Ngày Nào Cũng “chiến” Với Nam Chính

Chương 15

127@-


Edit: Catherine
Beta: Han, Maria

Cuối cùng mặt cũng được tự do, Hứa Nhân Nhân thở phào một tiếng.
Thẩm Triết đã lùi sang một bên, giống như người vừa vô lễ véo má cô không phải là anh vậy.
Hứa Nhân Nhân cắn một miếng kem, mùa hè kem tan rất nhanh, cắn một miếng lại vội vàng cắn miếng thứ hai, tạm thời không rảnh lo cãi nhau với anh.
Chờ đến khi cắn kem gần như thành hình tròn, Hứa Nhân Nhân mới phản bác: “Tôi tự luyến chỗ nào? Tôi đây là căn cứ vào sự thật hợp lý mà đoán đó, ngược lại, luận điểm của anh không có bất cứ bằng chứng nào, chỉ có thể gọi là phản bác đơn thuần của một người mà thôi.”
Khi nói chuyện, Thẩm Triết cầm gấu bông trong tay cô đi thanh toán, Hứa Nhân Nhân đứng ở trước quầy thu ngân, đưa thẻ tiền tiêu vặt của cô lên.

Thẩm Triết không nhận, trực tiếp thanh toán, cầm túi đồ rồi hỏi cô: “Còn muốn đi đâu?”
“À… đi dạo đi.” Kem còn cả có gấu bông đều là Thẩm Triết trả tiền, tuy rằng chút tiền ấy Hứa Nhân Nhân cũng không để vào mắt, nhưng lại không tiện so đo chuyện vừa rồi với anh.
Hứa Nhân Nhân mua mấy thứ đáng yêu như bút còn có mấy cuốn sổ tay, Thẩm Triết mua mũ lưỡi trai.

Không phải anh sợ bị phơi nắng đến đen da mà do mùa hè nên ánh mặt trời quá chói mắt, hơn nữa rất nóng, có mũ che có thể thoải mái hơn một chút.

Hứa Nhân Nhân thấy thế cũng chọn mũ đội để che nắng.
Đi dạo một tiếng, từ tầng một đến tầng sáu, chân Hứa Nhân Nhân đã mỏi, cuối cùng bên kia cũng gọi điện thoại tới nói bữa cơm này ăn xong rồi.
Hai người đi từ trung tâm thương mại ra ngoài, xe lập tức dừng ở ven đường, Hứa Nhân Nhân mở cửa đi vào.

Chờ xe nhà họ Hứa đi rồi, Thẩm Triết mới nhận ra đồ Hứa Nhân Nhân mua vẫn còn ở trên tay anh.
Bố Thẩm cũng thấy: “Đó là Nhân Nhân mua?”
Thẩm Triết gật đầu.

“Nhân Nhân vẫn đáng yêu như vậy.” Bố Thẩm vui mừng cười một tiếng: “Lúc nhỏ con bé rất thích đi theo con, vậy nên quan hệ của hai con đều rất tốt.”


Thẩm Triết hoàn toàn không có ấn tượng gì với những điều đó, nhưng lười cãi lại bố mình nên chỉ gật đầu.
“Chợt nhận ra là con quên mất rồi.” Bố Thẩm hơi cảm khái: “Cũng kỳ quái thật, sau chuyện đó chuyện gì con cũng nhớ rõ, chỉ có việc liên quan tới Nhân Nhân là không nhớ được.”
Ngày hôm sau Hứa Nhân Nhân đến trường, ở cổng trường gặp được Thẩm Triết với Giang Nghị đang đi vào.
Giang Nghị thấy Hứa Nhân Nhân trước, huých cánh tay Thẩm Triết một cái: “Ây, đàn em nhà cậu!”
Hôm nay Hứa Nhân Nhân mặc đúng kiểu hệ vận động, áo ngắn tay màu trắng và váy màu vàng nhạt, chân mang giày thể thao màu trắng.

