Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 250: Chớ để xem thường mãi mãi!
"Thiên Ngoại lâu gặp chuyện không may?" Cố Độc Hành ngẩn người.
Sở Dương vung roi quất mạnh lên thân đôi chiến mã kéo xe trượt tuyết, thớt ngựa hí dài một tiếng, chạy đi như bay trên đường.
"Nếu như Thiên Ngoại lâu không chuyện không may, thì mục tiêu nhắm tới nhất định là sư phó và sư đệ ta!" Mặc Sở Dương âm trầm lạnh lẽo, hừ một tiếng, trong mắt phún lửa, nói: "Ở Thiên Ngoại lâu, ngoại trừ hai người đó ra, không một ai có thể tạo thành đả kích đối với ta!"
"Ngươi nói là? Đệ Ngũ Khinh Nhu đang trả thù?" Cố Độc Hành bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng!" Sở Dương lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm. Mạnh Siêu Nhiên, Đàm Đàm, đây là hai người mà Sở Dương tuyệt đối không thể đánh mất.
"Bình tĩnh!" Cố Độc Hành giữ lấy bả vai Sở Dương: "Cho dù Đệ Ngũ Khinh Nhu đang trả thù, nhưng nếu chỉ có hai người chúng ta đi thì có lợi ích gì? Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn đối phó sư phụ ngươi, nhân thủ xuất động há lại để hai tên võ tông như ta và ngươi có thể giải quyết?"
"Không thể giải quyết, cũng phải đi!" Sở Dương hừ một tiếng, ánh mắt đã dần dần trầm tĩnh trở lại, trầm tư.
"Nhất định phải có một kế vẹn toàn!" Cố Độc Hành bắt đầu suy tư.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, xem ra Sở Dương có hai đại uy hiếp! Một là sư phụ, một là sư đệ! Thiên Ngoại lâu gặp chuyện chẳng lành, Sở Dương hiện giờ cho dù có cố gắng bình tĩnh thì cũng không thể bình tĩnh nổi.
Vậy nên, trong lúc này, mình nhất định phải bình tĩnh! Hơn nữa thay Sở Dương nghĩ biện pháp. Nếu như mình cũng xung động nóng nảy như Sở Dương thì thật sự xong rồi!
"Bạo tuyết, núi rừng, Thiên Ngoại lâu...." Cố Độc Hành ngồi trên xe trượt tuyết lướt đi như bay, hai hàng lông mày nhíu lại suy tư. Làm thế nào mới có thể hóa giải nguy cơ lần này?
"Còn có Tử Trúc viên!" Sở Dương lẳng lặng xem vào một câu. Trên trán, một vẻ bạo ngược giống như bão táp đang dần dần hình thành.
"Bất kể thế nào, thứ nhất, diện mạo của ngươi không thể bại lộ. Thứ hai, không thể đánh bừa chính diện với địch!" Cố Độc Hành nặng nề nói: "Thứ ba, phải cứu người ra...."
Lời thì nói như vậy, nhưng nhìn khói đặc đầy trời, trong gió tuyết đầy trời thế này mà còn có thể bay tới đây, Thiên Ngoại lâu hiện giờ nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
"Nói rất đúng." Sở Dương lật tay, hai kiện bạch bào đã xuất hiện trong tay: "Mặc vào. Ở trong thời tiết thế này, rất khó phát hiện ra được." Nói xong, hắn lại lấy trong người ra một chai thuốc, khẽ vươn tay, tháo búi tóc của Cố Độc Hành xuống, dưới tác dụng của nguyên lực, bột thuốc khẽ rơi khắp đầu Cố Độc Hành.
Chỉ trong thoáng chốc, cả đầu tóc đen của Cố Độc Hành không ngờ đã có màu giống hệt với quần áo.
"Bôi cả lên mặt đi." Sở Dương vừa nói vừa đổ bột thuốc lên đầu mình, vò vò một lúc. Sau dó cứ như vậy đứng lên, thuần thục thay bộ bạch bào của mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong nháy mắt, hai người đã biếnt hành hai bạch nhân từ đầu tới đuôi. Ở trong thời tiết gió tuyết thế này, thật chẳng khác nào tàng hình.
Tiếp đó, Sở Dương cũng không biết lấy từ đâu ra một cái bọc nhỏ, tháo ra, bắt đầu giấu từng món từng món đồ sáng lấp lóe lên người. Tất cả đều là ám khí kỳ lạ, giống như ánh mắt ác ma lóe sáng trong đêm lạnh.
"Ngươi... Ngươi lấy đâu ra nhiều thứ kỳ quái như vậy...." Cố Độc Hành nhìn mà chóang váng. Mấy thứ này, món nào món nấy đều là ám khí đoạt mạng, âm hiểm tới cực điểm. Không ngờ Sở Dương lại chuẩn bị tới nhiều như vậy.
"Những thứ này ngươi không biết dùng, để ta dùng." Sở Dương vừa bận rộn, vừa dắt mấy thanh đoản kiếm tinh xảo cuối cùng vào hông. Ngay sau đó, cánh tay vừa rung lên, hai thanh kiếm đã xuất hiện: "Tạm thời ngươi không nên dùng Hắc Long kiếm nữa, tránh bại lộ thân phận. Dùng tạm cái này đi...."
