Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 90: Chết Hụt
157@-Sẩm tối, Lạc Hải đến bệnh viện.
Chưa giờ phút nào hắn cấp bách muốn gặp Kiều Kinh Ngọc như bây giờ.
Cũng trong giờ phút này, hắn bỗng nhiên nhận ra về mặt tâm lý mình rất dựa dẫm Kiều Kinh Ngọc. Trước đây hắn luôn cảm thấy hai đứa ở bên nhau, Kiều Kinh Ngọc dựa dẫm hắn nhiều hơn, điều gì cũng cầm hắn chăm sóc, nhưng hiện giờ hắn lại phát hiện trong lúc vô tình, Kiều Kinh Ngọc cũng đang nâng niu trái tim gần như khô cằn của hắn.
Hôm nay Kiều Kinh Ngọc mới được chuyển về phòng bệnh thường.
Hôm đó sau khi trải qua cuộc phẫu thuật dài tám tiếng, cậu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vì bệnh tình của cậu và tình hình phẫu thuật tương đối phức tạp nên đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một tuần.
Những ngày cậu nằm trong ICU đều ảnh hưởng tâm lý của mọi người bên ngoài, Kiều Trân lo lắng quá độ, hằng ngày ăn không ngon ngủ không yên, cơ thể tiều tụy đi trông thấy. Kiều Kinh Ngọc vừa ra khỏi ICU cô đã ngất vì hạ đường huyết, được Giang Bác Thân đưa đi truyền dịch.
Giang Bác Thần cũng sốt ruột đâm ra nóng trong, viêm họng không nói được, lúc đưa vợ đi truyền dịch cũng được y tá khuyên tiêm thuốc tiêu viêm.
Vậy nên khi Lạc Hải đến bệnh viện, chỉ gặp một mình Kiều Hoành ngoài phòng bệnh.
Chuyến này Kiều Hoành đã đưa hắn ra ga tàu để về thị trấn Sơn Nam thi đại học, vậy nên hai người gặp lại nhau cũng không còn đối chọi gay gắt như trước.
Kiều Hoành vỗ vai hắn: "Bây giờ đã biết ý nghĩa tấm bùa rồi chứ?"
Xem ra Kiều Hoành đã biết chuyện từ lâu, biết đâu còn giúp sức trong đó. Lạc Hải thầm cảm thấy biết ơn, trịnh trọng lặp lại: "Kiều Hoành, cảm ơn anh."
"Cảm ơn tôi làm gì? Muốn cảm ơn thì cảm ơn em trai tôi đi, nó đáng được cả nhà cậu biết ơn." Kiều Hoành nhớ lại những lời hôm đó Kiều Kinh Ngọc nói với mình, anh hỏi Lạc Hải: "Cậu biết vì sao Kiều Kinh Ngọc để Lục Vấn Cảnh đi thi cùng cậu không?"
Lạc Hải đã đoán được phần nào nhưng vẫn muốn nghe Kiều Hoành nói, bèn hỏi: "Vì sao?"
Kiều Hoành cười: "Vì nó muốn Lục Vấn Cảnh nhìn thấy nơi cậu lớn lên."
"Nó nói cậu không giỏi giao tiếp, lạnh nhạt kiệm lời, sợ cậu không biết xử lý quan hệ với bố mẹ, lại lo nhỡ đâu mình không xuống được bàn mổ, về sau không còn ai giúp đỡ cậu, cậu sẽ lẻ loi một mình."
"Cho nên nó muốn Lục Vấn Cảnh nhìn thấy cậu đã lớn lên ra sao. Như thế Lục Vấn Cảnh sẽ càng thương cậu hơn, cũng hiểu vì sao cậu lại như bây giờ. Nó nói có những việc chỉ nghe qua lời người khác là không đủ, phải tự mình xem và cảm nhận."
"Lạc Hải, cậu nhất định phải sống vui vẻ, nếu không thật sự là có lỗi với nỗi khổ tâm của em trai tôi."
Hoá ra là thế, gần như giống với suy nghĩ của Lạc Hải.
Bởi lẽ trước đây Kiều Kinh Ngọc từng hỏi hắn, nếu tìm thấy bố mẹ ruột thì có muốn nhận nhau không. Khi đó hắn đã nói, tuy mình và bố mẹ ruột có quan hệ máu mủ song không khác gì người xa lạ, chưa từng sống cùng nhau, lại chia cách quá lâu, dù thật sự tìm được thì hắn cũng không biết phải đối diện thế nào.
