Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 95: Chuyện Vui Đời Người
185@-Lục Vấn Cảnh và vợ thì thầm nói chuyện ở ngoài, Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc ăn cơm trong phòng ăn.
Vì Kiều Trân và Giang Bác Thần phản đối nên Kiều Kinh Ngọc như chim sợ cành cong, mặc dù cô Lục đối xử dịu dàng với cậu nhưng cậu vẫn bồn chồn không yên.
"Anh nói chuyện với bố thế nào?" Cậu sợ sệt hỏi Lạc Hải, ánh mắt đầy lo lắng.
Ánh mắt như thể làm sai ấy khiến Lạc Hải đau nhói, hắn nhìn Kiều Kinh Ngọc, vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng: "Nói anh yêu em, không thể rời xa em, đời này chỉ cần em."
Vừa nãy trên đường về đây hắn còn bảo Kiều Kinh Ngọc không biết mắc cỡ, bây giờ hắn nói một loạt lời tỏ tình mà mặt vẫn tỉnh bơ.
Hai đứa đã trải qua quá nhiều chuyện, em vì anh, anh cũng vì em, từng xa cách, từng giận hờn, cũng từng ầm ĩ. Lạc Hải là người hướng nội kiệm lời, chưa bao giờ nói nhiều lời lộ liễu như vậy.
Kiều Kinh Ngọc nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, nghe hắn nói thì rưng rưng: "Thế bố anh nói sao?"
Lạc Hải đáp: "Bố mẹ biết từ trước rồi, hơn nữa không phản đối."
Cuối cùng Kiều Kinh Ngọc cũng hết thấp thỏm, nước mắt lăn dài. Nhà cậu đã không đồng ý, nếu nhà Lạc Hải lại cấm cản thì không khỏi gian nan quá, chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy tuyệt vọng.
"Em khóc cái gì? Tự dưng lại thích khóc thế?" Lạc Hải kéo cậu vào lòng, lấy ngón cái lau nước mắt cho cậu.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Em khóc vì vui mà."
Cậu vốn không phải người nhõng nhẽo, chỉ tại hôm nay nhiều chuyện cảm động quá thôi.
"Lạc Hải, hôm nọ đứng ở ga tàu, em đã nghĩ rất nhiều. Càng nhớ nhiều em càng cảm thấy bọn mình khó khăn nhường nào." Hai đứa dựa sát vào nhau, Kiều Kinh Ngọc nắm tay Lạc Hải: "Có lẽ mai này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, bọn mình cũng phải cùng nhau đối diện."
"Được." Lạc Hải cúi đầu hôn lên thái dương Kiều Kinh Ngọc, câu trả lời ngắn gọn và đanh thép đáng giá nghìn vàng.
Hắn từng tự cho là tốt cho Kiều Kinh Ngọc, lo lắng cậu không chịu nổi bất cứ áp lực và tổn thương nào, nhưng từ lâu Kiều Kinh Ngọc đã trở nên dũng cảm hơn cả hắn.
Kiều Kinh Ngọc ngước mặt nhìn Lạc Hải, hai đứa cứ nhìn nhau như thế, hơi thở đan xen khơi gợi sự thăm dò nồng nhiệt, hiếm khi chỉ có hai đứa, tư thế hiện giờ lại quá mức mập mờ. Cậu hé môi, đôi môi vẫn còn sưng đỏ giống như lời mời gọi âm thầm.
Lạc Hải giữ gáy cậu, nghiêng đầu đặt một nụ hôn.
Bỗng chốc không khí trong phòng cũng nóng lên, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khó nhọc như sắp đứt hơi của Kiều Kinh Ngọc.
Lục Vấn Cảnh vốn định vào xem hai đứa ăn xong chưa, không ngờ lại bắt gặp cảnh này. Thầy bịt mắt, quay sang lắc đầu với vợ, hai vợ chồng lặng lẽ rời đi.
Xem ra hai đứa không chỉ ăn xong mà còn ăn rất no.
"Không được!" Lục Vấn Cảnh vỗ tay vịn sô pha: "Bao giờ anh phải nói chuyện với Lạc Hải, Kiều Kiều vừa mới phẫu thuật tim, hai đứa nó..."
Thầy giơ hai ngón cái, có vẻ khó diễn tả: "Có thể lâu như thế à? Kịch liệt quá rồi..."
Cô Lục thoắt đỏ bừng mặt, cảm thấy Lục Vấn Cảnh không ra dáng người lớn: "Sao anh suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện kỳ cục thế?"
"Anh cũng suy đoán hợp lý còn gì. Bây giờ Kiều Kiều phải nghỉ ngơi, tim nó chịu nổi sao?"
