Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 269: Đám công tử ca Trung Tam Thiên
Người bên trái hơi lớn tuổi hơn một chút, khí tức toàn thân cũng càng thêm lăng lệ. Một thanh trường kiếm đeo bên hông, cũng không khiến người ta có cảm giác vướng víu,, tựa hồ thanh kiếm này đã hoàn toàn dung thành một thể với thiếu niên này. Cứ tự nhiên như vậy!
Người bên phải, nhỏ tuổi hơn, nhưng thần tình lạnh nhạt, ánh mắt bình thản, tựa hồ không đặt thiên hạ này vào trong mắt, nhưng trên người lại có một cỗ khí tức lẫm liệt, không ngừng tràn tới.
Một cái vỏ kiếm phong cách cổ xưa, được vắt nghiêng sau lưng, trên đầu vai chỉ để lộ ra một đoạn chuôi kiếm. Mà kiếm tuệ kia, không ngờ cũng là màu trắng! ( Kiếm tuệ = Tua dua cuối chuôi kiếm)
Hai người cứ như vậy, một thân bạch y tao nhã từ trong bùn đất đi tới, không hề cố kỵ bước lên thảm trắng như tuyết. Hai hàng dấu chân màu bùn, cứ như vậy lưu lại phía sau bọn họ, cực kỳ bắt mắt.
Đi được vài chục trượng, bọn họ đột nhiên dừng lại trên mặt thảm trắng muốt.
Hai người cùng khẽ ngẩng đầu, nhìn Tiếp Thiên lâu cổ kính, ánh mắt xa xăm.
Đỗ Phát Tài ưỡn bụng, vội vàng chạy tới, cung cung kính kính khom người một cái, hai tay áp chặt lên đùi, khom người một góc chín mươi đôi. Đối với cái bụng béo phệ của hắn, động tác này tuyệt đối là một việc cực khó! Nhưng khó tin ở chỗ, hắn không ngờ lại hoàn thành cực kỳ chuẩn mực.
"Sở công tử, hai vị công tử! Mời mời...." Đỗ Phát Tài mặt mày tươi cười nịnh bợ. Lúc này, nếu như trên mông hắn có thêm một cái đuôi, thì chỉ sợ đã sớm quay tít như quạt gió rồi.
"Đại ca, cái Tiếp Thiên lâu này. chuẩn bị cũng coi như không tệ." Vị công tử thiếu niên trẻ tuổi hơn khẽ nở một nụ cười ôn hòa, nhìn nhìn tấm thảm trắng toát dưới chân mình, tỏ ra rất thưởng thức.
"Cũng tạm được." Người thanh niên lớn tuổi chỉ lạnh lùng gật đầu, nói: " Cảm giác đi trên nó, miễn cưỡng khiến ta hài lòng."
Khóe mắt Đỗ Phát Tài khẽ giật giật, trong lòng cười khổ không thôi: Tấm Tuyết Hạc mao thảm này giá trị thiên kim, trải ra đất để nghênh đón, không ngờ chỉ đổi được một câu "Đi trên nó, cảm giác miễn cưỡng gọi là hài lòng" của vị công tử này.
"Hai vị, tiểu điếm đã chuẩn bị xong phòng khách tốt nhất, hơn nữa tất cả mọi thứ bên trong đều là mới tinh. Xin hai vị công tử di giá vào trong phòng nghĩ tạm, bên ngoài thiên băng địa tuyết...."
Mấy miếng thịt mỡ trên mặt Đỗ Phát Tài không ngừng rung rung, lộ ra một nụ cười sốt sắng.
"Ừm, cũng được, dẫn đường đi." Vị công tử lớn tuổi chắp hai tay sau lưng, đi lên phía trước. bạch y bồng bềnh, giống như chân không chạm đất.
Đi tới trước cửa, hai hàng đại hán ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cùng khom người: "Cung nghênh đại giá công tử!"
Hai vị thiếu niên công tử ung dung gật đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa. Khi đối diện với mấy hạ nhân thấp kém này, thần thái của bọn hắn, so với khi đối diện quý tộc khác còn thân thiết hơn nhiều.
Trong nụ cười như gió xuân của bọn họ, hai hàng đại hán mỗi người đều cảm giác trong tay mình có thêm một thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, thì ra trong tay mỗi người đều có hai tấm ngân phiếu. Mỗi một tấm... đều là năm trăm lượng.
Là hai tấm... chứ không phải một tấm...
Chỉ một động tác rất nhỏ này thôi, cũng khiến cho đám hán tử thực hiện lễ nghi này yêu mến hai vị thiếu niên công tử từ trong nội tâm.
Một tấm ngân phiếu, chỉ là tùy ý khen thưởng. Nhưng nếu là hai tấm năm trăm lượng, thì đó chính là tôn trọng, đồng thời ẩn chứa một lời chúc phúc 'có đôi có cặp'. Tất cả mọi người đều là hai tấm năm trăm lượng, chứng tỏ, hai vị công tử này ngay từ ban đầu đã không quên đám người có địa vị ti tiện như bọn họ. Điều này đã thành thói quen của bọnhọ.
