Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 91: Vừa đấm vừa xoa
Tên này hướng về phía Sở Dương, giơ ngón tay lên khen ngợi:
"Ngự tọa đại nhân, ngài rất giỏi! Ngay cả ta là gian tế mà chỉ có thể biết được thân phận của một người trong số đó, ấy vậy mà ngài lại tìm ra không thiếu một người. Điều khiến ta càng bội phục chính là ngài chỉ cần nhìn qua tư liệu mà đã bắt được toàn bộ chúng ta. Chỉ riêng nhãn lực này cũng đủ để khiến ta tâm phục khẩu phục!"
"Vậy sao?" Sở Dương khép tập hồ sơ lại, phất phất tay nhìn người này.
Lần này không đợi Sở Dương nhắc nhờ, Trần Vũ Đồng đã tự mình đến tiếp nhận hồ sơ trên tay Sở Dương. Chỉ trải qua một ngày duy nhất mà quyền uy và năng lực của Sở Dương đã dâng lên cao đến đỉnh điểm. Không nói đến những điều khác, chỉ riêng việc để bọn nội gian này tồn tại cũng tương đương với việc Bổ Thiên Các có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hơn nữa, chỉ cần đám gian tế không lộ ra sơ suất gì quá lớn thì khẳng định chúng còn có thể tiếp tục nằm vùng không biết đến khi nào nữa!
Điều đó chẳng khác gì Sở Dương đã cứu mạng toàn bộ bọn hắn, hơn nữa không chỉ là cứu một lần!
Mặc kệ Sở Dương còn trẻ tuổi ra sao, mặc kệ tu vi của hắn có như thể nào, chỉ riêng phần nhãn lực này cũng đã có thể coi là độc bộ thiên hạ rồi!
Sở Dương một ngón tay cũng chưa thèm động, lại chẳng cần bày ra tu vi bản thân làm gì, chỉ dùng tuệ nhãn của mình liền khuất phục được đám nhân viên Bổ Thiên Các cứng đầu này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ngươi cũng là nội gian? Chính mình thừa nhận sao? Tốt, đỡ khiến ta tốn công!"
Sở Dương cười cười: "Có lẽ ngươi có thể nói cho ta biết điều gì chăng?"
Người nọ mỉm cười nói: "Những người lúc trước ngài đã không hỏi, nay ta lại tự mình đứng ra, vậy thì ngài càng không nên hỏi nữa."
Sở Dương gật đầu đồng ý. Chứng kiến vẻ bình tĩnh của tên kia khi hắn đứng ra thừa nhận thân phận, Sở Dương ngay từ lúc đầu đã không còn hi vọng hắn có thể nói ra điều gì. Người này đã chuẩn bị để chết nên mới có thể ung dung như vậy.
Sở Dương gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn: "Ta hiểu. Đám người các ngươi đa phần là phần tử trung thành với Đệ Ngũ Khinh Nhu, số ít còn lại thì bị dùng tính mạng của người nhà để khống chế. Tạm thời chúng ta không có năng lực cứu bọn họ ra, càng không có điều kiện để chiêu hàng các ngươi, cho nên ta sẽ không hỏi. Ngươi cứ tự nhiên mà tự sát nếu muốn."
"Bổ Thiên Các đúng là đã có một người lãnh đạo tốt. Tâm cơ, thủ đoạn, nhãn lực của Sở ngự tọa đều không khác nhiều so với Đệ Ngũ đại nhân trong truyền thuyết. Kỳ thật ta rất muốn nhìn các ngươi tranh đấu, xem rốt cục là ai thắng. Chỉ đáng tiếc là ta không thể xem nữa rồi!"
Người nọ mỉm cười, một dòng máu đen chậm rãi rỉ ra từ khóe miệng. Hắn đã cắn nát túi độc dược trong miệng.
"Kỳ thật chúng ta cũng chưa từng gặp mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu…"
Người nọ dùng ánh mắt vô thần nhìn Sở Dương, thân hình cứ đứng thằng như vậy nhưng hô hấp đã đoạn. Đến tận nửa ngày sau thì thân thể mới đổ xuống.
Câu hắn nói sau cùng ẩn chứa rất nhiều thâm ý.
Toàn bộ đại sảnh tràn ngập mùi máu tươi, không gian yên tĩnh một cách ngột ngạt!
Đám người Thành Tử Ngang có chút sững sờ. Đám gian tế này vậy mà không ai chịu khuất phục. Trong đám người bị bắt tuy cũng có kẻ bị giết, nhưng đại đa số đều là tự sát.