Thầy nói thế làm cô Lục cũng lo: "Vậy khi nào anh nói chuyện với con đi, bảo con chú ý một chút."
"Đừng kịch liệt quá..." Cô Lục nói lí nhí.
Tầm mười lăm phút sau Lạc Hải dẫn Kiều Kinh Ngọc ra phòng khách, Kiều Kinh Ngọc đầu óc trên mây, còn đứng không vững.
Lục Vấn Cảnh liếc thử, con trai thầy vẫn ra dáng con người lắm, mặt bình thản như không, có điều môi Kiều Kinh Ngọc đỏ ửng, áo trước ngực nhăn nhúm. Nhưng trước mặt cả hai đứa, vợ chồng thầy là phụ huynh cũng không tiện nói nhiều, đành chờ tìm dịp khác.
Cô Lục cũng lập tức hiểu ra, hóa ra Kiều Kinh Ngọc sưng môi không phải vì nóng trong mà là con trai cô làm... Uổng công cô còn dặn giúp việc nấu chè lê giải nhiệt. Xem ra người cần giải nhiệt không phải Kiều Kinh Ngọc mà là đứa khác...
Sau bữa cơm, Lạc Hải đưa Kiều Kinh Ngọc về nhà. Lục Vấn Cảnh và cô Lục cũng đi cùng.
Hôm nay Kiều Kinh Ngọc đi không báo cho nhà, không biết người lớn trong nhà đã sốt ruột thế nào. Lục Vấn Cảnh cũng là người làm bố làm mẹ cho nên vô cùng đồng cảm, nhất thiết phải đưa thằng bé này về.
Hơn nữa trường hợp của hai đứa trẻ thật sự rất đặc biệt, việc cũng đến nước này, Lạc Hải đã dẫn người về nhà, họ làm phụ huynh không thể không bày tỏ thái độ. Về chuyện của hai đứa, bố mẹ hai bên có thể ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng.
Thật ra trước khi tìm thấy con trai, Lục Vấn Cảnh từng nghĩ rất nhiều lần, nếu con có thể bình yên lớn lên bên cạnh thầy thì lúc này chắc nó cũng đến tuổi yêu sớm, không chừng còn có biết bao phiền muộn đang chờ thầy.
Bây giờ ngày ấy đến thật, con thầy cũng không làm ra chuyện đốn mạt gì, chỉ dẫn một cậu bé về nhà mà thôi.
Ừ thì... vẫn ổn mà nhỉ.
Bốn người đi một xe, Kiều Kinh Ngọc và cô Lục lên xe trước, Lạc Hải và Lục Vấn Cảnh đi sau.
Lạc Hải nghiêng đầu nhìn bố đi bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác mình gặp phải rắc rối, cần người lớn trong nhà ra mặt dàn xếp. Trong ký ức khi còn rất nhỏ, hắn từng đánh vỡ đầu một bạn học sau khi cậu ta đánh hắn, người nhà cậu ta tìm đến trường, giáo viên ở trường gọi cả ông nội tới.
Hắn không nhớ tình hình cụ thể của ngày hôm đó, chỉ nhớ bố mẹ cậu bạn vô cùng gắt gỏng, người mẹ chua ngoa xông lên đòi đánh hắn, nói hắn là "con hoang", là "cái đồ không ai cần", ông che chở hắn sau lưng...
"Bố, cảm ơn bố." Lạc Hải nói khẽ.
Lục Vấn Cảnh ngẩn người vì tiếng "bố" của hắn, mất giây lát mới phản ứng được. Từ khi Lạc Hải về nhà vẫn chưa gọi thầy là "bố" lần nào, đây là lần đầu tiên.
Trong phút chốc cảm xúc của thầy rất rối bời.
"Con trai à con biết không, khi nãy ở phòng làm việc, bố nói nếu bố không đồng ý mà con quay người đi luôn, thật sự bố đã hơi buồn một chút." Lục Vấn Cảnh nói.
Tuy thầy biết con trai xoay người đi phần nhiều là giận dỗi, Lạc Hải sẽ không đi thật, thế nhưng vẫn hơi buồn lòng.
Lạc Hải ngớ ra, cảm thấy chua xót: "Con xin lỗi."
Hắn một mình đã quen, bỗng dưng lại có bố mẹ, đôi khi hắn không biết nên cư xử thế nào, càng không biết chung sống với bố mẹ ra làm sao.
Lục Vấn Cảnh vỗ vai hắn: "Không cần nói xin lỗi với bố, bố chỉ muốn cho con biết cảm nhận của mình. Vì bố quan tâm con nên mới buồn lòng thôi."