Mà càng có thói quen như vậy, lại càng dễ được mọi người tôn trọng, yêu quý, chân thật từ đáy lòng.
Đây mới là quý tộc trời sinh!
Đỗ Phát Tài ân cần bồi tiếp, chỉ sợ có điểm nào đó không cẩn thận, dọc đường đi cái eo cũng chưa bao giờ thẳng lên, đầu cũng không hề ngẩng. Trên mặt, thủy chung vẫn treo một nụ cười sáng lạnh như hoa cúc nở rộ.
Hai vị công tử thiếu niên đi cùng với hắn, tiến vào Tiếp Thiên lâu.
Mạc Thiên Vân khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhíu mày, thì thào tự nói: "Hai người này là ai?"
Tiếng bước chân nho nhỏ vang lên trong hành lang, hai vị khách tôn quý đã lên tới tầng năm, nhưng vẫn gnhe được vị công tử trẻ tuổi kia khẽ cười nói: "Đỗ lão bản, thật sự là làm phiền ngươi, không ngờ ngươi lại chuẩn bị chu đáo đến vậy."
Tiếp đó là thanh âm Đỗ Phát Tài, vừa nghe là tưởng tượng được bộ dáng cười toe toét của hắn: "Đâu có đâu có, công tử hài lòng thì tiểu nhân cũng an tâm rồi. ha ha...."
Khóe mắt Mạc Thiên Vân khẽ nhảy lên, công tử, tiểu nhân. Với thân phận của Đỗ Phát Tài, không ngờ lại tự xưng 'tiểu nhân' trước mặt hai người này?
Mạc Thiên Vân đi ra cửa, chậm rãi đi vào tiểu sảnh lầu bốn. hắn biết, lúc này, đám công tử ca nhất định đều ở đây.
Vừa tiến vào nhìn qua, quả nhiên.
Bất kể là gia tộc đối địch hay là gia tộc liên minh, mỗi một đám công tử trẻ tuổi đều chiếm cứ một bàn, ba hoa khoác lác.
Cố Viêm Dương cùng Cố Viêm nguyệt hai huynh đệ một bàn, La Khắc Vũ và Liễu Tùy Phong một bàn, Đổng thị gia tộc Đổng Vô Lệ một mình chiếm một bàn, về phần thanh niên nằm ngả ngón trên một cái bàn như đống bùn nhão kia, chính là Kỷ Chú đại thiếu gia Kỷ thị gia tộc.
Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Chú này, Mạc Thiên Vân lại có cảm giác giống như ăn phải con ruồi. Người này là biểu đệ của mình, so với mình thì nhỏ hơn ba tháng. Có trời mới biết tên gia hỏa này lười nhác tới mức nào.
Kỷ Chú tứng sáng tạo một kỷ lục: Khi tất cả mọi người tới Thương Lan chiến khu thí luyện, tùy tùng của vị Kỷ đại công tử này bị trọng thương, tĩnh dưỡng ba tháng. Mà hắn lại không mang theo thị nữ, kết quả là trực tiếp tạo ra một sự kiện: Kỷ đại công tử, không thay quần áo, không tắm ba tháng.
Mỗi ngày ngày hắn đều thay một bộ nội y, sau đó ném lên đầu giường, kết quả là trong một lần Mạc Thiên Vân tới tìm hắn, chỉ thấy vị Kỷ đại công tử này đang trần truồng, bới tung cả giương lên, nhíu mày tìm y phục mặc.
Mà phương pháp chọn quần áo của hắn cũng rất có phong cách, cái nào cũng từng mặc qua rồi, không hề giặt giũ. Vị Kỷ đại công tử này cứ vớ lấy một cái, đưa lên mũi ngửi ngửi một cái, sau đó lại vớ lấy cái khác ngửi ngửi.... so sánh lẫn nhau, thì ra là muốn tìm bộ nào ít mùi nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Thiên Vân suýt nhất đương trường. Từ đó về sau, hắn bao giờ đi tìm vị biểu đệ này nữa, chỉ thiên phát độc thệ, không bao giờ kết bè kết đảng, đi chung với Kỷ Chú nữa.
Trong tiểu sảnh, có hơn mười cái bàn lớn, đã ngồi kín hết rồi. Mạc Thiên Vân đi vào, hai vị cao thủ của Mạc thị gia tộc lập tức đứng lên, dọn vị trí cho hắn, chiếm cứ một bàn.
La Khắc Vũ la lớn: "Ai dám đánh cược với lão tử? Cược thân phận của hai thiếu niên vừa rồi! Lão tử cược một vạn lượng!"
Cố Viêm Dương xùy một tiếng, cười rộ lên: "Một vạn lượng? Ngươi đi xin cơm đấy à?"
Kỷ Chú lười biếng, úp mặt xuống bàn, chỉ giơ một tay lên: "Ta cá là, nếu ta thua, một tháng không tắm."
La Khắc Vũ khinh bỉ nói: "Đây chẳng phải là giấc mộng của ngươi sao? không ngờ còn thua cược mới như vậy? Cũng quá vô sỉ đi?" Lập tức cười lớn.