Phải sử dụng thủ đoạn gì mới có thể huấn luyện ra một nhóm người như vậy? Nhất là kẻ cuối cùng, chết nhưng vẫn mỉm cười, vẫn ung dung!
Sở Dương nhìn những thi thể trên mặt đất, sắc mặt cũng nặng trĩu. Trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu còn có bao nhiêu người như vậy? Hắn đột nhiên cảm thấy cái tên Đệ Nhũ Khinh Nhu kia chợt vụt biến thành một tòa núi lớn, chắn trước mặt của hắn.
Vốn biết Đệ Ngũ Khinh Nhu mạnh đến bất khả tư nghị, nhưng trải qua ngày hôm nay, Sở Dương bắt buộc phải đánh giá Đệ Ngũ Khinh Nhu lên một tầm cao mới!
Kình địch chưa từng có!
Sở Dương cười nhạt, thu liễm tâm thần, nhìn đám người còn lại nói:
"Những người còn lại, còn có… Aizz... Chứng cứ trong tay ta hiện giờ khá mỏng manh nên tạm thời không điểm danh tiếp nữa, dù sao thời gian sắp tới chúng ta cũng không có hành động gì. Ta hi vọng những gian tế còn lại nhanh chóng tự động rời khỏi Bổ Thiên Các. Về phần những ai đang tiếp xúc với người của Đệ Ngũ Khinh Nhu mà còn đang lưỡng lự thì ta cũng hi vọng các ngươi sớm đưa ra quyết định cuối cùng!"
Dừng một chút, Sở Dương chậm rãi nói:
"Bổ Thiên Các mới sáng lập không lâu. Sở dĩ các ngươi tới đây, đầu tiên là để kiến công lập nghiệp, tiếp đến là để người thân có một cuộc sống vinh hoa phú quý. Tuy nhiên…, nội gián…, ha ha…, việc này không hay lắm. Chỉ cần các ngươi chủ động rời khỏi đây, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ! Những ai chủ động đứng ra nhận, không những không luận tội mà còn thưởng công! Ta trịnh trọng hứa với mọi người như thế! Không chỉ không truy cứu, hơn nữa ta còn giúp người đó giữ bí mật!"
Nói xong, ánh mắt hắn quét qua hơn mười người bên dưới. Từng người, từng người bị hắn nhìn qua đều có cảm giác như bị một con độc xà chú ý!
Một cỗ cảm giác lạnh buốt truyền lên tận não bọn họ.
"Ta chỉ còn thời gian từ giờ đến nửa đêm."
Sở Dương lạnh lùng nói: "Từ Thành Các chủ trở xuống, cứ mỗi một khắc là hai người, tất cả mọi người đều phải đi vào trao đổi với ta. Đến rạng sáng ngày mai, những ai còn do dự không quyết sẽ bị giết sạch, tuyệt đối không nhân nhượng!"
"Hai vị Các chủ còn muốn bổ sung gì nữa không?" Sở Dương quay sang hỏi.
Câu hỏi của hắn cũng có chút giả mù sa mưa, nhưng không ngờ Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng nghe xong liền đồng thời tiến lên, nói: "Chỉ cần là quyết định của Ngự Tọa đại nhân, chúng ta nhất định tuân theo!"
Sở Dương thỏa mãn cười: "Đã như vậy thì bắt đầu thôi, ta ở trong đó chờ các ngươi."
Nói xong bèn thản nhiên đứng dậy, quay người rời đi.
Sau khi Sở Dương rời đi, tất cả mọi người đều đồng thời đứng dậy, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn.
"Vị Ngự Tọa đại nhân này thật lợi hại!"
Có người thì thầm nói: "Đúng vậy, nhãn lực này, trí tuệ này thật sự không biết nói gì hơn. Lão tử không làm việc gì trái lương tâm, vậy mà bị hắn nhìn chằm chằm cũng cảm thấy chột dạ."
"Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng có cảm giác này."
"Chỉ là không biết tu vi của đại nhân ở cấp độ nào?" Một người viển vông nói.
"Thôi đi ông ơi, ngươi cái gì cũng không rõ mà lại còn dám xoi mói! Chỉ riêng phần trí tuệ này thì cho dù Ngự Tọa đại nhân không biết võ công cũng có sao đâu? Ngươi không thấy Đệ Nhũ Khinh Nhu sao?"
"Nói vậy cũng đúng!"