Đoàn người đi đến nhà họ Kiều.
Để tránh đường đột quá, Lục Vấn Cảnh và vợ không vội lên tầng ngay mà cho Lạc Hải về nhà với Kiều Kinh Ngọc, gặp bố mẹ Kiều Kinh Ngọc xong thì hẵng nói vợ chồng họ đến chơi.
Kiều Kinh Ngọc về nhà, trong nhà yên ắng lạ thường.
Kiều Trân đọc sách trên sô pha, Giang Bác Thần cũng ở đây, đang ngồi một bên hút thuốc. Thấy cậu và Lạc Hải quay về, hai người không có phản ứng gì nhiều.
Kiều Kinh Ngọc e dè bước đến bên cạnh mẹ, cúi đầu trông thấy mẹ đang xem album ảnh của cậu chứ không phải sách, còn bố chưa bao giờ hút thuốc, ít nhất là cậu chưa từng thấy bố hút thuốc ở nhà.
"Mẹ... Bố..."
Kiều Kinh Ngọc nhìn mẹ rồi lại nhìn bố, cậu những tưởng về nhà sẽ gặp cảnh ầm ĩ, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý hứng chịu cơn thịnh nộ, nhưng hiện giờ trong lòng cậu chỉ còn lại áy náy, cảm thấy rất có lỗi.
"Mẹ ơi mẹ để ý con đi, mẹ đừng im lặng." Kiều Kinh Ngọc ngồi xuống trước sô pha, ôm tay Kiều Trân.
Từ nhỏ cậu đã gần gũi với mẹ hơn, những cử chỉ nhỏ nhặt cậu hay làm còn thân thiết hơn giữa con gái và mẹ.
Kiều Trân nói: "Con đã đi rồi, còn quay về làm gì?"
Về đến nhà thấy phòng Kiều Kinh Ngọc bừa bộn, cô còn tưởng có người vào nhà ăn cướp, trong lòng hết sức sợ hãi, cho rằng con bị làm sao, có phải bị bắt cóc rồi không, kiểm tra camera mới biết con kéo vali bỏ nhà đi.
Kiều Kinh Ngọc biết cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Con xin lỗi mẹ, con không định bỏ nhà đi, con chỉ... chỉ vì..."
"Con chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ bố mẹ, con xin lỗi."
"Mẹ ơi mẹ tha thứ cho con."
Kiều Kinh Ngọc vô cùng khó chịu, bố mẹ nổi giận với cậu còn dễ chịu hơn, sợ nhất là như thế này.
Cậu biết vì sao mẹ buồn, nhất định mẹ cho rằng vì muốn ở bên Lạc Hải mà cậu bỏ mặc tất thảy, ngay cả nhà cũng không cần. Bình thường cậu nghịch ngợm thế nào cũng được, bất kể làm việc gì, vô dụng ra sao mẹ đều không bao giờ trách cậu, nhưng rời bỏ mẹ và bố thì thật sự sẽ khiến mẹ đau lòng.
"Mẹ..." Kiều Kinh Ngọc dè dặt gọi.
Dáng vẻ vừa dè chừng vừa khổ sở của cậu khiến Kiều Trân thầm giật mình, bỗng nhiên cô nhận ra, dường như đã rất lâu cô không nhìn thấy con thật sự vui vẻ.
Rõ ràng con là đứa trẻ vô lo vô nghĩ, thích chơi thích nghịch, giống như mặt trời nhỏ ai gặp cũng vui lây. Nhưng từ khi chuyện của con và Lạc Hải vỡ lở, từ khi cô phản đối hai đứa ở bên nhau, từ khi cô muốn đưa con ra nước ngoài, niềm vui của con không còn nữa.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của con trai, Kiều Trân thử tìm kiếm sự vui vẻ trước kia trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của con, nhưng chỉ trông thấy nỗi hoảng loạn và hoang mang. Trong phút chốc nước mắt hoen bờ mi, cô ôm vai con thật chặt.
"Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho con rồi đúng không?" Kiều Kinh Ngọc vừa khóc vừa hỏi.
Kiều Trân lắc đầu, cũng rơi nước mắt: "Mẹ mới là người nên xin con tha thứ, mẹ xin lỗi."
Kiều Kinh Ngọc đang vùi trên đầu gối Kiều Trân, nghe vậy thì ngẩn ngơ nhìn lên mẹ.
Bấy giờ Giang Bác Thần lên tiếng: "Mẹ con đã trả lời mail, từ chối lời mời của trường, từ bỏ việc ra nước ngoài."
"Sau này đừng buồn vì việc này nữa."