Đôi chân thẳng tắp thon dài làm người ta không rời mắt được.
“Nói thật, nếu không phải đàn em Hứa có hôn ước với cậu, chắc chắn tớ sẽ lập tức quay đầu theo đuổi em ấy.” Giang Nghị đặt tay trên vai Thẩm Triết, cảm thán một mình: “Ngày nào nhìn cũng thấy xinh đẹp.”
Thẩm Triết hất tay anh ta xuống: “Cậu vẫn nên quay đầu theo đuổi hoa hồng của cậu đi.”
“Hoa hồng” là tên mà nhóm bạn bè của Giang Nghị gọi Thần Lộ, rất nhiều người trong số bọn họ chưa từng gặp Thần Lộ, cũng không biết tên cô ta, chỉ biết ngày đầu tiên khai giảng Giang Nghị đã cầm hoa hồng đi tỏ tình, còn bị từ chối.
Tâm trạng Giang Nghị không tệ trả lời: “Tớ cũng cảm thấy tớ có hy vọng đó, gần đây em ấy rất nhiệt tình với tớ, ngày hôm qua trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon của tớ nữa.”
Nhắc Tào Tháo cái là Tào Tháo đến ngay, Thần Lộ từ một con đường khác đeo cặp sách lại đây, cô ta chào Giang Nghị, nhìn Thẩm Triết, lại chào hỏi Thẩm Triết.

Vẻ mặt Thẩm Triết lãnh đạm, đứng ở một bên không nói chuyện.
Vị trí Thần Lộ đứng rất gian xảo, cô ta đứng đối diện cổng trường, Thẩm Triết với Giang Nghị đứng bên cạnh, mũ lưỡi trai trên đầu che đi cảm xúc của Thẩm Triết.

Từ xa nhìn lại giống như Thần Lộ đứng cạnh Thẩm Triết và Giang Nghị, ba người vừa nói vừa cười.
Hứa Nhân Nhân khẽ “hừ” một tiếng, không nhìn nữa, quẹo sang phía bên kia mà đi.
“Hứa Nhân Nhân.” Thẩm Triết gọi cô lại.
Hứa Nhân Nhân mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi vào trong, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị người cầm lấy quai đeo cặp sách từ phía sau.
Thẩm Triết kéo cô trở về: “Tôi gọi em.”
“Xin lỗi nha, không nghe thấy.” Hứa Nhân Nhân giơ tay lên trên trán: “Trời nắng quá, tôi vội đi vào phòng học.”

Thẩm Triết lấy mũ lưỡi trai xuống, đội lên đầu Hứa Nhân Nhân: “Không phải ngày hôm qua mua mũ rồi à.”
Mũ lưỡi trai của Thẩm Triết là mũ mua cùng Hứa Nhân Nhân ở trung tâm thương mại ngày hôm qua, buổi sáng lúc ra cửa nhìn thấy nên anh đội luôn.

Mặt Hứa Nhân Nhân nhỏ, mũ chặn lại một nửa tầm mắt của cô, ánh mặt trời cũng bị chặn lại.
Thẩm Triết thu tay lại, lấy đồ mà ngày hôm qua Hứa Nhân Nhân quên từ trong túi ra: “Của em.”
Hứa Nhân Nhân nhận lấy.
Giang Nghị cũng chạy lại đây.

Thẩm Triết không cho Giang Nghị cơ hội chào hỏi, kéo anh ta đi luôn.
Tầm mắt vẫn luôn bị mũ che khuất, Hứa Nhân Nhân nâng mũ lên trên, thuận tiện điều chỉnh cỡ một chút, Thần Lộ đã đi tới.
Diện mạo Thần Lộ thuộc kiểu vô hại dễ dàng làm người thương tiếc, vóc dáng cô ta không cao, nhìn qua rất nhỏ xinh, tóc chỉ tới cằm, là kiểu tóc Nhật đáng yêu.

