Ngạo Thế Đan Thần
Chương 133: Tiểu sư thúc
Lúc trước Trầm Tường đã sớm nghĩ rất nhiều lời nói lúc ly biệt, đều là một ít lời an ủi cùng cảm động.., nhưng bây giờ chết từ trong trứng nước, làm hắn nghẹn hỏa chính là, hắn lại là bị đạp đi lên.
Cứ như vậy, Trầm Tường dùng một loại tốc độ cực nhanh từ dưới mặt đất bay vụt lên, sau đó rơi trên mặt đất.
Thời điểm xuống dưới hắn là bị đạp xuống, thời điểm đi lên là bị đạp đi lên, này làm hắn có chút dở khóc dở cười.
Trầm Tường trông thấy một lão đầu râu bạc trắng cười mỉm đi tới, Vũ Khai Minh nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn có thể nguyên vẹn đi lên, không tệ lắm.
Ở sau lưng của Vũ Khai Minh còn có một thanh niên anh tuấn, khí vũ bất phàm, thanh niên này mặc một thân áo xám, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hai đầu lông mày lộ ra một cổ tang thương và uy nghiêm không phù hợp với hình dạng của hắn, Trầm Tường liếc mắt liền nhận ra đây chính là chưởng giáo đương nhiệm của Thái Vũ Môn, Cổ Đông Thần.
- Hắc hắc, còn không mau bái kiến chưởng giáo?
Vũ Khai Minh cười nói.
Trầm Tường không nghĩ tới chưởng giáo dĩ nhiên là một nam tử anh tuấn thoạt nhìn so với hắn còn trẻ hơn, hắn đột nhiên cảm thấy, đứng đầu Thái Vũ Môn thập đại mỹ nam bảng hẳn là chưởng giáo này mới đúng.
Trầm Tường nhìn chung quanh, đứng dậy, sửa sang lại một ít bụi đất trên người, cười nhạt một tiếng:
- Các ngươi đoán ta ở dưới đó gặp được ai?
- Còn đoán sao? Đương nhiên là điên lão đầu kia? Bây giờ ngươi còn có thể cười được, chẳng lẽ hắn không có tra tấn ngươi sao?
Lông mày của Cổ Đông Thần có chút nhíu lại, bởi vì Trầm Tường vậy mà không có hành lễ cho hắn, hơn nữa nhìn bộ dáng kia cũng không có ý tứ hành lễ.
Trầm Tường mặt mũi tràn đầy đắc ý cười nói:
- Lão gia hỏa điên kia thu ta làm đồ đệ, nếu như dựa theo bối phận mà nói, có phải các người cần phải gọi ta một tiếng sư thúc hay không?
Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần không khỏi cả kinh, nhưng có chút hoài nghi, thời điểm Cổ Đông Thần vừa mới muốn nói chuyện, Trầm Tường lấy ra khế ước bái sư kia.
- Các ngươi xem đi! Ta không lừa các ngươi.
Trầm Tường cười hì hì nói, Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần một bên xem, trong nội tâm một bên chửi ầm lên, nếu như không phải bảo trì hình tượng, hiện tại Trầm Tường nhất định có thể nghe được rất nhiều lời nói mắng chửi người phong phú.
- Yên tâm đi, ở trước mặt ngoại nhân các ngươi là chưởng giáo, trưởng lão, nhưng thời điểm không có người ngoài, các ngươi phải gọi ta là sư thúc.
Này làm cho Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần hận không thể chụp chết hắn! Tuy trong nội tâm bọn hắn đều đang thầm mắng Trầm Tường cùng Hoàng Cẩm Thiên, nhưng bọn hắn cũng đồng dạng kinh ngạc, bọn họ đều biết Hoàng Cẩm Thiên là không dễ dàng thu đồ đệ, hơn nữa đệ tử duy nhất của hắn cũng phi thường xuất sắc, tuổi còn trẻ liền phi thăng Thiên Giới, thực lực siêu quần, trò giỏi hơn thầy, là một thần thoại của Thần Vũ đại lục.