"Nhưng dù gì đi nữa, hình như Ngự Tọa đại nhân một chút võ công cùng không biết, bộ dạng tuy hào hoa phong nhã nhưng lại có chút ốm yếu, lớn lên khẳng định rất điển trai. Tướng tá yếu ớt là vậy, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến người khác cảm thấy toàn thân rét run!"
"......"
"..."
Khi mọi người còn nói chuyện thì Thành Tử Ngang đã đứng dậy, đi tới gian phòng Sở Dương vừa vào. Phía sau lưng lập tức lại nổi lên một hồi bàn tán: "Các ngươi thử đoán xem, sau lần thanh trừ này còn lại bao nhiêu người?"
"Cái này ai mà biết được. Bất quá đã có chín người bị chết rồi. Mẹ kiếp! Chín tên kia mỗi ngày đều cùng chúng ta ở cùng một chỗ, vậy mà lão tử lại không phát hiện điều gì."
"Aizz… Thật lòng mà nói thì Ngự Tọa đại nhân đã cứu chúng ta một mạng a. Vạn nhất trong lúc đang ra ngoài làm nhiệm vụ… Hít… hà..."
"Nói cũng đúng, nghe ngươi nói xong, lão tử cũng lạnh hết cả gáy!"
Một lúc sau, Thành Tử Ngang từ trong đi ra, ánh mắt đầy thâm ý liếc ngang liếc dọc. Tới lượt Trần Vũ Đồng, hắn thở dài rồi cũng đi vào bên trong.
"Nhìn đi, xem ra hai vị Các chủ cũng đã tòng phục rồi. Từ khi thành lập Bổ Thiên Các đến nay, ngoại trừ Bổ Thiên Thái tử ra thì chẳng ai có thể khiến cho hai vị Các chủ tòng phục? Vị Ngự Tọa đại nhân này quả thực không đơn giản a… chậc chậc."
"Nói giỡn à? Bây giờ thiên hạ tranh bá, vũ dũng cá nhân chỉ có thể xưng bá một phương, nhưng mưu trí siêu quần lại có thể thống trị thiên hạ, hai điều này có thể so sánh với nhau sao? Thần phục người như Ngự Tọa đại nhân, ít nhất chúng ta sẽ không chết vô ích a!"
"Có đạo lý."
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
"Ngự tọa đại nhân, ngài rất giỏi! Ngay cả ta là gian tế mà chỉ có thể biết được thân phận của một người trong số đó, ấy vậy mà ngài lại tìm ra không thiếu một người. Điều khiến ta càng bội phục chính là ngài chỉ cần nhìn qua tư liệu mà đã bắt được toàn bộ chúng ta. Chỉ riêng nhãn lực này cũng đủ để khiến ta tâm phục khẩu phục!"
"Vậy sao?" Sở Dương khép tập hồ sơ lại, phất phất tay nhìn người này.
Lần này không đợi Sở Dương nhắc nhờ, Trần Vũ Đồng đã tự mình đến tiếp nhận hồ sơ trên tay Sở Dương. Chỉ trải qua một ngày duy nhất mà quyền uy và năng lực của Sở Dương đã dâng lên cao đến đỉnh điểm. Không nói đến những điều khác, chỉ riêng việc để bọn nội gian này tồn tại cũng tương đương với việc Bổ Thiên Các có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hơn nữa, chỉ cần đám gian tế không lộ ra sơ suất gì quá lớn thì khẳng định chúng còn có thể tiếp tục nằm vùng không biết đến khi nào nữa!
Điều đó chẳng khác gì Sở Dương đã cứu mạng toàn bộ bọn hắn, hơn nữa không chỉ là cứu một lần!
Mặc kệ Sở Dương còn trẻ tuổi ra sao, mặc kệ tu vi của hắn có như thể nào, chỉ riêng phần nhãn lực này cũng đã có thể coi là độc bộ thiên hạ rồi!
Sở Dương một ngón tay cũng chưa thèm động, lại chẳng cần bày ra tu vi bản thân làm gì, chỉ dùng tuệ nhãn của mình liền khuất phục được đám nhân viên Bổ Thiên Các cứng đầu này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ngươi cũng là nội gian? Chính mình thừa nhận sao? Tốt, đỡ khiến ta tốn công!"
Sở Dương cười cười: "Có lẽ ngươi có thể nói cho ta biết điều gì chăng?"
Người nọ mỉm cười nói: "Những người lúc trước ngài đã không hỏi, nay ta lại tự mình đứng ra, vậy thì ngài càng không nên hỏi nữa."