Hoá ra Kiều Kinh Ngọc ghi nhớ mỗi một lời hắn nói. Cậu tìm bố mẹ ruột cho hắn, xác nhận nguyên nhân năm xưa hắn xa nhà, sau khi chắc chắn bố mẹ ruột của hắn đạt tiêu chuẩn thì lê lết cơ thể bệnh tật vạch kế hoạch cuối cùng cho bố con hắn nhận nhau. Hắn có tài cán gì, may mắn làm sao mà kiếp này có thể gặp được người đối xử với mình như vậy.
Lạc Hải nói: "Tôi vào gặp cậu ấy đây."
Kiều Hoành gật đầu: "Vào đi, tôi đi thăm cô tôi. Trong phòng có hộ lý, cậu để ý nó một chút là được."
Lạc Hải đi vào phòng bệnh, rèm cửa sổ mở hé, gió nhẹ lùa vào thổi tấm rèm trắng bay phấp phới. Kiều Kinh Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn như thể cảm nhận được từ trước, gương mặt tái nhợt nở nụ cười: "Cậu về rồi à."
Lúc này, ngoài cửa sổ là ráng chiều mùa hạ đẹp rực rỡ.
Hai đứa chỉ mới không gặp nhau mấy ngày, nhưng khoảng thời gian đó đã từng vượt qua sống chết, bây giờ lại càng giống lâu ngày không gặp.
Lạc Hải cầm lòng chẳng đặng, bước lại giường ôm cậu một cách khẽ khàng: "Tôi về rồi, cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho tôi."
Chuyến này trải qua quá nhiều chuyện, cũng là cú sốc rất lớn đối với Lạc Hải, đến tận giây phút ôm Kiều Kinh Ngọc trong tay, hắn mới cảm thấy chân thật phần nào.
Nói đến đây, Kiều Kinh Ngọc hiểu rõ chắc hẳn Lạc Hải đã biết thân thế của mình. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Lạc Hải như đang an ủi.
Lạc Hải rất muốn ôm cậu chặt hơn, nhưng biết ngực cậu có vết thương nên không dám dùng sức, ôm một chốc bèn đỡ cậu nằm xuống.
Kiều Kinh Ngọc nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch có phần hốc hác. Mới vài ngày ngắn ngủi mà áo bệnh nhân trên người cậu hình như lại to hơn, cổ áo hơi rộng có thể nhìn thấy xương quai xanh và l.ồng ngực trơ xương.
Lạc Hải vuốt ve khuôn mặt câu, còn không dám mạnh tay như sợ chạm vào sẽ vỡ, đầu ngón tay lướt xuống cổ áo, toan cởi nút áo bệnh nhân để xem vết thương phẫu thuật của cậu.
Kiều Kinh Ngọc giữ rịt tay hắn: "Từ chối tham quan, xấu lắm."
Cậu từng tự mình xem vết mổ, mới khâu được vài ngày, vẫn chưa đến lúc tháo chỉ nên nó giống hệt một con rết vừa đen vừa đỏ, trông hơi kinh dị.
Lạc Hải biết con chó con lông xoăn này cực kỳ đỏm dáng, không muốn cho người khác xem chỗ không đẹp của mình, đành thôi không chạm vào nút áo của cậu nữa, chỉ hỏi: "Còn đau không?"
Kiều Kinh Ngọc lắc đầu: "Không đau, bây giờ không có cảm giác gì, nhưng không dám nói to với ho, ho là lại sợ ngực bị bục ra."
"Một mình nằm trong ICU có sợ không?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc hơi xấu hổ, nói lí nhí: "Một chút thôi, thật ra lúc ở trong đấy tớ còn lén khóc, cậu không được nói cho bố tớ đâu."
Lúc nằm trong ICU ý thức của cậu không tỉnh táo, cũng mất cảm giác về thời gian, thi thoảng tỉnh dậy đều nghe thấy tiếng máy móc "tít tít tít", cậu còn tưởng mình sắp chết rồi. Sau đó chị y tá an ủi cậu rằng không sao, phẫu thuật rất thành công, mấy ngày nữa là có thể gặp bố mẹ, bấy giờ cậu mới hết sợ.
"Chó con đáng thương." Lạc Hải xoa đầu cậu, chạm nhẹ lên vị trí trái tim cách lớp áo bệnh nhân, cất lời như đang nói với quả tim đã trải qua hai lần khâu vá: "Có thể phấn đấu một chút không, hôm nay cậu hứa với tôi đi, hứa với tôi đây là lần cuối cùng cậu vào phòng phẫu thuật."
Kiều Kinh Ngọc ôm cánh tay hắn: "Tớ hứa với cậu." Rồi cậu cười đến là khờ khạo.
Sau khi chuyển sang phòng bệnh thường, tình hình của Kiều Kinh Ngọc dần trở nên ổn định.