Đời trước Hứa Nhân Nhân ngại tóc dài quá khó gội nên cũng để kiểu tóc này một khoảng thời gian.
“Tớ tên Thần Lộ, là bạn của hai người Giang Nghị, có thể làm quen một chút không?” Thần Lộ vươn tay, mặt cô ta mang theo ý cười, nhìn qua là người đơn thuần.
Hứa Nhân Nhân cảm thấy nếu cô không có ký ức của nguyên chủ thì có khả năng đã đồng ý rồi.
Hứa Nhân Nhân duỗi tay… nhưng không nắm lấy mà lại vén tóc mình một chút: “Xin lỗi, không có hứng thú.”
Nói xong cô cao ngạo bước đi mất.
Lúc này, cô cảm thấy mình đúng là nữ phụ có BGM (background music – nhạc nền) riêng, đồng thời tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Chỉ là vui quá hóa buồn, lúc lên tầng, Hứa Nhân Nhân không cẩn thận ngã một cái, cũng may là không nghiêm trọng.

Hứa Nhân Nhân đá chân, cũng không quay đầu lại mà đi lên.
Tháng đầu tiên sau khai giảng, việc học của Hoành Âm cũng không quá nặng.


Khai giảng xong, việc quan trọng nhất đó là nhạc hội vào cuối tháng 9.
Thẩm Triết là người phụ trách chủ yếu của nhạc hội, công việc rất bận rộn, gần như không thể thấy mặt anh.

Ngoài ra, các thành viên cũng vội vàng luyện tập, đặc biệt là dàn nhạc, bởi vì quá nhiều thành viên, không dễ để kết hợp với nhau, ngày nào tan học xong cũng ở lại tập luyện.


Hiệu quả cách âm của phòng hòa nhạc bên cạnh rất tốt, đóng cửa lại, ngoại trừ tiếng nhạc của mình, không thể nghe được bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài.

Bây giờ Hứa Nhân Nhân đã quen thuộc hơn với mọi người, cô chào hỏi với bọn họ.

Có người đập vai Tạ Tư Tề: “Bạn gái cậu tới kìa.”
Tạ Tư Tề là em trai họ của Hứa Nhân Nhân, chỉ nhỏ hơn cô ba tháng.

Tuy là chị em họ, nhưng lúc chín tuổi Hứa Nhân Nhân đã đi Thụy Sĩ nên cũng không quen thân với Tạ Tư Tề.
Sau khi Hứa Nhân Nhân về nước, có sang nhà cậu ta một lần, nhưng Tạ Tư Tề nghỉ hè nên không ở nhà, hai người cũng không gặp mặt.

Hơn nữa, hình tượng hiện tại của em họ khác xa trong trí nhớ của nguyên chủ nên ngày đầu tiên tới dàn nhạc Hứa Nhân Nhân hoàn hoàn toàn không nhận ra cậu ta.
Tạ Tư Tề cũng là kiểu người không thích quan tâm người khác, Hứa Nhân Nhân không chủ động tìm mình nên cậu ta cũng coi như không quen biết Hứa Nhân Nhân.

Chị em họ một tuần không làm quen lẫn nhau, Hứa Nhân Nhân mới từ trong miệng Giang Nghị biết mình còn có một em họ cũng ở dàn nhạc.
Nghe thấy người nọ nói, ánh mắt Hứa Nhân Nhân cùng những người khác chuyển tới chỗ cửa lớn, một cô gái mặc váy trắng đứng ở cửa, khẽ vẫy tay chào hỏi mọi người.
“Tớ đi trước.” Tạ Tư Tề chào những người khác, đi qua chỗ cô gái váy trắng kia.
Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất, Hứa Nhân Nhân mới nhớ tới, Châu Nguyệt đã từng nhắc nhở cô, bạn gái Tạ Tư Tề là Trang Nhã, mà Trang Nhã là bạn thân của Thần Lộ.

Nhưng khi đó lực chú ý của cô đều ở trên người Thần Lộ nên cũng không chú ý nghe.
Hứa Nhân Nhân hỏi Giang Nghị: “Cô gái kia là ai, sao lại không mặc đồng phục?”
Hoành Âm có đồng phục cho cả bốn mùa quanh năm, bình thường cũng yêu cầu mọi người mặc đồng phục, hơn nữa đồng phục của Hoành Âm cũng khá đẹp.