Sở Dương gật đầu đồng ý. Chứng kiến vẻ bình tĩnh của tên kia khi hắn đứng ra thừa nhận thân phận, Sở Dương ngay từ lúc đầu đã không còn hi vọng hắn có thể nói ra điều gì. Người này đã chuẩn bị để chết nên mới có thể ung dung như vậy.
Sở Dương gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn: "Ta hiểu. Đám người các ngươi đa phần là phần tử trung thành với Đệ Ngũ Khinh Nhu, số ít còn lại thì bị dùng tính mạng của người nhà để khống chế. Tạm thời chúng ta không có năng lực cứu bọn họ ra, càng không có điều kiện để chiêu hàng các ngươi, cho nên ta sẽ không hỏi. Ngươi cứ tự nhiên mà tự sát nếu muốn."
"Bổ Thiên Các đúng là đã có một người lãnh đạo tốt. Tâm cơ, thủ đoạn, nhãn lực của Sở ngự tọa đều không khác nhiều so với Đệ Ngũ đại nhân trong truyền thuyết. Kỳ thật ta rất muốn nhìn các ngươi tranh đấu, xem rốt cục là ai thắng. Chỉ đáng tiếc là ta không thể xem nữa rồi!"
Người nọ mỉm cười, một dòng máu đen chậm rãi rỉ ra từ khóe miệng. Hắn đã cắn nát túi độc dược trong miệng.
"Kỳ thật chúng ta cũng chưa từng gặp mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu…"
Người nọ dùng ánh mắt vô thần nhìn Sở Dương, thân hình cứ đứng thằng như vậy nhưng hô hấp đã đoạn. Đến tận nửa ngày sau thì thân thể mới đổ xuống.
Câu hắn nói sau cùng ẩn chứa rất nhiều thâm ý.
Toàn bộ đại sảnh tràn ngập mùi máu tươi, không gian yên tĩnh một cách ngột ngạt!
Đám người Thành Tử Ngang có chút sững sờ. Đám gian tế này vậy mà không ai chịu khuất phục. Trong đám người bị bắt tuy cũng có kẻ bị giết, nhưng đại đa số đều là tự sát.
Phải sử dụng thủ đoạn gì mới có thể huấn luyện ra một nhóm người như vậy? Nhất là kẻ cuối cùng, chết nhưng vẫn mỉm cười, vẫn ung dung!
Sở Dương nhìn những thi thể trên mặt đất, sắc mặt cũng nặng trĩu. Trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu còn có bao nhiêu người như vậy? Hắn đột nhiên cảm thấy cái tên Đệ Nhũ Khinh Nhu kia chợt vụt biến thành một tòa núi lớn, chắn trước mặt của hắn.
Vốn biết Đệ Ngũ Khinh Nhu mạnh đến bất khả tư nghị, nhưng trải qua ngày hôm nay, Sở Dương bắt buộc phải đánh giá Đệ Ngũ Khinh Nhu lên một tầm cao mới!
Kình địch chưa từng có!
Sở Dương cười nhạt, thu liễm tâm thần, nhìn đám người còn lại nói:
"Những người còn lại, còn có… Aizz... Chứng cứ trong tay ta hiện giờ khá mỏng manh nên tạm thời không điểm danh tiếp nữa, dù sao thời gian sắp tới chúng ta cũng không có hành động gì. Ta hi vọng những gian tế còn lại nhanh chóng tự động rời khỏi Bổ Thiên Các. Về phần những ai đang tiếp xúc với người của Đệ Ngũ Khinh Nhu mà còn đang lưỡng lự thì ta cũng hi vọng các ngươi sớm đưa ra quyết định cuối cùng!"
Dừng một chút, Sở Dương chậm rãi nói:
"Bổ Thiên Các mới sáng lập không lâu. Sở dĩ các ngươi tới đây, đầu tiên là để kiến công lập nghiệp, tiếp đến là để người thân có một cuộc sống vinh hoa phú quý. Tuy nhiên…, nội gián…, ha ha…, việc này không hay lắm. Chỉ cần các ngươi chủ động rời khỏi đây, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ! Những ai chủ động đứng ra nhận, không những không luận tội mà còn thưởng công! Ta trịnh trọng hứa với mọi người như thế! Không chỉ không truy cứu, hơn nữa ta còn giúp người đó giữ bí mật!"
Nói xong, ánh mắt hắn quét qua hơn mười người bên dưới. Từng người, từng người bị hắn nhìn qua đều có cảm giác như bị một con độc xà chú ý!