Đương nhiên, bọn hắn với tư cách đồ tôn của Hoàng Cẩm Thiên, đều biết sự tình của Hoàng Cẩm Thiên, trái tim của bọn hắn âm thầm run rẩy, bọn hắn hoài nghi Trầm Tường đạt được vô thượng thần công của Hoàng Cẩm Thiên! Những thần công kia bọn hắn đều không thể tu luyện, nếu không bọn hắn đã sớm học được.
Vô luận là Hoàng Cẩm Thiên, hay là sư phụ của bọn hắn, đều vô cùng tốt đối với bọn họ, cho nên Cổ Đông Thần cùng Vũ Khai Minh đối với hai vị trưởng bối này đều phi thường tôn kính, nhưng hôm nay muốn bọn hắn hô một tiểu thí hài không đến hai mươi tuổi là sư thúc, này làm bọn hắn rất khó mở miệng, đương nhiên bọn hắn cũng thừa nhận bối phận của Trầm Tường.
Trầm Tường chắp hai tay sau lưng, một bộ trưởng bối nhìn Cổ Đông Thần cùng Vũ Khai Minh, nếu như là những người khác làm như vậy mà nói, đã sớm tan thành mây khói.
- Các ngươi đã không nhận ta, quên đi, về sau ta gặp đại sư huynh cũng tuyệt đối không nhắc tới chuyện này, mặc dù không cẩn thận nhắc tới, ta cũng sẽ bảo hắn đừng trách tội các ngươi.
Trầm Tường lắc đầu thở dài, một bộ hiên ngang lẫm liệt nói.
Này làm Cổ Đông Thần cùng Vũ Khai Minh càng thêm muốn đánh Trầm Tường.
Vũ Khai Minh trước nhất bại trận, nói không chừng về sau hắn sẽ đi đến Thiên Giới kia, nếu như đến lúc đó bị Trầm Tường mách với sư phụ mà nói, hắn sẽ nếm mùi đau khổ, bởi vì sư phụ của bọn hắn đối với bọn hắn phi thường nghiêm khắc.
- Tiểu sư thúc, cái này ngươi hài lòng chưa?
- Sớm biết như vậy đã không thả ngươi đi ra, cho ngươi ở dưới mặt cùng cái điên lão đầu kia ngây ngốc vô số năm.
Cổ Đông Thần hừ một tiếng:
- Tiểu sư thúc, bây giờ ngươi đắc ý đi a, đợi Đan trưởng lão xuất quan, xem nàng đối phó ngươi như thế nào.
Trầm Tường hì hì cười cười, mặc dù là hô Tiểu sư thúc, nhưng mà vẫn thỏa mãn cảm giác về sự ưu việt của hắn, có thể làm cho chưởng giáo Thái Vũ Môn xưng hô hắn như vậy, loại cảm giác này làm hắn thoải mái ngất trời.
- Cái kia là sự tình về sau, yên tâm đi, mặc kệ Đan trưởng lão nàng có nhận ta hay không, nhưng cuối cùng đều là sư diệt của ta.
Trầm Tường cười to nói:
- Ha ha... Tiểu trọc đầu, tiểu mao đầu...
Vũ Khai Minh tức giận đến dựng râu trừng mắt, chỉ có sư phó hắn cùng điên lão đầu kia mới dám hô nhũ danh của hắn như vậy, này, Cổ Đông Thần cũng rất là im lặng, một tiểu quỷ không đến hai mươi tuổi cũng dám ở trước mặt bọn họ đắc chí, hắn hận không thể một cước đá Trầm Tường đến phía dưới hố trời kia, để hắn tiếp tục tiếp nhận Hoàng Cẩm Thiên tra tấn!