Trong khi đó, Sở Dương cũng cầm một thanh kiếm khác trong tay mình, cảm nhận được thần niệm lạnh lẽo và sát khí trùng thiên trong lòng hắn, Cửu Kiếp kiếm phong đột nhiên ngân vang một tiếng, khẽ rung lên trong ý thức đan điền Sở Dương, sau đó liền mang theo một cỗ kiếm khí cuồng bạo tàn sát khắp thiên hạ, vọt vào trong thanh kiếm trên tay Sở Dương.
Kiếm tiêm không chịu cam lòng yếu thế, lao vụt theo, chiếm cứ lấy vị trí của mình.
"Thương!" Kiếm trong vỏ đột nhiên phát ra một tiếng ngâm lăng lệ, tràn đầy khí thế sát phạt, tựa hồ nói cho chủ nhân: Chúng ta đã chuẩn bị xong!
Một tiếng kiếm ngâm này thôi cũng khiến Cố Độc Hành phải giật nảy mình!
Nhịn không được trợn trừng mắt nhìn Sở Dương.
Tay bất động, thân bất động, vẫn chưa vận khí, nhưng trường kiếm lại tự động ngâm vang trong vỏ! Đây là khí thế của kiếm khách hoàng cấp! Đế cấp kiếm thế!
Sở Dương làm sao lại có lực lượng cường đại như thế?
Hơn nữa, trong một khắc vừa rồi, Cố Độc Hành cũng cảm nhận được rõ ràng một loại kiếm ý muốn đâm thấu trời cao!
Thân là người tu kiếm, Cố Độc Hành hiểu rất rõ, kiếm ý như vậy, vô kiên bất khả tồi! Đó là kiếm ý sắc bén nhất trong thiên hạ!
Đang định lên tiếng thì thấy Sở Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một cỗ kiếm ý kích động, không ngừng từ trên người Sở Dương tràn ra, sau đó dần dần bị trường kiếm trong vỏ kiếm hấp thu, không ngờ dần dần hình thành một vòng tuần hoàn kiếm ý, tung hoành cuồng mãnh trên không trung, tựa hồ cắt nát gió lạnh thành từng mảnh!
Một cỗ khí thế sát phạt huyết tinh, càng lúc càng cuồng bạo....
Bị cỗ kiếm khí mãnh liệt này ảnh hưởng, Cố Độc Hành đột nhiên cảm thấy kiếm khí ẩn náu trong thân thể mình bị kích phát. Hắc Long kiếm ngâm vang một tiếng, Cố Độc Hành đột nhiên giống như bị quán đỉnh, trong đầu giống như có một con suối nhỏ trong vắt chảy qua, lại giống như tia chớp cuồng bạo đánh xẹt qua tai.
Oanh!
Cố Độc Hành bỗng cảm thấy trong đầu mình nổ ầm một tiếng, một cỗ kiếm ý dày đặc lập tức từ trong cơ thể tràn ra.
Kiếm khách!
Từ giờ trở đi, Cố Độc Hành đã chân chính bước vào hàng ngũ kiếm khách!
Lại một lần thuận gió đẩy thuyền. Cố Độc Hành thật sự hết chỗ nói rồi... Kinh hỉ to lớn như vậy, khiến cho thân thể, linh hồn hắn đột nhiên tràn đầy đấu chí và chiến ý.
Thớt ngựa như bay, tựa như để lại trên mặt tuyết một lớp khói nhẹ, trong nháy mắt đã đi xa!
Trên xe trượt tuyết, hai người giốn như hai thanh thần kiếm đã rời khỏi vỏ, chỉ thẳng Thiên Ngoại lâu! Tất cả mọi người ven đường nhìn thấy đều cảm giác cả người từ đầu tới chân phát lạnh!
Chỉ còn nửa canh giờ nữa là tới Thiên Ngoại lâu!
Sư phụ, ngươi phải kiên trì! Nhất định phải kiên trì!
Sở Dương thầm hô hoán trong lòng! Vào giờ khắc này, hắn chỉ hận mình không có thêm một đôi cánh!
Trên đường, từng tảng từng đá lớn trôi về phía sau.
Mạnh Siêu Nhiên thở dốc hồng hộc, cảm giác cổ hộng giống như ống bễ, ánh mắt tuy vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, nhưng khuôn mặt đã đỏ sẫm như màu máu.
Dựa vào quen thuộc địa lợi, hắn đã cùng địch nhân đi qua đi lại vòng vèo trong khu núi rừng này không dứoi hai canh giờ! Nhưng đoạn nhai - nơi hắn muốn tới nhất, thủy chung lại không thể nào tới được.
Ở đó, có một con đường sống sót - Phong Tuyết thiên!
Sở dĩ gọi là Phong Tuyết thiên, chính là bởi vì hoàn cảnh đặc biệt. Ở dưới đoạn nhai có một sơn động, nhưng thông thẳng ra ngoài núi, nhưng trong đại tuyết ngập trời thế này, ai cũng không thể nhìn ra được, nhất là bên trong khe núi, tuyết đọng dày tới hơn mười trượng. Chỉ cần chạy tới đoạn nhai, thả người rơi xuống thâm cốc, có tầng tuyết thật dày, tánh mạng không lo.
