Ngày Chầm Chậm Trôi

Chương 2: Hoàn

305@-
-

Cha ta nhìn ca ca rồi lắc đầu, cha kể lúc ta hai tuổi bị Quý Tri Tiết trộm về nhà hắn, ca ca òa khóc tìm ta cả buổi trời ta mới được Quý phu nhân đưa trả về nhà. Từ đó về sau ca ca không bao giờ cho Quý Tri Tiết sắc mặt tốt nữa.

9.

Dưới sự phòng thủ chặt chẽ của ca ca và thúc thúc gác cổng, Quý Tri Tiết cũng không tìm được cơ hội gặp ta.

Nhưng ta có cách để đi chơi với Quý Tri Tiết. Lúc ta và Quý Tri Tiết đứng chờ làm đồ chơi bằng đường trên phố, tình cờ nhìn thấy đội đón dâu.

Kèn sáo trống chiêng náo nhiệt vô cùng nhưng nhìn thấy chuyện vui mà hai đầu lông mày của Quý Tri Tiết lại nhíu vào như muốn dính lấy nhau, hắn uể oải nói: “Cả kinh thành truyền tai nhau rằng ta đã ngần này tuổi e là không lấy được vợ nữa, phải sống cô độc cả đời.”

Ta nhìn gương mặt tràn đầy vẻ cô đơn của Quý Tri Tiết, không đành lòng giật giật tay áo hắn: “Huynh đừng buồn, bọn họ toàn nói bậy thôi, tuổi của huynh và ca ca ta không chênh nhau bao nhiêu, ca ca ta còn không tuấn tú bằng huynh kia mà, có huynh ấy lót hạng chót cho huynh rồi.”

Giọng Quý Tri Tiết khàn đi: “A Tuế không cần an ủi ta đâu, ta cũng biết ta lớn tuổi, bây giờ lại không có công danh chức tước, cô nương trong trạch đều không muốn gả cho ta, ta biết mà.”

“Không sao đâu, cô đơn một mình cũng tốt.”

Quý Tri Tiết càng tỉ tê lại càng đáng thương, ta vội vàng an ủi Quý Tri Tiết: “Ai nói, trong mắt ta, ngoài cha ta ra, tiểu thúc chính là nam tử tốt nhất trần đời.”

“Dù vậy cũng có được gì?”

“Thì ta gả cho huynh.”

Quý Tri Tiết rầu rĩ nhìn ta: “A Tuế đừng muốn gả cho ta vì thương hại ta.”

“Không phải, Quý Tri Tiết, ta thật sự thích huynh.”

Ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ca ca không biết từ đâu chạy ta xách cổ về nhà: “Sầm Tuệ Tuế, chờ ca ca tìm cho muội mấy tên tiểu tử cùng độ tuổi cho muội gặp. Quý Tri Tiết không được, tâm tư hắn đen như mực, muội không chơi lại hắn đâu.”

Ca ca nghiêm túc đi vơ vét một rương toàn chân dung của nam tử muốn ta xem, còn giới thiệu nào công tử nhà họ Trương tài chí hơn người, nào thiếu gia họ Lý nọ chững chạc đôn hậu, nào đại ca Tề gia võ công cái thế, đệ đệ Việt gia đẹp tựa Phan An.

Ta xem tranh chân dung tới mức đầu váng mắt hoa, sau đó chỉ hỏi ca ca đúng một câu: “Bọn họ có thể ngày ngày ở bên muội không?”

Ca ca sững người sau đó lại đi tìm về một rương chân dung khác nữa, còn nói đây đều là những người có thể ở bên ta, bảo ta chọn lựa thật kỹ càng.

Ta còn chưa chọn xong cho ca ca thì thánh chỉ đã ban xuống, thông báo kỳ tuyển tú mùa thu vẫn tiến hành như cũ, lần này đổi thành tuyển phi cho nhị Hoàng Tử.

Nhưng giờ đây, ai chẳng biết nhị Hoàng Tử chắc chắn sẽ trở thành Thái Tử, chỉ chờ ngày lành tháng tốt để tuyên chỉ mà thôi.

Ca ca bực bội giậm chân, lẩm bẩm: “Nhị Hoàng Tử bản tính chính trị, thế này ta biết đi đâu đào chứng cớ vạch tội hắn đây.”

