Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Chương 34: Buông tay (2)
Sau lần gặp mặt Dương Tiểu Lâm, Thấm Ninh có chút đứng ngồi không yên. Bà cũng tự mình đi điều tra, dù gì cũng là tương lai của con trai bà. Lúc nhận được kết quả, bà không biết diễn tả tâm tình của mình như thế nào. Bà đi tìm Lưu Lâm nói chuyện. Việc đầu tiên, bà muốn ông đưa mình đi gặp đứa cháu còn chưa thành hình của mình, ông cũng không cự tuyệt. Ông đưa bà đến nghĩa trang, đứng trước bia mộ của đứa nhỏ một lúc lâu, cũng không biết nghĩ gì.
Sau đó như hiểu suy nghĩ của bà, ông đưa bà đến viện thăm Tô Uyển Cầm. Nhìn cô gái gầy gò tập đi lại trong phòng, Thẩm Ninh cũng thấy đau lòng. Dù gì bà cũng đã từng rất thích cô, cô cũng là một cô bé số khổ, nhưng đứng trước tương lai của con mình, bà thực sự phải ra quyết định. Lưu gia là gia đình hào môn, có thể chấp nhận một đứa con dâu không môn đăng hộ đối, nhưng Tô Uyển Cầm có quá khứ không thể nhắc đến, có vấn đề về tâm lý, lại khó có thể mang thai được, bà không dám đánh cược tương lai của con trai mình.
***
Lưu Trạch Dương dạo này rất buồn bực, vì không biết vì sao, bố mẹ anh luôn sắp xếp các cuộc gặp vô tình với các tiểu thư nhà khác. Anh lấy lý do, lý do kia cự tuyệt. Hôm nay là cuộc gặp mặt thứ năm anh từ chối, Lưu Lâm nhìn không nổi nữa, sầm mặt nhìn anh một lúc lâu. Anh cứ nghĩ bố anh sẽ nổi cơn tanh bành, nhưng ông chỉ nhìn anh, sau đó tức giận bỏ lên phòng.
Anh ẩn ẩn cảm giác, đây là sự yên bình trước cơn bão.
***
Lúc Lưu Trạch Dương trở lại bệnh viện, thì thấy Tô Uyển Cầm đang đi dạo trong hoa viên nhỏ của bệnh viện. Sức khỏe của cô đã tốt lên, bác sĩ đã cho phép cô đi dạo ngoài trời, nên cô thường ra đây đi dạo. Trời vào thu, buổi tối đã hơi lạnh, thấy cô còn ở đây, anh vội chạy đến cởi áo ra choàng lên cho cô.
"Trời lạnh thế này sao em còn ở đây?"
Nói rồi, nắm lấy tay cô đặt trong tay anh ủ ấm. Cô cũng không giật tay ra, nhẹ giọng giải thích:
"Hồi tối ăn hơi no, nên tôi muốn đi dạo một chút."
"Trời lạnh rồi, đi về phòng thôi." Anh nhẹ giọng dỗ dành cô. Đúng thật là có chút lạnh, nên cô gật đầu theo anh về phòng. Cả quãng đường, anh cứ nắm chặt tay cô chưa từng buông ra. Theo ý anh là nếu không cho anh nắm, anh sẽ bế cô về, cô hiểu anh nói được làm được nên tùy ý để anh dắt tay về.
Về đến phòng bệnh, anh giúp cô đánh răng rửa mặt, rồi ôm cô nằm trên giường. Từ khi cô tỉnh lại đến nay, anh thỉnh thoảng sẽ ngủ lại nơi này với cô. Nhưng cô vẫn không quen, vẫn theo thói quen né tránh anh. Ban đầu, cô còn thương lượng với anh, cũng thẳng thắn nói chuyện với anh, nhưng anh một bộ dáng dầu muối không ăn, mặc cô tự nói tự nghe, cũng không ít lần hôn cô để chặn miệng. Cô căng thẳng giữ khoảng cách mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Lưu Trạch Dương đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn cô gái nằm ngủ ngoan trong ngực mình, đáy lòng như có gì đó mềm mại phất qua. Cô tỉnh dậy thấy anh nhìn chằm chằm mình có chút xấu hổ, muốn quay mặt đi. Nhưng, anh đã nhanh tay giữ đầu cô lại, rồi cúi đầu hôn trán cô, rồi đến mũi, rồi chạm khẽ lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, nâng niu, mang theo cẩn thận cùng quý trọng.
Cô thở nhẹ ra, không biết phải làm gì. Anh nhìn biểu tình của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chứa đựng vô vàn yêu thương.
