Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Chương 29
249@-Bởi vì không cùng chung một ý kiến cho nên hai người vẫn không làm...
Nguyên Phi Hòa nằm trên giường, Trần Mưu nằm bên cạnh Nguyên Phi Hòa, hai người im lặng nhìn trần nhà rồi tâm sự một ít chuyện.
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Mưu Mưu, em từ chức công việc này đi."
Đây không biết là lần thứ mấy hắn đề nghị Trần Mưu từ chức, nhưng Trần Mưu không lần nào đồng ý, lần này cũng vậy, Trần Mưu nghe Nguyên Phi Hòa nói xong liền trầm mặc.
Nguyên Phi Hòa nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời, lúc hắn nghĩ cậu đã ngủ rồi thì nghe cậu nhẹ nhàng nói:
"Chờ ông già đi rồi thì tính sau."
Thân thể cha Trần Mưu không tính là quá tốt, mây năm nay phát bệnh tim vài lần, chỉ sợ sống không quá lâu nữa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, em đừng sợ, có anh ở bên cạnh em."
Trần Mưu ừ một tiếng, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của Nguyên Phi Hòa.
Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, Trần Mưu lại không thấy Nguyên Phi Hòa, cậu mơ mơ màng màng đi rửa mặt rồi lại mơ mơ màng màng đi ăn sáng, sau khi ngồi lên xe mới tỉnh táo lại.
Hai ngày này, Nguyên Phi Hòa cũng không biết bận gì mà cả ngày không thấy bóng người.
Lúc Trần Mưu đến công ty còn tính là sớm, cậu theo thường lệ mà mở máy tính, đang chuẩn bị nhìn tư liệu mà Trần Trí Tường ngày hôm qua đưa cho cậu thì nghe tiếng chuông vang.
Trần Mưu cầm lấy điện thoại thì thấy số gọi đến là số lạ, cậu chần chờ một lát mới ấn bắt máy.
Điện thoại thông, nhưng đầu bên kia không ai nói gì, chỉ có một chút âm thanh ầm ĩ giống như vải vóc bị cọ xát tạo nên những âm thanh nhỏ vụn. Trần Mưu nghi hoặc alo một tiếng.
Người bên đầu dây vẫn không nói gì, Trần Mưu lại loáng thoáng nghe được tiếng một người phụ nữ đang khóc rất nhỏ, cậu đang muốn nói gì đó thì điện thoại liền truyền đến một giọng nói hung hãn:
"Nhầm số rồi!"
Bụp một tiếng, điện thoại liền cúp, bản năng Trần Mưu mách bảo rằng không đúng nhưng tại sao lại thế thì cậu lại không nói được, vì thế cậu chỉ cầm điện thoại đặt sang một bên.
Lúc này, máy tính đã mở, Trần Mưu vừa mở trang web thì liền thấy một bảng tin pop-up, cậu chuẩn bị tắt thì lại chú ý thấy trên tin pop-up đó có tiêu đề bắt mắt "thiếu gia của công ty nhà giàu bị sát hại dã man, cảnh sát thần tốc xác nhận hung thủ."
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trần Mưu di chuyển con trỏ chuột nhấn vào cái tiêu đề đó.
Tin tức không dài, hung thủ còn được đăng lên và hình ảnh xác nhận địa điểm gây án, Trần Mưu chỉ nhìn lướt qua tiêu đề liền rất nhanh đã biết nạn nhân là ai.
Hiển nhiên, đoạn thời gian mà vị "Lục tiên sinh" mất tích trong tin tức có ghi trùng khớp với Lục Tri Châu.
Trần Mưu vốn chỉ tưởng rằng Lục Chi Châu gặp chuyện mới đi đâu đó thôi nhưng không nghĩ rằng, cậu ta thế mà bị người ta sát hại. Trần Mưu mím môi, đóng trang web lại, thật lòng thì, loại chuyện chết chóc này, cậu không có cảm giác trực quan gì, cậu và Lục Tri Châu tuy rằng không thân nhưng cũng gặp mặt vài lần, cậu ta bị nói chết liền chết, cũng không thể không khiến cho Trần Mưu cảm thán cuộc đời lắm chuyện bất ngờ.