Mấy ngày sau, vợ chồng Lục Vấn Cảnh đến thăm bệnh. Trong lòng vợ chồng Lục Vấn Cảnh, Kiều Kinh Ngọc là ân nhân của nhà họ. Ban đầu chính Kiều Kinh Ngọc đưa Lạc Hải đến thành phố A đi học, bây giờ cũng là Kiều Kinh Ngọc giúp gia đình họ đoàn tụ. Ân tình này không gì có thể báo đáp, họ coi trọng thế nào cũng không quá đáng.
Lục Vấn Cảnh không chỉ cảm ơn Kiều Kinh Ngọc mà cũng cảm ơn Kiều Trân và Giang Bác Thần, cảm ơn hai người thời gian qua đã cưu mang và chăm sóc Lạc Hải. Vì vậy chuyến này qua thăm cực kỳ long trọng, đủ các loại thực phẩm chức năng thích hợp bồi bổ người mới phẫu thuật chất đầy phòng bệnh, Kiều Kinh Ngọc tha hồ uống đến sang năm.
Như thế vẫn chưa đủ, trước khi về Lục Vấn Cảnh lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng vòng tay trầm hương, nói rằng đã mời sư phụ ở chùa Lạt Ma niệm kinh khai quang, cho con trẻ đeo chơi cầu điềm lành dồi dào sức khỏe. Con cái hai nhà, một đứa mất tích lại tìm về được, một đứa chết hụt, đều không dễ dàng gì, chuỗi vòng này còn là một cặp, Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải mỗi đứa một cái. [1]
[1] Ung Hòa Cung hay chùa Lạt Ma, là ngôi chùa Phật giáo Tây Tạng độc nhất vô nhị ngay giữa lòng thủ đô Bắc Kinh.
Giang Bác Thần nhìn chất lượng chuỗi vòng là biết giá cả phải ngang một chiếc ô tô nhập khẩu. Chú cảm thấy quá quý giá, vội vàng từ chối thay con trai. Lục Vấn Cảnh lại nói lúc vợ mời thầy khai quang có đưa ngày sinh tháng đẻ của Kiều Kinh Ngọc, chuỗi vòng đã là của cậu, người khác không thể đeo. Vì thế chú đành nhận.
Thi đại học xong, Lạc Hải tụ tập liên hoan với bạn cùng lớp, thời cấp ba cứ thế kết thúc một cách đầy ngỡ ngàng. Hắn có chút hụt hẫng, dường như quãng thời gian Kiều Kinh Ngọc tới trường tìm hắn vào tiết tự học tối đã một đi không trở lại.
Nhưng con người phải nhìn về phía trước, hắn có rất nhiều thời gian ở bên dưỡng bệnh cùng Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc có Lạc Hải làm bạn trong thời gian dưỡng bệnh, sau khi cắt chỉ tình hình ngày một khá lên. Hàng ngày Lạc Hải tới bệnh viện đều mang canh cô Lục tự tay nấu, ăn đủ các loại canh tẩm bổ thì cuối cùng Kiều Kinh Ngọc cũng có da có thịt hơn, bù lại số cân trước khi phẫu thuật.
"Lạc Hải, hôm qua tớ đi khám sức khỏe, thấy ở đấy có cân đo chiều cao cân nặng, tớ mới đứng lên đo. Cậu đoán xem thế nào?" Kiều Kinh Ngọc nằm trên giường bệnh ăn hoa quả, duỗi chân để Lạc Hải cắt móng chân giúp mình.
Lạc Hải chẳng buồn ngẩng đầu: "Thế nào?"
Kiều Kinh Ngọc hớn hở: "Tớ cao lên 3cm! Bây giờ tớ được 1m75 rồi!"
Chiều cao là nỗi ám ảnh của cậu, cao hơn 1cm cũng đáng để chúc mừng, huống chi tận 3cm. Rốt cuộc năm nay cậu cũng cao 1m75, bắt kịp chiều cao trung bình như các bạn.
Lạc Hải nhướn mày: "1m75? Trước cậu cao 1m7 mà? Cao lên 3cm sao lại thành 1m75? 2cm còn lại cậu lén cao lên khi nào?"
Kiều Kinh Ngọc nghĩ ngợi: "2cm đấy cao lên ở chỗ cậu với ông, lúc tớ về nhà, anh tớ đã bảo tớ cao lên rồi, khoảng 2cm."
"Được đấy, vậy thì cậu đạt mốc 1m8 chỉ là vấn đề ngày một ngày hai thôi." Lạc Hải cắt móng chân cho cậu xong thì vỗ bàn chân cậu.