"Tô Uyển Cầm...trước đây là anh không phải, từ nay, anh sẽ đối xử với em thật tốt "
Trong lòng cô như có một cây kim đâm vào, đau nhức, đau đến mức hai mắt nhòe đi. Lưu Trạch Dương đau lòng ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, lặp lại một lần nữa.
"Sau này anh đối xử với em thật tốt."
Cô vùi đầu vào ngực anh, cố gắng để nước mắt rơi xuống, một lúc lâu sau mới "Ừ" một tiếng. Cô biết mình tham lam, nhưng chỉ một lúc này thôi. Lúc này đây, cô muốn tự mình dối mình, rằng cô tin lời anh nói, rằng anh sẽ đối tốt với cô.
Đợt này công việc của Lưu Trạch Dương rất bận, không thể ở bên cô được. Ngay cả Chu Khải Trạch cũng không thể thấy mặt. Ngay cả Trần Bác Văn thường xuyên đến thăm cô cũng đã rất lâu rồi không thấy. Cả ngày cô ở cùng cô hộ lý có chút buồn chán nên bảo cô hộ lý đưa cô xuống lầu đi dạo.
Cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở phía xa, hình như là người bên cạnh Lưu Lâm, lúc trước đến chơi với Thẩm Ninh đã nhìn thấy. Cô dường như hiểu ra cái gì, nhờ cô hộ lý lên phòng lấy cho cô cái áo khoác, thêm ly nước nóng, cô hộ lý cũng không nhiều lời, ngay lập tức đi làm. Cô ấy vừa đi, người đàn ông đó đã tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người trò chuyện một lúc rồi ông ấy rời đi. Còn lại một mình, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, cảm thán, bầu trời hôm nay thật đẹp.
Tối hôm đó, Lưu Trạch Dương trở lại cùng cô ăn tối, nhìn dáng vẻ của anh gầy đi nhiều như vậy, có chút đau lòng, gắp cho anh một miếng cá, nhẹ giọng.
"Dạ dày anh không tốt, sau này ăn uống nhớ chú ý một chút."
Lưu Trạch Dương ngạc nhiên nhìn cô, như không tin vào tai mình, sững sờ một lúc lâu rồi gật đầu. Anh không biết lần cuối cùng cô quan tâm anh đã cách đây bao lâu, anh cũng không nghĩ rằng, chỉ một câu quan tâm của cô, có thể khiến anh dậy sóng đến vậy.
Ăn cơm xong, cô nhìn anh đang tất bật làm việc, nhỏ giọng nói.
"Lưu Trạch Dương... quyển nhật ký kia, anh có thể đem đến cho tôi không?"
Lưu Trạch Dương cảnh giác nhìn cô.
"Em muốn lấy nó làm gì?"
Cô tận lực để mình bình tĩnh, đáp.
"Mấy hôm nay, tôi thường mơ thấy bố tôi, cho nên..."
Anh không muốn cô nghĩ đến ký ức không tốt đẹp kia nên vội xen lời.
"Anh sẽ bảo người mang sang cho em."
"Cảm ơn anh."
"Ngày mai anh phải đi công tác, khoảng 2 ngày, nên không thể ở cạnh em được. Buổi tối ngày kia sẽ về ăn cơm với em."
Thấy cô gật đầu ậm ừ, anh bổ sung thêm một câu.
"Hôm đó là sinh nhật tôi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút bối rối, vậy mà cô lại quên mất sinh nhật anh. Nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, anh cũng không tức giận, mà chỉ dịu dàng nắm tay cô.
"Anh muốn có quà."
Cô ngạc nhiên nhìn anh, Lưu Trạch Dương vậy mà lại muốn cô tặng quà. Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, gian nan nói.
"Nhưng tôi không có tiền... cũng không thể ra ngoài... cho nên"
"Chỉ cần là quà của em, cái gì anh cũng thích hết."
Không để cô nói hết, anh đã chen lời vào.
"Chờ anh về nhé."
Cô nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, tham lam cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay mình. Cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, cười rộ lên như nắng xuân có chút luyến tiếc. Cô nhẹ rướn người lên trước, ôm lấy anh. Lưng anh cứng đờ trong chốc lát, rồi cũng ôm cô thật chặt.
Cô thật ra muốn dặn dò anh rất nhiều thứ: dặn anh ăn uống đủ bữa, uống ít rượu đi, đừng kén ăn như vậy nữa, dặn anh chăm sóc bản thân mình cho thật tốt... nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được.
