Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 222: Tuyệt Sắc lâu!

"Nói đến uống rượu ôm... ta thật sự chưa uống qua bao giờ." Sở Dương có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sờ sờ mũi: "Cái.... rượu ôm nay rốt cuộc là thứ gì? Uống ngon không?"

"Giả nai...." Bốn người đồng loạt rống lên, vênh mặt khinh bỉ nhìn Sở Dương!

"Thật không biết mà... Từ trước tới giờ chưa thử bao giờ...." Sở Dương vô tội nói.

"Lão đại, nói như vậy, ngươi vẫn chưa tới đó?" Kỷ Mặc mở to hai mắt nhìn.

Nhuế Bất Thông La Khắc Địch cùng cười ha hả.

"Không thì hôm nay tới cho biết?" Sở Dương gãi gãi đầu, trong mắt lóe lên một đạo tinh mang.

Ở Thiết Vân thành, có một chỗ Sở Dương rất hứng thú, nhưng lại không nắm chắc được chút nào. Nơi đó nhìn như phong nguyệt kiều diễm, nhưng cũng có thể nói là nơi nguy hiểm nhất toàn Thiết Vân thành!

Ở Hạ Tam Thiên mà nói, gọi là đầm rồng hang hổ cũng không đủ!

Tuyệt Sắc lâu!

Lúc nào cũng khinh ca rượu rót, đêm đêm hoan múa xóa sạch sầu, hồng nhan khuynh thế về nơi đâu, nhân gian tuyệt sắc đệ nhất lâu!

Từ khi Tuyệt Sắc lâu xuất hiện trong Thiết Vân thành, bất kể là chiến hỏa liên miên hay là triều đại thay đổi, Tuyệt Sắc lâu đều sừng sững không ngã!

Kiếp trước, sau khi Kim Mã Kỵ Sỹ đường công hãm Thiết Vân xong, bị thua thiệt lớn nhất là ở Tuyệt Sắc lâu!

Tuyệt Sắc lâu danh như nghĩa, chính là một thanh lâu. Nhưng cái thanh lâu này lại không giống với những thanh lâu khác. Các cô nương ở đó đều bán nghệ không bán thân. Hơn nữa giá cả cũng rất sang quý, không phải đại phú đại quý, căn bản không có tư cách vào tiêu tiền một buổi tối.

Lúc ấy, Thiết Vân thành rơi vào tay giặc, mấy tên Kim Mã kỵ sĩ đi Tuyệt Sắc lâu mua vui, sau đó đòi các cô nương bồi ngủ, bị người của Tuyệt Sắc lâu đánh gãy tay chân, ném ra ngoài.

Lập tức, một đại đội xông tới, nhưng rồi cũng bị đánh ra răng rơi đầy đất. Sau đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu tự mình lộ diện, mới bình ổn được chuyện này. Không ai biết nó được xử lý ra sao, nhưng Tuyệt Sắc lâu vẫn là Tuyệt Sắc lâu.

Điều này nói lên điều gì?

Với lực lượng lúc đó của Đệ Ngũ Khinh Nhu, không ngờ lại dễ dàng tha thứ cho Tuyệt Sắc lâu! Sự khủng bố của nó, không cần nghĩ cũng biết.


Sở Dương cũng không biết, thứ ẩn mình đằng sau Tuyệt Sắc lâu là cái gì. Nhưng lại biết, nhất định là một con quái vật lớn! Tuyệt Sắc lâu rõ ràng chỉ là một công cụ vơ vét tài sản, thu gom vô số tài phú cho một loại thế lực. Trừ những thứ đó ra, hắn không biết thêm được gì.

Nhưng chỉ cần có một điểm này thôi cũng đủ khiến Sở Dương có mấy phần kính trọng!

Sở Dương luôn luôn suy nghĩ, xem có thể lôi kéo Tuyệt Sắc lâu về phía mình hay không? Nếu như có thể lôi kéo, thực lực tuyệt đối có thể đột tăng. Nhưng Tuyệt Sắc lâu ở Thiết Vân thành nhiều năm như vậy, Thiết Bổ Thiên và Thiết Long Thành há có thể không biết giá trị của Tuyệt Sắc lâu?