Mạc Thiên Vân mỉm cười âm nhu nhìn những người này, có rất nhiều người là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa không phân được địch bạn. Những thế gia công tử này, chưa bao giờ lại tụ hợp đầy đủ như vậy trong một cái tiểu sảnh, hơn nữa còn không đánh nhau long trời lở đất.
Loại hiện tượng kỳ lạ này, ở Trung Tam Thiên cũng rất khó gặp được.
Trong lòng mỗi người đều có một cảm giác kỳ lạ, trừ Đổng Vô Lệ và Kỷ Chú vẫn duy trì bản sắc như cũ, những người còn lại ít nhiều cũng có chút rụt rè.
"Ngươi đánh cược gì?" Mạc Thiên Vân nghiêng nghiêng đầu, nhìn La Khắc Vũ.
"Ta cá đây là người của thế gia Thượng Tam Thiên! Cho dù không phải cửu đại hào môn, thì cũng là đệ tử của một đại gia tộc!" La Khắc Vũ lớn tiếng nói.
"Ngươi nói như rắm thối ấy!" Mạc Thiên Vân khinh bỉ nói: "Mọi người ở đây đâu có mù, ai mà chẳng thấy được! Lại còn đi đánh cược với ngươi? Đây không phải thuần thúy là lừa bạc sao?"
Sắc mặt La Khắc Vũ đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi quản được à?"
"Vớ vẩn!" Mạc Thiên Vân hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên một mùi khó ngửi lan ra, chúng vị công tử ai nấy sắc mặt quái dị, ngừng hết cả hô hấp.
Ngay sau đó, Cố Viêm Dương liền giận dữ hét lên: "Hỗn đản! Ngươi xỏ giày vào!"
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, đều vừa tức giận vừa buồn cười. Thì ra là Kỷ Chú cởi giày, cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, gãi gãi dưới chân....
Mà mùi hôi thối này, chính là tỏa ra từ hai chân hắn, cũng không biết là mấy ngày không rửa chân rồi...
Bàn của Cố Viêm Dương ở ngay kế bên, lập tức được hưởng thụ nhiều nhất.
"Ta gãi chân ta, ngươi đánh rắm cái gì?" Kỷ Chú không coi ai ra gì, cứ gãi gãi như vậy, căn bản không hề giống công tử một đại thế gia, quả thực chính là một tên côn đồ hạ cửu lưu.
Gãi gãi một hồi, không ngờ còn giơ chiếc đũa lên, ngửi ngửi mấy cái, thở dài một tiếng: "Mùi vị càng đậm đà rồi...."
Mọi người tắt thở, đều cảm thấy cả dạ dày quặn hết cả lên.
Đổng Vô Lệ vô thanh vô tức đứng lên, vừa động thân một cái đã nhào tới, túm lấy cổ Kỷ Chú, táng cho một quyền. Vị công tử gia này không nói một lời, nhưng lại là người xuất thủ đầu tiên.
Kỷ Chú rống lên thảm thiết, ra sức đánh trả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chúng vị công tử quây thành vòng tròn, ai nấy đều bịt mũi giơ tay hò hét cổ vũ. Không khí sôi động vô cùng.
"Được rồi!" Mạc Thiên Vân nhíu mày, bực mình nói: "Kỷ Chú ngươi là cái dạng gì thế? Ngay trước mặt mọi người, ngươi còn biết xấu hổ không?"
"Nếu không phải lão nhị đột nhiên chạy mất, ngươi nghĩ ta muốn đi chung với các ngươi à?" Kỷ Chú chậm rì rì đứng lên, trợn trắng mắt, xỏ giầy vào, nói: "Ta cũng không muốn, chỉ là... ngứa quá. Làm sao được?"
"Được rồi, nói về hai người vừa rồi đi." Mạc Thiên Vân nhíu mày, nói: "Trong chúng ta có thể không nhận ra nhau, có một số là thiên nam hải bắc, cũng có một số là cừu địch của nhau. Nhưng ta phải nhắc nhở các vị một câu. lần này chúng ta xuống Hạ Tam Thiên, chính là để thí luyện, mà mục đích của thí luyện, lại là Cửu Kiếp kiếm chủ!"
Vừa nhắc tới ba chứ Cửu Kiếp kiếm, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
:Hai người vừa rồi, khí độ cao ngạo, rõ ràng là xuất thân đại thế gia. hơn nữa, từ khí tức bọn hắn cũng có thể nhận ra được, đây là hai kiếm khách thiếu niên! Tuy tu vi không thể nhìn ra được... nhưng kiếm khách ở độ tuổi như thế, cho dù là các đại gia tộc Trung Tam Thiên chúng ta, cũng không có!"
"Trong thời khắc mẫn cảm thế này, lại đột nhiên xuất hiện hai người như vậy...." Mạc Thiên Vân nói tới đây, đã thành công dẫn dắt suy nghĩ của mọi người: "Nếu nói không liên quan tới Cửu Kiếp kiếm xuất thế, ta tuyệt đối không tin."