Cho đến khi anh rời đi, cô vẫn không thể nói thêm lời nào. Chỉ còn lại một mình, Tô Uyển Cầm nhìn vào khoảng không đen kịt trước mặt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nỉ non.
"Lưu Trạch Dương... Tạm biệt."
Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Sau đó như hiểu suy nghĩ của bà, ông đưa bà đến viện thăm Tô Uyển Cầm. Nhìn cô gái gầy gò tập đi lại trong phòng, Thẩm Ninh cũng thấy đau lòng. Dù gì bà cũng đã từng rất thích cô, cô cũng là một cô bé số khổ, nhưng đứng trước tương lai của con mình, bà thực sự phải ra quyết định. Lưu gia là gia đình hào môn, có thể chấp nhận một đứa con dâu không môn đăng hộ đối, nhưng Tô Uyển Cầm có quá khứ không thể nhắc đến, có vấn đề về tâm lý, lại khó có thể mang thai được, bà không dám đánh cược tương lai của con trai mình.
***
Lưu Trạch Dương dạo này rất buồn bực, vì không biết vì sao, bố mẹ anh luôn sắp xếp các cuộc gặp vô tình với các tiểu thư nhà khác. Anh lấy lý do, lý do kia cự tuyệt. Hôm nay là cuộc gặp mặt thứ năm anh từ chối, Lưu Lâm nhìn không nổi nữa, sầm mặt nhìn anh một lúc lâu. Anh cứ nghĩ bố anh sẽ nổi cơn tanh bành, nhưng ông chỉ nhìn anh, sau đó tức giận bỏ lên phòng.
Anh ẩn ẩn cảm giác, đây là sự yên bình trước cơn bão.
***
Lúc Lưu Trạch Dương trở lại bệnh viện, thì thấy Tô Uyển Cầm đang đi dạo trong hoa viên nhỏ của bệnh viện. Sức khỏe của cô đã tốt lên, bác sĩ đã cho phép cô đi dạo ngoài trời, nên cô thường ra đây đi dạo. Trời vào thu, buổi tối đã hơi lạnh, thấy cô còn ở đây, anh vội chạy đến cởi áo ra choàng lên cho cô.
"Trời lạnh thế này sao em còn ở đây?"
Nói rồi, nắm lấy tay cô đặt trong tay anh ủ ấm. Cô cũng không giật tay ra, nhẹ giọng giải thích:
"Hồi tối ăn hơi no, nên tôi muốn đi dạo một chút."
"Trời lạnh rồi, đi về phòng thôi." Anh nhẹ giọng dỗ dành cô. Đúng thật là có chút lạnh, nên cô gật đầu theo anh về phòng. Cả quãng đường, anh cứ nắm chặt tay cô chưa từng buông ra. Theo ý anh là nếu không cho anh nắm, anh sẽ bế cô về, cô hiểu anh nói được làm được nên tùy ý để anh dắt tay về.
Về đến phòng bệnh, anh giúp cô đánh răng rửa mặt, rồi ôm cô nằm trên giường. Từ khi cô tỉnh lại đến nay, anh thỉnh thoảng sẽ ngủ lại nơi này với cô. Nhưng cô vẫn không quen, vẫn theo thói quen né tránh anh. Ban đầu, cô còn thương lượng với anh, cũng thẳng thắn nói chuyện với anh, nhưng anh một bộ dáng dầu muối không ăn, mặc cô tự nói tự nghe, cũng không ít lần hôn cô để chặn miệng. Cô căng thẳng giữ khoảng cách mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Lưu Trạch Dương đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn cô gái nằm ngủ ngoan trong ngực mình, đáy lòng như có gì đó mềm mại phất qua. Cô tỉnh dậy thấy anh nhìn chằm chằm mình có chút xấu hổ, muốn quay mặt đi. Nhưng, anh đã nhanh tay giữ đầu cô lại, rồi cúi đầu hôn trán cô, rồi đến mũi, rồi chạm khẽ lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, nâng niu, mang theo cẩn thận cùng quý trọng.
Cô thở nhẹ ra, không biết phải làm gì. Anh nhìn biểu tình của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chứa đựng vô vàn yêu thương.
"Tô Uyển Cầm...trước đây là anh không phải, từ nay, anh sẽ đối xử với em thật tốt "
Trong lòng cô như có một cây kim đâm vào, đau nhức, đau đến mức hai mắt nhòe đi. Lưu Trạch Dương đau lòng ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, lặp lại một lần nữa.
"Sau này anh đối xử với em thật tốt."
