Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Chương 4: Phản đòn
Cô với tay lấy một đĩa hoa quả nhỏ rồi ngồi xuống ăn. Chưa ăn được mấy miếng, đám con gái kia cũng đến nơi rồi.
"Haiz, nơi nào có nhiều con gái lại có nhiều chuyện để nói, quả là không sai chút nào."
Cô lẩm bẩm tự nói, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhuốm ý cười.
Bọn họ đứng đấy nhìn cô, ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường.
"Trang điểm thanh thuần cũng chẳng che được dáng dấp lẳng lơ bên trong."
"Đúng vậy, không biết định câu dẫn ai."
Câu từ không một chút kiêng nể gì. Mà Tô Uyển Cầm một chút cũng không để ý, vẫn ngồi gặm nhấm dĩa trái cây còn dang dở.
"Cô là bạn gái mới của Lưu tổng?" Một cô gái trong đó thấy cô không lên tiếng thì không nhịn được hỏi. Dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn, ánh mắt bất thiện nhìn cô.
"Đúng vậy, cô là..."
Không đợi cô ta trả lời, một cô gái đứng bên cạnh đã nhanh miệng chen vào:
"Cô vậy mà lại không biết chị Lâm? Cô không theo dõi tin tức sao?"
"Quả thật là không xem. Rốt cuộc cô là ai vậy?"
Bọn họ thật sự không ngờ cô lại trả lời không theo lẽ thường như thế.
"Chị Lâm của chúng tôi năm nay là năm thứ 2 liên tiếp nhận được danh xưng ảnh hậu đấy."
"Ồ. Vậy các cô đến tìm tôi làm gì?"
Cô cảm thán một câu rồi ánh mắt vẫn như cũ không thấy một chút hứng thú nào hỏi lại bọn họ. Nghe cô hỏi vậy, bọn họ ngơ người luôn rồi. Không phải bình thường thì nên cảm thán gì đó, thể hiện ngưỡng mộ, hay kiểu biết khó mà lui sao. Sao cô ta lại không đi theo lẽ thường rồi. Nhưng Lâm Ngọc là một ảnh hậu, chỉ ngẩn người một chút đã hồi phục lại rồi.
"Tôi là Lâm Ngọc, người thừa kế Lâm gia. Hình như tôi chưa bao giờ thấy cô trước đây. Cô không phải là người ở trong vòng này đúng không?"
"Đúng vậy. Gia đình tôi chỉ là gia đình bình thường thôi. Lâm tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Hóa ra chỉ là đũa mốc mà cũng đòi chòi mâm son. Đây là muốn trèo cao? Loại con gái chỉ dựa vào mặt như cô, Lưu tổng cũng chỉ là nhất thời hứng thú thôi, cô nghĩ bản thân mình có bao nhiêu phân lượng?"
Lâm Ngọc cúi đầu nói bên tai cô. Lâm Ngọc đã yêu Lưu Trạch Dương nhiều năm như vậy, cố gắng đoạt ảnh hậu để anh nhìn thấy, cũng không ít lần bày tỏ với anh, nhưng như cũ, vẫn không được anh nhìn đến. Hôm nay, khó khăn lắm mới được thấy anh, mà anh lại mang theo một cô gái đến. Điều này đã động lòng tự trọng của cô rất nhiều. Cô muốn nhìn xem người con gái kia có thứ gì mà có thể đứng cạnh anh, nên cô mới bất chấp hình tượng mà tiến lại đây.
Nhìn đến người trước mặt, thập phần xinh đẹp, dù không muốn chấp nhận nhưng đúng là đẹp hơn bọn họ rất nhiều, mà thế lại càng khiến cho Lâm Ngọc ghen tị. Nhưng mà hỏi ra, ngoài khuôn mặt ra, cô ta cũng chẳng có cái gì, điều này càng khiến cho Lâm Ngọc tức giận.
"Bao nhiêu phân lượng đương nhiên tôi không biết. Có được lâu bền không tôi lại càng không cách nào biết được. Nhưng làm sao đây, Lưu tổng đúng là vừa ý với gương mặt này. Mà Lâm đại tiểu thư lại không có nên đành chịu thôi."