"Hai đứa yên ổn ở bên nhau đi."
Những lời này như âm thanh của tự nhiên, là những lời Kiều Kinh Ngọc mong chờ nhất, nhưng khi bố thật sự nói ra, cậu lại sững sờ rồi òa khóc.
Cậu hết gọi "bố" lại gọi "mẹ", một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Lúc này Lạc Hải lại gần cậu, vốn định ngồi xổm xuống ôm vai cậu, ngẫm nghĩ rồi lại quỳ hẳn xuống.
"Cô, chú, cảm ơn cô chú đã chấp nhận cháu, sau này cháu sẽ chăm sóc cậu ấy và yêu thương cậu ấy cho đến ngày cháu chết."
Kiều Trân sợ hết hồn: "Cháu làm gì vậy... Mau đứng lên!"
Giang Bác Thần cũng không thể nào ngờ được, mặc dù chú biết Lạc Hải là đứa trẻ chín chắn, song suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, nhưng những gì hắn nói hôm nay quá sâu nặng, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Chú vội vàng đỡ hắn dậy: "Tiểu Hải à cháu mau đứng dậy đi, đàn ông dưới gối có vàng, bố mẹ cháu còn chưa được cháu quỳ, sao cô chú nhận nổi chứ!"
Lạc Hải được đỡ dậy, Kiều Kinh Ngọc cũng đứng lên theo. Hai đứa nhìn nhau, lén lút chạm tay, bấy giờ Lạc Hải mới nói với Giang Bác Thần: "Chú, thật ra... bố mẹ cháu cũng đến, vẫn đang ở trong xe."
"Hả? Chuyện này..." Giang Bác Thần nhìn Kiều Trân, ai cũng sửng sốt: "Nhanh mời bố mẹ cháu lên, chờ trong xe còn ra thể thống gì?"
Lạc Hải vội vã đi xuống gọi.
Giang Bác Thần liếc Kiều Trân, cả hai đều cảm nhận được ý tứ sâu sa trong mắt nhau, thế này là thế nào? Sao giống như nhà họ đến dạm ngõ vậy?
Dưới tầng, vợ chồng Lục Vấn Cảnh vốn đã chờ sốt ruột, nhưng nghĩ con trai chưa bị đuổi ra là tình hình tốt nhất rồi.
Đến khi Lạc Hải xuống tầng mời họ lên nhà, kể cho họ chuyện vừa xảy ra và nói bố mẹ Kiều Kinh Ngọc đã đồng ý, Lục Vấn Cảnh với vợ nhìn nhau, cùng thở dài trong lòng, cảm thán bậc làm cha mẹ chung quy đều phải nhượng bộ con cái.
Đây không phải lần đầu hai gia đình gặp nhau, nhưng thân phận hôm nay có vẻ khác trước, bởi vì lần gặp mặt này trịnh trọng hơn rất nhiều.
Kiều Trân tiếp đón vợ chồng Lục Vấn Cảnh trong phòng trà.
Bố mẹ hai bên nói chuyện trong phòng, hai đứa trẻ bị tống ra ngoài, nói cho hay là người lớn nói chuyện, không có việc của trẻ con.
Kiều Kinh Ngọc không chịu: "Vì sao không cho bọn mình vào? Có gì mà mình không thể nghe?"
"Lạc Hải, bọn mình đi nghe trộm!"
Cậu kéo Lạc Hải đến phòng trà, cửa phòng trà thiết kế theo kiểu cổ, cửa kéo khắc hoa văn dán một lớp giấy, không có tác dụng cách âm. Ban đầu Lạc Hải cảm thấy nghe trộm không hay lắm, đột nhiên nghe thấy giọng Lục Vấn Cảnh thì dừng chân.
"... Tuy hai đứa là con trai không thể đám cưới, cũng không thể đăng ký kết hôn, nhưng tụi nó đã ra mắt chính thức với chúng tôi. Kiều Kiều là con trai, Lạc Hải chọn thằng bé thì sau này thằng bé chính là một đứa con trai khác của nhà tôi. Vợ chồng tôi nhất định sẽ tôn trọng nó, yêu thương nó."
Kiều Kinh Ngọc nghe xong bèn nhìn Lạc Hải, Lạc Hải cũng nhìn cậu, cả hai cùng nhoẻn miệng cười. Bố Lục nói bọn cậu đã ra mắt chính thức, từ nay về sau danh chính ngôn thuận, cuối cùng cũng quang minh chính đại, không cần sợ chia cách, cũng không cần giấu giấu giếm giếm. Được bố mẹ tôn trọng và thấu hiểu, không chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa.