Chỉ cần một hơi thở thôi, tìm được cửa vào sơn động dưới tầng tuyết, trốn vào đó, sau trực tiếp chạy ra hoặc tạm thời ẩn mình trong đó, đều là phương pháp an toàn.
Dù sao, cái sơn động này cũng là do Ô Vân Lương, Mạnh Siêu Nhiên cùng Khổng Kinh Phong ba người cùng tạo ra. Cho dù là trong Thiên Ngoại lâu, cũng không có bao nhiêu người biết được.
Nhưng hiện giờ, địch nhân tựa hồ đã phát hiện ra mưu đồ của hắn, tổ chức bao vây chặn đánh, thậm chí còn có kẻ không tiếc bội kiếm, ném ra để chặn Mạnh Siêu Nhiên nhảy xuống đoạn nhai!
Bọn họ không biết ở đó có gì, nhưng Mạnh Siêu Nhiên muốn tới đó, nên bọn họ tuyệt không thể để Mạnh Siêu Nhiên tới đó.
Trên người Mạnh Siêu Nhiên ngang dọc có tất cả mấy chục vết thương, đây là kết quả sau mấy lần tử chiến!
Ô Vân Lương tung hoành như gió, mấy lần gặp được Mạnh Siêu Nhiên, sau đó hai huynh đệ lại tách ra, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Mạnh Siêu Nhiên bên này gặp phải nguy hiểm trí mạng, Ô Vân Lương đều sẽ liều mạng chạy tới.
Nhưng nhân lực có hạn, tới lúc này rồi, hai người cũng giống như nỏ mạnh hết đà!
Đàm Đàm hôn mê lẳng lặng năm trong lồng ngực Mạnh Siêu Nhiên, toàn thân không có một vết thương.
Mạnh Siêu Nhiên vẫn ôm chặt đồ đệ trong lòng, không để hắn chịu nửa điểm thương tổn.
Đàm Đàm, thiếu niên người bình thường chỉ cần liếc mắt nhìn thấy cũng nổi da gà, nhưng Mạnh Siêu Nhiên vẫn từ ái vô cùng!
Cho dù khắp thiên hạ khinh thường ngươi! không cần ngươi! Nhưng ngươi vẫn là bảo bối của sư phụ! Có sư phụ ở đây, ngươi sẽ không sao hết!
Mạnh Siêu Nhiên dùng hành động thực tế, dùng tính mạng của mình, để chứng minh điều này!
Sưu một tiếng, một đạo nhân ảnh xuất hiện phía sau Mạnh Siêu Nhiên nhanh như một tia chớp. Ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên tĩnh lặng như nước, thân hình đột nhiên lay động, Kinh Hồng Vân Tuyết bộ thi triển, thân hình trở nên hư vô mờ ảo, lóe lên mấy cái. Mỗi một lần lóe lên, lại nằm ngoài dự liệu của người ta. Trường kiếm trong tay giống như linh xà, phản xạ tinh mang lạnh lẽo trong đại tuyết.
Keng keng keng....
Tham âm va chạm nho nhỏ vang lên, Mạnh Siêu Nhiên một tay cầm kiếm, trong nháy mắt đã giao thủ với địch nhân hơn mười chiêu, thân hình chậm rãi lui về phía sau.
Đối phương là một vị lục phẩm võ tôn, cũng không dễ dàng, truy đuổi trong thời gian dài như vậy, thể lực tiêu hao quá lớn, cũng đang thở hồng hộc, mặt mày tím tái.
Dù sao hắn không phải là người sinh sống mấy chục năm trong kiểu khí hậu này của Thiên Ngoại lâu giống như Mạnh Siêu Nhiên. Khí hậu Đại Triệu so với ở đây thì ôn hòa hơn nhiều lắm, nhất là trong thời tiết phong tuyết mù trời thế này. Lúc đầu còn không có cảm giác gì, như sau khi dần dần tiêu hao, cái cảm giác ức chế trong lòng càng lúc càng nặng nề!
Một tiếng cuồng tiếu mang theo mệt mỏi lẫn hưng phấn vang lên: "Mạnh Siêu Nhiên, ta xem ngươi chạy được đi đâu!"
Phía sau lưng Mạnh Siêu Nhiên, hai bạch y nhân đột nhiên xuất hiện, một trái một phải lao tới!
Ba vị võ tôn, hai vị lục phẩm, một vị cửu phẩm, xếp thành hình chữ , bao vây Mạnh Siêu Nhiên lại. Không còn đường trốn!
Tuyệt cảnh!
Vẻ mặt Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên tĩnh lặng trở lại!
Hắn không hề tránh né, cũng không chạy trốn nữa. Hai chân tựa như đóng định, bỗng nhiên găm sâu vào trong tuyết, tựa như vực sâu núi cao, không hề nhúc nhích.
Quần áo hắn đã tả tơi, cả người thương thế. Nhưng khi đứng đó, không ngờ tràn đầy khí thế nghiêm nghị! Loại khí thế này trầm ngưng như thực chất, không ngờ khiến cho ba vị võ tôn không ai dám tiến lên, ngược lại còn lộ ánh mắt khẩn trương, cẩn thận lui về phía sau một bước.
