của Thái Cẩn Ngôn. Cậu chỉ nghe hắn nói từ “bẩn”. Thế là, Chân Tâm mèo nhỏ tức giận đến xù lông. Cậu ấm ức kêu lên:
- Bẩn sao? Anh dám nói ngón tay của tôi bẩn! Thái Cẩn Ngôn! Anh dám ghét bỏ tôi? Anh chê bai tôi...
Triệu Chân Tâm tức giận rồi. Nhưng bộ dáng của cậu khi tức giận không hề tạo ra chút uy hiếp nào, thậm chí còn tăng thêm phần khả ái. Thái Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt vốn long lanh như mặt hồ thu của cậu nay rưng rưng ánh lệ càng thêm vẻ kiều diễm mê ly. Đôi môi của cậu hồng phấn, ngậm lấy ngón tay thon thon trắng muốt. Hai gò má phinh phính lên vì đang ngậm tay càng thêm phụng phịu đáng yêu. Triệu Chân Tâm lúc này chẳng khác gì một tiểu tinh linh huyền bí, vừa có nét ngây thơ trong sáng, lại vừa quyến rũ, diễm lệ.
Thái Cẩn Ngôn ngắm dung nhan của Chân Tâm mà mê mẩn. Nhưng hắn cũng biết hiện giờ không phải là lúc để thưởng thức. Chuyện này không chỉ là điều không nên, mà còn là tội lỗi, là sai lầm mà hắn không thể phạm, càng không thể để Chân Tâm bị nhúng chàm. Thế là Thái Cẩn Ngôn vội vã giải thích:
- Tôi không phải nói ngón tay của em bẩn, mà là, là…
Thái Cẩn Ngôn ngắc ngứ, không thể nói hết được ý. Hắn không dám, cũng không nỡ nói rõ cho Chân Tâm biết cậu đang ngậm cái thứ bẩn thỉu gì vào miệng. Sự ấp úng của Thái Cẩn Ngôn khiến Triệu Chân Tâm càng ấm ức. Cậu mếu máo:
- Giải thích không được sao? Quả nhiên là anh chê tôi! Tôi biết mà, ngoại trừ cha mẹ và anh trai, chị dâu ra, tất cả mọi người đều ghét bỏ tôi. Nhất là anh, anh vừa ghét bỏ, vừa khinh thường tôi!
- Không phải như vậy, tôi không có…
Thái Cẩn Ngôn vừa vội vàng vừa bất đắc dĩ. Hắn xua tay, lại lắc đầu nhưng vẫn không nói hết được trọn câu. Thái Cẩn Ngôn thở dài trong lòng, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại. Hắn đã từng làm một thằng đi nhặt ve chai, đã từng làm một con “chó điên” đến hùm beo còn e ngại, đã từng làm một con ngựa bất kham, và bây giờ hắn đang là một tổng giám đốc lạnh lùng khiến biết bao nhiêu đối thủ vừa ghét vừa sợ. Gió tanh mưa máu cỡ nào hắn cũng chưa từng e ngại. Kẻ địch hùng mạnh cỡ nào hắn cũng chưa từng lùi bước. Dù là bị khinh khi hay bị chế nhạo, thậm chí là bị hành hung, bị ám sát,… hắn cũng chưa từng sợ hãi. Vậy mà lúc này đây, Thái Cẩn Ngôn hắn lại phải bó tay thúc thủ, có miệng mà không nói nổi thành câu, trong lòng vừa gấp vừa sợ vừa lo vừa hoảng chỉ vì một bé mèo con đang giận dỗi.
Trước sự giận dỗi của Triệu Chân Tâm, thật sự là Thái Cẩn Ngôn không biết làm thế nào. Hắn có thể đánh người, có thể mắng người, có thể dọa người,… nhưng hắn chưa từng dỗ dành ai. Nhất là với chàng trai trước mặt này, Thái Cẩn Ngôn càng không dám nói gì, sợ nói ra càng nhiều càng sai nhiều và khiến Triệu Chân Tâm thêm tức giận. Thế là, Thái Cẩn Ngôn chỉ còn một cách, vô cùng phù hợp với tính cách của hắn: thả Triệu Chân Tâm xuống đất.
Triệu Chân Tâm bị hành động này của Thái Cẩn Ngôn dọa cho sững lại. Cậu run run kêu lên:
- Anh làm gì đấy? Anh không muốn bế tôi nữa à?