Ngày Hè Đằng Đẵng
Vì Kiều Trân và Giang Bác Thần phản đối nên Kiều Kinh Ngọc như chim sợ cành cong, mặc dù cô Lục đối xử dịu dàng với cậu nhưng cậu vẫn bồn chồn không yên.
"Anh nói chuyện với bố thế nào?" Cậu sợ sệt hỏi Lạc Hải, ánh mắt đầy lo lắng.
Ánh mắt như thể làm sai ấy khiến Lạc Hải đau nhói, hắn nhìn Kiều Kinh Ngọc, vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng: "Nói anh yêu em, không thể rời xa em, đời này chỉ cần em."
Vừa nãy trên đường về đây hắn còn bảo Kiều Kinh Ngọc không biết mắc cỡ, bây giờ hắn nói một loạt lời tỏ tình mà mặt vẫn tỉnh bơ.
Hai đứa đã trải qua quá nhiều chuyện, em vì anh, anh cũng vì em, từng xa cách, từng giận hờn, cũng từng ầm ĩ. Lạc Hải là người hướng nội kiệm lời, chưa bao giờ nói nhiều lời lộ liễu như vậy.
Kiều Kinh Ngọc nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, nghe hắn nói thì rưng rưng: "Thế bố anh nói sao?"
Lạc Hải đáp: "Bố mẹ biết từ trước rồi, hơn nữa không phản đối."
Cuối cùng Kiều Kinh Ngọc cũng hết thấp thỏm, nước mắt lăn dài. Nhà cậu đã không đồng ý, nếu nhà Lạc Hải lại cấm cản thì không khỏi gian nan quá, chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy tuyệt vọng.
"Em khóc cái gì? Tự dưng lại thích khóc thế?" Lạc Hải kéo cậu vào lòng, lấy ngón cái lau nước mắt cho cậu.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Em khóc vì vui mà."
Cậu vốn không phải người nhõng nhẽo, chỉ tại hôm nay nhiều chuyện cảm động quá thôi.
"Lạc Hải, hôm nọ đứng ở ga tàu, em đã nghĩ rất nhiều. Càng nhớ nhiều em càng cảm thấy bọn mình khó khăn nhường nào." Hai đứa dựa sát vào nhau, Kiều Kinh Ngọc nắm tay Lạc Hải: "Có lẽ mai này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, bọn mình cũng phải cùng nhau đối diện."
"Được." Lạc Hải cúi đầu hôn lên thái dương Kiều Kinh Ngọc, câu trả lời ngắn gọn và đanh thép đáng giá nghìn vàng.
Hắn từng tự cho là tốt cho Kiều Kinh Ngọc, lo lắng cậu không chịu nổi bất cứ áp lực và tổn thương nào, nhưng từ lâu Kiều Kinh Ngọc đã trở nên dũng cảm hơn cả hắn.
Kiều Kinh Ngọc ngước mặt nhìn Lạc Hải, hai đứa cứ nhìn nhau như thế, hơi thở đan xen khơi gợi sự thăm dò nồng nhiệt, hiếm khi chỉ có hai đứa, tư thế hiện giờ lại quá mức mập mờ. Cậu hé môi, đôi môi vẫn còn sưng đỏ giống như lời mời gọi âm thầm.
Lạc Hải giữ gáy cậu, nghiêng đầu đặt một nụ hôn.
Bỗng chốc không khí trong phòng cũng nóng lên, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khó nhọc như sắp đứt hơi của Kiều Kinh Ngọc.
Lục Vấn Cảnh vốn định vào xem hai đứa ăn xong chưa, không ngờ lại bắt gặp cảnh này. Thầy bịt mắt, quay sang lắc đầu với vợ, hai vợ chồng lặng lẽ rời đi.
Xem ra hai đứa không chỉ ăn xong mà còn ăn rất no.
"Không được!" Lục Vấn Cảnh vỗ tay vịn sô pha: "Bao giờ anh phải nói chuyện với Lạc Hải, Kiều Kiều vừa mới phẫu thuật tim, hai đứa nó..."
Thầy giơ hai ngón cái, có vẻ khó diễn tả: "Có thể lâu như thế à? Kịch liệt quá rồi..."
Cô Lục thoắt đỏ bừng mặt, cảm thấy Lục Vấn Cảnh không ra dáng người lớn: "Sao anh suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện kỳ cục thế?"
"Anh cũng suy đoán hợp lý còn gì. Bây giờ Kiều Kiều phải nghỉ ngơi, tim nó chịu nổi sao?"
Thầy nói thế làm cô Lục cũng lo: "Vậy khi nào anh nói chuyện với con đi, bảo con chú ý một chút."