Lời nói đầy tính châm chọc nhưng lại không cách nào phản bác. Không khí đang căng như dây đàn thì xuất hiện tiếng cười khẽ. Vậy mà lại là Lưu Trạch Dương. Lâm Ngọc thấy người đến thì vội thu hồi biểu tình ác liệt trên mặt, thay vào đó là biểu tình thẹn thùng chọc người thích, nhẹ giọng gọi.
"Lưu tổng,..."
"Lâm đại tiểu thư cũng nên thu lại tâm tư của mình đi. Càng đừng nên đặt lên cô gái nhỏ của tôi. Cái giá của việc đó, cô không gánh nổi đâu."
"Em..."
Lâm Ngọc tính giải thích nhưng Lưu Trạch Dương đã kéo Tô Uyển Cầm rời đi, không để cô ta nói thêm câu gì.
Lúc ra khỏi sảnh tiệc, lên xe rồi Tô Uyển Cầm vẫn chưa hồi thần lại.
"Thế là đi rồi?"
"Thế nào, còn muốn cãi nhau?"
"Không phải. Anh thấy chỗ nào cãi nhau. Rõ ràng là cô ta gây sự trước, tôi chỉ phản đòn thôi được không. Còn không phải là nợ đào hoa của anh?"
"Nói năng rất sắc bén. Lâm Ngọc kia dù sao cũng là ảnh hậu, IQ lẫn EQ đều không tồi mà vẫn bị cô làm cho nghẹn được. Có chút tài năng đấy."
"Cái này thì tôi không dám nhận. Dù sao, con người ta khi dính vào tình yêu đầu óc cũng có chút giảm thông minh. Mà chúng ta không phải vừa mới đến sao, lúc này rời đi không sao chứ?"
"Bình thường loại tiệc rượu này tôi không có hứng thú. Hôm nay vừa lúc chỉ là muốn đưa cô đến để tạo tin tức thôi. Dù sao có đám người đó, tin tức cũng rất nhanh được đưa đến nơi cần đến thôi."
"Vậy được rồi. Vật lộn cả ngày tôi cũng có chút mệt."
Không khí trong xe cũng theo đó mà im lặng. Cô cũng nhắm mắt suy nghĩ lung tung. Xe vẫn theo dòng người náo nhiệt mà đi đến nơi cần đến.
Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
"Haiz, nơi nào có nhiều con gái lại có nhiều chuyện để nói, quả là không sai chút nào."
Cô lẩm bẩm tự nói, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhuốm ý cười.
Bọn họ đứng đấy nhìn cô, ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường.
"Trang điểm thanh thuần cũng chẳng che được dáng dấp lẳng lơ bên trong."
"Đúng vậy, không biết định câu dẫn ai."
Câu từ không một chút kiêng nể gì. Mà Tô Uyển Cầm một chút cũng không để ý, vẫn ngồi gặm nhấm dĩa trái cây còn dang dở.
"Cô là bạn gái mới của Lưu tổng?" Một cô gái trong đó thấy cô không lên tiếng thì không nhịn được hỏi. Dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn, ánh mắt bất thiện nhìn cô.
"Đúng vậy, cô là..."
Không đợi cô ta trả lời, một cô gái đứng bên cạnh đã nhanh miệng chen vào:
"Cô vậy mà lại không biết chị Lâm? Cô không theo dõi tin tức sao?"
"Quả thật là không xem. Rốt cuộc cô là ai vậy?"
Bọn họ thật sự không ngờ cô lại trả lời không theo lẽ thường như thế.
"Chị Lâm của chúng tôi năm nay là năm thứ 2 liên tiếp nhận được danh xưng ảnh hậu đấy."
"Ồ. Vậy các cô đến tìm tôi làm gì?"
Cô cảm thán một câu rồi ánh mắt vẫn như cũ không thấy một chút hứng thú nào hỏi lại bọn họ. Nghe cô hỏi vậy, bọn họ ngơ người luôn rồi. Không phải bình thường thì nên cảm thán gì đó, thể hiện ngưỡng mộ, hay kiểu biết khó mà lui sao. Sao cô ta lại không đi theo lẽ thường rồi. Nhưng Lâm Ngọc là một ảnh hậu, chỉ ngẩn người một chút đã hồi phục lại rồi.
"Tôi là Lâm Ngọc, người thừa kế Lâm gia. Hình như tôi chưa bao giờ thấy cô trước đây. Cô không phải là người ở trong vòng này đúng không?"