Kiều Kinh Ngọc rụt chân lại không cho hắn vỗ, ống quần bệnh rộng rãi tuột lên làm hở đầu gối.
Đầu gối cậu có một vết sẹo trắng do hồi xưa ngã trên núi, vì vết thương ấy mà được Lạc Hải cõng về nhà. Lần ngã đó cũng bắt đầu mối duyên giữa cậu và Lạc Hải.
Lạc Hải cũng nhìn thấy sẹo, đưa tay sờ lên: "Sao về sau cậu không đi xóa sẹo?"
"Sẹo bé tẹo ảnh hưởng gì đâu? Với lại vết sẹo này có ý nghĩa kỷ niệm biết bao." Kiều Kinh Ngọc nắm cằm Lạc Hải: "Cậu không ngờ đúng không? Cậu hại tớ có thêm một vết sẹo, phải dành cả đời này cho tớ."
Động tác mang tính chòng ghẹo này làm tai Lạc Hải nóng lên, bỗng chốc không dám nhìn vào mắt Kiều Kinh Ngọc. Thật ra hai đứa rất ít khi có cử chỉ quá giới hạn, lúc nào cũng theo khuôn phép, cho nên một vài hành động mập mờ cũng khiến tim Lạc Hải đập nhanh.
Hắn tránh tay Kiều Kinh Ngọc, xiên một quả cà chua bi nhét vào miệng cậu: "Đúng là không ngờ."
Trời mới biết hồi ấy hắn chán đồ phiền phức Kiều Kinh Ngọc cỡ nào, nếu không phải thấy cậu đáng yêu, hắn đã chẳng để ý cậu, dù ở nhờ nhà hắn thì cùng lắm hắn chỉ lo ba bữa cơm cho thôi.
Kiều Kinh Ngọc ăn cà chua, vừa nãy nhìn nét mặt Lạc Hải cậu còn tưởng Lạc Hải muốn hôn mình, ai dè không hôn khiến cậu hơi thất vọng. Dạo này cậu ăn ngon ngủ kỹ, đúng chuẩn "no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi", bây giờ cậu đã hơi có ham m.uốn ấy, muốn tiến triển í ẹ một chút.
Mà hai bọn cậu đều đã là người lớn, Lạc Hải cũng thi đại học xong, lúc này yêu đương không thể coi là yêu sớm đúng chứ, sao Lạc Hải vẫn chưa bày tỏ tí gì? Hai bọn cậu đã hôn nhau này, cũng từng giúp nhau này, có điều vẫn chưa tỏ tình, cậu ngẫm nghĩ, nếu thật sự không được thì cậu tỏ tình với Lạc Hải trước nhỉ?
Kiều Kinh Ngọc hắng giọng, cất tiếng gọi: "Lạc Hải..."
Đúng lúc này Giang Bác Thần mở cửa đi vào, Kiều Kinh Ngọc không thể không phanh lại.
"Sao thế?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc ngừng giây lát: "Không sao, tớ định bảo cậu tập xe nhớ chú ý chống nắng, tớ thấy hình như cậu đen đi rồi."
Gần đây Lạc Hải đang học lái xe ô tô, vì để lấy bằng lái nhanh nhất có thể mà hôm nào cũng tập một buổi sáng hoặc một buổi chiều.
"Thế á?" Lạc Hải không trắng như Kiều Kinh Ngọc, bình thường cũng không để ý vụ này.
Kiều Kinh Ngọc đáp chắc nịch: "Ừ."
Sau đó cậu quay sang nhìn Giang Bác Thần vừa vào phòng, nhìn chằm chằm chú bỏ đồ xuống, nhìn chằm chằm chú thu dọn quần áo trong phòng, lại nhìn chằm chằm chú gọi điện thoại xong đi ra ngoài...
Cậu nhìn đến tận khi cửa đóng lại.
Kiều Kinh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đoạn há miệng nói tiếp chủ đề vừa nãy. Ờm... vừa nãy muốn nói gì nhỉ?
Trước khi bố đi vào, cậu muốn nói chuyện gì?
Hình như quên mất rồi...
Kiều Kinh Ngọc cảm thấy sau khi phẫu thuật trí nhớ của mình sụt giảm thấy rõ, dạo này cứ định nói gì là lại quên. Nhưng mà không sao, dù gì ngày tháng sau này cũng còn dài, tất cả lời muốn nói đều có thể từ từ nói cho Lạc Hải nghe, không nhất thiết phải nói ngay hôm nay.
Nhưng hiện giờ cậu vẫn quá ngây ngơ, không hiểu có những lời phải cố gắng nói ngay lúc này, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội.