Trong lòng ba người đều rõ ràng, trong tình huống này, Mạnh Siêu Nhiên rốt cuộc cũng muốn liều mạng rồi!
Đối thủ bình tĩnh, bất kể là giả bộ bình tĩnh hay là thật sự, tất cả mọi người đều gặp qua không ít. Nhưng đối thủ giống như Mạnh Siêu Nhiên, bình tĩnh từ đầu tới chân khiến cho lòng người rét lạnh thì kiếp này đúng là lần đầu tiên. Từ lần đầu đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn vốn đã thế. Cho tới lúc tuyệt vọng này, vẫn không hề biến đổi, vẫn là cái loại lạnh nhạt, xem thường và chẳng quan tâm tất cả như ban đầu.
Đâu là một loại bình tĩnh và coi thường từ trong cốt tủy, kiêu ngạo và cô độc từ trong linh hồn!
Người như vậy, ba người đều dám đánh cuộc, cuộc đời này chưa gặp qua bao giờ! Giờ phút này, người này lộ ra tư thế liều mạng, nhưng vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt, tao nhã như thế, khiến cho ba người không hẹn mà cùng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Mạnh Siêu Nhiên trầm tĩnh mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu. Dùng khuôn mặt nóng rực của mình cảm nhận những bông tuyết lạnh lẽo bay lất phất trong không trung, cảm thụ cái cảm giác mát lạnh sảng khoái thấm sâu vào tận linh hồn, thở ra một hơi thật dài... thật dài, giống như trút được gánh nặng.
Sau dó hắn khẽ buông tay, thân hình Đàm Đàm nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Hắn cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn trường kiếm giống như thu thủy trong tay, ánh mắt chấp nhất mà thâm tình, thân ảnh của hắn cao lớn mà vững vàng, lẳng lặng đứng trong gió tuyết, cô độc mà kiêu ngạo,
Tuy hắn cả người toàn là thương thế, quần áo tả tơi, nhưng loại tiêu sái thong dong này, vẫn là tao nhã từ trong xương tủy! Đó là một loại cao quý, cho dù có tan xương nát thịt cũng vẫn tồn tại!
Ba người vây quanh hắn, đột nhiên không hẹn mà cùng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tự thấy xấu hổ.
Mặc dù ba người mình hoàn toàn có thể giết chết hắn, nhưng vào giờ phút này vẫn có cảm giác kỳ quái: Mình không xứng giết hắn!
Kiếm quang chớp động, quang hoa lấp lóe trên thân kiếm, giống như vật sống, tựa hồ đang cùng hòa nhập với tâm linh hắn, hô ứng lẫn nhau. Giống như hai đồng đội phó thác tính mạng cho nhau, đang trao đổi cả linh hồn, chuẩnbị trước một trận đại chiến.
Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng búng lên thân trường kiếm. Trường kiếm chấn động, ngâm vang một tiếng. Thanh âm giống như rồng ngâm hổ gầm, chấn động tuyết không, lộ ra sát khí mãnh liệt không hề che giấu!
Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên thẳng eo, liền như một thanh kiếm đột nhiên rời khỏi vỏ. Ngẩng đầu, sự tịch mịch và lạnh lùng trong mắt biến mất, chỉ còn lại kiếm khí sắc bén, cùng trường kiếm trong tay, hoàn toàn dung thành một thể.
Khí tức cả người ầm ầm chấn đọng, kiếm khí bắn ra tứ phía. Tuy hắn không hề động, nhưng lại giống như một quả bom ầm ầm nổ tung. Dưới tác động của kiếm khí, tuyết động dưới chân bị hất tung lên, bắn đi bốn phương tám hướng, lăng lệ vô cùng.
Mái tóc trên đầu Mạnh Siêu Nhiên phiêu thốt bay lên, rung động kịch liệt trong tuyết trắng, vung kiếm ngân nga: "Phong vũ nan tẩy tâm ngân, thương tang bất diệt tình thương...."
Lạnh nhạt ngâm nga, nhưng ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên lại lóe lên thần quang lăng lệ, đột nhiên dậm chân, lăng không bay lên hơn bảy trượng, giống như thương ưng bay lượn, miệng khẽ than thở: "Mạc yếu khinh ngôn tuyên cổ...."
Thân hình cùng trường kiếm hợp thành du long trên không trung, hóa thành ánh sáng, kiếm quang sáng ngời bạo liệt, lăng không bắn đi!
"... Ly tán tài khán hoang lương!"
Bốn câu thơ ngâm lên, giống như Mạnh Siêu Nhiên tự nói với chính mình, với tính mạng của mình, với người yêu của mình, như một lời cáo biệt cuối cùng tràn đầy tiếc nuối và đau đớn...
Tuy không cam lòng!
Nhưng một kiếm này, chính là một đi không trở lại!
Sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nhưng từ sâu trong đáy mắt, lại lặng lẽ hiện lên một vẻ thẫn thờ, đau đốn thấu tim, mang theo một loại cô đơn tang thương vĩnh cửu, hoàn tan vào trong kiếm quang, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, xông thẳng thiên không!
Đây là một một kiếm quyết định sinh tử! Lại mang theo một loại cảm xúc đau thương tan nát cõi lòng!
Trong tuyệt cảnh, Mạnh Siêu Nhiên xuất kiếm quyết tử!