Nhưng mà, Trần Mưu không để chuyện này trong lòng, hiện tại cậu có chuyện càng quan trọng hơn cần phải tự giải quyết – đúng vậy, là Trương Quân Dao đang được Nguyên Phi Hòa an bài ở khách sạn.
Sau khi tan làm, Trần Mưu không trực tiếp về nhà mà là đi đến khách sạn của Trương Quân Dao.
Đến khách sạn, Trần Mưu gọi điện hỏi Nguyên Phi Hòa địa điểm cụ thể của Trương Quân Dao. Nguyên Phi Hòa nhận được điện thoại của Trần Mưu thì lại có chút kinh ngạc, hắn nói:
"Mưu Mưu, em chuẩn bị qua đó à?"
Trần Mưu ừ một tiếng.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Chuyện này... thật ra, anh đã làm xong rồi, em không cần phải ép mình đâu."
Trần Mưu thở dài, cậu nói:
"Em biết mà, Phi Hòa, em có chừng mực."
Thấy thái độ kiên quyết của Trần Mưu như thế, Nguyên Phi Hòa không thể nói gì được nữa mà nói ra số phòng cho Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa hình như có chút lo lắng, hắn nói:
"Mưu Mưu, em nhất định không được kích động, ít nhất thì cũng không nên ra tay đánh Trương Quân Dao."
Trần Mưu không nghĩ đến Nguyên Phi Hòa không an tâm về cậu đến thế, cậu đành phải ép tính tình của mình xuống rồi hứa với Nguyên Phi Hòa một lần nữa.
Trương Quân Dao ở tầng 24, Trần Mưu vào thang máy ấn số tầng đó, tâm trạng bây giờ của cậu rất phức tạp, tuy rằng cậu có hứa với Nguyên Phi Hòa là sẽ không kích động, nhưng sâu trong nội tâm vẫn ẩn ẩn cưỡng chế một phần nôn nóng.
Đến tầng 24, Trần Mưu ra khỏi thang máy, phòng của Trương Quân Dao ở ngay cạnh thang máy, Trần Mưu đi vài bước là đã đến trước cửa.
Cậu hít sâu một hơi, thở ra rồi lại hít một hơi rồi lại thở ra, lúc này cậu mới duỗi tay gõ cửa phòng.
Nhưng sau khi gõ cửa, Trần Mưu đợi trong chốc lát cũng không thấy ai ra mở, cậu nhíu mày liền gõ mạnh hơn một chút. Nhưng vẫn không ai đáp lại, Trần Mưu nghĩ thầm, có phải Trương Quân Dao đã đi ra ngoài rồi không, chỉ là bà ta có thể đi làm được rồi à?
Trong lòng khó hiểu, Trần Mưu nhấn thang máy xuống tầng chót, cậu đi đến trước quầy lễ tân dò hỏi tin tức về vị khách trong phòng đó.
Cô gái trước quầy lúc đầu thì từ chối không cung cấp, sau đó lại bị Trần Mưu hỏi đến phiền mới bảo:
"Vị khách này sáng nay đã trả phòng rồi, tất nhiên là bây giờ anh có đi tìm cũng không có ai."
Trần Mưu nói:
"Trả phòng rồi? Bà ta trả phòng rồi?"
Cô gái lễ tân nói:
"Đúng thế, bọn họ còn đập vỡ một cái gạt tàn thuốc, tôi nhớ rõ."
"Lúc trả phòng có mấy người?"
Cô gái nói:
"Hai người."
Trần Mưu hỏi:
"Hai người? Một nam một nữ?"
Cô gái khó hiểu nhìn Trần Mưu:
"Hai người đàn ông..."
Không phải Trần Mưu đến bắt con giáp thứ mười ba đấy chứ... tuy rằng lúc trả phòng là hai người đàn ông, nhưng thời buổi này ai đi nói đàn ông không thể bắt gian đàn ông.
Lúc này, Trần Mưu khó hiểu thật sự, nếu nói người trả phòng không phải là Trương Quân Dao vậy Trương Quân Dao ở đâu rồi?
Trần Mưu không hiểu, đành phải gọi cho Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nhận điện thoại, nhẹ nhàng alo một tiếng, sau đó hỏi Trần Mưu sao thế.