"Đừng kịch liệt quá..." Cô Lục nói lí nhí.
Tầm mười lăm phút sau Lạc Hải dẫn Kiều Kinh Ngọc ra phòng khách, Kiều Kinh Ngọc đầu óc trên mây, còn đứng không vững.
Lục Vấn Cảnh liếc thử, con trai thầy vẫn ra dáng con người lắm, mặt bình thản như không, có điều môi Kiều Kinh Ngọc đỏ ửng, áo trước ngực nhăn nhúm. Nhưng trước mặt cả hai đứa, vợ chồng thầy là phụ huynh cũng không tiện nói nhiều, đành chờ tìm dịp khác.
Cô Lục cũng lập tức hiểu ra, hóa ra Kiều Kinh Ngọc sưng môi không phải vì nóng trong mà là con trai cô làm... Uổng công cô còn dặn giúp việc nấu chè lê giải nhiệt. Xem ra người cần giải nhiệt không phải Kiều Kinh Ngọc mà là đứa khác...
Sau bữa cơm, Lạc Hải đưa Kiều Kinh Ngọc về nhà. Lục Vấn Cảnh và cô Lục cũng đi cùng.
Hôm nay Kiều Kinh Ngọc đi không báo cho nhà, không biết người lớn trong nhà đã sốt ruột thế nào. Lục Vấn Cảnh cũng là người làm bố làm mẹ cho nên vô cùng đồng cảm, nhất thiết phải đưa thằng bé này về.
Hơn nữa trường hợp của hai đứa trẻ thật sự rất đặc biệt, việc cũng đến nước này, Lạc Hải đã dẫn người về nhà, họ làm phụ huynh không thể không bày tỏ thái độ. Về chuyện của hai đứa, bố mẹ hai bên có thể ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng.
Thật ra trước khi tìm thấy con trai, Lục Vấn Cảnh từng nghĩ rất nhiều lần, nếu con có thể bình yên lớn lên bên cạnh thầy thì lúc này chắc nó cũng đến tuổi yêu sớm, không chừng còn có biết bao phiền muộn đang chờ thầy.
Bây giờ ngày ấy đến thật, con thầy cũng không làm ra chuyện đốn mạt gì, chỉ dẫn một cậu bé về nhà mà thôi.
Ừ thì... vẫn ổn mà nhỉ.
Bốn người đi một xe, Kiều Kinh Ngọc và cô Lục lên xe trước, Lạc Hải và Lục Vấn Cảnh đi sau.
Lạc Hải nghiêng đầu nhìn bố đi bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác mình gặp phải rắc rối, cần người lớn trong nhà ra mặt dàn xếp. Trong ký ức khi còn rất nhỏ, hắn từng đánh vỡ đầu một bạn học sau khi cậu ta đánh hắn, người nhà cậu ta tìm đến trường, giáo viên ở trường gọi cả ông nội tới.
Hắn không nhớ tình hình cụ thể của ngày hôm đó, chỉ nhớ bố mẹ cậu bạn vô cùng gắt gỏng, người mẹ chua ngoa xông lên đòi đánh hắn, nói hắn là "con hoang", là "cái đồ không ai cần", ông che chở hắn sau lưng...
"Bố, cảm ơn bố." Lạc Hải nói khẽ.
Lục Vấn Cảnh ngẩn người vì tiếng "bố" của hắn, mất giây lát mới phản ứng được. Từ khi Lạc Hải về nhà vẫn chưa gọi thầy là "bố" lần nào, đây là lần đầu tiên.
Trong phút chốc cảm xúc của thầy rất rối bời.
"Con trai à con biết không, khi nãy ở phòng làm việc, bố nói nếu bố không đồng ý mà con quay người đi luôn, thật sự bố đã hơi buồn một chút." Lục Vấn Cảnh nói.
Tuy thầy biết con trai xoay người đi phần nhiều là giận dỗi, Lạc Hải sẽ không đi thật, thế nhưng vẫn hơi buồn lòng.
Lạc Hải ngớ ra, cảm thấy chua xót: "Con xin lỗi."
Hắn một mình đã quen, bỗng dưng lại có bố mẹ, đôi khi hắn không biết nên cư xử thế nào, càng không biết chung sống với bố mẹ ra làm sao.
Lục Vấn Cảnh vỗ vai hắn: "Không cần nói xin lỗi với bố, bố chỉ muốn cho con biết cảm nhận của mình. Vì bố quan tâm con nên mới buồn lòng thôi."
Đoàn người đi đến nhà họ Kiều.