"Nhưng nếu là chuyện có liên quan tới Cửu Kiếp kiếm chủ, thì đó chính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, hơn nữa còn là đối thủ cường đại." Lời của Mạc Thiên Vân, cho dù là gia tộc đối địch, cũng không thể phủ nhận.
"Cho nên... chư vị không được xem thường." Mạc Thiên Vân nặng nề nói: "Thiên Vân xin nhắc nhở chư vị."
Mạc Thiên Vân cũng hiểu tại sao, trong thời điểm hai thiếu niên kia xuất hiện, hắn đột nhiên cảm nhận được một loại nguy cơ mãnh liệt! Tựa hồ từ trong hư vô có một loại cảm giác, hai thiếu niên này chính là cừu địch sinh tử của mình!
Loại cảm giác này thực vô lý, nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật!
Hơn nữa, cái cảm gáic nguy hiểm lần này, Mạc Thiên Vân cảm thây so với áp lực mà đệ đệ Mạc Thiên Cơ của mình tạo ra, còn lớn hơn! Mạc Thiên Vân luôn luôn tin tưởng cảm giác của mình!
Cho nên, chuyện đầu tiên Mạc Thiên Vân làm, chính là lợi dụng chuyện Cửu Kiếp kiếm, đem chúng vị công tử ở đây tạo thành một liên minh trong thời gian ngắn nhất.
Cùng chung mối thù! Phải phòng ngừa vạn nhất!
Cho dù là một liên minh rời rạc, nhưng dù sao cũng là hậu nhân các đại thế gia. Cho dù bọn họ nói gì, không làm gì, nhưng chỉ cần đứng chung một chỗ, cũng đủ để tạo thành uy hiếp cường đại rồi!
Cho dù Mạc Thiên Vân không nói, mọi người cũng có thể ý thức được điểm này. Những người này đều là tinh anh của các đại gia tộc, có người giả ngu giả dại, cũng có người bề ngoài ăn hại, nhưng có ai thật sự là kẻ ngốc?
Thậm chí là Kỷ Chú, tuy lôi thôi thành tính, nhưng tất cả mọi người, kể cả Mạc Thiên Vân, đều không có ai dám khinh thường hắn.
"Mạc Thiên Vân, hai người kia... có cừu oán với ngươi?" Một người nhàn nhạt hỏi. Câu hỏi này rõ ràng mang theo suy nghĩ: "Không phải chứ. Hai người này vừa thấy đã khiến cho người ta mong muốn kết giao. Khí chất trời sinh như vậy, không thể thay đổi. nếu là người của Trung Tam thiên, ta không thể nào không biết. Hạ Tam Thiên cũng không thể có nhân vật bậc này... Duy nhất có thể chính là Thượng Tam Thiên. Chỉ là, nếu như là Thượng Tam Thiên... Mạc Thiên Vân ngươi khẩn trương cái gì?"
Thiếu niên vừa lên tiếng chiếm cứ một bàn ở chính giữa trung tâm, một thân bạch y, mày kiếm sắc bén, trong ánh mắt như vô tình hữu ý chớp động hào quang tà dị quỷ mị.
Điều này khiến cho khí chất của hắn tựa hồ có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Thoáng cái tà dị, thoáng cái âm nhu, rồi lát sau lại có chút tàn nhẫn....
Nói ngắn gọn lại, bất cứ người nào nhìn thấy hắn, đều có cảm giác: người này có điểm tà!
Mạc Thiên Vân trong lòng căng thẳng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không động, khẽ cười nói: "Ngạo huynh, ngươi với ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, như thế nào lại cừu oán ta như vậy?Ngạo huynh nói như vậy, có chút khó hiểu rồi. Tại hạ bất quá chỉ nhắc nhở mọi người một câu, vì sao Ngạo huynh lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử như thế?"
Người này chính là nhân vật mà Mạc Thiên Vân kiêng kỵ nhất trong đám thế hệ thanh niên trẻ tuổi ở các đại gia tộc Trung Tam Thiên! Cho dù là Mạc Thiên Cơ và Đổng Vô Lệ, cũng không có phân lượng nặng như vậy trong lòng Mạc Thiên Vân.
Tà công tử, Ngạo Tà Vân!
Trong đám thanh niên trẻ tuổi Trung Tam Thiên hiện giờ, Tà công tử này hoàn toàn xứng đáng là nhân vật đầu lĩnh! Ở trong các thế gia, có người hận hắn thấu xương, chỉ muốn giết cho thống khoái, có người ghen tị hâm mộ hắn, chỉ hận không thể thay thế, cũng có người vừa thấy hắn liền tránh xa, nhưng không có ai không phục địa vị của hắn.
Ngươi này, quả thực có bổn sự đó.
Mà ngay cả huynh đệ Mạc Thiên Vân và Mạc Thiên Cơ, tại thời điểm này, cũng bị Ngạo Tà Vân áp chế gắt gao!
"Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ha ha, quân tử...." Ngạo Tà Vân khẽ cười nhạt: "Ngay cả đệ đệ mình cũng muốn giết, ngay cả thân muội muội cũng muốn hại... Mạc Thiên Vân ngươi là quân tử sao?"
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Người bên phải, nhỏ tuổi hơn, nhưng thần tình lạnh nhạt, ánh mắt bình thản, tựa hồ không đặt thiên hạ này vào trong mắt, nhưng trên người lại có một cỗ khí tức lẫm liệt, không ngừng tràn tới.
Một cái vỏ kiếm phong cách cổ xưa, được vắt nghiêng sau lưng, trên đầu vai chỉ để lộ ra một đoạn chuôi kiếm. Mà kiếm tuệ kia, không ngờ cũng là màu trắng! ( Kiếm tuệ = Tua dua cuối chuôi kiếm)
Hai người cứ như vậy, một thân bạch y tao nhã từ trong bùn đất đi tới, không hề cố kỵ bước lên thảm trắng như tuyết. Hai hàng dấu chân màu bùn, cứ như vậy lưu lại phía sau bọn họ, cực kỳ bắt mắt.
Đi được vài chục trượng, bọn họ đột nhiên dừng lại trên mặt thảm trắng muốt.
Hai người cùng khẽ ngẩng đầu, nhìn Tiếp Thiên lâu cổ kính, ánh mắt xa xăm.
Đỗ Phát Tài ưỡn bụng, vội vàng chạy tới, cung cung kính kính khom người một cái, hai tay áp chặt lên đùi, khom người một góc chín mươi đôi. Đối với cái bụng béo phệ của hắn, động tác này tuyệt đối là một việc cực khó! Nhưng khó tin ở chỗ, hắn không ngờ lại hoàn thành cực kỳ chuẩn mực.
"Sở công tử, hai vị công tử! Mời mời...." Đỗ Phát Tài mặt mày tươi cười nịnh bợ. Lúc này, nếu như trên mông hắn có thêm một cái đuôi, thì chỉ sợ đã sớm quay tít như quạt gió rồi.
"Đại ca, cái Tiếp Thiên lâu này. chuẩn bị cũng coi như không tệ." Vị công tử thiếu niên trẻ tuổi hơn khẽ nở một nụ cười ôn hòa, nhìn nhìn tấm thảm trắng toát dưới chân mình, tỏ ra rất thưởng thức.
"Cũng tạm được." Người thanh niên lớn tuổi chỉ lạnh lùng gật đầu, nói: " Cảm giác đi trên nó, miễn cưỡng khiến ta hài lòng."
Khóe mắt Đỗ Phát Tài khẽ giật giật, trong lòng cười khổ không thôi: Tấm Tuyết Hạc mao thảm này giá trị thiên kim, trải ra đất để nghênh đón, không ngờ chỉ đổi được một câu "Đi trên nó, cảm giác miễn cưỡng gọi là hài lòng" của vị công tử này.
"Hai vị, tiểu điếm đã chuẩn bị xong phòng khách tốt nhất, hơn nữa tất cả mọi thứ bên trong đều là mới tinh. Xin hai vị công tử di giá vào trong phòng nghĩ tạm, bên ngoài thiên băng địa tuyết...."
Mấy miếng thịt mỡ trên mặt Đỗ Phát Tài không ngừng rung rung, lộ ra một nụ cười sốt sắng.
"Ừm, cũng được, dẫn đường đi." Vị công tử lớn tuổi chắp hai tay sau lưng, đi lên phía trước. bạch y bồng bềnh, giống như chân không chạm đất.
Đi tới trước cửa, hai hàng đại hán ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cùng khom người: "Cung nghênh đại giá công tử!"
Hai vị thiếu niên công tử ung dung gật đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa. Khi đối diện với mấy hạ nhân thấp kém này, thần thái của bọn hắn, so với khi đối diện quý tộc khác còn thân thiết hơn nhiều.
Trong nụ cười như gió xuân của bọn họ, hai hàng đại hán mỗi người đều cảm giác trong tay mình có thêm một thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, thì ra trong tay mỗi người đều có hai tấm ngân phiếu. Mỗi một tấm... đều là năm trăm lượng.
Là hai tấm... chứ không phải một tấm...
Chỉ một động tác rất nhỏ này thôi, cũng khiến cho đám hán tử thực hiện lễ nghi này yêu mến hai vị thiếu niên công tử từ trong nội tâm.
Một tấm ngân phiếu, chỉ là tùy ý khen thưởng. Nhưng nếu là hai tấm năm trăm lượng, thì đó chính là tôn trọng, đồng thời ẩn chứa một lời chúc phúc 'có đôi có cặp'. Tất cả mọi người đều là hai tấm năm trăm lượng, chứng tỏ, hai vị công tử này ngay từ ban đầu đã không quên đám người có địa vị ti tiện như bọn họ. Điều này đã thành thói quen của bọnhọ.
Mà càng có thói quen như vậy, lại càng dễ được mọi người tôn trọng, yêu quý, chân thật từ đáy lòng.
Đây mới là quý tộc trời sinh!