Ngày Hè Đằng Đẵng
Chưa giờ phút nào hắn cấp bách muốn gặp Kiều Kinh Ngọc như bây giờ.
Cũng trong giờ phút này, hắn bỗng nhiên nhận ra về mặt tâm lý mình rất dựa dẫm Kiều Kinh Ngọc. Trước đây hắn luôn cảm thấy hai đứa ở bên nhau, Kiều Kinh Ngọc dựa dẫm hắn nhiều hơn, điều gì cũng cầm hắn chăm sóc, nhưng hiện giờ hắn lại phát hiện trong lúc vô tình, Kiều Kinh Ngọc cũng đang nâng niu trái tim gần như khô cằn của hắn.
Hôm nay Kiều Kinh Ngọc mới được chuyển về phòng bệnh thường.
Hôm đó sau khi trải qua cuộc phẫu thuật dài tám tiếng, cậu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vì bệnh tình của cậu và tình hình phẫu thuật tương đối phức tạp nên đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một tuần.
Những ngày cậu nằm trong ICU đều ảnh hưởng tâm lý của mọi người bên ngoài, Kiều Trân lo lắng quá độ, hằng ngày ăn không ngon ngủ không yên, cơ thể tiều tụy đi trông thấy. Kiều Kinh Ngọc vừa ra khỏi ICU cô đã ngất vì hạ đường huyết, được Giang Bác Thân đưa đi truyền dịch.
Giang Bác Thần cũng sốt ruột đâm ra nóng trong, viêm họng không nói được, lúc đưa vợ đi truyền dịch cũng được y tá khuyên tiêm thuốc tiêu viêm.
Vậy nên khi Lạc Hải đến bệnh viện, chỉ gặp một mình Kiều Hoành ngoài phòng bệnh.
Chuyến này Kiều Hoành đã đưa hắn ra ga tàu để về thị trấn Sơn Nam thi đại học, vậy nên hai người gặp lại nhau cũng không còn đối chọi gay gắt như trước.
Kiều Hoành vỗ vai hắn: "Bây giờ đã biết ý nghĩa tấm bùa rồi chứ?"
Xem ra Kiều Hoành đã biết chuyện từ lâu, biết đâu còn giúp sức trong đó. Lạc Hải thầm cảm thấy biết ơn, trịnh trọng lặp lại: "Kiều Hoành, cảm ơn anh."
"Cảm ơn tôi làm gì? Muốn cảm ơn thì cảm ơn em trai tôi đi, nó đáng được cả nhà cậu biết ơn." Kiều Hoành nhớ lại những lời hôm đó Kiều Kinh Ngọc nói với mình, anh hỏi Lạc Hải: "Cậu biết vì sao Kiều Kinh Ngọc để Lục Vấn Cảnh đi thi cùng cậu không?"
Lạc Hải đã đoán được phần nào nhưng vẫn muốn nghe Kiều Hoành nói, bèn hỏi: "Vì sao?"
Kiều Hoành cười: "Vì nó muốn Lục Vấn Cảnh nhìn thấy nơi cậu lớn lên."
"Nó nói cậu không giỏi giao tiếp, lạnh nhạt kiệm lời, sợ cậu không biết xử lý quan hệ với bố mẹ, lại lo nhỡ đâu mình không xuống được bàn mổ, về sau không còn ai giúp đỡ cậu, cậu sẽ lẻ loi một mình."
"Cho nên nó muốn Lục Vấn Cảnh nhìn thấy cậu đã lớn lên ra sao. Như thế Lục Vấn Cảnh sẽ càng thương cậu hơn, cũng hiểu vì sao cậu lại như bây giờ. Nó nói có những việc chỉ nghe qua lời người khác là không đủ, phải tự mình xem và cảm nhận."
"Lạc Hải, cậu nhất định phải sống vui vẻ, nếu không thật sự là có lỗi với nỗi khổ tâm của em trai tôi."
Hoá ra là thế, gần như giống với suy nghĩ của Lạc Hải.
Bởi lẽ trước đây Kiều Kinh Ngọc từng hỏi hắn, nếu tìm thấy bố mẹ ruột thì có muốn nhận nhau không. Khi đó hắn đã nói, tuy mình và bố mẹ ruột có quan hệ máu mủ song không khác gì người xa lạ, chưa từng sống cùng nhau, lại chia cách quá lâu, dù thật sự tìm được thì hắn cũng không biết phải đối diện thế nào.
Hoá ra Kiều Kinh Ngọc ghi nhớ mỗi một lời hắn nói. Cậu tìm bố mẹ ruột cho hắn, xác nhận nguyên nhân năm xưa hắn xa nhà, sau khi chắc chắn bố mẹ ruột của hắn đạt tiêu chuẩn thì lê lết cơ thể bệnh tật vạch kế hoạch cuối cùng cho bố con hắn nhận nhau. Hắn có tài cán gì, may mắn làm sao mà kiếp này có thể gặp được người đối xử với mình như vậy.