Để tránh đường đột quá, Lục Vấn Cảnh và vợ không vội lên tầng ngay mà cho Lạc Hải về nhà với Kiều Kinh Ngọc, gặp bố mẹ Kiều Kinh Ngọc xong thì hẵng nói vợ chồng họ đến chơi.
Kiều Kinh Ngọc về nhà, trong nhà yên ắng lạ thường.
Kiều Trân đọc sách trên sô pha, Giang Bác Thần cũng ở đây, đang ngồi một bên hút thuốc. Thấy cậu và Lạc Hải quay về, hai người không có phản ứng gì nhiều.
Kiều Kinh Ngọc e dè bước đến bên cạnh mẹ, cúi đầu trông thấy mẹ đang xem album ảnh của cậu chứ không phải sách, còn bố chưa bao giờ hút thuốc, ít nhất là cậu chưa từng thấy bố hút thuốc ở nhà.
"Mẹ... Bố..."
Kiều Kinh Ngọc nhìn mẹ rồi lại nhìn bố, cậu những tưởng về nhà sẽ gặp cảnh ầm ĩ, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý hứng chịu cơn thịnh nộ, nhưng hiện giờ trong lòng cậu chỉ còn lại áy náy, cảm thấy rất có lỗi.
"Mẹ ơi mẹ để ý con đi, mẹ đừng im lặng." Kiều Kinh Ngọc ngồi xuống trước sô pha, ôm tay Kiều Trân.
Từ nhỏ cậu đã gần gũi với mẹ hơn, những cử chỉ nhỏ nhặt cậu hay làm còn thân thiết hơn giữa con gái và mẹ.
Kiều Trân nói: "Con đã đi rồi, còn quay về làm gì?"
Về đến nhà thấy phòng Kiều Kinh Ngọc bừa bộn, cô còn tưởng có người vào nhà ăn cướp, trong lòng hết sức sợ hãi, cho rằng con bị làm sao, có phải bị bắt cóc rồi không, kiểm tra camera mới biết con kéo vali bỏ nhà đi.
Kiều Kinh Ngọc biết cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Con xin lỗi mẹ, con không định bỏ nhà đi, con chỉ... chỉ vì..."
"Con chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ bố mẹ, con xin lỗi."
"Mẹ ơi mẹ tha thứ cho con."
Kiều Kinh Ngọc vô cùng khó chịu, bố mẹ nổi giận với cậu còn dễ chịu hơn, sợ nhất là như thế này.
Cậu biết vì sao mẹ buồn, nhất định mẹ cho rằng vì muốn ở bên Lạc Hải mà cậu bỏ mặc tất thảy, ngay cả nhà cũng không cần. Bình thường cậu nghịch ngợm thế nào cũng được, bất kể làm việc gì, vô dụng ra sao mẹ đều không bao giờ trách cậu, nhưng rời bỏ mẹ và bố thì thật sự sẽ khiến mẹ đau lòng.
"Mẹ..." Kiều Kinh Ngọc dè dặt gọi.
Dáng vẻ vừa dè chừng vừa khổ sở của cậu khiến Kiều Trân thầm giật mình, bỗng nhiên cô nhận ra, dường như đã rất lâu cô không nhìn thấy con thật sự vui vẻ.
Rõ ràng con là đứa trẻ vô lo vô nghĩ, thích chơi thích nghịch, giống như mặt trời nhỏ ai gặp cũng vui lây. Nhưng từ khi chuyện của con và Lạc Hải vỡ lở, từ khi cô phản đối hai đứa ở bên nhau, từ khi cô muốn đưa con ra nước ngoài, niềm vui của con không còn nữa.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của con trai, Kiều Trân thử tìm kiếm sự vui vẻ trước kia trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của con, nhưng chỉ trông thấy nỗi hoảng loạn và hoang mang. Trong phút chốc nước mắt hoen bờ mi, cô ôm vai con thật chặt.
"Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho con rồi đúng không?" Kiều Kinh Ngọc vừa khóc vừa hỏi.
Kiều Trân lắc đầu, cũng rơi nước mắt: "Mẹ mới là người nên xin con tha thứ, mẹ xin lỗi."
Kiều Kinh Ngọc đang vùi trên đầu gối Kiều Trân, nghe vậy thì ngẩn ngơ nhìn lên mẹ.
Bấy giờ Giang Bác Thần lên tiếng: "Mẹ con đã trả lời mail, từ chối lời mời của trường, từ bỏ việc ra nước ngoài."
"Sau này đừng buồn vì việc này nữa."
"Hai đứa yên ổn ở bên nhau đi."
Những lời này như âm thanh của tự nhiên, là những lời Kiều Kinh Ngọc mong chờ nhất, nhưng khi bố thật sự nói ra, cậu lại sững sờ rồi òa khóc.