Cô vùi đầu vào ngực anh, cố gắng để nước mắt rơi xuống, một lúc lâu sau mới "Ừ" một tiếng. Cô biết mình tham lam, nhưng chỉ một lúc này thôi. Lúc này đây, cô muốn tự mình dối mình, rằng cô tin lời anh nói, rằng anh sẽ đối tốt với cô.
Đợt này công việc của Lưu Trạch Dương rất bận, không thể ở bên cô được. Ngay cả Chu Khải Trạch cũng không thể thấy mặt. Ngay cả Trần Bác Văn thường xuyên đến thăm cô cũng đã rất lâu rồi không thấy. Cả ngày cô ở cùng cô hộ lý có chút buồn chán nên bảo cô hộ lý đưa cô xuống lầu đi dạo.
Cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở phía xa, hình như là người bên cạnh Lưu Lâm, lúc trước đến chơi với Thẩm Ninh đã nhìn thấy. Cô dường như hiểu ra cái gì, nhờ cô hộ lý lên phòng lấy cho cô cái áo khoác, thêm ly nước nóng, cô hộ lý cũng không nhiều lời, ngay lập tức đi làm. Cô ấy vừa đi, người đàn ông đó đã tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người trò chuyện một lúc rồi ông ấy rời đi. Còn lại một mình, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, cảm thán, bầu trời hôm nay thật đẹp.
Tối hôm đó, Lưu Trạch Dương trở lại cùng cô ăn tối, nhìn dáng vẻ của anh gầy đi nhiều như vậy, có chút đau lòng, gắp cho anh một miếng cá, nhẹ giọng.
"Dạ dày anh không tốt, sau này ăn uống nhớ chú ý một chút."
Lưu Trạch Dương ngạc nhiên nhìn cô, như không tin vào tai mình, sững sờ một lúc lâu rồi gật đầu. Anh không biết lần cuối cùng cô quan tâm anh đã cách đây bao lâu, anh cũng không nghĩ rằng, chỉ một câu quan tâm của cô, có thể khiến anh dậy sóng đến vậy.
Ăn cơm xong, cô nhìn anh đang tất bật làm việc, nhỏ giọng nói.
"Lưu Trạch Dương... quyển nhật ký kia, anh có thể đem đến cho tôi không?"
Lưu Trạch Dương cảnh giác nhìn cô.
"Em muốn lấy nó làm gì?"
Cô tận lực để mình bình tĩnh, đáp.
"Mấy hôm nay, tôi thường mơ thấy bố tôi, cho nên..."
Anh không muốn cô nghĩ đến ký ức không tốt đẹp kia nên vội xen lời.
"Anh sẽ bảo người mang sang cho em."
"Cảm ơn anh."
"Ngày mai anh phải đi công tác, khoảng 2 ngày, nên không thể ở cạnh em được. Buổi tối ngày kia sẽ về ăn cơm với em."
Thấy cô gật đầu ậm ừ, anh bổ sung thêm một câu.
"Hôm đó là sinh nhật tôi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút bối rối, vậy mà cô lại quên mất sinh nhật anh. Nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, anh cũng không tức giận, mà chỉ dịu dàng nắm tay cô.
"Anh muốn có quà."
Cô ngạc nhiên nhìn anh, Lưu Trạch Dương vậy mà lại muốn cô tặng quà. Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, gian nan nói.
"Nhưng tôi không có tiền... cũng không thể ra ngoài... cho nên"
"Chỉ cần là quà của em, cái gì anh cũng thích hết."
Không để cô nói hết, anh đã chen lời vào.
"Chờ anh về nhé."
Cô nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, tham lam cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay mình. Cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, cười rộ lên như nắng xuân có chút luyến tiếc. Cô nhẹ rướn người lên trước, ôm lấy anh. Lưng anh cứng đờ trong chốc lát, rồi cũng ôm cô thật chặt.
Cô thật ra muốn dặn dò anh rất nhiều thứ: dặn anh ăn uống đủ bữa, uống ít rượu đi, đừng kén ăn như vậy nữa, dặn anh chăm sóc bản thân mình cho thật tốt... nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được.
Cho đến khi anh rời đi, cô vẫn không thể nói thêm lời nào. Chỉ còn lại một mình, Tô Uyển Cầm nhìn vào khoảng không đen kịt trước mặt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nỉ non.
"Lưu Trạch Dương... Tạm biệt."
Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Đánh giá:
Truyện Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh
Story
Chương 34: Buông tay (2)
10.0/10 từ 38 lượt.