Cho dù bọn họ không có cách nào, Sở Dương phỏng chừng mình cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội.

Thậm chí vớ vẩn lại thành chọc vào Tuyệt Sắc lâu, khéo quá hóa vụng, Sở Dương vẫn áp xuống.

Hiện giờ thiên địa đóng băng, Thiết Vân thành cũng đang bận bịu sứt đầu mẻ trán, mà Bổ Thiên các của mình lại nhàn rỗi. Sở Dương đã muốn đi do thám thật hư. Đương nhiên mang đám người Kỷ Mặc đi, vừa là đi thả lỏng, vừa là trợ lực cường đại.

Sở Dương nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi ở đây chờ ta một lúc, ta về Bổ Thiên các trước xem xem. Nếu như không có việc gì, chúng ta sẽ đi Tuyệt Sắc lâu chơi một chút."

"Tuyệt Sắc lâu?"Vừa nghe thấy ba chữ này Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông đều trở nên hưng phấn: "Tuyệt Sắc a? Rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt...."

Hai tên La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc nhìn nhau, đột nhiên nở một nụ cười dâm tiện.

"Chú ý, chỗ đó bán nghệ không bán thân. Các ngươi đừng có làm trò cười." Sở Dương cảnh cáo một câu.

"Vậy mới đã nghiền! Bán mình thì có gì thú vị? Nghĩ đã thấy tởm!" Kỷ Mặc tràn đầy phong phạm sắc lang, cười lớn mộ ttiếng: "Đúng là đang muốn không bán thân... ngao ô...."

Cố Độc Hành lạnh lùng đứng nhìn, nói: "Tuyệt Sắc lâu? không có hứng thú! Hừ, trên đời này, trừ Tiểu Diệu tỷ ra, làm gì còn tuyệt sắc nào nữa?"

Bốn người còn trợn trắng mắt. Xem ra trừ Cố Diệu Linh trong lòng hắn ra, nữ tử thiên hạ trong mắt hắn đều là cặn bã rồi....

"Đi thôi đi thôi đi thôi.... Uầy uầy, còn chờ gì nữa? Chúng ta cùng ngươi tới Bổ Thiên các, sau đó cùng đi Tuyệt Sắc lâu!" La Khắc Địch vội vàng nói. Thằng nhãi này hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt mũi, trong mắt lóe lên sắc quang: "Ta bứt rứt lắm rồi....."

Nói xong liền cúi đầu, ủy khuất nói: "Các ngươi xem chỗ này cũng ngóc đầu kháng nghị này...."

Quả nhiên, dưới đũng quần hắn đã dựng đứng lên, rất là bắt mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Sở Dương cười mắng một tiếng, một cước đá tới.



Trong lúc cãi nhau, năm người đã bay vụt đi.

Cố Độc Hành vốn không muốn đi, nhưng bị Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch mỗi thằng một bên lôi đi.

Đại tuyết đã dừng lại từ mấy hôm trước, nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo vô cùng, mây đen tràn ngập không trung, tuyết đọng thật dày, không ngờ không thấy tan rã.

Từ sau ngày từ biệt Mạc Khinh Vũ, Sở Dương cũng có chút tâm thần bất an. Trong khoảng thời gian này điên cuồng luyện công, siêu việt cực hạn bản thân, nhưng cũng không thể giảm bớt buồn bực trong lòng.

Nhưng suy nghĩ này cũng không thể nói ra. Nếu để cho đám Cố Độc Hành biết mình đang tương tư một tiểu la lỵ chín tuổi rưỡi... phỏng chứng sẽ trực tiếp bị khinh bỉ tới chết!

Tính tính thời gian! Mạc Khinh Vũ hiện giờ chắc hẳn đã về tới nhà rồi. Hơn nữa, hẳn là gia tộc cũng biết chuyện? Mạc thị gia tộc sẽ làm thế nào?

Sở Dương có chút bận tâm. Chuyện khiến hắn hối hận nhất chính là Đổng Vô Thương chạy quá nhanh. Không ngờ không kịp dặn hắn thăm hỏi một chút tin tức của Mạc Khinh Vũ....