Vì không muốn hô Trầm Tường là sư thúc, Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần đều đi rất nhanh, thoáng cái biến mất bên trong Huyền Cảnh, mà Trầm Tường lại chậm rì rì rời khỏi Huyền Cảnh, trở lại võ viện thứ năm trăm của hắn.
Võ viện vẫn là một dạng quạnh quẽ như hai năm trước, sau khi Trầm Tường trở về, một bóng người cũng không có nhìn thấy, hắn chỉ có thể nằm ở bên trên một ghế dài trong lương đình, một bên phơi nắng, một bên đợi Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh.
Sau khi trở về, Trầm Tường mới biết được khảo hạch hạng thứ hai của đệ tử nội viện do Vũ Khai Minh phụ trách, cho nên đệ tử tiến vào nội viện nhiều hơn không ít, bất quá người tiến vào võ viện thứ năm trăm lại chẳng có ai, bởi vì người tiến vào cũng có thể lựa chọn đi về phía trước.
- Có ai không? Mau chạy ra đây!
Một thanh âm rất hung hăng càn quấy truyền đến, hơn nữa còn là một nữ tử.
Trầm Tường đương nhiên có thể nghe được, nhưng hắn vẫn không động, làm bộ đang nằm ngủ ở trên ghế dài kia, hắn ngược lại là muốn nhìn nữ nhân này là tới làm gì.
Rất nhanh hắn liền phát hiện, đến không chỉ là một nữ nhân, mà là một đoàn thiếu nam thiếu nữ, dung mạo đều coi như không tệ, nhưng Trầm Tường vẫn không có động.
- Hừ, ba cái phế vật lại chiếm dụng địa phương lớn như vậy, quả thực là lãng phí, hôm nay chúng ta mượn nơi này, để các vị sư muội sư đệ đặt chân.
Một nữ tử cầm đầu nói ra, ngữ khí tràn ngập ngạo khí, như là lão đại đám người kia.
- Đại tỷ, chỗ đó có người!
Một thiếu nữ chỉ chỉ Trầm Tường nói.
Ngạo Thế Đan Thần
Cứ như vậy, Trầm Tường dùng một loại tốc độ cực nhanh từ dưới mặt đất bay vụt lên, sau đó rơi trên mặt đất.
Thời điểm xuống dưới hắn là bị đạp xuống, thời điểm đi lên là bị đạp đi lên, này làm hắn có chút dở khóc dở cười.
Trầm Tường trông thấy một lão đầu râu bạc trắng cười mỉm đi tới, Vũ Khai Minh nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn có thể nguyên vẹn đi lên, không tệ lắm.
Ở sau lưng của Vũ Khai Minh còn có một thanh niên anh tuấn, khí vũ bất phàm, thanh niên này mặc một thân áo xám, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hai đầu lông mày lộ ra một cổ tang thương và uy nghiêm không phù hợp với hình dạng của hắn, Trầm Tường liếc mắt liền nhận ra đây chính là chưởng giáo đương nhiệm của Thái Vũ Môn, Cổ Đông Thần.
- Hắc hắc, còn không mau bái kiến chưởng giáo?
Vũ Khai Minh cười nói.
Trầm Tường không nghĩ tới chưởng giáo dĩ nhiên là một nam tử anh tuấn thoạt nhìn so với hắn còn trẻ hơn, hắn đột nhiên cảm thấy, đứng đầu Thái Vũ Môn thập đại mỹ nam bảng hẳn là chưởng giáo này mới đúng.
Trầm Tường nhìn chung quanh, đứng dậy, sửa sang lại một ít bụi đất trên người, cười nhạt một tiếng:
- Các ngươi đoán ta ở dưới đó gặp được ai?
- Còn đoán sao? Đương nhiên là điên lão đầu kia? Bây giờ ngươi còn có thể cười được, chẳng lẽ hắn không có tra tấn ngươi sao?