Trần Mưu nói:
"Trương Quân Dao không có ở đây, lúc trả phòng là hai người đàn ông trả."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy không đáp, chỉ nói là, tan làm về nhà hắn sẽ kể tỉ mỉ, bây giờ hắn có chút bận.
Trần Mưu thấy thế liền đồng ý, nói thật, nếu là Trương Quân Dao đột nhiên có lương tâm quyết định bản thân nên rời đi thì đó là chuyện tốt không thể nào tốt hơn được nữa, nhưng bây giờ, Trần Mưu cứ có cảm giác có chút kì lạ.
Sáu giờ, Nguyên Phi Hòa về nhà.
Hôm nay, Trần Mưu chủ động nấu cơm, Nguyên Phi Hòa lại có chút kinh ngạc, hắn hiểu Trần Mưu hơn ai hết, cậu không thích nấu ăn, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Đồ ăn rất đơn giản, Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa đã về thì dọn chén đũa ra, gọi Nguyên Phi Hòa ăn cơm.
Nguyên Phi Hòa trêu ghẹo nói:
"Hôm nay sao có hứng nấu cơm thế em?"
Trần Mưu trả lời:
"Đột nhiên muốn làm thôi."
Lý do chỉ đơn giản như thế, nếu Trần Mưu muốn làm thì làm thôi. Nguyên Phi Hòa cầm bát cơm bắt đầu ăn, hắn hiển nhiên rất đói bụng, cẩn thận ăn từng miếng từng miếng.
Trần Mưu có vẻ mất tập trung, Nguyên Phi Hòa lại dường như không thấy được, lúc ăn cơm không nói một câu.
"Nói đi, hôm nay sao thế?"
Nguyên Phi Hòa uống một ngụm nước, liền nói:
"Anh đã không gặp Trương Quân Dao ba bốn ngày rồi."
Trần Mưu nói:
"Hửm?"
Cậu không hiểu ý của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa buồn rầu nói:
"Cho nên anh không biết, bà ấy khi nào rời đi..."
Trần Mưu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cậu nói:
"Anh cho bà ta tiền?"
Nguyên Phi Hòa sửng sốt, trên mặt hắn lộ ra một chút chột dạ, hắn chần chờ nói:
"Cũng không... nhiều lắm, bà ấy nói muốn mua một ít quần áo, anh cũng không thể không đưa tiền cho bà ấy mua."
Dạo trước, Trương Quân Dao đi tù là do đánh bạc, tất nhiên là sẽ không dư lại bao nhiều tiền bạc, bây giờ ra tù, quần áo mua không nổi thì hiển nhiên là chuyện bình thường.
Chỉ là Trần Mưu tất nhiên không vui, cậu nói:
"Em không phải đã nói với anh là đừng cho bà ta tiền rồi sao? Bà ta dựa vào đâu mà đòi tiền chúng mình, dựa vào đâu hả?!"
Nguyên Phi Hòa biết trong lòng Trần Mưu đang suy nghĩ gì, nếu không phải hắn cả lại thì chuyện đầu tiên Trần Mưu làm có khi là lôi Trương Quân Dao ra đánh bầm dập một trận, mặc kệ bà ta có phải là một người phụ nữ trung niên đã gần năm mươi hay không, trong mắt của Trần Mưu, người mẹ này so với ác ma còn đáng giận hơn.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, em đừng giận."
Trần Mưu phiền muộn nói:
"Đừng gọi em là Mưu Mưu."
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Em bảo lễ tân nhìn thấy hai người đàn ông trả phòng phải không, chắc là hai người đó không phải là giúp Trương Quân Dao trả đâu."
Trần Mưu nghĩ, cũng có thể, dù gì cũng đã ba bốn hôm rồi, Trương Quân Dao đi lúc nào cũng không biết, hai người đàn ông đó có phải trả giùm phòng cho Trương Quân Dao hay không, cậu cũng không biết, cho nên rất có khả năng như lời Nguyên Phi Hòa nói, hai người đàn ông đó không có liên quan gì đến Trương Quân Dao.
Trần Mưu lại nói:
Nguyên Phi Hòa nói:
"Điện thoại?"
Trần Mưu kể lại cho Nguyên Phi Hòa nghe rồi đưa lịch sử danh bạ cho hắn xem.