Một đường cãi lộn đi tới Bổ Thiên các.

Tuy thời tiết lạnh giá, nhưng toàn bộ Thiết Vân thành vẫn không hề mất đi vẻ phồn hoa. Duy chỉ có Bổ Thiên các, nơi bình thường vẫn bận rộn nhất, nhưng bây giờ trước cửa đã có thể giăng lưới bắt chim.

Đại đa số mọi người đều bị Sở Dương phái ra bên ngoài. Bên trong Bổ Thiên các cũng chỉ có tân binh đang huấn luyện. Ô Thiến Thiến tọa trấn đại cục, Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng cũng không ở đây, không biết là đi nơi nào.

"Ngươi an bài bọn hắn đi làm gì rồi?" Ô Thiên Thiến hỏi.

"Đó là một bí mật." Sở Dương bình thản nói: "Tiểu cô nương, lòng hiếu kỳ không nên nặng như vậy."

Ô Thiến Thiến hoàn toàn chán nản. Ta là sư tỷ của ngươi đó!

"Mấy ngày nay ta có chút việc. Nếu như Bổ Thiên các không có việc gì thì đứng quấy rầy ta." Sở Dương thản nhiên nói.

"Ai dám đi quấy rầy ngươi?" Ô Thiến Thiến hầm hừ nói, rồi lại thân thiết nói: "Thái tử điện hạ... à không, hoàng đế bệ hạ tìm ngươi à?"

"Hắn tìm ta làm gì? Chẳng lẽ muốn gả muội muội cho ta?" Sở Dương trợn trừng mắt nói.

"Ngươi chỉ tinh ăn là nhanh...." Ô Thiến Thiến đột nhiên trừng mắt: "Hắn có muội muội?"


"Hắn không có muội muội?" Sở Dương so với nàng còn kinh ngạc hơn.

"Muội muội hắn ở đâu ra thế?" Ô Thiến Thiến tròn xoe mắt: "Toàn bộ Thiết Vân quốc đều biết, thái tử điện hạ chính là con nối dõi duy nhất của bệ hạ!"

"Ồ...." Sở Dương thoải mái nói: "Đó là do hắn giấu đi thôi... Hử? Rất không hợp lý.. vậy là ai?"

Sở Dương nhíu mày, suy tư, chậm rãi nói: "Thiết Vân đệ nhất tuyệt sắc, nhưng cái dạng như vậy.. làm sao biết tuyệt sắc?"

"Lão đại, ngươi xong rồi hả?" Kỷ Mặc đứng ngoài cửa kêu lên: "Ngươi thật là lợi hại nha, dám nói Tuyệt Sắc lâu ngay trước mặt mỹ nữ?"

"Cái gì Tuyệt Sắc lâu?" Ô Thiến Thiến lập tức cảnh giác: "Tuyệt Sắc lâu Thiết Vân thành?"

Câu nói bất thình lình vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Dương, hắn vẫn không để ý tới, nói: "Ta muốn dẫn bọn hắn đi Tuyệt Sắc lâu chơi một chút...."

"Ngươi dẫn bọn hắn đi Tuyệt Sắc lâu chơi một chút?" Ô Thiến Thiến lập tức trợn tròn hai mắt, mặt cười chậm rãi trở nên phát lạnh, đột nhiên rít lên: "Không được đi!"

"Gì thế?" Sở Dương kinh ngạc nhìn nàng một cái, nói: "Không thể không nói lý như vậy chứ! Chúng ta đi Tuyệt Sắc lâu, liên quan gì tới ngươi?"

"Ta...." Ô Thiến Thiến cắn chặt môi.

"Ta cái gì mà ta?" Sở Dương xoay người đi ra ngoài: "Ngươi cứ làm việc đi. Đi thôi."

"Chậm đã!" Ô Thiến Thiến vọt ra: "Ta cũng đi!"

Những lời này khiến Cố Độc Hành, Kỷ Mặc, La Khắc Địch và Nhuế Bất Thông đại kinh thất sắc: Ngươi cũng đi? Nơi đó chính là thanh lâu.... là nơi nam nhân chơi gái!