Lạc Hải nói: "Tôi vào gặp cậu ấy đây."
Kiều Hoành gật đầu: "Vào đi, tôi đi thăm cô tôi. Trong phòng có hộ lý, cậu để ý nó một chút là được."
Lạc Hải đi vào phòng bệnh, rèm cửa sổ mở hé, gió nhẹ lùa vào thổi tấm rèm trắng bay phấp phới. Kiều Kinh Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn như thể cảm nhận được từ trước, gương mặt tái nhợt nở nụ cười: "Cậu về rồi à."
Lúc này, ngoài cửa sổ là ráng chiều mùa hạ đẹp rực rỡ.
Hai đứa chỉ mới không gặp nhau mấy ngày, nhưng khoảng thời gian đó đã từng vượt qua sống chết, bây giờ lại càng giống lâu ngày không gặp.
Lạc Hải cầm lòng chẳng đặng, bước lại giường ôm cậu một cách khẽ khàng: "Tôi về rồi, cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho tôi."
Chuyến này trải qua quá nhiều chuyện, cũng là cú sốc rất lớn đối với Lạc Hải, đến tận giây phút ôm Kiều Kinh Ngọc trong tay, hắn mới cảm thấy chân thật phần nào.
Nói đến đây, Kiều Kinh Ngọc hiểu rõ chắc hẳn Lạc Hải đã biết thân thế của mình. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Lạc Hải như đang an ủi.
Lạc Hải rất muốn ôm cậu chặt hơn, nhưng biết ngực cậu có vết thương nên không dám dùng sức, ôm một chốc bèn đỡ cậu nằm xuống.
Kiều Kinh Ngọc nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch có phần hốc hác. Mới vài ngày ngắn ngủi mà áo bệnh nhân trên người cậu hình như lại to hơn, cổ áo hơi rộng có thể nhìn thấy xương quai xanh và l.ồng ngực trơ xương.
Lạc Hải vuốt ve khuôn mặt câu, còn không dám mạnh tay như sợ chạm vào sẽ vỡ, đầu ngón tay lướt xuống cổ áo, toan cởi nút áo bệnh nhân để xem vết thương phẫu thuật của cậu.
Kiều Kinh Ngọc giữ rịt tay hắn: "Từ chối tham quan, xấu lắm."
Cậu từng tự mình xem vết mổ, mới khâu được vài ngày, vẫn chưa đến lúc tháo chỉ nên nó giống hệt một con rết vừa đen vừa đỏ, trông hơi kinh dị.
Lạc Hải biết con chó con lông xoăn này cực kỳ đỏm dáng, không muốn cho người khác xem chỗ không đẹp của mình, đành thôi không chạm vào nút áo của cậu nữa, chỉ hỏi: "Còn đau không?"
Kiều Kinh Ngọc lắc đầu: "Không đau, bây giờ không có cảm giác gì, nhưng không dám nói to với ho, ho là lại sợ ngực bị bục ra."
"Một mình nằm trong ICU có sợ không?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc hơi xấu hổ, nói lí nhí: "Một chút thôi, thật ra lúc ở trong đấy tớ còn lén khóc, cậu không được nói cho bố tớ đâu."
Lúc nằm trong ICU ý thức của cậu không tỉnh táo, cũng mất cảm giác về thời gian, thi thoảng tỉnh dậy đều nghe thấy tiếng máy móc "tít tít tít", cậu còn tưởng mình sắp chết rồi. Sau đó chị y tá an ủi cậu rằng không sao, phẫu thuật rất thành công, mấy ngày nữa là có thể gặp bố mẹ, bấy giờ cậu mới hết sợ.
"Chó con đáng thương." Lạc Hải xoa đầu cậu, chạm nhẹ lên vị trí trái tim cách lớp áo bệnh nhân, cất lời như đang nói với quả tim đã trải qua hai lần khâu vá: "Có thể phấn đấu một chút không, hôm nay cậu hứa với tôi đi, hứa với tôi đây là lần cuối cùng cậu vào phòng phẫu thuật."
Kiều Kinh Ngọc ôm cánh tay hắn: "Tớ hứa với cậu." Rồi cậu cười đến là khờ khạo.
Sau khi chuyển sang phòng bệnh thường, tình hình của Kiều Kinh Ngọc dần trở nên ổn định.