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn dãy số đó một cái liền nói:
"Nhìn như là số điện thoại lừa đảo vậy, em có gọi lại cho người ta không?"
Trần Mưu lắc đầu.
Nguyên Phi Hòa dặn dò:
"Về sau mấy số nặc danh thế này gọi đến thì đừng có bắt máy, cứ tắt máy liền cho anh, bây giờ thủ đoạn lừa đảo có rất nhiều..."
Hắn vừa phổ cập kiến thức vừa tự nhiên như ruồi mà xóa dãy số kia đi.
Trần Mưu không thấy được sự khác thường của Nguyên Phi Hòa, cậu thuận miệng nói:
"Buổi sáng em còn xem được một tin thời sự.... nói về Lục Tri Châu."
Nguyên Phi Hòa không có phản ứng gì, hắn cúi đầu nghịch điện thoại rồi ừ một tiếng.
Trần Mưu nói:
"Em đọc là... bảng tin đó nói cậu ta, đã chết rồi."
Nguyên Phi Hòa lúc này mới ngẩng đầu, hắn nói:
"Mưu Mưu, không phải em thích Lục Tri Châu đấy chứ?"
Trần Mưu nói:
"Anh đang nói cái gì thế?"
Cậu thấy biểu cảm của Nguyên Phi Hòa có chút quái dị.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu không giống như làm bộ, mới cười nói:
"Chết thì chết thôi, dù sao thì bọn mình cũng không thân thiết gì với cậu ta mấy."
Trần Mưu nhìn khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa, đột nhiên sinh ra một cảm giác sởn tóc gáy, nhưng cảm giác này chỉ lướt qua trong một giây, Nguyên Phi Hòa ở trước mặt lại biến về thành một chàng trai lịch lãm, dịu dàng. Hắn buồn rầu tự nói:
1
"Nhưng mà, chắc cha mẹ của Lục Tri Châu sẽ rất đau lòng, haiz, dù gì thì cậu ta vẫn còn trẻ như thế."
Trần Mưu lúc này mới bừng tỉnh ừ một tiếng.
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Nguyên Phi Hòa nằm trên giường, Trần Mưu nằm bên cạnh Nguyên Phi Hòa, hai người im lặng nhìn trần nhà rồi tâm sự một ít chuyện.
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Mưu Mưu, em từ chức công việc này đi."
Đây không biết là lần thứ mấy hắn đề nghị Trần Mưu từ chức, nhưng Trần Mưu không lần nào đồng ý, lần này cũng vậy, Trần Mưu nghe Nguyên Phi Hòa nói xong liền trầm mặc.
Nguyên Phi Hòa nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời, lúc hắn nghĩ cậu đã ngủ rồi thì nghe cậu nhẹ nhàng nói:
"Chờ ông già đi rồi thì tính sau."
Thân thể cha Trần Mưu không tính là quá tốt, mây năm nay phát bệnh tim vài lần, chỉ sợ sống không quá lâu nữa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, em đừng sợ, có anh ở bên cạnh em."
Trần Mưu ừ một tiếng, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của Nguyên Phi Hòa.
Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, Trần Mưu lại không thấy Nguyên Phi Hòa, cậu mơ mơ màng màng đi rửa mặt rồi lại mơ mơ màng màng đi ăn sáng, sau khi ngồi lên xe mới tỉnh táo lại.
Hai ngày này, Nguyên Phi Hòa cũng không biết bận gì mà cả ngày không thấy bóng người.
Lúc Trần Mưu đến công ty còn tính là sớm, cậu theo thường lệ mà mở máy tính, đang chuẩn bị nhìn tư liệu mà Trần Trí Tường ngày hôm qua đưa cho cậu thì nghe tiếng chuông vang.
Trần Mưu cầm lấy điện thoại thì thấy số gọi đến là số lạ, cậu chần chờ một lát mới ấn bắt máy.
Điện thoại thông, nhưng đầu bên kia không ai nói gì, chỉ có một chút âm thanh ầm ĩ giống như vải vóc bị cọ xát tạo nên những âm thanh nhỏ vụn. Trần Mưu nghi hoặc alo một tiếng.