Cậu hết gọi "bố" lại gọi "mẹ", một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Lúc này Lạc Hải lại gần cậu, vốn định ngồi xổm xuống ôm vai cậu, ngẫm nghĩ rồi lại quỳ hẳn xuống.
"Cô, chú, cảm ơn cô chú đã chấp nhận cháu, sau này cháu sẽ chăm sóc cậu ấy và yêu thương cậu ấy cho đến ngày cháu chết."
Kiều Trân sợ hết hồn: "Cháu làm gì vậy... Mau đứng lên!"
Giang Bác Thần cũng không thể nào ngờ được, mặc dù chú biết Lạc Hải là đứa trẻ chín chắn, song suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, nhưng những gì hắn nói hôm nay quá sâu nặng, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Chú vội vàng đỡ hắn dậy: "Tiểu Hải à cháu mau đứng dậy đi, đàn ông dưới gối có vàng, bố mẹ cháu còn chưa được cháu quỳ, sao cô chú nhận nổi chứ!"
Lạc Hải được đỡ dậy, Kiều Kinh Ngọc cũng đứng lên theo. Hai đứa nhìn nhau, lén lút chạm tay, bấy giờ Lạc Hải mới nói với Giang Bác Thần: "Chú, thật ra... bố mẹ cháu cũng đến, vẫn đang ở trong xe."
"Hả? Chuyện này..." Giang Bác Thần nhìn Kiều Trân, ai cũng sửng sốt: "Nhanh mời bố mẹ cháu lên, chờ trong xe còn ra thể thống gì?"
Lạc Hải vội vã đi xuống gọi.
Giang Bác Thần liếc Kiều Trân, cả hai đều cảm nhận được ý tứ sâu sa trong mắt nhau, thế này là thế nào? Sao giống như nhà họ đến dạm ngõ vậy?
Dưới tầng, vợ chồng Lục Vấn Cảnh vốn đã chờ sốt ruột, nhưng nghĩ con trai chưa bị đuổi ra là tình hình tốt nhất rồi.
Đến khi Lạc Hải xuống tầng mời họ lên nhà, kể cho họ chuyện vừa xảy ra và nói bố mẹ Kiều Kinh Ngọc đã đồng ý, Lục Vấn Cảnh với vợ nhìn nhau, cùng thở dài trong lòng, cảm thán bậc làm cha mẹ chung quy đều phải nhượng bộ con cái.
Đây không phải lần đầu hai gia đình gặp nhau, nhưng thân phận hôm nay có vẻ khác trước, bởi vì lần gặp mặt này trịnh trọng hơn rất nhiều.
Kiều Trân tiếp đón vợ chồng Lục Vấn Cảnh trong phòng trà.
Bố mẹ hai bên nói chuyện trong phòng, hai đứa trẻ bị tống ra ngoài, nói cho hay là người lớn nói chuyện, không có việc của trẻ con.
Kiều Kinh Ngọc không chịu: "Vì sao không cho bọn mình vào? Có gì mà mình không thể nghe?"
"Lạc Hải, bọn mình đi nghe trộm!"
Cậu kéo Lạc Hải đến phòng trà, cửa phòng trà thiết kế theo kiểu cổ, cửa kéo khắc hoa văn dán một lớp giấy, không có tác dụng cách âm. Ban đầu Lạc Hải cảm thấy nghe trộm không hay lắm, đột nhiên nghe thấy giọng Lục Vấn Cảnh thì dừng chân.
"... Tuy hai đứa là con trai không thể đám cưới, cũng không thể đăng ký kết hôn, nhưng tụi nó đã ra mắt chính thức với chúng tôi. Kiều Kiều là con trai, Lạc Hải chọn thằng bé thì sau này thằng bé chính là một đứa con trai khác của nhà tôi. Vợ chồng tôi nhất định sẽ tôn trọng nó, yêu thương nó."
Kiều Kinh Ngọc nghe xong bèn nhìn Lạc Hải, Lạc Hải cũng nhìn cậu, cả hai cùng nhoẻn miệng cười. Bố Lục nói bọn cậu đã ra mắt chính thức, từ nay về sau danh chính ngôn thuận, cuối cùng cũng quang minh chính đại, không cần sợ chia cách, cũng không cần giấu giấu giếm giếm. Được bố mẹ tôn trọng và thấu hiểu, không chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa.
Ngày Hè Đằng Đẵng
Đánh giá:
Truyện Ngày Hè Đằng Đẵng
Story
Chương 95: Chuyện Vui Đời Người
10.0/10 từ 29 lượt.