Ca ca lại nhìn ta, người trong mắt chỉ có ăn bánh ngọt: “Huống hồ từ lâu bệ hạ đã có ý định muốn cho A Tuế vào Đông cung, nhưng...”

“A Tuế, con qua phòng bếp nấu cho cha bát mì.” Cha ta ngắt lời ca ca: “Cha hơi đói.”

“Cha, con đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, con biết nhà ta không muốn con tiến công chịu khổ.” Ta buông bánh ngọt trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Cha, hay cha tới Quý gia cầu thân đi, con thích Quý Tri Tiết.”

“Sầm gia đang có tên trong danh sách tuyển tú, muội và Quý Tri Tiết trực tiếp đính hôn có khác nào đang tát bệ hạ một cái không?” Ca ca giận dữ tới mức sắp bốc hỏa: “Tuyển tuyển tuyển, có phải tuyển phi đâu, thích ai trực tiếp chọn luôn người đó đi không được à?”

Vào lúc nhà ta sầu bi ủ dột, ta dẫn theo Lê Thanh tới chùa Thanh Long, Lê Thanh cho rằng ta muốn cầu xin Phật Tổ để không bị chọn nên nàng bái Phật còn thành tâm hơn ta.

Nhưng khi Lê Thanh nhìn lén thấy ta nhét ngân phiếu cho trụ trì, nàng bất ngờ há hốc miệng: “Thế lực của chùa Thanh Long to lớn nhường nào mà lại nhúng tay can thiệp được cả chuyện trong cung vậy ạ?”

“Muội nói bậy bạ gì thế?” Ta vỗ đầu Lê Thanh: “Ta nhờ cậy trụ trì phán mệnh ta thiếu mộc, không phải mệnh tốt, bệ hạ thương yêu nhị Hoàng Tử nhất, hẳn sẽ không cho ngài ấy cưới một cô nương có số mệnh xấu.”

Lê Thanh nghe xong ngớ người rồi thì thào hỏi ta: “Vậy, vậy chắc Quý thiếu gia sẽ không chê bai cô nương đâu?”

“Ta đã chừa lại đường lui rồi, mệnh ta thiếu mộc, trong chữ Quý lại có mộc*, há chẳng phải một đôi trời đất tác thành sao?” Ta ghé vào tai Lê Thanh: “Nếu hắn dám chê thật, ta sẽ không cho thúc thúc gác cổng mở cửa cho hắn nữa, còn thả cả ca ca ra canh cổng.”

*Trong chữ “Quý” (季), họ của Quý Tri Tiết, có chữ mộc (木).

Lê Thanh lại bắt gặp ca ca đang


nhân đến tuyên chỉ, ta run người, siết chặt


thân cận của bệ hạ, chiếu chỉ rất dài đọc


chỉ luẩn quẩn mỗi


thân tới xin bệ hạ ban, vì chuyện này thậm chí còn


sắc mặt ca ca cũng dịu đi nhiều, nhưng



gả cho



cầm theo chút bạc tới tìm trụ trì chùa Thanh Long,



pháp binh pháp, ngày ngày dạy ta, rằng học mấy thứ này sẽ giúp


ta, chỉ là mỗi lần hắn tới đều có


bản ghé nhà, bị ca ca ta nhìn thấy


Quý Tri Tiết trông đến là gian: “Quý Tri Tiết, nếu



rất nhanh, ca ca


cười rồi lại


Tiết, không thể tin nổi: “Quý


nào bắt nạt Quý Tri Tiết thế, không phải chỉ là xưng hô thôi sao, sau này Quý Tri Tiết


ta cũng lớn tuổi, cưới được nàng là phúc của ta. Nếu nàng


thông, duỗi ngón tay út ra nói:


đi khỏi, ca ca thì gào thét


Tuế, muội



ta tới thư phòng, đưa cho ta một chiếc hộp


“Cha, cha tích được


tiền cho con đấy. Quý gia là danh môn thế gia, bây giờ Quý Tri Tiết lại là quan viên trong


người âm thầm điều tra giúp Thánh thượng, sau lại vì con vào triều làm quan. Cha nói chuyện với Quý Tri Tiết rồi, nó nói


đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, là đứa hiểu chuyện biết ý, sẵn sàng bỏ qua



cha thì ca ca nghe


mi mà bay cũng dám nghe! Nếu mi dám kể với mẹ



cõng ta lên kiệu hoa, huynh


ca ca thôi thế mà nhưng ca


chuẩn bị lên ngựa, buồn buồn hỏi: “Chàng có thể


Tiết một cái: “Nếu huynh dám không tốt với A Tuế,


ngồi vào kiệu hoa, không nói với huynh ấy rằng Quý


vòng, Quý Tri Tiết mới để


trùm đầu của ta lên, ta nhìn Quý


Tiết đẹp


nhân này đừng ngẩn ra với nhau thế, mau


lấy chén rượu, không để ý thấy


Thanh vừa gỡ trang sức cho ta xong thì có nha hoàn gõ cửa thưa


khi ăn no thì Quý Tri Tiết say bất


cho Quý Tri Tiết nhưng ta còn chưa kịp chạm tay vào người


không?” Ta vỗ nhẹ Quý Tri Tiết một cái:


kia với bọn họ được?” Quý Tri Tiết chợt đứng vọt


khoái, nhẹ nhàng ngồi bên giường, bế ta ngồi


hôm nay


thỏ thẻ nỉ




thích



nhắm mắt, tay sờ quanh, Quý Tri


thơm ngọt giữa đệm chăn,


thư dậy rồi ạ? Cô gia đang ở hậu


nói: “Mẹ nói ta phải học cách quan tâm Quý Tri


ít đồ ăn giải rượu dễ tiêu cho bữa


Khánh thêm táo đỏ vào thùng tắm: “A Khánh, thêm chút táo đỏ khô nữa,



gia, ngày nào ngài cũng ngâm, sáng ngâm, tối ngâm,


mê hoặc thiếu phu


nhìn nhau với Quý Tri Tiết: “Phu quân đúng là


nước, cười trừ: “Chỉ, chỉ cần nương tử


“Vậy tiểu thúc cứ ngâm ở


- Quý


nói hôm nay Sầm phủ có một muội muội bé xíu


đoán tương lai trong tiệc


tròn như viên thịt khoe khoang với ta: “Nhìn đi, đây


ống tay áo ta, tay chân ta cứ loạn lên,


chạy tới Sầm phủ tìm Sầm


qua ta ngâm bồn với trần bì, hôm nay A


khác thường, vì A Tuế nói người hầu


Thành Hàn là ăn trộm, ta mới biết A Tuế


nhưng ta vẫn cố gắng dành thời gian


Hà không, ta ngẩn ra, chợt ý thức được mình đã tới tuổi đính


hội đèn, đương khi đường phố náo nhiệt người trẩy hổi,


lề đường, sau này trước mỗi lần gặp A Tuế,


nhân lúc Lâm gia gửi thiếp mời


héo rũ. Trước đó ta đã rung rinh lượn lờ trước mặt nàng bao


trộm A Tuế về nhà, ta


ngon cho A Tuế, hôm nay mang kẹo mè, thì ta


hương, ta không tin


tới ngửi lui, giá mà bỏ qua được bản mặt thối của


hạ nói muốn tuyển tú vào mùa thu này để chọn phi cho


mờ tỏ ý Hoàng Hậu ỷ vào quyền thế của Triệu


giá hồi cung. Cha ta vuốt mặt, xua bớt hơi rượu


muốn xin được thánh chỉ của bệ


ruột


Tử cấu kết với Triệu gia, tham ô quân lương số lượng lớn. Trong Đông cung, chúng ta không



Thái Tử bị phế, sau khi Thánh thượng sắp xếp tất thảy sự vụ xong xuôi, ta xin bệ hạ thánh chỉ tứ hôn cho ta và A Tuế.

Bệ hạ nói cha ta đã về hưu, muốn ta vào triều giúp ngài, ta hiểu ngài ấy đang muốn bồi dưỡng cánh chim trải đường cho nhị Hoàng Tử.

Sau khi được nhìn thấy bệ hạ viết xong thánh chỉ, ta đồng ý với ngài.

Bệ hạ cười ta, nói ngài ấy nhất định phải gặp A Tuế một lần, xem xem nữ tử thế nào mới đáng cho ta hao tâm tổn sức tới nhường này.

Ngoài mặt ta đồng ý nhưng trong lòng lại không muốn, lòng dạ bệ hạ khó lường, không thể để A Tuế ngửi thấy mùi mực thúi được.