"Đúng vậy. Gia đình tôi chỉ là gia đình bình thường thôi. Lâm tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Hóa ra chỉ là đũa mốc mà cũng đòi chòi mâm son. Đây là muốn trèo cao? Loại con gái chỉ dựa vào mặt như cô, Lưu tổng cũng chỉ là nhất thời hứng thú thôi, cô nghĩ bản thân mình có bao nhiêu phân lượng?"
Lâm Ngọc cúi đầu nói bên tai cô. Lâm Ngọc đã yêu Lưu Trạch Dương nhiều năm như vậy, cố gắng đoạt ảnh hậu để anh nhìn thấy, cũng không ít lần bày tỏ với anh, nhưng như cũ, vẫn không được anh nhìn đến. Hôm nay, khó khăn lắm mới được thấy anh, mà anh lại mang theo một cô gái đến. Điều này đã động lòng tự trọng của cô rất nhiều. Cô muốn nhìn xem người con gái kia có thứ gì mà có thể đứng cạnh anh, nên cô mới bất chấp hình tượng mà tiến lại đây.
Nhìn đến người trước mặt, thập phần xinh đẹp, dù không muốn chấp nhận nhưng đúng là đẹp hơn bọn họ rất nhiều, mà thế lại càng khiến cho Lâm Ngọc ghen tị. Nhưng mà hỏi ra, ngoài khuôn mặt ra, cô ta cũng chẳng có cái gì, điều này càng khiến cho Lâm Ngọc tức giận.
"Bao nhiêu phân lượng đương nhiên tôi không biết. Có được lâu bền không tôi lại càng không cách nào biết được. Nhưng làm sao đây, Lưu tổng đúng là vừa ý với gương mặt này. Mà Lâm đại tiểu thư lại không có nên đành chịu thôi."
Lời nói đầy tính châm chọc nhưng lại không cách nào phản bác. Không khí đang căng như dây đàn thì xuất hiện tiếng cười khẽ. Vậy mà lại là Lưu Trạch Dương. Lâm Ngọc thấy người đến thì vội thu hồi biểu tình ác liệt trên mặt, thay vào đó là biểu tình thẹn thùng chọc người thích, nhẹ giọng gọi.
"Lưu tổng,..."
"Lâm đại tiểu thư cũng nên thu lại tâm tư của mình đi. Càng đừng nên đặt lên cô gái nhỏ của tôi. Cái giá của việc đó, cô không gánh nổi đâu."
"Em..."
Lâm Ngọc tính giải thích nhưng Lưu Trạch Dương đã kéo Tô Uyển Cầm rời đi, không để cô ta nói thêm câu gì.
Lúc ra khỏi sảnh tiệc, lên xe rồi Tô Uyển Cầm vẫn chưa hồi thần lại.
"Thế là đi rồi?"
"Thế nào, còn muốn cãi nhau?"
"Không phải. Anh thấy chỗ nào cãi nhau. Rõ ràng là cô ta gây sự trước, tôi chỉ phản đòn thôi được không. Còn không phải là nợ đào hoa của anh?"
"Nói năng rất sắc bén. Lâm Ngọc kia dù sao cũng là ảnh hậu, IQ lẫn EQ đều không tồi mà vẫn bị cô làm cho nghẹn được. Có chút tài năng đấy."
"Cái này thì tôi không dám nhận. Dù sao, con người ta khi dính vào tình yêu đầu óc cũng có chút giảm thông minh. Mà chúng ta không phải vừa mới đến sao, lúc này rời đi không sao chứ?"
"Bình thường loại tiệc rượu này tôi không có hứng thú. Hôm nay vừa lúc chỉ là muốn đưa cô đến để tạo tin tức thôi. Dù sao có đám người đó, tin tức cũng rất nhanh được đưa đến nơi cần đến thôi."
"Vậy được rồi. Vật lộn cả ngày tôi cũng có chút mệt."
Không khí trong xe cũng theo đó mà im lặng. Cô cũng nhắm mắt suy nghĩ lung tung. Xe vẫn theo dòng người náo nhiệt mà đi đến nơi cần đến.
Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Đánh giá:
Truyện Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Story
Chương 4: Phản đòn
10.0/10 từ 38 lượt.