Mấy ngày sau, vợ chồng Lục Vấn Cảnh đến thăm bệnh. Trong lòng vợ chồng Lục Vấn Cảnh, Kiều Kinh Ngọc là ân nhân của nhà họ. Ban đầu chính Kiều Kinh Ngọc đưa Lạc Hải đến thành phố A đi học, bây giờ cũng là Kiều Kinh Ngọc giúp gia đình họ đoàn tụ. Ân tình này không gì có thể báo đáp, họ coi trọng thế nào cũng không quá đáng.
Lục Vấn Cảnh không chỉ cảm ơn Kiều Kinh Ngọc mà cũng cảm ơn Kiều Trân và Giang Bác Thần, cảm ơn hai người thời gian qua đã cưu mang và chăm sóc Lạc Hải. Vì vậy chuyến này qua thăm cực kỳ long trọng, đủ các loại thực phẩm chức năng thích hợp bồi bổ người mới phẫu thuật chất đầy phòng bệnh, Kiều Kinh Ngọc tha hồ uống đến sang năm.
Như thế vẫn chưa đủ, trước khi về Lục Vấn Cảnh lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng vòng tay trầm hương, nói rằng đã mời sư phụ ở chùa Lạt Ma niệm kinh khai quang, cho con trẻ đeo chơi cầu điềm lành dồi dào sức khỏe. Con cái hai nhà, một đứa mất tích lại tìm về được, một đứa chết hụt, đều không dễ dàng gì, chuỗi vòng này còn là một cặp, Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải mỗi đứa một cái. [1]
[1] Ung Hòa Cung hay chùa Lạt Ma, là ngôi chùa Phật giáo Tây Tạng độc nhất vô nhị ngay giữa lòng thủ đô Bắc Kinh.
Giang Bác Thần nhìn chất lượng chuỗi vòng là biết giá cả phải ngang một chiếc ô tô nhập khẩu. Chú cảm thấy quá quý giá, vội vàng từ chối thay con trai. Lục Vấn Cảnh lại nói lúc vợ mời thầy khai quang có đưa ngày sinh tháng đẻ của Kiều Kinh Ngọc, chuỗi vòng đã là của cậu, người khác không thể đeo. Vì thế chú đành nhận.
Thi đại học xong, Lạc Hải tụ tập liên hoan với bạn cùng lớp, thời cấp ba cứ thế kết thúc một cách đầy ngỡ ngàng. Hắn có chút hụt hẫng, dường như quãng thời gian Kiều Kinh Ngọc tới trường tìm hắn vào tiết tự học tối đã một đi không trở lại.
Nhưng con người phải nhìn về phía trước, hắn có rất nhiều thời gian ở bên dưỡng bệnh cùng Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc có Lạc Hải làm bạn trong thời gian dưỡng bệnh, sau khi cắt chỉ tình hình ngày một khá lên. Hàng ngày Lạc Hải tới bệnh viện đều mang canh cô Lục tự tay nấu, ăn đủ các loại canh tẩm bổ thì cuối cùng Kiều Kinh Ngọc cũng có da có thịt hơn, bù lại số cân trước khi phẫu thuật.
"Lạc Hải, hôm qua tớ đi khám sức khỏe, thấy ở đấy có cân đo chiều cao cân nặng, tớ mới đứng lên đo. Cậu đoán xem thế nào?" Kiều Kinh Ngọc nằm trên giường bệnh ăn hoa quả, duỗi chân để Lạc Hải cắt móng chân giúp mình.
Lạc Hải chẳng buồn ngẩng đầu: "Thế nào?"
Kiều Kinh Ngọc hớn hở: "Tớ cao lên 3cm! Bây giờ tớ được 1m75 rồi!"
Chiều cao là nỗi ám ảnh của cậu, cao hơn 1cm cũng đáng để chúc mừng, huống chi tận 3cm. Rốt cuộc năm nay cậu cũng cao 1m75, bắt kịp chiều cao trung bình như các bạn.
Lạc Hải nhướn mày: "1m75? Trước cậu cao 1m7 mà? Cao lên 3cm sao lại thành 1m75? 2cm còn lại cậu lén cao lên khi nào?"
Kiều Kinh Ngọc nghĩ ngợi: "2cm đấy cao lên ở chỗ cậu với ông, lúc tớ về nhà, anh tớ đã bảo tớ cao lên rồi, khoảng 2cm."
"Được đấy, vậy thì cậu đạt mốc 1m8 chỉ là vấn đề ngày một ngày hai thôi." Lạc Hải cắt móng chân cho cậu xong thì vỗ bàn chân cậu.
Kiều Kinh Ngọc rụt chân lại không cho hắn vỗ, ống quần bệnh rộng rãi tuột lên làm hở đầu gối.