Sau khi đại hôn, A Tuế biết được bí mật của ta, ta phải dỗ A Tuế rất rất lâu A Tuế mới chịu cho ta lên giường ngủ.

A Tuế làm tổ trong lòng ta, kể trước kia nàng ngửi thấy mùi trên người ta giống mùi bạc hà, rất dễ chịu, an lòng.

Từ đó về sau, cuối cùng ta cũng không cần phải ngâm bồn với một đống thứ linh tinh nữa rồi.

Gần tới ngày A Tuế sinh con, ta tới chùa Thanh Long lễ Phật, trụ trì chùa Thanh Long kể cho ta hay chuyện năm đó A Tuế vì không muốn tiến cung nên không tiếc bỏ ra một khoản lớn xin ông ấy loan tin nàng có mệnh xấu, trong mệnh thiếu mộc.

Lòng ta ấm áp, vội vàng bảo A Khánh quyên thêm cho trụ trì nhiều tiền hương hỏa hơn.

Mệnh thiếu mộc, vậy chẳng phải là trong mệnh thiếu ta sao?

Hú hu hu, quả nhiên A Tuế yêu ta muốn chớt!

Ngoại truyện - Quý Kim An

Cậu nói phẩm chất tốt nhất của cha ta chính là đội vợ lên đầu.

Cha ta nói cái đáng ghét nhất của cậu chính là cuồng muội muội.

Bà ngoại nói hai người họ đều có vấn đề, vì lúc mẹ ta sinh ra ta, cha và cậu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng mẹ kêu r3n, ôm đầu khóc nức nở.

Cha thương mẹ lắm, không muốn mẹ phải chịu nỗi đau khi sinh dục nữa nên trong nhà chỉ có mỗi ta.

Nhưng ta muốn có muội muội, cha nói nhà cậu có muội muội, bảo ta rảnh quá thì chạy qua nhà bà ngoại chơi với muội muội sinh đôi nhà cậu.

Muội muội mềm mềm, chọt một cái là cười, đáng yêu quá đi. Ta nhân lúc không ai chú ý bèn trộm ôm muội muội về nhà.

Một nén nhang sau, cậu đuổi tới tận nhà ta, tìm được muội muội, cậu nghiến răng mắng cha ta: “Tiểu tử thúi nhà huynh rõ là học theo huynh, Quý Tri Tiết, huynh có thể dạy nó gì đấy tốt tí được không!”

Chân trước cậu vừa đi, chân sau ta đã bị cha xách cổ qua nhà ngoại.

Cha nói chỉ nhà ngoại mới uốn nắn dạy dỗ được ta, mong cậu đầy bụng kinh thư có thể dạy ta.

Cậu trừng mắt nhìn ta, nói cha ta vì muốn hưởng thụ thế giới hai người với mẹ nên mới đưa ta qua đây.

“Con biết mà, con bày kế cho cha con đó.” Ta gật đầu thừa nhận: “Con muốn ngày nào cũng được chơi với muội muội.”

Cậu nghiến răng nghiến lợi lại không nỡ đánh ta, đành phải ngày ngày dạy ta học chữ xong rồi tiễn ta về nhà.

Sáng sớm hôm sau, trước khi cha ta vào triều lại đưa ta qua nhà ông bà ngoại.

Lăn qua lăn lại hơn nửa năm, cậu gầy đi trông thấy xách cổ ta, nhóc con trông càng ngày càng tròn thơm, hằm hằm nói kiếp trước cậu thiếu nợ cha ta.

“Cậu không muốn đưa con đi cũng được.” Ta ngẩng đầu nhìn cậu: “Cha con nói cậu phải gọi cha con là tiểu thúc, vậy hai ta hẳn ngang hàng.”

“Giữa người bằng vai phải vế với nhau, xin cậu mỗi muội muội thôi chắc cũng được mà ha, dù sao cậu cũng có tận hai cô con gái cơ mà.”

Đêm đó cậu xách cổ ta tới chỗ mẹ, còn mách lẻo với mẹ ta, tay mẹ ta đáp trên mông ta, cả viện oang oang tiếng ta gào:

“Con chỉ muốn có muội muội thôi mà, con có lỗi gì!”
Ngày Chầm Chậm Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngày Chầm Chậm Trôi Truyện Ngày Chầm Chậm Trôi Story Chương 2: Hoàn
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...