Người bên đầu dây vẫn không nói gì, Trần Mưu lại loáng thoáng nghe được tiếng một người phụ nữ đang khóc rất nhỏ, cậu đang muốn nói gì đó thì điện thoại liền truyền đến một giọng nói hung hãn:
"Nhầm số rồi!"
Bụp một tiếng, điện thoại liền cúp, bản năng Trần Mưu mách bảo rằng không đúng nhưng tại sao lại thế thì cậu lại không nói được, vì thế cậu chỉ cầm điện thoại đặt sang một bên.
Lúc này, máy tính đã mở, Trần Mưu vừa mở trang web thì liền thấy một bảng tin pop-up, cậu chuẩn bị tắt thì lại chú ý thấy trên tin pop-up đó có tiêu đề bắt mắt "thiếu gia của công ty nhà giàu bị sát hại dã man, cảnh sát thần tốc xác nhận hung thủ."
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trần Mưu di chuyển con trỏ chuột nhấn vào cái tiêu đề đó.
Tin tức không dài, hung thủ còn được đăng lên và hình ảnh xác nhận địa điểm gây án, Trần Mưu chỉ nhìn lướt qua tiêu đề liền rất nhanh đã biết nạn nhân là ai.
Hiển nhiên, đoạn thời gian mà vị "Lục tiên sinh" mất tích trong tin tức có ghi trùng khớp với Lục Tri Châu.
Trần Mưu vốn chỉ tưởng rằng Lục Chi Châu gặp chuyện mới đi đâu đó thôi nhưng không nghĩ rằng, cậu ta thế mà bị người ta sát hại. Trần Mưu mím môi, đóng trang web lại, thật lòng thì, loại chuyện chết chóc này, cậu không có cảm giác trực quan gì, cậu và Lục Tri Châu tuy rằng không thân nhưng cũng gặp mặt vài lần, cậu ta bị nói chết liền chết, cũng không thể không khiến cho Trần Mưu cảm thán cuộc đời lắm chuyện bất ngờ.
Nhưng mà, Trần Mưu không để chuyện này trong lòng, hiện tại cậu có chuyện càng quan trọng hơn cần phải tự giải quyết – đúng vậy, là Trương Quân Dao đang được Nguyên Phi Hòa an bài ở khách sạn.
Sau khi tan làm, Trần Mưu không trực tiếp về nhà mà là đi đến khách sạn của Trương Quân Dao.
Đến khách sạn, Trần Mưu gọi điện hỏi Nguyên Phi Hòa địa điểm cụ thể của Trương Quân Dao. Nguyên Phi Hòa nhận được điện thoại của Trần Mưu thì lại có chút kinh ngạc, hắn nói:
"Mưu Mưu, em chuẩn bị qua đó à?"
Trần Mưu ừ một tiếng.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Chuyện này... thật ra, anh đã làm xong rồi, em không cần phải ép mình đâu."
Trần Mưu thở dài, cậu nói:
"Em biết mà, Phi Hòa, em có chừng mực."
Thấy thái độ kiên quyết của Trần Mưu như thế, Nguyên Phi Hòa không thể nói gì được nữa mà nói ra số phòng cho Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa hình như có chút lo lắng, hắn nói:
"Mưu Mưu, em nhất định không được kích động, ít nhất thì cũng không nên ra tay đánh Trương Quân Dao."
Trần Mưu không nghĩ đến Nguyên Phi Hòa không an tâm về cậu đến thế, cậu đành phải ép tính tình của mình xuống rồi hứa với Nguyên Phi Hòa một lần nữa.
Trương Quân Dao ở tầng 24, Trần Mưu vào thang máy ấn số tầng đó, tâm trạng bây giờ của cậu rất phức tạp, tuy rằng cậu có hứa với Nguyên Phi Hòa là sẽ không kích động, nhưng sâu trong nội tâm vẫn ẩn ẩn cưỡng chế một phần nôn nóng.
Đến tầng 24, Trần Mưu ra khỏi thang máy, phòng của Trương Quân Dao ở ngay cạnh thang máy, Trần Mưu đi vài bước là đã đến trước cửa.
Cậu hít sâu một hơi, thở ra rồi lại hít một hơi rồi lại thở ra, lúc này cậu mới duỗi tay gõ cửa phòng.