Một cỗ cảm giác lạnh buốt truyền lên tận não bọn họ.
"Ta chỉ còn thời gian từ giờ đến nửa đêm."
Sở Dương lạnh lùng nói: "Từ Thành Các chủ trở xuống, cứ mỗi một khắc là hai người, tất cả mọi người đều phải đi vào trao đổi với ta. Đến rạng sáng ngày mai, những ai còn do dự không quyết sẽ bị giết sạch, tuyệt đối không nhân nhượng!"
"Hai vị Các chủ còn muốn bổ sung gì nữa không?" Sở Dương quay sang hỏi.
Câu hỏi của hắn cũng có chút giả mù sa mưa, nhưng không ngờ Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng nghe xong liền đồng thời tiến lên, nói: "Chỉ cần là quyết định của Ngự Tọa đại nhân, chúng ta nhất định tuân theo!"
Sở Dương thỏa mãn cười: "Đã như vậy thì bắt đầu thôi, ta ở trong đó chờ các ngươi."
Nói xong bèn thản nhiên đứng dậy, quay người rời đi.
Sau khi Sở Dương rời đi, tất cả mọi người đều đồng thời đứng dậy, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn.
"Vị Ngự Tọa đại nhân này thật lợi hại!"
Có người thì thầm nói: "Đúng vậy, nhãn lực này, trí tuệ này thật sự không biết nói gì hơn. Lão tử không làm việc gì trái lương tâm, vậy mà bị hắn nhìn chằm chằm cũng cảm thấy chột dạ."
"Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng có cảm giác này."
"Chỉ là không biết tu vi của đại nhân ở cấp độ nào?" Một người viển vông nói.
"Thôi đi ông ơi, ngươi cái gì cũng không rõ mà lại còn dám xoi mói! Chỉ riêng phần trí tuệ này thì cho dù Ngự Tọa đại nhân không biết võ công cũng có sao đâu? Ngươi không thấy Đệ Nhũ Khinh Nhu sao?"
"Nói vậy cũng đúng!"
"Nhưng dù gì đi nữa, hình như Ngự Tọa đại nhân một chút võ công cùng không biết, bộ dạng tuy hào hoa phong nhã nhưng lại có chút ốm yếu, lớn lên khẳng định rất điển trai. Tướng tá yếu ớt là vậy, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến người khác cảm thấy toàn thân rét run!"
"......"
"..."
Khi mọi người còn nói chuyện thì Thành Tử Ngang đã đứng dậy, đi tới gian phòng Sở Dương vừa vào. Phía sau lưng lập tức lại nổi lên một hồi bàn tán: "Các ngươi thử đoán xem, sau lần thanh trừ này còn lại bao nhiêu người?"
"Cái này ai mà biết được. Bất quá đã có chín người bị chết rồi. Mẹ kiếp! Chín tên kia mỗi ngày đều cùng chúng ta ở cùng một chỗ, vậy mà lão tử lại không phát hiện điều gì."
"Aizz… Thật lòng mà nói thì Ngự Tọa đại nhân đã cứu chúng ta một mạng a. Vạn nhất trong lúc đang ra ngoài làm nhiệm vụ… Hít… hà..."
"Nói cũng đúng, nghe ngươi nói xong, lão tử cũng lạnh hết cả gáy!"
Một lúc sau, Thành Tử Ngang từ trong đi ra, ánh mắt đầy thâm ý liếc ngang liếc dọc. Tới lượt Trần Vũ Đồng, hắn thở dài rồi cũng đi vào bên trong.
"Nhìn đi, xem ra hai vị Các chủ cũng đã tòng phục rồi. Từ khi thành lập Bổ Thiên Các đến nay, ngoại trừ Bổ Thiên Thái tử ra thì chẳng ai có thể khiến cho hai vị Các chủ tòng phục? Vị Ngự Tọa đại nhân này quả thực không đơn giản a… chậc chậc."
"Nói giỡn à? Bây giờ thiên hạ tranh bá, vũ dũng cá nhân chỉ có thể xưng bá một phương, nhưng mưu trí siêu quần lại có thể thống trị thiên hạ, hai điều này có thể so sánh với nhau sao? Thần phục người như Ngự Tọa đại nhân, ít nhất chúng ta sẽ không chết vô ích a!"
"Có đạo lý."
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Story
Chương 91: Vừa đấm vừa xoa
10.0/10 từ 12 lượt.