Đỗ Phát Tài ân cần bồi tiếp, chỉ sợ có điểm nào đó không cẩn thận, dọc đường đi cái eo cũng chưa bao giờ thẳng lên, đầu cũng không hề ngẩng. Trên mặt, thủy chung vẫn treo một nụ cười sáng lạnh như hoa cúc nở rộ.
Hai vị công tử thiếu niên đi cùng với hắn, tiến vào Tiếp Thiên lâu.
Mạc Thiên Vân khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhíu mày, thì thào tự nói: "Hai người này là ai?"
Tiếng bước chân nho nhỏ vang lên trong hành lang, hai vị khách tôn quý đã lên tới tầng năm, nhưng vẫn gnhe được vị công tử trẻ tuổi kia khẽ cười nói: "Đỗ lão bản, thật sự là làm phiền ngươi, không ngờ ngươi lại chuẩn bị chu đáo đến vậy."
Tiếp đó là thanh âm Đỗ Phát Tài, vừa nghe là tưởng tượng được bộ dáng cười toe toét của hắn: "Đâu có đâu có, công tử hài lòng thì tiểu nhân cũng an tâm rồi. ha ha...."
Khóe mắt Mạc Thiên Vân khẽ nhảy lên, công tử, tiểu nhân. Với thân phận của Đỗ Phát Tài, không ngờ lại tự xưng 'tiểu nhân' trước mặt hai người này?
Mạc Thiên Vân đi ra cửa, chậm rãi đi vào tiểu sảnh lầu bốn. hắn biết, lúc này, đám công tử ca nhất định đều ở đây.
Vừa tiến vào nhìn qua, quả nhiên.
Bất kể là gia tộc đối địch hay là gia tộc liên minh, mỗi một đám công tử trẻ tuổi đều chiếm cứ một bàn, ba hoa khoác lác.
Cố Viêm Dương cùng Cố Viêm nguyệt hai huynh đệ một bàn, La Khắc Vũ và Liễu Tùy Phong một bàn, Đổng thị gia tộc Đổng Vô Lệ một mình chiếm một bàn, về phần thanh niên nằm ngả ngón trên một cái bàn như đống bùn nhão kia, chính là Kỷ Chú đại thiếu gia Kỷ thị gia tộc.
Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Chú này, Mạc Thiên Vân lại có cảm giác giống như ăn phải con ruồi. Người này là biểu đệ của mình, so với mình thì nhỏ hơn ba tháng. Có trời mới biết tên gia hỏa này lười nhác tới mức nào.
Kỷ Chú tứng sáng tạo một kỷ lục: Khi tất cả mọi người tới Thương Lan chiến khu thí luyện, tùy tùng của vị Kỷ đại công tử này bị trọng thương, tĩnh dưỡng ba tháng. Mà hắn lại không mang theo thị nữ, kết quả là trực tiếp tạo ra một sự kiện: Kỷ đại công tử, không thay quần áo, không tắm ba tháng.
Mỗi ngày ngày hắn đều thay một bộ nội y, sau đó ném lên đầu giường, kết quả là trong một lần Mạc Thiên Vân tới tìm hắn, chỉ thấy vị Kỷ đại công tử này đang trần truồng, bới tung cả giương lên, nhíu mày tìm y phục mặc.
Mà phương pháp chọn quần áo của hắn cũng rất có phong cách, cái nào cũng từng mặc qua rồi, không hề giặt giũ. Vị Kỷ đại công tử này cứ vớ lấy một cái, đưa lên mũi ngửi ngửi một cái, sau đó lại vớ lấy cái khác ngửi ngửi.... so sánh lẫn nhau, thì ra là muốn tìm bộ nào ít mùi nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Thiên Vân suýt nhất đương trường. Từ đó về sau, hắn bao giờ đi tìm vị biểu đệ này nữa, chỉ thiên phát độc thệ, không bao giờ kết bè kết đảng, đi chung với Kỷ Chú nữa.
Trong tiểu sảnh, có hơn mười cái bàn lớn, đã ngồi kín hết rồi. Mạc Thiên Vân đi vào, hai vị cao thủ của Mạc thị gia tộc lập tức đứng lên, dọn vị trí cho hắn, chiếm cứ một bàn.
La Khắc Vũ la lớn: "Ai dám đánh cược với lão tử? Cược thân phận của hai thiếu niên vừa rồi! Lão tử cược một vạn lượng!"
Cố Viêm Dương xùy một tiếng, cười rộ lên: "Một vạn lượng? Ngươi đi xin cơm đấy à?"
Kỷ Chú lười biếng, úp mặt xuống bàn, chỉ giơ một tay lên: "Ta cá là, nếu ta thua, một tháng không tắm."
La Khắc Vũ khinh bỉ nói: "Đây chẳng phải là giấc mộng của ngươi sao? không ngờ còn thua cược mới như vậy? Cũng quá vô sỉ đi?" Lập tức cười lớn.
Mạc Thiên Vân mỉm cười âm nhu nhìn những người này, có rất nhiều người là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa không phân được địch bạn. Những thế gia công tử này, chưa bao giờ lại tụ hợp đầy đủ như vậy trong một cái tiểu sảnh, hơn nữa còn không đánh nhau long trời lở đất.