Lông mày của Cổ Đông Thần có chút nhíu lại, bởi vì Trầm Tường vậy mà không có hành lễ cho hắn, hơn nữa nhìn bộ dáng kia cũng không có ý tứ hành lễ.
Trầm Tường mặt mũi tràn đầy đắc ý cười nói:
- Lão gia hỏa điên kia thu ta làm đồ đệ, nếu như dựa theo bối phận mà nói, có phải các người cần phải gọi ta một tiếng sư thúc hay không?
Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần không khỏi cả kinh, nhưng có chút hoài nghi, thời điểm Cổ Đông Thần vừa mới muốn nói chuyện, Trầm Tường lấy ra khế ước bái sư kia.
- Các ngươi xem đi! Ta không lừa các ngươi.
Trầm Tường cười hì hì nói, Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần một bên xem, trong nội tâm một bên chửi ầm lên, nếu như không phải bảo trì hình tượng, hiện tại Trầm Tường nhất định có thể nghe được rất nhiều lời nói mắng chửi người phong phú.
- Yên tâm đi, ở trước mặt ngoại nhân các ngươi là chưởng giáo, trưởng lão, nhưng thời điểm không có người ngoài, các ngươi phải gọi ta là sư thúc.
Này làm cho Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần hận không thể chụp chết hắn! Tuy trong nội tâm bọn hắn đều đang thầm mắng Trầm Tường cùng Hoàng Cẩm Thiên, nhưng bọn hắn cũng đồng dạng kinh ngạc, bọn họ đều biết Hoàng Cẩm Thiên là không dễ dàng thu đồ đệ, hơn nữa đệ tử duy nhất của hắn cũng phi thường xuất sắc, tuổi còn trẻ liền phi thăng Thiên Giới, thực lực siêu quần, trò giỏi hơn thầy, là một thần thoại của Thần Vũ đại lục.
Đương nhiên, bọn hắn với tư cách đồ tôn của Hoàng Cẩm Thiên, đều biết sự tình của Hoàng Cẩm Thiên, trái tim của bọn hắn âm thầm run rẩy, bọn hắn hoài nghi Trầm Tường đạt được vô thượng thần công của Hoàng Cẩm Thiên! Những thần công kia bọn hắn đều không thể tu luyện, nếu không bọn hắn đã sớm học được.
Vô luận là Hoàng Cẩm Thiên, hay là sư phụ của bọn hắn, đều vô cùng tốt đối với bọn họ, cho nên Cổ Đông Thần cùng Vũ Khai Minh đối với hai vị trưởng bối này đều phi thường tôn kính, nhưng hôm nay muốn bọn hắn hô một tiểu thí hài không đến hai mươi tuổi là sư thúc, này làm bọn hắn rất khó mở miệng, đương nhiên bọn hắn cũng thừa nhận bối phận của Trầm Tường.
Trầm Tường chắp hai tay sau lưng, một bộ trưởng bối nhìn Cổ Đông Thần cùng Vũ Khai Minh, nếu như là những người khác làm như vậy mà nói, đã sớm tan thành mây khói.
- Các ngươi đã không nhận ta, quên đi, về sau ta gặp đại sư huynh cũng tuyệt đối không nhắc tới chuyện này, mặc dù không cẩn thận nhắc tới, ta cũng sẽ bảo hắn đừng trách tội các ngươi.
Trầm Tường lắc đầu thở dài, một bộ hiên ngang lẫm liệt nói.
Này làm Cổ Đông Thần cùng Vũ Khai Minh càng thêm muốn đánh Trầm Tường.
Vũ Khai Minh trước nhất bại trận, nói không chừng về sau hắn sẽ đi đến Thiên Giới kia, nếu như đến lúc đó bị Trầm Tường mách với sư phụ mà nói, hắn sẽ nếm mùi đau khổ, bởi vì sư phụ của bọn hắn đối với bọn hắn phi thường nghiêm khắc.