Nhưng sau khi gõ cửa, Trần Mưu đợi trong chốc lát cũng không thấy ai ra mở, cậu nhíu mày liền gõ mạnh hơn một chút. Nhưng vẫn không ai đáp lại, Trần Mưu nghĩ thầm, có phải Trương Quân Dao đã đi ra ngoài rồi không, chỉ là bà ta có thể đi làm được rồi à?
Trong lòng khó hiểu, Trần Mưu nhấn thang máy xuống tầng chót, cậu đi đến trước quầy lễ tân dò hỏi tin tức về vị khách trong phòng đó.
Cô gái trước quầy lúc đầu thì từ chối không cung cấp, sau đó lại bị Trần Mưu hỏi đến phiền mới bảo:
"Vị khách này sáng nay đã trả phòng rồi, tất nhiên là bây giờ anh có đi tìm cũng không có ai."
Trần Mưu nói:
"Trả phòng rồi? Bà ta trả phòng rồi?"
Cô gái lễ tân nói:
"Đúng thế, bọn họ còn đập vỡ một cái gạt tàn thuốc, tôi nhớ rõ."
"Lúc trả phòng có mấy người?"
Cô gái nói:
"Hai người."
Trần Mưu hỏi:
"Hai người? Một nam một nữ?"
Cô gái khó hiểu nhìn Trần Mưu:
"Hai người đàn ông..."
Không phải Trần Mưu đến bắt con giáp thứ mười ba đấy chứ... tuy rằng lúc trả phòng là hai người đàn ông, nhưng thời buổi này ai đi nói đàn ông không thể bắt gian đàn ông.
Lúc này, Trần Mưu khó hiểu thật sự, nếu nói người trả phòng không phải là Trương Quân Dao vậy Trương Quân Dao ở đâu rồi?
Trần Mưu không hiểu, đành phải gọi cho Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nhận điện thoại, nhẹ nhàng alo một tiếng, sau đó hỏi Trần Mưu sao thế.
Trần Mưu nói:
"Trương Quân Dao không có ở đây, lúc trả phòng là hai người đàn ông trả."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy không đáp, chỉ nói là, tan làm về nhà hắn sẽ kể tỉ mỉ, bây giờ hắn có chút bận.
Trần Mưu thấy thế liền đồng ý, nói thật, nếu là Trương Quân Dao đột nhiên có lương tâm quyết định bản thân nên rời đi thì đó là chuyện tốt không thể nào tốt hơn được nữa, nhưng bây giờ, Trần Mưu cứ có cảm giác có chút kì lạ.
Sáu giờ, Nguyên Phi Hòa về nhà.
Hôm nay, Trần Mưu chủ động nấu cơm, Nguyên Phi Hòa lại có chút kinh ngạc, hắn hiểu Trần Mưu hơn ai hết, cậu không thích nấu ăn, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Đồ ăn rất đơn giản, Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa đã về thì dọn chén đũa ra, gọi Nguyên Phi Hòa ăn cơm.
Nguyên Phi Hòa trêu ghẹo nói:
"Hôm nay sao có hứng nấu cơm thế em?"
Trần Mưu trả lời:
"Đột nhiên muốn làm thôi."
Lý do chỉ đơn giản như thế, nếu Trần Mưu muốn làm thì làm thôi. Nguyên Phi Hòa cầm bát cơm bắt đầu ăn, hắn hiển nhiên rất đói bụng, cẩn thận ăn từng miếng từng miếng.
Trần Mưu có vẻ mất tập trung, Nguyên Phi Hòa lại dường như không thấy được, lúc ăn cơm không nói một câu.
"Nói đi, hôm nay sao thế?"
Nguyên Phi Hòa uống một ngụm nước, liền nói:
"Anh đã không gặp Trương Quân Dao ba bốn ngày rồi."
Trần Mưu nói:
"Hửm?"
Cậu không hiểu ý của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa buồn rầu nói:
"Cho nên anh không biết, bà ấy khi nào rời đi..."
Trần Mưu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cậu nói:
"Anh cho bà ta tiền?"