Thái Cẩn Ngôn mím môi im lặng. Sao hắn lại không muốn bế cậu nữa cơ chứ? Nhưng nếu hắn cứ bế cậu như thế thì sẽ không thể ngăn cản được những hành động vừa ngây thơ vừa quyến rũ chết người như ban nãy. Sự im lặng của Thái Cẩn Ngôn khiến cho Triệu Chân Tâm tức đến lắp bắp. Cậu gắt lên:
- Anh... anh... anh... Anh mau trả lời đi chứ! Anh đúng là đáng ghét mà!
Thái Cẩn Ngôn chậm rãi bước lùi lại vài bước trong nỗi tự trách và thất vọng về bản thân. Hình như hắn lại làm cho Triệu Chân Tâm tức giận hơn rồi. Thái Cẩn Ngôn cúi gằm mặt, không dám nhìn Triệu Chân Tâm nữa. Trong đầu của hắn bỗng nhiên tràn ngập những câu chửi rủa, dè bĩu, đay nghiến của quá khứ không biết từ đâu ùa về.
“Thái Cẩn Ngôn, mày là thằng đê tiện.”
“Thái Cẩn Ngôn, mày thật khiến người ta chán ghét.”
“Thái Cẩn Ngôn, bộ dáng của mày thế này, sẽ không có đứa con gái nào yêu mày nổi đâu.”
“Thái Cẩn Ngôn, không chỉ là đàn bà, mà cả đàn ông cũng khinh mày.”
“Thái Cẩn Ngôn, mày chỉ có thể làm một món đồ chơi. Mày không xứng để được yêu.”
Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
- Chân Tâm! Không! Đừng làm thế!
- Tại sao chứ?
Triệu Chân Tâm tròn xoe mắt hỏi lại. Miệng cậu còn đang ngậm ngón tay, thanh âm không rõ ràng lắm lại càng thêm mềm mại. Tiếng nói ngây thơ trong trẻo như vậy, khi lọt vào tai của Thái Cẩn Ngôn lại đẩy tâm trí hắn vào những suy nghĩ dơ bẩn đến ngượng ngùng. Thái Cẩn Ngôn ấp úng một lúc mới nói ra được mấy câu:
- Chân Tâm, mau lấy ra đi. Đừng ngậm như thế, bẩn…
Thái Cẩn Ngôn gấp đến lúng túng. Trên ngón tay của Triệu Chân Tâm vẫn còn dính nước bọt của hắn… Sao cậu lại có thể chạm vào rồi lại còn nuốt luôn nước bọt từ trong miệng hắn chứ? Nước bọt của hắn rất bẩn. Sao hắn có thể chấp nhận để cho Chân Tâm làm chuyện như vậy được?
Nhưng Triệu Chân Tâm thì không hiểu ý của Thái Cẩn Ngôn. Cậu chỉ nghe hắn nói từ “bẩn”. Thế là, Chân Tâm mèo nhỏ tức giận đến xù lông. Cậu ấm ức kêu lên:
- Bẩn sao? Anh dám nói ngón tay của tôi bẩn! Thái Cẩn Ngôn! Anh dám ghét bỏ tôi? Anh chê bai tôi...
Triệu Chân Tâm tức giận rồi. Nhưng bộ dáng của cậu khi tức giận không hề tạo ra chút uy hiếp nào, thậm chí còn tăng thêm phần khả ái. Thái Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt vốn long lanh như mặt hồ thu của cậu nay rưng rưng ánh lệ càng thêm vẻ kiều diễm mê ly. Đôi môi của cậu hồng phấn, ngậm lấy ngón tay thon thon trắng muốt. Hai gò má phinh phính lên vì đang ngậm tay càng thêm phụng phịu đáng yêu. Triệu Chân Tâm lúc này chẳng khác gì một tiểu tinh linh huyền bí, vừa có nét ngây thơ trong sáng, lại vừa quyến rũ, diễm lệ.