Nếu mặc đồ tự chọn thì học sinh sẽ thi nhau đua đòi, cho nên gia đình với giáo viên đều cùng nhau đốc thúc, học sinh phải cam chịu tuân thủ quy định này.

“Em ấy là Trang Nhã, học sinh năng khiếu vũ đạo, ngày thường phải khiêu vũ cho nên thời gian mặc đồ tự chọn cũng khá nhiều.”
“Trường học đặc cách cho vào à?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Thật ra cũng không phải.” Giang Nghị nói: “Em ấy tự trả tiền để vào, hình như bố mẹ là giáo viên, em ấy là con gái duy nhất trong nhà.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu, thật ra cô cảm thấy hứng thú với Trang Nhã là vì từ giọng kể của Châu Nguyệt cho thấy cô ấy rất để ý tới Trang Nhã, Trang Nhã còn là bạn thân của Thần Lộ nên hỏi thêm vài câu.
Thật ra cô đã gặp qua Trang Nhã, ở trong trí nhớ của nguyên chủ.

Nguyên chủ là người rất cao ngạo, ngoại trừ những người khác chủ động chọc tới cô, còn không thì sẽ không phản ứng, cho nên cô cũng không để ý tới Trang Nhã, chỉ là gặp qua một người như vậy mà thôi.
Hứa Nhân Nhân lấy đồ của mình đi ra ngoài, tài xế chờ ở cổng trường, nhìn thấy Hứa Nhân Nhân lại đây, vội vàng đi qua nhận lấy cặp sách, mở cửa xe cho cô.
Hứa Nhân Nhân chuẩn bị lên xe, thoáng nhìn thấy Trang Nhã và Tạ Tư Tề cũng đi ra từ trong trường học.
“Kia không phải là Tạ tiểu thiếu gia à?” Tài xế nhìn xung quanh, không thấy có tài xế đến đón cậu ta nên hỏi: “Hay là chúng ta thuận tiện quá giang cậu ấy một đoạn.”
Hứa Nhân Nhân không tỏ ý kiến, tài xế chuẩn bị tiến lên hỏi một câu.
Nhìn thấy tài xế muốn đi sang bên này, Tạ Tư Tề liều mạng đưa mắt ra hiệu, mí mắt đều sắp rút gân.
Tuy tài xế không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là người dựa theo người ta mà làm việc nên nhìn sắc mặt người ta đầu tiên, vì thế chú ấy ngừng lại, giả vờ chỉ là kiểm tra tình hình giao thông rồi lại quay lại.

Hứa Nhân Nhân đứng ở bên cạnh xe, nghe thấy Trang Nhã kinh ngạc hô một tiếng: “Oa, này chiếc xe thật đẹp… nhưng xe như vậy chắc chắn rất đắt.”
Sau đó cô ta cố gắng lên tinh thần ngẩng đầu, tươi cười xán lạn nói với Tạ Tư Tề: “Nhưng mà xe đi được là được rồi, cuối tuần chúng ta cùng đi xe đạp đi.”
Tạ Tư Tề đau lòng nắm tay cô ta: “Nhã Nhã, chờ sau này anh kiếm được tiền chắc chắn sẽ cho em một cuộc sống thật tốt… đều tại anh không phải là cậu ấm cô chiêu gì.”
“Tư Tề, nói cái đó làm gì.” Trang Nhã cười đánh cậu ta một cái: “Chỉ cần về sau có thể ở bên cạnh anh thì cuộc sống sau này có ra sao em cũng bằng lòng, đồ đẹp thì nhìn thôi là được rồi.”
“Anh chắc chắn sẽ thi đậu đại học tốt.” Tạ Tư Tề trịnh trọng nói.
Trang Nhã mặt đầy sùng bái: “Tư Tề, em tin tưởng anh, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
“Được.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Chắc Giang Nghị nhìn nhầm rồi, người này không có khả năng là em họ của cô, cậu của cô là người rất giàu..



Ngày Nào Cũng “chiến” Với Nam Chính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngày Nào Cũng “chiến” Với Nam Chính Truyện Ngày Nào Cũng “chiến” Với Nam Chính Story Chương 15
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...