Nguyên Phi Hòa sửng sốt, trên mặt hắn lộ ra một chút chột dạ, hắn chần chờ nói:
"Cũng không... nhiều lắm, bà ấy nói muốn mua một ít quần áo, anh cũng không thể không đưa tiền cho bà ấy mua."
Dạo trước, Trương Quân Dao đi tù là do đánh bạc, tất nhiên là sẽ không dư lại bao nhiều tiền bạc, bây giờ ra tù, quần áo mua không nổi thì hiển nhiên là chuyện bình thường.
Chỉ là Trần Mưu tất nhiên không vui, cậu nói:
"Em không phải đã nói với anh là đừng cho bà ta tiền rồi sao? Bà ta dựa vào đâu mà đòi tiền chúng mình, dựa vào đâu hả?!"
Nguyên Phi Hòa biết trong lòng Trần Mưu đang suy nghĩ gì, nếu không phải hắn cả lại thì chuyện đầu tiên Trần Mưu làm có khi là lôi Trương Quân Dao ra đánh bầm dập một trận, mặc kệ bà ta có phải là một người phụ nữ trung niên đã gần năm mươi hay không, trong mắt của Trần Mưu, người mẹ này so với ác ma còn đáng giận hơn.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, em đừng giận."
Trần Mưu phiền muộn nói:
"Đừng gọi em là Mưu Mưu."
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Em bảo lễ tân nhìn thấy hai người đàn ông trả phòng phải không, chắc là hai người đó không phải là giúp Trương Quân Dao trả đâu."
Trần Mưu nghĩ, cũng có thể, dù gì cũng đã ba bốn hôm rồi, Trương Quân Dao đi lúc nào cũng không biết, hai người đàn ông đó có phải trả giùm phòng cho Trương Quân Dao hay không, cậu cũng không biết, cho nên rất có khả năng như lời Nguyên Phi Hòa nói, hai người đàn ông đó không có liên quan gì đến Trương Quân Dao.
Trần Mưu lại nói:
Nguyên Phi Hòa nói:
"Điện thoại?"
Trần Mưu kể lại cho Nguyên Phi Hòa nghe rồi đưa lịch sử danh bạ cho hắn xem.
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn dãy số đó một cái liền nói:
"Nhìn như là số điện thoại lừa đảo vậy, em có gọi lại cho người ta không?"
Trần Mưu lắc đầu.
Nguyên Phi Hòa dặn dò:
"Về sau mấy số nặc danh thế này gọi đến thì đừng có bắt máy, cứ tắt máy liền cho anh, bây giờ thủ đoạn lừa đảo có rất nhiều..."
Hắn vừa phổ cập kiến thức vừa tự nhiên như ruồi mà xóa dãy số kia đi.
Trần Mưu không thấy được sự khác thường của Nguyên Phi Hòa, cậu thuận miệng nói:
"Buổi sáng em còn xem được một tin thời sự.... nói về Lục Tri Châu."
Nguyên Phi Hòa không có phản ứng gì, hắn cúi đầu nghịch điện thoại rồi ừ một tiếng.
Trần Mưu nói:
"Em đọc là... bảng tin đó nói cậu ta, đã chết rồi."
Nguyên Phi Hòa lúc này mới ngẩng đầu, hắn nói:
"Mưu Mưu, không phải em thích Lục Tri Châu đấy chứ?"
Trần Mưu nói:
"Anh đang nói cái gì thế?"
Cậu thấy biểu cảm của Nguyên Phi Hòa có chút quái dị.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu không giống như làm bộ, mới cười nói:
"Chết thì chết thôi, dù sao thì bọn mình cũng không thân thiết gì với cậu ta mấy."
Trần Mưu nhìn khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa, đột nhiên sinh ra một cảm giác sởn tóc gáy, nhưng cảm giác này chỉ lướt qua trong một giây, Nguyên Phi Hòa ở trước mặt lại biến về thành một chàng trai lịch lãm, dịu dàng. Hắn buồn rầu tự nói:
1
"Nhưng mà, chắc cha mẹ của Lục Tri Châu sẽ rất đau lòng, haiz, dù gì thì cậu ta vẫn còn trẻ như thế."
Trần Mưu lúc này mới bừng tỉnh ừ một tiếng.
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Đánh giá:
Truyện Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Story
Chương 29
10.0/10 từ 35 lượt.