Loại hiện tượng kỳ lạ này, ở Trung Tam Thiên cũng rất khó gặp được.
Trong lòng mỗi người đều có một cảm giác kỳ lạ, trừ Đổng Vô Lệ và Kỷ Chú vẫn duy trì bản sắc như cũ, những người còn lại ít nhiều cũng có chút rụt rè.
"Ngươi đánh cược gì?" Mạc Thiên Vân nghiêng nghiêng đầu, nhìn La Khắc Vũ.
"Ta cá đây là người của thế gia Thượng Tam Thiên! Cho dù không phải cửu đại hào môn, thì cũng là đệ tử của một đại gia tộc!" La Khắc Vũ lớn tiếng nói.
"Ngươi nói như rắm thối ấy!" Mạc Thiên Vân khinh bỉ nói: "Mọi người ở đây đâu có mù, ai mà chẳng thấy được! Lại còn đi đánh cược với ngươi? Đây không phải thuần thúy là lừa bạc sao?"
Sắc mặt La Khắc Vũ đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi quản được à?"
"Vớ vẩn!" Mạc Thiên Vân hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên một mùi khó ngửi lan ra, chúng vị công tử ai nấy sắc mặt quái dị, ngừng hết cả hô hấp.
Ngay sau đó, Cố Viêm Dương liền giận dữ hét lên: "Hỗn đản! Ngươi xỏ giày vào!"
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, đều vừa tức giận vừa buồn cười. Thì ra là Kỷ Chú cởi giày, cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, gãi gãi dưới chân....
Mà mùi hôi thối này, chính là tỏa ra từ hai chân hắn, cũng không biết là mấy ngày không rửa chân rồi...
Bàn của Cố Viêm Dương ở ngay kế bên, lập tức được hưởng thụ nhiều nhất.
"Ta gãi chân ta, ngươi đánh rắm cái gì?" Kỷ Chú không coi ai ra gì, cứ gãi gãi như vậy, căn bản không hề giống công tử một đại thế gia, quả thực chính là một tên côn đồ hạ cửu lưu.
Gãi gãi một hồi, không ngờ còn giơ chiếc đũa lên, ngửi ngửi mấy cái, thở dài một tiếng: "Mùi vị càng đậm đà rồi...."
Mọi người tắt thở, đều cảm thấy cả dạ dày quặn hết cả lên.
Đổng Vô Lệ vô thanh vô tức đứng lên, vừa động thân một cái đã nhào tới, túm lấy cổ Kỷ Chú, táng cho một quyền. Vị công tử gia này không nói một lời, nhưng lại là người xuất thủ đầu tiên.
Kỷ Chú rống lên thảm thiết, ra sức đánh trả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chúng vị công tử quây thành vòng tròn, ai nấy đều bịt mũi giơ tay hò hét cổ vũ. Không khí sôi động vô cùng.
"Được rồi!" Mạc Thiên Vân nhíu mày, bực mình nói: "Kỷ Chú ngươi là cái dạng gì thế? Ngay trước mặt mọi người, ngươi còn biết xấu hổ không?"
"Nếu không phải lão nhị đột nhiên chạy mất, ngươi nghĩ ta muốn đi chung với các ngươi à?" Kỷ Chú chậm rì rì đứng lên, trợn trắng mắt, xỏ giầy vào, nói: "Ta cũng không muốn, chỉ là... ngứa quá. Làm sao được?"
"Được rồi, nói về hai người vừa rồi đi." Mạc Thiên Vân nhíu mày, nói: "Trong chúng ta có thể không nhận ra nhau, có một số là thiên nam hải bắc, cũng có một số là cừu địch của nhau. Nhưng ta phải nhắc nhở các vị một câu. lần này chúng ta xuống Hạ Tam Thiên, chính là để thí luyện, mà mục đích của thí luyện, lại là Cửu Kiếp kiếm chủ!"
Vừa nhắc tới ba chứ Cửu Kiếp kiếm, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
:Hai người vừa rồi, khí độ cao ngạo, rõ ràng là xuất thân đại thế gia. hơn nữa, từ khí tức bọn hắn cũng có thể nhận ra được, đây là hai kiếm khách thiếu niên! Tuy tu vi không thể nhìn ra được... nhưng kiếm khách ở độ tuổi như thế, cho dù là các đại gia tộc Trung Tam Thiên chúng ta, cũng không có!"
"Trong thời khắc mẫn cảm thế này, lại đột nhiên xuất hiện hai người như vậy...." Mạc Thiên Vân nói tới đây, đã thành công dẫn dắt suy nghĩ của mọi người: "Nếu nói không liên quan tới Cửu Kiếp kiếm xuất thế, ta tuyệt đối không tin."
"Nhưng nếu là chuyện có liên quan tới Cửu Kiếp kiếm chủ, thì đó chính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, hơn nữa còn là đối thủ cường đại." Lời của Mạc Thiên Vân, cho dù là gia tộc đối địch, cũng không thể phủ nhận.