"Ngươi không được đi!" Sở Dương chém đinh chặt sắc. Mang theo mỹ nữ đi thanh lâu? Đây là thể thống gì? Hơn nữa, lần này cũng có phải là đi chơi đâu...

"Ta phải đi!" Ô Thiến Thiến một bước cũng không nhường.

"Ngươi nói xem... ngươi đi làm gì?" Sở Dương buồn bực gãi đầu: "Ngươi đi làm cái quái gì? Ngươi chơi gái được à? Ngươi... "

"Dù sao ta cũng nhất định phải đi!" Ô Thiến Thiến tỏ vẻ kiên quyết hiếm thấy. Ngươi muốn đi phong lưu khoái hoạt? Đừng hòng!

"Ngươi phải ở đây!" Sở Dương nghiêm khắc nói: "Đây là mệnh lệnh!"

"Ta sẽ từ chức ngay lập tức! Rồi đi!" Ô Thiến Thiến cả giận nói.

Hai người trừng mắt nhìn nhau như hai con gà chọi.

Đám người Cố Độc Hành và Kỷ Mặc người nhìn ta ta nhìn người, sau đó đều khoanh tay đứng, giống như đang xem trò vui.

Đúng lúc này thì cứu tinh xuất hiện. Thành Tử Ngang ôm một chồng tư liệu gì đó, vội vàng chạy tới: "Ô cô nương, chuyện này... á, ngự tọa ở đây, vậy thì tốt quá rồi, chuyện này...."

"Chuyện gì?" Ô Thiến THiến theo bản năng nói.

"Ta đi hoàng cung...." Sở Dương vù một tiếng đã bỏ chạy. Ô Thiến Thiến quát lớn một tiếng: "Chậm đã!" rồi vội vàng đuổi theo.

Sở ngự tọa hét lớn một tiếng: "Thành Tử Ngang, ta lệnh cho ngươi ngăn nàng lại! Nếu hôm nay ngươi để nàng vượt qua cánh cửa này, ta sẽ hỏi ngươi!"

Nói xong liền vẫy tay một cái, mang theo đám người Cố Độc Hành chuồn mất.

"Ai nha nha nha, Ô cô nương, Ô cô nương....." Thành Tử Ngang giang tay: "Bà cô, ngài cũng phải thương mấy khúc xương già ta chứ...."

Thấy Ô Thiến Thiến vẫn muốn đuổi theo, Thành Tử Ngang thiếu chút nữa phát khóc.

"Hơn nữa ngự tọa đi hoàng cung cũng là chính sự, haiz!" Thành Tử Ngang có chút không rõ, đây là chuyện quái gì thế? Ngươi ngăn hắn đi hoàng cung làm gì?

"Hoàng cung ở Tuyệt Sắc lâu à?" Ô Thiến Thiến mắt thấy Sở Dương biến mất khỏi tầm mắt, dậm chân oán hận nói: "Hắn muốn đi Tuyệt Sắc lâu chơi bời..."

"Hả?" Thành Tử Ngang lập tức trợn tròn mắt, ngự tọa muốn đi chơi gái?

Mắt thấy hai mắt Ô Thiến Thiến đã đỏ lừ, Thành Tử Ngang vội vàng khuyên giải: "Đi Tuyệt Sắc lâu cũng không phải đại sự gì, nhiều nhất cũng chỉ nghe hát thôi. Tuyệt Sắc lâu đều không bán nghệ không bán thân...."

Trong lòng oán thần: "Vị ngự tọa này đúng là. Bên người có tuyệt sắc ngàn dặm mới có một, ngài lại còn đi Tuyệt Sắc lâu chơi gái? Tâm ý của Ô cô nương đối với ngài, toàn bộ Bổ Thiên các có ai không biết...."

"Bán nghệ không bán thân cũng không được!" Ô Thiến Thiến phẫn nộ nói.

Giờ khắc này, nàng không hề nghĩ tới, mình cản Sở Dương, nhưng mình có liên hệ gì tới Sở Dương chứ?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Story Chương 222: Tuyệt Sắc lâu!
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...