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Sở Dương vung roi quất mạnh lên thân đôi chiến mã kéo xe trượt tuyết, thớt ngựa hí dài một tiếng, chạy đi như bay trên đường.
"Nếu như Thiên Ngoại lâu không chuyện không may, thì mục tiêu nhắm tới nhất định là sư phó và sư đệ ta!" Mặc Sở Dương âm trầm lạnh lẽo, hừ một tiếng, trong mắt phún lửa, nói: "Ở Thiên Ngoại lâu, ngoại trừ hai người đó ra, không một ai có thể tạo thành đả kích đối với ta!"
"Ngươi nói là? Đệ Ngũ Khinh Nhu đang trả thù?" Cố Độc Hành bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng!" Sở Dương lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm. Mạnh Siêu Nhiên, Đàm Đàm, đây là hai người mà Sở Dương tuyệt đối không thể đánh mất.
"Bình tĩnh!" Cố Độc Hành giữ lấy bả vai Sở Dương: "Cho dù Đệ Ngũ Khinh Nhu đang trả thù, nhưng nếu chỉ có hai người chúng ta đi thì có lợi ích gì? Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn đối phó sư phụ ngươi, nhân thủ xuất động há lại để hai tên võ tông như ta và ngươi có thể giải quyết?"
"Không thể giải quyết, cũng phải đi!" Sở Dương hừ một tiếng, ánh mắt đã dần dần trầm tĩnh trở lại, trầm tư.
"Nhất định phải có một kế vẹn toàn!" Cố Độc Hành bắt đầu suy tư.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, xem ra Sở Dương có hai đại uy hiếp! Một là sư phụ, một là sư đệ! Thiên Ngoại lâu gặp chuyện chẳng lành, Sở Dương hiện giờ cho dù có cố gắng bình tĩnh thì cũng không thể bình tĩnh nổi.
Vậy nên, trong lúc này, mình nhất định phải bình tĩnh! Hơn nữa thay Sở Dương nghĩ biện pháp. Nếu như mình cũng xung động nóng nảy như Sở Dương thì thật sự xong rồi!
"Bạo tuyết, núi rừng, Thiên Ngoại lâu...." Cố Độc Hành ngồi trên xe trượt tuyết lướt đi như bay, hai hàng lông mày nhíu lại suy tư. Làm thế nào mới có thể hóa giải nguy cơ lần này?
"Còn có Tử Trúc viên!" Sở Dương lẳng lặng xem vào một câu. Trên trán, một vẻ bạo ngược giống như bão táp đang dần dần hình thành.
"Bất kể thế nào, thứ nhất, diện mạo của ngươi không thể bại lộ. Thứ hai, không thể đánh bừa chính diện với địch!" Cố Độc Hành nặng nề nói: "Thứ ba, phải cứu người ra...."
Lời thì nói như vậy, nhưng nhìn khói đặc đầy trời, trong gió tuyết đầy trời thế này mà còn có thể bay tới đây, Thiên Ngoại lâu hiện giờ nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
"Nói rất đúng." Sở Dương lật tay, hai kiện bạch bào đã xuất hiện trong tay: "Mặc vào. Ở trong thời tiết thế này, rất khó phát hiện ra được." Nói xong, hắn lại lấy trong người ra một chai thuốc, khẽ vươn tay, tháo búi tóc của Cố Độc Hành xuống, dưới tác dụng của nguyên lực, bột thuốc khẽ rơi khắp đầu Cố Độc Hành.
Chỉ trong thoáng chốc, cả đầu tóc đen của Cố Độc Hành không ngờ đã có màu giống hệt với quần áo.
"Bôi cả lên mặt đi." Sở Dương vừa nói vừa đổ bột thuốc lên đầu mình, vò vò một lúc. Sau dó cứ như vậy đứng lên, thuần thục thay bộ bạch bào của mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong nháy mắt, hai người đã biếnt hành hai bạch nhân từ đầu tới đuôi. Ở trong thời tiết gió tuyết thế này, thật chẳng khác nào tàng hình.
Tiếp đó, Sở Dương cũng không biết lấy từ đâu ra một cái bọc nhỏ, tháo ra, bắt đầu giấu từng món từng món đồ sáng lấp lóe lên người. Tất cả đều là ám khí kỳ lạ, giống như ánh mắt ác ma lóe sáng trong đêm lạnh.
"Ngươi... Ngươi lấy đâu ra nhiều thứ kỳ quái như vậy...." Cố Độc Hành nhìn mà chóang váng. Mấy thứ này, món nào món nấy đều là ám khí đoạt mạng, âm hiểm tới cực điểm. Không ngờ Sở Dương lại chuẩn bị tới nhiều như vậy.
"Những thứ này ngươi không biết dùng, để ta dùng." Sở Dương vừa bận rộn, vừa dắt mấy thanh đoản kiếm tinh xảo cuối cùng vào hông. Ngay sau đó, cánh tay vừa rung lên, hai thanh kiếm đã xuất hiện: "Tạm thời ngươi không nên dùng Hắc Long kiếm nữa, tránh bại lộ thân phận. Dùng tạm cái này đi...."