Đầu gối cậu có một vết sẹo trắng do hồi xưa ngã trên núi, vì vết thương ấy mà được Lạc Hải cõng về nhà. Lần ngã đó cũng bắt đầu mối duyên giữa cậu và Lạc Hải.
Lạc Hải cũng nhìn thấy sẹo, đưa tay sờ lên: "Sao về sau cậu không đi xóa sẹo?"
"Sẹo bé tẹo ảnh hưởng gì đâu? Với lại vết sẹo này có ý nghĩa kỷ niệm biết bao." Kiều Kinh Ngọc nắm cằm Lạc Hải: "Cậu không ngờ đúng không? Cậu hại tớ có thêm một vết sẹo, phải dành cả đời này cho tớ."
Động tác mang tính chòng ghẹo này làm tai Lạc Hải nóng lên, bỗng chốc không dám nhìn vào mắt Kiều Kinh Ngọc. Thật ra hai đứa rất ít khi có cử chỉ quá giới hạn, lúc nào cũng theo khuôn phép, cho nên một vài hành động mập mờ cũng khiến tim Lạc Hải đập nhanh.
Hắn tránh tay Kiều Kinh Ngọc, xiên một quả cà chua bi nhét vào miệng cậu: "Đúng là không ngờ."
Trời mới biết hồi ấy hắn chán đồ phiền phức Kiều Kinh Ngọc cỡ nào, nếu không phải thấy cậu đáng yêu, hắn đã chẳng để ý cậu, dù ở nhờ nhà hắn thì cùng lắm hắn chỉ lo ba bữa cơm cho thôi.
Kiều Kinh Ngọc ăn cà chua, vừa nãy nhìn nét mặt Lạc Hải cậu còn tưởng Lạc Hải muốn hôn mình, ai dè không hôn khiến cậu hơi thất vọng. Dạo này cậu ăn ngon ngủ kỹ, đúng chuẩn "no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi", bây giờ cậu đã hơi có ham m.uốn ấy, muốn tiến triển í ẹ một chút.
Mà hai bọn cậu đều đã là người lớn, Lạc Hải cũng thi đại học xong, lúc này yêu đương không thể coi là yêu sớm đúng chứ, sao Lạc Hải vẫn chưa bày tỏ tí gì? Hai bọn cậu đã hôn nhau này, cũng từng giúp nhau này, có điều vẫn chưa tỏ tình, cậu ngẫm nghĩ, nếu thật sự không được thì cậu tỏ tình với Lạc Hải trước nhỉ?
Kiều Kinh Ngọc hắng giọng, cất tiếng gọi: "Lạc Hải..."
Đúng lúc này Giang Bác Thần mở cửa đi vào, Kiều Kinh Ngọc không thể không phanh lại.
"Sao thế?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc ngừng giây lát: "Không sao, tớ định bảo cậu tập xe nhớ chú ý chống nắng, tớ thấy hình như cậu đen đi rồi."
Gần đây Lạc Hải đang học lái xe ô tô, vì để lấy bằng lái nhanh nhất có thể mà hôm nào cũng tập một buổi sáng hoặc một buổi chiều.
"Thế á?" Lạc Hải không trắng như Kiều Kinh Ngọc, bình thường cũng không để ý vụ này.
Kiều Kinh Ngọc đáp chắc nịch: "Ừ."
Sau đó cậu quay sang nhìn Giang Bác Thần vừa vào phòng, nhìn chằm chằm chú bỏ đồ xuống, nhìn chằm chằm chú thu dọn quần áo trong phòng, lại nhìn chằm chằm chú gọi điện thoại xong đi ra ngoài...
Cậu nhìn đến tận khi cửa đóng lại.
Kiều Kinh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đoạn há miệng nói tiếp chủ đề vừa nãy. Ờm... vừa nãy muốn nói gì nhỉ?
Trước khi bố đi vào, cậu muốn nói chuyện gì?
Hình như quên mất rồi...
Kiều Kinh Ngọc cảm thấy sau khi phẫu thuật trí nhớ của mình sụt giảm thấy rõ, dạo này cứ định nói gì là lại quên. Nhưng mà không sao, dù gì ngày tháng sau này cũng còn dài, tất cả lời muốn nói đều có thể từ từ nói cho Lạc Hải nghe, không nhất thiết phải nói ngay hôm nay.
Nhưng hiện giờ cậu vẫn quá ngây ngơ, không hiểu có những lời phải cố gắng nói ngay lúc này, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội.
Ngày Hè Đằng Đẵng
Đánh giá:
Truyện Ngày Hè Đằng Đẵng
Story
Chương 90: Chết Hụt
10.0/10 từ 29 lượt.