- Tiểu sư thúc, cái này ngươi hài lòng chưa?
- Sớm biết như vậy đã không thả ngươi đi ra, cho ngươi ở dưới mặt cùng cái điên lão đầu kia ngây ngốc vô số năm.
Cổ Đông Thần hừ một tiếng:
- Tiểu sư thúc, bây giờ ngươi đắc ý đi a, đợi Đan trưởng lão xuất quan, xem nàng đối phó ngươi như thế nào.
Trầm Tường hì hì cười cười, mặc dù là hô Tiểu sư thúc, nhưng mà vẫn thỏa mãn cảm giác về sự ưu việt của hắn, có thể làm cho chưởng giáo Thái Vũ Môn xưng hô hắn như vậy, loại cảm giác này làm hắn thoải mái ngất trời.
- Cái kia là sự tình về sau, yên tâm đi, mặc kệ Đan trưởng lão nàng có nhận ta hay không, nhưng cuối cùng đều là sư diệt của ta.
Trầm Tường cười to nói:
- Ha ha... Tiểu trọc đầu, tiểu mao đầu...
Vũ Khai Minh tức giận đến dựng râu trừng mắt, chỉ có sư phó hắn cùng điên lão đầu kia mới dám hô nhũ danh của hắn như vậy, này, Cổ Đông Thần cũng rất là im lặng, một tiểu quỷ không đến hai mươi tuổi cũng dám ở trước mặt bọn họ đắc chí, hắn hận không thể một cước đá Trầm Tường đến phía dưới hố trời kia, để hắn tiếp tục tiếp nhận Hoàng Cẩm Thiên tra tấn!
Vì không muốn hô Trầm Tường là sư thúc, Vũ Khai Minh cùng Cổ Đông Thần đều đi rất nhanh, thoáng cái biến mất bên trong Huyền Cảnh, mà Trầm Tường lại chậm rì rì rời khỏi Huyền Cảnh, trở lại võ viện thứ năm trăm của hắn.
Võ viện vẫn là một dạng quạnh quẽ như hai năm trước, sau khi Trầm Tường trở về, một bóng người cũng không có nhìn thấy, hắn chỉ có thể nằm ở bên trên một ghế dài trong lương đình, một bên phơi nắng, một bên đợi Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh.
Sau khi trở về, Trầm Tường mới biết được khảo hạch hạng thứ hai của đệ tử nội viện do Vũ Khai Minh phụ trách, cho nên đệ tử tiến vào nội viện nhiều hơn không ít, bất quá người tiến vào võ viện thứ năm trăm lại chẳng có ai, bởi vì người tiến vào cũng có thể lựa chọn đi về phía trước.
- Có ai không? Mau chạy ra đây!
Một thanh âm rất hung hăng càn quấy truyền đến, hơn nữa còn là một nữ tử.
Trầm Tường đương nhiên có thể nghe được, nhưng hắn vẫn không động, làm bộ đang nằm ngủ ở trên ghế dài kia, hắn ngược lại là muốn nhìn nữ nhân này là tới làm gì.
Rất nhanh hắn liền phát hiện, đến không chỉ là một nữ nhân, mà là một đoàn thiếu nam thiếu nữ, dung mạo đều coi như không tệ, nhưng Trầm Tường vẫn không có động.
- Hừ, ba cái phế vật lại chiếm dụng địa phương lớn như vậy, quả thực là lãng phí, hôm nay chúng ta mượn nơi này, để các vị sư muội sư đệ đặt chân.
Một nữ tử cầm đầu nói ra, ngữ khí tràn ngập ngạo khí, như là lão đại đám người kia.
- Đại tỷ, chỗ đó có người!
Một thiếu nữ chỉ chỉ Trầm Tường nói.
Ngạo Thế Đan Thần
Đánh giá:
Truyện Ngạo Thế Đan Thần
Story
Chương 133: Tiểu sư thúc
10.0/10 từ 25 lượt.