"Cho nên... chư vị không được xem thường." Mạc Thiên Vân nặng nề nói: "Thiên Vân xin nhắc nhở chư vị."
Mạc Thiên Vân cũng hiểu tại sao, trong thời điểm hai thiếu niên kia xuất hiện, hắn đột nhiên cảm nhận được một loại nguy cơ mãnh liệt! Tựa hồ từ trong hư vô có một loại cảm giác, hai thiếu niên này chính là cừu địch sinh tử của mình!
Loại cảm giác này thực vô lý, nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật!
Hơn nữa, cái cảm gáic nguy hiểm lần này, Mạc Thiên Vân cảm thây so với áp lực mà đệ đệ Mạc Thiên Cơ của mình tạo ra, còn lớn hơn! Mạc Thiên Vân luôn luôn tin tưởng cảm giác của mình!
Cho nên, chuyện đầu tiên Mạc Thiên Vân làm, chính là lợi dụng chuyện Cửu Kiếp kiếm, đem chúng vị công tử ở đây tạo thành một liên minh trong thời gian ngắn nhất.
Cùng chung mối thù! Phải phòng ngừa vạn nhất!
Cho dù là một liên minh rời rạc, nhưng dù sao cũng là hậu nhân các đại thế gia. Cho dù bọn họ nói gì, không làm gì, nhưng chỉ cần đứng chung một chỗ, cũng đủ để tạo thành uy hiếp cường đại rồi!
Cho dù Mạc Thiên Vân không nói, mọi người cũng có thể ý thức được điểm này. Những người này đều là tinh anh của các đại gia tộc, có người giả ngu giả dại, cũng có người bề ngoài ăn hại, nhưng có ai thật sự là kẻ ngốc?
Thậm chí là Kỷ Chú, tuy lôi thôi thành tính, nhưng tất cả mọi người, kể cả Mạc Thiên Vân, đều không có ai dám khinh thường hắn.
"Mạc Thiên Vân, hai người kia... có cừu oán với ngươi?" Một người nhàn nhạt hỏi. Câu hỏi này rõ ràng mang theo suy nghĩ: "Không phải chứ. Hai người này vừa thấy đã khiến cho người ta mong muốn kết giao. Khí chất trời sinh như vậy, không thể thay đổi. nếu là người của Trung Tam thiên, ta không thể nào không biết. Hạ Tam Thiên cũng không thể có nhân vật bậc này... Duy nhất có thể chính là Thượng Tam Thiên. Chỉ là, nếu như là Thượng Tam Thiên... Mạc Thiên Vân ngươi khẩn trương cái gì?"
Thiếu niên vừa lên tiếng chiếm cứ một bàn ở chính giữa trung tâm, một thân bạch y, mày kiếm sắc bén, trong ánh mắt như vô tình hữu ý chớp động hào quang tà dị quỷ mị.
Điều này khiến cho khí chất của hắn tựa hồ có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Thoáng cái tà dị, thoáng cái âm nhu, rồi lát sau lại có chút tàn nhẫn....
Nói ngắn gọn lại, bất cứ người nào nhìn thấy hắn, đều có cảm giác: người này có điểm tà!
Mạc Thiên Vân trong lòng căng thẳng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không động, khẽ cười nói: "Ngạo huynh, ngươi với ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, như thế nào lại cừu oán ta như vậy?Ngạo huynh nói như vậy, có chút khó hiểu rồi. Tại hạ bất quá chỉ nhắc nhở mọi người một câu, vì sao Ngạo huynh lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử như thế?"
Người này chính là nhân vật mà Mạc Thiên Vân kiêng kỵ nhất trong đám thế hệ thanh niên trẻ tuổi ở các đại gia tộc Trung Tam Thiên! Cho dù là Mạc Thiên Cơ và Đổng Vô Lệ, cũng không có phân lượng nặng như vậy trong lòng Mạc Thiên Vân.
Tà công tử, Ngạo Tà Vân!
Trong đám thanh niên trẻ tuổi Trung Tam Thiên hiện giờ, Tà công tử này hoàn toàn xứng đáng là nhân vật đầu lĩnh! Ở trong các thế gia, có người hận hắn thấu xương, chỉ muốn giết cho thống khoái, có người ghen tị hâm mộ hắn, chỉ hận không thể thay thế, cũng có người vừa thấy hắn liền tránh xa, nhưng không có ai không phục địa vị của hắn.
Ngươi này, quả thực có bổn sự đó.
Mà ngay cả huynh đệ Mạc Thiên Vân và Mạc Thiên Cơ, tại thời điểm này, cũng bị Ngạo Tà Vân áp chế gắt gao!
"Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ha ha, quân tử...." Ngạo Tà Vân khẽ cười nhạt: "Ngay cả đệ đệ mình cũng muốn giết, ngay cả thân muội muội cũng muốn hại... Mạc Thiên Vân ngươi là quân tử sao?"
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Story
Chương 269: Đám công tử ca Trung Tam Thiên
10.0/10 từ 12 lượt.