Trong khi đó, Sở Dương cũng cầm một thanh kiếm khác trong tay mình, cảm nhận được thần niệm lạnh lẽo và sát khí trùng thiên trong lòng hắn, Cửu Kiếp kiếm phong đột nhiên ngân vang một tiếng, khẽ rung lên trong ý thức đan điền Sở Dương, sau đó liền mang theo một cỗ kiếm khí cuồng bạo tàn sát khắp thiên hạ, vọt vào trong thanh kiếm trên tay Sở Dương.
Kiếm tiêm không chịu cam lòng yếu thế, lao vụt theo, chiếm cứ lấy vị trí của mình.
"Thương!" Kiếm trong vỏ đột nhiên phát ra một tiếng ngâm lăng lệ, tràn đầy khí thế sát phạt, tựa hồ nói cho chủ nhân: Chúng ta đã chuẩn bị xong!
Một tiếng kiếm ngâm này thôi cũng khiến Cố Độc Hành phải giật nảy mình!
Nhịn không được trợn trừng mắt nhìn Sở Dương.
Tay bất động, thân bất động, vẫn chưa vận khí, nhưng trường kiếm lại tự động ngâm vang trong vỏ! Đây là khí thế của kiếm khách hoàng cấp! Đế cấp kiếm thế!
Sở Dương làm sao lại có lực lượng cường đại như thế?
Hơn nữa, trong một khắc vừa rồi, Cố Độc Hành cũng cảm nhận được rõ ràng một loại kiếm ý muốn đâm thấu trời cao!
Thân là người tu kiếm, Cố Độc Hành hiểu rất rõ, kiếm ý như vậy, vô kiên bất khả tồi! Đó là kiếm ý sắc bén nhất trong thiên hạ!
Đang định lên tiếng thì thấy Sở Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một cỗ kiếm ý kích động, không ngừng từ trên người Sở Dương tràn ra, sau đó dần dần bị trường kiếm trong vỏ kiếm hấp thu, không ngờ dần dần hình thành một vòng tuần hoàn kiếm ý, tung hoành cuồng mãnh trên không trung, tựa hồ cắt nát gió lạnh thành từng mảnh!
Một cỗ khí thế sát phạt huyết tinh, càng lúc càng cuồng bạo....
Bị cỗ kiếm khí mãnh liệt này ảnh hưởng, Cố Độc Hành đột nhiên cảm thấy kiếm khí ẩn náu trong thân thể mình bị kích phát. Hắc Long kiếm ngâm vang một tiếng, Cố Độc Hành đột nhiên giống như bị quán đỉnh, trong đầu giống như có một con suối nhỏ trong vắt chảy qua, lại giống như tia chớp cuồng bạo đánh xẹt qua tai.
Oanh!
Cố Độc Hành bỗng cảm thấy trong đầu mình nổ ầm một tiếng, một cỗ kiếm ý dày đặc lập tức từ trong cơ thể tràn ra.
Kiếm khách!
Từ giờ trở đi, Cố Độc Hành đã chân chính bước vào hàng ngũ kiếm khách!
Lại một lần thuận gió đẩy thuyền. Cố Độc Hành thật sự hết chỗ nói rồi... Kinh hỉ to lớn như vậy, khiến cho thân thể, linh hồn hắn đột nhiên tràn đầy đấu chí và chiến ý.
Thớt ngựa như bay, tựa như để lại trên mặt tuyết một lớp khói nhẹ, trong nháy mắt đã đi xa!
Trên xe trượt tuyết, hai người giốn như hai thanh thần kiếm đã rời khỏi vỏ, chỉ thẳng Thiên Ngoại lâu! Tất cả mọi người ven đường nhìn thấy đều cảm giác cả người từ đầu tới chân phát lạnh!
Chỉ còn nửa canh giờ nữa là tới Thiên Ngoại lâu!
Sư phụ, ngươi phải kiên trì! Nhất định phải kiên trì!
Sở Dương thầm hô hoán trong lòng! Vào giờ khắc này, hắn chỉ hận mình không có thêm một đôi cánh!
Trên đường, từng tảng từng đá lớn trôi về phía sau.
Mạnh Siêu Nhiên thở dốc hồng hộc, cảm giác cổ hộng giống như ống bễ, ánh mắt tuy vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, nhưng khuôn mặt đã đỏ sẫm như màu máu.
Dựa vào quen thuộc địa lợi, hắn đã cùng địch nhân đi qua đi lại vòng vèo trong khu núi rừng này không dứoi hai canh giờ! Nhưng đoạn nhai - nơi hắn muốn tới nhất, thủy chung lại không thể nào tới được.
Ở đó, có một con đường sống sót - Phong Tuyết thiên!
Sở dĩ gọi là Phong Tuyết thiên, chính là bởi vì hoàn cảnh đặc biệt. Ở dưới đoạn nhai có một sơn động, nhưng thông thẳng ra ngoài núi, nhưng trong đại tuyết ngập trời thế này, ai cũng không thể nhìn ra được, nhất là bên trong khe núi, tuyết đọng dày tới hơn mười trượng. Chỉ cần chạy tới đoạn nhai, thả người rơi xuống thâm cốc, có tầng tuyết thật dày, tánh mạng không lo.