Thái Cẩn Ngôn ngắm dung nhan của Chân Tâm mà mê mẩn. Nhưng hắn cũng biết hiện giờ không phải là lúc để thưởng thức. Chuyện này không chỉ là điều không nên, mà còn là tội lỗi, là sai lầm mà hắn không thể phạm, càng không thể để Chân Tâm bị nhúng chàm. Thế là Thái Cẩn Ngôn vội vã giải thích:
- Tôi không phải nói ngón tay của em bẩn, mà là, là…
Thái Cẩn Ngôn ngắc ngứ, không thể nói hết được ý. Hắn không dám, cũng không nỡ nói rõ cho Chân Tâm biết cậu đang ngậm cái thứ bẩn thỉu gì vào miệng. Sự ấp úng của Thái Cẩn Ngôn khiến Triệu Chân Tâm càng ấm ức. Cậu mếu máo:
- Giải thích không được sao? Quả nhiên là anh chê tôi! Tôi biết mà, ngoại trừ cha mẹ và anh trai, chị dâu ra, tất cả mọi người đều ghét bỏ tôi. Nhất là anh, anh vừa ghét bỏ, vừa khinh thường tôi!
- Không phải như vậy, tôi không có…
Thái Cẩn Ngôn vừa vội vàng vừa bất đắc dĩ. Hắn xua tay, lại lắc đầu nhưng vẫn không nói hết được trọn câu. Thái Cẩn Ngôn thở dài trong lòng, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại. Hắn đã từng làm một thằng đi nhặt ve chai, đã từng làm một con “chó điên” đến hùm beo còn e ngại, đã từng làm một con ngựa bất kham, và bây giờ hắn đang là một tổng giám đốc lạnh lùng khiến biết bao nhiêu đối thủ vừa ghét vừa sợ. Gió tanh mưa máu cỡ nào hắn cũng chưa từng e ngại. Kẻ địch hùng mạnh cỡ nào hắn cũng chưa từng lùi bước. Dù là bị khinh khi hay bị chế nhạo, thậm chí là bị hành hung, bị ám sát,… hắn cũng chưa từng sợ hãi. Vậy mà lúc này đây, Thái Cẩn Ngôn hắn lại phải bó tay thúc thủ, có miệng mà không nói nổi thành câu, trong lòng vừa gấp vừa sợ vừa lo vừa hoảng chỉ vì một bé mèo con đang giận dỗi.
Trước sự giận dỗi của Triệu Chân Tâm, thật sự là Thái Cẩn Ngôn không biết làm thế nào. Hắn có thể đánh người, có thể mắng người, có thể dọa người,… nhưng hắn chưa từng dỗ dành ai. Nhất là với chàng trai trước mặt này, Thái Cẩn Ngôn càng không dám nói gì, sợ nói ra càng nhiều càng sai nhiều và khiến Triệu Chân Tâm thêm tức giận. Thế là, Thái Cẩn Ngôn chỉ còn một cách, vô cùng phù hợp với tính cách của hắn: thả Triệu Chân Tâm xuống đất.
Triệu Chân Tâm bị hành động này của Thái Cẩn Ngôn dọa cho sững lại. Cậu run run kêu lên:
- Anh làm gì đấy? Anh không muốn bế tôi nữa à?
Thái Cẩn Ngôn mím môi im lặng. Sao hắn lại không muốn bế cậu nữa cơ chứ? Nhưng nếu hắn cứ bế cậu như thế thì sẽ không thể ngăn cản được những hành động vừa ngây thơ vừa quyến rũ chết người như ban nãy. Sự im lặng của Thái Cẩn Ngôn khiến cho Triệu Chân Tâm tức đến lắp bắp. Cậu gắt lên:
- Anh... anh... anh... Anh mau trả lời đi chứ! Anh đúng là đáng ghét mà!
Thái Cẩn Ngôn chậm rãi bước lùi lại vài bước trong nỗi tự trách và thất vọng về bản thân. Hình như hắn lại làm cho Triệu Chân Tâm tức giận hơn rồi. Thái Cẩn Ngôn cúi gằm mặt, không dám nhìn Triệu Chân Tâm nữa. Trong đầu của hắn bỗng nhiên tràn ngập những câu chửi rủa, dè bĩu, đay nghiến của quá khứ không biết từ đâu ùa về.
“Thái Cẩn Ngôn, mày là thằng đê tiện.”
“Thái Cẩn Ngôn, mày thật khiến người ta chán ghét.”
“Thái Cẩn Ngôn, bộ dáng của mày thế này, sẽ không có đứa con gái nào yêu mày nổi đâu.”
“Thái Cẩn Ngôn, không chỉ là đàn bà, mà cả đàn ông cũng khinh mày.”
“Thái Cẩn Ngôn, mày chỉ có thể làm một món đồ chơi. Mày không xứng để được yêu.”
Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Đánh giá:
Truyện Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Story
Chương 115: Ai Bẩn?
10.0/10 từ 20 lượt.