Chỉ cần một hơi thở thôi, tìm được cửa vào sơn động dưới tầng tuyết, trốn vào đó, sau trực tiếp chạy ra hoặc tạm thời ẩn mình trong đó, đều là phương pháp an toàn.
Dù sao, cái sơn động này cũng là do Ô Vân Lương, Mạnh Siêu Nhiên cùng Khổng Kinh Phong ba người cùng tạo ra. Cho dù là trong Thiên Ngoại lâu, cũng không có bao nhiêu người biết được.
Nhưng hiện giờ, địch nhân tựa hồ đã phát hiện ra mưu đồ của hắn, tổ chức bao vây chặn đánh, thậm chí còn có kẻ không tiếc bội kiếm, ném ra để chặn Mạnh Siêu Nhiên nhảy xuống đoạn nhai!
Bọn họ không biết ở đó có gì, nhưng Mạnh Siêu Nhiên muốn tới đó, nên bọn họ tuyệt không thể để Mạnh Siêu Nhiên tới đó.
Trên người Mạnh Siêu Nhiên ngang dọc có tất cả mấy chục vết thương, đây là kết quả sau mấy lần tử chiến!
Ô Vân Lương tung hoành như gió, mấy lần gặp được Mạnh Siêu Nhiên, sau đó hai huynh đệ lại tách ra, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Mạnh Siêu Nhiên bên này gặp phải nguy hiểm trí mạng, Ô Vân Lương đều sẽ liều mạng chạy tới.
Nhưng nhân lực có hạn, tới lúc này rồi, hai người cũng giống như nỏ mạnh hết đà!
Đàm Đàm hôn mê lẳng lặng năm trong lồng ngực Mạnh Siêu Nhiên, toàn thân không có một vết thương.
Mạnh Siêu Nhiên vẫn ôm chặt đồ đệ trong lòng, không để hắn chịu nửa điểm thương tổn.
Đàm Đàm, thiếu niên người bình thường chỉ cần liếc mắt nhìn thấy cũng nổi da gà, nhưng Mạnh Siêu Nhiên vẫn từ ái vô cùng!
Cho dù khắp thiên hạ khinh thường ngươi! không cần ngươi! Nhưng ngươi vẫn là bảo bối của sư phụ! Có sư phụ ở đây, ngươi sẽ không sao hết!
Mạnh Siêu Nhiên dùng hành động thực tế, dùng tính mạng của mình, để chứng minh điều này!
Sưu một tiếng, một đạo nhân ảnh xuất hiện phía sau Mạnh Siêu Nhiên nhanh như một tia chớp. Ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên tĩnh lặng như nước, thân hình đột nhiên lay động, Kinh Hồng Vân Tuyết bộ thi triển, thân hình trở nên hư vô mờ ảo, lóe lên mấy cái. Mỗi một lần lóe lên, lại nằm ngoài dự liệu của người ta. Trường kiếm trong tay giống như linh xà, phản xạ tinh mang lạnh lẽo trong đại tuyết.
Keng keng keng....
Tham âm va chạm nho nhỏ vang lên, Mạnh Siêu Nhiên một tay cầm kiếm, trong nháy mắt đã giao thủ với địch nhân hơn mười chiêu, thân hình chậm rãi lui về phía sau.
Đối phương là một vị lục phẩm võ tôn, cũng không dễ dàng, truy đuổi trong thời gian dài như vậy, thể lực tiêu hao quá lớn, cũng đang thở hồng hộc, mặt mày tím tái.
Dù sao hắn không phải là người sinh sống mấy chục năm trong kiểu khí hậu này của Thiên Ngoại lâu giống như Mạnh Siêu Nhiên. Khí hậu Đại Triệu so với ở đây thì ôn hòa hơn nhiều lắm, nhất là trong thời tiết phong tuyết mù trời thế này. Lúc đầu còn không có cảm giác gì, như sau khi dần dần tiêu hao, cái cảm giác ức chế trong lòng càng lúc càng nặng nề!
Một tiếng cuồng tiếu mang theo mệt mỏi lẫn hưng phấn vang lên: "Mạnh Siêu Nhiên, ta xem ngươi chạy được đi đâu!"
Phía sau lưng Mạnh Siêu Nhiên, hai bạch y nhân đột nhiên xuất hiện, một trái một phải lao tới!
Ba vị võ tôn, hai vị lục phẩm, một vị cửu phẩm, xếp thành hình chữ , bao vây Mạnh Siêu Nhiên lại. Không còn đường trốn!
Tuyệt cảnh!
Vẻ mặt Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên tĩnh lặng trở lại!
Hắn không hề tránh né, cũng không chạy trốn nữa. Hai chân tựa như đóng định, bỗng nhiên găm sâu vào trong tuyết, tựa như vực sâu núi cao, không hề nhúc nhích.
Quần áo hắn đã tả tơi, cả người thương thế. Nhưng khi đứng đó, không ngờ tràn đầy khí thế nghiêm nghị! Loại khí thế này trầm ngưng như thực chất, không ngờ khiến cho ba vị võ tôn không ai dám tiến lên, ngược lại còn lộ ánh mắt khẩn trương, cẩn thận lui về phía sau một bước.
Trong lòng ba người đều rõ ràng, trong tình huống này, Mạnh Siêu Nhiên rốt cuộc cũng muốn liều mạng rồi!
Đối thủ bình tĩnh, bất kể là giả bộ bình tĩnh hay là thật sự, tất cả mọi người đều gặp qua không ít. Nhưng đối thủ giống như Mạnh Siêu Nhiên, bình tĩnh từ đầu tới chân khiến cho lòng người rét lạnh thì kiếp này đúng là lần đầu tiên. Từ lần đầu đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn vốn đã thế. Cho tới lúc tuyệt vọng này, vẫn không hề biến đổi, vẫn là cái loại lạnh nhạt, xem thường và chẳng quan tâm tất cả như ban đầu.
Đâu là một loại bình tĩnh và coi thường từ trong cốt tủy, kiêu ngạo và cô độc từ trong linh hồn!
Người như vậy, ba người đều dám đánh cuộc, cuộc đời này chưa gặp qua bao giờ! Giờ phút này, người này lộ ra tư thế liều mạng, nhưng vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt, tao nhã như thế, khiến cho ba người không hẹn mà cùng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Mạnh Siêu Nhiên trầm tĩnh mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu. Dùng khuôn mặt nóng rực của mình cảm nhận những bông tuyết lạnh lẽo bay lất phất trong không trung, cảm thụ cái cảm giác mát lạnh sảng khoái thấm sâu vào tận linh hồn, thở ra một hơi thật dài... thật dài, giống như trút được gánh nặng.
Sau dó hắn khẽ buông tay, thân hình Đàm Đàm nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Hắn cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn trường kiếm giống như thu thủy trong tay, ánh mắt chấp nhất mà thâm tình, thân ảnh của hắn cao lớn mà vững vàng, lẳng lặng đứng trong gió tuyết, cô độc mà kiêu ngạo,
Tuy hắn cả người toàn là thương thế, quần áo tả tơi, nhưng loại tiêu sái thong dong này, vẫn là tao nhã từ trong xương tủy! Đó là một loại cao quý, cho dù có tan xương nát thịt cũng vẫn tồn tại!
Ba người vây quanh hắn, đột nhiên không hẹn mà cùng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tự thấy xấu hổ.
Mặc dù ba người mình hoàn toàn có thể giết chết hắn, nhưng vào giờ phút này vẫn có cảm giác kỳ quái: Mình không xứng giết hắn!
Kiếm quang chớp động, quang hoa lấp lóe trên thân kiếm, giống như vật sống, tựa hồ đang cùng hòa nhập với tâm linh hắn, hô ứng lẫn nhau. Giống như hai đồng đội phó thác tính mạng cho nhau, đang trao đổi cả linh hồn, chuẩnbị trước một trận đại chiến.
Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng búng lên thân trường kiếm. Trường kiếm chấn động, ngâm vang một tiếng. Thanh âm giống như rồng ngâm hổ gầm, chấn động tuyết không, lộ ra sát khí mãnh liệt không hề che giấu!
Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên thẳng eo, liền như một thanh kiếm đột nhiên rời khỏi vỏ. Ngẩng đầu, sự tịch mịch và lạnh lùng trong mắt biến mất, chỉ còn lại kiếm khí sắc bén, cùng trường kiếm trong tay, hoàn toàn dung thành một thể.
Khí tức cả người ầm ầm chấn đọng, kiếm khí bắn ra tứ phía. Tuy hắn không hề động, nhưng lại giống như một quả bom ầm ầm nổ tung. Dưới tác động của kiếm khí, tuyết động dưới chân bị hất tung lên, bắn đi bốn phương tám hướng, lăng lệ vô cùng.
Mái tóc trên đầu Mạnh Siêu Nhiên phiêu thốt bay lên, rung động kịch liệt trong tuyết trắng, vung kiếm ngân nga: "Phong vũ nan tẩy tâm ngân, thương tang bất diệt tình thương...."
Lạnh nhạt ngâm nga, nhưng ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên lại lóe lên thần quang lăng lệ, đột nhiên dậm chân, lăng không bay lên hơn bảy trượng, giống như thương ưng bay lượn, miệng khẽ than thở: "Mạc yếu khinh ngôn tuyên cổ...."
Thân hình cùng trường kiếm hợp thành du long trên không trung, hóa thành ánh sáng, kiếm quang sáng ngời bạo liệt, lăng không bắn đi!
"... Ly tán tài khán hoang lương!"
Bốn câu thơ ngâm lên, giống như Mạnh Siêu Nhiên tự nói với chính mình, với tính mạng của mình, với người yêu của mình, như một lời cáo biệt cuối cùng tràn đầy tiếc nuối và đau đớn...
Tuy không cam lòng!
Nhưng một kiếm này, chính là một đi không trở lại!
Sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nhưng từ sâu trong đáy mắt, lại lặng lẽ hiện lên một vẻ thẫn thờ, đau đốn thấu tim, mang theo một loại cô đơn tang thương vĩnh cửu, hoàn tan vào trong kiếm quang, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, xông thẳng thiên không!
Đây là một một kiếm quyết định sinh tử! Lại mang theo một loại cảm xúc đau thương tan nát cõi lòng!
Trong tuyệt cảnh, Mạnh Siêu Nhiên xuất kiếm quyết tử!
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Story
Chương 250: Chớ để xem thường mãi mãi!
10.0/10 từ 12 lượt.